Tiên Hà Phong Bạo

Chương 254-255: Một quyền kinh nhân



Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ- Vãn bối nguyện ý gia nhập chiến tranh, vì gia tộc hiệu lực.

Từ Huyền nghĩa bất dung từ nói, trong lòng cũng nghĩ đến vô số tài liệu và linh thạch kia.

- Tốt!

Trương Thiên Bạc trầm ngâm chỉ chốc lát, gật đầu nói:

- Như vậy do ba người các ngươi, Từ Huyền, Trương Cuồng, Thành Mộc đái lĩnh năm mươi đệ tử gia tộc, trợ giúp trợ giúp Thanh Mộc trấn.

- Về phần thủ lĩnh...

Trương Thiên Bạc có chút do dự, ánh mắt ánh mắt Từ Huyền và Trương Cuồng.

- Đại bá, ta tin tưởng Huyền ca có thể đảm nhiệm được chức trách này, lần trước tranh đoạt Thông Thần Cổ Tích, hắn cũng từng lập đại công.

Trương Vũ Hàm đề nghị nói.

- Ừm.

Trương Thiên Bạc gật đầu, hiển nhiên cũng đối với Từ Huyền tràn ngập chờ mong, vừa mới chuẩn bị hạ quyết định.

- Chờ một chút!

Trương Cuồng đột nhiên đứng ra:

- Đại bá, ta cho rằng, vị trí thủ lĩnh còn cần người chỉ định.

Khi Trương Thiên Bạc ý động, quyết định để Từ Huyền đảm nhiệm thủ lĩnh xuất chinh, Trương Cuồng đột nhiên đứng ra, hiển nhiên không phục, muốn tranh đoạt vị trí thủ lĩnh.

- Ý của ngươi là?

Trương Thiên Bạc tự tiếu phi tiếu nói, giữa thanh niên nhân tranh cường đấu thắng, hắn cũng không phản đối.

- Luận tư lịch, ta đã từng tham gia chiến tranh, kinh nghiệm so với Từ khách liêu phong phú hơn; luận tu vi, ta đạt được Luyện Thần nhị trọng cũng còn hơn hắn một bậc. Đại bá lại để hắn đảm nhiệm vị trí thủ lĩnh, sợ rằng không đủ để phục chúng.

Trong mắt Trương Cuồng chớp động chiến ý cường liệt, nhìn chằm chằm Từ Huyền:

- Không bằng như vậy, để ta và Từ Huyền so đấu thử một chút, xem ai càng có tư cách đảm nhiệm thủ lĩnh hơn, như vậy cũng công bình công chính.

- Nói có lý.

Gia tộc trưởng bối gia tộc cũng đều gật đầu tán thành.

Trương Thiên Bạc gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền, lại cười nói:

- Từ khách liêu thấy thế nào?

- Vị trí thủ lĩnh, vãn bối cũng không thèm để ý, ta trên chiến trường là muốn giết địch báo thù, ma luyện tu vi.

Từ Huyền thần sắc bình thản nói.

Mọi người không khỏi kinh ngạc, cảm tình Từ Huyền này đối với vị trí thủ lĩnh căn bản không phải rất lưu ý. Trên mặt Trương Vũ Hàm có vài phần buồn bực, nàng vì Từ Huyền cố gắng vị trí này, đối phương lại căn bản không thèm để ý. Hiểu ra được, đái lĩnh bốn năm mươi tinh anh đệ tử của gia tộc, đây cũng là một phần công việc béo bở, dưới tình huống nắm giữ thực quyền ở trong chiến tranh có thể đạt được càng nhiều chỗ tốt.

- Từ Huyền, ngươi không cần khiêm tốn, ta biết ngươi tuyệt đối có thực lực cùng ta đánh một trận. Hôm nay ta tìm ngươi tỷ thí, không chỉ vì vị trí thủ lĩnh, càng muốn cùng ngươi đường đường chính chính đánh một hồi, thuận tiện nghiệm chứng một chút thực lực của. Trong khoảng thời gian ngươi bế quan này, đông đảo trưởng bối trong gia tộc đối với ngươi là vô cùng chờ mong.

Trong mắt Trương Cuồng lấp lánh, thản nhiên nhìn thẳng Từ Huyền, trên người tản mát ra một cổ khí thế lẫm lẫm cuồng bạo, một thân pháp bào không gió tự động.

- Vậy được rồi.

Từ Huyền chỉ đành đáp ứng, bản thân đối phương đã có ý khiêu chiến chính mình.

Trưởng bối gia tộc Trương Thiên Bạc, đều vẻ mặt hứng thú và chờ mong, chuẩn bị quan sát hai đại tài tuấn trong tộc này tỷ thí.

Công phu chốc lát, mọi người dịch bước đến diễn võ trường.

Từ Huyền và Trương Cuồng đứng cách xa nhau mười trượng, trưởng bối chúng đệ tử gia tộc ngoài tràng đều vẻ mặt chờ mong cùng đợi.

- Không nghĩ tới vừa mới xuất quan, đã gặp phải đối thủ Luyện Thần nhị trọng.

Từ Huyền trong lòng thở dài một hơi, trên mặt lại không sợ hãi.

Trương Cuồng hít sâu một hơi, trong cơ thể pháp lực như đang sôi trào, quanh thân mơ hồ hiện lên một tầng hồ quang lôi văn, chưa xuất thủ, đã tản ra khí tức bạo ngược kinh tâm, đồng thời thần thức Luyện Thần Kỳ cũng áp bách đến.

Đối mặt với uy áp thanh thế như vậy, đổi là Tu Giả Luyện Khí Cửu Trọng, sợ rằng ngay cả ý niệm động thủ trong đàu cũng đều không dậy lên nổi, đã bị ngăn chặn áp bách.

Thế nhưng Từ Huyền chỉ là bình thản tùy ý đứng tại chỗ, bộ dáng không vội không nóng.

Trương Cuồng sắc mặt ngưng trọng dưới thần thức cùng khí cơ va chạm, hắn từ trên người đối phương cảm thụ được một cổ áp bách thiêu đốt nhân tâm, phảng phất như đang đối mặt không phải một người, mà là một tòa hỏa sơn khổng lồ.

Đằng!

Trương Cuồng bạo khởi xuất kích, thân hình ở trên diễn võ trường xẹt qua một đạo tử sắc tàn quang, trong hư không hồ quang lóe ra, áp lực bất an.

Công phu trong chớp mắt, một mảnh lôi văn đan vào nhau lóe ra tử sắc, từ lòng bàn tay Trương Cuồng bắn ra, cách khống vẻ ra xa một trượng, tựa như mãng xà ở trong lôi minh thiểm điện, oanh về phía Từ Huyền.

Vừa ra tay liền quả quyết bá đạo, cả quá trình thẳng thắn lưu loát, trong nháy mắt bạo phát tiên pháp công kích đáng sợ.

Rất nhiều đệ tử gia tộc quan chiến, không khỏi lộ ra thần sắc kính nể ước ao, Luyện Thần Kỳ Tiên Sư này công kích, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng có thể diệt sát Luyện Khí Tiên Sĩ.

Một kích này của Trương Cuồng uy năng thậm chí để trưởng bối gia tộc động dung khen ngợi, cho dù là một tòa thiết điêu, dưới một kích bạo khởi này cũng có thể hóa thành nát bấy.

Ti ti...

Một tia lôi văn chạm đến chạm đến thân thể, Từ Huyền đã cảm thụ được cảm giác tê dại yếu ớt, trong cơ thể sinh cơ khí huyết mơ hồ đã bị áp chế.

Hắn chỉ là hơi vận Nguyên lực một chút, trên người tự động hiện lên một tầng hỏa quang trong sáng, xa xa nhìn lại, hình như một hỏa nhân phụ thể bán trong suốt.

Trên tràng, thần sắc mọi người nhất thời biến đổi, bốn phía nhiệt độ trong khoảnh khắc tăng lên, chỉ cảm thấy trong lòng bất an, miệng lưỡi khô khốc, sợ hãi không hiểu.

Từ Huyền không ra tay còn tốt, chỉ là vừa mới ngưng tụ lực lượng, trong khí lực cường đại của hắn toả ra khí tức đã đủ để cho sinh linh bình thường sợ run rung động.

Trương Cuồng cảm giác được thân hình rơi vào trong hỏa hải, thể xác và tinh thần đều là bị thiêu đốt, trên người chảy ra mồ hôi hột.

Thế nhưng, dưới tình huống hắn chủ động xuất thủ, Lôi Điện tiên pháp kia đã trùng kích gần Từ Huyền, vẫn đang chiếm tiên cơ.

Nhưng vào lúc này, Từ Huyền đã xuất thủ!

Trong mắt hắn lệ mang chợt lóe, đơn chưởng không vội không chậm bổ ra về phía trước, trong sát na một đạo viêm quang gào thét kinh hãi, thế tựa trường hà phi bộc, đem tất trở ngại phía trước trảm thành phấn toái.

Động tác chất phác hồn nhiên kia cũng như động tác chẻ củi bình thường.

Phanh ầm!

Viêm lực hỏa quang kinh người, trong lúc va chạm, phát sinh từng trận bạo hưởng, lấy xu thế bẻ gãy nghiền nát đem một mảnh tử sắc lôi quang trước mắt cuộn trào mãnh liệt thôn phệ tê toái, thậm chí càng có một cổ viêm lực cương liệt như phong mang trảm đến trước người Trương Cuồng.

Chớp mắt giao thủ, cao thấp lập tức phân ra.

Đằng đằng đằng...

Thân hình Trương Cuồng liên tục thối lui, sắc mặt hoảng sợ. Trong tiếng kêu rên, một cổ khí tức dữ dằn chạy ào trong cơ thể, toàn thân tựa như đặt trong hỏa lô, bị thiêu đốt đến mồ hôi nóng chảy ròng, thân thể mơ hồ run rẩy.

Nếu như chỉ là lực lượng viêm liệt mạnh mẽ vừa rồi, tối đa để hắn chịu thiệt bị thương, nhưng trong cổ viêm lực kia của đối phương, còn ẩn hàm một loại viêm độc ăn mòn huyết nhục, trong lúc nhất thời để toàn thân bị đốt khô, thống khổ bất kham.

Các đệ tử gia tộc ngoài tràng quan chiến, tâm hồn bất định, trên người nhiệt lượng thừa vẫn còn, mồ hô chưa khô.

Đám trưởng bối Trương Thiên Bạc trong mắt cũng thoáng hiện kinh nghi mỗi lần nghĩ đến giao thủ vừa rồi, hiện ra chênh lệch như vậy.

Nhưng bọn hắn cũng không biết Trương Cuồng đã may mắn, so với biểu hiện ra còn muốn lớn hơn, cổ lực lượng cương liệt cuồng bạo và viêm độc quỷ dị đáng sợ kia, đã thương đến sinh cơ khí lực của hắn.

Hoàn hảo, Từ Huyền cũng không có lập tức truy kích.

Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, trên người trở nên đằng khởi một cổ đại thế, càng là một loại uy áp tinh thần chất phác cường đại, lan tràn bốn phương tám hướng.

Thân hình Trương Cuồng đứng thẳng bất động, tâm thần rung động, đại thế và tinh thần áp bách trên người đối phương nguyên thủy cổ phác, như địa hỏa lan tràn, từng bước áp chế.

Lấy uy áp thần thức Luyện Thần nhị trọng thậm chí khó có thể chống lại, sinh ra một loại cảm giác vô lực.

Trên người Từ Huyền tuôn ra thần cảm. Là một loại tinh thần cảm quan chi lực từ trong huyết nhục khí thần thăng hoa ra, so với thần thức đồng giai càng chất phác cường đại hơn.

Thần cảm từ trong khí lực thể tu cường đại diễn sinh ra, lấy bản thân thân thể cảm thụ ngoại giới, thu phát đều như bản năng.

Thân thể sinh linh bình thường, đều nắm giữ thính, thị, khứu, xúc, năm loại cảm giác. Mà thần cảm, loại lực lượng này, đem bản năng thân thể những cảm quan này dung hợp ngoại phóng, so với sinh linh cường đại hơn gấp trăm lần.

Từ Huyền không cần tận lực mà làm, thần cảm từ trong thân thể ngoại phóng, dễ dàng khống chế gió thổi cỏ lay trong phương viên trăm trượng, cái này so với Luyện Thần Kỳ Tiên Sư cùng giai muốn cường đại hơn nhiều.

Sau khi giao phong một kích, Trương Cuồng hoàn toàn bị áp chế, vô luận là lực lượng bản thân, hay là phương diện tinh thần.

Các trưởng bối cao tầng Trương gia giật mình không nhỏ, Từ Huyền này vừa xuất quan, đã có thể lực áp Tu Giả Luyện Thần nhị trọng. Hơn nữa nhìn tình hình, hắn đến nay vẫn chưa sử dụng toàn lực.

Hai người chảy ra vài phút, trên trán Trương Cuồng chảy ra mồ hôi to bằng hạt đậu, hô hấp đã có vẻ gấp gáp.

Lấy xu thế như vậy tiêp tục, có lẽ không cần giao thủ, Trương Cuồng ngay tại tâm lý đã thua rồi.

Lỗ!

Ngay sau đó một khắc, thân hình Từ Huyền nhoáng lên, như một hỏa nhân, thôi động một tầng sóng nhiệt, trong khoảnh khắc bức bách đến trước người Trương Cuồng.

Trương Cuồng cắn răng một cái, cả người pháp lực điên cuồng dũng nhập, hai tay huy vũ ra một mảnh điện xà, nhất thời Phong Lôi ngâm động, pháp quang bắn ra bốn phía, trực diện chụp xuống Từ Huyền, lấy công bù thủ.

Phanh ầm!

Một quyền giống như tinh thiết xích đồng kia mang theo thanh âm kinh tâm bạo hưởng, đã không thể ngăn trở cự lực, đem tiên pháp và tầng phòng hộ của Trương Cuồng nát bấy.

- Không tốt!

Các trưởng bối Trương gia bên ngoài tràng quan chiến, kinh hô liên tục, không nghĩ tới Từ Huyền công kích mạnh như vậy, một quyền này đánh xuống hầu như có thể trí mạng.

Lúc này, bọn họ nghĩ cách cứu viện đã không kịp nữa.

Một quyền này lực bạo phát quá mạnh mẽ.

Bành sưu... Trương Cuồng bị một quyền trực tiếp oanh bay ra.

Trong phạm vi tầm nhìn, thân thể Trương Cuồng từ lớn biến thành nhỏ, dĩ nhiên bị đánh bay hơn một trăm thước, cuối cùng tựa như một hòn đá nhỏ, bay rơi xuống đỉnh chóp một tòa Linh Các năm tầng ở gần đó.

- Oa!

Khi ở giữa không trung, Trương Cuồng đã phun ra một búng máu.

Từ Huyền tại một quyền nổ nát tiên pháp và tầng phòng hộ của hắn, cũng là bị dọa vừa động, vội vã thu hồi vài phần lực lượng, cũng đem kình đạo thay đổi đẩy lên, lúc này mới tạo thành tình hình Trương Cuồng biến thành phi nhân không trung.

Sau khi đạt được Luyện Thần Kỳ, lực lượng cơ thể của Từ Huyền cường đại cỡ nào, tùy tiện một quyền mấy vạn cân cũng không dừng, huống hồ còn có viêm lực cương liệt kia tương trợ?

Nhìn Trương Cuồng lăng không bay ra trăm mét, mọi người ngoài tràng đang xem cuộc chiến, ai nấy trợn mắt há hốc mồm, không ít người con mắt đi theo thân ảnh của Trương Cuồng, cái cổ thiếu chút nữa bị vặn gãy.

Thẳng đến Trương Cuồng bay ra hơn một trăm thước, rơi xuống trên đỉnh một tòa Linh Các, mọi người mới phản ứng qua đây.

Trong lúc nhất thời, mọi người chấn động kinh hãi, trong ánh mắt nhìn phía Từ Huyền không chỉ có lộ ra kinh khủng, càng mang theo vài phần như nhìn quái thai.

Từ Huyền ngượng ngùng cười, một quyền kia bản thân phát ra tám chính thành lực lượng, cuối cùng trước mắt thu hồi vài phần, hóa lực làm đẩy.

- Chậc chậc, Hỏa hệ thể chất, thật đúng là khiến kẻ khác yêu thích và ngưỡng mộ, lực bạo phát kết hợp lực lượng cơ thể cường đại của ngươi quả thực là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi. Ngươi một quyền này nếu như liên tục bạo phát hơn mười quyền, ai cũng không thừa thụ được.

Trong đầu truyền đến tiếng tán thán của tàn hồn kiếp trước.

Từ Huyền nắm giữ Nguyên lực viêm hỏa thuộc tính, lực bạo phát của bản thân kinh khủng, huống hồ còn có thể tu ngạo thị tất cả phương thức tu hành.

Sau một lát, mọi người đều từ trong khiếp sợ hoảng hốt nhìn qua đây, có trưởng bối gia tộc bay đến trên đỉnh Linh Các, xem xét tình huống của Trương Cuồng.

Kết quả để mọi người buông ra một hơi thở, Trương Cuồng chịu một ít nội ngoại thương, nhưng cũng không tính rất nghiêm trọng, thật ra bản thân hắn bị dọa đến không nhẹ, khi đi xuống, lúc nhìn về phía Từ Huyền đều nhịn không được run rẩy một chút.

- Hoàn hảo Từ khách liêu thời khắc mấu chốt thu tay lại, đem lực đạo hóa giải đi ra ngoài, không phải hài tử này cho dù không chết, cũng phải nằm trên giường mấy tháng.

Trong đó một lão giả Luyện Thần ngũ trọng thoáng lộ vẻ khiếp đảm nói.

Trương Thiên Bạc thì thấp giọng lẩm bẩm:

- Thời khắc mấu chốt còn có thể đem lực lượng thu hồi và hóa giải, nếu không có nắm trong tay đối với lực lượng đến mức tận cùng, đó là còn lưu dư lực, Từ Huyền này rốt cuộc là loại tình huống nào?

Hai chiêu ngắn ngủi, một hồi tỷ thí, phân ra thắng bại, đệ tử gia tộc ngoài tràng quan chiến, trên mặt vẫn là một bộ dáng kinh hồn chưa định, trong ánh mắt nhìn phía Từ Huyền pha chút sợ hãi kính nể,...

Đây còn là đối thủ cấp bậc Luyện Thần nhị trọng Tiên Sư, nếu như đổi là bọn họ những Luyện Khí Tiên Sĩ này, ở trước mặt lực lượng đáng sợ của thiếu niên kia, e rằng sẽ giống như tờ giấy bay ra.

Trương Cuồng sau khi trở về diễn võ trường, còn vẻ mặt khiếp đảm, nghĩ mà sợ, nếu như không phải Từ Huyền thủ hạ lưu tình, hậu quả hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

- Tràng tỷ thí này, Trương Cuồng huynh còn muốn tiếp tục không?

Từ Huyền thấy hắn trở lại diễn võ trường, không có phản ứng gì, cũng không tỏ thái độ chịu thua, lại không ra tay công kích, liền lên tiếng nói.

- Không không không...

Trương Cuồng nhất thời giật mình một cái, đầu lắc như trống bỏi, vội vã giơ tay nói:

- Tràng tỷ thí này, Trương mỗ không biết lượng sức, cam bái hạ phong. Về phần vị trí thủ lĩnh này, tin tưởng Từ khách liêu có thực lực đảm nhiệm được, Trương mỗ cũng nhất định nghe theo điều khiển, không hề oán hận nửa câu.

Trong lời nói, hắn đã không còn vẻ ngạo khí như dĩ vãng nữa, nhìn thiếu niên này khách khí, dễ bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện