Tiên Lộ Truy Thê

Chương 60: cắt lưỡi





Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>

Người đăng: PeaGod

Soạt... soạt...

Từng bước chậm rãi, Lạc Huyên tiến về phía Quỷ Bảo. Nàng đảo mắt trên dưới một vòng, rồi gật gù nói: "Hmm, coi bộ thương tích đều đã lành lại rồi".

"Quỷ Bảo, nhìn ngươi vẫn tươi tỉnh thế này, hẳn Chu Quản đã cho ngươi phục dụng Ích Cốc Đan rồi đi?".

Quỷ Bảo không đáp. Đối với Lạc Huyên trong lòng hắn rất là ác cảm.

Có điều, Quỷ Bảo hắn không muốn đâu có nghĩa là Lạc Huyên sẽ vui lòng chấp nhận. Một chiếc roi màu trắng đột ngột hiện ra trong lòng bàn tay, Lạc Huyên vung lên, đánh thẳng xuống mặt Quỷ Bảo.

Chát!

"Hừ!" Lạc Huyên cúi người, dùng tay nắm lấy cằm Quỷ Bảo: "Ngươi không nghe bổn tiểu thư hỏi sao?".

"Ngươi... Lạc Huyên ngươi rốt cuộc muốn gì ở ta?!".

"Lạc Huyên?" Lạc Huyên nhíu mày: "Tên của bổn tiểu thư là để cho ngươi gọi sao?".

Chát!

Chiếc roi màu trắng lại một lần nữa quật vào người Quỷ Bảo, làm hắn đau điếng.


Chát!

Và, lại thêm một roi nữa.

...

Sau một hồi vung roi, đến khi thân thể Quỷ Bảo đã tràn đầy thương tích thì lúc này Lạc Huyên mới chịu dừng tay. Nàng thở mạnh một hơi, làm như mệt mỏi.

"Quỷ Bảo, ngươi cần phải ghi nhớ điều này. Ngươi là nô lệ, bổn tiểu thư là chủ nhân. Nô lệ thì không được phép gọi thẳng tên chủ nhân, càng không được phép tỏ thái độ bất kính, hiểu không?".

Chưa thấy hồi âm, Lạc Huyên nhăn mày, lập tức trở mình vung roi quật mạnh.

"Ta vừa mới nói thế nào hả?! Ngươi là nô lệ có biết chưa!".

"Ngươi dám không trả lời ta?! Dám không trả lời ta!".

Lạc Huyên vừa nói vừa đánh, mỗi một roi đều chuẩn xác in hằn lên da thịt Quỷ Bảo. Theo đó, máu tươi lại chảy ra, nhuộm đầy y phục.

...

"Hừ!".

Lấy tay sửa lại những sợi tóc rối đung đưa trước mặt, Lạc Huyên cúi nhìn kẻ đang bị xiềng xích trên bục, nhẹ nhếch môi, rồi cười lớn.

"Ha ha ha!".

"Ha ha ha!".

"Món đồ chơi này thật là không tệ! Quả là không tệ!".

...

Hôm ấy Quỷ Bảo đã nếm không ít đòn roi, máu cũng chảy nhiều. Nhưng sau dăm bảy hôm, những thương tích ấy lại nhanh chóng bình phục dưới bàn tay của Chu Quản. Có vẻ Lạc Huyên ra tay cũng rất "chừng mực".

Chỉ là...

Thương tích mau khỏi thì lại thế nào? Lạc Huyên nào đã chịu buông tha.

Lần thứ ba Lạc Huyên tìm đến "thăm hỏi". Song khác hai lần viếng thăm trước, lần này nàng chẳng mang roi, chẳng cầm theo trủy thủ. Thay vào đó trong tay nàng lại có những chiếc chai, những cái lọ đủ màu đủ kiểu.

Trong căn mật thất đã sớm được kê thêm một cái bàn gỗ, bên trên lúc này được để đầy chai lọ. Lạc Huyên chỉ vào chúng, nói với Quỷ Bảo: "Ngươi nhìn thấy chứ? Tất cả đều là dành cho ngươi đấy".

Nói rồi Lạc Huyên cầm lên một chiếc lọ màu trắng: "Cái này gọi là Xà Đoạn, là chất độc được bào chế từ sáu loại độc xà danh tiếng, bao gồm U Linh, Huyết Nguyệt, Độc Giác...".

"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?!" Nhìn lọ thuốc độc đang được người cầm tiến lại, Quỷ Bảo không khỏi khẩn trương.

"Ngươi khẩn trương cái gì chứ?" Lạc Huyên nói tiếp: "Chẳng phải lần trước bổn tiểu thư đã có nói qua rồi hay sao? Quỷ Bảo ngươi chính là vật sở hữu của ta. Lạc Huyên ta mang ngươi về đây là vì nhìn trúng cơ thể đặc biệt có khả năng thanh trừ độc tố của ngươi".

"Vừa khéo, bổn tiểu thư từ nhỏ tu luyện độc công, cái chuyện nghiên cứu, bào chế độc dược vốn là công việc thường ngày".

"Xà Đoạn này là thuốc mới, chỉ vừa được bổn tiểu thư điều chế cách đây ít hôm, vẫn còn chưa thử nghiệm. Quỷ Bảo, ngươi giúp ta đánh giá độc tính của nó nhé?".

Lạc Huyên, nàng thực đã xem Quỷ Bảo là con chuột bạch của mình. Tự bản thân Quỷ Bảo cũng hiểu lấy. Hắn tất nhiên vô cùng không nguyện. Chỉ là... hắn có quyền lựa chọn sao?


Quỷ Bảo cố ngậm miệng, nhưng vẫn không được. Sức hắn chẳng kháng cự nổi Lạc Huyên.

Cầm chiếc lọ trên tay, rất không khách sáo, Lạc Huyên đem chất độc Xà Đoạn đổ vào trong miệng Quỷ Bảo.

"Ư... ư!".

"Uống đi! Uống hết cho bổn tiểu thư!".

"Kh...!".

Quỷ Bảo có giãy giụa cũng chỉ là phí công vô ích. Toàn bộ chất độc Xà Đoạn hiện đều đã được đổ vào trong cổ họng, trôi xuống bụng hắn.

Lạc Huyên đem tay rút về, tách ra một khoảng ngắn.

Chỗ chiếc bàn gỗ, nàng đưa mắt nhìn Quỷ Bảo, lặng im không nói. Dáng vẻ nàng lúc này rất đỗi tập trung.

Chẳng phải chờ lâu, từ phía Quỷ Bảo đã có phản hồi. Trong tiếng kêu la thống khổ, hắn gồng mình lên, thân thể giãy đành đạch.

"A a a...!".

"A a.. Gr...!".

Rất thê thảm. Chất độc Xà Đoạn gần như đã đem Quỷ Bảo biến thành một con người khác. Còn hơn cả phát điên. Da dẻ hắn lúc này, nó đã bắt đầu chuyển sang màu tím.

Toàn bộ diễn biến Lạc Huyên đều thấy rõ. Song nàng không nói gì, chỉ im lặng chống cằm đứng xem. Chừng khi Quỷ Bảo ngừng giãy giụa, tay chân bất động, chẳng còn tiếng kêu la nào nữa thì nàng mới nhấc chân tiến lại.

"Không phải chết rồi chứ?".

Lạc Huyên không mong rằng như vậy. Nàng đã rất kỳ vọng vào Quỷ Bảo - con chuột bạch này.

"Còn sống." Thoáng kiểm tra, Lạc Huyên cho ra kết luận. Kết quả này khiến nàng lấy lại niềm tin. Nàng lui lại một chút, tiếp tục chờ đợi. Nàng muốn xem xem cơ thể Quỷ Bảo sẽ tiến hành thanh trừ độc tố ra sao.

Đã không để Lạc Huyên nàng thất vọng, nằm trên bục, thân thể Quỷ Bảo đã bắt đầu diễn sinh dị trạng. Giống như lúc ở dưới địa đạo của Hoan Lạc am, lúc này huyết dịch lại nối nhau lưu chuyển. Bên trong, một cỗ khí tức màu đỏ đang giúp Quỷ Bảo hắn thanh trừ độc tố.

"Cỗ khí tức này thật quái lạ, rốt cuộc là gì nhỉ?".

Trước khi Quỷ Bảo hồi tỉnh, Lạc Huyên nàng đã tiến hành tra xét rất kỹ. Tâm mạch, đan điền, khắp mọi ngóc ngách bên trong thân thể hắn chỗ nào cũng đều đã được nàng cẩn thận xem qua. Nhưng kết quả nàng vẫn không thu được gì, chỉ biết thể chất hắn tốt hơn người bình thường rất nhiều. Phần cỗ khí tức màu đỏ kia, nàng căn bản là chẳng tra ra nguồn gốc. Nó hình như chỉ xuất hiện khi thân thể Quỷ Bảo hắn bị thương tổn nghiêm trọng hoặc là giống như bây giờ, bị độc tố hủy hoại.

Rõ ràng không có dị bảo ẩn tàng, thế thì... là bẩm sinh sao?

Lạc Huyên cho rằng như vậy.

...

Lạc Huyên kể ra cũng là một người kiên nhẫn. Nàng đã đứng đó, đợi cho tới khi toàn bộ chất độc mà Quỷ Bảo trúng phải được thanh trừ hết mới cúi người thu dọn chai lọ để rời đi.

Trước khi đi, nàng tất nhiên có hướng "con chuột bạch" của mình nhắn nhủ đôi điều.

"Quỷ Bảo." Lạc Huyên nhìn kẻ vừa mới từ cõi chết trở về, lấy tay xoa đầu hắn, mỉm cười nói: "Ngươi làm tốt lắm. Giờ thì ngủ đi, ngày mai lại tiếp tục giúp ta thử độc nhé".

...


Chỉ là một con chuột bạch, không hơn. Ở trong mắt Lạc Huyên thì Quỷ Bảo chỉ có bấy nhiêu giá trị mà thôi.

Tuy nhiên, nếu bảo Lạc Huyên xem nhẹ thì cũng không đúng. Thật ra nàng coi trọng hắn lắm chứ. Bởi nếu không có hắn, Lạc Huyên nàng sẽ phải đi bắt rất nhiều người, rất nhiều loài tinh quái để làm các thí nghiệm. Mà việc đó thì rất tốn công tốn sức, lại khá mất thời gian. Thêm nữa, con người hay là các loài tinh quái kia, sức đề kháng của bọn họ làm sao mà bì với Quỷ Bảo được. Ở trên người Quỷ Bảo, Lạc Huyên nàng có thể thử nhiều loại chất độc mạnh, qua đó sẽ dễ dàng đưa ra đánh giá, rút ra kinh nghiệm hơn.

Quỷ Bảo chỉ là một con chuột bạch, nhưng là con chuột bạch độc nhất vô nhị, không thể dùng tiền tài để mà mua được.

"Hì hì... Ngoan, cứ nằm ngủ đi. Bổn tiểu thư sẽ không để ngươi chết đâu. Sau này ngươi còn phải giúp bổn tiểu thư tu luyện độc công nữa đấy".

...

Kể từ hôm ấy, cứ cách dăm ba hôm là Lạc Huyên lại xuống mật thất "thăm hỏi" Quỷ Bảo một lần. Và cứ mỗi sau mỗi lần thăm hỏi là y như rằng trong căn mật thất sẽ vọng vang những tiếng kêu la thảm thiết. Tiếng cười cũng có mấy khi.

Máu đã chảy, nước mắt đã rơi. Những đau đớn, cơn tuyệt vọng... Căn mật thất chẳng khác nào địa ngục trần gian.

Đã có lúc Quỷ Bảo lịm đi. Đã có lúc hắn chìm trong tăm tối, chẳng nghĩ được gì, chỉ theo bản năng kêu gào, giãy giụa. Những tháng ngày đăng đẵng...

Con người, không ai có thể chịu đựng được hoàn cảnh như thế cả. Lạc Huyên chính là ác ma. Nàng ta căn bản chẳng có một chút gì gọi là lòng trắc ẩn, biết xót thương. Trái lại, nhìn Quỷ Bảo thống khổ kêu la, trên khuôn mặt nàng lại càng sinh thêm tiếu ý. Nàng cười.

Ngày qua ngày, dưới sự đày đoạ của Lạc Huyên, Quỷ Bảo chừng đã sắp phát điên. Trong cơn đau đứt ruột lìa gan, hắn thống hận gào to: "Ma nữ!! Ta muốn giết ngươi!!".

"Hửm?".

Đang đứng điều chỉnh lại thành phần độc dược ở gần đó, Lạc Huyên nghe Quỷ Bảo nói mình như vậy thì nhướng mày. Nàng xoay đầu lại.

Bị gông xiềng trói giữ trên bục, Quỷ Bảo vẫn tiếp tục buông lời nguyền rủa.

Khuôn mặt không có nhiều cảm xúc, Lạc Huyên đứng đấy nhìn, tai vẫn lắng nghe từng chữ một. Sau vài nhịp thở, nàng mới làm ra phản ứng.

Lấy ra thanh trủy thủ sắc lẹm, Lạc Huyên nghiêng người về phía trước. Bất thình lình nàng bóp mạnh miệng của Quỷ Bảo. Rồi sau đó...

Xẹt!

... Máu bắn tung toé. Trên bục, tứ chi Quỷ Bảo tức thì căng cứng, hai mắt trợn ngược, thốt chẳng thành câu.

Hắn sẽ không bao giờ còn nói ra được một lời nào nữa. Hắn... đã bị biến thành phế nhân rồi.

"Giờ thì ngươi đã biết giữ im lặng rồi nhỉ?".

Đem trủy thủ cất vào trong túi, Lạc Huyên xoay người bước đi.

Dưới chân nàng, một chiếc lưỡi đang nằm yên trên nền đá lạnh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện