Tiên Hà Phong Bạo

Chương 863-864: Bất Hủ chí tôn



Tốc độ Từ Huyền chậm lại, đầm lầy phía dưới dường như phiến đá cứng rắn, càng bay về phía trước, càng là cứng rắn, khí tức càng thêm khiếp người.

Đại khái thời điểm tiếp cận nơi trọng yếu một trăm dặm, một thanh âm âm u lạnh như băng truyền đến:

- Người tới mau chóng thối lui, nếu không giết không tha.

Từ Huyền vội vã triển khai thần thức, phát hiện nơi trọng yếu trong đầm lầy hoá đá, mơ hồ lộ ra hai hạt giác to lớn, đen kịt dữ tợn, thô bạo trùng thiên, mơ hồ có thể cảm nhận được khí tức di lạc cổ thành.

Hai hạt giác to lớn lộ ra kia, chất liệu cực kỳ đặc thù, tựa như thạch lại giống kim, xem ra là vị trí Thiên Hạt cổ thành triển lộ ở trong không khí.

Đồng thời, ở phụ cận hạt giác to lớn, có bảy, tám thân ảnh, cùng nhân loại không kém nhiều, so với hạt giác thì giống như con kiến.

Trong đó năm thân ảnh, có ba cái là Thiên Hạt tộc, da dẻ đen kịt, mọc ra hạt kiềm cùng đuôi bò cạp, dữ tợn xấu xí, khiến cho người nhìn mà phát khiếp.

Ở giữa một lão giả Thiên Hạt tộc, đầu đội vương miện, mặc trên người kim bào, trong con ngươi nổi lên một tia lưu ly kim trạch, thân thể như hòa vào thiên địa.

Người này, nghiễm nhiên là dị tộc vương giả Bất Hủ Kim đan!

Bên cạnh hắn ngồi xếp bằng một vị nửa bước Kim đan, ba vị Nguyên đan hậu kỳ.

Ngoài ra, còn có hai, ba dị tộc, một cái nửa bước Kim đan, hai cái Nguyên đan hậu kỳ.

Tổng cộng gộp lại, trong những người này có một vị Bất Hủ Kim đan, hai vị nửa bước Kim đan, ba vị Nguyên đan hậu kỳ.

Những cường giả dị tộc này, khả năng căn bản không ở hàng ngũ truyền thuyết vương tọa, nhưng chân thực tồn tại ở thế gian.

Bước tiến Từ Huyền cứng đờ, chỉ là khí tức Thiên Hạt tộc bất hủ vương giả kia đã làm hắn run sợ.

Thiên Hạt tộc, là một chủng tộc viễn cổ, nắm giữ chiến lực mạnh mẽ, độc lực đáng sợ nhất Thần hoang, một khi bị bọn họ nhìn chằm chằm, cái kia chính là chuyện cực kỳ đáng sợ.

- Ồ! Linh hồn cảnh giới tiểu tử này, dĩ nhiên đạt đến Kim đan!

Vương giả Thiên Hạt tộc, đột nhiên kinh dị một tiếng.

Trong chớp mắt bị hắn nhìn chằm chằm ấy, thân thể cùng linh hồn Từ Huyền, mạc danh sởn cả tóc gáy, cả người không dễ chịu.

Đây là cảm quan trực giác của viễn cổ thể tu, cùng với cảm ứng siêu nhiên của Mộng Hồi đại pháp, chiếm được khí tức nguy hiểm.

Vù!

Đột nhiên, Từ Huyền cảm nhận được Ngân Từ Nguyên Châu run rẩy, dĩ nhiên đồng thời cảm ứng được mấy di lạc báu vật tồn tại.

Ầm ầm ầm!

Đầm lầy bị hoá đá phương viên mấy trăm dặm, kịch liệt chấn động.

Từ Huyền rất nhanh bắt giữ đến Thiên Hạt Ma kiếm, khí tức Nhân Ngư chi lệ, đến từ cổ thành cùng nhau bị hoá đá phía dưới.

Tâm trạng hắn vui vẻ, nhưng vào lúc này.

- Tiểu tử này là viện binh địch quân!

Một âm thanh hùng hồn kinh thiên, từ toàn bộ khu vực bị hoá đá truyền đến.

Ầm!

Một cỗ trọng lực bá đạo hạ xuống, khí huyết Từ Huyền rung lên, suýt nữa thổ huyết, rơi xuống mặt đất, giật mình nói:

- Di lạc báu vật Thổ thuộc tính!

Ngoại trừ Nhân Ngư chi lệ, Thiên Hạt Ma kiếm ra, khu vực hoá đá, lại vẫn xuất hiện di lạc báu vật thứ ba!

Điều này cũng mang ý nghĩa, Từ Huyền phải đối mặt Bất Hủ chí tôn chân chính chí cao vô thượng của Thần hoang đại địa!

Cỗ trọng lực từ trên trời giáng xuống này, hùng hồn chất phác, gần như bản nguyên, ngay cả Từ Huyền cũng bị thất thế.

Nếu Từ Huyền không có đại địa áo nghĩa của Thổ chi tỳ, lại có Phương Ấn Sơn cố thủ, am hiểu trọng lực thần thông, chỉ là trọng lực oanh kích từ trên trời giáng xuống này, cũng đủ để để nửa bước Kim đan thổ huyết trọng thương.

Còn nữa, thể phách của Từ Huyền lại mạnh mẽ biến thái, mới miễn cưỡng không có gì đáng ngại, nhưng mà cực kỳ khó chịu.

Giờ khắc này thân thể của hắn, bị nguồn sức mạnh kia mạnh mẽ đè xuống đất, khí huyết không khoái.

- Ồ!

Âm thanh hùng hồn trầm trọng lúc trước kia lại vang lên, tựa hồ có hơi ngoài ý muốn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenbathu.vn chấm c.o.m

Dù sao Từ Huyền bất quá là một tu giả Nguyên đan trung kỳ, dĩ nhiên chịu đựng được một đòn nghiêm trọng mà bất tử.

Ầm ầm ầm...

Khu vực hoá đá mãnh liệt lay động, đột nhiên nương theo nổ vang rung trời.

Băng!

Một Thanh Thạch Cự Nhân cao tới mười trượng, bên ngoài thân bao quanh một tầng quang hà màu đất, rực rỡ lớn lao, phá tan một lổ thủng khổng lồ, trồi lên mặt đất.

Trong phút chốc, thần uy kinh thiên hãi địa, khuấy động linh khí trong ao đầm phương viên mấy ngàn dặm.

Từ Huyền hô hấp không khoái, ngẩng đầu nhìn Thanh Thạch Cự Nhân kia, này hiển nhiên không phải là người, mà là một dị tộc đặc thù nào đó, bản thể không trải qua bất luận bí thuật nào, thì đã cao mười trượng, toàn thân đều là nham thạch kim cương bất hoại tạo thành.

Mặc dù không sử dụng bất luận sức mạnh nào, chỉ là đứng ở nơi đó, khí tức trong thể phách Thanh Thạch Cự Nhân này toả ra, cũng đủ để kinh nhiếp Bất Hủ Kim đan.

Ầm!

Thanh Thạch Cự Nhân kia bước ra một bước, toàn bộ đại địa vì thế mà chấn động, thật giống như động đất.

Tùy ý một động tác, đều am hiểu tinh túy đại địa, đó là một loại bản năng Tiên Thiên.

Đối phương chính là nham tinh chi thân!

Khuôn mặt Từ Huyền đỏ lên, có một loại cảm giác trời đất quay cuồng.

- Ha ha ha... Không nghĩ tới chủ nhân Ngân Từ Nguyên Châu sẽ tự chui đầu vào lưới!

Thanh Thạch Cự Nhân cười to, trong thiên địa gió xoáy lôi kéo, lay động thiên vũ, bễ nghễ bát phương.

Ầm! Ầm!...

Đối phương mỗi bước ra một bước, trong lòng Từ Huyền mạnh mẽ rung động một phần, hô hấp dồn dập, chịu đựng áp lực, chỉ đứng sau ngày đó tại Thánh cảnh tao ngộ Nguyên Thần đại đạo.

Cùng lúc này, Ngân Từ Nguyên Châu trong thân thể cũng cảm ứng được tin tức di lạc báu vật của đối phương:

- Một trong Di lạc Cửu Bảo, Đại địa nguyên giáp, phòng ngự báu vật mạnh mẽ nhất...

Thanh Thạch Cự Nhân kia, tu vi đạt đến Kim đan tiểu thành, tư chất bản thể mạnh mẽ, chỉ bằng thân thể, liền có thể ngang dọc cùng giai, lại thêm di lạc báu vật Đại địa nguyên giáp, càng là bay vọt về chất.

Thấy Thanh Thạch Cự Nhân kia từng bước tiếp cận, Từ Huyền chịu đựng áp lực càng ngày càng to lớn, hầu như khó có thể nhúc nhích.

Vù!

Thổ chi tỳ và Phương Ấn Sơn dâng trào ra một cỗ lực lượng thổ nguyên bàng bạc, một tầng tinh quang màu đất bao phủ toàn thân Từ Huyền.

Đạp!

Từ Huyền dùng sức, rốt cục có thể nhúc nhích, nhưng mà vẻn vẹn là miễn cưỡng chống lại trọng lực cùng uy áp của đối phương.

Ầm! Ầm! Ầm!...

Thanh Thạch Cự Nhân từng bước tiếp cận.

Sắc mặt Từ Huyền khẽ biến, Ngân Từ Nguyên Châu trong thân thể rung lên, phóng ra một mảnh ngân văn mỹ lệ, lực tràng ngân từ vô hình, mạnh mẽ quỷ dị bài xích sức mạnh Ngũ hành.

Đằng!

Thân thể Từ Huyền rộng mở nhẹ nhàng, bay vọt đến giữa không trung, hơi thở ra một hơi.

- Chủ nhân...

Đang lúc ấy thì, trong Thiên Hạt cổ thành phía dưới, truyền tới một âm thanh nữ tử.

Tuyết Vi!

Từ Huyền kinh hô lên tiếng, vận chuyển Phương Ấn Sơn cùng Ngân Từ Nguyên Châu, chống lại Thanh Thạch Cự Nhân áp bách, cũng kéo dài khoảng cách.

Một khi bị Thanh Thạch Cự Nhân kia tiếp cận, hậu quả khó mà lường được!

- Hảo tiểu tử! Thậm chí có chút bản lĩnh...

Bước tiến của Thanh Thạch Cự Nhân hơi chậm lại. Âm thanh như trầm thấp nổ vang.

Ầm ầm ầm...

Lúc này, phía dưới đại địa đang không ngừng lay động, xuất hiện từng mảnh từng mảnh vết rách, cũng truyền đến khí tức hai di lạc báu vật khác.

Mắt thấy Thiên Hạt cổ thành kia muốn đột phá tầng nham thạch hoá đá.

- Hừ! Đừng hòng!

Quang hà màu đất dưới chân Thanh Thạch Cự Nhân lan tràn, tiến một bước củng cố khu vực hoá đá.

Từ Huyền tâm thần rùng mình, xem tình hình Thanh Thạch Cự Nhân kia, căn bản không có sử dụng toàn lực đối phó mình.

Đối phương có ít nhất một nửa tâm lực, dùng cho ngăn cản Thiên Hạt cổ thành.

Bất quá, nếu muốn cứu trợ Tuyết Vi cùng Nhiếp Hàn, thiết yếu phải qua cửa ải này.

- Xoạt!

Từ Huyền không chút do dự, lấy ra Thiên Cơ Lệnh, một cự thần binh cao tới mấy chục trượng, phi thân giết về Thanh Thạch Cự Nhân.

Thực lực Cự thần binh, mạnh hơn cả Kim đan tiểu thành, Bất Hủ Kim đan phổ thông, căn bản đối kháng không được mấy lần.

Đang xì…

Trường kích Cự thần binh vung lên, chém ở trên người Thanh Thạch Cự Nhân, bắn lên một trận Hỏa tinh.

Thanh Thạch Cự Nhân kia hơi chút lui về phía sau một bước, trên người rơi xuống một chút đá vụn, dĩ nhiên không có bị thương.

Từ Huyền không khỏi ngơ ngác, sởn cả tóc gáy...

Thực lực Thanh Thạch Cự Nhân này, tuyệt đối là tồn tại cường hoành nhất bên trong tu giả hắn nhìn thấy ở Thần hoang đại địa!

Cự thần binh đánh đâu thắng đó, dĩ nhiên thương không tới hắn mảy may.

Lẽ nào đây chính là thực lực của Bất Hủ chí tôn trong Thần hoang đại địa?

Ầm bảnh…

Thanh Thạch Cự Nhân vung ra một quyền, thiên địa mơ hồ chấn động, đẩy lui cự thần binh ra xa mười mấy trượng, hôi yên hừng hực, đại địa rạn nứt.

- Lưu tiểu tử này lại!

Đang lúc ấy, hơn trăm dặm có mấy người Thiên Hạt tộc, phá không bay tới.

Bay ở trước nhất, chính là Thiên Hạt vương giả kia, chân chính Bất Hủ Kim đan!

Từ Huyền cảm giác áp lực sâu sắc, lòng có chút nóng ruột, chủ yếu là thực lực Thanh Thạch Cự Nhân kia quá mạnh mẽ, một mặt cố thủ hoá đá đại địa, một mặt đối kháng cự thần binh, còn có thể cho mình trọng lực cường đại.

Thực lực Thanh Thạch Cự Nhân này, coi như là tới mười Bất Hủ Kim đan, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Vương giả Thiên Hạt tộc, phá không bay tới, hạt kiềm cách không vạch một cái, lưỡi dao gió sắc bén nửa trong suốt, giống như tia chớp, đâm về Từ Huyền.

Tâm thần Từ Huyền bỗng dưng đau nhói.

Công kích của đối phương, vừa là công kích ẩn chứa pháp lực mạnh mẽ, còn pha lẫn kịch độc phương diện linh hồn.

Lưỡi dao gió nửa trong suốt kia, sau khi tiếp cận Từ Huyền, bị ngân từ lực tràng làm suy yếu, quang hồ màu bạc chớp động, âm thanh nổ vang không ngừng, vẫn như cũ cường thế đến gần.

Đặc biệt là công kích độc thuật phương diện linh hồn kia, làm cho sắc mặt Từ Huyền có chút trắng bệch.

Lúc này hắn thôi thúc Mộng Hồi đại pháp mới miễn cưỡng suy yếu hơn nửa uy năng, chịu đựng bộ phận linh hồn độc thuật.

Tuy rằng thân thể Từ Huyền mạnh mẽ, bách độc bất xâm, nhưng mà phương diện linh hồn, cũng không phải là vô khổng bất nhập như vậy. Nếu hắn không có cảnh giới Bất Hủ Kim đan, cộng thêm Mộng Hồi đại pháp tầng ba, trúng loại độc này, coi như bất tử, cũng phải đánh mất hơn một nửa chiến lực.

Đinh xì phốc!

Lưỡi dao gió màu xám bạc trong suốt, ảm đạm hơn nửa, như trước chém ở trên người Từ Huyền, tinh quang màu đất bên ngoài thân tối sầm lại. Ở trên Kim Bá Vương thể lưu lại một vết máu.

Từ Huyền tê đau một tiếng, pháp lực trong công kích của đối phương, cũng ẩn chứa độc lực, ăn mòn sức sống, phá hoại sinh cơ trong thân thể.

Coi như Bất Hủ Kim đan cùng giai, trúng loại độc này cũng có khả năng chết.

Huống hồ Từ Huyền đồng thời chịu đựng hai tầng độc lực.

- Thực lực Thiên Hạt vương giả này, vượt qua Bất Hủ Kim đan!

Từ Huyền cưỡng chế độc lực, hít sâu một hơi. Một tay vung lên, một Kim Ngẫu Tiểu Sửu hóa thành một đạo hư ảnh màu vàng, giết về phía vương giả Thiên Hạt tộc.

Thực lực Kim ngẫu Tiểu Sửu có thể so với phổ thông Kim đan, trọng yếu chính là, không nhìn linh hồn cùng độc thuật, nhất thời cùng Thiên Hạt vương giả đánh cho hừng hực khí thế.

Nhưng cùng lúc đó, phụ cận còn có hai vị dị tộc nửa bước Kim đan, mấy vị Nguyên đan hậu kỳ. Từ mấy phương hướng bọc đánh lại đây.

- Chà chà sách... Lại một di lạc báu vật đưa tới cửa.

Những người này khởi xướng công kích.

Nếu là tình huống bình thường, Từ Huyền cũng không cần sợ hãi.

Nhưng hết lần này tới lần khác, thực lực hắn bị Thanh Thạch Cự Nhân kia hạn chế quá nửa.

Cỗ trọng lực vô hình này, như trước ngăn cản Từ Huyền.

Không những như vậy, Từ Huyền còn phải phân ra một nửa tâm thần, khống chế cự thần binh kiềm chế Thanh Thạch Cự Nhân.

Bằng không, một khi đối phương xông lại, Từ Huyền căn bản không cách nào chính diện chống lại.

Tình huống như vậy, Từ Huyền nhất thời rơi vào hạ phong, có chút vất vả.

Sau khi đi ra Thánh cảnh, lần thứ nhất Từ Huyền gặp phải nghịch cảnh như vậy.

- Đừng cho tiểu tử này chạy, tổng cộng ba di lạc báu vật, một cái cũng không có thể mất.

Tiếng hét của Thanh Thạch Cự Nhân cuồn cuộn như thiên lôi nổ vang, làm cho Từ Huyền một trận khí huyết sôi trào.

Đương nhiên, chí ít một nửa sức mạnh của Thanh Thạch Cự Nhân, đều dùng cho củng cố tầng nham thạch hoá đá phía dưới.

Ầm ầm ầm...

Thiên Hạt cổ thành phía dưới vẫn cứ đang không ngừng lay động, đổ nát đại địa.

Thanh Thạch Cự Nhân có chút căm tức, bên ngoài thân đột nhiên hiện lên một giáp trụ vàng óng, bao vây toàn bộ thân hình.

Chính là di lạc báu vật, Đại địa nguyên giáp!

Trong chớp mắt ấy, Từ Huyền cảm giác trọng lực áp bách đến đỉnh đầu, hầu như tăng cường gấp đôi.

"Bảnh" một tiếng, Thanh Thạch Cự Nhân kia một chưởng đánh bay cự thần binh.

Ca xì!

Phần eo Cự thần binh, dĩ nhiên gãy lìa một mảng nhỏ.

Đây là từ khi ở Thiên Cơ cổ thành tới nay, lần thứ nhất cự thần binh bị hao tổn.

Mượn sức mạnh Đại địa nguyên giáp, thần thông Thanh Thạch Cự Nhân tăng nhiều, Thiên Hạt cổ thành phía dưới rất nhanh bị gắt gao áp chế, tầng nham thạch hoá đá càng kiên cố hơn, sóng chấn động vàng óng ánh, hết thảy khe nứt, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khép lại.

- Bất hảo!

Từ Huyền kinh hãi thay đổi sắc mặt, thân thể ở giữa không trung, tốc độ chậm đến cực điểm.

- Thần Hỏa kim cương!

Hắn lập tức thôi thúc bí thuật, thể phách, thần thông tăng nhiều, hóa thành kim cương mười trượng, trong cuồng phong liệt diễm, bốn phía hóa thành thế giới hỏa diễm.

Nhưng như trước không đủ! Không đủ để thoát khỏi khốn cảnh.

Một khi Thanh Thạch Cự Nhân kia nhàn rỗi, sẽ lại đây trừng trị hắn.

Cách cách!

Gặp tình hình này, sau lưng Từ Huyền lại triển khai một đôi ma cánh rộng 50, 60 trượng, ma viêm cương phong tàn phá bừa bãi, cùng sức mạnh Thần Hỏa kim cương đan xen vào nhau.

Vèo…

Thân hình Từ Huyền rất nhanh phá không bay tới thiên hư, cũng thoát ly lĩnh vực trọng lực của Thanh Thạch Cự Nhân kia.

Ở dưới Phượng Ma Dực gia trì, phía sau nửa bước Kim đan, hoàn toàn không đuổi kịp Từ Huyền, Thiên Hạt tộc vương giả kia bị kim ngẫu Tiểu Sửu kiềm chế, cũng đuổi không tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện