Chương 18: Gió lạnh cuồn cuộntrường thương trong tay
Dù sao các tân đệ tử đã mệt mỏi từ lâu, tuy những lời Hạ Ngôn Băng vừa nói có làm cho bọn họ hăng hái và phấn chấn hơn nhưng chỉ nửa canh giờ sau...
"A"
Một tiếng la vang lên, rốt cuộc đã có người không thể chịu nổi nữa.
Một người thiếu nữ gầy yếu đau đớn ngồi xuống mặt đất ôm lấy chân mình, hai chân nhỏ của nàng đã bị căng cơ.
- Chu Linh, Đồng Mẫn Mẫn, các ngươi dìu cô ta, tiếp tục.
Nhưng Hạ Ngôn Băng lại không thương tiếc thiếu nữ gầy yếu này chút nào, lệnh cho hai người đệ tử khác dìu thiếu nữ này lên, tiếp tục đi tới.
Kể từ lúc này, đường đi tới thánh địa của đế quốc Vân Tần hoàn toàn biến thành một hành trình gian khổ.
Ngay cả Lâm Tịch cũng có cảm giác đôi chân ở dưới không còn là của mình nữa, đau đớn vô cùng, ở lòng bàn chân có vài chỗ bị sưng lên, thậm chí còn chảy máu. Toàn khoa Chỉ Qua năm nay có bốn mươi mốt người tân đệ tử, trong đó tổng cộng có năm nữ đệ tử, trong ba mươi sáu nam đệ tử còn lại có bốn người xuất thân là Biên Man, nhưng ngay cả những thiếu niên Biên Man có sức mạnh hơn người ấy bây giờ cũng không chịu nổi nữa. Có lẽ là vì đã ở biên quân nhiều năm nên ngay cả lúc này họ vẫn mang theo một thanh trường đao, hơn nữa trong bốn người còn có một người thiếu niên cao gầy trầm mặc ít nói ngoài việc mang theo trường đao thì sau lưng còn có trường cung và bao đựng tên.
Lúc bắt đầu hành trình, rõ ràng các thiếu niên Biên Man này có ưu thế hơn các thiếu niên khác nhiều, nhưng vì những trường đao cung tên này quá nặng nên sau gần nửa ngày đi dọc theo ven hồ ưu thế của họ đã mất hết, và đến lúc này thì tốc độ di chuyển của bốn người Biên Man này còn chậm hơn người khác rất nhiều, bước chân rất nặng nề.
Đột nhiên người thiếu niên cao gầy trầm mặc ít nói kia ngã xuống mặt đất, đầu đầy mồ hôi lạnh, đôi chân của hắn cũng bị căng cơ.
- Dù là ai đi nữa thì hắn cũng phải có năng lực xem thời xét thế. Mang theo đao bên người là thói quen ở biên quân, nhưng các ngươi phải hiểu lý do mọi người ở biên quân mang theo đao là vì nơi đó nguy hiểm, còn ở chỗ này thì sao? Các ngươi cảm thấy việc đi tay không ở học viện lại không an toàn bằng việc mang theo đao như khi ở biên quân? Các ngươi cảm thấy chúng ta không thể bảo vệ mọi người được?
Sau khi bị nam tử tóc đen kia nhắc nhở, rõ ràng Hạ Ngôn Băng đã nghiêm túc hơn rất nhiều, nay thấy người thiếu niên cao gầy kia ngã xuống đất, lời nói của hắn lúc này lại có chút mỉa mai:
- Thể lực của các ngươi vốn hơn người khác rất nhiều, nhưng bởi vì mang theo mấy thứ này nên ngược lại còn hại mình không thể bằng người khác, các ngươi không cảm thấy mình ngu sao?
Ba tên Biên Man còn lại lập tức bỏ trường đao trên người xuống, nhưng người thiếu niên cao gầy vừa ngã xuống đất kia lại cố gắng đứng dậy, không bỏ bất cứ đồ vật nào trên người.
Tất cả các tân đệ tử lập tức nhìn người thiếu niên cao gầy này, cảm thấy rất kỳ lạ. Nam tử tóc đen đi đầu cũng nghiêng đầu qua quan sát người thiếu niên cao gầy, bộ dạng như muốn lao tới đánh hắn một trận:
- Tiểu tử, ngươi tên gì?
Thiếu niên cao gầy cúi thấp đầu, nói:
- Đệ tử tên Đường Khả.
Nam tử tóc đen vẫn nhìn hắn:
- Cho ta một lý do ta không ra tay ném mấy đồ vật nặng nề trên người ngươi xuống.
Thiếu niên cao gầy run giọng nói:
- Đao và cung tên này là của huynh trưởng đệ tử để lại...huynh ấy đã tử trận.
Lâm Tịch nháy mắt, nhất thời nhớ tên người thiếu niên cao gầy quật cường này.
- Rất tốt.
Đôi mắt người nam tử tóc đen lóe sáng, thậm chí còn có chút điên cuồng:
- Có tình có nghĩa, rất giống một người đàn ông chân chính, ta rất thích ngươi, ta cho ngươi nửa học phần.
Các tân đệ tử nhất thời bàn tán xôn xao, bây giờ mọi người đều biết kiếm được một học phần ở học viện là việc rất khó, nhưng tên Biên Man này cứ thế được nửa học phần?
- Tần giáo sư, trong thời gian đi đến học viện ngoại trừ Vương giáo sư giảng bài ra thì những người còn lại không có quyền ban thưởng học phần.
- À, ta quên mất, vậy không tính nữa. Sau khi về học viện, ta sẽ tìm lý do cộng thêm cho ngươi nửa học phần.
Cách nói chuyện giữa Hạ Ngôn Băng và vị Tần giáo sư này làm cho các tân đệ tử suýt nữa choáng váng đầu óc, cảm thấy bọn họ thật quá tùy tiện.
- Lâm Tịch?
Mộ Sơn Tử đột nhiên đi tới gần Lâm Tịch.
Lâm Tịch hung dữ nhìn hắn, nói:
- Có chuyện gì?
Mộ Sơn Tử nghiến răng nghiến lợi:
- Chúng ta cược một lần nữa, nếu như ai không kiên trì được trước người kia thì người đó phải nói lại câu ta đã nói.
Lâm Tịch hiền hòa cười:
- Được.
Sau đó hắn vội vàng lấy một miếng thịt ở trong ngực ra bỏ vào miệng nhai, đồng thời đưa mấy miếng cho Lý Khai Vân ở bên cạnh.
Mộ Sơn Tử trợn mắt hốc mồm nhìn, bụng của hắn không ngừng vang lên vài tiếng "ực ực".
- Không công bằng, không cược nữa!
Sau một lúc ngẩn ngơ, hắn lập tức buồn bực xoay đầu rời đi, đầu cúi xuống như một người thất bại.
Lâm Tịch cười cười. Tên mập Mông Bạch đúng là một người chuyên ăn hàng, cái bọc hắn kín đáo đưa cho Lâm Tịch không chỉ có những miếng da đã được nướng cháy mà còn mười miếng thịt nướng thơm ngon nữa, cũng không thiếu hoa quả tươi, trong đó còn có một chùm nho đen Mông Bạch đã nói hồi sáng nhưng Lâm Tịch vẫn chưa có dịp ăn.
- A!
Nhưng ngay lúc đó bỗng có một cơn đau nhức từ bắp chân trái truyền tới làm cho hắn không nhịn được phải khẽ rên lên. Chân trái của hắn cũng bị căng cơ.
...
Lâm Tịch có thể hiểu các tân đệ tử khác có thể kiên trì đến bây giờ là vì phần lớn trong lòng bọn họ có sự trung trinh và ước mơ vinh quang trong tương lai đối với đế quốc, nhưng Lâm Tịch không hiểu bản thân mình vì sao có thể kiên trì đến bây giờ. Mãi cho đến nửa canh giờ sau, khi hơn nửa thân người không còn cảm giác gì, gần như không thể tự đi được nữa thì may mắn thay nam tử tóc đen và Hạ Ngôn Băng lại hạ lệnh cho bọn họ ngừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ.
- Không nên buồn ngủ hay ăn vụng gì đấy, trước tiên cởi giầy của các ngươi ra, dùng tóc gạt bỏ những bọt máu trên chân, sau đó bôi loại thuốc này lên, nếu như không làm như thế thì các ngươi đừng mong sáng mai có thể đi được.
Hạ Ngôn Băng tự nhóm mấy đống lửa lên, nghiêm nghị hét to.
Nhưng thật sự thì lúc này không có người nào có thể ngủ được, cơn đau nhức toàn thân vẫn đang bám lấy họ. Trừ Lâm Tịch và Lý Khai Vân ra, những người còn lại từ xế chiều đến giờ hầu như không có gì vào bụng, cơn đói làm cho họ khó chịu bàng hoàng, ngay cổ họng còn một chút chua.
Một ống trúc lớn chứa loại thuốc mỡ bôi màu xanh nhanh chóng được đưa tới trước mặt Lâm Tịch, dưới ánh lửa le lói do đống lửa trước mắt phát ra, Lâm Tịch run run lấy thuốc mỡ bôi lên năm bọt máu ở ngay chân mình, đáng lẽ có sáu cái nhưng cái thứ sáu đã bị vỡ ra, không thể bôi thuốc lên được. Nhưng loại thuốc mỡ màu xanh này đúng là có tác dụng kinh người, vừa mới xoa lên thì đã có một cảm giác vô cùng mát mẻ trào dâng, vết sưng ở hai chân cũng giảm đi một nửa trong nháy mắt.
- Gió lạnh cuồn cuộn...trường thương trong tay...chém đầu kẻ thù không được...uống máu kẻ thù không được...
Bỗng nhiên có một tiếng ca thê lương theo cơn gió lạnh đêm từ xa truyền tới.
Nam tử tóc đen bước ra khỏi một đám bụi cỏ thấp bé, hắn đang khiêng ba con linh dương màu vàng còn lớn hơn thân hình của hắn.
"Ầm!"
Trong ánh mắt kinh hãi của các tân đệ tử, hắn ném ba con linh dương màu vàng đó xuống cạnh một đống lửa:
- Biểu hiện bọn ngươi hôm nay coi như tạm được, nhưng ta nghĩ các ngươi cũng nên hiểu rõ một việc, bắt đầu từ ngày mai việc săn bắt con mồi là nhiệm vụ của các ngươi.
Hời hợt nói một câu như vậy xong hắn bắt đầu lấy một thanh chủy thủ mổ linh dương, lột da lông, rửa sạch nội tạng, sau đó ngoại trừ ba cái đầu linh dương ra, phần thịt còn lại được hắn cắt thành những miếng thịt nhỏ lớn khoảng lòng bàn tay.
Nhìn thấy xương cốt rắn chắc của con linh dương này bị thanh chủy thủ đó cắt gọt một cách dễ dàng, các tân đệ tử trong lúc mệt mỏi cảm giác con linh dương này như một miếng đậu hũ mềm vậy.
- Hồn lực người này có thể phát tán ra ngoài rồi gia trì vào mặt ngoài binh khí, tu vi ít nhất cũng là Đại Hồn sư. Không, không thể như vậy, giáo sư của học viện chắc chắn không yếu như thế. Text được lấy tại https://truyenbathu.net
Lý Khai Vân không nhịn được nói nhỏ bên tai Lâm Tịch.
- Các ngươi biết nướng thịt chứ?
Lúc này nam tử tóc đen lại lười biếng nói một câu như thế, sau đó lấy ba cái đầu linh dương dựng lên nướng.
Mùi thịt thơm từ trên đống lửa lan tỏa khắp nơi, các tân đệ tử đói bụng từ hồi chiều giờ làm gì đợi được nữa, tất cả đồng loạt xông lên trước.
...
Thịt của ba con linh dương này vừa tươi vừa béo, các tân đệ tử đói bụng nhanh chóng thưởng thức, không bao lâu sau các âm thanh xé thịt cắn nuốt đã vang lên khắp nơi.
Lâm Tịch không vội vàng giành nướng thịt với mọi người, hắn đang xoa hai chân của mình, ngay lúc ấy lại thấy người thiếu nữ đầu tiên bị chuột rút đang ngồi cạnh đống lửa cách mình không xa lắm. Quan sát một hồi hắn thấy động tác người thiếu nữ này không tự nhiên, tay chân run run, làm cho Lâm Tịch vốn là một người hướng ngoại phải đi tới, bắt chuyện:
- Sao ngươi không nướng thịt? Không biết nướng sao?
- Không phải...
Lâm Tịch đột nhiên đi tới cạnh bắt chuyện làm cho người thiếu nữ gầy yếu này nhất thời tay chân luống cuống, không biết nên làm gì, nhưng miệng vẫn run run nói:
- Từ nhỏ ta không thể ăn thịt dê được...cứ ăn một chút là bị tiêu chảy.
- Vậy là bị dị ứng với thịt dê rồi.
- Dị ứng?
- Không có gì, ngươi ăn thử mấy thứ này đi.
Lâm Tịch đưa bọc thức ăn của mình cho người thiếu nữ này.
- Không được....còn ngươi...
Người thiếu nữ này ngẩn ngơ, nhất thời có chút bối rối.
- Không sao, ta cũng thích ăn món thịt dê nướng này, tự mình đi nướng là được.
Lâm Tịch cười cười, xoay người nhìn Lý Khai Vân, Lý Khai Vân lúc này đang lật tới lật lui một miếng thịt nướng.
- Xem ra ngươi cũng không tệ lắm.
Một giọng nói từ đằng sau Lâm Tịch phát ra.
Lâm Tịch quay đầu lại liền nhìn thấy một người thiếu nữ có khuôn mặt hơi vuông vức và một người thiếu nữ khác làn da trắng nõn đang nhìn mình. Thấy Lâm Tịch quay đầu lại, người thiếu nữ có khuôn mặt hơi vuông kia vươn tay chỉ vào cái bọc hắn vừa đưa cho cô nàng gầy yếu bên cạnh, nói tiếp:
- Ta cứ tưởng ngươi muốn ăn mảnh một mình.
Lâm Tịch cảm thấy thiếu nữ này rất thẳng thắn, cười cười, còn chưa kịp nói thì cô ta đã tự giới thiệu trước:
- Ta tên Hoa Tịch Nguyệt, người ở hành tỉnh Bắc Miêu.
- Ta tên Vương Tiểu Tuyền, đến từ hành tỉnh Nam Lệnh.
Người thiếu nữ mặt tròn làn da trắng nõn bên cạnh nàng gật đầu chào Lâm Tịch.
Thiếu nữ gầy yếu có chút bối rối:
- Ta tên Biên Lăng Hàm, người ở hành tỉnh Tiễn Đường.
- Ta tên...
Lâm Tịch đang muốn giới thiệu mình với ba người thì Hoa Tịch Nguyệt đã nói:
- Đi nướng thịt đi đồng học Thiên Tuyển à, ai mà chẳng biết ngươi tên Lâm Tịch, đến từ trấn Lộc Lâm.
Bình luận truyện