Tiên Ma Biến
Chương 806: Cuộc chiến quá khứ và hiện tại
Khí tức cuồng bạo vô tận không ngừng bộc phát trên người hai con Hỏa khôi đang bốc cháy.
Sau đó hai con Hỏa khôi bốc cháy này bắt đầu đi tới phía trước, con đường bằng đá cứng rắn nhanh chóng bị đốt nóng, rồi nhanh chóng biến thành một bãi than nóng hổi.
Khí lưu nóng rực giống như những luồng nước từ khe hỡ một con sông cạn phun ra ngoài, mà khí lưu lại nóng đến mức chuyển sang màu đỏ hồng. Đám người Trì Vũ Âm trấn thủ ở bên ngoài lập tức biến sắc, không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Tần Tích Nguyệt và Hoa Tịch Nguyệt cấp tốc lui về sau cảm thấy phổi mình đang bị đun nóng, không thể hô hấp được.
Hỏa Khôi đã chết bị Trương Bình dùng xích điều khiển, một lần nữa đứng thẳng lên. Hơn nữa, toàn thân bọn chúng lại được một ngọn lửa có uy lực ngang với Thánh sư bao bọc, đây là tình cảnh mà các nàng chưa bao giờ thấy.
Trương Bình đã che giấu rất nhiều sự thật.
Hắn nhận được nhiều truyền thừa bên trong Thiên Ma ngục nguyên, hiện giờ hắn ta giống như một người tu hành của thời kỳ tiên ma đại chiến mà sách sử chưa bao giờ ghi lại.
Cho nên, cuộc chiến hôm nay tựa như cuộc chiến giữa người tu hành thượng cổ và người tu hành hiện tại, cuộc chiến quá khứ hiện tại này, rốt cuộc bên nào sẽ giành chiến thắng?
...
Nam Cung Vị Ương đang lùi về sau.
Nhưng nàng có cảm xúc hoàn toàn khác với Tần Tích Nguyệt và Hoa Tịch Nguyệt. Trong thế giới của nàng, bất kể đối phương là yêu thú hay là người tu hành mạnh hơn nàng, chỉ cần vừa bắt đầu chiến đấu, nàng ta sẽ lập tức dốc toàn lực chiến đấu.
Ngay nháy mắt hai con Hỏa khôi bắt đầu di chuyển, chiến ý trong mắt nàng lập tức bốc lên.
Sức mạnh trên thân phi kiếm của nàng lần nữa bộc phát, bóng dáng Hải yêu vương xuất hiện đằng sau.
Phi kiếm của nàng hoàn toàn thoát khỏi Trương Bình, nhưng lại không trực tiếp chém tới hai con Hỏa khôi đang bốc cháy hừng hực, mà điên cuồng chém thẳng tới sợi xích nối liền giữa Trương Bình và hai con Hỏa khôi.
Phi kiếm và xiềng xích va chạm với nhau, phát ra tiếng vang trầm thấp.
Mặt đất đầy tuyết ở bên ngoài công xưởng hơi nảy lên, toàn bộ quân đội Vân Tần bao quanh công xưởng cảm giác được không khí vốn đang lạnh như băng, nhưng bắt đầu bị một luồng khí tức nóng hổi bao phủ.
Những sợi xích bị phi kiếm chém trúng lập tức gảy lìa.
Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương tựa như một cây côn sắt, mạnh mẽ quét ngang qua một lần, mấy chục sợi xích rối rít đứt gãy, vỡ vụn.
Hai con Hỏa khôi vừa mới bước tới được mấy bước, khiến cho mặt đất bị nung khô, bắt đầu lảo đảo vài cái, ngọn lửa trên người cũng hoàn toàn dập tắt.
So với Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương là người tu hành có kinh nghiệm chiến đấu hơn rất nhiều. Chỉ trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, nàng liền đoán được cách hiệu quả nhất để khiến hai con Hỏa khôi đã chết phải dừng bước chính là chặt đứt sợi xích nối liền Trương Bình và hai con Hỏa khôi.
Trong tình huống đầu tiên của cuộc chiến quá khứ hiện tại, Nam Cung Vị Ương đã dùng cách thức vô cùng đơn giản để phá vỡ chiêu thức của Trương Bình.
Có rất nhiều mảnh vụn xiềng xích văng đến người Trương Bình, bắn ra vô số tia lửa.
Nhưng Trương Bình lại đang cười.
Tiếng cười lạnh lẽo mang theo tiếng vang đặc biệt của kim loại, không hề giống tiếng cười của con người.
Cả người Nam Cung Vị Ương hơi cúi xuống.
Thân phi kiếm của nàng đang bị một ngọn lửa bao vây.
Ngọn lửa của Trương Bình bám vào thân phi kiếm của nàng, ảnh hưởng đến hồn lực nàng quán chú bên trong, khiến phi kiếm của nàng tựa như nặng hơn lúc bình thường mấy trăm lần. Nàng có cảm giác như cả người mình đang gánh theo vật nặng, vô cùng nặng nề.
Sau đó một khắc, Nam Cunng Vị Ương đã suy nghĩ cẩn thận lý lẽ trong chuyện này.
Nàng nhanh chóng thu hồi phi kiếm của mình, khi còn cách nàng khoảng vài thước, thanh kiếm này bỗng nhiên dừng lại, rồi nàng đột ngột ngừng quán chú hồn lực vào.
Phi kiếm của nàng rơi xuống đất.
Ngọn lửa màu tím ở trên thân kiếm của nàng cũng từ từ biến mất.
Ngay nháy mắt ngọn lửa biến mất, nàng lại bộc phát hồn lực, khống chế phi kiếm bay lên.
Phi kiếm của nàng không còn khác thường nữa.
Nhưng Trương Bình vẫn đang tươi cười.
Tiếng cười của hắn càng thêm lãnh khốc và mạnh mẽ:
- Ngươi thật sự là người tu hành giỏi nhất Vân Tần, trong thời gian ngắn như vậy ngươi liền biết được nguyên nhân ngọn lửa này bốc cháy là do hồn lực của ngươi. Hồn lực càng mạnh cũng chỉ là nguyên liệu giúp ngọn lửa này mạnh hơn, ngươi đoạn tuyệt vận chuyển hồn lực đúng là phương pháp hay nhất, nhưng ngươi không thể thay đổi được việc gì...Trong thời đại tiên ma giao chiến, những người tu hành tu tiên kia có thể dùng nguyên khí trời đất để ngăn cản ngọn lửa này, nhưng các phương pháp tu hành đó hiện nay đã thất truyền. Mỗi lần ngọn lửa cháy vẫn có thể tiêu hao nhiều hồn lực của ngươi, sao ngươi có thể chiến thắng ta được?
Khi tiếng cười vang vọng lên, hắn ta bắt đầu di chuyển.
Không bị phi kiếm của Nam Cung Vị Ương ngăn cản nữa, mặc dù Lâm Tịch đã thi triển Mộ Quang kiếm, nhưng dựa vào sức mạnh một mình của Lâm Tịch, hiển nhiên không thể ngăn cản Trương Bình đi tới được.
Trương Bình cứng rắn phá tan vô số kiếm quang trong suốt, đi thẳng tới trước.
Vô số tiểu kiếm trong suốt tạo thành kiếm trận vô hình giăng khắp, cắt thành vô số vết kiếm bên ngoài bộ giáp Trương Bình đang mặc. Nhưng khi ánh sáng biến mất đi, bộ giáp của hắn ta vẫn hoàn hảo, không bị tổn thương chút nào.
- Lui!
Đối mặt với tiếng cười của Trương Bình, Nam Cung Vị Ương lạnh lùng nói ra một chữ mà khi nãy Lâm Tịch đã nói.
Chính nàng cũng phải nói ra chữ này, cho thấy chính nàng cũng đã thừa nhận nàng không thể ngăn cản Trương Bình được, không thể đánh chết Trương Bình.
...
Lâm Tịch ho nhẹ.
Sau khi giết chết Ảnh Tử Thánh sư để nhập thánh, hắn đã hoàn toàn rơi vào bố cục của Trương Bình. Thân thể của hắn ta vốn đã bị thương, sau trận chiến với hoàng đế Vân Tần, thương thế lại càng nặng hơn, bây giờ, mỗi lần vận dụng hồn lực, hắn đều cảm thấy đau đớn không thể tả.
Nhưng sau khi ho nhẹ để lùi về sau, hắn vẫn lên tiếng:
- Ngươi rốt cuộc đã làm gì trưởng công chúa rồi?
Trương Bình đương nhiên hiểu rõ Lâm Tịch, nên hắn biết hiện giờ Lâm Tịch đang nghĩ rằng. Hắn ta lập tức cười cợt lên tiếng:
- Sao hả? Bây giờ mà ngươi còn chưa từ bỏ ý định?
Trương Bình biết mặc dù thời gian Lâm Tịch nhập thánh rất ngắn, nếu như xét về phương diện hồn lực, có thể nói Lâm Tịch chính là người yếu nhất trong các Thánh sư hiện nay. Nhưng bởi vì Lâm Tịch có thiên phú Tướng Thần, hắn biết một khi thật sự quyết đấu sinh tử, Lâm Tịch đều giống như Nam Cung Vị Ương, chính là Thánh sư mạnh nhất đương thời.
Bây giờ đối mặt với hai Thánh sư mạnh nhất hiện nay là Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, lại thấy Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương không thể ngăn cản bước chân của mình, hắn bắt đầu cảm thấy sự vô địch như chưởng giáo núi Luyện Ngục trước Thiên Diệp quan khi xưa.
Vô địch đương thời, đây là một cảm giác khó dùng từ ngữ hình dung, tất nhiên là một cách hưởng thụ vô thượng.
Cho nên, ngay nháy mắt nói ra câu này, hắn lại thuận tay đánh vào vách tường bên cạnh.
Vách tường được xây từ đá xanh vô cùng cứng rắn, nhưng khi hắn dùng nắm đấm đấm vào thì tựa như đang đánh một miếng đậu hũ non, thậm chí hắn ta còn không cảm thấy bất kỳ lực cản nào.
Cảm giác như vậy khiến Trương Bình nghĩ rằng sự vô địch đúng là rất tuyệt diệu.
Hắn không ngừng đi tới trước, tiếp tục đuổi theo Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương không ngừng lui về sau, sau đó lên tiếng:
- Ta có thể nói cho ngươi biết trưởng công chúa còn sống, nhưng ta còn chưa nghĩ được sẽ xử lý nàng ta như thế nào. Có lẽ ta sẽ để nàng ta trở thành người phụ nữ thứ hai của ta. Ít nhất nàng ta cũng là người biết bao người ở Vân Tần muốn chiếm được, ta còn có thể thông qua nàng ta để nhận được ngôi vị hoàng đế Vân Tần. Nhưng có lẽ sau khi giết ngươi xong, ta sẽ không còn hứng thú với nàng ta nữa. Thế gian này tồn tại rất nhiều điều có thể và không thể, sau khi giết ngươi xong, chính ta cũng không biết mình sẽ có cảm giác như thế nào, cảm thấy thế gian này tràn đầy ánh sáng, hay là tràn đầy sự lu mờ đây?
Lâm Tịch càng lúc càng cảm thấy mình không thể nào hiểu nổi Trương Bình. Trong lúc vô cùng tức giận, bi ai và đau đớn, hắn thậm chí không muốn nói chuyện với Trương Bình. Nhưng bản năng của hắn lại không ngừng nhắc nhở hắn phải đánh bại Trương Bình, nhất định phải hiểu rõ bí mật của Trương Bình.
Sau một khoảng thời gian bị đè nén, hiện giờ Trương Bình đã bộc phát, nếu nói về mặt tinh thần, nhất định hắn ta sẽ nói những lời mà sau này hắn ta sẽ không bao giờ nói đến nữa.
Lâm Tịch phải nắm lấy cơ hội này, nên một lần nữa hắn lên tiếng, hỏi một vấn đề mà hắn đã suy nghĩ rất lâu:
- Bất kỳ người tu hành nào cũng không thể sử dụng hồn binh hơn ngàn dặm, trước Thiên Diệp quan, ba con khôi lỗi kia lại tự công kích chưởng giáo núi Luyện Ngục, ngươi đã làm thế nào?
- Ngươi còn muốn tính toán cho sau này sao? Ngươi đang lo lắng đến việc ta có thể tự do sử dụng hồn lực của mình điều khiển khôi lỗi, cho dù cách xa thiên sơn vạn thủy sao?
Trương Bình đương nhiên hiểu dụng ý của Lâm Tịch, nhưng hắn lại không thể chiến thắng dục vọng của mình hiện giờ, nên hắn ta giễu cợt:
- Ta có thể nói cho ngươi biết sự lo lắng của ngươi là dư thừa. Cho dù là ở thời đại Tiên Ma đại chiến, cũng không có thể có người tu hành có thể sử dụng hồn binh hoặc điều khiển khôi lỗi với khoảng cách xa như vậy. Nhưng loại khôi lỗi và Hỏa khôi này vốn chính là đồ vật để người tu hành tu ma năm xưa dùng để chiến đấu, tất nhiên có thể đảm bảo dù cho người điều khiển chết đi, vẫn có thể tiếp tục giết địch, mà không uy hiếp đến mình được. Cho nên, họ sẽ có thủ đoạn của riêng mình. Ta đã tác động đến chiếc xe người kéo của chưởng giáo núi Luyện Ngục. Chỉ khi nguyên khí dao động mãnh liệt đến một mức nào đó, phong ấn bên trong chiếc xe người kéo mới được giải khai, khi đó khôi lỗi tất nhiên sẽ thông qua cảm ứng phù văn mà khóa chặt mục tiêu của mình là chưởng giáo núi Luyện Ngục. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc bình thường chưởng giáo núi Luyện Ngục sử dụng thì không sao, nhưng đến khi chiến đấu thì khôi lỗi Thánh sư lại trở thành kẻ địch của hắn. Ta biết chưởng giáo núi Luyện Ngục là đại nhân vật, nhất định khinh thường rời khỏi chiếc xe người kéo của mình, nên cách bố trí này sẽ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
- Ta thậm chí còn có thể nói cho ngươi biết con khôi lỗi mới được hoàn thành sau đây chỉ được làm xong sau khi tới Vân Tần, trước đó ta còn giấu nó trong chiếc xe người kéo của mình khi gặp ngươi.
Tốc độ thối lui của mấy người Lâm Tịch và tiến công của hắn vô cùng nhanh. Khi hắn kể rõ những việc này, đám người Lâm Tịch và hắn ta đã thối lui khỏi công xưởng dưới mặt đất, mang theo những dòng khí lưu mạnh mẽ, đồng thời xuất hiện trong tầm mắt những người bên ngoài.
Sau đó hai con Hỏa khôi bốc cháy này bắt đầu đi tới phía trước, con đường bằng đá cứng rắn nhanh chóng bị đốt nóng, rồi nhanh chóng biến thành một bãi than nóng hổi.
Khí lưu nóng rực giống như những luồng nước từ khe hỡ một con sông cạn phun ra ngoài, mà khí lưu lại nóng đến mức chuyển sang màu đỏ hồng. Đám người Trì Vũ Âm trấn thủ ở bên ngoài lập tức biến sắc, không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Tần Tích Nguyệt và Hoa Tịch Nguyệt cấp tốc lui về sau cảm thấy phổi mình đang bị đun nóng, không thể hô hấp được.
Hỏa Khôi đã chết bị Trương Bình dùng xích điều khiển, một lần nữa đứng thẳng lên. Hơn nữa, toàn thân bọn chúng lại được một ngọn lửa có uy lực ngang với Thánh sư bao bọc, đây là tình cảnh mà các nàng chưa bao giờ thấy.
Trương Bình đã che giấu rất nhiều sự thật.
Hắn nhận được nhiều truyền thừa bên trong Thiên Ma ngục nguyên, hiện giờ hắn ta giống như một người tu hành của thời kỳ tiên ma đại chiến mà sách sử chưa bao giờ ghi lại.
Cho nên, cuộc chiến hôm nay tựa như cuộc chiến giữa người tu hành thượng cổ và người tu hành hiện tại, cuộc chiến quá khứ hiện tại này, rốt cuộc bên nào sẽ giành chiến thắng?
...
Nam Cung Vị Ương đang lùi về sau.
Nhưng nàng có cảm xúc hoàn toàn khác với Tần Tích Nguyệt và Hoa Tịch Nguyệt. Trong thế giới của nàng, bất kể đối phương là yêu thú hay là người tu hành mạnh hơn nàng, chỉ cần vừa bắt đầu chiến đấu, nàng ta sẽ lập tức dốc toàn lực chiến đấu.
Ngay nháy mắt hai con Hỏa khôi bắt đầu di chuyển, chiến ý trong mắt nàng lập tức bốc lên.
Sức mạnh trên thân phi kiếm của nàng lần nữa bộc phát, bóng dáng Hải yêu vương xuất hiện đằng sau.
Phi kiếm của nàng hoàn toàn thoát khỏi Trương Bình, nhưng lại không trực tiếp chém tới hai con Hỏa khôi đang bốc cháy hừng hực, mà điên cuồng chém thẳng tới sợi xích nối liền giữa Trương Bình và hai con Hỏa khôi.
Phi kiếm và xiềng xích va chạm với nhau, phát ra tiếng vang trầm thấp.
Mặt đất đầy tuyết ở bên ngoài công xưởng hơi nảy lên, toàn bộ quân đội Vân Tần bao quanh công xưởng cảm giác được không khí vốn đang lạnh như băng, nhưng bắt đầu bị một luồng khí tức nóng hổi bao phủ.
Những sợi xích bị phi kiếm chém trúng lập tức gảy lìa.
Phi kiếm của Nam Cung Vị Ương tựa như một cây côn sắt, mạnh mẽ quét ngang qua một lần, mấy chục sợi xích rối rít đứt gãy, vỡ vụn.
Hai con Hỏa khôi vừa mới bước tới được mấy bước, khiến cho mặt đất bị nung khô, bắt đầu lảo đảo vài cái, ngọn lửa trên người cũng hoàn toàn dập tắt.
So với Lâm Tịch, Nam Cung Vị Ương là người tu hành có kinh nghiệm chiến đấu hơn rất nhiều. Chỉ trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, nàng liền đoán được cách hiệu quả nhất để khiến hai con Hỏa khôi đã chết phải dừng bước chính là chặt đứt sợi xích nối liền Trương Bình và hai con Hỏa khôi.
Trong tình huống đầu tiên của cuộc chiến quá khứ hiện tại, Nam Cung Vị Ương đã dùng cách thức vô cùng đơn giản để phá vỡ chiêu thức của Trương Bình.
Có rất nhiều mảnh vụn xiềng xích văng đến người Trương Bình, bắn ra vô số tia lửa.
Nhưng Trương Bình lại đang cười.
Tiếng cười lạnh lẽo mang theo tiếng vang đặc biệt của kim loại, không hề giống tiếng cười của con người.
Cả người Nam Cung Vị Ương hơi cúi xuống.
Thân phi kiếm của nàng đang bị một ngọn lửa bao vây.
Ngọn lửa của Trương Bình bám vào thân phi kiếm của nàng, ảnh hưởng đến hồn lực nàng quán chú bên trong, khiến phi kiếm của nàng tựa như nặng hơn lúc bình thường mấy trăm lần. Nàng có cảm giác như cả người mình đang gánh theo vật nặng, vô cùng nặng nề.
Sau đó một khắc, Nam Cunng Vị Ương đã suy nghĩ cẩn thận lý lẽ trong chuyện này.
Nàng nhanh chóng thu hồi phi kiếm của mình, khi còn cách nàng khoảng vài thước, thanh kiếm này bỗng nhiên dừng lại, rồi nàng đột ngột ngừng quán chú hồn lực vào.
Phi kiếm của nàng rơi xuống đất.
Ngọn lửa màu tím ở trên thân kiếm của nàng cũng từ từ biến mất.
Ngay nháy mắt ngọn lửa biến mất, nàng lại bộc phát hồn lực, khống chế phi kiếm bay lên.
Phi kiếm của nàng không còn khác thường nữa.
Nhưng Trương Bình vẫn đang tươi cười.
Tiếng cười của hắn càng thêm lãnh khốc và mạnh mẽ:
- Ngươi thật sự là người tu hành giỏi nhất Vân Tần, trong thời gian ngắn như vậy ngươi liền biết được nguyên nhân ngọn lửa này bốc cháy là do hồn lực của ngươi. Hồn lực càng mạnh cũng chỉ là nguyên liệu giúp ngọn lửa này mạnh hơn, ngươi đoạn tuyệt vận chuyển hồn lực đúng là phương pháp hay nhất, nhưng ngươi không thể thay đổi được việc gì...Trong thời đại tiên ma giao chiến, những người tu hành tu tiên kia có thể dùng nguyên khí trời đất để ngăn cản ngọn lửa này, nhưng các phương pháp tu hành đó hiện nay đã thất truyền. Mỗi lần ngọn lửa cháy vẫn có thể tiêu hao nhiều hồn lực của ngươi, sao ngươi có thể chiến thắng ta được?
Khi tiếng cười vang vọng lên, hắn ta bắt đầu di chuyển.
Không bị phi kiếm của Nam Cung Vị Ương ngăn cản nữa, mặc dù Lâm Tịch đã thi triển Mộ Quang kiếm, nhưng dựa vào sức mạnh một mình của Lâm Tịch, hiển nhiên không thể ngăn cản Trương Bình đi tới được.
Trương Bình cứng rắn phá tan vô số kiếm quang trong suốt, đi thẳng tới trước.
Vô số tiểu kiếm trong suốt tạo thành kiếm trận vô hình giăng khắp, cắt thành vô số vết kiếm bên ngoài bộ giáp Trương Bình đang mặc. Nhưng khi ánh sáng biến mất đi, bộ giáp của hắn ta vẫn hoàn hảo, không bị tổn thương chút nào.
- Lui!
Đối mặt với tiếng cười của Trương Bình, Nam Cung Vị Ương lạnh lùng nói ra một chữ mà khi nãy Lâm Tịch đã nói.
Chính nàng cũng phải nói ra chữ này, cho thấy chính nàng cũng đã thừa nhận nàng không thể ngăn cản Trương Bình được, không thể đánh chết Trương Bình.
...
Lâm Tịch ho nhẹ.
Sau khi giết chết Ảnh Tử Thánh sư để nhập thánh, hắn đã hoàn toàn rơi vào bố cục của Trương Bình. Thân thể của hắn ta vốn đã bị thương, sau trận chiến với hoàng đế Vân Tần, thương thế lại càng nặng hơn, bây giờ, mỗi lần vận dụng hồn lực, hắn đều cảm thấy đau đớn không thể tả.
Nhưng sau khi ho nhẹ để lùi về sau, hắn vẫn lên tiếng:
- Ngươi rốt cuộc đã làm gì trưởng công chúa rồi?
Trương Bình đương nhiên hiểu rõ Lâm Tịch, nên hắn biết hiện giờ Lâm Tịch đang nghĩ rằng. Hắn ta lập tức cười cợt lên tiếng:
- Sao hả? Bây giờ mà ngươi còn chưa từ bỏ ý định?
Trương Bình biết mặc dù thời gian Lâm Tịch nhập thánh rất ngắn, nếu như xét về phương diện hồn lực, có thể nói Lâm Tịch chính là người yếu nhất trong các Thánh sư hiện nay. Nhưng bởi vì Lâm Tịch có thiên phú Tướng Thần, hắn biết một khi thật sự quyết đấu sinh tử, Lâm Tịch đều giống như Nam Cung Vị Ương, chính là Thánh sư mạnh nhất đương thời.
Bây giờ đối mặt với hai Thánh sư mạnh nhất hiện nay là Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương, lại thấy Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương không thể ngăn cản bước chân của mình, hắn bắt đầu cảm thấy sự vô địch như chưởng giáo núi Luyện Ngục trước Thiên Diệp quan khi xưa.
Vô địch đương thời, đây là một cảm giác khó dùng từ ngữ hình dung, tất nhiên là một cách hưởng thụ vô thượng.
Cho nên, ngay nháy mắt nói ra câu này, hắn lại thuận tay đánh vào vách tường bên cạnh.
Vách tường được xây từ đá xanh vô cùng cứng rắn, nhưng khi hắn dùng nắm đấm đấm vào thì tựa như đang đánh một miếng đậu hũ non, thậm chí hắn ta còn không cảm thấy bất kỳ lực cản nào.
Cảm giác như vậy khiến Trương Bình nghĩ rằng sự vô địch đúng là rất tuyệt diệu.
Hắn không ngừng đi tới trước, tiếp tục đuổi theo Lâm Tịch và Nam Cung Vị Ương không ngừng lui về sau, sau đó lên tiếng:
- Ta có thể nói cho ngươi biết trưởng công chúa còn sống, nhưng ta còn chưa nghĩ được sẽ xử lý nàng ta như thế nào. Có lẽ ta sẽ để nàng ta trở thành người phụ nữ thứ hai của ta. Ít nhất nàng ta cũng là người biết bao người ở Vân Tần muốn chiếm được, ta còn có thể thông qua nàng ta để nhận được ngôi vị hoàng đế Vân Tần. Nhưng có lẽ sau khi giết ngươi xong, ta sẽ không còn hứng thú với nàng ta nữa. Thế gian này tồn tại rất nhiều điều có thể và không thể, sau khi giết ngươi xong, chính ta cũng không biết mình sẽ có cảm giác như thế nào, cảm thấy thế gian này tràn đầy ánh sáng, hay là tràn đầy sự lu mờ đây?
Lâm Tịch càng lúc càng cảm thấy mình không thể nào hiểu nổi Trương Bình. Trong lúc vô cùng tức giận, bi ai và đau đớn, hắn thậm chí không muốn nói chuyện với Trương Bình. Nhưng bản năng của hắn lại không ngừng nhắc nhở hắn phải đánh bại Trương Bình, nhất định phải hiểu rõ bí mật của Trương Bình.
Sau một khoảng thời gian bị đè nén, hiện giờ Trương Bình đã bộc phát, nếu nói về mặt tinh thần, nhất định hắn ta sẽ nói những lời mà sau này hắn ta sẽ không bao giờ nói đến nữa.
Lâm Tịch phải nắm lấy cơ hội này, nên một lần nữa hắn lên tiếng, hỏi một vấn đề mà hắn đã suy nghĩ rất lâu:
- Bất kỳ người tu hành nào cũng không thể sử dụng hồn binh hơn ngàn dặm, trước Thiên Diệp quan, ba con khôi lỗi kia lại tự công kích chưởng giáo núi Luyện Ngục, ngươi đã làm thế nào?
- Ngươi còn muốn tính toán cho sau này sao? Ngươi đang lo lắng đến việc ta có thể tự do sử dụng hồn lực của mình điều khiển khôi lỗi, cho dù cách xa thiên sơn vạn thủy sao?
Trương Bình đương nhiên hiểu dụng ý của Lâm Tịch, nhưng hắn lại không thể chiến thắng dục vọng của mình hiện giờ, nên hắn ta giễu cợt:
- Ta có thể nói cho ngươi biết sự lo lắng của ngươi là dư thừa. Cho dù là ở thời đại Tiên Ma đại chiến, cũng không có thể có người tu hành có thể sử dụng hồn binh hoặc điều khiển khôi lỗi với khoảng cách xa như vậy. Nhưng loại khôi lỗi và Hỏa khôi này vốn chính là đồ vật để người tu hành tu ma năm xưa dùng để chiến đấu, tất nhiên có thể đảm bảo dù cho người điều khiển chết đi, vẫn có thể tiếp tục giết địch, mà không uy hiếp đến mình được. Cho nên, họ sẽ có thủ đoạn của riêng mình. Ta đã tác động đến chiếc xe người kéo của chưởng giáo núi Luyện Ngục. Chỉ khi nguyên khí dao động mãnh liệt đến một mức nào đó, phong ấn bên trong chiếc xe người kéo mới được giải khai, khi đó khôi lỗi tất nhiên sẽ thông qua cảm ứng phù văn mà khóa chặt mục tiêu của mình là chưởng giáo núi Luyện Ngục. Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc bình thường chưởng giáo núi Luyện Ngục sử dụng thì không sao, nhưng đến khi chiến đấu thì khôi lỗi Thánh sư lại trở thành kẻ địch của hắn. Ta biết chưởng giáo núi Luyện Ngục là đại nhân vật, nhất định khinh thường rời khỏi chiếc xe người kéo của mình, nên cách bố trí này sẽ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
- Ta thậm chí còn có thể nói cho ngươi biết con khôi lỗi mới được hoàn thành sau đây chỉ được làm xong sau khi tới Vân Tần, trước đó ta còn giấu nó trong chiếc xe người kéo của mình khi gặp ngươi.
Tốc độ thối lui của mấy người Lâm Tịch và tiến công của hắn vô cùng nhanh. Khi hắn kể rõ những việc này, đám người Lâm Tịch và hắn ta đã thối lui khỏi công xưởng dưới mặt đất, mang theo những dòng khí lưu mạnh mẽ, đồng thời xuất hiện trong tầm mắt những người bên ngoài.
Bình luận truyện