Tiên Lộ Phong Lưu
Chương 24: Tâm đầu huyết
Nguyệt Sương nói thật nhẹ nhàng, nhưng Trần Tiểu Thiên nghe mà cả người sởn gai ốc. Hắn suýt nhảy dựng lên, lấy “tâm đầu huyết”, máu ở đầu trái tim sao, vậy chẳng khác gì thọc tim hắn ra lấy máu a! Nha đầu này điên rồi! Trần Tiểu Thiên không tin Nguyệt Sương cụ bị tư chất của một y sinh ngoại khoa, một đao kia hạ xuống, ả thống khoái, và cái mạng của hắn cũng thống khoái đi trong!
- Ngừng!
Trần Tiểu Thiên mặt như màu đất quát lên:
- Có lời gì thì từ từ nói cô, cô muốn chân dương làm cái gì?
- Sinh tử linh căn cụ bị thiên địa dị năng, đoạt công tạo hóa, chính là vật trận quý trời đất ban thưởng, nên xuất hiện ở kẻ có thể thay đổi càn khôn, cứu vớt lê dân trong cơn nước lửa, há có thể lãng phí ở loại người như ngươi vậy sao?
- Ta là người như thế...
Trần Tiểu Thiên dù có tính tình tốt cách mấy, cũng không khỏi nôi lên cơn lửa giận vô danh, cả giận nói:
- Ta là người như thế sao? Làm lính đánh giặc là người, làm ăn không phải là người hay sao? Ngươi nói đây chẳng qua toàn là những câu ngụy biện!
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, cười lạnh:
- Nói dễ nghe như vậy, trong lòng ngươi chân chính nghĩ gì chứ? Chẳng qua là ngươi muốn trị liệu thương thế của mình đúng không? Loại động cơ này có cao cả gì là bao mà tự đắc?
Hắn mấy câu nói đó là ôm "Lão Tử bất cứ giá nào" cũng không giác ngộ, vốn tưởng rằng đâm trúng chỗ đau của ả, khiến à thẹn quá thành giận, nhất định phải biến ả thành một con cọp dữ tợn đáng sợ. Không ngờ Nguyệt Sương chỉ lạnh lùng cười một tiếng, ngôn ngữ mang khinh miệt, nhàn nhạt đáp:
- Lấy chân dương ra, tất nhiên giao cho Sư soái cân nhắc quyết định. Người nếu là muốn trị thương cho ta, cũng tất là chuyên phải làm, có thể cứu vớt thương sinh hơn nữa, khỏi phải tôn hao một Sinh tử căn huyền ảo kỳ diệu.
- Ngươi đúng là người điên!
Nguyệt Sương bỗng nhiên ngẩng đầu, mái tóc xỏa tán ra theo gió, xỏa trên gương mặt trái xoan tuyết trắng xinh đẹp anh khí lẫm lẫm. Tuy nhiên, nàng có chút chột dạ, quát trả:
- Kẻ điên? với loại tiểu nhân như ngươi này, cái gì cũng không hiểu được, hãy câm miệng cho ta! Làm sao ngươi hiểu được tâm tình của ta? Rõ ràng ta có năng lực ra trận giết địch, lại chỉ có thể bị đặt ở hậu phương, bị người bảo vệ, nhìn chiến hữu của ta ở bên cạnh người người ngã xuống, hết lần này đến lần khác, lần nào cũng như vậy, ta vốn là sinh ra để bảo vệ bọn họ...
Tần Nguyệt Sương cơ hồ một hơi đèm hết những uất ức này tuôn ra hết. Trần Tiểu Thiên nghe được cũng ngây dại. Nguyệt Sương nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhận ra mình thất khống, thần sắc chuyển sang lạnh lẽo, thản nhiên nói:
- Chân dương đối với ngươi vô dụng, nhưng sẽ ta chữa lành nội thương, có thể ra trận giết nhiều địch nhân, cứu tính mạng của mấy chiến hữu, cũng coi như là gián tiếp vì nước xuất lực rồi.
Giọng nói mặc dù lãnh đạm, nhưng không che dấu được ánh mắt đỏ hồng. Trần Tiểu Thiên nhìn ánh mắt Nguyệt Sương, khẩu khí không khỏi mềm nhũn ra:
- Ngươi muốn chân dương cũng được, nhưng tại sao phải dùng máu trái tim ta?
Nguyệt Sương dùng đao nhọn kề sát ngực Trần Tiểu Thiên, lạnh lùng nói:
- Tim là nơi dương hỏa tụ hợp. Yên tâm đi, ta chỉ muốn đâm ra vài giọt máu là đủ rồi.
Vừa nói xong đã đâm xuống.
- Dừng tay!
Trần Tiểu Thiên đem hết toàn lực phát ra thanh âm, cũng không lớn hơn thanh âm của một con ong mật ong ong bao nhiêu.
Nguyệt Sương dừng tay lại thất. Ấ lạnh lùng cười một tiếng:
- Nếu như có thể, ta thật không muốn cho ngươi dùng viên đan dược kia. Loại người như ngươi, cho nhiều một hột cơm cũng là lãng phí lương thực, vô ích cho thương sinh khắp thiên hạ!
Trần Tiểu Thiên trong lòng tức giận lồng lộn, mắng thầm:
- Mẹ kiếp, thương mẹ cái sinh, thiên hạ tốt như vậy thì người đi tìm thiên hạ thương sinh gì đó xin chân dương đi a!
Thấy hắn trợn mắt cắn răng, mặt xanh mồ hôi túa khắp người, Nguyệt Sương khinh thường bĩu đôi môi hồng giọng căng mộng, móc ra viên thuốc màu vàng đất.
- Đây là đan dược Túc giáo ngự mất năm năm mới chế thành, có thể kích thích chân nguyên, bổ luyện chân dương, có thoát thai hoán cốt. Để ngươi dùng thật là tiện nghi cho ngươi.
Vừa nói Nguyệt Sương bóp đan dược bể ra làm hai nửa, xong bóp cầm Trần Tiểu Thiên, khẽ dùng lực khiến miệng hắn mở ra, rồi búng nửa viên đan dược kia vào.
Đan dược có mùi vi cay nồng xông vào mũi, dược tính mạnh dị thường. Trần Tiểu Thiên trong đầu lưỡi liều mạng phun ra, nhưng hơi lạnh từ đầu ngón tay của Nguyệt Sương tuôn trào, khiến cổ họng hắn ực một cái, không tự chủ nuốt luôn đan dược vào bụng.
Nguyệt Sương bị người ta dùng âm hàn chưởng lực đả thương. Hơn mười năm qua, đám người Vương Triết hao hết tâm lực, nhưng hàn độc trong cơ thể nàng vẫn triền miên không rời khỏi. Lần này Túc Vị Ương mang đến đan dược do chính tay y bí chế nhiều năm, hy vọng có thể khiến Nguyệt Sương uống vào, kích thích chân dương trong cơ thể nàng, nhất cử thanh trừ hàn độc. Nhưng viên thuốc này tính quá mạnh, Túc Vị Ương không quên dặn dò, rằng Nguyệt Sương đừng khinh suất phục dụng, để tránh cho nàng tu vi không đủ, chịu không nội sự tàn phá khi đan dược kích khởi chân dương tấn công hàn độc trong cơ thể, tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn.
Buổi sáng, Nguyệt Sương đem tức giận trút lên Trần Tiểu Thiên, bị Vương Triết sau khi biết, nghiêm nghi giáo huấn cho nàng một phen. Ông ta nói cho nàng biết rang, người trẻ tuổi này mang dị năng trên ngươi, chưa từng tu luyện ma chân dương đa ngưng tụ, đợi tìm ra rồi hướng dẫn hắn phương pháp truyền chân dương này, rất có thể trị lành thương thế của nàng. Nguyệt Sương hồi tưởng lại chuyện trải qua khi hôm đó đánh lui thích khách, thầm nghĩ nếu quả như vậy không tệ chứ nào. Nàng từ nhỏ ở trong quân lớn lên, tuy là nữ lưu, tính cách lại như nam nhi, cộng thêm đối với Trần Tiểu Thiên không có nửa điểm hảo cảm, giờ biết được phải chờ hắn trị thương cho mình, lại còn sờ sờ đụng đụng, sỉ nhục chẳng khác gì bị yêu nhân chém chết.
Vương Triết chưa tìm cách truyền chân dương, Nguyệt Sương đã tự suy đoán, một cách rất đơn giản nhưng được ả coi là thượng sách chỉ cần lấy một chút tâm đầu huyết của Trần Tiểu Thiên, không phải là có được chân dương rồi sao? Nửa viên đan dược kia là để cho chân nguyên trong cơ thể hắn bị kích thích, tụ tập chân dương dư thừa còn lại trong cơ thể, coi như là bồi bổ lại cho hắn.
về phần nửa viên còn lại, Nguyệt Sương không chút do dự tự mình phục dụng, sau đó nhắm mắt hóa giải dược tính. Bỗng nhiên mặt mũi nàng biến đổi, lộ ra vẻ thống khổ vô cùng.
Trong trướng bồng nhỏ hẹp, tiếng hít thở càng ngày càng trầm trọng. Thân thể Trần Tiểu Thiên đỏ lên, mạch máu phồng lên, nổi khắp cơ thế, giống như những con rắn màu xanh bỏ trên mặt da. Cả người hắn mồ hôi túa ra như tắm, trong cổ phát tiếng thở dốc như bò rống.
Nửa viên đan dược nuốt xuống bụng, trong cơ thể hắn phảng phất có một đoàn liệt hỏa thiêu đốt. Đồng thời dọc theo kinh lạc, nhiệt lượng không ngừng hướng ra phía ngoài phát tiết, nơi nào chúng đi qua, không khỏi đau nhức khó chịu vô cùng. Trần Tiểu Thiên bình sinh lan thứ nhất nếm tư vi thống khổ như vậy. Thân thể hắn có vô số da thịt vặn vẹo, so sánh với năm xưa chơi bóng bị trật mắt cá chân còn đau đớn gấp trăm lần.
Cái bà điên này, chỉ cần lão tử không chết, bình yên thoát hiểm, tuyệt đối không tha cho ngươi!
Vấn đề là, có thể không chết sao?
Đối với Nguyệt Sương, xem ra lấy một chút máu từ trong tim không phải la vấn đề lớn. Trên chiến trường, không thiếu sĩ tốt mất hai cánh tay một cái bắp đùi mà vẫn còn sống kia mà. Nhưng Trần Tiểu Thiên biết, nếu như trái tim hắn chịu một đao, vơi trình đô chữa bênh thời đại này, hắn tuyệt đối sống không được.
Trần Tiểu Thiên bị chân dương thiêu đốt trong cơ thể kích động, cảm thụ được sự thống khổ vạn phần. Ý thức càng ngày càng mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê, không chú ý tới dị trạng của Nguyệt Sương bên cạnh.
Nguyệt Sương khoanh chân ngồi một bên, gương mặt tuyết trắng hiện giờ thỉnh thoảng phừng đỏ, thỉnh thoảng lại trở nên tái nhợt, tiếp theo đó hiện ra thanh khí nhàn nhạt. Đan dược vào bụng, biến hóa trong cơ thể nàng mãnh liệt vượt xa so với Trần Tiểu Thiên. Hàn độc tích tụ ở tạng phủ giống như rắn độc ngủ đông, bị mùa xuân lam cho thức tỉnh, đông thời mở răng nanh độc ra. Tất cả kinh lạc trong cơ thể Nguyệt Sương bị đông cứng ứ đọng, quanh người băng hàn thấu xương.
Tình hình hàn độc phát tác dường như Nguyệt Sương đã trải qua rất nhiều lần, nhưng phát tác nhanh như vậy thi nàng mới gặp lần đầu. Vốn nàng định chờ hàn độc phát tác, liền đâm lấy ra tâm đầu huyết của Trần Tiểu Thiên, không ngờ lúc này trở tay không kịp, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào Thái Ất chân dương quyết bảo vệ tâm mạch, giữ lại chút ấm áp ở đan điền và tim.
Bỗng nhiên, bên tai nàng truyền đến một trận dị động. Nguyệt Sương cố hết sức mở mắt ra, thấy Trần Tiểu Thiên hai mắt trợn trừng, trán nổi gần xanh, hàm răng nghiến chặt, thân thể da thịt co thắt liên hồi.
Đột nhiên hắn nhấc cánh tay lên, nắm chặt cổ tay của Nguyệt Sương.
Nguyệt Sương vô cùng kinh hãi, định hất tay ra, nhưng lại phát hiện tay và thân mình đã bị hàn độc xâm chiếm, đông cứng như băng, chẳng có lấy nửa điểm khí lực. Nàng chỉ nhẹ nhàng lay động được ngón tay, căn bản không hành động gì chống lại cú chụp của Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên lẫy bẩy bò dậy, mặt mũi vặn vẹo, miệng mũi không ngừng phun ra khí thể nóng bỏng. Ánh mắt đầy máu đỏ của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Sương. Sau đó, hắn vụt một cái bóp chặt cổ họng Tần Nguyệt Sương, dùng giọng trầm thấp khàn khàn quát:
- Nha đầu chết tiệt kia!
Nguyệt Sương trợn to đôi mắt đẹp, không rõ tại sao hắn có thể giải khai được huyệt đạo bị chế ngự. Nếu như nói trước đó Trần Tiểu Thiên chỉ khiến nàng chán ghét cùng khinh bỉ, lúc này Trần Tiểu Thiên còn lại làm nàng sợ hãi. Ánh mắt hắn điên cuồng, tựa hồ muốn đem nàng đi ăn tươi nuốt sống hết. Nguyệt Sương không sợ chết, nhưng chết dưới tay cái loại tiểu nhân này, không khỏi quá oan khuất rồi.
Trần Tiểu Thiên nhìn chằm chằm một hồi lâu, bỗng nhiên túm lấy áo giáp trước ngực nàng, dùng sức xé mạnh. Loại giáp chế băng loại da thu thượng đẳng thể nay, trước kia đừng nói dùng tay xé, Trần Tiểu Thiên có dùng hàm răng cũng cắn không ra. Nhưng lúc này Trần Tiểu Thiên khí lực mạnh đến kỳ lạ, áo giáp rách tan, lộ ra cái áo bên trong.
Nguyệt Sương cố hết sức quát:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì!
-----o0o-----
- Ngừng!
Trần Tiểu Thiên mặt như màu đất quát lên:
- Có lời gì thì từ từ nói cô, cô muốn chân dương làm cái gì?
- Sinh tử linh căn cụ bị thiên địa dị năng, đoạt công tạo hóa, chính là vật trận quý trời đất ban thưởng, nên xuất hiện ở kẻ có thể thay đổi càn khôn, cứu vớt lê dân trong cơn nước lửa, há có thể lãng phí ở loại người như ngươi vậy sao?
- Ta là người như thế...
Trần Tiểu Thiên dù có tính tình tốt cách mấy, cũng không khỏi nôi lên cơn lửa giận vô danh, cả giận nói:
- Ta là người như thế sao? Làm lính đánh giặc là người, làm ăn không phải là người hay sao? Ngươi nói đây chẳng qua toàn là những câu ngụy biện!
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến một chuyện, cười lạnh:
- Nói dễ nghe như vậy, trong lòng ngươi chân chính nghĩ gì chứ? Chẳng qua là ngươi muốn trị liệu thương thế của mình đúng không? Loại động cơ này có cao cả gì là bao mà tự đắc?
Hắn mấy câu nói đó là ôm "Lão Tử bất cứ giá nào" cũng không giác ngộ, vốn tưởng rằng đâm trúng chỗ đau của ả, khiến à thẹn quá thành giận, nhất định phải biến ả thành một con cọp dữ tợn đáng sợ. Không ngờ Nguyệt Sương chỉ lạnh lùng cười một tiếng, ngôn ngữ mang khinh miệt, nhàn nhạt đáp:
- Lấy chân dương ra, tất nhiên giao cho Sư soái cân nhắc quyết định. Người nếu là muốn trị thương cho ta, cũng tất là chuyên phải làm, có thể cứu vớt thương sinh hơn nữa, khỏi phải tôn hao một Sinh tử căn huyền ảo kỳ diệu.
- Ngươi đúng là người điên!
Nguyệt Sương bỗng nhiên ngẩng đầu, mái tóc xỏa tán ra theo gió, xỏa trên gương mặt trái xoan tuyết trắng xinh đẹp anh khí lẫm lẫm. Tuy nhiên, nàng có chút chột dạ, quát trả:
- Kẻ điên? với loại tiểu nhân như ngươi này, cái gì cũng không hiểu được, hãy câm miệng cho ta! Làm sao ngươi hiểu được tâm tình của ta? Rõ ràng ta có năng lực ra trận giết địch, lại chỉ có thể bị đặt ở hậu phương, bị người bảo vệ, nhìn chiến hữu của ta ở bên cạnh người người ngã xuống, hết lần này đến lần khác, lần nào cũng như vậy, ta vốn là sinh ra để bảo vệ bọn họ...
Tần Nguyệt Sương cơ hồ một hơi đèm hết những uất ức này tuôn ra hết. Trần Tiểu Thiên nghe được cũng ngây dại. Nguyệt Sương nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhận ra mình thất khống, thần sắc chuyển sang lạnh lẽo, thản nhiên nói:
- Chân dương đối với ngươi vô dụng, nhưng sẽ ta chữa lành nội thương, có thể ra trận giết nhiều địch nhân, cứu tính mạng của mấy chiến hữu, cũng coi như là gián tiếp vì nước xuất lực rồi.
Giọng nói mặc dù lãnh đạm, nhưng không che dấu được ánh mắt đỏ hồng. Trần Tiểu Thiên nhìn ánh mắt Nguyệt Sương, khẩu khí không khỏi mềm nhũn ra:
- Ngươi muốn chân dương cũng được, nhưng tại sao phải dùng máu trái tim ta?
Nguyệt Sương dùng đao nhọn kề sát ngực Trần Tiểu Thiên, lạnh lùng nói:
- Tim là nơi dương hỏa tụ hợp. Yên tâm đi, ta chỉ muốn đâm ra vài giọt máu là đủ rồi.
Vừa nói xong đã đâm xuống.
- Dừng tay!
Trần Tiểu Thiên đem hết toàn lực phát ra thanh âm, cũng không lớn hơn thanh âm của một con ong mật ong ong bao nhiêu.
Nguyệt Sương dừng tay lại thất. Ấ lạnh lùng cười một tiếng:
- Nếu như có thể, ta thật không muốn cho ngươi dùng viên đan dược kia. Loại người như ngươi, cho nhiều một hột cơm cũng là lãng phí lương thực, vô ích cho thương sinh khắp thiên hạ!
Trần Tiểu Thiên trong lòng tức giận lồng lộn, mắng thầm:
- Mẹ kiếp, thương mẹ cái sinh, thiên hạ tốt như vậy thì người đi tìm thiên hạ thương sinh gì đó xin chân dương đi a!
Thấy hắn trợn mắt cắn răng, mặt xanh mồ hôi túa khắp người, Nguyệt Sương khinh thường bĩu đôi môi hồng giọng căng mộng, móc ra viên thuốc màu vàng đất.
- Đây là đan dược Túc giáo ngự mất năm năm mới chế thành, có thể kích thích chân nguyên, bổ luyện chân dương, có thoát thai hoán cốt. Để ngươi dùng thật là tiện nghi cho ngươi.
Vừa nói Nguyệt Sương bóp đan dược bể ra làm hai nửa, xong bóp cầm Trần Tiểu Thiên, khẽ dùng lực khiến miệng hắn mở ra, rồi búng nửa viên đan dược kia vào.
Đan dược có mùi vi cay nồng xông vào mũi, dược tính mạnh dị thường. Trần Tiểu Thiên trong đầu lưỡi liều mạng phun ra, nhưng hơi lạnh từ đầu ngón tay của Nguyệt Sương tuôn trào, khiến cổ họng hắn ực một cái, không tự chủ nuốt luôn đan dược vào bụng.
Nguyệt Sương bị người ta dùng âm hàn chưởng lực đả thương. Hơn mười năm qua, đám người Vương Triết hao hết tâm lực, nhưng hàn độc trong cơ thể nàng vẫn triền miên không rời khỏi. Lần này Túc Vị Ương mang đến đan dược do chính tay y bí chế nhiều năm, hy vọng có thể khiến Nguyệt Sương uống vào, kích thích chân dương trong cơ thể nàng, nhất cử thanh trừ hàn độc. Nhưng viên thuốc này tính quá mạnh, Túc Vị Ương không quên dặn dò, rằng Nguyệt Sương đừng khinh suất phục dụng, để tránh cho nàng tu vi không đủ, chịu không nội sự tàn phá khi đan dược kích khởi chân dương tấn công hàn độc trong cơ thể, tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn.
Buổi sáng, Nguyệt Sương đem tức giận trút lên Trần Tiểu Thiên, bị Vương Triết sau khi biết, nghiêm nghi giáo huấn cho nàng một phen. Ông ta nói cho nàng biết rang, người trẻ tuổi này mang dị năng trên ngươi, chưa từng tu luyện ma chân dương đa ngưng tụ, đợi tìm ra rồi hướng dẫn hắn phương pháp truyền chân dương này, rất có thể trị lành thương thế của nàng. Nguyệt Sương hồi tưởng lại chuyện trải qua khi hôm đó đánh lui thích khách, thầm nghĩ nếu quả như vậy không tệ chứ nào. Nàng từ nhỏ ở trong quân lớn lên, tuy là nữ lưu, tính cách lại như nam nhi, cộng thêm đối với Trần Tiểu Thiên không có nửa điểm hảo cảm, giờ biết được phải chờ hắn trị thương cho mình, lại còn sờ sờ đụng đụng, sỉ nhục chẳng khác gì bị yêu nhân chém chết.
Vương Triết chưa tìm cách truyền chân dương, Nguyệt Sương đã tự suy đoán, một cách rất đơn giản nhưng được ả coi là thượng sách chỉ cần lấy một chút tâm đầu huyết của Trần Tiểu Thiên, không phải là có được chân dương rồi sao? Nửa viên đan dược kia là để cho chân nguyên trong cơ thể hắn bị kích thích, tụ tập chân dương dư thừa còn lại trong cơ thể, coi như là bồi bổ lại cho hắn.
về phần nửa viên còn lại, Nguyệt Sương không chút do dự tự mình phục dụng, sau đó nhắm mắt hóa giải dược tính. Bỗng nhiên mặt mũi nàng biến đổi, lộ ra vẻ thống khổ vô cùng.
Trong trướng bồng nhỏ hẹp, tiếng hít thở càng ngày càng trầm trọng. Thân thể Trần Tiểu Thiên đỏ lên, mạch máu phồng lên, nổi khắp cơ thế, giống như những con rắn màu xanh bỏ trên mặt da. Cả người hắn mồ hôi túa ra như tắm, trong cổ phát tiếng thở dốc như bò rống.
Nửa viên đan dược nuốt xuống bụng, trong cơ thể hắn phảng phất có một đoàn liệt hỏa thiêu đốt. Đồng thời dọc theo kinh lạc, nhiệt lượng không ngừng hướng ra phía ngoài phát tiết, nơi nào chúng đi qua, không khỏi đau nhức khó chịu vô cùng. Trần Tiểu Thiên bình sinh lan thứ nhất nếm tư vi thống khổ như vậy. Thân thể hắn có vô số da thịt vặn vẹo, so sánh với năm xưa chơi bóng bị trật mắt cá chân còn đau đớn gấp trăm lần.
Cái bà điên này, chỉ cần lão tử không chết, bình yên thoát hiểm, tuyệt đối không tha cho ngươi!
Vấn đề là, có thể không chết sao?
Đối với Nguyệt Sương, xem ra lấy một chút máu từ trong tim không phải la vấn đề lớn. Trên chiến trường, không thiếu sĩ tốt mất hai cánh tay một cái bắp đùi mà vẫn còn sống kia mà. Nhưng Trần Tiểu Thiên biết, nếu như trái tim hắn chịu một đao, vơi trình đô chữa bênh thời đại này, hắn tuyệt đối sống không được.
Trần Tiểu Thiên bị chân dương thiêu đốt trong cơ thể kích động, cảm thụ được sự thống khổ vạn phần. Ý thức càng ngày càng mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê, không chú ý tới dị trạng của Nguyệt Sương bên cạnh.
Nguyệt Sương khoanh chân ngồi một bên, gương mặt tuyết trắng hiện giờ thỉnh thoảng phừng đỏ, thỉnh thoảng lại trở nên tái nhợt, tiếp theo đó hiện ra thanh khí nhàn nhạt. Đan dược vào bụng, biến hóa trong cơ thể nàng mãnh liệt vượt xa so với Trần Tiểu Thiên. Hàn độc tích tụ ở tạng phủ giống như rắn độc ngủ đông, bị mùa xuân lam cho thức tỉnh, đông thời mở răng nanh độc ra. Tất cả kinh lạc trong cơ thể Nguyệt Sương bị đông cứng ứ đọng, quanh người băng hàn thấu xương.
Tình hình hàn độc phát tác dường như Nguyệt Sương đã trải qua rất nhiều lần, nhưng phát tác nhanh như vậy thi nàng mới gặp lần đầu. Vốn nàng định chờ hàn độc phát tác, liền đâm lấy ra tâm đầu huyết của Trần Tiểu Thiên, không ngờ lúc này trở tay không kịp, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào Thái Ất chân dương quyết bảo vệ tâm mạch, giữ lại chút ấm áp ở đan điền và tim.
Bỗng nhiên, bên tai nàng truyền đến một trận dị động. Nguyệt Sương cố hết sức mở mắt ra, thấy Trần Tiểu Thiên hai mắt trợn trừng, trán nổi gần xanh, hàm răng nghiến chặt, thân thể da thịt co thắt liên hồi.
Đột nhiên hắn nhấc cánh tay lên, nắm chặt cổ tay của Nguyệt Sương.
Nguyệt Sương vô cùng kinh hãi, định hất tay ra, nhưng lại phát hiện tay và thân mình đã bị hàn độc xâm chiếm, đông cứng như băng, chẳng có lấy nửa điểm khí lực. Nàng chỉ nhẹ nhàng lay động được ngón tay, căn bản không hành động gì chống lại cú chụp của Trần Tiểu Thiên.
Trần Tiểu Thiên lẫy bẩy bò dậy, mặt mũi vặn vẹo, miệng mũi không ngừng phun ra khí thể nóng bỏng. Ánh mắt đầy máu đỏ của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nguyệt Sương. Sau đó, hắn vụt một cái bóp chặt cổ họng Tần Nguyệt Sương, dùng giọng trầm thấp khàn khàn quát:
- Nha đầu chết tiệt kia!
Nguyệt Sương trợn to đôi mắt đẹp, không rõ tại sao hắn có thể giải khai được huyệt đạo bị chế ngự. Nếu như nói trước đó Trần Tiểu Thiên chỉ khiến nàng chán ghét cùng khinh bỉ, lúc này Trần Tiểu Thiên còn lại làm nàng sợ hãi. Ánh mắt hắn điên cuồng, tựa hồ muốn đem nàng đi ăn tươi nuốt sống hết. Nguyệt Sương không sợ chết, nhưng chết dưới tay cái loại tiểu nhân này, không khỏi quá oan khuất rồi.
Trần Tiểu Thiên nhìn chằm chằm một hồi lâu, bỗng nhiên túm lấy áo giáp trước ngực nàng, dùng sức xé mạnh. Loại giáp chế băng loại da thu thượng đẳng thể nay, trước kia đừng nói dùng tay xé, Trần Tiểu Thiên có dùng hàm răng cũng cắn không ra. Nhưng lúc này Trần Tiểu Thiên khí lực mạnh đến kỳ lạ, áo giáp rách tan, lộ ra cái áo bên trong.
Nguyệt Sương cố hết sức quát:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì!
-----o0o-----
Bình luận truyện