Tiên Hà Phong Bạo
Chương 61: Truyền thuyết Tiên Hà (2)
Từ Huyền nhíu mày, lúc trước khi còn ở trong hương thôn, nơi lớn nhất mà hắn biết đến chỉ là Hoàng Long thành, căn bản không biết được nhưng khu vực lớn hơn.
- Hoàng Long thành chỗ chúng ta chỉ là một khu vực rất nhỏ, bên trên còn có những đại thành cao cấp hơn. Cả phương viên tám vạn dặm sơn xuyên đại địa khổng lò này đều do Côn Vân Quốc thống trị hơn ba ngàn năm nay.
Bạch phát lãp giả không ngại phiền, kiên nhẫn giải thích, thần sắc thuỷ chung hoà ái.
Từ Huyền sau khi nghe xong, tiểu tâm của hắn cũng ẩn ẩn có chút hưng phấn, không ngờ Tu Giới này lại khổng lồ như thế.
- Đương nhiên, các thế giới trong Tu Giới rất nhiều, mặc dù Tiểu Ngư GIới cùng các vị diện khác rất ít liên hệ nhưng đã từng có một thần thoại truyền thuyết tồn tại từ rất lâu...
Trong ánh mắt của bạch phát lão giả lộ ra một tia hưng phấn.
- Thần thoại truyền thuyết?
Từ Huyền có chút kinh ngạc, vị trưởng bối này ở trong tông môn ít nhất cũng đã là luyện khí tiên sĩ vậy mà còn tin tưởng những nhứ này?
Nhưng mà, thần sắc của bạch phát lão giả lúc này lại vô cùng nghiêm túc và trang trọng. Hắn ngưng mắt nhìn về xa xăm:
- Truyền thueyét này vô luận là đối với nhân loại, yêu tộc hay là viễn cổ ma vật, thậm chí chỉ là tất cả các tộc quần có có thể tu hành đều vô cùng tin tưởng và kính ngưỡng!
Nghe đến đây, Từ Huyền cũng có chút động dung, toàn trường cũng yên lặng lắng nghe.
- Truyền thuyết kể rằng trong vô số không gian vị diện của Tu Giới có một dòng Tiên Hà thần bí có thể đi thông tới Tiên Giới bị phong ấn từ thời kì Thái Cổ.
Bạch phát lão giả gần như là dùng tất cả thành kính của bản thân khi nói tới truyền thuyết này.
Tiên Hà!
Đi thông tới Tiên Giới bị phong ấn từ thời Thái Cổ?
"Tiên Hà... Tiên Giới bị phong ấn..."
Trong lòng Từ Huyền đột nhiên dâng lên một cổ xúc động khó hiểu.
Mặc dù hắn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết hoang đường, nhưng khi nghe tới hai chữ Tiên Hà kia thì tức thời trong đầu hắn không hiểu sao lại sinh ra cảm giác kính sợ khiến cho hắn không thể không sinh lòng nghiêm túc và trang trnjg.
Tiền Hà!
Cũng không phải chỉ mình Từ Huyền có cảm giác như vậy mà tất cả mọi người ở đây khi nghe thấy hai chữ này thì tâm thần đều như bị sét đánh trúng, một cổ chấn động như đánh thẳng vào tận sâu thẳm trong lình hồn mỗi người khiến họ không tự chủ được mà sinh lòng kính ngưỡng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đây chính là một loại phản ứng bản năng của linh hồn các sinh linh truyền thừa!
Cũng chính vào lúc này, khí tức tàn hồn của kiếp trước ở trong não hải của Từ Huyền dường như cũng bị kinh động.
"Tiên Hà đi thông Tiên Giới, rốt cuộc là thế nào?" Từ Huyền vô ý thức hỏi tàn hồn kiếp trước của mình.
"Tiên hà? Rất quen thuộc...." Thanh âm của tàn hồn kiếp trước vốn vô cùng mê mang lại đột nhiên run lên, sau đó lâm vào trạng thái đình trệ giống như đang cố gắng nhớ lai một điều gì đó vô cùng quan trọng!
"A a a a a..."
Đột nhiên tàn hồn kiếp trước kêu thảm một tiếng, Từ Huyền chỉ cảm thấy trong não hải đột nhiên sáng ngời, một loạt hình ảnh tinh không ảm đạm như mộng cảnh thình lình hiện ra trong đầu hắn.
Từng luồng ký ức như vừa được đánh thức bên trong thức hải hiện ra. Một tiếng hồi nghiên trời lệch đất kèm theo tiếng nổ mạnh như tận thế vang lên trong ký ức của tàn hồn kiếp trước khiến cho tàn hồn không ngừng quay cuồng kêu rên thảm thiết.
"A a a a a..."
Từ Huyền cũng bị ảnh hưởng, đầu óc choáng váng, tinh thần như muốn bị phân liệt, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
Sau một lúc lâu bị dày vò, thẳng đến khi hắn tạm thời không nghĩ tới hai chữ Tiên Hà kia nữa thì cảm giác đau đớn kịch liệt này mới giảm bớt đi. Tàn hồn kiếp trước của hắn cũng dần yên tĩnh lại, tinh không ảm đạm theo đó cũng biến mất.
"Ký ức liên quan tới Tiên Hà ta mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại không thể nào nhớ ra được. Nhưng ta có thể khẳng định Tiên Hà kia chính là một thứ cực kỳ trọng yếu trong ký ức của kiếp trước đã được liệt vào bộ phận cấm kỵ..."
Tàn hồn kiếp trước vẫn còn sợ hãi, thở dài nói, sau đó thanh âm dần suy yếu rồi im lặng hẳng.
...
Mà lúc này, trên Tiên đạo đài, bạch phát lão giả kia vẫn đang tiếp tục giảng giải:
- Nghe nói thần bí Tiên Hà kia là do thuần tuý tiên khí tạo thành ẩn chứ đại đạo pháp tắc. Tên Hà chi thuỷ, người phàm uống một ngụm cũng có thể vũ hoá thành tiên. Hơn nữa, dòng Tiên Hà này còn có thể đi thông tới Tiên GIới bị phong ấn, là thánh địa của tất cả các tu giả!
- Tiên Hà chi thuỷ, chỉ uống một ngụm là có thể vũ hoá thành tiên?
Đám đệ tử bên dưới hai mắt đều toả sáng, vô cùng hưng phấn!
- Được rồi, hôm nay chỉ giảng giải tới đây là dừng, các ngươi cũng đã mở rộng được thêm không ít kiến thức về tu tiên đạo.
Bạch phát lão giả cười một tiếng, nương theo một luồng linh khí chấn động, thân hình hắn như một sợi lông hồng bay lên không trung, chân đạp trên một cây thiết phiến phá không bay đi. Chỉ chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.
Sắc mặt Từ Huyền khẽ động: "Đây mới thực sự là ngự khí phi hành!"
Chính thức ngự khí phi hành cần phải đạt tới Tiên Sư Luyện Thần Kỳ mới có thể lĩnh hội được.
Lúc trước, vô luận là thiếu chủ Trương gia ở Bình Hoa trấn hay là Vân sư huynh vài ngày trước chân đạp hồ lô phi hành đều chỉ là mượn nhờ lực lượng của pháp khí để phi hành, hay nói đúng hơn là ngự vật lơ lửng trên không trung chậm rãi di chuyển mà thôi.
Sự chênh lệch của hai việc này khác nhau một trời một vực.
Sau khi buổi diễn giải kết thúc, đám ngoại môn đệ tử lục tục tán đi, trên đường nhao nhao nghị luận không ngớt, hồn nhiên không hề phát giác trời đã sắp về đêm.
Từ Huyền ngoài sự cảm khái còn thêm sự suy tư về dòng Tiên Hà thần bí kia, cố gắng lục lọi lại ký ức cường hoành của tiền thế.
Nhưng hắn vẫn không đoán được tại sao tin tức liên quan tới dòng Tiên Hà thần bí kia lại bị liệt vào bộ phận cấm kỵ?
Trong bất tri bất giác, Từ Huyền đã trở về chỗ ở của hắn.
Sau khi cơm nước xong xuôi như thường ngày thì bầu trời đã về khuya, rất nhiều ngoại môn đệ tử sau một ngày mệt nhọc đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ say.
Nhìn lên bầu trời đầy sao, Từ Huyền đột nhiên nhớ tới việc Dương Tiểu Thiến uỷ thác, không khỏi giật mình nhảy dựng lên: "Không xong rồi, sao ta lại quên mất chuyện này chứ?"
Dựa theo kế hoạch thì đêm nay hắn sẽ gặp mặt Dương Tiểu Thiến ở chỗ nhà khu nhà hoang. Mà lúc này hơn phân nữa là đã gặp phải tên Vạn Phúc Sơn kia rồi a!
- Mong là còn kịp!
Hít sâu một hơi, thân hình Từ Huyền trở nên nhẹ như chim yến nhảy lên phóng nhanh về phía chỗ sâu bên trong hậu sơn.
Phía sau sơn môn Vũ Tiên phong, đại bộ phận khu vực chính là những kiến trúc bình thường dùng làm nơi ở của các ngoại môn đệ tử.
Bất quá, đám chấp sự quản lý ngoại môn đệ tử ở hậu sơn lại được hưởng đặc quyền mỗi người đều có một biệt viện độc lập, thậm chí có người còn ở trong một biệt viện như cung điện lầu các!
- Hoàng Long thành chỗ chúng ta chỉ là một khu vực rất nhỏ, bên trên còn có những đại thành cao cấp hơn. Cả phương viên tám vạn dặm sơn xuyên đại địa khổng lò này đều do Côn Vân Quốc thống trị hơn ba ngàn năm nay.
Bạch phát lãp giả không ngại phiền, kiên nhẫn giải thích, thần sắc thuỷ chung hoà ái.
Từ Huyền sau khi nghe xong, tiểu tâm của hắn cũng ẩn ẩn có chút hưng phấn, không ngờ Tu Giới này lại khổng lồ như thế.
- Đương nhiên, các thế giới trong Tu Giới rất nhiều, mặc dù Tiểu Ngư GIới cùng các vị diện khác rất ít liên hệ nhưng đã từng có một thần thoại truyền thuyết tồn tại từ rất lâu...
Trong ánh mắt của bạch phát lão giả lộ ra một tia hưng phấn.
- Thần thoại truyền thuyết?
Từ Huyền có chút kinh ngạc, vị trưởng bối này ở trong tông môn ít nhất cũng đã là luyện khí tiên sĩ vậy mà còn tin tưởng những nhứ này?
Nhưng mà, thần sắc của bạch phát lão giả lúc này lại vô cùng nghiêm túc và trang trọng. Hắn ngưng mắt nhìn về xa xăm:
- Truyền thueyét này vô luận là đối với nhân loại, yêu tộc hay là viễn cổ ma vật, thậm chí chỉ là tất cả các tộc quần có có thể tu hành đều vô cùng tin tưởng và kính ngưỡng!
Nghe đến đây, Từ Huyền cũng có chút động dung, toàn trường cũng yên lặng lắng nghe.
- Truyền thuyết kể rằng trong vô số không gian vị diện của Tu Giới có một dòng Tiên Hà thần bí có thể đi thông tới Tiên Giới bị phong ấn từ thời kì Thái Cổ.
Bạch phát lão giả gần như là dùng tất cả thành kính của bản thân khi nói tới truyền thuyết này.
Tiên Hà!
Đi thông tới Tiên Giới bị phong ấn từ thời Thái Cổ?
"Tiên Hà... Tiên Giới bị phong ấn..."
Trong lòng Từ Huyền đột nhiên dâng lên một cổ xúc động khó hiểu.
Mặc dù hắn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết hoang đường, nhưng khi nghe tới hai chữ Tiên Hà kia thì tức thời trong đầu hắn không hiểu sao lại sinh ra cảm giác kính sợ khiến cho hắn không thể không sinh lòng nghiêm túc và trang trnjg.
Tiền Hà!
Cũng không phải chỉ mình Từ Huyền có cảm giác như vậy mà tất cả mọi người ở đây khi nghe thấy hai chữ này thì tâm thần đều như bị sét đánh trúng, một cổ chấn động như đánh thẳng vào tận sâu thẳm trong lình hồn mỗi người khiến họ không tự chủ được mà sinh lòng kính ngưỡng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đây chính là một loại phản ứng bản năng của linh hồn các sinh linh truyền thừa!
Cũng chính vào lúc này, khí tức tàn hồn của kiếp trước ở trong não hải của Từ Huyền dường như cũng bị kinh động.
"Tiên Hà đi thông Tiên Giới, rốt cuộc là thế nào?" Từ Huyền vô ý thức hỏi tàn hồn kiếp trước của mình.
"Tiên hà? Rất quen thuộc...." Thanh âm của tàn hồn kiếp trước vốn vô cùng mê mang lại đột nhiên run lên, sau đó lâm vào trạng thái đình trệ giống như đang cố gắng nhớ lai một điều gì đó vô cùng quan trọng!
"A a a a a..."
Đột nhiên tàn hồn kiếp trước kêu thảm một tiếng, Từ Huyền chỉ cảm thấy trong não hải đột nhiên sáng ngời, một loạt hình ảnh tinh không ảm đạm như mộng cảnh thình lình hiện ra trong đầu hắn.
Từng luồng ký ức như vừa được đánh thức bên trong thức hải hiện ra. Một tiếng hồi nghiên trời lệch đất kèm theo tiếng nổ mạnh như tận thế vang lên trong ký ức của tàn hồn kiếp trước khiến cho tàn hồn không ngừng quay cuồng kêu rên thảm thiết.
"A a a a a..."
Từ Huyền cũng bị ảnh hưởng, đầu óc choáng váng, tinh thần như muốn bị phân liệt, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
Sau một lúc lâu bị dày vò, thẳng đến khi hắn tạm thời không nghĩ tới hai chữ Tiên Hà kia nữa thì cảm giác đau đớn kịch liệt này mới giảm bớt đi. Tàn hồn kiếp trước của hắn cũng dần yên tĩnh lại, tinh không ảm đạm theo đó cũng biến mất.
"Ký ức liên quan tới Tiên Hà ta mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại không thể nào nhớ ra được. Nhưng ta có thể khẳng định Tiên Hà kia chính là một thứ cực kỳ trọng yếu trong ký ức của kiếp trước đã được liệt vào bộ phận cấm kỵ..."
Tàn hồn kiếp trước vẫn còn sợ hãi, thở dài nói, sau đó thanh âm dần suy yếu rồi im lặng hẳng.
...
Mà lúc này, trên Tiên đạo đài, bạch phát lão giả kia vẫn đang tiếp tục giảng giải:
- Nghe nói thần bí Tiên Hà kia là do thuần tuý tiên khí tạo thành ẩn chứ đại đạo pháp tắc. Tên Hà chi thuỷ, người phàm uống một ngụm cũng có thể vũ hoá thành tiên. Hơn nữa, dòng Tiên Hà này còn có thể đi thông tới Tiên GIới bị phong ấn, là thánh địa của tất cả các tu giả!
- Tiên Hà chi thuỷ, chỉ uống một ngụm là có thể vũ hoá thành tiên?
Đám đệ tử bên dưới hai mắt đều toả sáng, vô cùng hưng phấn!
- Được rồi, hôm nay chỉ giảng giải tới đây là dừng, các ngươi cũng đã mở rộng được thêm không ít kiến thức về tu tiên đạo.
Bạch phát lão giả cười một tiếng, nương theo một luồng linh khí chấn động, thân hình hắn như một sợi lông hồng bay lên không trung, chân đạp trên một cây thiết phiến phá không bay đi. Chỉ chớp mắt đã biến mất nơi chân trời.
Sắc mặt Từ Huyền khẽ động: "Đây mới thực sự là ngự khí phi hành!"
Chính thức ngự khí phi hành cần phải đạt tới Tiên Sư Luyện Thần Kỳ mới có thể lĩnh hội được.
Lúc trước, vô luận là thiếu chủ Trương gia ở Bình Hoa trấn hay là Vân sư huynh vài ngày trước chân đạp hồ lô phi hành đều chỉ là mượn nhờ lực lượng của pháp khí để phi hành, hay nói đúng hơn là ngự vật lơ lửng trên không trung chậm rãi di chuyển mà thôi.
Sự chênh lệch của hai việc này khác nhau một trời một vực.
Sau khi buổi diễn giải kết thúc, đám ngoại môn đệ tử lục tục tán đi, trên đường nhao nhao nghị luận không ngớt, hồn nhiên không hề phát giác trời đã sắp về đêm.
Từ Huyền ngoài sự cảm khái còn thêm sự suy tư về dòng Tiên Hà thần bí kia, cố gắng lục lọi lại ký ức cường hoành của tiền thế.
Nhưng hắn vẫn không đoán được tại sao tin tức liên quan tới dòng Tiên Hà thần bí kia lại bị liệt vào bộ phận cấm kỵ?
Trong bất tri bất giác, Từ Huyền đã trở về chỗ ở của hắn.
Sau khi cơm nước xong xuôi như thường ngày thì bầu trời đã về khuya, rất nhiều ngoại môn đệ tử sau một ngày mệt nhọc đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ say.
Nhìn lên bầu trời đầy sao, Từ Huyền đột nhiên nhớ tới việc Dương Tiểu Thiến uỷ thác, không khỏi giật mình nhảy dựng lên: "Không xong rồi, sao ta lại quên mất chuyện này chứ?"
Dựa theo kế hoạch thì đêm nay hắn sẽ gặp mặt Dương Tiểu Thiến ở chỗ nhà khu nhà hoang. Mà lúc này hơn phân nữa là đã gặp phải tên Vạn Phúc Sơn kia rồi a!
- Mong là còn kịp!
Hít sâu một hơi, thân hình Từ Huyền trở nên nhẹ như chim yến nhảy lên phóng nhanh về phía chỗ sâu bên trong hậu sơn.
Phía sau sơn môn Vũ Tiên phong, đại bộ phận khu vực chính là những kiến trúc bình thường dùng làm nơi ở của các ngoại môn đệ tử.
Bất quá, đám chấp sự quản lý ngoại môn đệ tử ở hậu sơn lại được hưởng đặc quyền mỗi người đều có một biệt viện độc lập, thậm chí có người còn ở trong một biệt viện như cung điện lầu các!
Bình luận truyện