Chương 472: Khinh thường
Cảnh tượng bây giờ thật xứng đáng ghi vào lịch sử Vân Tần.
Trên trăm chiếc trống trận khổng lồ không ngừng gõ vang. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenbathu.vn
Trong tiếng trống trận chấn động trời đất cùng với tiếng reo hò và rống của hơn hai mươi vạn Vân Tần, hơn ba trăm chiếc xa bắn đá không ngừng quăng từng tảng đá to như căn nhà vào không trung.
Chỉ trong một đình ngắn ngủi, quân đội Vân Tần với số lượng quân giới mạnh mẽ kinh khủng đã chiếm ưu thế tuyệt đối.
Từng chiếc xe bắn đá loại lớn trên tường thành không ngừng bị các tảng đá lớn đập nát, thân xe và bệ đỡ bằng sắt rối rít rơi xuống tường thành.
Dưới màn mưa đá lớn dày đặc như vậy, những xe bắn đá loại lớn cao đến nỗi vượt qua cả tường thành trong thành Đoạt Nguyệt của quân đội Đại Mãng lập tức bị đánh nát, phát ra tiếng gỗ gãy ầm ầm khiến da đầu người nghe phải tê dại, nhanh chóng sụp đổ xuống, khói bụi bốc lên ngất trời.
Bên quân đội Vân Tần cũng có một số xe bắn đá bị đánh vỡ, nhưng các xe bắn đá còn lại vẫn không ngừng tiến tới tấn công.
Các tảng đá lớn như căn nhà tiếp tục được quăng lên không trung rồi rơi xuống, phát ra những tiếng động lớn vô cùng, cảnh tượng này đã diễn ra hơn một giờ đồng hồ.
Qua hơn một canh giờ không ngừng bị tấn công như vậy, tường thành phía nam thành Đoạt Nguyệt đã bị đập vỡ thành những mảnh nhỏ, các tảng đá lớn và những mảnh tường lớn chất đống lên cao, thậm chí còn có một đoạn tường thành dài hơn mấy chục thước hoàn toàn nứt ra, đổ ầm xuống.
Mấy tên tướng lãnh Vân Tần đợi đã lâu lập tức rống to lên. Mặt đất vốn đã bị chấn động bởi tiếng trống trận nay càng mãnh liệt hơn, giống như có vô số người khổng lồ chạy trên mặt đất.
Hai vạn tướng sĩ Vân Tần mặc trọng khải đứng ở hàng đầu tiên đợi quân lệnh nhất thời rống to:
- Vì Vân Tần.
"Rầm...rầm...rầm"
Trong tiếng nổ rầm trời, cả vùng đất lập tức bị chấn động mãnh liệt, hai vận quân sĩ Vân Tần mặc áo giáp Thanh lang chủ chiến xếp thành một đội hình chỉnh tề. Bộ giáp đen lạnh lẽo đang mặc phản quang ánh sáng mặt trời, tựa như một tòa núi sắt nguy nga, ầm ầm dũng mãnh tới thành trì phía trước.
Sau khi tường thành phía nam thành Đoạt Nguyệt đổ xuống, trong nháy mắt vang lên vô số âm thanh của binh khí va vào nhau và tiếng bước chân dồn dập, tro bụi đọng trên tường thành rơi xuống từng mảnh lớn.
Trong tiếng vang "keng keng" kim khí va chạm vào nhau, vô số bộ binh Đại Mãng mặc trọng khải "Dạ kiêu" chủ chiến cũng xuất hiện ở ngay tường thành đã đổ sụp xuống, trong nháy mắt tạo thành một mảnh đại dương bằng kim loại.
- Thủ!
Từng tiếng quân lệnh thê lương theo sự xuất hiện của những bóng ảnh như người khổng lồ mặc giáp sắt này mà đồng thời vang lên.
"Keng! Keng! Keng! Keng!..."
Trong tiếng kim khí va chạm vào nhau và tiếng xé gió mãnh liệt, vô số cây tên thô to do các xe bắn tên bắn ra ngoài tạo thành một mảng mây đen bằng sắt cứng, mạnh mẽ đụng vào đội hình hai vạn quân sĩ Vân Tần mặc trọng khải.
Vô số cây tên thô to màu đen dày đặc như mưa đấy bắn thẳng vào các quân sĩ Vân Tần mặc trọng khải Thanh lang, thân thể máu thịt đằng sau bộ giáp lập tức bị bể tan tành, sau đấy ngã bay ra sau, không thể đứng lên được nữa. Nhưng khí thế của đại quân Vân Tần mặc trọng khải đang dàn trận vẫn xông tới trước như một cơn sóng lớn, không có dấu hiệu ngừng lại. Cơn sóng lớn đấy lập tức vọt tới lỗ hổng tường thành phía nam, mạnh mẽ đụng vào đại quân đối phương.
- Giết!
Thật không ngờ ngay thời khắc quyết tử này, tiếng quân lệnh rống to của một tướng lãnh lại tưởng chừng như áp chế toàn bộ tiếng trống trận nổ vang ở ngoài xa cùng với âm thanh vô số bộ giáp kim loại va chạm mạnh vào nhau.
Hàng quân sĩ xông vào đầu tiên lập tức bị cơn sóng kim loại nháy mắt nghiền nát, nhưng các quân sĩ mặc trọng khải đằng sau lại tiếp tục xông lên, dùng toàn bộ sức lực trong người để vung mạnh binh khí trong tay mình tới đối thủ đằng trước. Trong lỗ hổng rộng khoảng mấy chục thước này, đã có hơn một ngàn người va chạm với nhau, thân thể mặc giáp cứng cùng với rất nhiều binh khí đối chiến một cách khốc liệt. Sau đó cơn sóng bằng kim loại này vẫn tiếp tục từ đằng sau vọt tới, khiến khu vực này càng lúc càng đông đúc hơn.
Cả hai bên đều dùng tính mạng của mình để tiến tới trước, chen chúc với nhau, ma sát vào nhau, thậm chí là giẫm đạp lên với một mục tiêu duy nhất: giết chết đối phương.
Các quân giới cường đại của quân đội Vân Tần như xe bắn tên, xe lưỡi dao, xe bắn đá đã áp sát tới ngay sau. Ngay lúc các xe bắn đá vẫn không ngừng lấy những tảng đá khổng lồ quăng vào tường thành và sau tường thành, vô số cây tên khổng lồ cùng với rất nhiều lưỡi dao sắc bén đồng thời được bắn ra ngoài, nhằm vào trận thế đối phương ngay đằng sau những lỗ hổng, dày đặc như một màn mưa đen.
Trọng khải song phương tụ hợp chung một chỗ, tiếng kim khí va vào nhau không ngừng vang lên.
Đại dương kim loại trong nháy mắt biến thành một vùng biển máu, xác thịt lẫn lộn bên trong đó. Thân thể con người, áo giáp, binh khí không ngừng bị bóp ép thành những mảnh nhỏ, các luồng máu tươi liên tục vương vẩy khắp không trung.
Số lượng quân sĩ mặc trọng khải cả hai bên không ngừng giảm bớt, mà quân giới bị tổn hại ở cả hai bên cũng càng lúc càng nhiều.
Xe bắn đá Vân Tần đã bắt đầu giảm bớt trọng lượng các tảng đá được ném ra, đảm bảo các tảng đá đó có thể rơi vào sau tường thành, không gây nguy hiểm cho quân đội của mình. Cuối cùng, đội xe bắn đá loại lớn cũng tiến lên áp sát vào ngay tường thành. Nhưng cùng lúc đó, quân đội Đại Mãng trên tường thành cũng rất bình tĩnh chiến đấu, không vội vàng xông ra, mà gấp gáp nạy những tảng đá lớn trên tường thành mình đang đứng, ném xuống đội hình quân sĩ Vân Tần mặc trọng khải Thanh Lang. Đồng thời, có rất nhiều quân nân Đại Mãng khác hợp lực với nhau, đẩy những khúc gỗ lớn rơi xuống chỗ lổ hổng bị sập.
Cùng lúc này, hơn ngàn tiễn thủ Vân Tần đứng trên hơn bảy mươi lầu quan sát đã được tạo thành từ trước bắt đầu bắn tên.
Các cây tên màu đen được bắn cùng một lúc, tạo thành một cơn mưa bắn tới thành tường.
Trận chiến chém giết thảm thiết này kéo dài từ lúc trưa cho đến hoàng hôn.
Thi thể quân sĩ mặc trọng khải song phương, cùng với các mảnh vụn của cây tên, thân xe bắn tên, lưỡi đao khổng lồ do xe lưỡi đao bắn ra, các tảng đá lớn được ném tới...tất cả cùng nhau chất đống lên, khiến vị trí thành tường phía nam bị sụp đổ cao lên tới gần sáu bảy thước.
Trước khi màn đêm buông xuống, quân sĩ Vân Tần đã sức cùng lực kiệt đến mức không thể nào gánh nổi sức nặng của bộ giáp mình đang mặc, nên đành phải rút lui.
Khi rút lui, hai vạn quân sĩ Vân Tần mặc trọng khải chỉ còn lại khoảng sáu ngàn. Nhưng số lượng quân sĩ Đại Mãng chết trận tuyệt đối sẽ không ít hơn quân đội Vân Tần vốn chiếm ưu thế tuyệt đối từ quân giới.
Trong ngày đầu tiên chính thức công thành này, song phương đã hội tụ đại chiến với nhau ngay lổ thủng ở tường thành phía nam, ít nhất đã có hơn ba vạn quân sĩ ở cả hai bên phải ngã xuống, vĩnh viễn không bao giờ đứng lên.
Màn đêm buông xuống, có rất nhiều đống lửa được thắp cháy lên bên ngoài thành Đoạt Nguyệt. Quân sĩ mặc trọng khải không thể tái chiến được nữa rút lui nghỉ ngơi, nhưng quân giới hai bên vẫn không ngừng tấn công lẫn nhau.
Một đêm liên tục tấn công, thành Đoạt Nguyệt vốn rất chắc chắn đã bị đổ sụp thêm vài khúc, nhưng tường thành vẫn cao hơn mười thước, mà lỗ hổng đã bị đánh sụp ở phía nam cũng không thể hoàn toàn sụp đổ, cũng không thể giúp đại quân Vân Tần có thể trực tiếp tràn vào trong thành. Nhưng qua một đêm bị quân giới mạnh mẽ bên quân đội Vân Tần tấn công như vậy, tất cả quân giới của quân đội Đại Mãng vốn được cố định ở tường thành phía nam đã bị đánh vỡ thành những mảnh nhỏ, mà các loại xe bắn đá trong thành cũng bị đánh sập hoàn toàn.
Xem xét lại bên quân đội Vân Tần, trừ những xe bắn đá đã bị xe bắn đá của Đại Mãng phá hủy ngay trong ngày chiến đấu, vẫn còn có hơn trăm chiếc đứng vững.
Đối diện với hơn trăm chiếc xe bắn đá này, tướng lãnh cũng như quân sĩ bên tường thành phía nam thành Đoạt Nguyệt chỉ còn cách nhẫn nhục chịu đựng, mặc cho từng tảng đá to lớn như ngôi nhà ầm ầm nện vào tường thành, thậm chí là rơi xuống những căn nhà trống trong thành.
Được hơn trăm chiếc xe bắn đá hỗ trợ tích cực, mấy vạn bộ quân của quân đội Vân Tần bắt đầu tiến tới gần tường thành thành Đoạt Nguyệt, gấp gáp xây lầu quan sát ở nơi gần tường thành hơn, có thể giúp cho binh sĩ đứng trên đài quan sát có thể nhìn toàn cảnh trong thành hơn, đồng thời giúp cho các tiễn thủ có tầm bắn rất rộng rãi. Ngoài ra, có rất nhiều quân sĩ đã quăng mạnh thang mây sang tường thành, nhằm giúp bộ quân bên dưới trèo lên trên được.
Nhưng cho dù không có số lượng lớn quân giới che chở, quân đội Đại Mãng vẫn chống cự rất mãnh liệt.
Có rất nhiều binh sĩ mang theo khiên chắn lớn và vô sô tiễn thủ theo sau tụ tập ở ngay tường thành, mạo hiểm bắn tên ra ngoài, quyết chiến với quân đội Vân Tần đang muốn chiếm tường thành. Cứ mỗi lần có một tảng đá lớn từ xe bắn đá bắn tới, rồi dễ dàng đè chết các binh sĩ cầm khiên chắn và tiễn thủ bên Đại Mãng như người lớn giẫm chết một con gián thành vũng máu, ngay lập tức lại có rất nhiều binh sĩ Đại Mãng khác chạy tới bổ sung.
Từ khi mặt trời mọc cho đến lúc hoàng hôn, máu tươi chảy trên tường thành đã nhiều tới mức tưởng như đó là một con suối nhỏ, sau đấy men theo các khe rãnh trên tường thành mà chảy xuống dưới.
Trong đại quân Vân Tần mặc giáp đen không ngừng tấn công tới trước, đột nhiên có một tướng lãnh Vân Tần cưỡi chiến mã đột nhiên xuất hiện, lạnh lùng nhìn máu tươi đang chảy xuống trên tường thành.
Đối với viên tướng cao cấp của quân đội Vân Tần này, việc đại chiến như vậy rất có lợi cho đại quân Vân Tần.
Bởi vì trong tình huống bên quân địch không có quân giới chống đỡ, cộng thêm việc quân giới bên Vân Tần vẫn không ngừng tấn công như vậy, số lượng binh sĩ chết đi bên Đại Mãng nhất định sẽ không ít hơn bên quân đội Vân Tần đang công thành. Mặc dù tình hình chiến trường hiện giờ gần như tàn khốc đến mức dùng một mạng đổi một mạng, nhưng nhất định có thể giúp cho quân đội Vân Tần nhanh chóng phá được hùng thành Đại Mãng này nhanh chóng, thậm chí chiến dịch này còn có thể hoàn thành chỉ trong vài ngày ngắn ngủi nữa.
Hơn hai mươi vạn quân đội Vân Tần vây khốn bảy tám vạn quân đội Đại Mãng, căn bản không sợ hao tổn, cái họ sợ chính là viện quân Đại Mãng, quân giới mạnh mẽ được vận chuyển tới và lương thực tiếp tế.
Đã chinh chiến nhiều năm như vậy, các tướng lãnh Vân Tần cao cấp luôn có một trực giác rất nhạy cảm với các trận chiens. Bọn họ cảm giác được rằng rất có thể Văn Nhân Thương Nguyệt còn có một số lượng lớn quân đội Đại Mãng có thể sử dụng được, mà theo bọn họ nghĩ, cơ hội duy nhất của Văn Nhân Thương Nguyệt chính là đã cho một phần quân đội Đại Mãng ẩn núp ở đâu đấy, đợi đến khi quân đội Vân Tần tiến hành công thành, ngay lập tức sẽ phát quân lệnh, cả trong lẫn ngoài thành cùng nhau công kích quân đội Vân Tần.
Mà ứng pháp của quân đội Vân Tần chính là bất kể phải trả giá nhiều như thế nào, họ sẽ tập trung toàn bộ quân sĩ và quân giới mạnh mẽ của mình tấn công vào tường thành phía nam, lập tức chiếm thành trong thời gian ngắn nhất.
...
Trong tiếng reo hò và tiếng quát chói tai như núi lửa bắt đầu bùng phát, hai chiếc xe công thành to lớn của quân đội Vân Tần chuẩn bị áp sát vào tường thành.
Cùng lúc đó, sáu ngàn quân sĩ Vân Tần mặc trọng khải Thanh lang chủ chiến đã nghỉ ngơi suốt đêm cũng lập tức chạy nhanh, hóa thành một cơn sóng kim loại, một lần nữa xông tới lổ hổng bên tường thành phía nam.
Nhưng ngay lúc này, có một thân ảnh tựa như sắt đúc, mặc áo giáp màu hồng đậm, khoác một tấm áo choàng thật dài màu chàm, xuất hiện trên một mảnh tường thành vốn đã được che phủ bởi rất nhiều đá vụn và các phần còn lại của thi thể sau bị bị đập bể tan tành.
Hiện giờ trên tường thành có không biết bao nhiêu quân sĩ Đại Mãng, có không biết bao nhiêu cây tên màu đen đang gào thét trong không trung, tất nhiên là không thể thiếu những tảng đá và các cây tên thô to bắn xuống. Nếu như so sánh với các tảng đá đang ầm ầm rơi xuống, thân ảnh to lớn như sắt đúc này lại trông rất nhỏ bé, nhưng bóng người này lại mang theo một ma lực vô tận, khiến cho rất nhiều tướng lãnh cao cấp và vô số quân sĩ Vân Tần lập tức chú ý tới.
Viên tướng Vân Tần đang lạnh lùng quan sát tức thời nheo mắt lại.
"Ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, mấy vạn quân nhân Vân Tần ở gần tường thành nhất nhanh chóng rống to lên, âm thanh vang đội như biển lớn đang gầm gừ.
Văn Nhân Thương Nguyệt!
Mặc dù phần lớn các quân sĩ Vân Tần đang ở đây chưa từng tận mắt nhìn thấy Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng đến lúc này, tất cả những người này lại có thể chắc chắn khẳng định này bóng người to lớn như sắt đúc này chính là thống lĩnh quân đội Đại Mãng, Văn Nhân Thương Nguyệt!
Văn Nhân Thương Nguyệt đang ở trong thành Đoạt Nguyệt!
Nghịch tặc phản quốc giết thái tử đang ở trong thành Đoạt Nguyệt!
...
Văn Nhân Thương Nguyệt rất bình tĩnh đi lại trong một mớ hỗn độn bao gồm rất nhiều thi thể, tay chân cụt, đá vụn và binh khí. Ngay khi hắn xuất hiện trước hai chiếc thang mây, bỗng nhiên không khí xung quanh hắn bị rung động mãnh liệt, vô số máu tươi và những phần còn lại của thi thể trên tường thành bay lên không trung. Thất diệu ma kiếm mang theo khí tức khinh thường mọi sinh linh trên thế gian xé gió bay ra, trong nháy mắt phả hủy toàn bộ màn mưa tên màu đen dày đặc bắn về phía Văn Nhân Thương Nguyệt, chém xuống hai chiếc thang mây kia.
Thang mây công thành của quân đội Vân Tần vốn được bao bọc bên ngoài lại bởi rất nhiều đồng thau mềm có kích thước như một ngón tay, rất khó đẻ chặt đứt, mà nếu như so sánh với hàng người đang trèo trên hai chiếc thang mây đó, thanh Thất diệu ma kiếm kia trông thật nhỏ bé. Tuy nhiên, ngay lúc ánh kiếm lóe lên trong chớp mắt, hai chiếc thang mây lập tức bị chặt đứt làm hai, ầm ầm rơi xuống.
Cùng lúc đó, Văn Nhân Thương Nguyệt lại đứng yên, hờ hững nhìn tới một nơi rất xa đằng sau mấy vạn quân Vân Tần, lướt qua cả đội hình hơn một trăm chiếc xe bắn đá loại lớn, sau đấy lật tay xuống, kết tay tạo ấn.
Trong nháy mắt, cả đại quân Vân Tần lập tức vang lên tiếng rống giận ngập trời, lửa giận trong lòng bùng cháy lớn đến mức trước nay chưa từng có.
Ngay cả viên tướng lãnh Vân Tần lạnh lùng đang cưỡi chiến mã màu đen cũng rất tức giận, thân thể khẽ run rẩy.
Động tác vừa rồi của Văn Nhân Thương Nguyệt có ý nghĩa rất giống với việc giơ ngón tay giữa lên ở thế giới Lâm Tịch đã từng sống, tỏ vẻ khinh thường và sỉ nhục.
Mà nơi hắn đang về, cũng chính là nơi xa nhất của hậu quân Vân Tần, ở đấy có một mảnh thủy triều màu vàng, có một chiếc chiến xa khổng lồ uy nghiêm không thể tả.
Đó là trung quân của đại quân Vân Tần, là nơi ở của Thống soái đại quân Vân Tần trong chiến dịch nam phạt, Hồ Ích Dịch!
Hiện giờ Văn Nhân Thương Nguyệt đang tỏ vẻ khinh thường Hồ Ích Dịch, khinh thường đại quân Vân Tần, thậm chí là khinh thường cả đế quốc Vân Tần khổng lồ!
Bình luận truyện