Tiên Lôi Cuồn Cuộn Đến

Chương 50: Trọng sinh[1] . .



Cái gì ——?

Rốt cuộc là ai chết mà lại “Sống” đây!

Giang Dạ Bạch còn chưa hiểu ra làm sao, ánh mắt Cảnh Nguyên đã chuyển hướng đến nơi khác, sau đó nhẹ nhàng cười: “Dạ Bạch, nàng xem.”

Nàng theo phương hướng hắn quay đầu, liền thấy ——

Một người, hai người, ba người…

Ba người nàng tưởng đã tiêu thất …

Người thứ nhất, hai mươi tuổi đầu, ngũ quan tuấn mỹ, thần sắc lạnh lùng, áo trắng phiêu phiêu, tựa như băng tuyết.

Giang Dạ Bạch xoa xoa mắt, lại xoa xoa mắt, mới kêu ra tên của hắn: “Thiển Minh… Sư huynh?”

Người này không phải bị ma rủa phong ấn ở trong gương sao?

Người thứ hai, một thân y bào màu đỏ tía, cao gầy già cả, khi hành tẩu mơ hồ có lam quang bao quanh thân.

Giang Dạ Bạch nhìn đến hắn, thân mình liền không tự chủ được run lên: “Như Ý lão quân…” Cho dù nàng quên, thân thể của nàng cũng không quên nhớ, người này lúc trước từng dùng Như ý hỏa tra tấn nàng như thế nào.

Người thứ ba, nguyên ngay từ đầu Giang Dạ Bạch không thấy, nhưng hắn vẫn ở trên vai Thiển Minh giống như chim sẻ nhảy nhót loạn xạ, vì thế rốt cục nàng mới thấy được.

Nhỏ bé như thế, mê ngươi như thế, không cần nhắc, chỉ có thể là —— Quỳnh Hoa.

Thiển Minh không hờn giận nhíu mày, mở miệng nói: “Ngươi đừng có nhảy nữa, nhảy nữa cũng không cao lên đâu.”

Quỳnh Hoa nhất thời nổi giận: “Ngươi nói cái gì? Ngươi tưởng rất cao là giỏi hả, còn không phải bị lão tử dẫm nát dưới lòng bàn chân?”

Thiển Minh không nói hai lời, đánh hắn văng xuống dưới. Quỳnh Hoa ở không trung, thả người một cái, lại vững vàng đứng ở trên bờ vai của hắn, đắc ý nói: “Muốn quăng lão tử? Cửa cũng không có. Lão tử cứ đứng thế này, thoải mái.”

Thiển Minh thản nhiên nói: “Tùy ngươi. Dù sao ta không cảm giác có sức nặng gì.”

Quỳnh Hoa lại nhảy dựng: “Sức nặng sức nặng sức nặng, tin hay không lão tử đem núi Thái Sơn lại đây áp trên người ngươi? Cho ngươi cảm thụ rõ một chút cái gì gọi là sức nặng!”

Bên kia hai người khắc khẩu đấu võ mồm, bên này Giang Dạ Bạch nhìn mà hoàn toàn choáng váng. Này… Quỳnh Hoa và Thục Sơn không phải thề chết đối đầu sao? Sao lại đứng trên người Thiển Minh rồi? Hơn nữa bộ dáng thoạt nhìn… Còn rất quen thuộc?

Ba người đến gần, Như Ý lão quân trước hướng Liễu Diệp thi lễ: “Công chúa từ biệt nhiều năm, phong tư vẫn như xưa.”

Liễu Diệp lập tức hành đại lễ, ngưng mắt cười: “Tiên quân cũng vậy. Lần này nếu không có tiên quân, nữ nhi này của ta còn không biết phải chịu tra tấn gì đâu. Dạ Bạch, mau cám ơn tiên quân.”

Cái gì? ! Giang Dạ Bạch mở to hai mắt, chính lão gia hỏa này thiêu hủy toàn thân gân mạch nàng đó, còn cám ơn hắn! Không —— ôi chao?

Nàng sờ sờ mặt mình, lại sờ sờ cánh tay mình, rốt cục ý thức được không thích hợp.

Nàng —— từ khi nào thì bắt đầu cử động được ?

Rõ ràng tê liệt a!

Rõ ràng toàn thân đều héo rút mà!

Nhưng là, nàng hiện tại có thể đứng có thể đi, có thể hít có thể thở, hơn nữa làn da cũng chậm chậm đầy đặn mềm mại lên…

Thần a…

Nàng cố gắng nhớ lại một chút, hình như là từ lúc cho Chu Đồ một bạt tai, khi đó mình bắt đầu có khí lực… Mà nàng lúc ấy đang nổi nóng, bởi vậy không ý thức được có bao nhiêu không thích hợp.

Như Ý lão quân nhìn nàng, cười ha ha. Điệu cười này, lúc trước xem thế nào cũng thấy hung tàn, giờ phút này lại nhìn thế nào cũng thấy hòa ái: “Giang tiểu hữu[2], ngươi còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”

“Ai?” Không thoải mái … Hoàn toàn không có!

Liễu Diệp ở một bên nói: “Lão quân đối với Như ý hỏa nắm trong tay, quả nhiên là thiên hạ vô song. Nếu không có lão khống chế lam diễm hết sức vi diệu ở lúc trọng điểm tới tầng thứ chín, ngươi giờ phút này sẽ thật sự tê liệt, vạn thần khó cứu.”

Như Ý lão quân khiêm tốn nói: “Có gì đâu, có gì đâu. Chu Đồ, người này trời sanh tính đa nghi, giảo hoạt như hồ ly, nếu ta thi pháp không đúng, tuyệt đối không lừa được hắn, bởi vậy chỉ có thể ủy khuất tiểu hữu bị một phen chịu tội lớn.”

Giang Dạ Bạch kinh ngạc nói: “Ngươi lúc ấy… Không có thật sự phong ấn ta?”

“Ha ha. Ngươi cũng không phải ma nữ, ta phong ấn ngươi làm cái gì?”

“Nhưng Chu Đồ…”

“Ta chỉ là cho Chu Đồ bậc thang để xuống, dụ rắn ra khỏi hang mà thôi. Nếu không bằng này, Chu Đồ dùng cớ gì nhảy ra để cho ngươi thi triển vạn thần rủa, lừa ngươi mở thiên nhãn ra đây?”

“Vì sao các ngươi muốn cho hắn mở thiên nhãn ra?”

“Chuyện xưa này… Cũng rất dài rất dài …” Liễu Diệp có chút suy nghĩ nói, cuối cùng chuyển ảnh mắt hướng nơi nào đó, “Kỳ thật, chúng ta đều là người ngoài cuộc. Nguyên do trong đó, vẫn là để cho đương sự —— cũng là một đương sự duy nhất, đến nói cho con.”

Ánh mắt của nàng hướng đến, một thân áo bào nguyệt sắc, trên áo vết máu loang lổ, nam tử vẫn như trước quỳ một chân, cúi xuống bên người nàng.

Hắn cười ôn nhu như thế.

Thỏa mãn như thế.

Lại… Tang thương như thế.

Cảnh Nguyên.

Tim Giang Dạ Bạch từ bình ổn dần dần dồn dập.

Cảnh Nguyên ôn nhu đem tóc mái hỗn độn vén đến sau tai nàng: “Hỏi đi.”

“Cái gì?”

“Nàng muốn biết gì, đều có thể. Hỏi đi.” Trong mắt Cảnh Nguyên, có ánh nước nhợt nhạt, ánh nước kia làm cho cả người hắn thoạt nhìn lại là mềm mại, lại là ưu thương, “Ta a… Chờ một khắc này có thể nói cho nàng tất cả, không cần lại lừa nàng, không cần lại giấu giếm nàng, đợi… Suốt năm năm.”

Có lẽ là bị bi thương trong giọng nói của hắn cuốn hút, Giang Dạ Bạch nhịn không được liếm liếm môi, khẩn trương hỏi: “Năm năm trước làm sao vậy?”

Cảnh Nguyên nhìn vào mắt nàng, từng chữ từng chữ nói: “Năm năm trước… Ta trọng sinh .”

Trọng sinh!

Hai chữ, lại hô hấp không thông, lại giống hai tia sét cực lớn, ầm vang bổ xuống.

Giang Dạ Bạch nổi lên một trận run rẩy.

Mà thanh âm của Cảnh Nguyên, cùng tính cả cánh tay hắn, như có dòng nước ấm ào lại bao lấy nàng, khiến cho nàng không phải sợ hãi, cũng không bị bàng hoàng: “Nàng có còn nhớ nàng ở cấm địa phía sau núi nhìn đến mặt gương kia hay không?”

“Dự chi nó ngôn?” [3]

“Phải. Cảnh tượng ở trong gương nàng nhìn thấy lúc ấy, không phải lời tiên đoán.”

“Không phải lời tiên đoán?”

Cảnh Nguyên gật gật đầu, đồng tử trong mắt sáng rực như băng tuyết, đó là tuyệt vọng cực độ, mới có thể lưu lại dấu vết ở trong lòng một người: “Mà là sự thật.”

! ! ! Giang Dạ Bạch nhất thời liền kinh ngạc. Ở trong nháy mắt điện quang thạch hỏa, nàng đột nhiên đã biết là chuyện gì xảy ra.

Mà những miêu tả tiếp theo của Cảnh Nguyên, quả nhiên đem suy nghĩ trong đầu nàng giờ phút này, nhất nhất hóa thành việc thực ——

“Sự thật chính là, chúng ta đính hôn từ nhỏ, sau khi lớn lên, hai nhà lui tới thân mật, chúng ta cũng thuận lý thành chương yêu nhau. Ta thi đậu công danh, ở tuổi mười bảy, coi như tuần phủ, được Hoàng Thượng rất coi trọng. Ngay tại Trung thu một năm kia, cũng chính là hôm nay, ta cưới nàng…”

Trong gương, giá y[4] màu đỏ.

Nàng cùng hắn, ngồi trong động phòng hoa mỹ, thâm tình tướng vọng[5].

“Ta nghĩ đến đó là hạnh phúc bắt đầu. Không ngờ, cũng là một khắc thiên nhân vĩnh quyết[6]. Ma tộc xâm nhập, thiên hạ đại loạn, nàng trời sanh tính cương liệt, không chịu chịu nhục, ở đêm tân hôn, dùng chủy thủ tự sát.”

Trong gương, máu tươi bao trùm mặt kính.

Nàng mặc giá y, ngã xuống trong vũng máu.

“Ta vốn muốn tự sát cùng nàng, nhưng lúc này, mẹ nàng đi ra ngăn cản ta. Cũng ngay tại thời khắc lửa ma hàng thế[7] đó, phong ấn của nàng bị xốc lên, khôi phục trí nhớ. Người nhớ rõ người là ma tộc công chúa ba trăm năm trước bại bởi Sùng Hương, cũng nhớ rõ mình lập lời thề đối với Sùng Hương, chỉ cần có Vô Cực thiên thư trong tay, ma tộc sẽ tuân thủ lời hứa. Nhưng thiên thư đã bị Chu Đồ hủy. Không có thiên thư, mẹ nàng cho dù có là công chúa cao quý, cũng không có sức mạnh ngăn cản toàn tộc, vì thế, người dùng toàn bộ ma lực, làm một sự kiện duy nhất có thể làm—— “

“Ta làm cho hắn trọng sinh. Trở lại năm năm trước, ở trước khi bi kịch còn chưa hình thành, đi viết lại lịch sử.” Liễu Diệp thay Cảnh Nguyên nói tiếp, sau đó cười cười, “Ta làm việc này thật đúng đắn. Ta quả nhiên không có chọn sai người, Cảnh Nguyên, ngươi thành công .”

Ánh mắt Cảnh Nguyên thủy chung cố định vào khuôn mặt Giang Dạ Bạch, giây lát không rời. Bởi vì chỉ có hắn biết, để được đơn giản chăm chú nhìn gần như thế này, đều thập phần không dễ dàng gì.”Ta mở to mắt, lại nhớ tới mười hai tuổi. Quanh mình hết thảy đều không có biến[8], nhưng chính ta, lại thay đổi. Ta biết, có nam nhân tên là Chu Đồ, bởi vì không thể được mẹ nàng yêu mà đọa thân thành ma; ta biết trước sẽ xảy ra chuyện hắn hủy diệt thiên thư; ta biết Trung thu năm năm sau, hắn sẽ thành công mở thiên nhãn ra, dẫn ma tộc xâm nhập; ta càng biết, năm năm sau, mọi người đều phải chết, mà nàng… Cũng sẽ chết…”

Hắn vươn ngón tay run run, đầu tiên nhẹ nhàng đụng chạm một chút trên mặt Giang Dạ Bạch, sau đó, chậm rãi sát lại, áp khuôn mặt nàng trong tay.

Chạm đến chân thật như thế …

Khuôn mặt xinh đẹp như thế …

Hô hấp nóng rực như thế …

Chân thật mà kiên định còn sống như thế.

Hai hàng nước mắt, từ trong ánh mắt còn sâu thẳm hơn mặc ngọc, sáng ngời hơn thủy tinh, cứ thế chảy xuống.

Cảnh Nguyên bỗng nhiên ôm lấy Giang Dạ Bạch, như là đem áp lực cả đời của tình cảm thật sâu đậm bạo phát ra.”Cho nên, ta không hề đọc sách, lên Thục Sơn; cho nên, ta bỏ qua thời gian chung sống với nàng; cho nên, sau khi nàng cũng lên núi, đối với nàng làm như không thấy, không dám nhận thức…”

Đó là một đoạn thời gian giãy dụa thống khổ như thế nào.

Bao nhiêu lần, có bao nhiêu lần muốn liều lĩnh tiến lên, ôm lấy nữ tử không biết mình, thậm chí còn cáu giận mình này, mà nói: “Dạ Bạch, Dạ Bạch, nàng còn sống!”

Có bao nhiêu lần trơ mắt nhìn nàng chịu khổ, hận không thể thay nàng nhận hết;

Có bao nhiêu lần trái lương tâm nói dối, cố ý xa cách, ngay cả ba chữ “Tiểu sư muội”, đều chỉ dám nhẹ nhàng bâng quơ gọi, sợ gọi lớn, sẽ phát hiện chỉ là một giấc mộng. Mộng tỉnh lại, thê tử của hắn vẫn là chết ở trong lòng hắn, đầm đìa máu tươi;

Khi trúng độc hoa Phật chê cười, hết sức ý loạn tình mê, gọi nàng một câu “Muội muội “, mà cảm giác như thời gian nghịch chuyển, hết thảy một lần nữa lại tới, một đời này Giang Dạ Bạch cũng không biết, từng, hắn gọi nàng “muội muội” vô số lần…

Năm năm .

Năm năm .

Từ sau ngày trợn mắt trọng sinh, qua suốt năm năm, sáu mươi tháng luân phiên thay đổi, một ngàn tám trăm hai mươi lăm ngày đêm đan vào… hắn ẩn nhẫn, hắn thiện biến[9], hắn không từ thủ đoạn, hắn dối trá lừa gạt, hắn sở dĩ làm hết thảy cũng chẳng qua là vì giờ khắc này ——

Sống sót.

Ayu: xúc động ~ing ╰( ̄▽ ̄)╭

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: câu đố giải khai

Mọi người có vừa lòng?

Oa ha ha ha, kỳ thật! !

Đây là một cái —— trọng sinh văn a! ! ! ! !

Chương tiếp theo tiếp tục công đạo tiền căn hậu quả

Yên tâm, từng cái nghi vấn của các ngươi, đều cũng có đáp án ~

[1] Trọng sinh: hay ‘trùng sinh’, thường là chết đi sau đó linh hồn nhập vào thể xác mình trong quá khứ mà sống lại.

[2] Tiểu hữu: bạn nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện