Tiên Ma Biến

Chương 549: Cuộc chiến ngắn nhất của Thánh sư



Lý Chân Thạch đi tới chỗ Trương Thu Huyền.

So sánh với lúc còn trẻ tuổi, so với lúc đại chiến với các bang phái khác ở thành Trung Châu, bước chân của lão ta còn đi nhanh hơn.

Thanh phi kiếm màu đen của lão ta mạnh mẽ bay tới trước. Khoảng cách giữa lão ta và thanh phi kiếm màu đen đang mạnh mẽ bay trong không trung vẫn luôn là mấy bước xa.

- Từ khi ngươi đạt đến Thánh sư, ta chưa từng thấy ngươi ra tay. Xem ra lời đồn không sai, Văn Nhân Thương Nguyệt thật sự học hỏi kiếm ý của ngươi.

Nhìn Lý Chân Thạch và thanh phi kiếm màu đen kia ngày càng cách mình gần hơn, Trương Thu Huyền xuống ngựa, cảm khái lên tiếng.

Lý Chân Thạch lạnh lùng nhìn Trương Thu Huyền, hừ lạnh nói:

- Mặc dù hắn ta học kiếm ý của ta, nhưng lại mạnh mẽ hơn ta.

Trương Thu Huyền lắc đầu, tựa hồ cảm thấy cuộc nói chuyện giữa hai người thật sự không thú vị, rất nhàm chán.

...

Hứa Thiên Vọng lạnh lùng đi tới phía trước.

Bất kể cuộc chiến này như thế nào, bất kể đối phương còn hậu chiêu ra sao, nhưng cuộc nói chuyện giữa Lý Chân Thạch và Trương Thu Huyền lúc trước đã chứng minh được một sự thật: Điều bọn họ cần làm bây giờ chính là hai đối một, hai gã Thánh sư đi giết một Thánh sư của đối phương.

Nhưng đột nhiên mí mắt của hắn nhấp nháy, hồn lực bàng bạc trong cơ thể bỗng nhiên bộc phát ra ngoài một cách mạnh mẽ và nhanh chóng, quán chú vào sợi roi thép màu hồng tím trong tay.

Các loại phù văn trên sợi roi thép màu hồng tím một lần nữa sáng lên, từ vị trí trước người hắn đâm ngược về sau, mạnh mẽ đánh trúng ngực một người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma đang ở sau lưng.

Bóng người mặc trọng khải Thiên Ma này lung lay một hồi, rốt cuộc không thể chống đỡ nữa, ngã quỵ xuống.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Hứa Thiên Vọng chợt tái nhợt, lòng vô cùng khiếp sợ.

Bởi vì ngay sau đó đã có ba người tu hành mặc trọng khải Thiên Ma nhanh chóng áp sát hắn.

Nhưng điều khiến hắn khiếp sợ không phải là ba bóng người kim loại này, mà chính là điều đến từ không trung trên cao.

Hắn nhìn thấy trên bầu trời bao la, trong khoảng không trung nhiều mây thậm chí còn cao hơn vách đá hai bên biên giới Bàn Nhược, có một con chim gỗ lấp lánh ánh sáng vàng.

Một cây tên sáng ngời như đèn cầy từ trên con chim gỗ này bay xuống, nhắm thẳng tới người hắn.

...

Ngay lúc Trương Thu Huyền lắc đầu, thanh kiếm rộng màu đen của Lý Chân Thạch đã vang lên một tiếng, nghiền nát toàn bộ không khí giữa hắn và Trương Thu Huyền, đâm thẳng về ngực Trương Thu Huyền.

Đối với Thánh sư ngự kiếm bình thường, phi kiếm của họ hoặc là đâm thẳng tới, hoặc là lượn vòng ám sát, như vậy mới cấp tốc nhanh chóng, phi kiếm quỷ dị khó đoán. Nhưng Lý Chân Thạch lại đợi đến lúc áp sát Trương Thu Huyền mới ra tay, một kiếm này gần như chấn nổ không khí. Đồng thời tốc độ tấn công của phi kiếm lại không chậm, hơn nữa khi không khí bị chấn nát, phi kiếm lại điên cuồng xoay như sóng cao vỗ bờ, rất khó phán đoán được phi kiếm sẽ tấn công vào chỗ nào.

Trương Thu Huyền cũng dùng kiếm.

Kiếm của hắn dài khoảng một thước, nửa đoạn màu hồng, nửa đoạn trong suốt, có tên Dạ mộng hồng chẩm.

Khác với việc Trương Thu Huyền chưa từng nhìn thấy Lý Chân Thạch ra tay sau khi Lý Chân Thạch đạt đến Thánh sư, Trương Thu Huyền trước đó đã trở thành đại cung phụng triều đình trong nhiều năm. Trong khoảng thời gian đó, ở Vân Tần thỉnh thoảng lại xuất hiện những người tu hành mạnh mẽ đi tới hoàng thành Trung Châu khiêu chiến Trương Thu Huyền, tựa hồ muốn dùng phương pháp này để thay thế vị trí đại cung phụng triều đình của ông ta.

Cho nên, thanh phi kiếm này của Trương Thu Huyền đã nhiều lần xuất hiện ở thành Trung Châu.

Chuyện Lý Chân Thạch muốn làm nhất hiện giờ hiển nhiên chính là chờ thanh phi kiếm này xuất hiện, sau đó nghiền nát thanh phi kiếm này.

Nhưng nhìn thanh phi kiếm rộng màu đen của Lý Chân Thạch càng lúc càng áp sát mình, Trương Thu Huyền lại vừa lắc đầu, vừa thở dài một tiếng.

Thanh phi kiếm nửa đoạn màu hồng, nửa đoạn trong suốt đang ở trong tay áo ông ta vẫn yên lặng nằm, không có bay ra khỏi tay áo.

Bộ y phục màu trắng ông ta đang mặc bỗng nhiên toàn bộ biến thành màu đen. Ngoại trừ Thánh sư ra, không còn ai trên thế gian này có thể biết trong nháy mắt vừa rồi, bộ y phục đó đã bể tanh tành, nhanh chóng hóa thành màu đen, rồi từng mảnh bay ra ngoài.

Vô số tia chớp màu vàng lớn như ngón tay cái từ trên người Trương Thu Huyền phóng ra ngoài, lướt qua những mảnh vụn màu đen, nhanh chóng khuếch tán.

Cả người ông ta được bao phủ trong tia chớp màu vàng, tựa như thân thể đã biến thành một tia chớp màu vàng khổng lồ.

Con ngươi của Lý Chân Thạch mạnh mẽ co lại, đôi mắt đã bị ánh vàng đó bao phủ.

Lão ta vốn là một trong những Thánh sư mạnh nhất thành Trung Châu, cho nên trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, lão ta có thể cảm giác được hồn lực trong cơ thể Trương Thu Huyền đã mãnh liệt bộc phát, cảm giác được những tia chớp màu vàng kia làm sao mà xuất hiện. Lão ta nhanh chóng lui về sau, nhưng thanh phi kiếm rộng màu đen của lão không thể tránh kịp.

Cho nên, lão ta không thể lui, chỉ là quát lên một tiếng kêu đau đớn, tốc độ phun trào của hồn lực trong cơ thể lại tăng thêm ba phần/

"Phốc!"

Ống tay áo của cánh tay phải của lão ta vỡ vụn, từng mảnh từng mảnh bay ra ngoài.

Ánh sáng ở ngay mũi nhọn của thanh phi kiếm rộng màu đen này sáng ngời, mạnh mẽ xông thẳng vào tia chớp màu vàng.

Vô số tia chớp màu vàng đánh vào thân kiếm của thanh phi kiếm rộng màu đen này. Trong nháy mắt, thanh phi kiếm rộng màu đen này đã không biết đánh vỡ bao nhiêu tia chớp, nhưng thế tới của thanh phi kiếm lại càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại ngay trước ngực Trương Thu Huyền khoảng ba tấc.

Lý Chân Thạch phun ra một ngụm máu tươi.

Tia chớp màu vàng lan đến cánh tay phải của lão ta.

Lão và thanh phi kiếm rộng màu đen của mình nhanh chóng lui về sau.

Tia chớp màu vàng biến mất.

Khoảng cách giữa Lý Chân Thạch và Trương Thu Huyền hiện giờ là khoảng hai mươi bước, cánh tay phải của Lý Chân Thạch đã biến thành màu nám đen, da thịt căng lên hiện rõ từng đường gần, trông như mặt đất khô cằn.

Phi kiếm rộng màu đen vô lực rơi xuống trước người Lý Chân Thạch, cắm vào mặt đất.

Sắc mặt Lý Chân Thạch tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

- Hảo kiếm!

Ở ngay khóe miệng Trương Thu Huyền cũng có một vệt máu tươi, lạnh lùng nói hai chữ.

Người ông ta mặc một bộ y phục màu hoàng kim.

Cả bộ quần áo này được chế tạo từ bảo thạch màu vàng, thậm chí còn tinh khiết hơn hoàng kim. Bên trong mỗi bảo thạch có kích thước như bàn tay này đều có một tia chớp lấp lánh, tựa như những con du long đang bay lượn.

- Bàn về kiếm, ta không bằng ngươi.

Trương Thu Huyền lắc đầu, cúi thấp đầu nhìn bộ y phục mình đang mặc trên người, nói:

- Bàn về người, ta cũng không bằng ngươi...nhưng thứ ta đang mặc lại còn mạnh hơn ngươi.

Cả người Lý Chân Thạch run rẩy.

Lão ta không thể nói lời nào.

Mỗi một viên bảo thạch chân long ở núi Chân Long đều là tài liệu hiếm thấy trên thế gian, có thể dùng để chế tạo những hồn binh mạnh mẽ. Trong mấy chục năm qua, ấn tượng của thế gian đối với bảo thạch chân long này chính là hiếm có vô cùng, chỉ có vài viên được sản xuất ra. Nhưng không có người nào ngờ rằng bảo thạch chân long trong tay hoàng đế lại nhiều đến như vậy, có thể dùng để chế tạo một bộ giáp hoàn chỉnh.

Đối mặt với một đối thủ ngay từ đầu đã không có ý định dùng phi kiếm, mà chỉ dựa vào bộ giáp này để tỷ thí với mình, Lý Chân Thạch thực sự không biết nên nói gì.

...

Sắc mặt Hứa Thiên Vọng tái nhợt.

Đối với việc Thần mộc phi hạc xuất hiện ở đây, hắn không cảm thấy quá khiếp sợ hay ngoài ý muốn.

Nội chiến của học viện Thanh Loan ở sơn mạch Đăng Thiên đã qua được một thời gian, người có địa vị cao như hắn hiển nhiên đã biết đến Thần mộc phi hạc, đồng thời biết loại hồn binh này sẽ ảnh hưởng đến thế cục chiến tranh trong tương lai như thế nào.

Giữa hoàng đế và những người phe phản đối của học viện Thanh Loan hiển nhiên có một mối liên lạc nào đấy, nếu như bản thân hoàng đế có thể có Thần mộc phi hạc như vậy, suy ra tài liệu cần thiết để chế tạo Thần mộc phi hạc không phải là quá quý hiếm.

Điều hắn không ngờ tới chính là trận chiến giữa Lý Chân Thạch và Trương Thu Huyền lại kết thúc nhanh chóng như vậy, khi hắn ta vừa né tránh xong cây tên thứ hai được bắn từ trên Thần mộc phi hạc xuống, kết quả thắng bại đã được phân ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện