Tiên Hà Phong Bạo

Chương 386: Nổi tiếng mười chín (1)



Từ đó về sau, Hạ đại sư đem mấy nhiệm vụ ủy thác Luyện khí giao cho Từ Huyền, mà độ khó càng lúc càng lớn.

Từ Huyền cảm giác, ở trong quá trình luyện khí, Hỏa nguyên tinh khí trong cơ thể, cùng các loại lực lượng trong thiên địa linh tài, lẫn nhau bổ sung, lực lượng bản thân càng phát ra mượt mà.

- Nguyên lai thông qua luyện khí, cũng có thể củng cố xúc tiến tu vi.

Từ Huyền cảm thấy vui mừng.

Thoáng chớp mắt hai tháng qua đi, Từ Huyền đã có thể thuần thục luyện chế đại bộ phận pháp bảo vũ khí.

Một ngày này…

- Ngươi học được không sai biệt lắm rồi.

Hạ đại sư thở dài một hơi, trong giọng nói đã có vui mừng, cũng có chút thất lạc, cuối cùng rốt cục nói:

- Kế tiếp, ta dùng tâm huyết cùng lực lượng cuối cùng của mình, giúp ngươi chế tạo một kiện Phương Thiên Họa Kích chấn thế! Nó chính là đỉnh phong chi tác của ta!

Từ Huyền liên tục gật đầu, chỉ cảm thấy trong lòng nhiệt huyết sôi trào, vô cùng chờ mong.

Mấy ngày kế tiếp, Từ Huyền rốt cục có thể an bình ly khai tiệm thợ rèn, đi ra ngoài giao dịch tài liệu tu luyện.

- Tiểu tử kia rốt cục ly khai tiệm thợ rèn!

- Hạ đại sư ở Thiên Xà trại đức cao vọng trọng, chúng ta không dám đơn giản động thủ, hiện tại hắn ly khai tiệm thợ rèn, xem ai còn có thể che chở hắn.

Âm thầm, vài đạo thân ảnh lặng yên đi theo Từ Huyền.

Từ Huyền sửa sang lại vốn liếng tài liệu bên trong trí nhớ Tinh Hải, phát hiện linh thạch ngày đó cướp đoạt trong Kim Lang điện, thập phần dồi dào, các loại tài liệu cũng có không ít.

Bất quá, thời điểm hắn bay đến một đầu khe suối, chuẩn bị đi vào chỗ giao dịch, thân hình đột nhiên dừng lại, một cổ sát cơ như bị độc xà nhìn chằm chằm vào, từ phía sau truyền đến.

Từ Huyền nao nao, từ khi đến Thiên Xà trại mới hai ba tháng, hình như không có đắc tội người nào? Sau khi hắn triển khai thần thức, mặt lộ vẻ cổ quái, nhịn không được cười lên:

- Nguyên lai là những địa đầu xà các ngươi, những ngày này quá bận, thiếu chút nữa quên việc này.

Nghe vậy, mấy người âm thầm theo dỏi, thân hình cứng lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.

- Xà Lục lão đại, tiểu tử này căn bản không có đem chúng ta để vào mắt!

Một thanh niên võ tu, khí nộ cực kỳ, chân lực toàn thân dâng lên.

- Tiểu tử, đủ cuồng vọng! Có đảm lượng! Nhưng hôm nay, ngươi phải vì vô tri của mình, mà trả giá thật nhiều!

Thân ảnh Xà Lục lão đại, từ khu vực âm u đi tới, hai mắt lóe ra hàn quang như độc xà, đường vân màu xanh trên làn da bên ngoài thân như sống lại, tản mát ra khí tức quỷ dị kinh tâm.

Từ Huyền thu hồi lòng khinh thị, Xà Lục lão đại này bản thân có tu vi Luyện Thần cửu trọng, thực lực so với trong tưởng tượng mạnh hơn rất nhiều.

- Lão đại, để cho chúng ta cùng tiến lên, đánh cho tiểu tử này tàn phế! Phế bỏ tu vi của hắn!

Hai võ tu sắc mặt bất thiện, âm lãnh nói.

Từ Huyền dứt khoát từ giữa không trung đáp xuống trên mặt đất, hắn hiểu được, muốn ở lại Thiên Xà trại, như vậy nhất định phải giải quyết vấn đề trước mắt.

- Vô tri?

Từ Huyền chắp tay, nhàn nhạt đảo qua mấy người trước mắt:

- Đã từng có một Ngưng Đan kỳ, cũng đã từng nói qua lời nói như thế này với Từ mỗ, mà nàng vì lời nói của mình, đã trả giá thật nhiều. Cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, có thể chạy bao xa thù cút bao xa!

Lời vừa nói ra, bọn người Xà Lục lão đại, tâm thần đều không hiểu rùng mình.

Thiếu niên kia bình tĩnh trấn định, nhìn mấy người như con sâu cái kiến, cổ khí thế kia, lại để cho người ta không dám coi thường.

- Lão đại, tiểu tử này chỉ sợ là một cao thủ!

Một tiểu đệ lập tức có chút lo lắng.

- Nếu như hắn không đủ thực lực, mặt đối với chúng ta nhiều người như vậy, làm sao có thể nhẹ nhàng thế kia.

Tên còn lại hơi sợ hãi nói.

Bọn hắn chỉ là địa đầu xà, phần lớn là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

- Sợ cái gì! Ta ở Thiên Xà trại hỗn vài thập niên, dạng nhân vật gì chưa thấy qua! Tiểu tử này rõ ràng là trang bức, lên cho ta...

Xà Lục lão đại quát một tiếng.

Ra lệnh một tiếng, sáu bảy Tu Giả bốn phía, nhao nhao đánh về phía Từ Huyền.

Từ Huyền đứng nguyên tại chỗ, cũng không có động.

Rầm rầm rầm băng… mấy Tu Giả du côn tiếp cận hắn, nhao nhao bị đánh bay ra ngoài.

- Ah ah!

Trong đó mấy võ tu dùng quyền cước đánh trúng Từ Huyền, lập tức phun huyết tử vong.

Bên ngoài thân Từ Huyền có một tầng ngân cương sáng long lanh, ẩn ẩn truyền đến thanh âm giống như sấm sét, dùng thực lực những Tu Giả này, đánh trúng ngân cương đại thành của Từ Huyền, công kích tổn thương kia, sẽ trả về gần gấp đôi.

Có thể nói, hôm nay trong Luyện Thần Kỳ, không ai có thể chính diện công phá thân thể ngân cương của Từ Huyền.

Chỉ là mấy hô hấp, bốn phía Từ Huyền không còn một mảnh, mà bản thân của hắn, không chút sứt mẻ, trên mặt lộ ra vài tia giận dữ.

- Tại sao có thể như vậy!

Còn thừa mấy người, lập tức há hốc mồm.

- Đây là thần thông cổ quái gì? Thực lực tiểu tử kia cũng quá kinh khủng đi...

Xà Lục lão đại cũng rất chấn động.

Cần biết hôm nay người cùng hắn đồng loạt ra tay, tu vi đều là Luyện Thần thất trọng trở lên.

- Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi thực sự có vài phần bản lĩnh. Bất quá, ngươi giết huynh đệ của ta, thiết yếu lưu lại đầu người!

Hai mắt Xà Lục lão đại, đột nhiên trở nên vô cùng thâm thúy, bên trong dần dần lướt lên một đạo ánh sáng màu xanh đậm, ở bên trong ánh sáng màu xanh đậm kia, ẩn chứa một cổ hàn ý ngăn chặn linh hồn... Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Thân hình Từ Huyền bỗng dưng rùng mình, cảm thấy một cổ nguy cơ.

- Coi chừng, là linh hồn công kích!

Ở bên trong trí nhớ Tinh Hải truyền đến một thanh âm.

Cơ hồ là đồng thời, Nguyệt Quang bí châu ở bên trong thân thể ô minh một tiếng.

Ngay sát na tiếp theo, ánh sáng màu xanh đậm trong đôi mắt của Xà Lục lão đại kia, hóa thành một đầu độc xà hư vô màu xanh, như thiểm điện xông vào thân thể Từ Huyền.

Thân thể Từ Huyền run lên.

Tầng ngân cương bên ngoài thân, đối với độc xà hư vô kia công kích, cơ hồ không có bất kỳ năng lực phòng ngự.

Linh hồn công kích, nghĩ tới là đến, cơ hồ không cách nào trốn tránh.

Lập tức, một cổ hàn ý trí mạng lan tràn toàn thân Từ Huyền, bên ngoài thân của hắn, bị một tầng hoa văn màu xanh quỷ dị ăn mòn.

Độc thuật!

Trong lòng Từ Huyền chấn động, Xà Lục lão đại kia, lại tương hợp độc thuật cùng linh hồn công kích.

Nhưng mà, là Viễn Cổ thể tu đỉnh thiên lập địa từ thời Thái Cổ, mặc dù Từ Huyền thừa nhận linh hồn độc thuật đáng sợ, nhưng khí lực cường đại kia, cũng là lù lù như núi.

Hỏa chi tâm nhảy mạnh lên, tản mát ra một cổ khí huyết cường đại.

Hô hi ~

Chỉ một thoáng, bên ngoài thân Từ Huyền dâng lên một đạo hồng ảnh hư vô, như một đầu Thượng Cổ Viêm Long, một cổ viêm khí đáng sợ lan tràn bốn phương tám hướng.

Đồng thời, một cổ khí tức vô hình uy hiếp, nương theo Long ngâm như có như không, lại để cho rất nhiều sinh linh phụ cận, không hiểu sợ run, lâm vào trong sự sợ hãi vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện