Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn
Chương 71
Vân Mị bị Thác Bạt Hiên Ảnh cưỡng chế ở nhà tĩnh dưỡng suốt nửa tháng, cả cơ thể và yêu mạch của hắn đều bị thương rất nghiêm trọng, nếu không dưỡng thương tốt chỉ sợ sẽ để lại một bệnh căn vĩnh viễn. Vân Mị không có cách nào khác đành phải ngoan ngoãn nằm trong nhà dưỡng thương. Kỳ thật nếu hắn muốn đi tìm Triệu Đại Ngưu cũng không có biện pháp nào, bởi vì hắn bị thương nặng đến mức không thể xuống giường được. Đến khi có thể xuống giường, hắn liền nhanh chóng mang theo Thảo Nhi đi tìm Triệu Đại Ngưu. Thác Bạt Hiên Ảnh cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ, mà hắn cũng phải nhanh chóng quay về bên cạnh Thác Bạt Nhật Hiên (vợ của anh A Đại đấy) nên đành phải mặc cho Vân Mị làm bậy. Trước khi đi hắn dặn đi dặn lại Vân Mị trong vòng một năm tuyệt đối không được sử dụng yêu lực, nếu không sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. Vân Mị là đại phu nên đương nhiên hiểu rõ tình trạng của mình, hắn cũng không muốn khi đã chết lại phải không công để người đàn bà kia được lợi. Bất kể là gì đi nữa thì Triệu Đại Ngưu vẫn là của hắn!
Thế nhưng tuy rằng lộ trình đến kinh thành không lâu, nhưng hắn có thương tích trên người còn phải mang theo Thảo Nhi, lại thường xuyên bị mấy tên tham luyến sắc đẹp của hắn quấy rối, cứ như vậy nên hắn bị chậm trễ không ít thời gian. Mãi đến khi hắn đặt chân đến kinh thành, thật vất vả mới tìm được phạn quán mở ở kinh thành của Sở Sương thì lập tức tìm đến đó.
Sở Sương đươc khỏa kế báo có một đại mỹ nữ nữ phẫn nam trang tìm nàng, đang thắc mắc không biết là ai, kết quả vừa thấy cư nhiên là Vân Mị. Đại sư huynh ở đây lâu như vậy, hắn không tìm đến đây mới là kỳ quái! Vậy mà hắn sớm không tới muộn không tới, đại sư huynh vừa chân trước đi hắn chân sau lại đến, thật sự chẳng đúng dịp gì cả! Nghĩ lại gia khỏa này làm mình chịu không ít đau khổ, hơn nữa xuất phát từ tâm lý ghen tị của nữ nhân, mỗi khi nhìn gương mặt này của hắn nàng không được tự nhiên tí nào. Là nữ nhân thì thôi đi, một nam nhân trưởng thành như vậy còn không thấy xấu hổ sao! Cho nên nàng nhất định không cho hắn sống sung sướng đâu! Nhưng gia khỏa này tính tình tàn bạo, nếu còn ở ngoài như vậy kiểu gì cũng hại đến sinh ý của nàng, nàng phải nhanh chóng đưa Vân Mị về nhà mình thôi.
Vân Mị đến nhà Sở Sương, vừa nhìn cư nhiên lại không nhìn thấy Triệu Đại Ngưu, lập tức chất vấn: “Triệu Đại Ngưu đâu!” Y vốn bị nữ nhân này lừa đi, hẳn Triệu Đại Ngưu phải ở đây cùng nàng ta rồi!
Sở Sương lại thật nhàn nhã, thảnh thơi ngồi uống trà, thong dong nói: “Ngươi tìm đại sư huynh à...... Huynh ấy không ở đây.”
“Y ở đâu!” Vân Mị lập tức truy vấn.
“Ta không biết.” Sở Sương lành lạnh nói. Vân Mị này cũng coi như là tình địch trước của mình, Sở Sương nàng không độ lượng đến mức trợ giúp cho tình định a, hơn nữa hắn thô lỗ như vậy, vì sao nàng phải nói cho hắn biết!
Vân Mị nửa khép mắt đánh giá Sở Sương, độc trên người nữ nhân này thế mà lại được giải rồi, vấn đề là dược này chỉ có Huyền Khanh mới có, chẳng lẽ Huyền Khanh cũng giúp đỡ nữ nhân này? Có thể lắm! Cái tên kia luôn e sợ thiên hạ bất loạn mà! Mà đáng giận hơn nữa là, loại giải dược này chẳng những có thể giải độc vốn có trên người, mà sau khi dùng còn có thể miễn dịch với tất cả các loại độc. Nói cách khác dù bây giờ hắn có hạ loại độc gì với nữ nhân này thì cũng là vô tể vu sự. Thật là đáng giận! Hắn giờ lại không thể sử dụng nửa phần yêu lực, làm sao có thể bắt nữ nhân này mở miệng đây? Có lẽ hắn nên đợi đến buổi tối, Triệu Đại Ngưu có thể sẽ trở lại.
.....
“Khụ...... khụ......” Thân thể Vân Mị vẫn còn rất suy yếu, vậy mà luôn chạy đi chạy lại khiến cho nguyên khí đại thương, hắn không chịu được ho khan. Triệu Bán Hạ trong lòng hắn tuy còn nhỏ, nhưng lập tức hữu mô hữu dạng vỗ lên lưng hắn, ngữ khí không được trôi chảy nói: “Phụ thân...... Bảo trọng......”
Tuy tuổi của nó còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, khiến Sở Sương nhìn xem mà thật hâm mộ. Lại nghĩ đến hài tử mà mình đã sinh non kia, trong lòng lại thấy đau đớn. Nàng hoàn hồn lại, dung mạo của Vân Mị lúc này có hơi tái nhợt, lúc nói chuyện vừa rồi còn không đủ hơi, xem ra xương cốt không được khá lắm, có vẻ như lúc đó đại sư huynh nhất thời tức giận chưởng lực không khống chế tốt. Nàng hơi đồng tình nhìn hắn, nhưng nghĩ lại hắn xứng đáng bị vậy, cư nhiên ngay trước mặt nàng cường bạo đại sư huynh. Làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy đại sư huynh không đánh chết hắn đã là hạ thủ lưu tình rồi!
“Đại sư huynh đã đi rồi.” Nhưng lạ là nhìn một lớn một nhỏ này thấy cũng thương thương, vậy nàng đành ban phát chút hảo tâm hiếm có đi.
“Đi rồi? Đi đâu?” Vân Mị ngẩn ra, nhanh chóng chất vấn.
“Làm sao ta biết được?” Sở Sương khó có lúc mềm lòng, nhưng vừa nghe thấy khẩu khí không dễ nghe của Vân Mị lại thấy tức giận. Đây là thái độ cầu người khác sao? Nàng nói cho hắn biết thì nàng là đứa ngốc!
“Sao ngươi có thể không biết Triệu Đại Ngưu đi đâu được!” Vân Mị hừ lạnh, hắn sẽ không tin Triệu Đại Ngưu ném nữ nhân này lại mà rời đi một mình, trong lòng y không phải mong chờ được cùng nữ nhân này kề vai sát cánh sao? Hừ! Trong lòng hắn lại không nhịn được nổi lên một trận chua xót.
“Ta cũng không biết!” Hừ! Sở Sương nàng thật đúng là quá nhân nhượng với hắn rồi. Nhưng mà Vân Mị này lại không hạ độc nàng sao, thật là chuyện lạ nhất thiên hạ mà. Nghĩ đến thuật hạ độc của Vân Mị, trong lòng nàng cũng có hơi sợ hãi. Quên đi, hảo nữ không ăn mệt trước mắt, nói cho hắn biết một chút cũng không sao. “Đại sư huynh quả thật đã rời đi rồi, bởi vì lúc trước huynh ấy có té xỉu......”
“Y làm sao vậy!” Vân Mị lập tức vội vàng hỏi, vừa nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt hắn, Sở Sương có hơi cảm động. Người ta nói Long Dương chi hảo khiến họ buồn nôn, nhưng tình cảm sâu sắc của Vân Mị và đại sư huynh thì nam nữ trên thế gian nào sao có thể bằng được? Xem ra hư tình giả ý của nam nữ hiện tại ngược lại càng làm người khác buồn nôn!
Sở Sương khẽ thở dài một tiếng nói: “Đại phu nói huynh ấy đã có thai thứ hai được nửa tháng rồi......”
Thế nhưng tuy rằng lộ trình đến kinh thành không lâu, nhưng hắn có thương tích trên người còn phải mang theo Thảo Nhi, lại thường xuyên bị mấy tên tham luyến sắc đẹp của hắn quấy rối, cứ như vậy nên hắn bị chậm trễ không ít thời gian. Mãi đến khi hắn đặt chân đến kinh thành, thật vất vả mới tìm được phạn quán mở ở kinh thành của Sở Sương thì lập tức tìm đến đó.
Sở Sương đươc khỏa kế báo có một đại mỹ nữ nữ phẫn nam trang tìm nàng, đang thắc mắc không biết là ai, kết quả vừa thấy cư nhiên là Vân Mị. Đại sư huynh ở đây lâu như vậy, hắn không tìm đến đây mới là kỳ quái! Vậy mà hắn sớm không tới muộn không tới, đại sư huynh vừa chân trước đi hắn chân sau lại đến, thật sự chẳng đúng dịp gì cả! Nghĩ lại gia khỏa này làm mình chịu không ít đau khổ, hơn nữa xuất phát từ tâm lý ghen tị của nữ nhân, mỗi khi nhìn gương mặt này của hắn nàng không được tự nhiên tí nào. Là nữ nhân thì thôi đi, một nam nhân trưởng thành như vậy còn không thấy xấu hổ sao! Cho nên nàng nhất định không cho hắn sống sung sướng đâu! Nhưng gia khỏa này tính tình tàn bạo, nếu còn ở ngoài như vậy kiểu gì cũng hại đến sinh ý của nàng, nàng phải nhanh chóng đưa Vân Mị về nhà mình thôi.
Vân Mị đến nhà Sở Sương, vừa nhìn cư nhiên lại không nhìn thấy Triệu Đại Ngưu, lập tức chất vấn: “Triệu Đại Ngưu đâu!” Y vốn bị nữ nhân này lừa đi, hẳn Triệu Đại Ngưu phải ở đây cùng nàng ta rồi!
Sở Sương lại thật nhàn nhã, thảnh thơi ngồi uống trà, thong dong nói: “Ngươi tìm đại sư huynh à...... Huynh ấy không ở đây.”
“Y ở đâu!” Vân Mị lập tức truy vấn.
“Ta không biết.” Sở Sương lành lạnh nói. Vân Mị này cũng coi như là tình địch trước của mình, Sở Sương nàng không độ lượng đến mức trợ giúp cho tình định a, hơn nữa hắn thô lỗ như vậy, vì sao nàng phải nói cho hắn biết!
Vân Mị nửa khép mắt đánh giá Sở Sương, độc trên người nữ nhân này thế mà lại được giải rồi, vấn đề là dược này chỉ có Huyền Khanh mới có, chẳng lẽ Huyền Khanh cũng giúp đỡ nữ nhân này? Có thể lắm! Cái tên kia luôn e sợ thiên hạ bất loạn mà! Mà đáng giận hơn nữa là, loại giải dược này chẳng những có thể giải độc vốn có trên người, mà sau khi dùng còn có thể miễn dịch với tất cả các loại độc. Nói cách khác dù bây giờ hắn có hạ loại độc gì với nữ nhân này thì cũng là vô tể vu sự. Thật là đáng giận! Hắn giờ lại không thể sử dụng nửa phần yêu lực, làm sao có thể bắt nữ nhân này mở miệng đây? Có lẽ hắn nên đợi đến buổi tối, Triệu Đại Ngưu có thể sẽ trở lại.
.....
“Khụ...... khụ......” Thân thể Vân Mị vẫn còn rất suy yếu, vậy mà luôn chạy đi chạy lại khiến cho nguyên khí đại thương, hắn không chịu được ho khan. Triệu Bán Hạ trong lòng hắn tuy còn nhỏ, nhưng lập tức hữu mô hữu dạng vỗ lên lưng hắn, ngữ khí không được trôi chảy nói: “Phụ thân...... Bảo trọng......”
Tuy tuổi của nó còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, khiến Sở Sương nhìn xem mà thật hâm mộ. Lại nghĩ đến hài tử mà mình đã sinh non kia, trong lòng lại thấy đau đớn. Nàng hoàn hồn lại, dung mạo của Vân Mị lúc này có hơi tái nhợt, lúc nói chuyện vừa rồi còn không đủ hơi, xem ra xương cốt không được khá lắm, có vẻ như lúc đó đại sư huynh nhất thời tức giận chưởng lực không khống chế tốt. Nàng hơi đồng tình nhìn hắn, nhưng nghĩ lại hắn xứng đáng bị vậy, cư nhiên ngay trước mặt nàng cường bạo đại sư huynh. Làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy đại sư huynh không đánh chết hắn đã là hạ thủ lưu tình rồi!
“Đại sư huynh đã đi rồi.” Nhưng lạ là nhìn một lớn một nhỏ này thấy cũng thương thương, vậy nàng đành ban phát chút hảo tâm hiếm có đi.
“Đi rồi? Đi đâu?” Vân Mị ngẩn ra, nhanh chóng chất vấn.
“Làm sao ta biết được?” Sở Sương khó có lúc mềm lòng, nhưng vừa nghe thấy khẩu khí không dễ nghe của Vân Mị lại thấy tức giận. Đây là thái độ cầu người khác sao? Nàng nói cho hắn biết thì nàng là đứa ngốc!
“Sao ngươi có thể không biết Triệu Đại Ngưu đi đâu được!” Vân Mị hừ lạnh, hắn sẽ không tin Triệu Đại Ngưu ném nữ nhân này lại mà rời đi một mình, trong lòng y không phải mong chờ được cùng nữ nhân này kề vai sát cánh sao? Hừ! Trong lòng hắn lại không nhịn được nổi lên một trận chua xót.
“Ta cũng không biết!” Hừ! Sở Sương nàng thật đúng là quá nhân nhượng với hắn rồi. Nhưng mà Vân Mị này lại không hạ độc nàng sao, thật là chuyện lạ nhất thiên hạ mà. Nghĩ đến thuật hạ độc của Vân Mị, trong lòng nàng cũng có hơi sợ hãi. Quên đi, hảo nữ không ăn mệt trước mắt, nói cho hắn biết một chút cũng không sao. “Đại sư huynh quả thật đã rời đi rồi, bởi vì lúc trước huynh ấy có té xỉu......”
“Y làm sao vậy!” Vân Mị lập tức vội vàng hỏi, vừa nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt hắn, Sở Sương có hơi cảm động. Người ta nói Long Dương chi hảo khiến họ buồn nôn, nhưng tình cảm sâu sắc của Vân Mị và đại sư huynh thì nam nữ trên thế gian nào sao có thể bằng được? Xem ra hư tình giả ý của nam nữ hiện tại ngược lại càng làm người khác buồn nôn!
Sở Sương khẽ thở dài một tiếng nói: “Đại phu nói huynh ấy đã có thai thứ hai được nửa tháng rồi......”
Bình luận truyện