Tiên Hà Phong Bạo
Chương 378: Nghênh chiến Ngưng Đan (1)
- Cái kia tốt, như vậy cáo từ.
Lô Ương hơi thâm ý nhìn qua Từ Huyền, cũng thần thức truyền âm nói:
- Từ huynh đệ phải cẩn thận cung trang nữ tử kia, nàng này tâm tính tham lam, chỉ sợ sẽ gây bất lợi đối với ngươi.
- Cáo từ.
Từ Huyền không khỏi sinh lòng hảo cảm đối với Lô Ương này, không nghĩ tới đối phương lại hảo tâm nhắc nhở mình.
Nữ tử cùng lão giả trở lại Đào Lâm tiểu châu, Lô Ương bay về động phủ của mình.
Từ Huyền cùng Thư Ngọc San, cũng là trước sau rời đi.
Thời điểm một hơi bay ra gần trăm dặm, trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm tàn hồn kiếp trước:
- Nữ nhân kia truy tới, hiện tại ta giúp ngươi xóa bỏ thần thức ấn ký, làm nàng mất đi vị trí của ngươi.
- Xóa thần thức ấn ký.
Từ Huyền thò tay chống cằm, có chút trầm ngâm, hắn cũng không nghi ngờ tàn hồn kiếp trước có thực lực này.
Ở bên trong trí nhớ Tinh Hải, tàn hồn hơi có vẻ suy yếu, khóe miệng mang theo vui vẻ như có như không, chờ đợi Từ Huyền quyết định.
- Không!
Từ Huyền đột nhiên lắc đầu.
- Nếu như không xóa bỏ thần thức ấn ký, tối đa nửa canh giờ, nữ nhân kia sẽ đuổi tới ngươi.
Tàn hồn mặt không biểu tình nói.
Từ Huyền hít sâu một hơi, trong đôi mắt chớp động một tia chiến ý:
- Nên lĩnh giáo thực lực của Ngưng Đan cường giả thoáng một phát.
Vừa mới nói xong, Từ Huyền nhắm con ngươi lại, hư lập giữa không trung, Hỏa chi tâm trong cơ thể tràn đầy ánh sáng màu đỏ, giống như phỉ thúy.
Chỉ một thoáng, khu vực quanh thân hắn, không khí run run, hiện lên một tầng khí tức hỏa hồng, bồi hồi phương viên vài chục trượng, độ ấm bỗng nhiên kéo lên, làm cho sinh linh phụ cận một hồi bất an khô nóng.
Hắn đứng thẳng trong phiến thuỷ vực hoang vu, vận chuyển lực lượng của chủ hỏa cùng ẩn mạch, khí tức này đủ để cho Luyện Thần tám chín trọng hãi hùng khiếp vía, thậm chí để cho Ngưng Đan kỳ động dung.
- Thiếu niên kia là địa vị gì? Khí tức trên người thật đáng sợ! Chẳng lẽ muốn cướp địa bàn chúng ta?
Trong một toa núi hoang phụ cận, toát ra hai Đại Hán lưng hùm vai gấu, diện mục dữ tợn đáng sợ, toàn thân cơ bắp như cục sắt, tràn ngập lực lượng bạo tạc.
Xem khí tức này, hai Đại Hán hung ác kia đều là Luyện Thần bảy tám trọng.
- Ồ! Thể tu!
Ánh mắt Từ Huyền nhàn nhạt quét qua hai Đại Hán hung ác kia, hơi có chút ngoài ý muốn.
Lời vừa nói ra, hai Đại Hán hung ác này, sắc mặt xiết chặt, cho dù kiêng kị khí tức của Từ Huyền, thực sự lộ ra vài phần hung tàn cùng địch ý:
- Tiểu tử, ngươi dám xem thường thể tu chúng ta?
PHỐC!
Trong nước sông toát ra một yêu thú như cá nóc, mở ra một đôi con mắt xanh thẳm, phát ra thanh âm cổ quái chói tai:
- Lý gia song bá, các ngươi hoành hành phương viên mười dặm này, như thế nào, hiện tại ngay cả một tiểu tử nhân loại cũng không dám đánh.
- Ai sợ ai!
Lý gia song bá trừng mắt, xông đến giữa không trung hét lớn một tiếng:
- Tiểu tử, đừng vội khoe khoang! Nơi này là địa bàn Lý gia song bá chúng ta, nhanh cút cho ta.
Yêu thú cá nóc trong nước sông, trong ánh mắt lộ ra một tia xảo trá.
- Đều là thể tu, Từ mỗ không muốn lấy tính mạng các ngươi.
Từ Huyền chậm rãi nhắm con ngươi lại, khí tức thần bí cổ xưa trong cơ thể đánh tới trước mặt.
Thân hình Lý gia song bá cứng lại, cảm nhận được một cổ áp lực, đồng thời huyết mạch trong thân thể, sinh ra một loại kính sợ cùng thân thiết không hiểu.
- Ngươi... ngươi cũng là thể tu?
Lý gia song bá có chút không tin, dù sao cổ khí tức trên người Từ Huyền kia, cùng bọn họ rất có khác nhau.
- Sắp tới rồi...
Từ Huyền đột nhiên mở to mắt, nhìn về một phương hướng, nỉ non tự nói.
- Ngươi đang đợi đối thủ?
Vẻ mặt Lý gia song bá giật mình.
- Các ngươi tốt nhất đi xa một chút.
Từ Huyền nhàn nhạt nhắc nhở một câu.
- Đi xa một ít?
Huynh đệ Lý gia song bá, vẻ mặt khinh thường nói:
- Nơi này chính là địa bàn chúng ta, có người nào có thể đuổi chúng ta đi?
Mà đúng lúc này, phía chân trời phương xa, truyền đến một tiếng kêu gào ẩn ẩn, mây mù trong hư không đột nhiên run run.
- Cái gì!
Cá nóc trong nước sông, ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ.
Tiếng xé gió kia càng ngày càng rõ ràng, ẩn chứa một cổ khí tức đáng sợ, lông mày Lý gia song bá nhíu lại.
Thẳng đem phương xa tối sầm, từ xa mà đến gần, xuyên thẳng qua tầng mây, truyền đến khí tức đan đạo cường giả, lúc này Lý gia song bá mới kịp phản ứng.
- Ah... Ngưng Đan cường giả! Chạy mau!
Lý gia song bá sợ tới mức rùng mình, lập tức trốn vào trong khe nước phụ cận.
Phù phù!
Cá nóc kia cũng sợ tới mức tiềm vào trong nước.
Vèo… một cung trang me nhân cao thượng Thoát Tục, từ phương xa bay tới, tản mát ra uy áp cường đại kinh tâm, để cho sinh linh trong phương viên hai mươi dặm kinh hãi lạnh mình.
- Ngươi vay mà không trốn?
Thư Ngọc San hơi ngạc nhiên, nhìn qua thiếu niên đứng ngạo nghễ trong hư không, ngưng tụ chiến ý cường đại.
- Tại sao phải trốn?
Khóe miệng Từ Huyền lướt trên một tia cười lạnh:
- Ngươi nữ nhân rắn rết này, truy sát ta một lần không thành, hiện tại vẫn chưa từ bỏ ý định. Nên cho ngươi chút giáo huấn!
Thời điểm hai người giằng co nói chuyện.
Cá nóc trong nước sông vụng trộm ló đầu lên, Lý gia song bá ở bên trong khe suối thấp thỏm lo âu duỗi đầu ra xem, thần sắc đều là khó có thể tin.
Bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, địch nhân của Từ Huyền, dĩ nhiên là Ngưng Đan kỳ.
Cái này cũng quá điên cuồng... chẳng lẽ hắn muốn tìm cái chết?
- Cho ta chút giáo huấn? Thật sự là tiểu tử cuồng vọng vô tri!
Thư Ngọc San không giận ngược lại cười, trên mặt lộ ra trào phúng vô tận:
- Bản trưởng lão thừa nhận thực lực ngươi không tầm thường, thậm chí có thể được xưng tụng khinh thường Thoát phàm tam giai. Nhưng mà, lực lượng Ngưng Đan kỳ, há lại đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi. Dù là ta thương thế chưa lành, thực lực chưa đủ bảy thành cũng có thể lấy mạng ngươi.
- Đúng là như thế, Từ mỗ muốn lĩnh giáo thoáng một phát, vì ngày sau đặt cơ sở Đan đạo Tam Cảnh ổn định.
Sắc mặt Từ Huyền bình tĩnh, gợn sóng không sợ hãi.
- Vô tri, cuồng vọng, buồn cười.
Thư Ngọc San cười lạnh, chỉ nói ba từ.
Đan đạo Tam Cảnh, đó là bình chướng vô hình khó có thể đột phá, để cho hàng tỉ Tu Giả cấp thấp, tha thiết ước mơ, lại không thể vươn tới.
Từng có bao nhiêu Luyện Thần đỉnh phong cường giả, cả đời đều không thể đột phá Đan đạo.
Coi như là có chút thiên tài, ngắn ngủn không đến mười năm, tu luyện tới Luyện Thần đỉnh phong, nhưng mà Đan đạo kế tiếp có khả năng vài thập niên, hoặc là cả đời cũng không cách nào vượt qua.
Mà thiếu niên trước mắt này, lại cho rằng ngày sau có thể nắm chắc đột phá đan đạo Tam Cảnh, như thế nào không làm cho người buồn cười.
Mà ngay cả cá nóc cùng Lý gia song bá ở một bên nhìn lén, đều là vẻ mặt cổ quái, trong mắt ít nhiều có chút khinh thường.
Nhưng mà, ngay thời điểm Thư Ngọc San vừa mới nói xong, thiếu niên kia đã ra tay!
Đằng! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Một quang ảnh gào thét bất định, lao vào trong hư không chấn động, nhanh chóng bắn về phía Ngưng Đan cường giả cao cao tại thượng kia.
Lô Ương hơi thâm ý nhìn qua Từ Huyền, cũng thần thức truyền âm nói:
- Từ huynh đệ phải cẩn thận cung trang nữ tử kia, nàng này tâm tính tham lam, chỉ sợ sẽ gây bất lợi đối với ngươi.
- Cáo từ.
Từ Huyền không khỏi sinh lòng hảo cảm đối với Lô Ương này, không nghĩ tới đối phương lại hảo tâm nhắc nhở mình.
Nữ tử cùng lão giả trở lại Đào Lâm tiểu châu, Lô Ương bay về động phủ của mình.
Từ Huyền cùng Thư Ngọc San, cũng là trước sau rời đi.
Thời điểm một hơi bay ra gần trăm dặm, trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm tàn hồn kiếp trước:
- Nữ nhân kia truy tới, hiện tại ta giúp ngươi xóa bỏ thần thức ấn ký, làm nàng mất đi vị trí của ngươi.
- Xóa thần thức ấn ký.
Từ Huyền thò tay chống cằm, có chút trầm ngâm, hắn cũng không nghi ngờ tàn hồn kiếp trước có thực lực này.
Ở bên trong trí nhớ Tinh Hải, tàn hồn hơi có vẻ suy yếu, khóe miệng mang theo vui vẻ như có như không, chờ đợi Từ Huyền quyết định.
- Không!
Từ Huyền đột nhiên lắc đầu.
- Nếu như không xóa bỏ thần thức ấn ký, tối đa nửa canh giờ, nữ nhân kia sẽ đuổi tới ngươi.
Tàn hồn mặt không biểu tình nói.
Từ Huyền hít sâu một hơi, trong đôi mắt chớp động một tia chiến ý:
- Nên lĩnh giáo thực lực của Ngưng Đan cường giả thoáng một phát.
Vừa mới nói xong, Từ Huyền nhắm con ngươi lại, hư lập giữa không trung, Hỏa chi tâm trong cơ thể tràn đầy ánh sáng màu đỏ, giống như phỉ thúy.
Chỉ một thoáng, khu vực quanh thân hắn, không khí run run, hiện lên một tầng khí tức hỏa hồng, bồi hồi phương viên vài chục trượng, độ ấm bỗng nhiên kéo lên, làm cho sinh linh phụ cận một hồi bất an khô nóng.
Hắn đứng thẳng trong phiến thuỷ vực hoang vu, vận chuyển lực lượng của chủ hỏa cùng ẩn mạch, khí tức này đủ để cho Luyện Thần tám chín trọng hãi hùng khiếp vía, thậm chí để cho Ngưng Đan kỳ động dung.
- Thiếu niên kia là địa vị gì? Khí tức trên người thật đáng sợ! Chẳng lẽ muốn cướp địa bàn chúng ta?
Trong một toa núi hoang phụ cận, toát ra hai Đại Hán lưng hùm vai gấu, diện mục dữ tợn đáng sợ, toàn thân cơ bắp như cục sắt, tràn ngập lực lượng bạo tạc.
Xem khí tức này, hai Đại Hán hung ác kia đều là Luyện Thần bảy tám trọng.
- Ồ! Thể tu!
Ánh mắt Từ Huyền nhàn nhạt quét qua hai Đại Hán hung ác kia, hơi có chút ngoài ý muốn.
Lời vừa nói ra, hai Đại Hán hung ác này, sắc mặt xiết chặt, cho dù kiêng kị khí tức của Từ Huyền, thực sự lộ ra vài phần hung tàn cùng địch ý:
- Tiểu tử, ngươi dám xem thường thể tu chúng ta?
PHỐC!
Trong nước sông toát ra một yêu thú như cá nóc, mở ra một đôi con mắt xanh thẳm, phát ra thanh âm cổ quái chói tai:
- Lý gia song bá, các ngươi hoành hành phương viên mười dặm này, như thế nào, hiện tại ngay cả một tiểu tử nhân loại cũng không dám đánh.
- Ai sợ ai!
Lý gia song bá trừng mắt, xông đến giữa không trung hét lớn một tiếng:
- Tiểu tử, đừng vội khoe khoang! Nơi này là địa bàn Lý gia song bá chúng ta, nhanh cút cho ta.
Yêu thú cá nóc trong nước sông, trong ánh mắt lộ ra một tia xảo trá.
- Đều là thể tu, Từ mỗ không muốn lấy tính mạng các ngươi.
Từ Huyền chậm rãi nhắm con ngươi lại, khí tức thần bí cổ xưa trong cơ thể đánh tới trước mặt.
Thân hình Lý gia song bá cứng lại, cảm nhận được một cổ áp lực, đồng thời huyết mạch trong thân thể, sinh ra một loại kính sợ cùng thân thiết không hiểu.
- Ngươi... ngươi cũng là thể tu?
Lý gia song bá có chút không tin, dù sao cổ khí tức trên người Từ Huyền kia, cùng bọn họ rất có khác nhau.
- Sắp tới rồi...
Từ Huyền đột nhiên mở to mắt, nhìn về một phương hướng, nỉ non tự nói.
- Ngươi đang đợi đối thủ?
Vẻ mặt Lý gia song bá giật mình.
- Các ngươi tốt nhất đi xa một chút.
Từ Huyền nhàn nhạt nhắc nhở một câu.
- Đi xa một ít?
Huynh đệ Lý gia song bá, vẻ mặt khinh thường nói:
- Nơi này chính là địa bàn chúng ta, có người nào có thể đuổi chúng ta đi?
Mà đúng lúc này, phía chân trời phương xa, truyền đến một tiếng kêu gào ẩn ẩn, mây mù trong hư không đột nhiên run run.
- Cái gì!
Cá nóc trong nước sông, ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ.
Tiếng xé gió kia càng ngày càng rõ ràng, ẩn chứa một cổ khí tức đáng sợ, lông mày Lý gia song bá nhíu lại.
Thẳng đem phương xa tối sầm, từ xa mà đến gần, xuyên thẳng qua tầng mây, truyền đến khí tức đan đạo cường giả, lúc này Lý gia song bá mới kịp phản ứng.
- Ah... Ngưng Đan cường giả! Chạy mau!
Lý gia song bá sợ tới mức rùng mình, lập tức trốn vào trong khe nước phụ cận.
Phù phù!
Cá nóc kia cũng sợ tới mức tiềm vào trong nước.
Vèo… một cung trang me nhân cao thượng Thoát Tục, từ phương xa bay tới, tản mát ra uy áp cường đại kinh tâm, để cho sinh linh trong phương viên hai mươi dặm kinh hãi lạnh mình.
- Ngươi vay mà không trốn?
Thư Ngọc San hơi ngạc nhiên, nhìn qua thiếu niên đứng ngạo nghễ trong hư không, ngưng tụ chiến ý cường đại.
- Tại sao phải trốn?
Khóe miệng Từ Huyền lướt trên một tia cười lạnh:
- Ngươi nữ nhân rắn rết này, truy sát ta một lần không thành, hiện tại vẫn chưa từ bỏ ý định. Nên cho ngươi chút giáo huấn!
Thời điểm hai người giằng co nói chuyện.
Cá nóc trong nước sông vụng trộm ló đầu lên, Lý gia song bá ở bên trong khe suối thấp thỏm lo âu duỗi đầu ra xem, thần sắc đều là khó có thể tin.
Bọn hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, địch nhân của Từ Huyền, dĩ nhiên là Ngưng Đan kỳ.
Cái này cũng quá điên cuồng... chẳng lẽ hắn muốn tìm cái chết?
- Cho ta chút giáo huấn? Thật sự là tiểu tử cuồng vọng vô tri!
Thư Ngọc San không giận ngược lại cười, trên mặt lộ ra trào phúng vô tận:
- Bản trưởng lão thừa nhận thực lực ngươi không tầm thường, thậm chí có thể được xưng tụng khinh thường Thoát phàm tam giai. Nhưng mà, lực lượng Ngưng Đan kỳ, há lại đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi. Dù là ta thương thế chưa lành, thực lực chưa đủ bảy thành cũng có thể lấy mạng ngươi.
- Đúng là như thế, Từ mỗ muốn lĩnh giáo thoáng một phát, vì ngày sau đặt cơ sở Đan đạo Tam Cảnh ổn định.
Sắc mặt Từ Huyền bình tĩnh, gợn sóng không sợ hãi.
- Vô tri, cuồng vọng, buồn cười.
Thư Ngọc San cười lạnh, chỉ nói ba từ.
Đan đạo Tam Cảnh, đó là bình chướng vô hình khó có thể đột phá, để cho hàng tỉ Tu Giả cấp thấp, tha thiết ước mơ, lại không thể vươn tới.
Từng có bao nhiêu Luyện Thần đỉnh phong cường giả, cả đời đều không thể đột phá Đan đạo.
Coi như là có chút thiên tài, ngắn ngủn không đến mười năm, tu luyện tới Luyện Thần đỉnh phong, nhưng mà Đan đạo kế tiếp có khả năng vài thập niên, hoặc là cả đời cũng không cách nào vượt qua.
Mà thiếu niên trước mắt này, lại cho rằng ngày sau có thể nắm chắc đột phá đan đạo Tam Cảnh, như thế nào không làm cho người buồn cười.
Mà ngay cả cá nóc cùng Lý gia song bá ở một bên nhìn lén, đều là vẻ mặt cổ quái, trong mắt ít nhiều có chút khinh thường.
Nhưng mà, ngay thời điểm Thư Ngọc San vừa mới nói xong, thiếu niên kia đã ra tay!
Đằng! Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Một quang ảnh gào thét bất định, lao vào trong hư không chấn động, nhanh chóng bắn về phía Ngưng Đan cường giả cao cao tại thượng kia.
Bình luận truyện