Tiên Ma Biến

Chương 611: Văn Nhân Thương Nguyệt và nữ đệ tử học viện Thanh Loan



Lâm Tịch và Lý Khai Vân đều trẻ tuổi.

Nhưng liên quan đến việc hưng vong một nước, mạng sống nhiều người, nên họ đã phải gánh chịu những việc đáng lẽ họ không cần phải đảm đương.

...

Trong khi Lý Khai Vân gào khóc như một đứa bé, Văn Nhân Thương Nguyệt đang nghỉ ngơi.

Hắn mới là trụ cột của bảy lộ quân Đại Mãng, là biến cố lớn nhất của đại chiến giữa hai nước.

Bởi vì trước khi hắn ta thật sự xuất hiện tại một tòa thành nào đấy, ở Vân Tần sẽ không có bất cứ người nào biết được hắn cuối cùng xuất hiện ở đâu, liệu sẽ là lăng Thiều Hoa hay lăng Đông Cảnh? Hoặc có thể là lăng Trụy Tinh?

Chiến lực của hắn quá mạnh mẽ, thậm chí có thể ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của một đại chiến.

Cho nên, hắn phải đảm bảo mình luôn ở trạng thái tốt nhất, có thể xuất hiện tại bất cứ tòa thành nào vào thời khắc quan trọng nhất.

Hắn cần nghỉ ngơi.

Lúc nghỉ ngơi, đó cũng là khoảng thời gian hắn xử lý những chuyện thiếu chút nữa đã khiến hắn phải thất bại toàn cục.

Hắn đang ở trong một doanh trướng trên đỉnh sườn núi.

Lót dưới mặt đất chính là lớp lông sói tốt nhất Đại Mãng. Ngồi trong doanh trướng hùng vĩ đó, hắn ta chậm rãi uống một lon máu tổ yến, màu đỏ tươi của máu khiến cho đôi môi hắn ta nhuộm thấm.

Ngay dưới doanh trướng là một sườn núi dốc, bên dưới sườn núi có mấy ngàn quân đội đang chỉnh tề dàn trận. Mà ở ngay giữa quân đội lại có hơn sáu bảy mươi người đang tụ tập, có vài người là quan viên Đại Mãng, có người tu hành, thậm chí còn có thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào đỏ.

Sau khi uống xong lon tổ yến bổ dưỡng, Văn Nhân Thương Nguyệt mới chậm rãi để xuống, bình tĩnh nhìn sáu bảy mươi người trong vòng vây quân đội, bình tĩnh lên tiếng:

- Phần lớn các ngươi tuyệt đối không biết tại sao ta lệnh cho quân đội tốn không ít công sức để tụ tập bọn ngươi tới đây, tụ tập trước mặt ta. Nhưng có một người trong các ngươi biết nguyên nhân.

Văn Nhân Thương Nguyệt nhếch miệng, thể hiện thần sắc tự giễu:

- Nam phạt, cuộc chiến thành Đoạt Nguyệt nhất định sẽ là trận chiến được sử sách ghi lại, cũng là trận chiến dùng yếu thắng mạnh ta đắc ý nhất. Ta đã trù tính suốt một mùa đông, thậm chí xét ở nhiều mặt, ta đã trực tiếp thay đổi sự đối lập quân lực giữa Đại Mãng và Vân Tần, giúp cho quân đội Đại Mãng có năng lực chiếm lấy núi Thiên Hà, làm cho Vân Tần phải quyết chiến với Đại Mãng ở hành tỉnh Nam Lăng. Nhưng từ hơn hai mươi ngày trước, ta lại nhận được một mật báo nói cho ta biết rằng trận chiến ta luôn đắc ý nhất, thiếu chút nữa đã phải thất bại trước khi bắt đầu.

Giọng nói Văn Nhân Thương Nguyệt to rõ và chậm rãi, chắc chắn như đinh chém sắt, tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.

Từ khi ở trong quân đội, Văn Nhân Thương Nguyệt chưa từng nói như vậy. Trong lúc nhất thời, mấy ngàn quân nhân Đại Mãng tinh nhuệ ở bên dưới đều không hiểu ý Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng bất kỳ ai cũng cảm thấy hơi lạnh lẽo.

- Chỉ vì một người trong các ngươi, nhưng thiếu chút nữa ta đã thua trong tay Hồ Ích Dịch.

Văn Nhân Thương Nguyệt tiếp tục nói, nhưng giọng nói càng lúc càng lạnh lẽo:

- Ở lăng Bích Lạc, đối mặt với cả Vân Tần và học viện Thanh Loan, ta không bại, mà thiếu chút nữa lại bại bởi một người trong các ngươi. Cho nên, mặc dù đã tốn nhiều công sức như vậy, ta vẫn cảm thấy đáng giá. Ta muốn tận mắt nhìn thấy người đã suýt thành công, hoặc có thể nói là đã thành công, nhưng lại thất bại trong đám Quân cơ xứ Vân Tần của ngươi.

Vẫn không có ai có thể hiểu được ý của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Tuy nhiên, Văn Nhân Thương Nguyệt lại không vì thế mà mất bình tĩnh, tiếp tục chậm rãi nói:

- Hơn hai mươi ngày trước, ta nhận được một bức mật báo của tiềm ẩn tại Vân Tần. Mật báo này nói rằng trước khi nam phạt, đã có một bức mật báo khác được tiềm ẩn của Vân Tần ở Đại Mãng gửi về quân bộ, trong đấy có nói rằng ta đã điều động toàn bộ Hắc lân và Quỷ du mộc mà núi Luyện Ngục đã để dành hơn trăm năm qua, rất có thể là muốn hỏa công quân đội Vân Tần. Nhưng bức mật báo này lại không được đám mưu sĩ của quân bộ Vân Tần coi trọng, bởi vì lúc đó Vân Tần còn chưa bắt đầu nam phạt, mà sau khi qua một mùa đông, họ cũng không tìm được chứng cứ chính xác, nên cuối cùng đã bỏ qua.

Đám quân nhân Đại Mãng ở bên dưới nhất thời sợ hãi.

Bọn họ đã hiểu được ý của Văn Nhân Thương Nguyệt. Trong sáu bảy mươi người bọn họ bắt tới đây, rất có thể có một người là tiềm ẩn Vân Tần, mà trước khi nam phạt bắt đầu, người này đã truyền một tin tức có giá trị tới Vân Tần, chỉ là không thể cảnh giác được các mưu sĩ trong quân bộ Vân Tần. Nếu không, có lẽ kế hoạch nam phạt của Vân Tần đã thành công.

- Những người có thể tiếp xúc với việc vận chuyển hàng hóa của núi Luyện Ngục, hoặc là người đã từng theo các đoàn xe di chuyển...chỉ cần là người có khả năng, tất cả đều được triệu tập tới đây.

Văn Nhân Thương Nguyệt bình tĩnh nhìn sáu bảy mươi người kia, thần sắc và giọng nói của hắn khiến cho những người vốn đã kinh hãi tới mức quỳ xuống để biện bạch lập tức im lặng, không dám nói lời nào.

Văn Nhân Thương Nguyệt nói xong câu này, bình thản ra hiệu đối với một hàng quân đội.

Hàng quân đội này nhanh chóng hành động, đưa một số dân chạy nạn Vân Tần từ đằng sau ra trước, hầu hết đều là phụ nữ và trẻ em, có khoảng một trăm hai mươi người.

- Ta nghĩ trên thế gian này hẳn còn chưa có ai hoài nghi quân lệnh của ta.

Văn Nhân Thương Nguyệt bình tĩnh nói:

- Ngươi phải đứng ra, nếu không ta sẽ giết chết bọn ngươi, đồng thời giết toàn bộ phụ nữ và trẻ em Vân Tần này.

Âm thanh la khóc và van xin lập tức vang lên.

Tuy nhiên, những người dân chạy nạn Vân Tần gồm rất nhiều phụ nữ và trẻ em kia đều im lặng, không có ai lên tiếng.

Trong sáu bảy mươi người ở giữa, có ít người là quan viên cao cấp Đại Mãng, thậm chí còn có thần quan núi Luyện Ngục, nhưng không có ai dám nghi ngờ quyết tâm và quân lệnh của Văn Nhân Thương Nguyệt.

Trong sáu bảy mươi người đó, có một người từ lúc bắt đầu đã cúi đầu xuống, nay lại nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu lên.

Từ khi Văn Nhân Thương Nguyệt nói chuyện, người này đã biết rằng hôm nay mình không thể chạy thoát được.

Mà ngay khi người này than thở, ngẩng đầu lên, Văn Nhân Thương Nguyệt đã lập tức chú ý đến.

Hắn ta hơi kinh ngạc.

Đây là một cô gái vóc người cao gầy, làn da ngăm đen, còn rất trẻ tuổi.

- Là ngươi?

Hắn nhìn cô gái này, bình tĩnh hỏi.

Cô gái mặc y phục lễ quan Đại Mãng này vẫn không nhúc nhích, nhưng những người Đại Mãng khác đứng gần nàng đã hoảng sợ cách xa ra, sợ bị người khác hiểu nhầm mình có quan hệ với nàng, nên nhất thời xung quanh nàng rất trống rỗng.

Cô gái trẻ tuổi này vẫn rất bình tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt, nói:

- Là ta?

Văn Nhân Thương Nguyệt gật đầu, nói:

- Chứng minh cho ta.

Cô gái trẻ tuổi giơ tay lên, một luồng ánh sáng màu vàng bao phủ tay nàng, sau đó nàng thực hiện mấy động tác.

- Còn trẻ như vậy đã đạt tới Quốc sĩ...hai mươi bốn thức Thanh Loan, ngươi là đệ tử học viện Thanh Loan?

Văn Nhân Thương Nguyệt hài lòng gật đầu, tiếp tục hỏi:

- Ngươi chỉ là một lễ quan cung đình, sao có thể phát hiện ra chuyện như vậy?

Cô gái trẻ tuổi bình tĩnh nói:

- Trong khố phòng lễ bộ cung đình có rất nhiều đá vôi ẩm, thường được dùng để tạo thành vòng bao quanh nhang trong cung. Số lượng tồn kho đột nhiên giảm bớt, ta theo đó truy xét, sau đó ta phát hiện có một xưởng chế tạo đang âm thầm chế tạo nhiều dây dẫn dùng cho Hắc lân. Dựa vào hai dấu hiệu này, với số lượng tồn kho bị giảm đi quá nhiều, ta liền hoài nghi quân đội Đại Mãng đang vận chuyển rất nhiều Hắc lân và Quỷ du mộc ở núi Luyện Ngục ra ngoài.

- Nếu như chỉ từ hai vật không hề liên quan đến chiến tranh là đá vôi và dây dẫn đốt, sau đấy có thể suy luận ra một đáp án chính xác như vậy, năng lực quan sát của ngươi thật sự rất giỏi, ngay cả quân bộ lăng Bích Lạc năm xưa của ta cũng không bằng.

Văn Nhân Thương Nguyệt tỏ ý tán thưởng, nhưng lại hỏi:

- Chỉ là ngươi thân là đệ tử Thanh Loan, tin tức này đáng lẽ có thể tới Thanh Loan được...Với khả năng của các giáo sư sau hậu sơn núi Thanh Loan, tin tức của ngươi đáng lẽ phải được coi trọng, vậy tại sao tin tức này chỉ có thể đến được quân bộ Trung Châu?

- Nếu như nói theo cách nói của các giảng viên học viện Thanh Loan chúng ta...

Cô gái trẻ tuổi nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt một cái, nói:

- Đây là một vấn đề ngu xuẩn.

Văn Nhân Thương Nguyệt không nổi giận, bình tĩnh thỉnh giáo:

- Mời nói thẳng.

Cô gái trẻ tuổi nói với giọng điệu trào phúng:

- Không phải vì ngươi đã ám sát Trưởng Tôn Vô Cương sao? Sau khi đại biến ở lăng Bích Lạc xảy ra, quan hệ giữa hoàng đế và học viện Thanh Loan đã trở nên quyết liệt, một số con đường truyền tin của học viện Thanh Loan chúng ta bị phá hư, nhiều nơi khác lại bị người của hoàng đế khống chế. Nếu như học viện chúng ta cần sửa lại, đương nhiên cần có thời gian. Mà đối với chúng ta, việc chúng ta cần làm chính là truyền tin tức về học viện Thanh Loan, còn việc nó mang đến tác dụng gì, đó không phải là chuyện chúng ta cần suy nghĩ.

Văn Nhân Thương Nguyệt đưa tay lên cằm mình, vuốt nhẹ một cái.

Đây là động tác biểu thị sự tạ ơn của hắn đối với câu trả lời của nữ đệ tử học viện Thanh Loan, đồng thời biểu thị sự kính ý của mình đối với cô gái đã thiếu chút nữa khiến hắn phải thất bại.

- Rất giỏi! Ta đã điều tra qua, lý lịch của ngươi ở Vân Tần không có, ta tra lâu như vậy không có kết quả mới dùng phương pháp này dẫn ngươi đi ra. Xem ra ngươi là đệ tử học viện Thanh Loan trong đợt vừa rồi? Ngươi hẳn quen biết Lâm Tịch.

Văn Nhân Thương Nguyệt trầm mặc một hồi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nữ đệ tử học viện Thanh Loan một cái, nói.

Nữ đệ tử học viện Thanh Loan đang mặc y phục lễ quan Đại mãng khẽ nhíu mày. Dựa vào ánh mắt của Văn Nhân Thương Nguyệt hiện giờ, nàng liền nhạy cảm biết được tại sao Văn Nhân Thương Nguyệt lại hỏi một câu như vậy.

- Không sai.,..cho nên, hắn nhất định sẽ báo thù, giết chết nguơi.

Nói xong câu này, nàng lập tức không do dự, điều động toàn bộ hồn lực trong cơ thể dũng mãnh lao tới kinh mạch trong cơ thể.

Nhưng ngay nháy mắt đó, trong đám ngươi đang run sợ đến nỗi cả người run rẩy đứng cách nàng không xa, có một lão nhân mái tóc bạc trắng, thần sắc hoảng sợ đến mức tưởng chừng như sắp ngất, lại đột nhiên đưa tay ra về phía nàng.

Năm sợi xích rất nhỏ như năm sợi chỉ bắn thẳng tới nàng với một tốc độ nàng khó tưởng tượng được, đâm vào trong cơ thể nàng. Hồn lực mãnh liệt truyền vào đánh tan hồn lực của nàng.

Vô số dòng khí lưu rất nhỏ và sương máu từ trong lỗ chân lông da thịt của nàng phun ra ngoài.

Nữ đệ tử học viện Thanh Loan cảm thấy đau đớn, nhưng đồng thời nàng cũng biết được dụng ý của Văn Nhân Thương Nguyệt, nên tâm hoàn toàn trầm xuống.

Dụng binh không thể không dùng mưu.

Văn Nhân Thương Nguyệt chưa nói hết sự thật.

Trong những người bên cạnh nàng, không phải tất cả đều là người bị nghi là gian tế, ngược lại còn có một Thánh sư của Đại Mãng ẩn núp!

Không thể tự sát thành công, nàng cũng không quá bi thương, đau buồn hay lo lắng, bởi vì nàng hiểu rất rõ Lâm Tịch. Người bên ngoài nhìn vào, đều cho rằng Lâm Tịch là người quang minh, rất trọng tình trọng nghĩa, nhưng nàng có thể khẳng định, Lâm Tịch tuyệt đối không phải là người làm những chuyện ngu ngốc hay vô nghĩa...Nói một cách khác, nếu như mình bị giết chết trước mặt Lâm Tịch, Lâm Tịch tuyệt đối sẽ không lựa chọn chết cùng với nàng, mà chính là cố gắng sống sót, báo thù cho nàng.

- Chỉ cần ngươi không thể đích thân giết chết hắn được, cuối cùng cũng có một ngày ngươi sẽ chết trong tay hắn.

Cho nên, vào lúc này, nàng chỉ thở ra một hơi, thầm nói trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện