Tiên Ma Biến
Chương 868: Đại kết cục
Rất lâu về sau.
Tại một nông trang dân dã có rất nhiều cây cải vừa đến mùa thu hoạch.
Đường Khả ngồi trong tiểu viện của mình, dùng đao gọt lấy một đầu gỗ, tự tay làm đồ chơi cho con gái mình.
Đứa con gái trông rất giống hắn ta, mà đứa con trai mới sinh lại giống thê tử của hắn. Đứa con trai sinh sau này vừa biết nói chuyện, rất là khả ái.
Món đồ chơi hắn làm cho con gái mình đã gần xong, đó là một cây cung nhỏ, nhưng không thể khiến người khác bị thương được.
Có tiếng bước chân vang lên từ ngoài hàng rào trúc.
Đường Khả ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tịch và nhiều người quen biết khác cùng đi vào tiểu viện của mình.
Hắn đứng lên, cảm thấy vui sướng nhưng lại không kinh ngạc, bởi vì hắn biết Lâm Tịch sẽ không quên người bạn này.
Hắn nói con gái mình nhanh chóng tiếp khách, sau đó gọi thê tử ở dưới nhà bếp chuẩn bị thức ăn, đồng thời đào lấy hũ rượu chôn dưới gốc cây ra.
Tiểu viện an tĩnh tường hòa bắt đầu náo nhiệt.
Đường Khả nhìn thấy bụng của Cao Á Nam hơi nhô lên, hắn ngẩn người rồi cười lớn, hỏi Lâm Tịch và Cao Á Nam:
- Có rồi sao?
Lâm Tịch tươi cười, nói:
- Muộn hơn ngươi nhiều.
Đường Khả lại nhìn sang Khương Tiếu Y, hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Khương Tiếu Y ngượng ngùng nói:
- Vừa mới sinh xong, cố ý tới đây để mời ngươi đi ăn đầy tháng.
- Vậy là ngươi lợi hại hơn Lâm Tịch đấy.
Đường Khả tươi cười, rồi hỏi tiếp:
- Là trai hay gái đây?
Khương Tiếu Y híp mắt, cười cười:
- Là con gái, cũng như con gái ngươi đấy, giống ta nhiều hơn.
Đường Khả cười lớn, rồi gọi hai đứa con của mình chạy ra, nói chúng đoán thử đứa con trong bụng Cao Á Nam là trai hay gái, bởi vì theo mấy người già trong thị trấn hắn đang sống, mấy đứa nhỏ thường đoán rất chính xác.
- Hẳn là muội muội.
Con trai hắn nói.
- Tỷ muốn đệ đệ cơ.
Con gái lại nói.
- Vậy thì tiểu đệ đệ.
Con trai hắn hơi giận dữ, bĩu môi nói.
Mọi người lập tức cười vui vẻ.
- Mông Bạch đâu rồi?
Đường Khả không nhìn thấy Mông bạch ở đây, nên lập tức hỏi.
Lâm Tich mỉm cười, giải thích:
- Hắn và Ngải Khí Lan đang dựng một trường học gần núi Luyện Ngục. Nơi đó có rất nhiều nông nô núi Luyện Ngục hồi xưa...An lão sư cũng ở đấy, giúp người chữa bệnh. Hắn nói rằng khi rãnh rỗi sẽ về thăm chúng ta, nếu ngươi có thời gian, có thể đến đây thăm hắn.
- Nếu như hắn ở xa như vậy, đợi con trai của ta lớn hơn một chút, ta sẽ dẫn bọn họ ra ngoài, đến đó thăm hắn.
Đường Khả gật đầu, nói.
...
Lại có một ít người đến ngoài thị trấn an tĩnh này.
Những người này không quấy rầy cuộc sống an tĩnh trong thị trấn, chỉ lẳng lặng dựng một doanh trướng bên cạnh sườn núi xinh đẹp.
Tiểu hoàng đế Đường Tàng Phượng Hiên, trưởng công chúa Vân Tần và Trạm Thai Thiển Đường đang ở trong doanh trướng chờ Lâm Tịch.
Lâm Tịch đi vào trong doanh trướng.
- Ta đã học được rất nhiều thứ từ Trương viện trưởng.
Hắn nhìn hoàng đế Phượng Hiên và trưởng công chúa Vân Tần chủ động xin gặp mình, nhìn bằng hữu Trạm Thai Thiển Đường của mình, mỉm cười nói:
- Ta có rất nhiều suy nghĩ của mình về thế gian này, nhưng ta không thể áp đặt suy nghĩ của mình cho cả thế gian. Thế gian này là một con sông lớn, mỗi một ngày sẽ không ngừng tiến bộ, nên việc học viện Thanh Loan sẽ làm là hóa thân thành những giọt mưa ôn nhu, chảy vào dòng sông này, chứ không mạnh mẽ thay đổi dòng chảy của nó.
Trưởng công chúa tự hỏi liệu đây có phải là một lời hứa của Lâm Tịch hay không, nhưng sau đó nàng vẫn chân thành hỏi Lâm Tịch:
- Vậy chúng ta rốt cuộc nên làm gì?
- Núi Luyện Ngục đã không còn, thế gian hiện giờ hẳn đã an bình và tốt đẹp hơn trước. Học viện Thanh Loan chúng ta thật ra không cần nhúng tay vào thế gian, nhiều nhất chỉ có tác dụng khiến người kính sợ thôi.
Lâm Tịch nhìn trưởng công chúa, bình tĩnh nói:
- Nên làm như thế nào là chuyện mỗi người các ngươi có thể suy nghĩ, nhưng ta nghĩ đến kết quả nhiều người khác, các ngươi cũng biết những người này. Thật ra, mỗi người chúng ta chỉ là người bình thường, giống như bao người khác thôi. Chỉ cần không quên điều này, không nghĩ rằng mình cao hơn bất cứ ai trên thế gian này, không muốn thống trị cả thế gian, như vậy là đủ rồi.
...
Cốc Tâm Âm và Nam Cung Vị Ương đang đứng nói chuyện phiếm tại một bờ sông cách không xa doanh trướng.
- Học viện Thanh Loan sẽ gây dựng lại.
Cốc Tâm Âm nhìn Nam Cung Vị Ương nói.
Nam Cung Vị Ương nhìn hắn một cái, cảm thấy đây là những lời nói nhảm.
Cốc Tâm Âm nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nên mỉm cười nói:
- Nhưng mà học viện Thanh Loan sẽ thay đổi, sẽ không tiến hành nhập thí tại ven hồ Linh Hạ như trước kia nữa. Chúng ta sẽ hành tẩu trong nhân gian, chọn lựa đệ tử. Nên ta muốn mời cô giúp đỡ, nếu như cô cảm thấy có đứa bé nào vừa ý, cô có thể đưa vào học viện, giúp nó trở thành đệ tử học viện Thanh Loan.
Nam Cung Vị Ương suy nghĩ một chút, cảm thấy rất thú vị, nên nàng dứt khoát gật đầu.
Biên Lăng Hàm và Tần Tích Nguyệt đang tản bộ trên một mảnh đất đối diện với doanh trướng kia, tay nắm lấy tay hai đứa con của Đường Khả, dẫn chúng đi chơi.
Các nàng không hề lo lắng cho Lâm Tịch vì lần hội đàm lần này với tiểu hoàng đế Phượng Hiên, trưởng công chúa Vân Tần và Trạm Thai Thiển Đường. Bởi vì hiện giờ học viện không còn kẻ thù nữa, người tu hành cường đại cũng đã xuất hiện hết, nên thế gian này nhất định sẽ như thời kỳ Trương viện trưởng vừa hoàn thành chiến dịch lăng Trụy Tinh xong, bình tĩnh và an bình trong nhiều năm. Các nàng cũng tin rằng với năng lực của mấy người Trạm Thai Thiển Đường, thế gian sẽ tốt đẹp hơn.
- Đôi khi ta cảm thấy hắn đúng là một bại hoại, cứ thế phủi tay tất cả.
Biên Lăng Hàm nhìn Tần Tích Nguyệt, nói.
Tần Tích Nguyệt khẽ cười, nói:
- Ta có thể hiểu được suy nghĩ của hắn. Người tu hành lợi hại chưa chắc có thể quản lý thế gian, mặc dù hắn có nhiều suy nghĩ khác với thế gian này, nhưng hắn cũng không dám đảm bảo lựa chọn của mình là chính xác. Nếu như biết rõ chắc chắn thế gian sẽ tốt đẹp hơn, vậy hắn không cần làm gì cả, cứ nhìn là được rồi.
- Ngươi hiểu hắn hơn chúng ta đấy.
Biên Lăng Hàm gật đầu, lại nhìn Tần Tích Nguyệt và hỏi:
- Nhưng chẳng lẽ ngươi cứ định như vậy sao?
Tần Tích Nguyệt tươi cười, gật đầu nói:
- Yêu cũng không phải là đoạt lấy. Ta không cầu cả đời, chỉ cầu nhất thời. Ta đã có cái ta thích, ta cảm thấy thỏa mãn, như vậy là đủ. Còn tương lai...nếu như sau này xuất hiện một người khiến ta động lòng, ta dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, hãy để tùy duyên.
Biên Lăng Hàm dường như nhớ tới chuyện gì đó, nên vui vẻ hỏi:
- Ngươi nói thử đi, Mông Bạch và Ngải Khí Lan sẽ thế nào?
- Không biết! Sao ta biết được!
Tần Tích Nguyệt cười vui vẻ, cười đến nỗi mắt híp lại, nói:
- Nhưng mà chỉ cần thế gian này tốt đẹp, tất cả đều có thể xảy ra.
Biên Lăng Hàm hiểu ý Tần Tích Nguyệt. Chỉ cần lòng cảm thấy tốt đẹp, chỉ cần cuộc sống không mất đi ý nghĩa, không cảm thấy mọi vật đều xấu xí, vậy cho dù là mưa hay gió, con người vẫn có thể mỉm cười đối mặt, tương lai sẽ có rất nhiều điều tốt đẹp xảy ra.
- Không biết bây giờ Trương viện trưởng thế nào rồi...
Biên Lăng Hàm ngẩng đầu lên, nhìn thôn trang dân dã, nhìn thế gian nay càng xinh đẹp hơn sau những cơn mưa, bất giác nhẹ giọng nói.
...
Cách đó rất lâu, hoặc là sau này thật lâu, tại một không gian khác mà thế giới người tu hành không thể nào biết được.
Có một vị đại thúc đã thay đổi học viện Thanh Loan, thay đổi đế quốc Vân Tần, nhìn một thành trì xa lạ, lắc đầu không thôi.
Ông ta đã tiến vào dòng nước xoáy màu xanh trong cung Thanh Loan, nhưng xuất hiện trước mắt ông ta hiện giờ không phải là thế giới mà ông ta đã từng sống, mà là một thế giới đầy khí tức cổ xưa.
Hơn nữa, thế giới này cũng khác với Vân Tần mà ông ta quen thuộc.
Ông ta tiện tay kéo một người đi đường, hỏi:
- Đây là nơi nào...là đế quốc nào?
Người đi đường nhìn ông ta chằm chằm, cảm thấy ông ta là một người ngu si, nhưng cũng cảm thấy ông ta đáng thương, liền đáp:
- Đây là Thuận Thiên phủ của Đại Minh chúng ta.
- Đại Minh?
Hiểu được rằng mình còn chưa trở về thế giới mình từng sống, nên ông ta ngây người rất lâu, nhưng vấn đề dây dưa mãi trong tâm trí ông ta cuối cùng đã được giải khai.
Ông ta cẩn thận suy nghĩ những chuyện đã qua, những gì mình đã làm, rồi cảm khái thở dài một cái.
Thay vì hoài niệm và nhớ thương, không bằng hãy bắt đầu một cuộc sống mới.
- Tại hạ thấy dung mạo tiên sinh bất phàm, không biết tôn tính đại danh là gì?
Một đoàn xe đi ngang qua người ông ta, có một người đọc sách nho nhã cảm thấy ông ta khác với người thường, nên cố ý dừng lại kết giao, mở miệng hỏi.
- Minh...
Vị đại thúc mà theo Lâm Tịch nghĩ rằng rất dở về lịch sử này, suy nghĩ một hồi, rồi tươi cười đáp:
- Ta họ Trương, tên Cư Chính. (*)
(*) Trương Cư Chính: Trương Cư Chính là một nhà chính trị và học giả Trung Quốc thời nhà Minh. Là quan to dưới triều Minh Mục Tông, ông được giao trọng trách làm phụ chính đại thần cho Minh Thần Tông trong thời gian hoàng đế còn nhỏ tuổi. Trong giai đoạn này, Trương Cư Chính đã đưa ra nhiều biện phải cải cách sâu rộng về chính trị và kinh tế giúp cho triều đình nhà Minh phát triển cực thịnh. Tuy nhiên sau khi Trương Cư Chính qua đời năm 1582, phần lớn cải cách của ông đã bị Minh Thần tông xóa bỏ, danh tiếng của ông bị hủy hoại trong khi gia đình Trương Cư Chính bị hoàng đế ra lệnh tịch thu gia sản. Phải hơn nửa thế kỷ sau vị trí thực sự của Trương Cư Chính cũng được phục hồi, tuy nhiên khi đó nhà Minh đã bắt đầu suy sụp và không bao giờ còn đạt được trạng thái thịnh vượng như thời Trương Cư Chính là phụ chính.
Tại một nông trang dân dã có rất nhiều cây cải vừa đến mùa thu hoạch.
Đường Khả ngồi trong tiểu viện của mình, dùng đao gọt lấy một đầu gỗ, tự tay làm đồ chơi cho con gái mình.
Đứa con gái trông rất giống hắn ta, mà đứa con trai mới sinh lại giống thê tử của hắn. Đứa con trai sinh sau này vừa biết nói chuyện, rất là khả ái.
Món đồ chơi hắn làm cho con gái mình đã gần xong, đó là một cây cung nhỏ, nhưng không thể khiến người khác bị thương được.
Có tiếng bước chân vang lên từ ngoài hàng rào trúc.
Đường Khả ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tịch và nhiều người quen biết khác cùng đi vào tiểu viện của mình.
Hắn đứng lên, cảm thấy vui sướng nhưng lại không kinh ngạc, bởi vì hắn biết Lâm Tịch sẽ không quên người bạn này.
Hắn nói con gái mình nhanh chóng tiếp khách, sau đó gọi thê tử ở dưới nhà bếp chuẩn bị thức ăn, đồng thời đào lấy hũ rượu chôn dưới gốc cây ra.
Tiểu viện an tĩnh tường hòa bắt đầu náo nhiệt.
Đường Khả nhìn thấy bụng của Cao Á Nam hơi nhô lên, hắn ngẩn người rồi cười lớn, hỏi Lâm Tịch và Cao Á Nam:
- Có rồi sao?
Lâm Tịch tươi cười, nói:
- Muộn hơn ngươi nhiều.
Đường Khả lại nhìn sang Khương Tiếu Y, hỏi:
- Còn ngươi thì sao?
Khương Tiếu Y ngượng ngùng nói:
- Vừa mới sinh xong, cố ý tới đây để mời ngươi đi ăn đầy tháng.
- Vậy là ngươi lợi hại hơn Lâm Tịch đấy.
Đường Khả tươi cười, rồi hỏi tiếp:
- Là trai hay gái đây?
Khương Tiếu Y híp mắt, cười cười:
- Là con gái, cũng như con gái ngươi đấy, giống ta nhiều hơn.
Đường Khả cười lớn, rồi gọi hai đứa con của mình chạy ra, nói chúng đoán thử đứa con trong bụng Cao Á Nam là trai hay gái, bởi vì theo mấy người già trong thị trấn hắn đang sống, mấy đứa nhỏ thường đoán rất chính xác.
- Hẳn là muội muội.
Con trai hắn nói.
- Tỷ muốn đệ đệ cơ.
Con gái lại nói.
- Vậy thì tiểu đệ đệ.
Con trai hắn hơi giận dữ, bĩu môi nói.
Mọi người lập tức cười vui vẻ.
- Mông Bạch đâu rồi?
Đường Khả không nhìn thấy Mông bạch ở đây, nên lập tức hỏi.
Lâm Tich mỉm cười, giải thích:
- Hắn và Ngải Khí Lan đang dựng một trường học gần núi Luyện Ngục. Nơi đó có rất nhiều nông nô núi Luyện Ngục hồi xưa...An lão sư cũng ở đấy, giúp người chữa bệnh. Hắn nói rằng khi rãnh rỗi sẽ về thăm chúng ta, nếu ngươi có thời gian, có thể đến đây thăm hắn.
- Nếu như hắn ở xa như vậy, đợi con trai của ta lớn hơn một chút, ta sẽ dẫn bọn họ ra ngoài, đến đó thăm hắn.
Đường Khả gật đầu, nói.
...
Lại có một ít người đến ngoài thị trấn an tĩnh này.
Những người này không quấy rầy cuộc sống an tĩnh trong thị trấn, chỉ lẳng lặng dựng một doanh trướng bên cạnh sườn núi xinh đẹp.
Tiểu hoàng đế Đường Tàng Phượng Hiên, trưởng công chúa Vân Tần và Trạm Thai Thiển Đường đang ở trong doanh trướng chờ Lâm Tịch.
Lâm Tịch đi vào trong doanh trướng.
- Ta đã học được rất nhiều thứ từ Trương viện trưởng.
Hắn nhìn hoàng đế Phượng Hiên và trưởng công chúa Vân Tần chủ động xin gặp mình, nhìn bằng hữu Trạm Thai Thiển Đường của mình, mỉm cười nói:
- Ta có rất nhiều suy nghĩ của mình về thế gian này, nhưng ta không thể áp đặt suy nghĩ của mình cho cả thế gian. Thế gian này là một con sông lớn, mỗi một ngày sẽ không ngừng tiến bộ, nên việc học viện Thanh Loan sẽ làm là hóa thân thành những giọt mưa ôn nhu, chảy vào dòng sông này, chứ không mạnh mẽ thay đổi dòng chảy của nó.
Trưởng công chúa tự hỏi liệu đây có phải là một lời hứa của Lâm Tịch hay không, nhưng sau đó nàng vẫn chân thành hỏi Lâm Tịch:
- Vậy chúng ta rốt cuộc nên làm gì?
- Núi Luyện Ngục đã không còn, thế gian hiện giờ hẳn đã an bình và tốt đẹp hơn trước. Học viện Thanh Loan chúng ta thật ra không cần nhúng tay vào thế gian, nhiều nhất chỉ có tác dụng khiến người kính sợ thôi.
Lâm Tịch nhìn trưởng công chúa, bình tĩnh nói:
- Nên làm như thế nào là chuyện mỗi người các ngươi có thể suy nghĩ, nhưng ta nghĩ đến kết quả nhiều người khác, các ngươi cũng biết những người này. Thật ra, mỗi người chúng ta chỉ là người bình thường, giống như bao người khác thôi. Chỉ cần không quên điều này, không nghĩ rằng mình cao hơn bất cứ ai trên thế gian này, không muốn thống trị cả thế gian, như vậy là đủ rồi.
...
Cốc Tâm Âm và Nam Cung Vị Ương đang đứng nói chuyện phiếm tại một bờ sông cách không xa doanh trướng.
- Học viện Thanh Loan sẽ gây dựng lại.
Cốc Tâm Âm nhìn Nam Cung Vị Ương nói.
Nam Cung Vị Ương nhìn hắn một cái, cảm thấy đây là những lời nói nhảm.
Cốc Tâm Âm nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nên mỉm cười nói:
- Nhưng mà học viện Thanh Loan sẽ thay đổi, sẽ không tiến hành nhập thí tại ven hồ Linh Hạ như trước kia nữa. Chúng ta sẽ hành tẩu trong nhân gian, chọn lựa đệ tử. Nên ta muốn mời cô giúp đỡ, nếu như cô cảm thấy có đứa bé nào vừa ý, cô có thể đưa vào học viện, giúp nó trở thành đệ tử học viện Thanh Loan.
Nam Cung Vị Ương suy nghĩ một chút, cảm thấy rất thú vị, nên nàng dứt khoát gật đầu.
Biên Lăng Hàm và Tần Tích Nguyệt đang tản bộ trên một mảnh đất đối diện với doanh trướng kia, tay nắm lấy tay hai đứa con của Đường Khả, dẫn chúng đi chơi.
Các nàng không hề lo lắng cho Lâm Tịch vì lần hội đàm lần này với tiểu hoàng đế Phượng Hiên, trưởng công chúa Vân Tần và Trạm Thai Thiển Đường. Bởi vì hiện giờ học viện không còn kẻ thù nữa, người tu hành cường đại cũng đã xuất hiện hết, nên thế gian này nhất định sẽ như thời kỳ Trương viện trưởng vừa hoàn thành chiến dịch lăng Trụy Tinh xong, bình tĩnh và an bình trong nhiều năm. Các nàng cũng tin rằng với năng lực của mấy người Trạm Thai Thiển Đường, thế gian sẽ tốt đẹp hơn.
- Đôi khi ta cảm thấy hắn đúng là một bại hoại, cứ thế phủi tay tất cả.
Biên Lăng Hàm nhìn Tần Tích Nguyệt, nói.
Tần Tích Nguyệt khẽ cười, nói:
- Ta có thể hiểu được suy nghĩ của hắn. Người tu hành lợi hại chưa chắc có thể quản lý thế gian, mặc dù hắn có nhiều suy nghĩ khác với thế gian này, nhưng hắn cũng không dám đảm bảo lựa chọn của mình là chính xác. Nếu như biết rõ chắc chắn thế gian sẽ tốt đẹp hơn, vậy hắn không cần làm gì cả, cứ nhìn là được rồi.
- Ngươi hiểu hắn hơn chúng ta đấy.
Biên Lăng Hàm gật đầu, lại nhìn Tần Tích Nguyệt và hỏi:
- Nhưng chẳng lẽ ngươi cứ định như vậy sao?
Tần Tích Nguyệt tươi cười, gật đầu nói:
- Yêu cũng không phải là đoạt lấy. Ta không cầu cả đời, chỉ cầu nhất thời. Ta đã có cái ta thích, ta cảm thấy thỏa mãn, như vậy là đủ. Còn tương lai...nếu như sau này xuất hiện một người khiến ta động lòng, ta dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, hãy để tùy duyên.
Biên Lăng Hàm dường như nhớ tới chuyện gì đó, nên vui vẻ hỏi:
- Ngươi nói thử đi, Mông Bạch và Ngải Khí Lan sẽ thế nào?
- Không biết! Sao ta biết được!
Tần Tích Nguyệt cười vui vẻ, cười đến nỗi mắt híp lại, nói:
- Nhưng mà chỉ cần thế gian này tốt đẹp, tất cả đều có thể xảy ra.
Biên Lăng Hàm hiểu ý Tần Tích Nguyệt. Chỉ cần lòng cảm thấy tốt đẹp, chỉ cần cuộc sống không mất đi ý nghĩa, không cảm thấy mọi vật đều xấu xí, vậy cho dù là mưa hay gió, con người vẫn có thể mỉm cười đối mặt, tương lai sẽ có rất nhiều điều tốt đẹp xảy ra.
- Không biết bây giờ Trương viện trưởng thế nào rồi...
Biên Lăng Hàm ngẩng đầu lên, nhìn thôn trang dân dã, nhìn thế gian nay càng xinh đẹp hơn sau những cơn mưa, bất giác nhẹ giọng nói.
...
Cách đó rất lâu, hoặc là sau này thật lâu, tại một không gian khác mà thế giới người tu hành không thể nào biết được.
Có một vị đại thúc đã thay đổi học viện Thanh Loan, thay đổi đế quốc Vân Tần, nhìn một thành trì xa lạ, lắc đầu không thôi.
Ông ta đã tiến vào dòng nước xoáy màu xanh trong cung Thanh Loan, nhưng xuất hiện trước mắt ông ta hiện giờ không phải là thế giới mà ông ta đã từng sống, mà là một thế giới đầy khí tức cổ xưa.
Hơn nữa, thế giới này cũng khác với Vân Tần mà ông ta quen thuộc.
Ông ta tiện tay kéo một người đi đường, hỏi:
- Đây là nơi nào...là đế quốc nào?
Người đi đường nhìn ông ta chằm chằm, cảm thấy ông ta là một người ngu si, nhưng cũng cảm thấy ông ta đáng thương, liền đáp:
- Đây là Thuận Thiên phủ của Đại Minh chúng ta.
- Đại Minh?
Hiểu được rằng mình còn chưa trở về thế giới mình từng sống, nên ông ta ngây người rất lâu, nhưng vấn đề dây dưa mãi trong tâm trí ông ta cuối cùng đã được giải khai.
Ông ta cẩn thận suy nghĩ những chuyện đã qua, những gì mình đã làm, rồi cảm khái thở dài một cái.
Thay vì hoài niệm và nhớ thương, không bằng hãy bắt đầu một cuộc sống mới.
- Tại hạ thấy dung mạo tiên sinh bất phàm, không biết tôn tính đại danh là gì?
Một đoàn xe đi ngang qua người ông ta, có một người đọc sách nho nhã cảm thấy ông ta khác với người thường, nên cố ý dừng lại kết giao, mở miệng hỏi.
- Minh...
Vị đại thúc mà theo Lâm Tịch nghĩ rằng rất dở về lịch sử này, suy nghĩ một hồi, rồi tươi cười đáp:
- Ta họ Trương, tên Cư Chính. (*)
(*) Trương Cư Chính: Trương Cư Chính là một nhà chính trị và học giả Trung Quốc thời nhà Minh. Là quan to dưới triều Minh Mục Tông, ông được giao trọng trách làm phụ chính đại thần cho Minh Thần Tông trong thời gian hoàng đế còn nhỏ tuổi. Trong giai đoạn này, Trương Cư Chính đã đưa ra nhiều biện phải cải cách sâu rộng về chính trị và kinh tế giúp cho triều đình nhà Minh phát triển cực thịnh. Tuy nhiên sau khi Trương Cư Chính qua đời năm 1582, phần lớn cải cách của ông đã bị Minh Thần tông xóa bỏ, danh tiếng của ông bị hủy hoại trong khi gia đình Trương Cư Chính bị hoàng đế ra lệnh tịch thu gia sản. Phải hơn nửa thế kỷ sau vị trí thực sự của Trương Cư Chính cũng được phục hồi, tuy nhiên khi đó nhà Minh đã bắt đầu suy sụp và không bao giờ còn đạt được trạng thái thịnh vượng như thời Trương Cư Chính là phụ chính.
HẾT
Bình luận truyện