Tiên Luyện Chi Lộ
Chương 82: Phạm Tiểu Hắc
Phạm Tiểu Hắc lộ sắc mặt hoảng sợ nói.
Bé trai kia thở hổn hển mấy hơi. sắc mặt mang theo vẻ phẫn nộ nói:
- Phạm Đôn Tử, hắn... hắn dẫn theo mấy người ngoài trấn xông vào nhà của ngươi...
- Cái gì? Phạm Đôn Tử. cái tên cùng hung cực ác kia lại tới nhà của ta.
Phạm Tiêu Hắc hoảng hốt không thôi, dường như rất hiểu cái tên Phạm Đôn Tử này...
Đột nhiên Phạm Tiểu Hắc dường như nghĩ tới điều gì, cả người như phát điên chạy về nhà.
- Đường sư huynh. chúng ta đi xem đi, khẳng định Tiểu Hắc cần chúng ta giúp đỡ.
Triệu Thụy đề nghị với Trương Hằng.
Trương Hằng hơi suy nghĩ, liền đồng ý.
Không biết vì sao, Trương Hằng cảm giác mình gặp Phạm Tiểu Hắc ở nơi này cũng không phải là việc ngẫu nhiên.
Ở động phủ tranh đoạt máu tanh này. vì sao gặp phải một thị trấn phàm nhân, hơn nữa vì sao lại trùng hợp dụng tới đứa bé Phạm Tiểu Hắc bất hạnh Như thế.
Sợ rằng đáp án Chỉ có Huyết Sát Thần Đế đứng đầu động phủ này Mới biết được. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenbathu.net
Nếu như đem việc tiến vào động phủ coi như một trò chơi Online, như vậy hiện giờ mình có tính là nhận được một nhiệm vụ ẩn giấu hay không? Trong lòng Trương Hằng nghĩ tới.
Phạm Tiểu Hắc điên cuồng chạy tới, Trương Hằng cùng Triệu Thụy theo sát sau hắn liên tục đi qua mấy hém nhỏ. rốt cuộc đến nhà Phạm Tiểu Hắc.
Đây là một căn phòng rách nát khó coi. bên trong miễn cưỡng ở được vài người, còn không bằng cả phòng ốc hai ông cháu họ Quách ở Độc Thiên Bảo.
Phạm Tiểu Hắc bỗng nhiên xông vào phòng, khoảng nửa giây sau, từ bên trong truyền ra tiếng gào thét xé nát tim gan của Phạm Tiêu Hắc.
- Ta liều mạng với các ngươi!
Trương Hằng cùng Triệu Thụy vội vã xông vào phòng, tình cảnh đập vào mắt làm hai người không khỏi ngẩn ngơ.
ở trong căn phòng nhỏ hẹp này. không có bao nhiều đồ vật. trên mặt đất sát góc tường trải một tầng cỏ làm giường nằm.
ở trên mặt cỏ, đang nằm một cô gái người trần truồng, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi. một thân y phục vài bố đã bị xé thành mảnh nhỏ.
Hai chân thiếu nữ này bị hai tên đàn ông thô lỗ kéo ra. hạ thể chảy ra dịch thể hỗn tạp làm người ta ghê tởm cùng lưu lại vết máu, một đôi nhũ hoa còn chưa phát dục hoàn toàn bị cấu véo thành những vệt máu thật sâu. khuôn mặt tái nhợt còn sót một chút tàn hồng. Mái tóc dài bị một cánh tay hung hăng kéo ra, khuôn mặt có vài phần tư sắc bất đắc dĩ ngửa lên trời, bất lực rên rỉ.
Ánh mắt thiếu nữ không có bất kỳ biểu tình gì, không có phẫn nộ. không có bi ai. thậm chí ngay cả nước mắt cũng không có.
Thứ duy nhất có, chỉ là trổng rỗng vô tận cùng chết lặng.
Rõ ràng, thiếu nữ này đã bị chà đạp một thời gian dài.
- A!
Phạm Tiểu Hắc hai mắt sung huyết, cầm lấy nửa chiếc ghế trên mặt đất, hung hăng ném tới một gã nam tử mặc áo gấm trong số đó.
Nam tử áo gấm kia cười ha hả:
- Ngươi tới chậm rồi. ta đã sớm sảng khoái xong, nếu không thì ngươi cũng thử xem tỷ tỷ đâm đãng của ngươi...
- Phạm Đôn Tử, ngươi chết cho ta!
Cái ghế của Phạm Tiểu Hắc mắt thấy sẽ đập lên người nam tử này.
Phạm Đôn Tử hừ khẽ một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng vung lên. cả người Phạm Tiểu Hắc liền bị đánh bay xa mấy thước, đập mạnh vào vách tường.
- Các huynh đệ. thích đủ rồi chứ?
Phạm Đôn Tử nhìn mấy tên đàn ông còn đang triền miên trên thân thể thiếu nữ nói.
- Lão đại, chúng ta còn chưa chơi đủ mà, ngài chờ thêm một lát.
Một tên mặt rỗ cười hèn mọn, sau đó lại tiếp tục chà đạp thân thể thiếu nữ.
- Được rồi. ta lại chờ các ngươi một hồi vậy!
Phạm Đôn Tử cười ha hả. quay đầu nhìn lại. Bỗng phát hiện hai người khách không mời đứng ngoài cửa.
Trương Hằng cùng Triệu Thụy đều lạnh băng nhìn hắn.
- Các ngươi là ai?
Phạm Đôn Tử cảnh giác nhìn hai người này.
- Người muốn mạng ngươi...
Trương Hằng giành trước Triệu Thụy ra tay. một chưởng nhẹ nhàng đập lên vai hắn.
Lập tức, một trận tiếng vang xương cốt vỡ vụn phát ra trong phòng nhỏ này.
- A!
Phạm Đôn Tử phát ra một tiếng hét thảm, lập tức hôn mê.
Trương Hằng lại đánh tiếp một chưởng, đánh nát cánh tay còn lại của Phạm Đôn Tử.
Phạm Đôn Tử lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, tỉnh lại từ trong hôn mê. nhưng ngay sau đó lại hôn mê ngay.
Cứ thế, Trương Hằng từng chút từng chút dày vò hắn.
Triệu Thụy lại xông lên trước, lấy mạng tất cả những tên đàn ông kia, ra tay vô cùng dứt khoát.
- Tỷ tỷ!
Đột nhiên, Phạm Tiểu Hắc vọt tới trước mặt tỷ tỷ mình, lớn tiếng rống lên.
Bùm! Trương Hằng đánh một quyền cuối cùng lấy mạng Phạm Đôn Tử.
- Tỷ tỷ... huhu...
Phạm Tiểu Hắc thê lương vạn phần khóc to.
Trương Hằng liếc nhìn, đã thấy thiếu nữ ở góc tưởng đã mất đi hơi thở...
Trong phòng nho nhỏ. chỉ còn lại tiếng khóc trầm thấp của Phạm Tiểu Hắc.
Đối mặt tình cảnh như vậy. trong lòng Trương Hằng đột nhiên có chút rối loạn, ở thời khắc này. hắn nhớ tới Yến Vũ Tình trước kia, vị hiệp nữ có được dung mạo tuyệt
sắc.
Tuy rằng giết ca ca Yến Vũ Tình chính là Đường Phong. Ý đồ cưỡng gian nàng cũng là Đường Phong, tuyệt đại bộ phận trách nhiệm đều ở trên người Đường Phong. Thế nhưng, bây giờ chủ nhân thân thể này là Trương Hằng, cũng không thể chối từ trách nhiệm này.
Nghe tiếng khóc không ngừng của Phạm Tiểu Hắc, Trương Hằng có chút tâm phiền ý loạn, vì vậy đi ra ngoài cửa.
- Triệu sư đệ. ta đi trước...
Trương Hằng nói một tiếng với Triệu Thụy.
Triệu Thụy phát hiện sắc mặt Trương Hằng có chút không dễ coi, vội đuổi theo:
- Đường sư huynh. huynh không có chuyện gì chứ?
- Không sao cả, ta đi trước.
Trương Hằng thấp giọng nói một tiếng, liền bước đi.
- Chờ đã!
Đúng lúc này, Phạm Tiểu Hắc đuổi tới.
- Cảm tạ hai vị đại hiệp giúp Tiểu Hắc báo thù, ở đây, Tiểu Hắc nhất định phái báo đáp các vị.
Phạm Tiểu Hắc lau khô nước mắt trên mặt. không biết lấy từ đầu ra hai thỏi bạc.
- Mời các vị bất luận thế nào cũng phải nhận lấy. khẳng định thứ này có tác dụng với hai vị đại hiệp.
Phạm Tiêu Hắc đầy kiên trì nói.
Triệu Thụy không nói gì thêm, tiếp nhận một thời bạc trong đó. cũng coi như là một phần lòng tốt của đối phương.
Tuy rằng không để ý tới một thời bạc như thế. nhưng Trương Hằng không muốn làm nghịch ý đối phương, cũng nhận lấy thời bạc này.
Sau khi tiếp nhận thời bạc, Trương Hằng phát hiện chất liệu của thời bạc này cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng ở bên cạnh thỏi bạc. Trương Hằng phát hiện mấy chữ:
"'Huyết tẩy Phạm Gia Trang đặc xá Sinh Tử Môn."
Vì sao trên thời bạc này lại có chữ viết? Đặc xá Sinh Tử Môn. trong đó còn ẩn chứa ảo diệu gì? Trương Hằng có chút khó hiểu, nhưng cảm giác thứ này hẳn có tác dụng cho mình.
Nhìn thân ảnh cô đơn của Phạm Tiểu Hắc đi về phía xa xa. Trương Hằng ma xui quỷ khiến hỏi một câu:
- Tiểu Hắc, ngươi định đi đầu?
Phạm Tiểu Hắc quay đầu lại liếc nhìn Trương Hằng. trong mắt lộ ra rét buốt thấu xương:
- Phụ mẫu ta bị người trong trấn đánh chết, hiện giờ tỷ tỷ ta cũng bị người trấn hại chết rồi... Nếu như ta còn ở lại đây. một ngày nào đó. ta cũng sẽ bị bọn họ hại chết...
- Ta hận nơi này thấu xương, ta phải đợi một ngày nào đó quay trở lại - Tắm máu Phạm Gia Trấn!
Tắm máu Phạm Gia Trấn!
Mấy chữ này bao hàm chấp niệm mạnh cỡ nào? Làm người ta không có chút hoài nghi hắn có thể đạt thành mục tiêu đó.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Trương Hằng và Triệu Thụy, thân ảnh gầy yếu của Phạm Tiểu Hắc nhỏ đi từng chút, cuối cùng biến mất ở ngoài trấn.
Không biết vì sao, trong lòng Trương Hằng có một loại cảm giác, cuối cùng nhất định Phạm Tiểu Hắc sẽ trở về, khi đó Phạm Tiểu Hắc sẽ đủ thực lực làm chuyện muốn làm...
Theo hắn biến mất, gian phòng ốc ở chỗ Phạm Tiểu Hắc cũng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở thế gian này.
Trương Hằng ngẩng đầu nhìn mặt trời màu máu trên bầu trời, miệng lẩm bẩm.
Chuyện của Phạm Tiểu Hắc mang đến cho hắn một loại ảo giác vừa chân thật lại hư vô; giống như là vô tình ngủ gật mơ một giấc mộng.
Ngón tay sờ nén bạc trên tay. truyền tới một làn hơi lạnh.
Có thể, đây không chỉ đơn giản là một nén bạc. Trương Hằng nghĩ như thế.
- Đường sư huynh. hiện giờ chúng ta đi nơi nào?
Qua nửa ngày, Triệu Thụy mới hỏi.
Trương Hằng hỏi:
- Đệ có từng uống rượu chưa?
- Rượu? Ta nghe các sư huynh trên núi nói qua, lẽ nào sư huynh muốn cùng ta đi uống rượu... vậy thật là tốt quá!
Triệu Thụy lập tức có hứng thú.
Trương Hằng mắt lạnh liếc hắn:
- ở chỗ này là lĩnh vực cấm pháp, không thể vận dụng pháp lực. ngươi cho rằng mình có thể uống mấy chén?
Vừa nghe lời này. Triệu Thụy không khỏi kinh ngạc.
Ở trong lĩnh vực cấm pháp Trương Hằng chiếm ưu thế quá lớn, bất luận là đánh nhau, hay là ăn thịt uống rượu.
Trương Hằng mắt lạnh nhìn trấn nhỏ biểu hiện quá mức bình thường này. trong đầu chợt lóe linh quang rồi biến mất.
Vì sao nơi này mang tới cho mình một cảm giác như đã từng quen biết?
Bé trai kia thở hổn hển mấy hơi. sắc mặt mang theo vẻ phẫn nộ nói:
- Phạm Đôn Tử, hắn... hắn dẫn theo mấy người ngoài trấn xông vào nhà của ngươi...
- Cái gì? Phạm Đôn Tử. cái tên cùng hung cực ác kia lại tới nhà của ta.
Phạm Tiêu Hắc hoảng hốt không thôi, dường như rất hiểu cái tên Phạm Đôn Tử này...
Đột nhiên Phạm Tiểu Hắc dường như nghĩ tới điều gì, cả người như phát điên chạy về nhà.
- Đường sư huynh. chúng ta đi xem đi, khẳng định Tiểu Hắc cần chúng ta giúp đỡ.
Triệu Thụy đề nghị với Trương Hằng.
Trương Hằng hơi suy nghĩ, liền đồng ý.
Không biết vì sao, Trương Hằng cảm giác mình gặp Phạm Tiểu Hắc ở nơi này cũng không phải là việc ngẫu nhiên.
Ở động phủ tranh đoạt máu tanh này. vì sao gặp phải một thị trấn phàm nhân, hơn nữa vì sao lại trùng hợp dụng tới đứa bé Phạm Tiểu Hắc bất hạnh Như thế.
Sợ rằng đáp án Chỉ có Huyết Sát Thần Đế đứng đầu động phủ này Mới biết được. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenbathu.net
Nếu như đem việc tiến vào động phủ coi như một trò chơi Online, như vậy hiện giờ mình có tính là nhận được một nhiệm vụ ẩn giấu hay không? Trong lòng Trương Hằng nghĩ tới.
Phạm Tiểu Hắc điên cuồng chạy tới, Trương Hằng cùng Triệu Thụy theo sát sau hắn liên tục đi qua mấy hém nhỏ. rốt cuộc đến nhà Phạm Tiểu Hắc.
Đây là một căn phòng rách nát khó coi. bên trong miễn cưỡng ở được vài người, còn không bằng cả phòng ốc hai ông cháu họ Quách ở Độc Thiên Bảo.
Phạm Tiểu Hắc bỗng nhiên xông vào phòng, khoảng nửa giây sau, từ bên trong truyền ra tiếng gào thét xé nát tim gan của Phạm Tiêu Hắc.
- Ta liều mạng với các ngươi!
Trương Hằng cùng Triệu Thụy vội vã xông vào phòng, tình cảnh đập vào mắt làm hai người không khỏi ngẩn ngơ.
ở trong căn phòng nhỏ hẹp này. không có bao nhiều đồ vật. trên mặt đất sát góc tường trải một tầng cỏ làm giường nằm.
ở trên mặt cỏ, đang nằm một cô gái người trần truồng, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi. một thân y phục vài bố đã bị xé thành mảnh nhỏ.
Hai chân thiếu nữ này bị hai tên đàn ông thô lỗ kéo ra. hạ thể chảy ra dịch thể hỗn tạp làm người ta ghê tởm cùng lưu lại vết máu, một đôi nhũ hoa còn chưa phát dục hoàn toàn bị cấu véo thành những vệt máu thật sâu. khuôn mặt tái nhợt còn sót một chút tàn hồng. Mái tóc dài bị một cánh tay hung hăng kéo ra, khuôn mặt có vài phần tư sắc bất đắc dĩ ngửa lên trời, bất lực rên rỉ.
Ánh mắt thiếu nữ không có bất kỳ biểu tình gì, không có phẫn nộ. không có bi ai. thậm chí ngay cả nước mắt cũng không có.
Thứ duy nhất có, chỉ là trổng rỗng vô tận cùng chết lặng.
Rõ ràng, thiếu nữ này đã bị chà đạp một thời gian dài.
- A!
Phạm Tiểu Hắc hai mắt sung huyết, cầm lấy nửa chiếc ghế trên mặt đất, hung hăng ném tới một gã nam tử mặc áo gấm trong số đó.
Nam tử áo gấm kia cười ha hả:
- Ngươi tới chậm rồi. ta đã sớm sảng khoái xong, nếu không thì ngươi cũng thử xem tỷ tỷ đâm đãng của ngươi...
- Phạm Đôn Tử, ngươi chết cho ta!
Cái ghế của Phạm Tiểu Hắc mắt thấy sẽ đập lên người nam tử này.
Phạm Đôn Tử hừ khẽ một tiếng, vươn tay nhẹ nhàng vung lên. cả người Phạm Tiểu Hắc liền bị đánh bay xa mấy thước, đập mạnh vào vách tường.
- Các huynh đệ. thích đủ rồi chứ?
Phạm Đôn Tử nhìn mấy tên đàn ông còn đang triền miên trên thân thể thiếu nữ nói.
- Lão đại, chúng ta còn chưa chơi đủ mà, ngài chờ thêm một lát.
Một tên mặt rỗ cười hèn mọn, sau đó lại tiếp tục chà đạp thân thể thiếu nữ.
- Được rồi. ta lại chờ các ngươi một hồi vậy!
Phạm Đôn Tử cười ha hả. quay đầu nhìn lại. Bỗng phát hiện hai người khách không mời đứng ngoài cửa.
Trương Hằng cùng Triệu Thụy đều lạnh băng nhìn hắn.
- Các ngươi là ai?
Phạm Đôn Tử cảnh giác nhìn hai người này.
- Người muốn mạng ngươi...
Trương Hằng giành trước Triệu Thụy ra tay. một chưởng nhẹ nhàng đập lên vai hắn.
Lập tức, một trận tiếng vang xương cốt vỡ vụn phát ra trong phòng nhỏ này.
- A!
Phạm Đôn Tử phát ra một tiếng hét thảm, lập tức hôn mê.
Trương Hằng lại đánh tiếp một chưởng, đánh nát cánh tay còn lại của Phạm Đôn Tử.
Phạm Đôn Tử lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, tỉnh lại từ trong hôn mê. nhưng ngay sau đó lại hôn mê ngay.
Cứ thế, Trương Hằng từng chút từng chút dày vò hắn.
Triệu Thụy lại xông lên trước, lấy mạng tất cả những tên đàn ông kia, ra tay vô cùng dứt khoát.
- Tỷ tỷ!
Đột nhiên, Phạm Tiểu Hắc vọt tới trước mặt tỷ tỷ mình, lớn tiếng rống lên.
Bùm! Trương Hằng đánh một quyền cuối cùng lấy mạng Phạm Đôn Tử.
- Tỷ tỷ... huhu...
Phạm Tiểu Hắc thê lương vạn phần khóc to.
Trương Hằng liếc nhìn, đã thấy thiếu nữ ở góc tưởng đã mất đi hơi thở...
Trong phòng nho nhỏ. chỉ còn lại tiếng khóc trầm thấp của Phạm Tiểu Hắc.
Đối mặt tình cảnh như vậy. trong lòng Trương Hằng đột nhiên có chút rối loạn, ở thời khắc này. hắn nhớ tới Yến Vũ Tình trước kia, vị hiệp nữ có được dung mạo tuyệt
sắc.
Tuy rằng giết ca ca Yến Vũ Tình chính là Đường Phong. Ý đồ cưỡng gian nàng cũng là Đường Phong, tuyệt đại bộ phận trách nhiệm đều ở trên người Đường Phong. Thế nhưng, bây giờ chủ nhân thân thể này là Trương Hằng, cũng không thể chối từ trách nhiệm này.
Nghe tiếng khóc không ngừng của Phạm Tiểu Hắc, Trương Hằng có chút tâm phiền ý loạn, vì vậy đi ra ngoài cửa.
- Triệu sư đệ. ta đi trước...
Trương Hằng nói một tiếng với Triệu Thụy.
Triệu Thụy phát hiện sắc mặt Trương Hằng có chút không dễ coi, vội đuổi theo:
- Đường sư huynh. huynh không có chuyện gì chứ?
- Không sao cả, ta đi trước.
Trương Hằng thấp giọng nói một tiếng, liền bước đi.
- Chờ đã!
Đúng lúc này, Phạm Tiểu Hắc đuổi tới.
- Cảm tạ hai vị đại hiệp giúp Tiểu Hắc báo thù, ở đây, Tiểu Hắc nhất định phái báo đáp các vị.
Phạm Tiểu Hắc lau khô nước mắt trên mặt. không biết lấy từ đầu ra hai thỏi bạc.
- Mời các vị bất luận thế nào cũng phải nhận lấy. khẳng định thứ này có tác dụng với hai vị đại hiệp.
Phạm Tiêu Hắc đầy kiên trì nói.
Triệu Thụy không nói gì thêm, tiếp nhận một thời bạc trong đó. cũng coi như là một phần lòng tốt của đối phương.
Tuy rằng không để ý tới một thời bạc như thế. nhưng Trương Hằng không muốn làm nghịch ý đối phương, cũng nhận lấy thời bạc này.
Sau khi tiếp nhận thời bạc, Trương Hằng phát hiện chất liệu của thời bạc này cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng ở bên cạnh thỏi bạc. Trương Hằng phát hiện mấy chữ:
"'Huyết tẩy Phạm Gia Trang đặc xá Sinh Tử Môn."
Vì sao trên thời bạc này lại có chữ viết? Đặc xá Sinh Tử Môn. trong đó còn ẩn chứa ảo diệu gì? Trương Hằng có chút khó hiểu, nhưng cảm giác thứ này hẳn có tác dụng cho mình.
Nhìn thân ảnh cô đơn của Phạm Tiểu Hắc đi về phía xa xa. Trương Hằng ma xui quỷ khiến hỏi một câu:
- Tiểu Hắc, ngươi định đi đầu?
Phạm Tiểu Hắc quay đầu lại liếc nhìn Trương Hằng. trong mắt lộ ra rét buốt thấu xương:
- Phụ mẫu ta bị người trong trấn đánh chết, hiện giờ tỷ tỷ ta cũng bị người trấn hại chết rồi... Nếu như ta còn ở lại đây. một ngày nào đó. ta cũng sẽ bị bọn họ hại chết...
- Ta hận nơi này thấu xương, ta phải đợi một ngày nào đó quay trở lại - Tắm máu Phạm Gia Trấn!
Tắm máu Phạm Gia Trấn!
Mấy chữ này bao hàm chấp niệm mạnh cỡ nào? Làm người ta không có chút hoài nghi hắn có thể đạt thành mục tiêu đó.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của Trương Hằng và Triệu Thụy, thân ảnh gầy yếu của Phạm Tiểu Hắc nhỏ đi từng chút, cuối cùng biến mất ở ngoài trấn.
Không biết vì sao, trong lòng Trương Hằng có một loại cảm giác, cuối cùng nhất định Phạm Tiểu Hắc sẽ trở về, khi đó Phạm Tiểu Hắc sẽ đủ thực lực làm chuyện muốn làm...
Theo hắn biến mất, gian phòng ốc ở chỗ Phạm Tiểu Hắc cũng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở thế gian này.
Trương Hằng ngẩng đầu nhìn mặt trời màu máu trên bầu trời, miệng lẩm bẩm.
Chuyện của Phạm Tiểu Hắc mang đến cho hắn một loại ảo giác vừa chân thật lại hư vô; giống như là vô tình ngủ gật mơ một giấc mộng.
Ngón tay sờ nén bạc trên tay. truyền tới một làn hơi lạnh.
Có thể, đây không chỉ đơn giản là một nén bạc. Trương Hằng nghĩ như thế.
- Đường sư huynh. hiện giờ chúng ta đi nơi nào?
Qua nửa ngày, Triệu Thụy mới hỏi.
Trương Hằng hỏi:
- Đệ có từng uống rượu chưa?
- Rượu? Ta nghe các sư huynh trên núi nói qua, lẽ nào sư huynh muốn cùng ta đi uống rượu... vậy thật là tốt quá!
Triệu Thụy lập tức có hứng thú.
Trương Hằng mắt lạnh liếc hắn:
- ở chỗ này là lĩnh vực cấm pháp, không thể vận dụng pháp lực. ngươi cho rằng mình có thể uống mấy chén?
Vừa nghe lời này. Triệu Thụy không khỏi kinh ngạc.
Ở trong lĩnh vực cấm pháp Trương Hằng chiếm ưu thế quá lớn, bất luận là đánh nhau, hay là ăn thịt uống rượu.
Trương Hằng mắt lạnh nhìn trấn nhỏ biểu hiện quá mức bình thường này. trong đầu chợt lóe linh quang rồi biến mất.
Vì sao nơi này mang tới cho mình một cảm giác như đã từng quen biết?
Bình luận truyện