Tiên Linh Song Nguyệt
Chương 37: Nguyệt Vân Liên - Hàn Băng Chi Thể
Toàn bộ đại sảnh im phăng phắc, hơi thở dồn dập, ánh mắt kích động nhìn chằm chằm vào đóa Tuyết Liên tứ sắc. Nếu không phải có ba vị cường giả Tiên Vương tọa trấn đấu giá, thật không nghĩ đến sẽ diễn ra cảnh tranh đoạt như thế nào. Cứ thế đấu giá kết thúc mà không có ai ra giá cho bông Tuyết Lên.
Một lát sau, Nguyệt Vân Tiên và Nguyệt Vân Liên bê chiếc khay đựng Tuyết Liên tiến vào phòng Thiên Kiệt.
_" Thật xin lỗi quý vị, vật phẩm đấu giá của mọi người không có ai ra giá mua, theo quy định của hội, vật phẩm sẽ được hoàn trả." Nguyệt Vân Tiên nhã nhặn lên tiếng.
Thiên Kiệt chỉ lắc đầu cười khổ, khẽ động tay, định thu vào nhẫn trữ vật.
_"Khoan... vị khách quý này, chẳng hay..." Vân Tiên ấp úng.
_"Sao vậy, có chuyện gì sao? uhm.. Ta gọi là Vương Thiên Kiệt, còn hai nàng?" _" Ân, muội là Nguyệt Vân Tiên, còn đây là tỷ tỷ Nguyệt Vân Liên, chẳng hay huynh... Huynh có thể bán cho muội viên Linh Hạch đó được không, nó rất quan trọng với tỷ tỷ của muội." Thiên Kiệt chỉ im lặng, bất chợt hắn tiến đến, nắm lấy tay Nguyệt Vân Liên trước ánh mắt ngạc nhiên của chúng nữ.
_" Huynh... muốn làm gì?" Nguyệt Vân Liên bối rối, yếu ớt muốn thu tay lại. Trống ngực đập thình thịch, đây là lần đầu tiên có một nam nhân nắm lấy tay nàng.
_" Hàn Băng chi thể, thì ra muội muốn dùng Linh Hạch và Tuyết Liên luyện Hỏa Tâm Nghịch Tiên Đan áp chế Hàn khí phải không?" _" Huynh biết sao? Vậy.. vậy bệnh của muội có chữa được không?" Nguyệt Vân Liên kích động, quên cả rụt rè, nắm lấy tay hắn hỏi dồn, Hàn khí hành hạ nàng bao nhiêu năm, nay có hi vọng khiến nàng kích động không thôi.
_" Không phải là bệnh, do cơ thể muội đặc biệt, không cần dùng đan dược, chẳng qua là muội thiếu công pháp tu luyện hợp với Hàn Băng chi thể thôi. Ngược trở lại, Hàn Băng chi thể còn giúp muội tu Luyện nhanh hơn rất nhiều." _" Thật sự, muội không nghe nhầm chứ?" Thiên Kiệt khẽ gật đầu, khẽ động tay.
_" Đây là Công Pháp Băng Phong Thôn Thiên, hợp với Hệ Thủy của muội, để ta giúp muội đả thông kinh mạch bị hàn khí bế tắc." nói xong hắn đặt một tay lên lưng nàng, vận Nghịch Thiên Chi Khí giúp nàng đả thông kinh mạch.
Trải qua hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng giúp nàng đả thông kinh mạch và luyện hóa hàn khí trong cơ thể. Hắn chậm rãi mở mắt thu công, nhìn nàng mỉm cười.
_" Ta đã giúp muội dung hợp hàn khí, cứ theo công pháp này tu luyện sẽ rất tốt cho sức khỏe của muội." _" Cảm ơn huynh..." Nguyệt Vân Liên xúc động, mắt phượng ứa lệ châu nhìn hắn.
_" Gặp nhau là có duyên, muội đừng ngại, đây là Tuyết Liên và Linh Hạch ta tặng muội, cố gắng lên. Bước vào cảnh giới Tiên Vương sẽ có biến hóa lớn, với công pháp Băng Phong Thôn Thiên,sẽ nâng cao tu vi của muội." _" Muội.. muội nào dám nhận." Nguyệt Vân Liên ngại ngùng từ chối. Lần đầu tiên có một nam nhân đối tốt với nàng như vậy, không những giúp nàng luyện hóa hàn khí, tặng công pháp lại còn tặng cả Tuyết Liên. Nên biết rằng, Tuyết Liên tứ sắc, là cả một tài sản khổng lồ, cả Nam vực không có một bông thứ hai. Vật quý như vậy, vừa mới gặp mặt, nàng nào dám nhận.
_" Muội cứ nhận đi, chỉ là bông tứ sắc thôi mà, Tuyết Liên ngũ sắc hắn còn tặng được mà." Bạch Nguyệt Tiên Tử khẽ nắm lấy tay nàng, đặt bông Tuyết Liên lên.
Nguyệt Vân Tiên và Nguyệt Vân Liên tròn xoe mắt đẹp kích động, Tuyết Liên ngũ sắc a. Trong lịch sử đã từng xuất hiện, khiến một màn chém giết lẫn nhau, máu nhuộm đỏ cả Băng Sơn, cuối cùng vẫn bị Linh Thú thủ hộ giết hết. Sau lần đó cả đại lục này đều không dám mơ tưởng đến nữa, thật không ngờ người nam nhân này lại mang đi làm quà tặng a.
_" Vậy... muội xin đa tạ." Nguyệt Vân Liên ngập ngừng nhận lấy, bờ vai thon run lên kích động.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, trái tim nàng bỗng loạn nhịp.
_" Hừ... chàng thật đa tình, gặp mỹ nữ là tặng quà." Huyết Nguyệt Ảnh Vũ hờn dỗi liếc hắn.
_"Ách.... Hữu duyên thôi mà, với lại giữ lại cũng đâu có tác dụng gì lớn." Nói xong hắn mỉm cười nắm lấy tay nàng.
Về lại chỗ trọ thì trời cũng xẩm tối, dùng xong bữa tối hắn ra ngoài hóng gió. Bất chợt hắn lại nhớ tới Linh Huyền Thư, không biết từ lúc nào, hắn có cảm tình với nàng rồi, bây giờ mới cách xa đã thấy nhớ.
Một chiếc bóng lóe lên, nhào vào ngực hắn, mang theo một mùi thơm thoang thoảng. Khẽ vòng tay ôm lấy eo thon, đôi môi cuồng nhiệt hôn lên môi nàng.
_"Uhm.. tối nay ở lại với thiếp được không?" Huyết Nguyệt Ảnh Vũ mặt đẹp đỏ bừng lí nhí.
Hắn chỉ mỉm cười, bế nàng lên, lóe lên biến mất. Vừa vào đến phòng, hai đôi môi tham lam quấn lấy nhau, y phục trên người dần dần rơi xuống.
Sáng hôm sau hắn chậm rãi mở mắt dậy, Hoa Linh Phiêu vẫn ôm lấy cổ hắn ngủ say, miệng vẫn vương nụ cười hạnh phúc. Nhớ đến tối qua triền miên, hắn mỉm cười hôn lên đôi môi nàng.
Uhm. Hoa Linh Phiêu khẽ tỉnh dậy cũng nhiệt tình đáp lại. Đam mê lại rục rịch, hai người lại quấn lấy nhau, trong phòng lại vang lên tiếng rên khe khẽ cùng với hơi thở dốc dồn dập.
_" Chàng đấy, tối qua còn chưa đủ, mệt chết người ta rồi." Mặc lại quần áo cho hắn, Hoa Linh Phiêu nũng nịu trách yêu.
_"Ha ha, có nhầm lẫn gì không đấy, không biết ai ăn chưa no, cứ đòi ấy nhỉ? Mà nàng có làm gì đâu? Người mệt là ta mới đúng chứ." _" Đáng ghét.." Hoa Linh Phiêu véo eo hắn hờn dỗi, miệng xinh cười tươi như hoa. Lâu lắm rồi mới có thời gian một mình bên cạnh hắn, là nữ nhân, cũng có điều khó nói. Tình yêu mà không thường xuyên vun đắp là không ổn. Huống chi cảm giác ấy nàng rất thích, còn muốn sinh cho hắn một hài tử nữa.
Thấy hai người đi ra, Lăng Như Vân chỉ mỉm cười nhìn sư tỷ, trên mặt còn vương nét hạnh phúc, xuân ý dào dạt. Tối hôm qua nàng cũng qua phòng tìm hắn, nhưng không thấy đâu. Biết là hắn bên cạnh sư tỷ, nàng chỉ cảm thấy hơi cô đơn.
_" Hai người lại đây dùng bữa đi, muội mới làm, còn nóng đấy." Nói xong,Lăng Như Vân nắm tay Hoa Linh Phiêu kéo đi.
Ba người rôm rả, vừa ăn vừa nói chuyện. Nhìn không khí ấm cúng, Thiên Kiệt mỉm cười. Để tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, xây một căn nhà nhỏ, ngày ngày cùng các nàng như vậy thì thật hạnh phúc.
Một lát sau, Nguyệt Vân Tiên và Nguyệt Vân Liên bê chiếc khay đựng Tuyết Liên tiến vào phòng Thiên Kiệt.
_" Thật xin lỗi quý vị, vật phẩm đấu giá của mọi người không có ai ra giá mua, theo quy định của hội, vật phẩm sẽ được hoàn trả." Nguyệt Vân Tiên nhã nhặn lên tiếng.
Thiên Kiệt chỉ lắc đầu cười khổ, khẽ động tay, định thu vào nhẫn trữ vật.
_"Khoan... vị khách quý này, chẳng hay..." Vân Tiên ấp úng.
_"Sao vậy, có chuyện gì sao? uhm.. Ta gọi là Vương Thiên Kiệt, còn hai nàng?" _" Ân, muội là Nguyệt Vân Tiên, còn đây là tỷ tỷ Nguyệt Vân Liên, chẳng hay huynh... Huynh có thể bán cho muội viên Linh Hạch đó được không, nó rất quan trọng với tỷ tỷ của muội." Thiên Kiệt chỉ im lặng, bất chợt hắn tiến đến, nắm lấy tay Nguyệt Vân Liên trước ánh mắt ngạc nhiên của chúng nữ.
_" Huynh... muốn làm gì?" Nguyệt Vân Liên bối rối, yếu ớt muốn thu tay lại. Trống ngực đập thình thịch, đây là lần đầu tiên có một nam nhân nắm lấy tay nàng.
_" Hàn Băng chi thể, thì ra muội muốn dùng Linh Hạch và Tuyết Liên luyện Hỏa Tâm Nghịch Tiên Đan áp chế Hàn khí phải không?" _" Huynh biết sao? Vậy.. vậy bệnh của muội có chữa được không?" Nguyệt Vân Liên kích động, quên cả rụt rè, nắm lấy tay hắn hỏi dồn, Hàn khí hành hạ nàng bao nhiêu năm, nay có hi vọng khiến nàng kích động không thôi.
_" Không phải là bệnh, do cơ thể muội đặc biệt, không cần dùng đan dược, chẳng qua là muội thiếu công pháp tu luyện hợp với Hàn Băng chi thể thôi. Ngược trở lại, Hàn Băng chi thể còn giúp muội tu Luyện nhanh hơn rất nhiều." _" Thật sự, muội không nghe nhầm chứ?" Thiên Kiệt khẽ gật đầu, khẽ động tay.
_" Đây là Công Pháp Băng Phong Thôn Thiên, hợp với Hệ Thủy của muội, để ta giúp muội đả thông kinh mạch bị hàn khí bế tắc." nói xong hắn đặt một tay lên lưng nàng, vận Nghịch Thiên Chi Khí giúp nàng đả thông kinh mạch.
Trải qua hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng giúp nàng đả thông kinh mạch và luyện hóa hàn khí trong cơ thể. Hắn chậm rãi mở mắt thu công, nhìn nàng mỉm cười.
_" Ta đã giúp muội dung hợp hàn khí, cứ theo công pháp này tu luyện sẽ rất tốt cho sức khỏe của muội." _" Cảm ơn huynh..." Nguyệt Vân Liên xúc động, mắt phượng ứa lệ châu nhìn hắn.
_" Gặp nhau là có duyên, muội đừng ngại, đây là Tuyết Liên và Linh Hạch ta tặng muội, cố gắng lên. Bước vào cảnh giới Tiên Vương sẽ có biến hóa lớn, với công pháp Băng Phong Thôn Thiên,sẽ nâng cao tu vi của muội." _" Muội.. muội nào dám nhận." Nguyệt Vân Liên ngại ngùng từ chối. Lần đầu tiên có một nam nhân đối tốt với nàng như vậy, không những giúp nàng luyện hóa hàn khí, tặng công pháp lại còn tặng cả Tuyết Liên. Nên biết rằng, Tuyết Liên tứ sắc, là cả một tài sản khổng lồ, cả Nam vực không có một bông thứ hai. Vật quý như vậy, vừa mới gặp mặt, nàng nào dám nhận.
_" Muội cứ nhận đi, chỉ là bông tứ sắc thôi mà, Tuyết Liên ngũ sắc hắn còn tặng được mà." Bạch Nguyệt Tiên Tử khẽ nắm lấy tay nàng, đặt bông Tuyết Liên lên.
Nguyệt Vân Tiên và Nguyệt Vân Liên tròn xoe mắt đẹp kích động, Tuyết Liên ngũ sắc a. Trong lịch sử đã từng xuất hiện, khiến một màn chém giết lẫn nhau, máu nhuộm đỏ cả Băng Sơn, cuối cùng vẫn bị Linh Thú thủ hộ giết hết. Sau lần đó cả đại lục này đều không dám mơ tưởng đến nữa, thật không ngờ người nam nhân này lại mang đi làm quà tặng a.
_" Vậy... muội xin đa tạ." Nguyệt Vân Liên ngập ngừng nhận lấy, bờ vai thon run lên kích động.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, trái tim nàng bỗng loạn nhịp.
_" Hừ... chàng thật đa tình, gặp mỹ nữ là tặng quà." Huyết Nguyệt Ảnh Vũ hờn dỗi liếc hắn.
_"Ách.... Hữu duyên thôi mà, với lại giữ lại cũng đâu có tác dụng gì lớn." Nói xong hắn mỉm cười nắm lấy tay nàng.
Về lại chỗ trọ thì trời cũng xẩm tối, dùng xong bữa tối hắn ra ngoài hóng gió. Bất chợt hắn lại nhớ tới Linh Huyền Thư, không biết từ lúc nào, hắn có cảm tình với nàng rồi, bây giờ mới cách xa đã thấy nhớ.
Một chiếc bóng lóe lên, nhào vào ngực hắn, mang theo một mùi thơm thoang thoảng. Khẽ vòng tay ôm lấy eo thon, đôi môi cuồng nhiệt hôn lên môi nàng.
_"Uhm.. tối nay ở lại với thiếp được không?" Huyết Nguyệt Ảnh Vũ mặt đẹp đỏ bừng lí nhí.
Hắn chỉ mỉm cười, bế nàng lên, lóe lên biến mất. Vừa vào đến phòng, hai đôi môi tham lam quấn lấy nhau, y phục trên người dần dần rơi xuống.
Sáng hôm sau hắn chậm rãi mở mắt dậy, Hoa Linh Phiêu vẫn ôm lấy cổ hắn ngủ say, miệng vẫn vương nụ cười hạnh phúc. Nhớ đến tối qua triền miên, hắn mỉm cười hôn lên đôi môi nàng.
Uhm. Hoa Linh Phiêu khẽ tỉnh dậy cũng nhiệt tình đáp lại. Đam mê lại rục rịch, hai người lại quấn lấy nhau, trong phòng lại vang lên tiếng rên khe khẽ cùng với hơi thở dốc dồn dập.
_" Chàng đấy, tối qua còn chưa đủ, mệt chết người ta rồi." Mặc lại quần áo cho hắn, Hoa Linh Phiêu nũng nịu trách yêu.
_"Ha ha, có nhầm lẫn gì không đấy, không biết ai ăn chưa no, cứ đòi ấy nhỉ? Mà nàng có làm gì đâu? Người mệt là ta mới đúng chứ." _" Đáng ghét.." Hoa Linh Phiêu véo eo hắn hờn dỗi, miệng xinh cười tươi như hoa. Lâu lắm rồi mới có thời gian một mình bên cạnh hắn, là nữ nhân, cũng có điều khó nói. Tình yêu mà không thường xuyên vun đắp là không ổn. Huống chi cảm giác ấy nàng rất thích, còn muốn sinh cho hắn một hài tử nữa.
Thấy hai người đi ra, Lăng Như Vân chỉ mỉm cười nhìn sư tỷ, trên mặt còn vương nét hạnh phúc, xuân ý dào dạt. Tối hôm qua nàng cũng qua phòng tìm hắn, nhưng không thấy đâu. Biết là hắn bên cạnh sư tỷ, nàng chỉ cảm thấy hơi cô đơn.
_" Hai người lại đây dùng bữa đi, muội mới làm, còn nóng đấy." Nói xong,Lăng Như Vân nắm tay Hoa Linh Phiêu kéo đi.
Ba người rôm rả, vừa ăn vừa nói chuyện. Nhìn không khí ấm cúng, Thiên Kiệt mỉm cười. Để tìm một nơi thế ngoại đào nguyên, xây một căn nhà nhỏ, ngày ngày cùng các nàng như vậy thì thật hạnh phúc.
Bình luận truyện