Tiên Hà Phong Bạo
Chương 448: Đẩy lui (2)
Ở bên trong hàn lực thần thông, ngoại trừ hàn lực đông lại bên ngoài, còn ẩn chứa một cỗ lực lượng ăn mòn.
Ba!
Từ Huyền vỗ túi trữ vật, Minh Tước bay ra, huy động cánh chim dẫn động một mảng lớn quang diễm màu tím xanh, sau đó xông vào u ám băng to lớn.
Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi cười mỉm đưa tay, một cái vòng xoáy lam tử sắc xuất hiện thôi động sau đó đột nhiên khuếch trương lớn ra một hai chục trượng, dẫn động linh thủy phụ cận khí thế rung chuyển kinh người cuồng bạo mãnh liệt tiến ra ngoài.
Xùy~~
Các loại lực lượng đụng chạm vào nhau dẫn tới một cơn sóng gió động trời, chấn động tạo nên những tiếng nổ vang.
- Tại sao có thể như vậy!
Thân hình thân hình Nam tử tóc bạc từ từ phiêu thối, trong lòng chấn động, một cỗ vòng xoáy phong bạo còn sót lại mang theo tử sắc quang diễm hoành tới trước người hắn.
Khuôn mặt của hắn mang theo sự nghi vẫn và cảm xúc khó có thể tưởng tượng, một cái linh sủng ngưng đan sơ kì, cộng thêm một ngư yêu Ngưng Đan trung kỳ mà công kích của mình không thể nào vượt qua.
Từ Huyền có chút mỉm cười, ngồi xếp bằng tại chỗ tiếp tục vận chuyển linh lực hàn lực hoàn toàn khu trừ, nguyên lực cũng đã khôi phục tám chín phần.
Hắn không cần xuất thủ, một cái linh sủng cộng thêm một nữ bộc đã đẩy một gã cường giả Ngưng Đan hậu kỳ ra khỏi cửa.
Tuyết Vi thân là Yêu Ngư công chúa, có tu vi Ngưng Đan trung kỳ, có được thực lực tiếp cận Ngưng Đan hậu kỳ. Mà Minh Tước là chim quý hiếm biến dị đáng sợ, thực lực thậm chí còn hơn Ngưng Đan trung kỳ cường giả, huống chi thần thông hỏa diễm của bản thân nó có uy năng đáng sợ, cùng đối phương công pháp hay là cùng hai người này liên thủ, nam tử tóc bạc căn bản không cách nào thủ thắng.
Ngưng Đan ma tu ở phía sau âm thầm quan sát trong lòng hoảng sợ, hắn vốn cho là có Ngưng Đan hậu kỳ nam tử tóc bạc xuất thủ, có lẽ thừa dịp, có thể tọa sơn quan hổ đấu. Chẳng thể ngờ rằng thực lực của Từ Huyền so với trong tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn nhiều, thời điểm lúc trước tranh đoạt băng quả không có đối với bất kỳ người nào xuất thủ.
Rất nhanh, nam tử tóc bạc tế ra một băng đao đen kịt, sau đó xông qua hàn lưu và băng phong liều chết xông về phía đám người Từ Huyền. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenbathu.net
Tuyết Vi cùng Minh Tước cũng không yếu thế, cả hai đều có truyền thừa ký ức, các loại tiên pháp thần thông tầng tầng lớp lớp.
Thời khắc hai phe chiến đấu, Ngưng Đan bình thường bốn phía đang xem cuộc chiến kinh tâm kiêng kị, không dám tới gần, rất sợ bị cuốn vào đi vào.
Từ Huyền nhắm hai con ngươi lại, thờ ơ vận chuyển nguyên lực, tiêu hóa dược hiệu Hỏa Hệ linh Đan Linh tài phảng phất chiến đấu bên cạnh hắn không có quan hệ với mình.
Ánh mắt của tu giả phụ cận nhìn về phía của Từ Huyền hoặc là hâm mộ ghen ghét, hoặc là kính sợ kiêng kị.
- Tiểu tử này chỉ dựa vào linh sủng trong tay cùng một cái bạn gái dị tộc, thực lực đã đáng sợ như thế, mà bản thân của hắn có thể thu phục băng ti, thực lực tất nhiên không phải chuyện đùa, nếu là hắn cũng xuất thủ thì...chưa chắc ta đã chiếm được tiên nghi.
Nam tử tóc bạc càng đánh càng kinh tâm, trong lòng trở nên càng thêm ngưng trọng.
Hắn cuối cùng không thể không thừa nhận, thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, chỉ dựa vào tu vi, xa xa không cách nào cân nhắc thực lực của một người.
Tuyết Vi cùng Minh Tước liên thủ phối hợp, càng ngày càng ăn ý, thậm chí mấy lần còn đem nam tử tóc bạc bức lui.
Cho đến một khắc này, thân ảnh khoanh chân đang ngồi phiêu nhiên nhi khởi, trên người Từ Huyền bát đầu tản ra một cỗ Viêm Liệt cường đại kinh tâm, ánh mắt hắn khóa chặt nam tử tóc bạc, lần thứ hai cảm nhận được một cỗ cảm giác trầm trọng, trong lòng thầm nghĩ không tốt.
- Đi!
Đáy lòng Nam tử tóc bạc đột nhiên sinh ra một tia sợ hãi, thân hình cấp tốc nhoáng một cái, hóa thành một đạo u ám tàn ảnh, từ bên cạnh bay đi chui vào một nơi có địa thế và hoàn cảnh phức tạp, nét mặt có hơi chật vật.
Cùng lúc đó, trong tay Từ Huyền xuất hiện một thanh trọng khí trường kích lẩm bẩm:
- Coi như ngươi thức thời.
Người đang xem cuộc chiến xung quanh kinh ngạc vô cùng, Ngưng Đan hậu kỳ chủ động bại lui, mà người trẻ tuổi thần bí kia thậm chí còn không có xuất thủ.
- Chủ nhân, như thế nào không giữ hắn lại.
Tuyết Vi hơi khó hiểu nói, tại nàng suy đoán, nếu như chủ nhân vừa rồi cùng nàng liên thủ thì sẽ có cơ hội lưu tên nam tử tóc bạc Ngưng Đan hậu kỳ đó lại.
- Muốn chém giết Ngưng Đan hậu kỳ, còn cần trả một cái giá lớn nhất định, chúng ta còn phải bảo tồn chiến lực mới được.
Phương Thiên Họa Kích trong tay Từ Huyền nhẹ nhàng vung lên, sau một lát, ánh mắt của hắn đột nhiên chuyển động định dạng lên người gã Ngưng Đan ma tu kia.
- Chạy mau...
Ngưng Đan ma tu thấy nam tử tóc bạc bại lui mà đi, âm mưu của mình bị phá sản, làm sao dám dừng lại.
- Ngươi chạy được sao?
Một tiếng cười lạnh mang theo một luồng thủy quyển tràn tới, khi tức trầm trọng như núi tràn ngập trong lòng gã ma tu Ngưng Đan.
- Vù!
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh thon dài tay cầm trường kích ba tiêm hai nhận màu vàng lợt ngăn ở phía trước.
Không tốt!
Trong lòng Ngưng Đan ma tu run lên, mặt mũi tràn đầy sợ hãi bối rối.
Giờ phút này, phía trước có Từ Huyền chặn đường, phía sau có Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi ngăn cản, hắn lâm vào nguy cơ tiền hậu giáp kích.
Nhưng Ngưng Đan ma tu chỉ có thể xông về phía trước, bởi vì dù cho đột phá Yêu Ngư công chúa thì đằng sau chính là Huyền Băng Thương Tuyết Thụ, nếu gặp phải Huyền Hàn Băng Phách Ti thì hắn sẽ không còn đường trốn.
Hắn cắn răng một cái, toàn thân ngưng kết tử quan màu tím, miệng phun ra một đoàn ma diễm màu tím đen khiến linh dịch xung quanh cũng bị bốc hơi, sau đó lập tức huyễn hóa thành một đoàn âm ám ma vân đáng sợ.
Âm ám ma vân có thể tích vô cùng khổng lồ như một cự thú thôn vân thổ vụ, hùng hổ, đánh về phía thân ảnh Từ Huyền nhìn như giống con sâu cái kiến nhỏ bé.
Răng rắc!
Phương Thiên Họa Kích trong tay Từ Huyền như một đạo phích lịch xích kim, bá đạo bễ nghễ, dùng ưu thế dễ như trở bàn tay đem âm ám ma vân đánh cho chia năm xẻ bảy, nhất thời Viêm Hỏa tung bay bắn ra bốn phía. Khí lãng bắn ra bốn phía chung quanh, dư âm ảnh hưởng xuyên thấu ma vân khiến Ngưng Đan ma tu luống cuống tay chân.
- Ngươi không thể nào là ngưng đan sơ kì...
Hắn vừa hét lớn vừa rút lui, kinh hãi lạnh mình nói năng lộn xộn, vốn tưởng rằng thực lực của Từ Huyền cho dù một kích Ngưng Đan trung kỳ của mình cũng đủ thắng. Ai ngờ... Giờ phút này xem ra cho dù là Ngưng Đan hậu kỳ đích thân tới, cũng phải kinh hãi động dung.
Khá tốt trong quá trình rút lui, Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi đằng sau không có thừa cơ xuất thủ.
Từ Huyền hơi có chút ngoài ý muốn, Phương Thiên Họa Kích trải qua lần trước ở trên bảo thuyền trọng luyện lại một lần khiến uy năng đề thăng.
- Lưu tính mạng lại mau.
Từ Huyền mắt lộ ra lãnh mang, Phương Thiên Họa Kích từ từ nâng lên, tách ra một tràng hào quang huy hoàng chói mắt, khí tức nhiệt độ cao của Viêm Liệt cuồng bạo gạt tất cả thủy linh dịch phụ cận nơi này.
Ba!
Từ Huyền vỗ túi trữ vật, Minh Tước bay ra, huy động cánh chim dẫn động một mảng lớn quang diễm màu tím xanh, sau đó xông vào u ám băng to lớn.
Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi cười mỉm đưa tay, một cái vòng xoáy lam tử sắc xuất hiện thôi động sau đó đột nhiên khuếch trương lớn ra một hai chục trượng, dẫn động linh thủy phụ cận khí thế rung chuyển kinh người cuồng bạo mãnh liệt tiến ra ngoài.
Xùy~~
Các loại lực lượng đụng chạm vào nhau dẫn tới một cơn sóng gió động trời, chấn động tạo nên những tiếng nổ vang.
- Tại sao có thể như vậy!
Thân hình thân hình Nam tử tóc bạc từ từ phiêu thối, trong lòng chấn động, một cỗ vòng xoáy phong bạo còn sót lại mang theo tử sắc quang diễm hoành tới trước người hắn.
Khuôn mặt của hắn mang theo sự nghi vẫn và cảm xúc khó có thể tưởng tượng, một cái linh sủng ngưng đan sơ kì, cộng thêm một ngư yêu Ngưng Đan trung kỳ mà công kích của mình không thể nào vượt qua.
Từ Huyền có chút mỉm cười, ngồi xếp bằng tại chỗ tiếp tục vận chuyển linh lực hàn lực hoàn toàn khu trừ, nguyên lực cũng đã khôi phục tám chín phần.
Hắn không cần xuất thủ, một cái linh sủng cộng thêm một nữ bộc đã đẩy một gã cường giả Ngưng Đan hậu kỳ ra khỏi cửa.
Tuyết Vi thân là Yêu Ngư công chúa, có tu vi Ngưng Đan trung kỳ, có được thực lực tiếp cận Ngưng Đan hậu kỳ. Mà Minh Tước là chim quý hiếm biến dị đáng sợ, thực lực thậm chí còn hơn Ngưng Đan trung kỳ cường giả, huống chi thần thông hỏa diễm của bản thân nó có uy năng đáng sợ, cùng đối phương công pháp hay là cùng hai người này liên thủ, nam tử tóc bạc căn bản không cách nào thủ thắng.
Ngưng Đan ma tu ở phía sau âm thầm quan sát trong lòng hoảng sợ, hắn vốn cho là có Ngưng Đan hậu kỳ nam tử tóc bạc xuất thủ, có lẽ thừa dịp, có thể tọa sơn quan hổ đấu. Chẳng thể ngờ rằng thực lực của Từ Huyền so với trong tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn nhiều, thời điểm lúc trước tranh đoạt băng quả không có đối với bất kỳ người nào xuất thủ.
Rất nhanh, nam tử tóc bạc tế ra một băng đao đen kịt, sau đó xông qua hàn lưu và băng phong liều chết xông về phía đám người Từ Huyền. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenbathu.net
Tuyết Vi cùng Minh Tước cũng không yếu thế, cả hai đều có truyền thừa ký ức, các loại tiên pháp thần thông tầng tầng lớp lớp.
Thời khắc hai phe chiến đấu, Ngưng Đan bình thường bốn phía đang xem cuộc chiến kinh tâm kiêng kị, không dám tới gần, rất sợ bị cuốn vào đi vào.
Từ Huyền nhắm hai con ngươi lại, thờ ơ vận chuyển nguyên lực, tiêu hóa dược hiệu Hỏa Hệ linh Đan Linh tài phảng phất chiến đấu bên cạnh hắn không có quan hệ với mình.
Ánh mắt của tu giả phụ cận nhìn về phía của Từ Huyền hoặc là hâm mộ ghen ghét, hoặc là kính sợ kiêng kị.
- Tiểu tử này chỉ dựa vào linh sủng trong tay cùng một cái bạn gái dị tộc, thực lực đã đáng sợ như thế, mà bản thân của hắn có thể thu phục băng ti, thực lực tất nhiên không phải chuyện đùa, nếu là hắn cũng xuất thủ thì...chưa chắc ta đã chiếm được tiên nghi.
Nam tử tóc bạc càng đánh càng kinh tâm, trong lòng trở nên càng thêm ngưng trọng.
Hắn cuối cùng không thể không thừa nhận, thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, chỉ dựa vào tu vi, xa xa không cách nào cân nhắc thực lực của một người.
Tuyết Vi cùng Minh Tước liên thủ phối hợp, càng ngày càng ăn ý, thậm chí mấy lần còn đem nam tử tóc bạc bức lui.
Cho đến một khắc này, thân ảnh khoanh chân đang ngồi phiêu nhiên nhi khởi, trên người Từ Huyền bát đầu tản ra một cỗ Viêm Liệt cường đại kinh tâm, ánh mắt hắn khóa chặt nam tử tóc bạc, lần thứ hai cảm nhận được một cỗ cảm giác trầm trọng, trong lòng thầm nghĩ không tốt.
- Đi!
Đáy lòng Nam tử tóc bạc đột nhiên sinh ra một tia sợ hãi, thân hình cấp tốc nhoáng một cái, hóa thành một đạo u ám tàn ảnh, từ bên cạnh bay đi chui vào một nơi có địa thế và hoàn cảnh phức tạp, nét mặt có hơi chật vật.
Cùng lúc đó, trong tay Từ Huyền xuất hiện một thanh trọng khí trường kích lẩm bẩm:
- Coi như ngươi thức thời.
Người đang xem cuộc chiến xung quanh kinh ngạc vô cùng, Ngưng Đan hậu kỳ chủ động bại lui, mà người trẻ tuổi thần bí kia thậm chí còn không có xuất thủ.
- Chủ nhân, như thế nào không giữ hắn lại.
Tuyết Vi hơi khó hiểu nói, tại nàng suy đoán, nếu như chủ nhân vừa rồi cùng nàng liên thủ thì sẽ có cơ hội lưu tên nam tử tóc bạc Ngưng Đan hậu kỳ đó lại.
- Muốn chém giết Ngưng Đan hậu kỳ, còn cần trả một cái giá lớn nhất định, chúng ta còn phải bảo tồn chiến lực mới được.
Phương Thiên Họa Kích trong tay Từ Huyền nhẹ nhàng vung lên, sau một lát, ánh mắt của hắn đột nhiên chuyển động định dạng lên người gã Ngưng Đan ma tu kia.
- Chạy mau...
Ngưng Đan ma tu thấy nam tử tóc bạc bại lui mà đi, âm mưu của mình bị phá sản, làm sao dám dừng lại.
- Ngươi chạy được sao?
Một tiếng cười lạnh mang theo một luồng thủy quyển tràn tới, khi tức trầm trọng như núi tràn ngập trong lòng gã ma tu Ngưng Đan.
- Vù!
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh thon dài tay cầm trường kích ba tiêm hai nhận màu vàng lợt ngăn ở phía trước.
Không tốt!
Trong lòng Ngưng Đan ma tu run lên, mặt mũi tràn đầy sợ hãi bối rối.
Giờ phút này, phía trước có Từ Huyền chặn đường, phía sau có Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi ngăn cản, hắn lâm vào nguy cơ tiền hậu giáp kích.
Nhưng Ngưng Đan ma tu chỉ có thể xông về phía trước, bởi vì dù cho đột phá Yêu Ngư công chúa thì đằng sau chính là Huyền Băng Thương Tuyết Thụ, nếu gặp phải Huyền Hàn Băng Phách Ti thì hắn sẽ không còn đường trốn.
Hắn cắn răng một cái, toàn thân ngưng kết tử quan màu tím, miệng phun ra một đoàn ma diễm màu tím đen khiến linh dịch xung quanh cũng bị bốc hơi, sau đó lập tức huyễn hóa thành một đoàn âm ám ma vân đáng sợ.
Âm ám ma vân có thể tích vô cùng khổng lồ như một cự thú thôn vân thổ vụ, hùng hổ, đánh về phía thân ảnh Từ Huyền nhìn như giống con sâu cái kiến nhỏ bé.
Răng rắc!
Phương Thiên Họa Kích trong tay Từ Huyền như một đạo phích lịch xích kim, bá đạo bễ nghễ, dùng ưu thế dễ như trở bàn tay đem âm ám ma vân đánh cho chia năm xẻ bảy, nhất thời Viêm Hỏa tung bay bắn ra bốn phía. Khí lãng bắn ra bốn phía chung quanh, dư âm ảnh hưởng xuyên thấu ma vân khiến Ngưng Đan ma tu luống cuống tay chân.
- Ngươi không thể nào là ngưng đan sơ kì...
Hắn vừa hét lớn vừa rút lui, kinh hãi lạnh mình nói năng lộn xộn, vốn tưởng rằng thực lực của Từ Huyền cho dù một kích Ngưng Đan trung kỳ của mình cũng đủ thắng. Ai ngờ... Giờ phút này xem ra cho dù là Ngưng Đan hậu kỳ đích thân tới, cũng phải kinh hãi động dung.
Khá tốt trong quá trình rút lui, Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi đằng sau không có thừa cơ xuất thủ.
Từ Huyền hơi có chút ngoài ý muốn, Phương Thiên Họa Kích trải qua lần trước ở trên bảo thuyền trọng luyện lại một lần khiến uy năng đề thăng.
- Lưu tính mạng lại mau.
Từ Huyền mắt lộ ra lãnh mang, Phương Thiên Họa Kích từ từ nâng lên, tách ra một tràng hào quang huy hoàng chói mắt, khí tức nhiệt độ cao của Viêm Liệt cuồng bạo gạt tất cả thủy linh dịch phụ cận nơi này.
Bình luận truyện