Tiên Hà Phong Bạo

Chương 637: Thần Hoang đệ nhất Thể Tu (1)



Địch Tam Thu lui về phía sau mấy trượng, âm thầm cười lạnh:

- Úy sư huynh chính là nhân vật trong bốn mươi chín vương tọa truyền thuyết của Thần hoang đại địa lúc trước, chỉ vì nửa tuyến chi cách, bị mất đi vinh quang vương tọa truyền thuyết, Nguyên Đan phổ thông há có thể sánh bằng chứ...

Ông Xùy~~ --

Úy sư huynh mắt như lạnh điện, một đầu ngón tay điểm về trước, trong hư không bồi hồi ô quang hắc khí, bỗng nhiên cấp tốc rung động lắc lư, hóa thành một đạo ngọn gió vòng trọn lớn vài chục trượng, trong lúc nhanh chóng xoay tròn thì ô quang rét lạnh, tiếng rít chói tai, từng đạo hắc khí nhận nhàn nhạt xoay tròn, bao trùm phạm vi gần trăm trượng, bốn phía có một đạo đạo ám lôi, như gợn sóng đi đầu lướt đến.

Bọn người Từ Huyền bị khóa định lập tức cảm giác thân hình lạnh cứng run lên, hàn ý thấu xương khiến người tâm thần bất an.

Chỉ riêng lực lượng của mình Úy sư huynh kia thôi đã khiến mấy người trong tràng cảm nhận được áp lực chưa từng có.

Nhưng mấy người Từ Huyền cũng không có người nào là đèn đã cạn dầu đã, dưới công kích mãnh liệt kia đều nhao nhao ra tay.

Từ Huyền hét lớn một tiếng, không nói hai lời, tế ra Phương Thiên Họa Kích, Xích kim sắc quang trảm, nương theo một mảnh lôi quang màu xanh da trời, giống như một đầu kim lôi long dài một hai chục trượng ngang nhiên xông lên.

Trong mắt Nhiếp Hàn chớp động hắc mang lờ mờ, ngón tay lướt đi, một đạo kiếm hà đen nhạt bén nhọn trong suốt dùng tốc độ siêu việt vật chất lướt ngang hư không, những nơi đi qua, bốn phía lâm vào lờ mờ chôn vùi lạnh như băng...

Hai người là Từ Huyền xuất thủ trước, nhưng linh hồn kiếm ý công kích của Nhiếp Hàn siêu việt lẽ thường, đi đầu một bước đâm vào thể nổi Úy sư huynh.

Ồ!

Bên ngoài th ân Úy sư huynh bỗng dưng dâng lên một tầng hắc lôi âm u hư vô, thoáng cái hóa giải kiếm kia công kích kia.

Nhưng bản thân hắn cũng dừng lại một chút, phá không hoạch xuất ra một vòng gió đen nhanh và ám lôi gợn sóng, thế đi cũng suy yếu thêm vài phần.

Chính lúc này thì Phương Thiên Họa Kích của Từ Huyền đối chiến với ngọn gió kia, cả hai giao kích, sinh ra một đạo rít gào dồn dập bén nhọn.

Đinh đinh đinh...

Trên Phương Thiên Họa Kích b tóe lên một mảnh hỏa t inh như mọc thành phiến, vầng sáng bỗng nhiên ảm đạm, chợt mảnh ngọn gió vòng tròn kia mang theo khí nhận đen nhạt cuồng bạo lăng lệ ác liệt, tiến thêm một bước đột phá mà đến.

Dưới đối chiến, Từ Huyền kêu rên một tiếng, khí huyết sôi trào, từng đạo khí nhân đen nhạt bắn tung tóe mà đến lưu lại trên Kim Bá Vương thể một hai đạo vết máu, đau đớn vô cùng.

Hơn nữa công kích của đối phương, còn tiến thêm một bước thôn phệ về phía mấy người.

Dùng công kích liên thủ của Từ Huyền và Nhiếp Hàn cũng hoàn toàn không thể ngăn nổi một kích của đối phương.

Nhưng vào lúc này, một tiếng quát truyền đến, Tuyết Vi ở một bên giơ ngọc thủ lên, một mặt kính lam sắc tinh quang bốn phía, dài rộng chừng hơn mười trượng ngăn ở trước mặt mấy người. Đọc Truyện Online Tại Truyện Bất Hủ

Đinh đinh đinh --

Trên mặt kính màu xanh da trời tóe lên một hồi hỏa tinh, lôi quang trận trận, trên mặt kính lại ẩn ẩn hiện lên tầng tầng thủy quang, hoàn toàn hóa giải đi công kích kia.

Từ Huyền mấy người, lúc này mới hơi buông lỏng một hơi, dùng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Úy sư huynh thực lực cực kỳ đáng sợ kia.

Đối phương tu vị đạt tới Nguyên Đan trung kỳ đỉnh phong, hơn xa Tử Tiêu Quốc Sư gặp phải trước kia, thực lực tắc lại càng không phải một cấp độ, cơ hồ có thể vượt qua tiến vào cấp bậc Nguyên Đan hậu kỳ rồi.

Úy sư huynh bản thân cũng chấn động, một kích lôi đình của mình lại bị mấy người đối phương ngăn lại.

Vô luận là lực lượng đáng sợ và viêm bạo công kích của Từ Huyền, hay là kiếm ý công kích quỷ thần khó lường của Nhiếp Hàn, hoặc là phòng ngự tiên pháp của Tuyết Vi đều có uy năng vượt qua tưởng tượng.

- Ha ha, vẫn chưa phải tất cả đâu.

Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai.

Sở Đông sau lưng Từ Huyền vung Thiên Cơ Phiến trong tay lên, lôi quang màu trắng chấn động.

XÍU... UU! Oanh --

Ngay khi Úy sư huynh phát ra một kích thì một đạo bạch sắc tia chớp, từ trong hư không quỷ dị đánh xuống, chuẩn xác đánh trúng mục tiêu.

Úy sư huynh chấn động, bên ngoài thân hắc trầm ô quang nhoáng một cái, dưới sự vội vàng lièn bị tia chớp màu trắng kia đánh cho lảo đảo một cái, kêu rên một tiếng, cưỡng ép đè xuống khí huyết quay cuồng trong thể nội.

Điều này sao có thể...

Địch Tam Thu nhìn qua Úy sư huynh tỏa ra khói đen ở đằng kia, quả thực khó mà tin được.

- Mấy tên tiểu tử này, lại không có một tên nào lương thiện cả...

Úy sư huynh trong lòng rùng mình, thân hình đứng thẳng bất động tại chỗ.

Thiên Cơ quảng trường, đội ngũ hai phe xa xa giằng co.

Giờ khắc này, Úy sư huynh và Địch Tam Thu, đều cảm giác khó giải quyết, mấy người đối phương tuy rằng tu vị đều không cao, nhưng thực lực đều vượt qua tưởng tượng, cơ hồ không có ai đơn giản cả.

Bọn bốn người Từ Huyền đều mặt sắc mặt ngưng trọng, địch nhân trước mắt phải đối mặt này cường đại không thể tưởng tượng nổi, dùng lực lượng mấy người liên thủ mới khó khăn lắm áp chế nổi.

Nếu như là đơn đả độc đấu, chỉ sợ không có người nào là đối thủ của hắn cả.

Đương nhiên, trong chiến đấu vừa rồi, Nhiếp Hàn không sử dụng Thiên Hạt Ma Kiếm, Tuyết Vi không trực tiếp sử dụng Nhân Ngư Chi Lệ, Từ Huyền cũng không sử dụng Thần Hỏa Kim Cương. Nhưng l ai có thể đoán trước, đối phương sẽ không có át chủ bài cường lực chứ.

Ngay khi song phương giằng co thì...

- Ha ha ha Úy Cửu Tinh! Với tư cách là nhân vật trong vương tọa truyền thuyết ngày xưa, ngươi lại bị một hậu sinh vãn bối áp chế, thật sự là thật đáng buồn!

Một tiếng cười to như chuông đồng từ đằng xa truyền đến như oanh lôi.

Thời khắc thanh âm kia vang lên, mọi người trên trận đều cảm giác màng tai chấn động, khí huyết không yên, cực kỳ khó chịu.

XÍU... UU! Sưu sưu sưu...

Phương hướng cửa vào Thiên Cơ cổ thành, bay tới một nam tứ nữ.

Cầm đầu là một trang hán áo vàng, giống như cột điện bằng sắt màu vàng vậy, cao tới gần một trượng, đồng thủ kim thân, chỉ liếc nhìn thôi cũng khiến người sinh lòng rung động.

Vào thời khắc người này hàng lâm, hai phe tu giả đang giằng co đều cảm thấy thể xác và tinh thần trầm trọng không hiểu, phảng phất như phải đối mặt không phải là người, mà là một tòa kim thiết đại sơn ngàn vạn cân vậy.

- Là ngươi...

Úy sư huynh sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, trong lòng run lên.

Mà Địch Tam Thu phía sau hắn càng sợ tới mức phá gan:

- Tại sao là hắn, Thiên Hình bá chủ, Thần Hoang đệ nhất Thể Tu! Nhân vật ổn cư truyền thuyết Vương Tọa, chí cường vô địch!

Lúc đối mặt với đại hán như cột điện màu vàng kia, trong huyết nhục Từ Huyền sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, loại cảm giác này đã có chút quen thuộc, thân thiết, lại có một loại ngăn cách không hiểu.

- Tên này cũng là Thể Tu!

Đây là phản ứng đầu tiên của Từ Huyền, mà khi hắn cảm ứng được tu vị đối phương thì cũng sợ hãi kêu lên một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện