Tiên Hà Phong Bạo
Chương 272: Từng bước mưu tính
Từ Huyền ôm loại suy nghỉ thử nghiệm này, gia tốc phi hành theo lộ tuyến của Sở Đông.
Phi hành trăm dặm, Từ Huyền muốn thở dốc điều tiết một chút, Luyện Thần Kỳ thần thông phi hành, bản thân duy trì liên tục không dài, huống hồ hắn trải qua một phen chinh chiến. Địa phương nghỉ tạm này cũng là Sở Đông tính toán tốt, vừa vặn ở trong một u cốc bí mật.
Một đường này đi đến, lại không có gặp phải một địch nhân Đông Phương gia nào, cũng không có người truy sát qua đây.
Từ Huyền cảm thấy kinh ngạc, phải bội phục năng lực tính toán của Sở Đông.
Hiểu ra được, hắn lấy linh khí phi hành tại không trung nhanh chóng, động tĩnh không nhỏ, không có tao ngộ một địch nhân nào, xác thực không thể tưởng tượng.
- Ta cũng không thể bảo chứng, dựa theo lộ tuyến này, nhất định sẽ không gặp phải địch nhân, thế nhưng có thể bảo chứng, đây là một lộ tuyến tỷ lệ tao ngộ địch nhân nhỏ nhất.
Sở Đông biểu tình và ngữ khí lãnh tĩnh đến không nhìn ra chút tâm tình ba động nào.
Dùng linh đan, điều tức mấy canh giờ, Từ Huyền tiếp tục mang theo Sở Đông, án theo lộ tuyến dự đinh mà đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Huyền lấy hắc ti phi thảm cùng với Sở Đông kinh qua một trấn nhỏ trung lập.
Quy mô trấn nhỏ này, không kém gì Bình Hoa Trấn, Luyện Thần Tiên Sư từ giữa không trung lướt ngang mà qua, thân ảnh khiến cho rất nhiều Tu Giả và dân trong trấn chú mục.
- Mọi người mau nhìn là Tiên Sư!
Trên trấn tạo thành một mảnh oanh động nhỏ.
- Vương Lý trấn là một thế lực trung lập, trong lưỡng tộc chinh chiến trước khi không có phân ra thắng bại rõ ràng chiến hỏa sẽ không lan tràn ở đây.
Sở Đông ngữ khí rất tùy ý.
Cao điệu như vậy từ trên trấn nhỏ phồn hoa bay qua, xuất tận danh tiếng, dẫn người ngưỡng mộ kính nể, đối với Từ Huyền mà nói vẫn là lần đầu tiên.
Hai người nghênh ngang từ trên không trung Vương Lý trấn bay qua, cực kỳ thuận lợi, không có tao ngộ bất cứ tình huống gì.
Sau đó, dựa theo lộ tuyến đã định trước, lại chuyển hướng vài lần, đã cách Thanh Mộc trấn chỉ có hai ba trăm dặm.
Thanh Mộc trấn lưỡng tộc chinh chiến chiến khu trọng yếu, trong khu vực phương viên hai ba trăm dặm, đều khó thoát chiến hỏa.
- Đã đến thời khắc mấu chốt.
Sở Đông hít sâu một hơi, xuất ra địa đồ nhiều lần suy tính.
Lúc này, tốc độ phi hành của hai người dần dần chậm lại.
Rốt cục, khi hai người tới gần Thanh Mộc trấn hai trăm dặm, đã phát hiện địch tung của Đông Phương gia.
Hai người không hề phi hành, rơi xuống trên mặt đất cẩn thận tiến lên trăm dặm.
- Vả lại chỉ có một trăm dặm, chúng ta trực tiếp giết vào đi sao.
Từ Huyền vẻ mặt dễ dàng nói.
- Không thích hợp, nếu như là một mình ngươi, tự nhiên không có vấn đề. Nhưng nếu lại có thêm ta nữa, phần thắng cũng không đến bốn thành. Ngươi đưa ta bay đi Thanh Mộc trấn, tốc độ có hạn, tin tức liên quan đến ta thoát khỏi Hoàng Long Thành chắc chắn cao thủ Hoàng Long Thành đi đầu một bước truyền tới Thanh Mộc trấn. Lúc này, Đông Phương gia chắc chắn nỗ lực lực lượng lớn nhất, lục soát bắt giết chúng ta...Khu vực một trăm dặm cuối cùng này, chính là nguy hiểm trùng trùng.
Sở Đông lãnh tĩnh phân tích nói.
Từ Huyền tán thành gật đầu, vô luận là chính mình, hay Sở Đông Tiên Diễn Sư này đều là người Đông Phương gia muốn giết thật nhanh.
Lúc này, hai người mình rơi xuống, Đông Phương gia sao lai buông bỏ cơ hội này?< Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ/p>- Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?
Hiện tại Từ Huyền cuối cùng cũng minh bạch độ khó của nhiệm vụ này, một mình hắn trở về Thanh Mộc trấn là không thành công...Quan trọng là phải mang theo Sở Đông cùng nhau trở lại.
Lúc trước chinh chiến, Trương gia vẫn bị áp chế, đa phần là bởi vì Tiên Diễn Sư Đông Phương gia bày ra.
Một ngày Sở Đông thiên tài Tiên Diễn Sư này thành công cùng Trương gia Thanh Mộc trấn hội hợp, tất nhiên sẽ xoay chuyển thế cục chiến tranh, đây là tình huống Đông Phương gia cực kỳ không muốn thấy.
Nếu như đơn giản nói cả Hoàng Long chi tranh vĩ mô, Đông Phương gia lòng muốn giết Sở Đông càng lớn.
- Ta lo lắng nhất là những nhân tố không thể khống chế, hoặc là biết rõ kia, cũng vô pháp cải biến thứ đó.
Sở Đông nhẹ nhàng thở dài rốt cục ở trên bản đồ lại vẽ ra một lộ tuyến cuối cùng.
Thấy rõ lộ tuyến này, Từ Huyền cũng hít một ngụm lãnh khí, hắn có thể hiểu được lộ tuyến này trải qua khu vực, là vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu. Có đại lượng Tu Giả Đông Phương gia canh giữ.
Lộ tuyến này so với bất cứ một lần nào lúc trước, đều phải mạo hiểm hơn, hầu như là cùng địch nhân không coi vào đâu đi đến.
- Tin tưởng lúc này người của Trương gia Thanh Mộc trấn sẽ không thể không hiểu được tình huống của chúng ta, càng sẽ không đứng nhìn bàng quan. Vị trí này, lưỡng tộc giao phong khả năng cực lớn. Tận lực kiềm chế lực lượng của Đông Phương gia rất có lợi cho chúng ta hành động.
Sở Đông ánh mắt lóe ra nói.
Con mắt Từ Huyền không khỏi sáng ngời chỉ dựa vào lực lượng hai người xông vào đi qua, cơ hội rất nhỏ. Nhưng nếu dưới tình huống lưỡng phương đánh trận, tuyệt đối có cơ hôi thừa cơ lẻn vào, càng có cơ hội đạt được Trương gia tiếp ứng.
- Được cứ như vậy đi!
Từ Huyền và Sở Đông thương nghị một ít chi tiết, đợi cho trời tối, mới hướng phía trước chậm rãi tới gần.
Lúc này, thân ảnh Tu Giả Đông Phương gia liên tiếp có thể thấy được.
Cũng may có bóng đêm yểm hộ, hai người chỉ phải cẩn thận, không gặp được Luyện Thần Tiên Sư hoặc thâm nhập quá mức, cũng không dễ dàng bị phát hiện.
- Nếu như đêm khuya qua đi lưỡng tộc không có chinh chiến, chúng ta liền theo đường cũ trở về.
Sở Đông trầm ổn lãnh tĩnh nói.
Rất đáng tiếc, đêm đó khu vực này đều là Tu Giả Đông Phương gia lui tới lăng không, không có bất cứ dị động nào.
Trước hừng đông, Từ Huyền và Sở Đông rời khỏi khu vực hiểm cảnh trùng trùng này.
Tối ngày thứ hai, tiếp tục tiến nhập chờ đợi.
Vẫn là không hề có động tĩnh.
Nhưng Sở Đông và Từ Huyền đều là cực kỳ có lòng kiên trì.
Rốt cục tại đêm ngày thứ tư, khi hai người lại lẻn vào khu vực hiểm cảnh này, Tu Giả Đông Phương gia liên tiếp dị động.
- Bên kia đánh nhau rồi, mau qua trợ giúp.
- Mọi người cẩn thận, phái một bộ phận người qua đó, người còn lại bất động tại chỗ, cẩn thận đề phòng.
Trong trời đêm Tu Giả mặc lăng lui tới.
Cơ hội đến rồi!
Từ Huyền và Sở Đông liếc nhau, mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Lúc này, Tu Giả Đông Phương gia đại lượng điều động thế cục gấp gáp và hỗn loạn.
Dưới loại tình thế này, quá trình hai người tiềm hành dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng tại một khắc đó, tiền phương có ba gã Tu Giả ngự vật phù không, hướng bên này bay tới.
- Chúng ta trở lại đùa giỡn một tiểu thông minh, tin tưởng Từ huynh có thể vô thanh vô tức đánh chết hai gã Luyện Khí Tu Giả...
Sở Đông tự tiếu phi tiếu nói.
Mắt thấy, ba gã Tu Giả phía trước đã chạy tới phụ cận.
- Tiền tuyến chinh chiến, nhân số không đủ ba người các ngươi mau theo chúng ta cùng đi trợ giúp.
Sở Đông sẳng giọng quát lớn nói, bộ dáng ra lệnh.
Ba gã Tu Giả kia tu vi đều tại Luyện Khí tứ trọng đến thất trọng, chợt đối mặt tình huống như vậy, nhất thời đều cả kinh.
Phi hành trăm dặm, Từ Huyền muốn thở dốc điều tiết một chút, Luyện Thần Kỳ thần thông phi hành, bản thân duy trì liên tục không dài, huống hồ hắn trải qua một phen chinh chiến. Địa phương nghỉ tạm này cũng là Sở Đông tính toán tốt, vừa vặn ở trong một u cốc bí mật.
Một đường này đi đến, lại không có gặp phải một địch nhân Đông Phương gia nào, cũng không có người truy sát qua đây.
Từ Huyền cảm thấy kinh ngạc, phải bội phục năng lực tính toán của Sở Đông.
Hiểu ra được, hắn lấy linh khí phi hành tại không trung nhanh chóng, động tĩnh không nhỏ, không có tao ngộ một địch nhân nào, xác thực không thể tưởng tượng.
- Ta cũng không thể bảo chứng, dựa theo lộ tuyến này, nhất định sẽ không gặp phải địch nhân, thế nhưng có thể bảo chứng, đây là một lộ tuyến tỷ lệ tao ngộ địch nhân nhỏ nhất.
Sở Đông biểu tình và ngữ khí lãnh tĩnh đến không nhìn ra chút tâm tình ba động nào.
Dùng linh đan, điều tức mấy canh giờ, Từ Huyền tiếp tục mang theo Sở Đông, án theo lộ tuyến dự đinh mà đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Huyền lấy hắc ti phi thảm cùng với Sở Đông kinh qua một trấn nhỏ trung lập.
Quy mô trấn nhỏ này, không kém gì Bình Hoa Trấn, Luyện Thần Tiên Sư từ giữa không trung lướt ngang mà qua, thân ảnh khiến cho rất nhiều Tu Giả và dân trong trấn chú mục.
- Mọi người mau nhìn là Tiên Sư!
Trên trấn tạo thành một mảnh oanh động nhỏ.
- Vương Lý trấn là một thế lực trung lập, trong lưỡng tộc chinh chiến trước khi không có phân ra thắng bại rõ ràng chiến hỏa sẽ không lan tràn ở đây.
Sở Đông ngữ khí rất tùy ý.
Cao điệu như vậy từ trên trấn nhỏ phồn hoa bay qua, xuất tận danh tiếng, dẫn người ngưỡng mộ kính nể, đối với Từ Huyền mà nói vẫn là lần đầu tiên.
Hai người nghênh ngang từ trên không trung Vương Lý trấn bay qua, cực kỳ thuận lợi, không có tao ngộ bất cứ tình huống gì.
Sau đó, dựa theo lộ tuyến đã định trước, lại chuyển hướng vài lần, đã cách Thanh Mộc trấn chỉ có hai ba trăm dặm.
Thanh Mộc trấn lưỡng tộc chinh chiến chiến khu trọng yếu, trong khu vực phương viên hai ba trăm dặm, đều khó thoát chiến hỏa.
- Đã đến thời khắc mấu chốt.
Sở Đông hít sâu một hơi, xuất ra địa đồ nhiều lần suy tính.
Lúc này, tốc độ phi hành của hai người dần dần chậm lại.
Rốt cục, khi hai người tới gần Thanh Mộc trấn hai trăm dặm, đã phát hiện địch tung của Đông Phương gia.
Hai người không hề phi hành, rơi xuống trên mặt đất cẩn thận tiến lên trăm dặm.
- Vả lại chỉ có một trăm dặm, chúng ta trực tiếp giết vào đi sao.
Từ Huyền vẻ mặt dễ dàng nói.
- Không thích hợp, nếu như là một mình ngươi, tự nhiên không có vấn đề. Nhưng nếu lại có thêm ta nữa, phần thắng cũng không đến bốn thành. Ngươi đưa ta bay đi Thanh Mộc trấn, tốc độ có hạn, tin tức liên quan đến ta thoát khỏi Hoàng Long Thành chắc chắn cao thủ Hoàng Long Thành đi đầu một bước truyền tới Thanh Mộc trấn. Lúc này, Đông Phương gia chắc chắn nỗ lực lực lượng lớn nhất, lục soát bắt giết chúng ta...Khu vực một trăm dặm cuối cùng này, chính là nguy hiểm trùng trùng.
Sở Đông lãnh tĩnh phân tích nói.
Từ Huyền tán thành gật đầu, vô luận là chính mình, hay Sở Đông Tiên Diễn Sư này đều là người Đông Phương gia muốn giết thật nhanh.
Lúc này, hai người mình rơi xuống, Đông Phương gia sao lai buông bỏ cơ hội này?< Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ/p>- Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?
Hiện tại Từ Huyền cuối cùng cũng minh bạch độ khó của nhiệm vụ này, một mình hắn trở về Thanh Mộc trấn là không thành công...Quan trọng là phải mang theo Sở Đông cùng nhau trở lại.
Lúc trước chinh chiến, Trương gia vẫn bị áp chế, đa phần là bởi vì Tiên Diễn Sư Đông Phương gia bày ra.
Một ngày Sở Đông thiên tài Tiên Diễn Sư này thành công cùng Trương gia Thanh Mộc trấn hội hợp, tất nhiên sẽ xoay chuyển thế cục chiến tranh, đây là tình huống Đông Phương gia cực kỳ không muốn thấy.
Nếu như đơn giản nói cả Hoàng Long chi tranh vĩ mô, Đông Phương gia lòng muốn giết Sở Đông càng lớn.
- Ta lo lắng nhất là những nhân tố không thể khống chế, hoặc là biết rõ kia, cũng vô pháp cải biến thứ đó.
Sở Đông nhẹ nhàng thở dài rốt cục ở trên bản đồ lại vẽ ra một lộ tuyến cuối cùng.
Thấy rõ lộ tuyến này, Từ Huyền cũng hít một ngụm lãnh khí, hắn có thể hiểu được lộ tuyến này trải qua khu vực, là vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu. Có đại lượng Tu Giả Đông Phương gia canh giữ.
Lộ tuyến này so với bất cứ một lần nào lúc trước, đều phải mạo hiểm hơn, hầu như là cùng địch nhân không coi vào đâu đi đến.
- Tin tưởng lúc này người của Trương gia Thanh Mộc trấn sẽ không thể không hiểu được tình huống của chúng ta, càng sẽ không đứng nhìn bàng quan. Vị trí này, lưỡng tộc giao phong khả năng cực lớn. Tận lực kiềm chế lực lượng của Đông Phương gia rất có lợi cho chúng ta hành động.
Sở Đông ánh mắt lóe ra nói.
Con mắt Từ Huyền không khỏi sáng ngời chỉ dựa vào lực lượng hai người xông vào đi qua, cơ hội rất nhỏ. Nhưng nếu dưới tình huống lưỡng phương đánh trận, tuyệt đối có cơ hôi thừa cơ lẻn vào, càng có cơ hội đạt được Trương gia tiếp ứng.
- Được cứ như vậy đi!
Từ Huyền và Sở Đông thương nghị một ít chi tiết, đợi cho trời tối, mới hướng phía trước chậm rãi tới gần.
Lúc này, thân ảnh Tu Giả Đông Phương gia liên tiếp có thể thấy được.
Cũng may có bóng đêm yểm hộ, hai người chỉ phải cẩn thận, không gặp được Luyện Thần Tiên Sư hoặc thâm nhập quá mức, cũng không dễ dàng bị phát hiện.
- Nếu như đêm khuya qua đi lưỡng tộc không có chinh chiến, chúng ta liền theo đường cũ trở về.
Sở Đông trầm ổn lãnh tĩnh nói.
Rất đáng tiếc, đêm đó khu vực này đều là Tu Giả Đông Phương gia lui tới lăng không, không có bất cứ dị động nào.
Trước hừng đông, Từ Huyền và Sở Đông rời khỏi khu vực hiểm cảnh trùng trùng này.
Tối ngày thứ hai, tiếp tục tiến nhập chờ đợi.
Vẫn là không hề có động tĩnh.
Nhưng Sở Đông và Từ Huyền đều là cực kỳ có lòng kiên trì.
Rốt cục tại đêm ngày thứ tư, khi hai người lại lẻn vào khu vực hiểm cảnh này, Tu Giả Đông Phương gia liên tiếp dị động.
- Bên kia đánh nhau rồi, mau qua trợ giúp.
- Mọi người cẩn thận, phái một bộ phận người qua đó, người còn lại bất động tại chỗ, cẩn thận đề phòng.
Trong trời đêm Tu Giả mặc lăng lui tới.
Cơ hội đến rồi!
Từ Huyền và Sở Đông liếc nhau, mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Lúc này, Tu Giả Đông Phương gia đại lượng điều động thế cục gấp gáp và hỗn loạn.
Dưới loại tình thế này, quá trình hai người tiềm hành dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng tại một khắc đó, tiền phương có ba gã Tu Giả ngự vật phù không, hướng bên này bay tới.
- Chúng ta trở lại đùa giỡn một tiểu thông minh, tin tưởng Từ huynh có thể vô thanh vô tức đánh chết hai gã Luyện Khí Tu Giả...
Sở Đông tự tiếu phi tiếu nói.
Mắt thấy, ba gã Tu Giả phía trước đã chạy tới phụ cận.
- Tiền tuyến chinh chiến, nhân số không đủ ba người các ngươi mau theo chúng ta cùng đi trợ giúp.
Sở Đông sẳng giọng quát lớn nói, bộ dáng ra lệnh.
Ba gã Tu Giả kia tu vi đều tại Luyện Khí tứ trọng đến thất trọng, chợt đối mặt tình huống như vậy, nhất thời đều cả kinh.
Bình luận truyện