Tiên Hà Phong Bạo
Chương 283: Giết trở về Tinh Vũ Sơn
Dọc theo đường đi, Trương gia rất nhiều Tu Giả đều chủ động chào hỏi hắn,
- Xin chào Từ khách liêu!
- Mau nhìn là Từ Tiên Sư!
Không ít Tu Giả từ xa thấy được Từ Huyền, vẻ mặt hưng phấn.
Có thiếu niên Luyện Khí kỳ khác, vẻ mặt sùng bái, qua đây tìm hắn bái sư.
- Bái sư?
Từ Huyền vẻ mặt cổ quái, mặt vô biểu tình lắc đầu:
- Bây giờ ta còn chưa có già, không muốn thu đệ tử.
Thanh Mộc trấn, đại bộ phận Tu Giả cư nhiên đều nhận thức Từ Huyền, trong Tu Giả tuổi già trong mắt tràn ngập kính nể và ngưỡng mộ, tương đối Tu Giả trẻ tuổi thậm chí có vài phần bộ dáng sùng bái cuồng nhiệt.
- Cái này, cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Từ Huyền thẳng run run, chính mình cho dù dương danh Hoàng Long Thành, nhưng cũng không có khoa trương như vậy a.
Nhưng mà, sự thực chứng minh không có khoa trương nhất, còn có càng khoa trương hơn.
Trên đường thỉnh thoảng gặp thoáng qua nữ Tu Giả, đối với hắn nhìn trộm, hoặc là đỏ mặt đi qua đây, trong đó không thiếu nữ tử tư sắc không tệ.
Từ Huyền còn có tâm tình tản bộ, lập tức ngồi lên hắc sắc phi thảm, thẳng đến trong Trương Thiết Lĩnh, đi đến gặp phụ mẫu.
- Ca ca!
Một thanh âm quen thuộc truyền đến, muội muội Huệ Lan nhào vào trong lòng.
Chẳng những Từ Huệ Lan qua đây, mà ngay cả Du Cầm cũng mỉm cười thản nhiên, trong con người vô cùng thanh thuần, chớp động vẻ kinh hỉ, khóe mắt hơi ướt át, cùng Từ Huyền liếc nhìn một cái, hảo hảo cúi đầu một phen.
Lúc trước, Từ Huệ Lan cười hì hì nói:
- Cầm muội muội, ngươi coi như đây là nhà mình, cùng ta chung một ca ca.
Du Cầm chưa từng cảm thủ được ấm áp như vậy, dần dần buông ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra lúm đồng tiền như ánh bình minh, chỉ là thỉnh thoảng cùng Từ Huyền tên ca ca danh nghĩa này đối diện, tim đập như hươu chạy.
Từ phụ Từ mẫu chốc lát quan sát Du Cầm, âm thầm gật đầu, cô nương này đơn thuần thiện lương, xinh đẹp tựa hoa tuyết không nhiễm chút bụi trần, khiến người ta yêu thương.
Thời gian cách như vậy một đoạn thời gian, Du Cầm quả thực tấn chức Luyện Thần Kỳ, muội muội cũng tu luyện đến Luyện Thần bát trọng.
Từ Huyền lưu lại ở nhà, chỉ điểm nhị nữ học thức tiên pháp và luyện trận.
Trong trí nhớ kiếp trước rất nhiều học thức, hắn hoàn toàn có thể dùng thần cảm phục chế được ngọc giản, giao cho nhị nữ tìm hiểu.
Ở trong nhà không có dừng lại quá lâu, Trương Phong dã tìm tới cửa nói là thương nghị công việc chinh chiến.
Từ Huệ Lan tức giận đem Trương Phong đuổi ra khỏi nhà, người sau vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Từ huynh, Niếp Hàn cũng triệu hồi Thanh Mộc trấn, có một việc chờ ngươi thương nghị.
Niếp Hàn?
Từ Huyền hơi giật mình, Niếp Hàn không phải đang ở một chiến khu khác của Hoàng Long Thành sao?
Rất nhanh cáo biệt với người nhà, Từ Huyền theo Trương Phong cùng nhau rời khỏi.
Trong đường đi, Trương Phong âm thầm quan sát Từ Huyền, chỉ cảm thấy lúc này trên người thiếu niên có một loại khí tức áp bách khó có thể hình dung được. Loại khí tức này không phải loại thô man cuồng bạo trước đây. Ngược lại có một loại cao quý thần bí, chính diện nhìn thẳng thậm chí khiến người ta có một loại cảm giác tự ti mặc cảm.
Loại cảm giác này, như sinh linh bình thường, đối mặt sinh linh nắm giữ nội tình cao quý từ xưa, đương nhiên, Trương Phong cũng hoàn toàn nói không rõ là tình huống gì, chính là nghĩ Từ Huyền đã thay đổi rất nhiều.
- Trương huynh, lần này tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì?
Từ Huyền bình thản không chút ngạc nhiên nói.
- Gần nhất, chinh chiến Hoàng Long chinh chiến, chúng ta từ từ bắt đầu phản công.
Trương Phong thoáng cái dừng lại, tiếp tục nói:
- Trong đó Tinh Vũ Sơn, nắm giữ một tòa bí cảnh, là vùng giao tranh, Từ huynh và Niếp Hàn đều xuất từ một mạch, không biết có hứng thú đoạt lại Tinh Vũ Sơn hay không...
- Đoạt lại Tinh Vũ Sơn?
Thân hình Từ Huyền thoáng ngừng lại, ánh mắt nhất thời lãnh lệ, trong lúc hô hấp, bên ngoài thân không tự chủ được hiện lên một tầng ngân sắc hoa văn nhàn nhạt, lướt mà qua, nhìn thấy mà giật mình.
Thân thể thon dài cân xứng kia, bỗng nhiên toả ra một cổ khí tức cường đại thần bí, chất phác mà cao quý, cũng rất nhanh thu liễm.
Đồng hành Trương Phong, tâm thần hơi bị run lên, chỉ cảm thấy trong nháy mắt, thiếu niên bên cạnh mang đến cho chính mình một cổ áp lực không hiểu. Loại áp lực này bản chất chủ yếu không phải là chênh lệch lực lượng, mà là như sinh linh cấp thấp cùng sinh linh cao đẳng cùng đứng một chỗ.
Trong Tu Giới, nhân loại cũng không phải chủng tộc duy nhất, trong sách cổ ghi chép chủng tộc trí tuệ cao đẳng trời sinh so với nhân loại cường đại hơn, cũng không ít. Thậm chí trong nhân loại có chút nắm giữ huyết mạch đặc thù, cao hơn sinh linh bình thường.
- Từ huynh lần này xuất quan, trên người biến hóa hình như không chỉ tấn chức nhất trọng đơn giản như vậy, sẽ không phải là lại tu luyện thần thông gì đó chứ?
Trương Phong kinh ngạc rất nhiều, hiếu kỳ đánh giá Từ Huyền.
Mà trên thực tế vừa rồi biến hóa trên người Từ Huyền hoàn toàn là bởi tâm tình biến hóa dẫn động khí huyết tự nhiên phản ứng. Dù sao hắn chỉ là mới vào trình tự Ngân Cương Chi Thể, còn không có chân chính nắm giữ loại thể chất ẩn chứa thần thông này.
Hơn nữa Tinh Vũ Sơn ba chữ này đại biểu ý nghĩa ở trong lòng Từ Huyền cũng là ký ức không thể xóa nhòa.
- Xác thực đang tìm hiểu một loại thần thông thể tu,, hiện nay còn không có học được.
Từ Huyền không có nói sạo.
Đạt được trình tự Ngân Cương Chi Thể, trong huyết mạch sẽ từ từ thức tỉnh một loại thần thông bản năng, chỉ là hiện nay hắn còn không có thăm dò được.
- Ha hả, nhìn phản ứng này của Từ huynh, nghĩ đến chuyện phản công Tinh Vũ Sơn, ngươi hẳn là rất cảm thấy hứng thú đúng không?
Trương Phong không có hỏi nhiều, lại cười dài nói.
- Có thể tự mình đi đoạt lại Tinh Vũ Sơn, đó tự nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
Từ Huyền không rảnh nói chuyện dài dòng.
Hôm nay Hoàng Long chinh chiến dưới các loại nhân tố ảnh hưởng, Trương gia chiếm thượng phong, bắt đầu phản thủ vi công, từng bước công kích các địa bàn lớn của Đông Phương gia.
Trong đó Tinh Vũ Sơn này tự nhiên cũng là địa bàn tương đối tương đối tiếp theo trong phạm vi quản hạt của Đông Phương gia tộc.
Nửa canh giờ sau, mấy người Từ Huyền, Trương Phong, Sở Đông, Hồ lão, Trương Đức ở trong mật điện tại một chỗ trên Trương Thiết Lĩnh thương lượng.
Sở Đông vẻ mặt mệt mỏi rã rời, trong ánh mắt có thể thấy được tơ máu, mấy ngày nay, hắn một mực tính kế hoạch, phụ trách kế hoạch phản công của cả Hoàng Long chinh chiến.
Đối với Luyện Thần nhất trọng Tiên Diễn Sư mà nói, muốn chỉ huy và nắm trong tay cục diện linh thành đánh trận lớn như vậy, thập phần cật lực, huống hồ địch nhân cũng có Tiên Diễn Sư.
Đúng lúc này, bên ngoài cung điện bí mật một nam tử kiếm anh tuấn thẳng tắp, đường nét khuôn mặt tựa như cẩm thạch, ánh mắt lãnh tuấn bức nhân, quanh thân có một loại khí tràng vô hình, khi hắn đi vào đấy, trong mật điện lập tức yên tĩnh.
- Niếp Hàn!
Từ Huyền lập tức đứng dậy.
Hắn cùng với Niếp Hàn có một đoạn thời gian thật dài không có gặp mặt.
Hai người trước sau gia nhập Hoàng Long chinh chiến, đều là đột nhiên tăng mạnh, Niếp Hàn lúc này cũng tấn chức đến Luyện Thần nhị trọng.
- Nhiếp huynh ngươi cũng đến rồi, còn thiếu một mình ngươi nữa, chúng ta đang chuẩn bị thương nghị chuyện công đánh Tinh Vũ Sơn.
Trương Phong cười tới nghênh đón.
Niếp Hàn không có nhìn tới Trương Phong, lại cùng thiếu niên cao ngất cân xứng ở phía sau hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Trong hư không, phảng phất có hỏa hoa vô hình va chạm, y phục của hai người không gió tự động.
Quanh thân Niếp Hàn bay lượn một cổ Kiếm Ý bá đạo hàn lãnh, như có vô số khí đang chấn động kinh hãi, lại ẩn chứa một cổ thiết huyết tranh đoạt sát phạt chi khí. Xem ra trải qua chém giết trên chiến trường, Kiếm Ý của Niếp Hàn càng lãnh khốc vô tình hơn.
Sát khí thật nặng!
Xung quanh mọi người đều rùng mình trong lòng, đối với Niếp Hàn tràn ngập kiêng kỵ.
Mà Từ Huyền cùng hắn tương đối, bên ngoài thân ngân văn bán trong suốt di động, có thể thấy được một tầng ngân sắc cương lực, như ẩn như hiện, đã khiến thiếu niên này có vẻ càng trở nên ưu nhã, thần bí, đồng thời cũng có một cổ áp bách hít thở không thông khiến sinh linh bình thường cảm giác run sợ không hiểu.
Đám người Trương Phong thất kinh, nhìn chằm chằm vào thân thể Từ Huyền. Tầng ngân sắc cương lực lúc ẩn lúc hiện kia hoàn toàn phát ra từ nhục thân bản năng, không có bất cứ linh khí ba động gì cả, cũng không pha trộn chút nguyên lực nào.
Lúc này, trong lòng Niếp Hàn có một loại ảo giác không hề có bất cứ sơ hở gì có thể chui vào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ là duy trì liên tục một hai phút, chỉ ở hai bên thăm dò hư thực và tiến triển của đối phương, cũng không có ý giao thủ.
- Xem ra Niếp sư huynh tiến bộ không chỉ có cực hạn đối với tham ngộ cổ kiếm kia, chiến trường sát phạt này cũng hình thành cho ngươi một Kiếm Ý phong cách mới.
Từ Huyền mỉm cười.
- Từ sư đệ tựa hồ cũng lĩnh ngộ được thần thông hoàn toàn mới, mấy ngày nay vẫn nghe nói sự tích của ngươi, thập phần kinh ngạc, hôm nay vừa thấy, sư huynh ta thật ra vui lòng phục tùng. Hi vọng lần này phản công Tinh Vũ Sơn, chúng ta có thể hợp tác khoái trá.
Niếp Hàn ngôn từ dần dần trịnh trọng lên.
Đám người Trương Phong, Trương Đức cũng đều đang âm thầm đánh giá thực lực hai người này.
Trong mắt Sở Đông lóe ra một tia thải quang kỳ dị, đơn giản luận lực công kích, Niếp Hàn thân là tinh anh Vương giả trong kiếm tu, cơ hồ vượt quá cùng giai, phong cách Kiếm Ý của hắn cũng là kiếm đi ngàn dặm, có đủ năng lực cực kỳ kinh diễm vượt cấp chém giết. Từ Huyền lực công kích cũng không tệ, lực trùng kích rất mạnh, dưới so sánh có thể Niếp Hàn thắng hơn nửa phần, lại có lé kém một chút. Thế nhưng luận lực phòng ngự, lực lượng cơ thể,... Niếp Hàn so với Từ Huyền kém quá xa, hoàn toàn không phải một đẳng cấp.
Năng lực tổng thể tổng hợp lại, Từ Huyền không có yếu thế hơn, công kích và phòng ngự đều rất biến thái, tự nhiên thắng dễ dàng một bậc, thậm chí để Niếp Hàn vui lòng phục tùng.
Từ Huyền cũng minh bạch những nhân tố này, mặc dù hai người cùng giai, nhưng phải thừa nhận, Niếp Hàn là có thể đối với hắn hình thành uy hiếp rất lớn.
Dù sao kiếm tu chỉ cần dựa vào công kích sắc bén nhất, có thể không cần để ý tất cả, một kiếm đi thiên hạ, một kiếm phá vạn pháp.
- Có nhị vị tham dự thời gian bắt đầu phản công chi chiến, nghĩ đến nhất định có thể mã đáo thành công.
Trương Phong vẻ mặt thần tình chờ mong.
Sau đó, nhóm mấy người bắt đầu thương nghị việc công đánh Tinh Vũ Sơn.
Sở Đông liên tục dụi mắt, trong lúc đó cũng không có phát biểu ý kiến nhiều lắm. Tinh Vũ Sơn ở trong cả Hoàng Long chinh chiến, cũng không phải một trong mấy vị trí địa lý tối then chốt kia, đem nó đoạt đến, chỉ tương đương đoạt lấy một tài nguyên, tăng thêm phần ưu thế, không tạo ra được tác dụng hết sức quan trọng.
Đương nhiên, đối với Từ Huyền và Niếp Hàn mà nói, Tinh Vũ Sơn ý nghĩa càng thêm trọng đại.
Ước chừng nửa canh giờ sau, người xác định phản công Tinh Vũ Sơn xuống tới.
Do Từ Huyền, Niếp Hàn, Trương Phong, Hồ lão, Trương Đức năm đại Luyện Thần Tiên Sư liên thủ đái lĩnh tám mươi gã Tiên Sĩ, đánh Tinh Vũ Sơn.
Mặc dù trong đoàn người không có Tu Giả đã ngoài Luyện Thần tứ trọng, thế nhưng Từ Huyền và Niếp Hàn tuyệt đối so với Luyện Thần tứ trọng Tu Giả bình thường đều phải lợi hại hơn rất nhiều.
Trương Phong thân là Trương gia thiếu chủ, cũng không phải hạng người dễ đối phó, hắn tại phương diện tiên pháp có tạo nghệ đặc biệt, trải qua chiến tranh ma luyện, sức chiến đấu chân chính cũng đã có thể vượt cấp đối kháng Luyện Thần tam trọng Tu Giả.
Hồ lão và Trương Đức đều là Luyện Thần Tiên Sư nhãn hiệu lâu đời, tu vi đều đã ngoài Luyện Thần nhị trọng, chiến lực không tầm thường.
Tổng thể mà nói như vậy một tổ hợp như vậy có thể nói cường đại, đi công đánh Tinh Vũ Sơn tựa hồ đều có dùng dao mổ trâu đi thịt gà.
Ba ngày sau.< Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm./p>Bình Hoa Trấn, Tinh Vũ Sơn.
Bốn kiện đại hình phi chu, trong bóng đêm quang lan di động, từ hai mặt giáp công, áp bách đến bầu trời trên dãy núi này.
Trên Tinh Vũ Sơn mơ hồ có thể thấy được sơn môn đổ nát thê lương và tràn đầy hoang tàn, không khỏi khiến người hồi tưởng lại tràng diệt môn chi chiến thảm liệt kia.
Từ Huyền ngồi ở trên một con phi chu, phía sau có hai mươi gã Tu Giả, từ phía tây đi tới, hướng thâm uyên ở giữa Tinh Vũ Sơn tới gần.
Bên cạnh thâm uyên có nửa đoạn Linh Các đổ vỡ, chính là bắc nhai tiểu các Từ Huyền đã từng ở qua.
Đột nhiên!
- Địch nhân tập kích...
Trong thâm uyên, bóng người di động.
- Giết!
Tại một phương hướng khác, ba người Niếp Hàn, Trương Phong, Trương Đức rất nhanh tao ngộ được Đông Phương gia trú quân chém giết.
Sưu sưu sưu trong thâm uyên trước sau bay ra hai ba gã Luyện Thần Tiên Sư.
Trong đó một bạch y thanh niên tay cầm một thanh tinh linh kiếm, khí thế lăng nhân, một kiếm phá không chém đến, phát ra một mảnh tàn kiếm quang ảnh, từng đạo tử sắc kiếm lãng như gió quét ngang phương viên bốn năm trượng, để Trương Đức trấn thủ một phi chu, đánh cho liên tục lăn lộn.
Trương Đức thân là Luyện Thần tam trọng tiên tu, trong tay tiên pháp và linh khí gào thét bắn ra, lại bị người này đánh cho chạy trốn chật vật, suýt nữa chết đi, trên người lưu lại vết thương.
- Cẩn thận! Là cao thủ kiếm tu Đông Phương gia, Bạch Lãng Vân.
Trương Phong kinh hô nhắc nhở nói.
Bạch Lãng Vân kia đồng dạng cũng là kiếm tu, vả lại một thân tu vi đạt được Luyện Thần ngũ trọng.
- Kiếm tu? Để cho ta tới!
Trên người Niếp Hàn bộc phát ra một cổ Kiếm Ý sát phạt băng lãnh, phá không bay vụt mà đến, trong tay linh kiếm cách không đâm tới, một mảnh hàn khí bốn phía bắn ra, vờn quanh tựa dây xích, dài đến mấy trượng, chạy vào tới tử sắc kiếm lãnh của Bạch Lãng Vân kia, phát sinh từng trận thanh âm tan vỡ kinh hồn.
- Xem ra ngươi chính là Trương gia kiếm đạo kỳ tài Niếp Hàn, Bạch Lãng Vân ta hôm nay lại muốn kiến thức một chút, ngươi có bản lĩnh gì.
Bạch y thanh niên cười ngạo nghễ, tiến ra nghênh đón, trong tay linh kiếm huyễn hóa ra tầng tầng lớp lớp tử sắc kiếm lãng hiển hiện dạng long quyển, ở trên hư không mở rộng ra bốn phía.
- Xin chào Từ khách liêu!
- Mau nhìn là Từ Tiên Sư!
Không ít Tu Giả từ xa thấy được Từ Huyền, vẻ mặt hưng phấn.
Có thiếu niên Luyện Khí kỳ khác, vẻ mặt sùng bái, qua đây tìm hắn bái sư.
- Bái sư?
Từ Huyền vẻ mặt cổ quái, mặt vô biểu tình lắc đầu:
- Bây giờ ta còn chưa có già, không muốn thu đệ tử.
Thanh Mộc trấn, đại bộ phận Tu Giả cư nhiên đều nhận thức Từ Huyền, trong Tu Giả tuổi già trong mắt tràn ngập kính nể và ngưỡng mộ, tương đối Tu Giả trẻ tuổi thậm chí có vài phần bộ dáng sùng bái cuồng nhiệt.
- Cái này, cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trong lòng Từ Huyền thẳng run run, chính mình cho dù dương danh Hoàng Long Thành, nhưng cũng không có khoa trương như vậy a.
Nhưng mà, sự thực chứng minh không có khoa trương nhất, còn có càng khoa trương hơn.
Trên đường thỉnh thoảng gặp thoáng qua nữ Tu Giả, đối với hắn nhìn trộm, hoặc là đỏ mặt đi qua đây, trong đó không thiếu nữ tử tư sắc không tệ.
Từ Huyền còn có tâm tình tản bộ, lập tức ngồi lên hắc sắc phi thảm, thẳng đến trong Trương Thiết Lĩnh, đi đến gặp phụ mẫu.
- Ca ca!
Một thanh âm quen thuộc truyền đến, muội muội Huệ Lan nhào vào trong lòng.
Chẳng những Từ Huệ Lan qua đây, mà ngay cả Du Cầm cũng mỉm cười thản nhiên, trong con người vô cùng thanh thuần, chớp động vẻ kinh hỉ, khóe mắt hơi ướt át, cùng Từ Huyền liếc nhìn một cái, hảo hảo cúi đầu một phen.
Lúc trước, Từ Huệ Lan cười hì hì nói:
- Cầm muội muội, ngươi coi như đây là nhà mình, cùng ta chung một ca ca.
Du Cầm chưa từng cảm thủ được ấm áp như vậy, dần dần buông ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra lúm đồng tiền như ánh bình minh, chỉ là thỉnh thoảng cùng Từ Huyền tên ca ca danh nghĩa này đối diện, tim đập như hươu chạy.
Từ phụ Từ mẫu chốc lát quan sát Du Cầm, âm thầm gật đầu, cô nương này đơn thuần thiện lương, xinh đẹp tựa hoa tuyết không nhiễm chút bụi trần, khiến người ta yêu thương.
Thời gian cách như vậy một đoạn thời gian, Du Cầm quả thực tấn chức Luyện Thần Kỳ, muội muội cũng tu luyện đến Luyện Thần bát trọng.
Từ Huyền lưu lại ở nhà, chỉ điểm nhị nữ học thức tiên pháp và luyện trận.
Trong trí nhớ kiếp trước rất nhiều học thức, hắn hoàn toàn có thể dùng thần cảm phục chế được ngọc giản, giao cho nhị nữ tìm hiểu.
Ở trong nhà không có dừng lại quá lâu, Trương Phong dã tìm tới cửa nói là thương nghị công việc chinh chiến.
Từ Huệ Lan tức giận đem Trương Phong đuổi ra khỏi nhà, người sau vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Từ huynh, Niếp Hàn cũng triệu hồi Thanh Mộc trấn, có một việc chờ ngươi thương nghị.
Niếp Hàn?
Từ Huyền hơi giật mình, Niếp Hàn không phải đang ở một chiến khu khác của Hoàng Long Thành sao?
Rất nhanh cáo biệt với người nhà, Từ Huyền theo Trương Phong cùng nhau rời khỏi.
Trong đường đi, Trương Phong âm thầm quan sát Từ Huyền, chỉ cảm thấy lúc này trên người thiếu niên có một loại khí tức áp bách khó có thể hình dung được. Loại khí tức này không phải loại thô man cuồng bạo trước đây. Ngược lại có một loại cao quý thần bí, chính diện nhìn thẳng thậm chí khiến người ta có một loại cảm giác tự ti mặc cảm.
Loại cảm giác này, như sinh linh bình thường, đối mặt sinh linh nắm giữ nội tình cao quý từ xưa, đương nhiên, Trương Phong cũng hoàn toàn nói không rõ là tình huống gì, chính là nghĩ Từ Huyền đã thay đổi rất nhiều.
- Trương huynh, lần này tìm ta, rốt cuộc có chuyện gì?
Từ Huyền bình thản không chút ngạc nhiên nói.
- Gần nhất, chinh chiến Hoàng Long chinh chiến, chúng ta từ từ bắt đầu phản công.
Trương Phong thoáng cái dừng lại, tiếp tục nói:
- Trong đó Tinh Vũ Sơn, nắm giữ một tòa bí cảnh, là vùng giao tranh, Từ huynh và Niếp Hàn đều xuất từ một mạch, không biết có hứng thú đoạt lại Tinh Vũ Sơn hay không...
- Đoạt lại Tinh Vũ Sơn?
Thân hình Từ Huyền thoáng ngừng lại, ánh mắt nhất thời lãnh lệ, trong lúc hô hấp, bên ngoài thân không tự chủ được hiện lên một tầng ngân sắc hoa văn nhàn nhạt, lướt mà qua, nhìn thấy mà giật mình.
Thân thể thon dài cân xứng kia, bỗng nhiên toả ra một cổ khí tức cường đại thần bí, chất phác mà cao quý, cũng rất nhanh thu liễm.
Đồng hành Trương Phong, tâm thần hơi bị run lên, chỉ cảm thấy trong nháy mắt, thiếu niên bên cạnh mang đến cho chính mình một cổ áp lực không hiểu. Loại áp lực này bản chất chủ yếu không phải là chênh lệch lực lượng, mà là như sinh linh cấp thấp cùng sinh linh cao đẳng cùng đứng một chỗ.
Trong Tu Giới, nhân loại cũng không phải chủng tộc duy nhất, trong sách cổ ghi chép chủng tộc trí tuệ cao đẳng trời sinh so với nhân loại cường đại hơn, cũng không ít. Thậm chí trong nhân loại có chút nắm giữ huyết mạch đặc thù, cao hơn sinh linh bình thường.
- Từ huynh lần này xuất quan, trên người biến hóa hình như không chỉ tấn chức nhất trọng đơn giản như vậy, sẽ không phải là lại tu luyện thần thông gì đó chứ?
Trương Phong kinh ngạc rất nhiều, hiếu kỳ đánh giá Từ Huyền.
Mà trên thực tế vừa rồi biến hóa trên người Từ Huyền hoàn toàn là bởi tâm tình biến hóa dẫn động khí huyết tự nhiên phản ứng. Dù sao hắn chỉ là mới vào trình tự Ngân Cương Chi Thể, còn không có chân chính nắm giữ loại thể chất ẩn chứa thần thông này.
Hơn nữa Tinh Vũ Sơn ba chữ này đại biểu ý nghĩa ở trong lòng Từ Huyền cũng là ký ức không thể xóa nhòa.
- Xác thực đang tìm hiểu một loại thần thông thể tu,, hiện nay còn không có học được.
Từ Huyền không có nói sạo.
Đạt được trình tự Ngân Cương Chi Thể, trong huyết mạch sẽ từ từ thức tỉnh một loại thần thông bản năng, chỉ là hiện nay hắn còn không có thăm dò được.
- Ha hả, nhìn phản ứng này của Từ huynh, nghĩ đến chuyện phản công Tinh Vũ Sơn, ngươi hẳn là rất cảm thấy hứng thú đúng không?
Trương Phong không có hỏi nhiều, lại cười dài nói.
- Có thể tự mình đi đoạt lại Tinh Vũ Sơn, đó tự nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
Từ Huyền không rảnh nói chuyện dài dòng.
Hôm nay Hoàng Long chinh chiến dưới các loại nhân tố ảnh hưởng, Trương gia chiếm thượng phong, bắt đầu phản thủ vi công, từng bước công kích các địa bàn lớn của Đông Phương gia.
Trong đó Tinh Vũ Sơn này tự nhiên cũng là địa bàn tương đối tương đối tiếp theo trong phạm vi quản hạt của Đông Phương gia tộc.
Nửa canh giờ sau, mấy người Từ Huyền, Trương Phong, Sở Đông, Hồ lão, Trương Đức ở trong mật điện tại một chỗ trên Trương Thiết Lĩnh thương lượng.
Sở Đông vẻ mặt mệt mỏi rã rời, trong ánh mắt có thể thấy được tơ máu, mấy ngày nay, hắn một mực tính kế hoạch, phụ trách kế hoạch phản công của cả Hoàng Long chinh chiến.
Đối với Luyện Thần nhất trọng Tiên Diễn Sư mà nói, muốn chỉ huy và nắm trong tay cục diện linh thành đánh trận lớn như vậy, thập phần cật lực, huống hồ địch nhân cũng có Tiên Diễn Sư.
Đúng lúc này, bên ngoài cung điện bí mật một nam tử kiếm anh tuấn thẳng tắp, đường nét khuôn mặt tựa như cẩm thạch, ánh mắt lãnh tuấn bức nhân, quanh thân có một loại khí tràng vô hình, khi hắn đi vào đấy, trong mật điện lập tức yên tĩnh.
- Niếp Hàn!
Từ Huyền lập tức đứng dậy.
Hắn cùng với Niếp Hàn có một đoạn thời gian thật dài không có gặp mặt.
Hai người trước sau gia nhập Hoàng Long chinh chiến, đều là đột nhiên tăng mạnh, Niếp Hàn lúc này cũng tấn chức đến Luyện Thần nhị trọng.
- Nhiếp huynh ngươi cũng đến rồi, còn thiếu một mình ngươi nữa, chúng ta đang chuẩn bị thương nghị chuyện công đánh Tinh Vũ Sơn.
Trương Phong cười tới nghênh đón.
Niếp Hàn không có nhìn tới Trương Phong, lại cùng thiếu niên cao ngất cân xứng ở phía sau hắn, bốn mắt nhìn nhau.
Trong hư không, phảng phất có hỏa hoa vô hình va chạm, y phục của hai người không gió tự động.
Quanh thân Niếp Hàn bay lượn một cổ Kiếm Ý bá đạo hàn lãnh, như có vô số khí đang chấn động kinh hãi, lại ẩn chứa một cổ thiết huyết tranh đoạt sát phạt chi khí. Xem ra trải qua chém giết trên chiến trường, Kiếm Ý của Niếp Hàn càng lãnh khốc vô tình hơn.
Sát khí thật nặng!
Xung quanh mọi người đều rùng mình trong lòng, đối với Niếp Hàn tràn ngập kiêng kỵ.
Mà Từ Huyền cùng hắn tương đối, bên ngoài thân ngân văn bán trong suốt di động, có thể thấy được một tầng ngân sắc cương lực, như ẩn như hiện, đã khiến thiếu niên này có vẻ càng trở nên ưu nhã, thần bí, đồng thời cũng có một cổ áp bách hít thở không thông khiến sinh linh bình thường cảm giác run sợ không hiểu.
Đám người Trương Phong thất kinh, nhìn chằm chằm vào thân thể Từ Huyền. Tầng ngân sắc cương lực lúc ẩn lúc hiện kia hoàn toàn phát ra từ nhục thân bản năng, không có bất cứ linh khí ba động gì cả, cũng không pha trộn chút nguyên lực nào.
Lúc này, trong lòng Niếp Hàn có một loại ảo giác không hề có bất cứ sơ hở gì có thể chui vào.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chỉ là duy trì liên tục một hai phút, chỉ ở hai bên thăm dò hư thực và tiến triển của đối phương, cũng không có ý giao thủ.
- Xem ra Niếp sư huynh tiến bộ không chỉ có cực hạn đối với tham ngộ cổ kiếm kia, chiến trường sát phạt này cũng hình thành cho ngươi một Kiếm Ý phong cách mới.
Từ Huyền mỉm cười.
- Từ sư đệ tựa hồ cũng lĩnh ngộ được thần thông hoàn toàn mới, mấy ngày nay vẫn nghe nói sự tích của ngươi, thập phần kinh ngạc, hôm nay vừa thấy, sư huynh ta thật ra vui lòng phục tùng. Hi vọng lần này phản công Tinh Vũ Sơn, chúng ta có thể hợp tác khoái trá.
Niếp Hàn ngôn từ dần dần trịnh trọng lên.
Đám người Trương Phong, Trương Đức cũng đều đang âm thầm đánh giá thực lực hai người này.
Trong mắt Sở Đông lóe ra một tia thải quang kỳ dị, đơn giản luận lực công kích, Niếp Hàn thân là tinh anh Vương giả trong kiếm tu, cơ hồ vượt quá cùng giai, phong cách Kiếm Ý của hắn cũng là kiếm đi ngàn dặm, có đủ năng lực cực kỳ kinh diễm vượt cấp chém giết. Từ Huyền lực công kích cũng không tệ, lực trùng kích rất mạnh, dưới so sánh có thể Niếp Hàn thắng hơn nửa phần, lại có lé kém một chút. Thế nhưng luận lực phòng ngự, lực lượng cơ thể,... Niếp Hàn so với Từ Huyền kém quá xa, hoàn toàn không phải một đẳng cấp.
Năng lực tổng thể tổng hợp lại, Từ Huyền không có yếu thế hơn, công kích và phòng ngự đều rất biến thái, tự nhiên thắng dễ dàng một bậc, thậm chí để Niếp Hàn vui lòng phục tùng.
Từ Huyền cũng minh bạch những nhân tố này, mặc dù hai người cùng giai, nhưng phải thừa nhận, Niếp Hàn là có thể đối với hắn hình thành uy hiếp rất lớn.
Dù sao kiếm tu chỉ cần dựa vào công kích sắc bén nhất, có thể không cần để ý tất cả, một kiếm đi thiên hạ, một kiếm phá vạn pháp.
- Có nhị vị tham dự thời gian bắt đầu phản công chi chiến, nghĩ đến nhất định có thể mã đáo thành công.
Trương Phong vẻ mặt thần tình chờ mong.
Sau đó, nhóm mấy người bắt đầu thương nghị việc công đánh Tinh Vũ Sơn.
Sở Đông liên tục dụi mắt, trong lúc đó cũng không có phát biểu ý kiến nhiều lắm. Tinh Vũ Sơn ở trong cả Hoàng Long chinh chiến, cũng không phải một trong mấy vị trí địa lý tối then chốt kia, đem nó đoạt đến, chỉ tương đương đoạt lấy một tài nguyên, tăng thêm phần ưu thế, không tạo ra được tác dụng hết sức quan trọng.
Đương nhiên, đối với Từ Huyền và Niếp Hàn mà nói, Tinh Vũ Sơn ý nghĩa càng thêm trọng đại.
Ước chừng nửa canh giờ sau, người xác định phản công Tinh Vũ Sơn xuống tới.
Do Từ Huyền, Niếp Hàn, Trương Phong, Hồ lão, Trương Đức năm đại Luyện Thần Tiên Sư liên thủ đái lĩnh tám mươi gã Tiên Sĩ, đánh Tinh Vũ Sơn.
Mặc dù trong đoàn người không có Tu Giả đã ngoài Luyện Thần tứ trọng, thế nhưng Từ Huyền và Niếp Hàn tuyệt đối so với Luyện Thần tứ trọng Tu Giả bình thường đều phải lợi hại hơn rất nhiều.
Trương Phong thân là Trương gia thiếu chủ, cũng không phải hạng người dễ đối phó, hắn tại phương diện tiên pháp có tạo nghệ đặc biệt, trải qua chiến tranh ma luyện, sức chiến đấu chân chính cũng đã có thể vượt cấp đối kháng Luyện Thần tam trọng Tu Giả.
Hồ lão và Trương Đức đều là Luyện Thần Tiên Sư nhãn hiệu lâu đời, tu vi đều đã ngoài Luyện Thần nhị trọng, chiến lực không tầm thường.
Tổng thể mà nói như vậy một tổ hợp như vậy có thể nói cường đại, đi công đánh Tinh Vũ Sơn tựa hồ đều có dùng dao mổ trâu đi thịt gà.
Ba ngày sau.< Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm./p>Bình Hoa Trấn, Tinh Vũ Sơn.
Bốn kiện đại hình phi chu, trong bóng đêm quang lan di động, từ hai mặt giáp công, áp bách đến bầu trời trên dãy núi này.
Trên Tinh Vũ Sơn mơ hồ có thể thấy được sơn môn đổ nát thê lương và tràn đầy hoang tàn, không khỏi khiến người hồi tưởng lại tràng diệt môn chi chiến thảm liệt kia.
Từ Huyền ngồi ở trên một con phi chu, phía sau có hai mươi gã Tu Giả, từ phía tây đi tới, hướng thâm uyên ở giữa Tinh Vũ Sơn tới gần.
Bên cạnh thâm uyên có nửa đoạn Linh Các đổ vỡ, chính là bắc nhai tiểu các Từ Huyền đã từng ở qua.
Đột nhiên!
- Địch nhân tập kích...
Trong thâm uyên, bóng người di động.
- Giết!
Tại một phương hướng khác, ba người Niếp Hàn, Trương Phong, Trương Đức rất nhanh tao ngộ được Đông Phương gia trú quân chém giết.
Sưu sưu sưu trong thâm uyên trước sau bay ra hai ba gã Luyện Thần Tiên Sư.
Trong đó một bạch y thanh niên tay cầm một thanh tinh linh kiếm, khí thế lăng nhân, một kiếm phá không chém đến, phát ra một mảnh tàn kiếm quang ảnh, từng đạo tử sắc kiếm lãng như gió quét ngang phương viên bốn năm trượng, để Trương Đức trấn thủ một phi chu, đánh cho liên tục lăn lộn.
Trương Đức thân là Luyện Thần tam trọng tiên tu, trong tay tiên pháp và linh khí gào thét bắn ra, lại bị người này đánh cho chạy trốn chật vật, suýt nữa chết đi, trên người lưu lại vết thương.
- Cẩn thận! Là cao thủ kiếm tu Đông Phương gia, Bạch Lãng Vân.
Trương Phong kinh hô nhắc nhở nói.
Bạch Lãng Vân kia đồng dạng cũng là kiếm tu, vả lại một thân tu vi đạt được Luyện Thần ngũ trọng.
- Kiếm tu? Để cho ta tới!
Trên người Niếp Hàn bộc phát ra một cổ Kiếm Ý sát phạt băng lãnh, phá không bay vụt mà đến, trong tay linh kiếm cách không đâm tới, một mảnh hàn khí bốn phía bắn ra, vờn quanh tựa dây xích, dài đến mấy trượng, chạy vào tới tử sắc kiếm lãnh của Bạch Lãng Vân kia, phát sinh từng trận thanh âm tan vỡ kinh hồn.
- Xem ra ngươi chính là Trương gia kiếm đạo kỳ tài Niếp Hàn, Bạch Lãng Vân ta hôm nay lại muốn kiến thức một chút, ngươi có bản lĩnh gì.
Bạch y thanh niên cười ngạo nghễ, tiến ra nghênh đón, trong tay linh kiếm huyễn hóa ra tầng tầng lớp lớp tử sắc kiếm lãng hiển hiện dạng long quyển, ở trên hư không mở rộng ra bốn phía.
Bình luận truyện