Tiên Lộ Tranh Phong
Chương 95-1: Hổ Khiếu Cốc (p5)
- À Y Y gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: - Sau đó thì sao?
- Sau đó? Đường Kiếp cười cười: - Bốn đại yêu đều là bạn đồng hành của cao nhân Tẩy Nguyệt phái. Nhưng tiền bối về sau có người phá giới thành tiên, có người thân thể tiêu vong, có người bế quan không ra. Bốn đại yêu không có chủ nhân bên cạnh, liền lưu lại học viện, trở thành bốn đại yêu trấn giữ học viện. Nhưng có một ngày, yêu hổ đột nhiên phản bội.
- Yêu cọp phản bội?
- Ừ. Đường Kiếp gật gật đầu: - Yêu hổ phản bội Tẩy Nguyệt phái, bởi vì hàm muốn một kiện bảo vật. Sau khi yêu hổ trộm bảo vật rời đi, cuối cùng lại bị Tẩy Nguyệt phái bắt trở về, vì muốn tìm lại bảo vật bị mất cắp, nên họ đã nhốt yêu hổ trên đỉnh Hổ Khiếu. Thực hiện hình phạt tàn khốc nhất với, hàng đêm đều thẩm vấn. Mỗi đêm, trên núi Hổ Khiếu đều vang lên tiếng yêu hổ gầm thét đau đớn, sau đó mới có cái tên là núi Hổ Khiếu.
- Sau đó nữa thì sao? Y Y chống cằm nghe Đường Kiếp kể chuyện xưa.
- Sau đó yêu hổ đó vẫn không chịu khai ra nơi giấu bảo vật bị trộm, học viện Tẩy Nguyệt không thể lấy được bảo vật, nên yêu hổ cũng vẫn bị nhốt tại đây, cho tới tận khi yêu hổ chết trên đỉnh Hổ Khiếu. Tuy nhiên nó không phải chỉ có một mình, nó còn có vợ và hổ con. Sau khi yêu hổ chết, vợ và con của nó vẫn tiếp tục bị nhốt ở nơi này, bởi vì Tẩy Nguyệt phái cho rằng yêu hổ, có thể nói bí mật với vợ hoặc con nó thông qua huyết mạch hoặc thủ pháp nào đó, nên các thế hệ sau của yêu hổ vẫn tiếp tục bị giam cầm và thẩm vấn, nhưng vẫn không thể đạt được thứ họ muốn. Mãi tới sau này, Tẩy Nguyệt phái mới hoàn toàn buông tha. Rồi bọn họ lấy nơi này làm trung tâm, mở ra Hổ Khiếu Cốc, biến nơi này thành trường thí luyện cho học sinh. Về phần đỉnh Hổ Khiếu, thì trở thành nơi khiêu chiến cuối cùng của học sinh.
- Hóa ra con cọp nà chính là yêu thú thượng phẩm duy nhất. Y Y chỉ vào con hổ trên đỉnh núi kêu lên.
Đường Kiếp gật đầu trả lời: - Đúng vậy, nó chính là yêu thú bậc Thông linh thượng phẩm duy nhất tại Hổ Khiếu cốc, cũng là hậu duệ của yêu hổ kia. Nó bị nhốt ở nơi này, chỉ có thể hoạt động trên đỉnh núi, không thể rời khỏi đó. Tuy nhiên đám học sinh lại có thể tùy ý ra vào ngọn núi, săn bắt yêu hổ.
Đối với đám học sinh mà nói, thượng phẩm yêu thú thực sự quá mạnh mẽ, cường đại. Nếu để cho yêu hổ tự do đi lại, cho dù có ngọc bài cũng chưa chắc đã bảo về được tính mạng của học sinh.
Chính bởi vì vậy, học viện liền giam giữ yêu hổ lại một chỗ, cũng coi như cho đám học sinh quyền lựa chọn.
Nếu ngươi không muốn đụng phải thượng phẩm yêu thú, chỉ cần không lên đỉnh núi sẽ không sao cả. Đương hiên nếu ngươi tự mình lên đó, thì tự chịu trách nhiệm với tính mạng của mình.
- Nếu là như vậy, không phải yêu hổ đều chết hết rồi sao? Y Y hỏi.
- Sẽ không như vậy. Đường Kiếp trả lời: - Cứ qua một thời gian Tẩy Nguyệt phái, lại tìm một yêu hổ từ bên ngoài về, cùng yêu hổ trên đỉnh Hổ Khiếu giao phối, sinh ra hậu duệ, khiến chúng không thể nào tuyệt tự. Mà học sinh Tẩy Nguyệt cũng bị yêu cầu nghiêm khắc, khi gặp hổ con, tuyệt đối không được giết chết. Nếu như làm trái, trực tiếp trục xuất, thậm chí còn bị xử tử. Nếu yêu hổ chết đi, mà yêu hổ mới còn chưa trưởng thành, thì núi Hổ Khiếu sẽ bị đóng kín lại, khi nào yêu hổ trưởng thành mới lại mở ra. Các yêu thú khác trong Hổ Khiếu Cốc hàng năm đều được thay đổi, dù sao chỉ cần thực lực tương đương nhau là được, duy nhất chỉ có yêu hổ trên đỉnh Hổ Khiếu là trăm năm không đổi, mãi mãi vẫn là hậu duệ của yêu hổ kia, kéo dài ngàn năm. Ngàn năm trôi qua, không biết đỉnh Hổ Khiếu đã bị máu hổ nhuộm đỏ bao nhiêu lần, chưa từng có một yêu hổ nào có kết cục tốt cả. Đây cũng là sự trừng phạt giành cho yêu hổ kiagây họa cho tử tôn.
Như nghe thấy lời Đường Kiếp nói, con hổ trên đỉnh núi phát ra âm thanh gừ gừ khe khẽ, tiếng kêu cứ quanh quẩn trong thung lũng, tràn đầy bi thương.
- Thật đáng sợ. Y Y cũng bị câu chuyện của Đường Kiếp làm cho sợ hãi.
Dù sao nàng vẫn còn nhỏ, đối với nàng mà nói, có nhiều thứ quá mức tàn khốc.
Trên thực tế đối với học sinh mà nói, thì câu chuyện này cũng có chút tàn khốc.
Nhưng học viện Tẩy Nguyệt cũng không giấu giếm chuyện này.
Giống như Thiên Trụ Điện khiến đám học sinh học được cách tín nhiệm Tẩy Nguyệt phái vậy, núi Hổ Khiếu chính là phương thức để cho đám học sinh biết được kết quả của sự phản bội.
Đường Kiếp cũng cười nói: - Đối với yêu hổ quả thực là tàn nhẫn, nhưng đối với học sinh thì cảm giác không phải như vậy sao? Muội có biết mỗi lần giết yêu hổ có bao nhiêu học sinh phải chết không? Yêu thú thượng phẩm chưa bao giờ dễ giết cả. Nếu như có nhiều người, đám học sinh vẫn có thể giết chết yêu hổ, nhưng yêu hổ trước khi chết cũng phản đòn, cũng có thể kéo được một đám người chết cùng. Đừng quá tin tưởng vào ngọc bài, công kích của yêu hổ, với học sinh bình thường chỉ một đòn đã mất mạng. Chính bởi vì thế, đại đa số những cuộc săn bắt yêu hổ đều kết thúc thất bại. Không phải bởi vì bọn họ không đánh lại, mà là khi bọn họ đối mặt với tử vong thảm khốc, bọn họ trở nên sợ hãi, hoảng sợ, nên đều chạy trốn
- Vậy tại sao bọn họ còn đến? Yêu hổ này rất đáng tiền sao?
- Đáng giá? Đường Kiếp nhíu mày nói: - Nói đáng giá thì tất nhiên rất đáng giá, yêu thú thượng phẩm, dù sao do với trung và hạ phẩm đều đáng tiền hơn, nhưng có đáng giác thế nào cũng có thể đáng giá hơn tính mạng bản thân sao? Chẳng qua là yêu thú thượng phẩm duy nhất, đối với học sinh mà nói, nếu ai có thể giết chết nó, việc đó sẽ rất huy hoàng Là vinh quang lớn nhất mà bậc Linh Tuyền có thể đạt được, thậm chí còn cao hơn so với kỷ lục ghi được ở Thất Thiên Điện. Chỉ vì điều này đã khiến nhiều người quên cả sống chết rồi. Ngoài ta, còn có người nói, bảo vật mà năm xưa yêu hổ trộm của Tẩy Nguyệt, kỳ thật vẫn luôn được giấu trên núi Hổ Khiếu, chỉ có điều cho tới tận bây giờ, chưa ai có thể tìm ra. Cho nên cũng có học sinh kỳ vọng một bước lên trời, mong muốn tìm được kỳ bảo, và tất nhiên trước tiên phải bước qua xác yêu hổ trước đã.
- Woa, vậy có phải nếu chúng ta giết yêu hổ, có thể sẽ lấy được bảo bối? Y Y mở to hai mắt, ánh mắt tràn đầy khát khao nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp nhìn mà thấy buồn cười, véo một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: - Nha đầu ngốc, Tẩy Nguyệt phái dùng mấy trăm năm không tìm thấy, dựa vào cái gì mà học sinh có thể tìm được chứ? Món bảo vật đó có khi đã sớm biến mất khỏi thế gian, thế nên yêu hổ mới không có khả năng giao ra, cho nên mới bị phạt nhiều thế hệ như vậy.
- Ai da, đáng ghét, không cho phép huynh véo mặt. Y Y bất mãn kêu lên.
- Tuy nhiên Đường Kiếp đột nhiên thay đổi giọng điệu: - Bảo vật tuy không chiếm được, nhưng không có nghĩ không có thu hoạch khác. Chắc chắn thực sự phải có một ít bảo bối ở đây, ngay tại trước mắt mọi người, chỉ là đa số mọi người đều không nhìn thấy mà thôi.
- Còn có thu hoạch khác?
Đường Kiếp mỉm cười: - Tự nghĩ đi, Y Y, cố gắng suy ngẫm một chút xem. Manh mối nằm ngay trong câu chuyện vừa nãy, chỉ xem muội có phát hiện ra hay không thôi, đừng có gấp, muội có đủ thời gian để suy nghĩ.
- Hừ, ta không thèm suy nghĩ đâu.
Y Y tức giận nghiêng đầu: - Huynh là học sinh học viện, có chuyện gì các tiên sư đều nói cho huynh biết, đương nhiên huynh đều hiểu rõ, ta không đoán được thì có gì mà lạ chứ.
Đường Kiếp từ tốn trả lời: - Lúc các thượng sư giảng bài, đích thực là có nói về chuyện này, nhưng muội nghĩ là bọn họ kể chuyện xưa sẽ tàn nhẫn, trực tiếp như ta sao? Không, bọn họ sẽ trau chuốt, sẽ làm đẹp, khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng, mọi chuyện đều do lỗi của yêu hổ kia tự làm tự chịu. Cho nên ta kể là bản gốc, kỳ thật cũng không phải bản gốc của học viện, mà là
- Là cái vị Hư đại ca kia? Y Y rất thông minh tiếp lời Đường Kiếp.
Ánh mắt Đường Kiếp chợt ảm đạm.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: - Câu chuyện là Hư đại ca lưu lại đấy, còn manh mối trong đó phải do chúng ta tự tìm ra. Trên núi Hổ Khiếu, có thứ mà ta cần, bất kể thế nào ta đều phải lấy bằng được.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Đường Kiếp mang theo Y Y rời khỏi thung lũng.
Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, đang đi, chợt nghe thấy phía sau có tiếng chém giết.
Lần theo thanh âm, Đường Kiếp thấy năm học sinh đang vây quanh một con khỉ đột lông vàng khổng lồ. Con khỉ đột thân cao gần ba mét, cánh tay to dài không ngừng vùng vẫy, miệng phát ra tiếng gào thét giận dữ, thi thoảng vung lên một gậy, tạo thành tiếng gió nện xuống.
Yêu thú này thân hình tuy lớn, nhưng hành động lại rất linh hoạt. Nhảy qua nhảy lại trong đám người, không ngừng né tránh thuật pháp công kích, trên người cũng có lúc trúng một hai chiêu nhưng nó như không có cảm giác, ngược lại công kích của nó càng trở nên linh hoạt, sắc bén vô cùng, vừa đánh ra một kích, liền khiến nham thạch bị rạn nứt.
Lúc Đường Kiếp đến nơi này, thì hai bên đều đang chiến đấu ác liệt.
Có thể nhìn ra, thực lực của con khỉ đột khổng lồ mạnh hơn nhiều so với con sói mà Đường Kiếp đối phó. Tuy nhiên nó đối mặt với năm học sinh một lúc, hơn nữa thực lực của những người này cũng không tồi, phối hợp khá ăn ý, bởi vậy nó vẫn bị rơi vào thế hạ phong.
- Sau đó? Đường Kiếp cười cười: - Bốn đại yêu đều là bạn đồng hành của cao nhân Tẩy Nguyệt phái. Nhưng tiền bối về sau có người phá giới thành tiên, có người thân thể tiêu vong, có người bế quan không ra. Bốn đại yêu không có chủ nhân bên cạnh, liền lưu lại học viện, trở thành bốn đại yêu trấn giữ học viện. Nhưng có một ngày, yêu hổ đột nhiên phản bội.
- Yêu cọp phản bội?
- Ừ. Đường Kiếp gật gật đầu: - Yêu hổ phản bội Tẩy Nguyệt phái, bởi vì hàm muốn một kiện bảo vật. Sau khi yêu hổ trộm bảo vật rời đi, cuối cùng lại bị Tẩy Nguyệt phái bắt trở về, vì muốn tìm lại bảo vật bị mất cắp, nên họ đã nhốt yêu hổ trên đỉnh Hổ Khiếu. Thực hiện hình phạt tàn khốc nhất với, hàng đêm đều thẩm vấn. Mỗi đêm, trên núi Hổ Khiếu đều vang lên tiếng yêu hổ gầm thét đau đớn, sau đó mới có cái tên là núi Hổ Khiếu.
- Sau đó nữa thì sao? Y Y chống cằm nghe Đường Kiếp kể chuyện xưa.
- Sau đó yêu hổ đó vẫn không chịu khai ra nơi giấu bảo vật bị trộm, học viện Tẩy Nguyệt không thể lấy được bảo vật, nên yêu hổ cũng vẫn bị nhốt tại đây, cho tới tận khi yêu hổ chết trên đỉnh Hổ Khiếu. Tuy nhiên nó không phải chỉ có một mình, nó còn có vợ và hổ con. Sau khi yêu hổ chết, vợ và con của nó vẫn tiếp tục bị nhốt ở nơi này, bởi vì Tẩy Nguyệt phái cho rằng yêu hổ, có thể nói bí mật với vợ hoặc con nó thông qua huyết mạch hoặc thủ pháp nào đó, nên các thế hệ sau của yêu hổ vẫn tiếp tục bị giam cầm và thẩm vấn, nhưng vẫn không thể đạt được thứ họ muốn. Mãi tới sau này, Tẩy Nguyệt phái mới hoàn toàn buông tha. Rồi bọn họ lấy nơi này làm trung tâm, mở ra Hổ Khiếu Cốc, biến nơi này thành trường thí luyện cho học sinh. Về phần đỉnh Hổ Khiếu, thì trở thành nơi khiêu chiến cuối cùng của học sinh.
- Hóa ra con cọp nà chính là yêu thú thượng phẩm duy nhất. Y Y chỉ vào con hổ trên đỉnh núi kêu lên.
Đường Kiếp gật đầu trả lời: - Đúng vậy, nó chính là yêu thú bậc Thông linh thượng phẩm duy nhất tại Hổ Khiếu cốc, cũng là hậu duệ của yêu hổ kia. Nó bị nhốt ở nơi này, chỉ có thể hoạt động trên đỉnh núi, không thể rời khỏi đó. Tuy nhiên đám học sinh lại có thể tùy ý ra vào ngọn núi, săn bắt yêu hổ.
Đối với đám học sinh mà nói, thượng phẩm yêu thú thực sự quá mạnh mẽ, cường đại. Nếu để cho yêu hổ tự do đi lại, cho dù có ngọc bài cũng chưa chắc đã bảo về được tính mạng của học sinh.
Chính bởi vì vậy, học viện liền giam giữ yêu hổ lại một chỗ, cũng coi như cho đám học sinh quyền lựa chọn.
Nếu ngươi không muốn đụng phải thượng phẩm yêu thú, chỉ cần không lên đỉnh núi sẽ không sao cả. Đương hiên nếu ngươi tự mình lên đó, thì tự chịu trách nhiệm với tính mạng của mình.
- Nếu là như vậy, không phải yêu hổ đều chết hết rồi sao? Y Y hỏi.
- Sẽ không như vậy. Đường Kiếp trả lời: - Cứ qua một thời gian Tẩy Nguyệt phái, lại tìm một yêu hổ từ bên ngoài về, cùng yêu hổ trên đỉnh Hổ Khiếu giao phối, sinh ra hậu duệ, khiến chúng không thể nào tuyệt tự. Mà học sinh Tẩy Nguyệt cũng bị yêu cầu nghiêm khắc, khi gặp hổ con, tuyệt đối không được giết chết. Nếu như làm trái, trực tiếp trục xuất, thậm chí còn bị xử tử. Nếu yêu hổ chết đi, mà yêu hổ mới còn chưa trưởng thành, thì núi Hổ Khiếu sẽ bị đóng kín lại, khi nào yêu hổ trưởng thành mới lại mở ra. Các yêu thú khác trong Hổ Khiếu Cốc hàng năm đều được thay đổi, dù sao chỉ cần thực lực tương đương nhau là được, duy nhất chỉ có yêu hổ trên đỉnh Hổ Khiếu là trăm năm không đổi, mãi mãi vẫn là hậu duệ của yêu hổ kia, kéo dài ngàn năm. Ngàn năm trôi qua, không biết đỉnh Hổ Khiếu đã bị máu hổ nhuộm đỏ bao nhiêu lần, chưa từng có một yêu hổ nào có kết cục tốt cả. Đây cũng là sự trừng phạt giành cho yêu hổ kiagây họa cho tử tôn.
Như nghe thấy lời Đường Kiếp nói, con hổ trên đỉnh núi phát ra âm thanh gừ gừ khe khẽ, tiếng kêu cứ quanh quẩn trong thung lũng, tràn đầy bi thương.
- Thật đáng sợ. Y Y cũng bị câu chuyện của Đường Kiếp làm cho sợ hãi.
Dù sao nàng vẫn còn nhỏ, đối với nàng mà nói, có nhiều thứ quá mức tàn khốc.
Trên thực tế đối với học sinh mà nói, thì câu chuyện này cũng có chút tàn khốc.
Nhưng học viện Tẩy Nguyệt cũng không giấu giếm chuyện này.
Giống như Thiên Trụ Điện khiến đám học sinh học được cách tín nhiệm Tẩy Nguyệt phái vậy, núi Hổ Khiếu chính là phương thức để cho đám học sinh biết được kết quả của sự phản bội.
Đường Kiếp cũng cười nói: - Đối với yêu hổ quả thực là tàn nhẫn, nhưng đối với học sinh thì cảm giác không phải như vậy sao? Muội có biết mỗi lần giết yêu hổ có bao nhiêu học sinh phải chết không? Yêu thú thượng phẩm chưa bao giờ dễ giết cả. Nếu như có nhiều người, đám học sinh vẫn có thể giết chết yêu hổ, nhưng yêu hổ trước khi chết cũng phản đòn, cũng có thể kéo được một đám người chết cùng. Đừng quá tin tưởng vào ngọc bài, công kích của yêu hổ, với học sinh bình thường chỉ một đòn đã mất mạng. Chính bởi vì thế, đại đa số những cuộc săn bắt yêu hổ đều kết thúc thất bại. Không phải bởi vì bọn họ không đánh lại, mà là khi bọn họ đối mặt với tử vong thảm khốc, bọn họ trở nên sợ hãi, hoảng sợ, nên đều chạy trốn
- Vậy tại sao bọn họ còn đến? Yêu hổ này rất đáng tiền sao?
- Đáng giá? Đường Kiếp nhíu mày nói: - Nói đáng giá thì tất nhiên rất đáng giá, yêu thú thượng phẩm, dù sao do với trung và hạ phẩm đều đáng tiền hơn, nhưng có đáng giác thế nào cũng có thể đáng giá hơn tính mạng bản thân sao? Chẳng qua là yêu thú thượng phẩm duy nhất, đối với học sinh mà nói, nếu ai có thể giết chết nó, việc đó sẽ rất huy hoàng Là vinh quang lớn nhất mà bậc Linh Tuyền có thể đạt được, thậm chí còn cao hơn so với kỷ lục ghi được ở Thất Thiên Điện. Chỉ vì điều này đã khiến nhiều người quên cả sống chết rồi. Ngoài ta, còn có người nói, bảo vật mà năm xưa yêu hổ trộm của Tẩy Nguyệt, kỳ thật vẫn luôn được giấu trên núi Hổ Khiếu, chỉ có điều cho tới tận bây giờ, chưa ai có thể tìm ra. Cho nên cũng có học sinh kỳ vọng một bước lên trời, mong muốn tìm được kỳ bảo, và tất nhiên trước tiên phải bước qua xác yêu hổ trước đã.
- Woa, vậy có phải nếu chúng ta giết yêu hổ, có thể sẽ lấy được bảo bối? Y Y mở to hai mắt, ánh mắt tràn đầy khát khao nhìn Đường Kiếp.
Đường Kiếp nhìn mà thấy buồn cười, véo một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nói: - Nha đầu ngốc, Tẩy Nguyệt phái dùng mấy trăm năm không tìm thấy, dựa vào cái gì mà học sinh có thể tìm được chứ? Món bảo vật đó có khi đã sớm biến mất khỏi thế gian, thế nên yêu hổ mới không có khả năng giao ra, cho nên mới bị phạt nhiều thế hệ như vậy.
- Ai da, đáng ghét, không cho phép huynh véo mặt. Y Y bất mãn kêu lên.
- Tuy nhiên Đường Kiếp đột nhiên thay đổi giọng điệu: - Bảo vật tuy không chiếm được, nhưng không có nghĩ không có thu hoạch khác. Chắc chắn thực sự phải có một ít bảo bối ở đây, ngay tại trước mắt mọi người, chỉ là đa số mọi người đều không nhìn thấy mà thôi.
- Còn có thu hoạch khác?
Đường Kiếp mỉm cười: - Tự nghĩ đi, Y Y, cố gắng suy ngẫm một chút xem. Manh mối nằm ngay trong câu chuyện vừa nãy, chỉ xem muội có phát hiện ra hay không thôi, đừng có gấp, muội có đủ thời gian để suy nghĩ.
- Hừ, ta không thèm suy nghĩ đâu.
Y Y tức giận nghiêng đầu: - Huynh là học sinh học viện, có chuyện gì các tiên sư đều nói cho huynh biết, đương nhiên huynh đều hiểu rõ, ta không đoán được thì có gì mà lạ chứ.
Đường Kiếp từ tốn trả lời: - Lúc các thượng sư giảng bài, đích thực là có nói về chuyện này, nhưng muội nghĩ là bọn họ kể chuyện xưa sẽ tàn nhẫn, trực tiếp như ta sao? Không, bọn họ sẽ trau chuốt, sẽ làm đẹp, khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng, mọi chuyện đều do lỗi của yêu hổ kia tự làm tự chịu. Cho nên ta kể là bản gốc, kỳ thật cũng không phải bản gốc của học viện, mà là
- Là cái vị Hư đại ca kia? Y Y rất thông minh tiếp lời Đường Kiếp.
Ánh mắt Đường Kiếp chợt ảm đạm.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: - Câu chuyện là Hư đại ca lưu lại đấy, còn manh mối trong đó phải do chúng ta tự tìm ra. Trên núi Hổ Khiếu, có thứ mà ta cần, bất kể thế nào ta đều phải lấy bằng được.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Đường Kiếp mang theo Y Y rời khỏi thung lũng.
Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, đang đi, chợt nghe thấy phía sau có tiếng chém giết.
Lần theo thanh âm, Đường Kiếp thấy năm học sinh đang vây quanh một con khỉ đột lông vàng khổng lồ. Con khỉ đột thân cao gần ba mét, cánh tay to dài không ngừng vùng vẫy, miệng phát ra tiếng gào thét giận dữ, thi thoảng vung lên một gậy, tạo thành tiếng gió nện xuống.
Yêu thú này thân hình tuy lớn, nhưng hành động lại rất linh hoạt. Nhảy qua nhảy lại trong đám người, không ngừng né tránh thuật pháp công kích, trên người cũng có lúc trúng một hai chiêu nhưng nó như không có cảm giác, ngược lại công kích của nó càng trở nên linh hoạt, sắc bén vô cùng, vừa đánh ra một kích, liền khiến nham thạch bị rạn nứt.
Lúc Đường Kiếp đến nơi này, thì hai bên đều đang chiến đấu ác liệt.
Có thể nhìn ra, thực lực của con khỉ đột khổng lồ mạnh hơn nhiều so với con sói mà Đường Kiếp đối phó. Tuy nhiên nó đối mặt với năm học sinh một lúc, hơn nữa thực lực của những người này cũng không tồi, phối hợp khá ăn ý, bởi vậy nó vẫn bị rơi vào thế hạ phong.
Bình luận truyện