Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 73



Triệu Đại Ngưu thấp thỏm bất an theo Vân Mị trở về ngồi nhà ở vùng ngoài thành Lạc Dương. Y thật sự có hơi sợ hãi khi trở lại nơi đó sẽ có một Tiểu Tứ đột nhiên xuất hiện, nói với y rằng y chỉ là công cụ sinh hài tử của Vân Mị thôi!

Thế nhưng sau khi trở về mới phát hiện nơi đó đắp đầy tro bụi, tựa hồ có một khoảng thời gian không ai đến ở. Chuyện này là sao? Triệu Đại Ngưu muốn mở miệng hỏi Vân Mị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ đến bản thân mình không có tư cách hỏi, mà mặt khác nếu hỏi mấy vấn đề này y chẳng khác gì một phụ nhân lắm chuyện, vì vậy cũng kiên quyết nuốt vấn đề này xuống.

Vân Mị chán ghét nhìn phòng ốc bám đầy tro bụi, vài tháng không ở nơi này thật đúng là đủ bẩn, xem ra cần phải dọn dẹp mới được. Triệu Đại Ngưu thấy một mình hắn vội vội vàng vàng mỗi nơi quét dọn cũng đến hỗ trợ, nhưng Vân Mị lập tức bắt lấy tay y, mặt nhăn mày nhó nói: “Ngươi không thấy thân thể của mình thế nào à, còn không mau ngồi xuống!” Hắn nhanh chóng kéo một cái ghế dựa đến nhanh chóng lau nó sạch sẽ rồi đỡ Triệu Đại Ngưu ngồi xuống.

“Nương, nương, ôm......” Tội nghiệp cho tiểu Bán Hạ cả nửa năm chưa nhìn thấy y còn có thể nhận ra, Triệu Đại Ngưu lập tức vươn tay về phía Triệu Bán Hạ, nhưng còn chưa đụng đến nó đã bị Vân Mị đoạt lại. Vân Mị ôm nhi tử đặt lên một cái ghế khác, nghiêm khắc nói: “Hiện giờ không được kêu nương ôm, trong bụng của nương con còn có em bé đó!”   

“Em bé là cái gì ạ?” Tiểu Bá Hạ khó hiểu hỏi.

“Chính là đệ đệ muội muội ấy!” Vân Mị giải thích, tiểu Bán Hạ tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu. Nó còn chưa có khái niệm gì về đệ đệ muội muội nhưng lại khá thích đệ đệ muội muội, đây nhất định là vật quý giá nào đó.

“Ta không sao hết, lại đây ── Thảo Nhi......” Triệu Đại Ngưu nhanh chóng đứng lên, y chỉ là mang thai chứ có đến nỗi vứt đi như vậy đâu, huống chi y đã thật lâu không nhìn thấy Bán Hạ. Nửa năm không gặp này, tiểu Bán Hạ cao lớn thêm không ít và cũng càng thêm giống Vân Mị, thông minh lanh lợi, thập phần khiến người yêu thích làm cho y bỗng nhiên cảm thấy tự hào.

“Không được gọi cái tên này nữa!” Vân Mị vừa nghe thấy cái tên ‘Thảo Nhi’ liền xịt khói. Tử ngưu này lại muốn chọc cho hắn tức lên sao? Thấy Triệu Đại Ngưu dại ra nhìn mình, hắn thở dại một hơi nói: “Gọi là Bán Hạ, sau này không được nhắc đến cái tên kia nữa!”

“......À......” Triệu Đại Ngưu nhớ đến phản ứng lúc đầu khi hắn biết cái tên này là do tiểu sư muội đặt, rầu rĩ lên tiếng.

“Còn ngươi ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta! Cẩn thận cái bụng!” Sợ y còn muốn ôm Bán Hạ, Vân Mị lại bồi thêm một câu, lúc này mới tiếp tục công việc còn dở dang.

Yên lặng ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của Vân Mị, ánh nhìn khiến cho y mặt đỏ đến mang tai. Y lặng lẽ cúi đầu nhìn Bán Hạ, lại nhìn hài tử trong bụng mình, Vân Mị thật sự rất thích tiểu hài tử, nhưng lại không thích y. Nếu hắn đối với mình có một chút yêu thương như vậy, vậy không biết chừng y......

Haizz...... Chuyện này rõ ràng là không có khả năng, y không phải không biết mình tầm thường nhỏ bé đến thế nào, nếu đặt cạnh Vân Mị giống như mây trên trời và bùn dưới đất, người như Vân Mị vốn không thể yêu thương y được......

“Có chuyện gì sao?” Vân Mị quét dọn xong nhìn Triệu Đại Ngưu vẫn yên lặng cúi thấp đầu, lập tức quan tâm hỏi.

“A......” Triệu Đại Ngưu đang lâm vào trong bi ai của mình, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy trước mắt là khuôn mặt phóng to của Vân Mị, tuy rằng rất đẹp nhưng vẫn khiến y hoảng sợ, “Không...... Không có gì......”

“Ngươi...... Ta nói cho ngươi biết, Triệu Đại Ngưu ngươi đừng hòng chạy trốn!” Vân Mị gắt gao ôm lấy Triệu Đại Ngưu, rất sợ y lại sinh ra ý niệm rời khỏi mình. Hiện giờ hắn đã không thể lấy nữ nhân kia ra làm lợi thế nữa, Triệu Đại Ngưu rất có thể sẽ rời khỏi mình. Nghĩ đến đây, hắn càng tăng thêm lực ôm Triệu Đại Ngưu, khiến Triệu Đại Ngưu cảm thấy không thở nổi.    

“Ta...... Sẽ không đi......” Triệu Đại Ngưu hơi do dự, cuối cùng cũng vươn tay ôm lấy Vân Mị.

“Cha...... Nương...... Con cũng muốn ôm ôm......” Tiểu Bán Hạ thấy hai người họ ôm nhau lâu vậy, liền nhảy xuống khỏi băng ghế, kéo kéo ống quần hai người, bất mãn việc song thân xem nhẹ tồn tại của mình.

Triệu Đại Ngưu cuống quýt đẩy Vân Mị ra, cố sức khom eo xuống ôm lấy tiểu Bán Hạ, sờ sờ đầu nó: “Thảo...... Bán Hạ ngoan..... .”

Vân Mị nhanh chóng đón lấy Bán Hạ trong tay y, dạy dỗ lại nó: “Không được làm phiền nương của con!”

Triệu Đại Ngưu sang sảng cười nói: “Ta không có yếu ớt như vậy đâu.” Y thật sự rất muốn ôm tiểu Bán Hạ.

Vân Mị kinh ngạc nhìn nụ cười trên mặt Triệu Đại Ngưu, hình như đây là lần đầu tiên Triệu Đại Ngưu cười như vậy với hắn. Mặt của hắn bất giác đỏ bừng, một đòn này hoàn toàn đã áp đảo hắn!

“Vân Mị?” Triệu Đại Ngưu nhìn Vân Mị bỗng nhiên im lặng, khuôn mặt trắng nõn của hắn không biết tại sao lại đỏ bừng lên, làm cho y xúc động muốn hôn lên đó, y cuống quýt quay đầu đi nơi khác.

“Triệu Đại Ngưu...... Có thể cười thêm lần nữa với ta được không?” Vân Mị xoay đầu y lại, vô cùng chăm chú nhìn y. Triệu Đại Ngưu ngược lại có hơi kinh ngạc. Là y hoa mắt sao? Y cư nhiên cảm thấy được mình ở trong ánh mắt của Vân Mị...... Nhất định là y nhìn nhầm rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện