Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 51: Lão nhân sắp chết



Màn đêm buông xuống, sao sáng đầy trời, ánh bạc chói lọi.

ở một chỗ cách sơn cốc bị Trương Hằng đập xuống chừng bốn năm dặm, nơi này có một dòng suối trong suốt róc rách lưu chuyên, dưới ánh trăng chiếu rọi. có thể thấy được bóng người dưới nước.

Triệu Thụy kinh ngạc nhìn một đóa tuyết liên ủ rũ trong tay. cỡ chừng nắm tay. toàn thân Tuyết trắng trong suốt, như một tác phẩm nghệ thuật không nhiễm hạt bụi.

Nếu Trương Hằng ở đây, sẽ phát hiện đóa tuyết liên này giống y như đóa tuyết liên đo Ninh Tuyết Dung biến thành ở trong túi trữ vật của hắn.

Khác nhau duy nhất, là đóa Tuyết liên này dường như càng thêm ủ rũ, giống như có thể tùy lúc héo khô chết đi.

Triệu Thụy còn chưa phản ứng lại được từ tình cảnh qủy dị vừa rồi. lúc đó trợn to mắt nhìn Lạc Ngưng Tuyết ờ ngay bên cạnh mình hóa thành một đóa tuyết liên, vẻ mặt của hắn càng khiếp sợ hơn vài phần so với Trương Hằng khi trước.

- Ta phải làm gì đây? Lạc sư tỷ lại biến thành một đóa Tuyết liên, hình như là bị Đường sư huynh truy sát thành Như thế.

Trong lòng Triệu Thụy loạn thành một đoàn khác với Trương Hằng, hắn trời sinh tính tình đơn thuần thiện lương.

Hơn nữa, hắn đi ra từ một chỗ ngăn cách, cũng sinh ra lòng ái mộ đối với Lạc tiên tử thanh nhã như tiên, bằng không thì cũng không ăn no rảnh việc tới gây chuyện với Lý Phong.

Khác với Trương Hằng, hắn đối với đóa Tuyết liên đo Lạc Ngưng Tuyết biến thành càng thêm yêu thương, hận không thể dùng mạng của mình cứu một đường sinh cơ cho đóa tuyết liên này.

Hắn đi dọc theo dòng nước không có mục đích, phía trước có một tia sáng như ẩn như hiện.

Trong lòng Triệu Thụy vui vé, như đang đi trong con đường tăm tối thấy được ngọn đèn sáng chi đường.

Bước nhanh về hướng kia. Chỉ một lát. trước mặt hắn xuất hiện một căn nhà tranh.

Căn nhà tranh này không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt, nếu muốn chỉ ra chỗ đặc biệt, cũng Chỉ có thể là một căn nhà tranh như thế lại dựng lên ở trong khe sâu hẻo lánh này.

Bên trong nhà tranh có ngọn đèn như ẩn như hiện, nghĩ rằng bên trong khẳng định có người.

- Có ai không?

Triệu Thụy cận thận dè đặt che chở tuyết liên trong tay. nhìn bên trong hô lên.

Không có phản ứng nào.

- Thật sự không có ai sao? Ta tiến vào đó.

Triệu Thụy đẩy cửa nhà tranh ra.

Bên trong nhà tranh có một cái giường, một cái bàn. một cái ghế dựa. ngoài ra đã không còn gì khác.

ở trên giường bằng gỗ cứng ngắc, có một bóng người mơ hồ không rõ.

Triệu Thụy cả kinh, không ngờ ở đây còn có người, mở to mắt nhìn cho kỹ. Chỉ có thể phán đoán đối phương là một lão nhân quả sáu mươi tuổi.

Ngoài ra, mặc kệ Triệu Thụy dùng mắt nhìn thế nào. hay là dùng Linh Nhãn Thuật quan sát, cũng Chỉ có thể nhìn thấy đường nét như ẩn như hiện của đối phương.

Trong vô hình, như có một lực lượng mà người ta không biết, làm cho Triệu Thụy không thể nhìn rõ dung mạo của đối phương.

- Lão nhân gia. đã quấy rầy.

Triệu Thụy cũng không phải kẻ ngốc. hắn đương nhiên sẽ không cho rằng gặp một lão nhân ở chỗ này sẽ là một phàm nhân bình thường.

Có thể đối phương chính là một vị đại thần thông ẩn tàng trên thế gian.

Nghĩ tới đậy, ánh mắt Triệu Thụy nhìn về phía lão nhân này càng thêm nóng bòng, hắn thật hy vọng đối phương là một vị cao nhân lánh đời. như thế thì Tuyết liên trong tay mình được cứu rồi.

Lão nhân khẽ ngẩng đầu, đối mắt như vô thần khẽ liếc Triệu Thụy, tiếng nói già nua yếu ớt truyền tới:

- Mời ngồi đi, một lão già như ta ở trên thế gian này quá lâu rồi. hình như không lâu trước... À, khoảng mười vạn năm trước, ở chỗ ta cũng đã đến một bằng hữu hậu bối... Nói thật chứ, ta đã chán ghét thế giới này. nhưng lại không muốn rời khỏi đây... Chẳng qua ngươi có thể gặp được tạ cũng là một phen duyên phận, theo ta trò chuyện một lúc đi...

Triệu Thụy không hiểu nhiều những lời lão nhân nói. cũng không nghe ra quá nhiều tin tức từ trong lời đối phương nói. thế nhưng có thể khẳng định đối phương là một vị cao nhân lánh đời. Hắn đi đến chỗ ghế dựa, cười ha ha:

- Lão nhân gia. nếu ngài sống nhiều năm như vậy, như thế tất nhiên có thần thông vô thượng.

Lão nhân lắc đầu:

- KỲ thật, trong cơ thể ta không có một chút pháp lực.... thân thể đã triệt để tàn phế rồi...

- Làm sao được chứ? Nếu ngài không có một chút pháp lực. làm sao có thể sống ở nơi này nhiều năm như vậy?

Lão nhân khẽ ho khan một tiếng, vươn tay run run chỉ vào ngọn núi ở xa xa ngoài cửa:

- Ngươi xem, ngọn núi đối diện kia. nó chăng phải cũng không ẩn chứa một chút pháp lực hay sao. mà theo ta ước đoán ngọn núi đó cũng đã tồn tại tối thiểu ngàn vạn năm rồi...

Triệu Thụy không đồng ý nói:

- Làm sao có thể nói Như thế? Núi là vật chết không có sinh mệnh, cho nên nó có thể tồn tại lâu như vậy.

Lão nhân mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên đóa tuyết liên trong tay Triệu Thụy:

- Lẽ nào đóa tuyết liên trong tay ngươi cũng là vật chết? Theo ta đánh giá. tuyết liên này tối thiểu cũng tồn tại mười vạn năm rồi.

Triệu Thụy vừa nghe lão nhân nhắc tới Tuyết liên trong tay mình, trong lòng vừa nhảy lên. nhớ tới mục đích mình tới đây, gấp gáp nói:

- Lão nhân gia. ta van xin ngài, ngài cứu giúp nàng đi. nàng sắp không được rồi!

Lão nhân không nhanh không chậm nói:

- Sinh mệnh của nàng ta còn lại chừng một canh giờ. hẳn là thi triển bí thuật gì vượt quá phạm vi thừa nhận của bản thể. Một canh giở sau, nàng sẽ trở thành một đóa Tuyết liên bình thường, cho dù bồi dưỡng, đợi thêm mấy vạn năm, cũng Chỉ có một chút hy vọng khôi phục thân người.

Triệu Thụy thấy lão nhân dễ dàng "đoán được" nguyên nhân bệnh của Lạc Ngưng Tuyết. sắc mặt mừng rỡ:

- Vậy xin ngài cứu giúp nàng đi.

Lão giả lạnh nhạt nói:

- Tuy rằng ta lúc này có thể miễn cưỡng cứu nàng một mạng, nhưng kiên quyết không thể nào ra tay vì nàng ta.

Triệu Thụy không thể hiểu được nói:

- Nếu ngài có thể cứu nàng, vì sao lại không cứu nàng? Ngài có yêu cầu gì. chỉ cần ta có thể làm được, liền nhất quyết không từ chối!

Lão giả không có chút dao động, chậm rãi nói:

- Nếu như ta cứu nàng, sẽ đối nghịch với một tồn tại vô địch, đến lúc đó Khẳng định sẽ phải trả cái giá thảm trọng.

- Lẽ nào ngài cứu một người còn có thể đối nghịch với người khác? Người đó là ai?

Ánh mắt Triệu Thụy từ từ hiện lên vài phần không kiên nhẫn, lại thêm một lát, Lạc

Ngưng Tuyết sẽ triệt để biến mất khỏi thế giới này.

Lão giả vươn tay chỉ bầu trời ngoài phòng, tùy ý nói:

- Chính là nó.

- Trời? Bầu trời?

Triệu Thụy nghi hoặc khó hiểu.

Lão nhân gật đầu nói:

- Đúng, chính là nó. Đóa Tuyết liên tinh linh này dựa theo tự nhiên phát triển, lẽ ra sẽ biến trở về nguyên hình, nếu như ta can thiệp quỹ tích phát triển này, sẽ tạo thành kết quả không thể dự liệu đối với nhân quả tuần hoàn trong toàn thiên địa, ngang với việc phá hoại trật tự thế giới này, cũng ngang với việc đối nghịch với thiên đạo.

Triệu Thụy vừa nghe lời này, nhìn tuyết liên héo rũ trong tay, lửa giận liền bùng lên:

- Lão thối lắm! Nàng là bị người ta bức thành Như thế. làm sao nói là tự nhiên phát triển thành?

Lão nhân không nóng không lạnh nói:

- Tất cả những chuyện xảy ra trên thế gian này, đều là kết quả phát triển tự nhiên. Cho dù là cả khối Đông Vân đại lục này hóa thành hư vô, cũng không có gì kỳ quái. Cái gọi là thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô câu. những lời này là ai nói, ta quên rồi, nhưng vẫn rất có đạo lý...

Triệu Thụy tràn ngập lửa giận trừng lão nhân, nổi giận mắng:

- Những kẻ gọi là cao nhân lánh đời như các ngươi, lẽ nào đều lãnh khốc vô tình như thế hay sao? Cứu một người coi như đối nghịch với thiên đạo, Chỉ có thể trơ mắt nhìn một sinh mệnh kết thục.

- Có thịnh tất có suy, có sinh tất có tử, có nguyên nhân tất có quả...

Lão nhân thấp giọng lẩm bầm nói.

-Lão đi chết đi!

Rốt cuộc Triệu Thụy không nhịn được, vung tay lên, một cái hỏa đạn đánh lên người lão nhân.

Bùm một tiếng, trên người lão nhân liền bắt lửa, điều này nằm ngoài dự liệu của Triệu Thụy.

Lão nhân vẫn bình thản như trước, chằm chậm nói:

- Có lửa thì để nó thiêu đốt đi...

Chỉ một lát. toàn thân thể lão nhân đều bị thiêu đốt. thế nhưng lão vẫn bình thản nhìn Triệu Thụy, giống như sinh tử không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến lão.

Triệu Thụy bị bộ dạng lão nhân thiêu đốt trong lửa, nhưng vẫn bình thản như không chấn trụ, trơ mắt nhìn thân thể kể cả y phục lão nhân nháy mắt hóa thành tro tàn.

- Trời ạ. ta đã giết hắn...

Triệu Thụy nhất thời sinh ra lòng hối hận. vốn cho rằng đối phương là thế ngoại cao nhân, hỏa cầu nho nhỏ này hẳn là không thể xúc phạm tới đối phương.

Đột nhiên, Triệu Thụy như nhớ tới điều gì, lấy tay hung hăng đánh lên đầu minh mấy cái:

- Ta đốt chết lão rồi. ai tới cứu Lạc sư tỷ đây?

Nhưng mà đúng lúc này. Triệu Thụy phát hiện một đống tro cốt trước mắt, nháy mắt liền hội tụ lại. nhanh chóng tổ hợp. Chỉ một lát, trước mắt liền xuất hiện lão nhân như tàn phế kia.

- Lão không chết?

Triệu Thụy khó tin nhìn lão ta. sau đó hiện lên vẻ mừng rỡ.

Lão nhân gật đầu nói:

- Vừa rồi ta đã chết một lần chẳng qua sống lại mà thôi.

- Van cầu ngài, cứu nàng một mạng, có được không? Tất cả những gì trên người ta đều đưa cho ngài.

Triệu Thụy đặt túi trữ vật của mình lên bàn dường như nghĩ tới điều gì, lấy trước ngực ra một cái vòng cổ bình thường:

- Đây là thứ ta mang từ khi sinh ra, cũng đưa cho ngài.

Lão nhân bình thản nhìn hắn lấy ra những thứ này, giống như thế gian đã không còn gì có thể đánh động được lão.

Nhưng ngay khi lão thấy chiếc vòng cổ Triệu Thụy lấy ra từ trước ngực, thần sắc khẽ đổi.

Vươn tay ra, chiếc vòng cổ kia liền xuất hiện trong tay lão. nhìn bằng mắt thường giống như chiếc vòng này biến mất trong hư không, sau đó xuất hiện trên tay lão.

Triệu Thụy cũng bị thần thông của lão nhân làm cho hoảng sợ. nhưng không đám nói gì thêm.

Lão nhân nhìn chiếc vòng cổ này. khẽ thở dài một hơi, thần sắc phức tạp hỏi:

- Có phải ngươi họ Triệu?

Triệu Thụy kinh ngạc nói:

- Làm sao ngài biết được?

Lão nhân vừa buông tay. chiếc vòng lại hư không trở về trước ngực Triệu Thụy.

- Được rồi. nếu ngươi là họ Triệu, hơn nữa trong tay cũng có chiếc vòng này. ta ngoại lệ ra tay một lần.

Lão nhân liền đứt khoát đáp ứng hắn.

Triệu Thụy sinh ra một loại cảm giác rất không chân thực, không đám tin hỏi:

- Ngài thật sự đồng ý rồi sao?

Lão nhân không nói hai lời, vươn tay ra. Tuyết liên trong tay Triệu Thụy liền bay lên hư không. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

Sau đó, lão nhân chi tay ra, không nhìn thấy bất cứ dao động linh khí nào. Tuyết liên vốn đang héo rũ liền nhanh chóng khôi phục sinh cơ.

Ánh sáng trắng lóe lên. sau khoáng khắc, tuyết liên liền hóa thành Lạc Ngưng Tuyết toàn thân váy trắng tuyết, như tiên tử giáng trân.

Triệu Thụy trợn mắt há mồm, thần thông bậc này quá thật nghịch thiên cực điểm!

Lẽ nào ngài ấy là tiên trong truyền thuyết?

- Đa tạ tiền bối cứu giúp.

Lạc Ngưng Tuyết cúi người thật sâu trước lão nhân này.

Lão nhân khoát tay chặn lại. hạ lệnh đuổi khách:

- Các ngươi có thể đi.

- Vâng vâng...

Triệu Thụy liên tục cảm tạ lão nhân.

Lạc Ngưng Tuyết không nhịn được hỏi một câu:

- Chẳng hay Đường Phong trúng bí thuật của ta, hiện giờ còn sống hay chết?

Lão nhân khẽ kinh ngạc:

- Đường Phong theo như ngươi nói dường như đã không còn trên đời này. về phần tu sĩ trúng bí thuật của ngươi... Ha ha, nếu như là trước đây. khẳng định ta sẽ sinh ra hứng thú với hắn.

Lạc Ngưng Tuyết rất khó hiểu, vừa chuẩn bị hỏi gì. Chỉ thấy lão nhân vung tay lên. hai người liền biến mất khỏi phòng, đồng thời xuất hiện ở trên đỉnh núi cách đó mấy trăm dặm.

Ngay trong nháy mắt hai người biến mất, trên bầu trời sinh ra một cỗ rung động không ai cảm ứng được.

Một tia chớp màu đen phủ xuống từ bầu trời.

Đạo tia chớp đen này như trong suốt, xuyên qua tầng mây, xuyên thấu dãy núi, xâm nhập vào nhà tranh, giống như đến từ thời không xa hàng tỷ dặm, bị nó xuyên qua không có chút ảnh hưởng nào.

Dường như hết thảy những thứ trên thế gian này đều không có quan hệ tới nó.

Rốt cuộc, tia chớp đen này vừa lúc bắn lên người lão nhân này.

Xẹt một tiếng, không có chút phán kháng gì. lão nhân bị tia chớp đen bắn trúng, toàn thân thể biến mất giữa hư không.

Dưới màn đêm, chi để lại một nhà tranh không bóng người, cùng ngọn đèn mờ nhạt như sắp tắt bất kỳ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện