Tiên Hồng Lộ

Chương 54: Vừa gặp đã thân!



Đôi mắt xinh đẹp của Vân tiên tử lộ ra thần sắc phức tạp. đang ảm đạm trở nên sáng ngời. lại điềm tĩnh như nước. nổi lên một chút gợn sóng. Nàng nói xong. ánh mắt Dương Phàm lại chứa đầy vẻ kinh dị. Dương Phàm ngạc nhiên, chẳng lẽ ta không phải tu luvện công pháp hệ Mộc sao?

Theo miêu tả của Vân tiên tử. thì có thể thấy được công pháp Dương Phàm tu luvện về phương diện áo nghĩa đã đứng ở một tầng thứ rất cao. Trên thế giới này, đầu tiên có ánh sáng rồi mới sinh ra được thế giới tràn đầy màu xanh. khiến cho sinh mệnh có ý nghĩa phát triển. Ánh mắt hai người lại giao nhau trong không gian. sinh ra một loại minh ngộ. tâm thần tương dung.

- Dương Dược sư, có thể nói cho ta biết môn phái của huynh được không?

Vân tiên tử nhẹ nhàng hỏi.

- Cái này

Dương Phàm có chút khó xử:

- Sư môn quy định không thể tiết lộ bất cứ điều gì về sư môn. ta cùng đã từng thề độc. không thể vi phạm được!

Công pháp hắn tu luyện và bí mật Tiên Hồng Giới không thể để cho người khác biết được! Ngay cả thân nhân cũng không ngoại lệ. Bởi vì việc này thực sự có thể mang tới rất nhiều tai họa đối với hắn. khiến giết chóc không ngừng. Càng ít người biết càng tốt. tốt nhất là chỉ mình hắn nắm giữ bí mật này mà thôi!

- Nếu Dương Dược sư có chỗ khổ riêng thì cũng thôi vậy!

Vân tiên tử có chút thất vọng. chợt khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

- Xin lỗi Vân tiên tử. Ngươi ước hẹn với Dương mỗ tới nơi nàv chính là vì để hỏi chuyện sư môn ta sao?

Dương Phàm nghi hoặc hỏi. Vân tiên tử hé miệng cười. đôi mắt xinh đẹp khẽ hiện lên ý cười. hơi chút hiện lên vẻ con gái nói:

- Dương Dược sư. không cần phải gọi ta là Vân tiên tử đâu. tiểu nữ tên là Vân Vũ Tịch!

Vân Vũ Tịch!

Trong lòng Dương Phàm cũng rất vui vẻ, cuối cùng cũng biết được tên đầy đủ của nàng, vội vàng hỏi:

- Ta phải xưng hô Vũ Tịch cô nương như thế nào đây?

Hắn vừa nói xong. liền cảm thấy lời của mình có chút không thích hợp. Vân Vũ Tịch nhẹ nhàng nhướng mày lên. càng hiện lên sự thanh tú và dịu dàng của người con gái nói:

- Không phải huynh đã xưng hô rồi sao. còn phải hỏi ta!

- Ha ha. tại hạ nhất thời nói sai! Sau nàv sẽ gọi nàng là Vũ Tịch cô nương vậy!

Dương Phàm cười vang lên. cảm giác Vân tiên tử dễ nói chuyện hơn so với mình tưởng tượng nhiều lắm. Có lẽ hai người vừa gặp mà như thân quen. lại có lẽ đều thông minh sắc sảo. nên lời nói giữa hai người cùng không hề có cách trở.

- Đúng rồi, Vũ Tịch cô nương. Tên của nàng thật có ý tứ. Mây. mưa. tịch (tối), không ngờ bao hàm cả ba loại cảnh vật của thiên nhiên!

Vẻ mặt Dương Phàm cười cười. mang theo vài vẻ nghiền ngẫm khinh bạc nói. Nếu là người bình thường, thì làm sao có thể dám nói thế trước mặt Vân tiên tử. Nhưng hai người vừa gặp nhau mà đã cảm giác thân quen. tâm thần cùng tương liên nên cực kỳ thấy thân thiết, vượt xa phạm trù bình thường. Vân Vũ Tịch lắc lắc đầu. như có chút tức giận nói:

- VŨ Tịch đã không màng lễ nghi. nói ra tính danh của bản thân trước. Công tử sao ngay cả tính danh của mình cùng không chịu thổ lộ. chẳng lẽ là khinh thường ta sao?

Dương Phàm ngẩn ra, cười khổ nói:

- Ta không nói ra tên họ đầy đủ của mình cùng là có khổ trong lòng!

Vân Vũ Tịch ảm đạm nói:

- Vân Vũ Tịch từ nhỏ đã được sư phụ nuôi nấng thành người, cuộc đời cùng chưa từng ở chung một mình với một nam nhân nào cả, càng không nói là chủ động ước hẹn người ta! Ngav cả tính danh cũng đã nói ra. Nếu công tử có nổi khổ riêng thì ta cũng không cưỡng cầu!

Dương Phàm có thể cảm nhận được tâm ý của nàng. thầm nghĩ mình cũng không phải là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh gì. sớm muộn gì cũng có ngày bước ra ánh sáng! Hắn khẽ thở dài nói:

- Tại hạ là Dương Phàm. mong Vũ Tịch cô nương giữ bí mật giúp ta!

- Đa tạ Dương công tử, Vũ Tịch sẽ tuvệt đối không thổ lộ với người nào cả!

Vân Vũ Tịch khẽ mĩm cười! Dù cách chiếc khăn che mặt nhưng Dương Phàm vẫn có thể cảm nhận được vẻ xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành và chiếc má lúm đồng tiền kia. Hai người nhìn nhau cười cười. rồi ánh mắt lại dời đi. Chỉ là Vân Vũ Tịch có chút ngượng ngùng!

Kể từ đó. lời nói của hai người lại không có chút ngăn cách nào cả, rất thân thiện lại nhộn nhạo. Một cảm giác động tâm. khó có thể nói nên lời. Dương Phàm thoáng đề cập tới những gì mình đã trải qua. Vân Vũ Tịch biết hắn có chuyện khó nói nên vẫn không hỏi nhiều.

- Vũ Tịch vốn là một đứa trẻ bị vứt bỏ. không cha không mẹ. may mà có sư phụ thu dưỡng mới có thể tu luvện tiên đạo như hôm nay. Thiên phú ta dị bẩm. sinh ra đã có được một loại bản năng cảm ứng được và hòa hợp với thiên nhiên cây cỏ. Ngay cả Tiên uẩn Thiên Hương Quvết tối thâm ảo của Dược Tiên cốc từ trước tới nay ta cũng có thể thoải mái học được!

Vân Vũ Tịch khôi phục lại khí chất điềm tĩnh. thanh âm như tiếng suối chảv róc rách. nghe rất êm tai. Nàng kể lại thân thế của mình!

Từng đợt từng đợt mùi thơm hoa cỏ quanh quẩn khắp thân mình Dương Phàm. khiến cho người ta sinh ra một loại thanh thản thu sướng, có cảm giác mơ màng. Dương Phàm nhìn vào đôi mắt điềm tĩnh của nàng. thỉnh thoảng lại đáp lại vài tiếng.

- Vũ Tịch năm nay đã bao nhiêu tuổi?

Trong lòng Dương Phàm tò mò, không kìm nổi hỏi.

Hắn thấy y thuật của Vân Vũ Tịch siêu phàm. tu vi thậm chí đã tiến nhập Trúc Cơ kỳ. đối với tuổi thực của nàng khó có thể xác định được.

- Năm nay ta mười sáu!

Vân Vũ Tịch đáp.

Mười sáu tuổi!

"Không ngờ Vân Vũ Tịch chỉ mới mười sáu tuổi!"

Trong lòng Dương Phàm lập tức bị đả kích không nhỏ. có chút khó có thể tin nổi!

Nghĩ lại thời điểm hắn mười sáu tuổi vẫn còn dừng lại ở cảnh giới Luvện Khí đại viên mãn. Mãi tới khi hắn mười tám tuổi mới tiến vào Ngưng Thần kỳ. Tuy nhiên, hắn thấy vẻ mặt và giọng điệu của Vân Vũ Tịch đúng với độ tuổi này. Tuv nhiên, về kinh lịch và cảnh giới của nàng. cũng không thuộc loại sành đời!

- Vì sao công tử hỏi thế?

Vân Vũ Tịch khó hiểu hỏi.

Dương Phàm cười nói:

- Ta thấy tu vi của Vũ Tịch cô nương cao thâm như thế nên mới hỏi. Lại không ngờ rằng tuổi của nàng vẫn còn trẻ như thế!

Đương nhiên Dương Phàm sẽ không nói ra nguyên nhân chính. Hắn hỏi thế tự nhiên là có mục đích riêng!

- Còn công tử đã bao nhiêu?

Vân Vũ Tịch thấp giọng hỏi. dường như có chút xấu hổ. Chỉ là có chiếc khăn che mặt nên không nhìn được vẻ mặt thật của nàng!

- Mười tám!

Dương Phàm có chút vui mừng. may mắn mình còn lớn hơn nàng hai tuổi, không thì thật có chút bối rối!

Hai người nhìn nhau. dường như có thể hiểu được ý tứ của nhau. rồi ánh mắt lại rời ra. Lại nói chuvện thêm hồi làu. Vân Vũ Tịch đứng lên. đưa mắt nhìn về phía Thanh Giang Hà xa xa. khuôn mặt hơi có chút bồi hồi.

Dương Phàm cũng đứng lên. chỉ cách nàng trong gang tấc. cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh! Nhưng hắn cũng cảm thấy toàn thân thư thái!

- Vũ Tịch cô nương, nàng phải đi sao?

Dương Phàm không khỏi hỏi. trong lòng có chút không muốn! Vân Vũ Tịch gật gật đầu. thấp giọng nói:

- Lần nàv chia tay không biết khi nào mới có thể gặp lại công tử! Lúc trước ta để các sư muội rời đi. bâv giờ có lẽ bọn họ cũng sắp trở lại!

Dương Phàm giật mình. khó trách lần này cũng không nhìn thấy sư tỷ Lâm Vũ của Vân Vũ Tịch. Nghe ý tứ của nàng thì không chỉ có một người!

- Vũ Tịch cô nương, ta nàng vừa gặp mà đã thân thiết, ngày sau nếu có cơ hội ta sẽ tới Dược Tiên cốc thăm nàng!

Dương Phàm ôm quvền thi lễ cười nói.

- Công tử tuvệt đối không thể! truyenbathu.neth nếu đến Dược Tiên cốc thì chỉ có hại cho huynh thôi!

Trong đôi mắt Vân Vũ Tịch lần đầu tiên lộ ra thần sắc lo lắng!

- Vì sao?

Dương Phàm nao nao. đột nhiên từng nhớ tới một câu của Lâm Vũ từng nói với mình.

"Dương Dược su, nếu ngươi là thông minh cũng có thể đoán ra dụng ý những lời ta nói với ngươi! Nếu là người bình thường thì ta khuyên một câu là thôi. để tránh phát sinh đổ máu!"

"Nhưng ta nhìn ra tiểu sư muội đối đãi với ngươi rất khác thường, dường như có chút hảo cảm. Việc ấy nếu để hạng người như Sở Vân Hàn biết được. thì cho dù ngươi có đại bản lĩnh cũng khó có thể thoát chết! Thậm chí người thân của ngươi, gia tộc của ngươi cũng sẽ bị liên lụy!"

Ánh mắt Vân Vũ Tịch và Dương Phàm gặp nhau. trong đôi mắt sáng hiện lên chút không đành lòng rồi lại thấp giọng nói:

- Sư phụ quản thúc Vũ Tịch rất nghiêm khắc. Nàng sợ ta cũng giống như sư tỷ lúc trước như nhau. đều phải rơi xuống kết cục

- Sư tỷ? Chẳng lẽ là một đời truyền nhân của Dược Tiên cốc?

Dương Phàm đột nhiên nhớ tới một bí mật của Dược Tiên cốc mà Viên lão nói với hắn trên Thiên Hành Chu.

- Ân. vị sư tỷ đó đà chết mười mấy năm rồi! Sư phụ đối với việc này vẫn cực kỳ đau xót!

Vân Vũ Tịch thương cảm nói.

- Được rồi, Vũ Tịch cô nương! Như vậy chúng ta từ biệt vậy!

Dương Phàm khẽ thở dài!

- Xin hỏi nhà công tử ở nơi nào?

Trong mắt Vân Vũ Tịch vẫn có chút không đành lòng. Dương Phàm đang định nói chuvện. thì chợt nghe từ xa xa có tiếng gọi của nữ nhân:

- Vân sư muội

Thanh âm kia dường như là của Lâm Vũ, sư tỷ của Vân Vũ Tịch. Đúng lúc này, một đạo kiếm quang từ xa xa bay tới. chỉ qua may cái hô hấp. một gã thiếu niên áo trắng từ trên hạ xuống, hướng về phía Vân Vũ Tịch ôm quyền nói:

- Vân tiên tử. chúng ta tìm cô thật là khổ mà!

Dương Phàm vừa thấy thiếu niên áo trắng này thì tâm thần khẽ rùng mình. Không ngờ tới. người này hắn cũng biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện