Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 61: Chuộc thân



Tô Hỷ Muội bình tĩnh giống như chưa có gì phát sinh, sau tỉ mỉ vệ sinh sạch sẽ mọi thứ, nàng cười nhẹ nói:

- Công tử thân thể thật tốt, chân dương thật dồi dào.

Nói xong liếm môi, ra vẻ thèm thuồng vô cùng. Trần Tiểu Thiên miên cưỡng giật giật khóe môi, trong mười hai giờ quan hệ cùng ba nữ nhân, lần sau uy mãnh hơn lần trước, hắn thấy mình có tốt chất làm Đông Juan lắm.

Ba năm trước hắn cưới Uyển Nhi, thoát khỏi thân phận xử nam, như vậy xem ra hắn cũng giữ gìn thật tốt, không ăn chơi trác táng quá sớm. Nhưng mà sau khi quan hệ cùng A cơ man và Ngưng Vũ, dù chưa đi đến tận cùng, hắn cũng không khỏi cảm thấy mệt. Nhưng cái mệt đó không bằng lần này, thân thể tựa như hư thoát, tất cả khí lực tựa hô chảy hết ra ngoài.

Nhìn Tô Hỷ Muội cười dài kiều diễm, Trần Tiểu Thiên cảm thấy sợ. Nếu như không phải lúc này hắn còn có một chút giá trị, yêu phụ này dám hấp hết tinh lực của hắn lắm. Tình cảnh bị hấp hết nguyên dương, toàn thân mềm nhũn, thậm chí trở thành cái túi da với xương lộn nhộn bên trong làm hắn rùng mình.

Tô Hỷ Muội dùng tay chấm chút chất tiết của hắn, hai mắt phát ra tia sáng kỳ dị:

- Ngươi nói chỉ cần đem dương tinh này thoa lên trên đó thì nó sẽ thỏa mãn tự chui ra?

Trần Tiểu Thiên vội vàng gật đầu, cơ quan đầu mối then chốt trên gậy xoa bóp đã sớm bị hắn len lén giải trừ.

Tô Hỷ Muội khéo léo tách chân, đem chất tiết bôi vào gậy xoa bóp. Quả nhiên, cây gậy xoay tròn đột nhiên tĩnh lặng, Tô Hỷ Muội phát ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo đó mật huyệt buông lỏng, cây gậy thô to được miễn cưỡng rút ra, kèm theo đó là một suối nước bầy nhầy.

Tô Hỷ Muội thở gấp, gương mặt đỏ từ từ chuyển trắng. Cơ thể tự hồ cũng bị thoát lực.

- Mùi vị rất tuyệt...

Tô Hỷ Muội cất thanh âm mềm mại đáng yêu, nhếch khóe môi, khẽ cười:

- Chẳng lẻ công tử vẫn còn đồng tử?

Đồng tử? Chẳng lẽ thứ ta tiết ra chính là đồng tử tinh? Hay là biểu hiện của ta giống như một đứa con nít?

Bất quá so với yêu phụ này, hắn chẳng khác gì một đứa con nít. Trần Tiểu Thiên không thể làm gì khác hơn là lúng túng gật gật đầu, tự an ủi mình: làm cho ả coi mình như trẻ nít cũng tốt. Nói không chừng ả còn cho mình một bao tiền lì xì thật to đây.

Tô Hỷ Muội liếc hắn một cái, trong mắt toát ra vẻ phong tình vạn chủng, thứ ánh mắt đủ để cho nam nhân mềm tận tới xương.

CMN! Nếu như đòi hỏi lần nữa, chắc ta chết quá, vừa bị lấy hết rồi! Trần Tiểu Thiên tay chân bủn rủn bò dậy:

- Phu nhân nếu không có chuyện gì, ta xin cáo từ.

Phụ nhân đẹp và lẳng lơ trước mặt cho hắn một loại dự cảm bất an. Đang lúc này, phòng khách hoa lệ phảng phất như trong nháy mắt tràn đầy nguy hiểm, làm cho da đầu hắn nhịn không được tê dại.

Tô Hỷ Muội thản nhiên cười, ôn nhu nói:

- Công tử đi thong thả.

Tiếng trống càng ngày càng cấp, trên đài vũ cơ A cơ man uốn nhanh eo theo nhịp tiếng trống. Lưng áo trễ xuống phảng phất lộ ra một con Tuyết Xà linh xảo.

Dưới khăn che mặt, vũ cơ mỉm cười, cánh môi vẫn mềm mại đỏ bừng, nhưng nhìn kỹ lại, đã có nhiều hơn một phần lãnh mạc.

Trên đài, nữ nô lệ lục tục bị mua đi, Kỳ lão Tứ mừng rỡ cơ hồ hợp không khép miệng. Nếu như không phải là con đường từ đại tuyết sơn hướng đông đi về Nội lục rất dài và nguy hiểm, hàng năm chỉ có mấy tháng thông hành, chỉ chuyện buôn bán nô lệ cũng đủ thương quán sống khỏe rồi.

Giống như ngày thường, có không ít người coi trọng đối với A cơ man, hỏi giá liên tiếp. Kỳ lão Tứ khuôn mặt tươi cười, nhưng giữ giá vô cùng chặc, một ngàn lượng bạc, một cắc cũng không cho thiếu.

Kỳ thật, Kỳ lão Tứ cảm thấy cái giá tiền này vẫn còn thấp, mỹ nữ giống như A cơ man vậy, nếu như buôn bán đến Tấn quốc hoặc Đường Quốc, chớ nói một ngàn lượng bạc, thậm chí còn nhiều hơn mấy lần. Những vương hầu cự phú vung tiền như rác kia sẽ không một chút nhíu mày. Phu nhân mặc dù ánh mắt siêu quần, ra tay cao minh, nhưng chẳng biết tại sao chỉ khốn thủ Ngũ Nguyên thành này, không giao thiệp với đất liền.

Ngũ Nguyên mặc dù thương lái tụ tập, dù sao cũng là biên thùy đất, làm sao có thể sánh cùng Lâm An, Kiến Khang, Trường An là những kinh đô lớn. Giá tiền một ngàn lượng bạc này, người hỏi là không ít, nhưng không có ai nguyện ý bỏ tiền. A cơ man múa một khúc xong dừng lại, đang định rời đi, bỗng nhiên "Rầm" một tiếng, một túi tiền nặng trịch ném tới dưới chân nàng.

- Vũ cơ này ta mua!

Dưới đài yên lặng chốc lát, sau đó phát ra một trận cười lớn. Kỳ lão Tứ chắp tay, nửa khách khí nửa mỉa mai nói:

- Tôn giá xin nghe cẩn thận rồi hãy quyết định, vũ cơ này giá bán là một ngàn lượng bạc.

Kỳ lão Tứ đem "Một ngàn lượng bạc" nói gằn từng tiếng, túi tiền kia mặc dù phân lượng không nhẹ, lớn nhỏ cũng là bình thường, đựng đầy cũng không vượt qua hai trăm lượng bạc. Chẳng qua là tên tiểu tử áo xanh trả tiền kia hơn phân nửa là nộ bộc của phú thương nào đó, Kỳ lão Tứ trên mặt cũng không dám chậm trễ.

- Hai mươi lượng bạc đổi một kim thù, một ngàn lượng bạc tương đương năm mươi kim thù giá tiền này có đúng không?

Kỳ lão Tứ đưa tay mò lên túi tiền, tay trầm xuống, biết mình nhìn sai rồi. Y mở túi ra, hô hấp nhất thời cứng lại. Trong túi tràn đầy cũng là đồng tiền do hoàng kim chế thành. Bởi vì hoàng kim trầm trọng, kim thù có hình dạng và cấu tạo nhỏ hơn so với bạc, độ dầy cũng hơi mỏng một chút, nhưng chế luyện tinh xảo không thua gì bạc. Tiền vàng chóe ngoài tròn trong vuông, bốn góc có cạnh rõ ràng, đúc mài sáng quắc, chính diện có bốn chữ lệ nhô ra "Lục triều kim bảo" phía sau điêu khắc "Lân long quy phượng" đồ án của bốn thú thần.

Mắt thấy này gã sai vặt trả tiền cũng là kim thù, dưới đài cũng an tĩnh lại. Lục triều tiền thông dụng, nhiều nhất là đồng bạc, tiếp theo vì lượng bạc, kim thù mặc dù cũng lưu thông thiên hạ, nhưng bởi vì hàng trị giá quý trọng, tầm thường giao dịch trung cực ít sử dụng, dưới đài những thứ này khách xem, cũng có hơn phân nửa chưa từng dùng qua kim thù. Này năm mươi mai kim thù, theo như phía chính phủ so giá tương đương với một trăm xấu, mười vạn mai đồng bạc, thực tế giao dịch trung giá tiền còn phải lại cao một chút.

Ngày hôm qua khi A cơ man ném khăn, Kỳ lão Tứ có ở trên đài, lúc này nhìn Trần Tiểu Thiên thấy hơi có mấy phần quen mặt. Chẳng qua là Trần Tiểu Thiên thay đổi một thân trang phục kiểu nô bộc, hình dạng đôi mới hoàn toàn, cùng với tên khất cái hôm qua rõ ràng là chẳng có chút liên hệ nào.

Kỳ lão Tứ đếm qua kim thù, cuối cùng cột túi tiền lại, cười vuốt:

- Năm mươi kim thù, một cái cũng không thiếu. Xin tôn giá hãy đến tệ quán ngồi chờ, đợi bọn nhỏ dâng nước trà, đem văn khế bán thân của vũ nô này ký kết.

Trần Tiểu Thiên không nghĩ đem A Cơ Man trở về lại Bạch hồ thương quán. Hắn bị Tô Hỷ Muội dạy cho một bài học, dương tinh đại xuất, đi đường cặp chân mềm nhũn, lúc này mặt trời lên mới cảm thấy có chút ít khí lực. Người khác không biết hắn mang kim thù đến nơi nào, để làm gì, Tô Hỷ Muội nhất định biết rõ. Nếu như trở về, Tô Hỷ Muội nhất định một tay thu kim thù, một tay lưu lại A cơ man.

Trần Tiểu Thiên nghiêm mặt:

- Tiền nhất phân không thiếu, lúc này lại ra sức khước từ, chẳng lẽ các ngươi đổi ý sao?

Vừa nói hắn xoay người, cao giọng:

- Các vị! Bạch hồ thương quán thu tiền, lại không nguyện bán cho người ta, thiên hạ này làm gì có loại đạo lý như vậy chứ?

Dưới đài, khách xem định bụng Xem màn kịch vui, nghe vậy lập tức cổ vũ.

Kỳ lão Tứ ở trên đài cười, muốn giải thích, nhưng làm sao có thể mở miệng giải thích suông. Đang hết đường xoay xở, chợt y thấy nơi xa có một cô gái khoác áo choàng đen.

Trần Tiểu Thiên trên người mang theo Nghê Long tơ đại bí mật, Tô Hỷ Muội sao lại cho hắn dễ dàng rời đi. Trần Tiểu Thiên vừa ra thương quán, Ngưng vũ liền theo đuôi bén gót.

Cuối cùng phát giác Ngưng vũ gật gật đầu, Kỳ lão Tứ nhất thời thở phào, cười nói:

- Khách quan bớt giận. Nếu tôn giá giao tiền, vũ nô này chính là của tôn giá rồi. Đợi bọn nhỏ mang thân khế tới, tiền hàng thanh toán xong ngay. Trước hết mời tôn giá đến phía sau dùng trà.

Bên này có người buông dây thừng, mời Trần Tiểu Thiên đến trướng bồng sau đài. A cơ man nhìn hắn chốc lát, sau đó từ trên đài bước xuống, yên lặng đi theo Trần Tiểu Thiên.

Kỳ lão Tứ vừa cầm thân khế đi ra ngoài, vừa thở dài nói:

- A cơ man là vũ cơ xuất sắc nhất của tệ quán, kẻ thùy mị giống như nàng này ở đông Nội lục cũng không nhiều. Tệ quán dùng trọng kim mua, lại dùng nhiều thời gian dạy dỗ, khiến cho ở trên người nàng chỗ nào cũng là thứ có thể kiếm tiền...

Đây bất quá là chiêu mà thương gia bán hàng quen dùng, Trần Tiểu Thiên cũng không để ý tới, một tay nhận lây thân khê, nói:

- Còn có một nữ nô lệ nữa? Lớn tuổi chút ít, không có đầu lưỡi. Ta cũng muốn mua.

Kỳ lão Tứ ngạc nhiên hỏi:

- Là ách nô?

Y xoa xoa đôi bàn tay, cười tiếp:

- Thật là không khéo rồi, buổi sáng nay mới vừa bị mua đi.

Trần Tiểu Thiên cả kinh:

- Cái gì?

Kỳ lão Tứ có chút lúng túng:

- Ách nô bán nửa năm cũng không được, không ngờ hôm nay có người dùng mười lượng bạc mua đi.

-----o0o-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện