Chương 565: Thế gian phải thay đổi
Lâm Tịch từng ngồi trên phi cơ, nhưng chưa bao giờ ngồi trên "mui phi cơ" như chiếc Thần mộc phi hạc này cả.
Mặc dù biết rõ sợi dây đeo màu xanh lục đang quấn quanh người mình là da của một loại yêu thú nào đấy, tuyệt đối không thể làm mình rớt xuống Thần mộc phi hạc. Nhưng tự thân cảm nhận được một vật chết được hồn lực quán chú vào có thể bay lên cao, cảm giác được khí lưu trên không trung ngày càng mạnh mẽ, Lâm Tịch chỉ còn biết lắc đầu và dùng hai chữ "kinh hãi" để hình dung nên lữ trình này.
Dùng tay sờ lên con Thần mộc phi hạc đang tỏa ra ánh sáng vàng lấp lánh, Lâm Tịch càng lúc càng có thể hiểu được tại sao khi mình kể cho Cao Á Nam nghe câu chuyện về thế giới mình từng sống, Cao Á Nam lại không thể nào hiểu được, đồng thời dùng cách nghĩ của nàng để phản bạc lại. Ngay cả bây giờ, mặc dù biết nhờ có hồn lực mà con chim gỗ này có thể bay trên không trung, nhưng Lâm Tịch vẫn cảm thấy mâu thuẫn với những nguyên lý mình đã từng biết, thậm chí hắn ta còn luôn nghĩ rằng "tại sao con chim gỗ này có thể bay được".
...
Thần mộc phi hạc bay càng lúc càng cao.
Từ trên đây nhìn xuống, có thể thấy các bãi cỏ xanh và đường đi trông như những ký hiệu hình thù khác nhau.
Lâm Tịch đột nhiên nở nụ cười khẽ.
Bởi vì chính hắn đột nhiên kinh hãi phát hiện ra rằng ban đầu mình còn rất ngạc nhiên khi thấy một đồ vật đáng lẽ không bay được lại bay được, nhưng sau khi đã ngồi lên đó rồi, hắn không những không cảm thấy sợ, ngược lại còn vì trước kia đã từng nhảy núi nhiều lần để tu hành, nên khi thấy độ cao như vậy, hắn còn muốn nhảy xuống thử xem sao.
- Nhảy nhảy nhiều lần, cao như vậy mà còn muốn nhảy...đúng là biến thái.
Lâm Tịch thầm nói với chính mình. Tuy nhiên, còn chưa kịp hỏi người bên cạnh xem thử như thế nào, Biên Lăng Hàm rất hiểu Lâm Tịch đang ngồi bên cạnh đã lên tiếng:
- Giang gia đã mất rồi.
Tiếng gió rất lớn.
Tuy Biên Lăng Hàm đã xoay đầu, nhìn thẳng Lâm Tịch và Cao Á Nam nói chuyện, nhưng trong cuồng phong như vậy, giọng nói của nàng lại hơi biến đổi, lộ vẻ hư vô và không thật.
- Cái gì?
Lâm Tịch cau mày, muốn Biên Lăng Hàm nói lại, xem thử có phải mình nghe nhầm không.
- Giang gia đã mất rồi.
Biên Lăng Hàm nhìn Lâm Tịch và Cao Á Nam, âm thanh càng lúc càng nhỏ:
- Sau khi vào cung diện thánh, trên đường trở về Giang gia, Giang Yên Chức lập tức bị ám sát. Giang gia bắt đầu phản công.
Trong cuồng phong mạnh mẽ, Lâm Tịch bất giác cảm thấy những lời hư vô này bỗng trở nên chân thật, hắn ta chợt im lặng.
Trong thành Trung Châu, lực lượng mạnh nhất tất nhiên chính là hoàng thành và Trung Châu.
Tuy nói Giang gia lợi hại, nhưng một khi ở trong thành Trung Châu, bất kể Giang gia có phản công quyết liệt như thế nào, nhưng kể từ lúc đó, kết cuộc của Giang gia nhất định là diệt vong.
Hắn và Giang gia không có bất cứ giao tình nào, nhưng một môn phiệt khổng lồ như vậy lại bỗng nhiên ầm ầm sụp đổ, tất nhiên hắn ta sẽ có cảm xúc khác nhau.
- Không trách được Thần tượng quân lại muốn số quân giới đó rơi vào trong tay quân đội hành tỉnh Thiên Lạc. Người của Giang gia khống chế hành tỉnh Thiên Lạc, đợi đến lúc người của Giang gia phát hiện người mình ở hành tỉnh này đã chiếm được số quân giới, dĩ nhiên sẽ lựa chọn hành động giống như những người Giang gia đang ở trong thành Trung Châu, không tiếc cùng với hoàng đế ngọc đá cùng vỡ.
Lâm Tịch có thể tưởng tượng được tòa thành hùng vĩ mình chưa đặt chân đến bao giờ đấy sẽ bị không biết bao nhiêu máu tươi bao phủ, tưởng tượng được rất nhiều quân nhân đáng tôn kính lại không vì Vân Tần chết trên sa trường, mà lại bị chính người mình giết. Hắn thở dài một cái, xoay đầu nhìn Biên Lăng Hàm, hỏi:
- Những thế gia khác phản ứng như thế nào?
Biên Lăng Hàm trầm giọng:
- Có rất nhiều quan viên trong thành Trung Châu bị giết chết, tình thế rất loạn, không thể nói rõ được. Theo học viện phán đoán, kết cuộc sau này sẽ phụ thuộc rất lớn vào quyết định của hoàng đế.
Lâm Tịch nghĩ tới thái độ của nam tử trung niên Đường Tàng kia, khẳng định và gật đầu:
- Giang gia tuyệt đối không phải là người cấu kết với Thần tượng quân. Với những thủ đoạn mà hoàng đế đã dùng với Hoàng gia, Văn Nhân gia và các nguyên lão còn lại lúc trước, hắn tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn đến mức giết chết Giang Yên Chức trên đường như thế. Hơn nữa, hắn ta đã mất nhiều năm xây dựng tư quân cho mình, quyết không thể dùng chiêu thức giết địch một ngàn, ta mất tám trăm để tự làm mình bị thương, nhất là trong tình huống chính hắn ta còn chưa kịp phòng thủ, để cho sức mạnh còn lại của Giang gia phản công như vậy.
Biên Lăng Hàm gật đầu.
- Học viện có thái độ như thế nào?
Lâm Tịch nhíu mày, trầm mặc một hồi rồi nói.
Biên Lăng Hàm trả lời đơn giản:
- Biểu diễn một chút sức mạnh khiến người ta kính sợ...bắt đầu phản công.
Lâm Tịch và Cao Á Nam nhìn Minh ca đang ở sau Lý Ngũ, hai người có thể hiểu được những lời Biên Lăng Hàm vừa nói.
- Những bạn học còn lại của chúng ta thế nào?
- Bọn họ đã rời khỏi học viện. Trừ Trương Bình đã đi trước, không biết tới nơi nào, những người còn lại ngươi sẽ nhanh chóng thấy thôi.
Biên Lăng Hàm ôn hòa lại, nsoi:
- Về việc ngươi định đối phó với Thần tượng quân, học viện cảm thấy có thể làm được, đã bắt đầu chuẩn bị.
- Không biết việc chúng ta suýt gặp gỡ tên tướng lãnh Đường Tàng giữ Đại Hắc kia có khiến hắn cảnh giác hay không.
Lâm Tịch nhíu mày, nói:
- Dù sao hắn ta đã đuổi theo chúng ta khi chúng ta truy bắt tên chủ chuồng ngựa Tô Thiên Phúc kia.
Biên Lăng Hàm bình tĩnh nói:
- Vì có thể hoàn thành chuyện này, cho dù phải trả giá, tất cả đều xứng đáng. Chính Hạ phó viện trưởng đã dặn ta phải nói với ngươi một câu: Bất cứ chuyện gì, khi làm cũng không cần phải chắc chắn một trăm phần trăm.
Lâm Tịch gật đầu.
Cảm giác được hồn lực trong cơ thể Lý Ngũ dần tản ra ngoài, truyền vào trong những phù văn huyền ảo trên người Thần mộc phi hạc, tạo ra những âm thanh cơ quan chuyển động, hắn lập tức thỉnh giáo:
- Lý lão sư, hình như dùng Thần mộc phi hạc này không tốn quá nhiều hồn lực thì phải?
- Đúng vậy.
Mặc dù hai mắt đã mù, nhưng khi nghe Lâm Tịch hỏi, Lý Ngũ vẫn theo thói quen quay đầu lại, "nhìn" Lâm Tịch, chăm chú nói:
- Tiêu hao hồn lực nhiều nhất là lúc khống chế Thần mộc phi hạc bay lên không trung. Khi đã bay lên rồi, việc khống chế Thần mộc phi hạc cũng như đang thả diều thôi, lợi dụng gió để bay cao hơn. Hồn lực chúng ta truyền ra ngoài là để khống chế sợi dây thả diều đấy, chứ không phải là dùng sức mạnh để nâng nó lên cao.
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, trầm giọng hỏi:
- Chế tạo Thần mộc phi hạc này có khó hay không?
Lý Ngũ nói:
- Một tượng sư có thể chế tạo một con Thần mộc phi hạc trong một tháng. Hiện giờ phần lớn thần mộc chế tạo Thần mộc phi hạc ở sơn mạch Đăng Thiên đã được học viện Thanh Loan khống chế. Với tình hình bây giờ, mỗi tháng học viện chúng ta có thể chế tạo ba con Thần mộc phi hạc, hoàng thành Trung Châu phải mất hai tháng mới chế tạo được một con.
Lâm Tịch mở miệng nói:
- Nói như vậy, hoàng đế cũng đã có cách sản xuất được con Thần mộc phi hạc này, chỉ là tài liệu không đủ để cung ứng...Bất kể thế nào, một tháng cũng chỉ có khoảng bốn con Thần mộc phi hạc được sản xuất thôi, nên mặc dù rất ít, nhưng cũng không thể dùng hai từ hiếm có để mô tả được.
Lý Ngũ gật đầu, nói:
- Ngươi nói không sai.
- Cho nên, đây là đồ vật có thể thay đổi được rất nhiều thứ.
Lâm Tịch nhìn con Thần mộc phi hạc hình dáng hung ác, nhưng tuyệt đối không thể nói là xinh đẹp được, cảm thán.
- Đúng vậy.
Lý Ngũ có thể hiểu ý của Lâm Tịch, chân thành nói:
- Tốc độ của Thần mộc phi hạc nhanh hơn tuấn mã đến mấy lần. Chỉ cần thời gian di chuyển ngắn hơn, tốc độ truyền tin nhanh hơn, nhất định Thần mộc phi hạc sẽ ảnh hưởng đến thế giới này rất nhiều.
So sánh với những người ở thế giới này, hiển nhiên kiến thức của Lâm Tịch rộng hơn rất nhiều, đồng thời hắn cũng biết được đồ vật ảnh hưởng nhất đến thời kỳ công nghiệp ở thế giới hắn ta từng sống chính là máy chạy hơi nước. Mà ở thế giới người tu hành này, Thần mộc phi hạc chính là kíp nổ cho một thời kỳ công nghiệp dùng máy hơi nước.
Tốc độ nhanh, bay được trên cao, tầm nhìn rộng, sức bền đường dài...Chỉ riêng việc phải dùng hồn binh hay quân giới nào để đối phó với loại vũ khí này thôi, Lâm Tịch đã tưởng tượng được cả thế gian sẽ phải thay đổi.
Trong tương lai, có lẽ chiến đấu sẽ không còn gói gọn trên mặt đất đơn giản như vậy nữa.
Nếu như bây giờ chỉ có học viện chế tạo được, có lẽ Lâm Tịch tạm thời không cần lo lắng, nhưng hoàng đế lại có vật này, nhất định sẽ bị truyền lưu ra ngoài, nhất định sẽ có nhiều chuyện phát sinh.
Một khi có tiễn thủ hay người tu hành ngồi trên Thần mộc phi hạc, năng lực và khả năng của họ sẽ tăng mạnh hơn.
Tầm nhìn trên Thần mộc phi hạc rất rộng và xa, khiến cho các thủ đoạn ẩn mình và che giấu của người tu hành phải mất hết hiệu lực.
Tốc độ của Thần mộc phi hạc vượt qua tốc độ cực hạn của người tu hành và tuấn mã, sẽ khiến việc người tu hành bỏ chạy không còn đơn giản như trước.
- Nếu không muốn bị Thần mộc phi hạc của đối phương ảnh hưởng, biện pháp tốt nhất là chính mình cũng có một con Thần mộc phi hạc.
Lý Ngũ cũng cười cười, nói:
- Cho nên, Hạ phó viện trưởng để ta tới làm phi hạc cho ngươi. Tuy đôi mắt của ta không thể nhìn thấy được nữa, nhưng có thể nghe rõ hơn, như vậy làm phi hạc giúp ngươi bay lên trời vẫn có thể miễn cưỡng làm được.
Lâm Tịch khẽ rung động.
- Hết thảy vì học viện.
Lý Ngũ có thể cảm giác được khí tức trên người Lâm Tịch chấn động, hắn cũng biết tâm tình Lâm Tịch bây giờ như thế nào, nhưng hắn vẫn "nhìn" Lâm Tịch, bổ sung:
- Cũng là vì Vân Tần.
Lâm Tịch hít sâu một hơi rồi chậm rãi phun ra, hai mắt híp lại trong cuồng phong mạnh mẽ, nghiêm túc mà thong thả nói:
- Đúng vậy...chỉ khi sức mạnh khiến cả thế gian này run sợ xuất hiện, Vân Tần mới không cần đổ nhiều máu tươi như vậy nữa.
- Đoàn xe.
Cao Á NAm và Biên Lăng Hàm gần như cùng lên tiếng.
Đối với thế gian này, Thần mộc phi hạc quả thật là đồ vật sẽ thay đổi nhiều thứ. Bản thân Lâm Tịch và Cao Á Nam đã gần như buông tha việc tìm tòi, nhưng khi ở trên trời cao quan sát lại rất dễ dàng tìm được đoàn xe kia.
Mà trước khi Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm cùng lên tiếng, cả người Minh ca bỗng nhiên phát ra ánh sáng trắng, bắn tới người Lý Ngũ ở trước.
Luồng ánh sáng này tựa hồ chỉ dẫn cho Lý Ngũ rất rõ ràng, giúp hắn ta chuẩn xác ngự sử Thần mộc phi hạc, bay thẳng tới chỗ đoàn xe.
Lâm Tịch nhìn luồng ánh sáng trắng do chính Minh ca phát ra, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy quá sợ hãi.
Bình luận truyện