Tiên Mãn Cung Đường

Chương 6: Thực đơn



Trở về phòng, cục lông màu vàng đã nằm giữa giường ngủ thành hình chữ đại, cái đuôi mang theo một nhúm lông tơ màu trắng thường thường khua một chút, đánh dấu địa bàn. Con mèo này màu lông rất đặc biệt, bình thường mèo vàng trên thân đều sẽ có chút vằn vện, con này thì từ đầu đến chân thuần một màu vàng, chỉ có cái bụng và đuôi là màu trắng.

“Đêm nay còn chưa cho ngươi ăn gì mà, đây là ăn cái gì vậy?” Tô Dự chọt chọt cái bụng như cái trống nhỏ kia, rõ ràng là no căng mất rồi.

An Hoằng Triệt chậm rãi từ tốn trở mình, lười biếng duỗi eo, ngáp rồi ngồi dậy, lung lay cái đuôi, ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt Tô Dự một lúc lâu, lúc này mới miễn cưỡng nép vào trong giường một chút.

Tô Dự lập tức tiếp nhận bố thí của miêu đại gia, bò đến địa bàn mà mèo ta hi sinh rất lớn mới nhượng ra, thuận thế kéo chú mèo đang cuộn tròn liếm móng vuốt vào lòng, thở dài nói: “Tương Trấp Nhi, ngươi khẳng định đoán không được, Tô gia chúng ta bằng cách nào trở thành khai quốc công thần.”

An Hoằng Triệt liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục nhàm chán liếm móng vuốt, việc này có cái gì mà phải đoán. Yên bình hai mươi bảy năm, tổ tiên chinh chiến ở Mang Châu, bị vây khốn, có người bán cá họ Tô hiến 3 xe cá tươi, thơm ngon dị thường, Thái Tổ tán thưởng, phong tước.

“Thì ra cũng không phải trung liệt......” Tô Dự đem mũi chôn trên đùi mèo, ỉu xìu hừ hừ.

An Hoằng Triệt cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt hổ phách lại dần dần nổi lên ý cười, chậm rãi cúi đầu, liếm liếm thái dương Tô Dự. Đồ ngốc này làm sao biết được, người có thể hiến cá tươi cho Hoàng gia, mới là trung thần lớn nhất.

Đầu lưỡi nham nhám liếm trên mặt, có chút ngứa, Tô Dự có chút thụ sủng nhược kinh, không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn nhận âu yếm khi miêu đại gia tâm huyết dâng trào, bất tri bất giác ngủ quên đi. Hôm nay Triệu thị nói với hắn rất nhiều điều, đại bá và phụ thân không cùng mẹ sinh ra, mẹ của đại bá là sau khi nãi nãi [bà nội] Tô Dự qua đời thì thay chính thất quản việc nhà, chỉ có thể tính là nửa con trai đích tôn, cho nên thân phận so với Tô Dự là kẻ tám lạng người nửa cân, chuyện tước vị đến bây giờ cũng chưa được định ra. Nhưng mỗi ngày cuộc sống đã hao hết tinh lực của Tô Dự, hắn thật sự không có khí lực đi chơi mấy trò tranh đấu gì đó.

Đêm qua giờ Tý, trăng treo giữa thiên không, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Tô Dự tựa hồ cảm giác được có một đôi môi mỏng hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào khóe môi hắn, cố gắng muốn mở mắt ra, lại cái gì cũng thấy không rõ lắm, chỉ mơ hồ cảm giác hình như là mỹ nhân.

Trong nắng sớm giãy dụa mở mắt ra, xúc cảm mềm mại kia vẫn còn, Tô Dự vội vàng cúi đầu, liền phát hiện Tương Trấp Nhi nằm bẹp trên cổ hắn ngủ đến tối tăm mặt mũi. Con mèo này thập phần bá đạo, cái đuôi thật dài quấn quanh cổ một vòng, một cái chân trước còn để trên cằm Tô Dự, không cho hắn nằm mơ lộn xộn.

Tô Dự nhìn chăn trên người mà có điểm mơ hồ, tối hôm qua hắn hình như trực tiếp nằm trên chăn ngủ, sao giờ lại đắp chăn rồi?

“Cá mềm, cá mềm, cá mềm nướng mới ra lò đây!”

Tiếng thét to vang dội truyền khắp đi khắp lối nhỏ lên Bồ Đề tự, con mực tại niên đại này gọi là cá mềm, sau khi mực nướng của Tô Dự bán được nhiều, không ít người mộ danh mà đến tìm mới mẻ.

“Cái này làm sao mà ăn nha.” Có người ăn một chuỗi cảm giác hương vị tanh nồng, ăn cũng không thấy ngon.

“Ngươi mua nhà này đương nhiên ăn không ngon.” Có người thường ăn thấy thế, liền chỉ sạp nhỏ phía dưới đại thụ, chỗ đó mới là cá mềm nướng Tô ký chính tông.

Đoạn thời gian này, thấy Tô Dự buôn bán được, không ít người bắt đầu noi theo. Mực tại hàng hải sản vốn không đáng tiền, chi phí rất thấp, nhưng gần đây tiểu thương kinh thành tranh nhau mua, đã đem giá mực tăng lên gấp đôi. Tô Dự nhìn mấy nhà nướng mực đối diện, cũng không lo lắng sinh ý bị đoạt đi, bởi vì không có bột thì là, rất khó làm món mực nướng ngon, hắn lo lắng là mấy con mực khó ăn kia sẽ phá hư thanh danh, gây trở ngại đại kế mở “đại lý” của hắn.

“Méo!” Tiếng Tương Trấp Nhi gọi chú ý của Tô Dự về, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy một thiếu niên thân mặc hoa phục đang nhe răng nhếch miệng sờ tay bị cào, gương mặt hơi béo tràn đầy ủy khuất.

Bởi vì khách nhân quá đông, Tô Dự không kịp lấy tiền, liền thả trên bàn một hộp gỗ, người mua sẽ trước đem tiền đồng ném vào trong chiếc hộp rồi lấy mực, tiểu bàn tử này phỏng chừng là tâm tư muốn ăn mực trước, kết quả liền bị “mèo giữ tiền” canh giữ bên hộp cào ột phát.

“Tổng cộng là ba mươi văn.” Tô Dự xoa xoa đầu mèo, nụ cười trên mặt lại giấu đi, mập mạp này hắn biết, chính là gia hỏa nửa tháng trước muốn mua mèo.

Mập mạp bất đắc dĩ, sờ soạng một lúc lâu, từ trong hà bao [túi nhỏ đựng tiền] lấy ra một viên ngân châu [viên châu màu bạc].

“Vật này quá quý trọng, ta không có tiền thối.” Tô Dự vội vàng ngăn trở hành động ném ngân châu của tiểu bàn tử, viên châu kia ít nhất cũng hơn hai lượng, dùng thu nhập một ngày của hắn cũng đổi không được đâu.

Tiểu bàn tử gãi gãi đầu: “Hôm nay quên mang tiền, không có thứ khác.”

“Như vậy sao được.” Tô Dự nhất thời mặc kệ, vạn nhất người này coi đây là cớ muốn lấy mèo của hắn thì sao, lúc này liền đem viên ngân châu đẩy trở về, mấy xiên mực đã nướng xong cũng thu trở về không định bán nữa.

Tiểu bàn tử một phen nhào qua đoạt lấy mấy xiên mực kia, không thèm phân trần cắn một ngụm, sau đó nhanh chóng đưa một ngọc bài nhỏ cho Tô Dự, “Đến phủ ta lấy tiền.” Nói xong tay cầm mực, nhanh như chớp biến mất không thấy bóng dáng.

“Ai!” Tô Dự ngăn cản không kịp, nhìn nhìn ngọc bài dài gần hai tấc trong tay, không khỏi nhíu mày.

Ngọc bài làm bằng thanh ngọc, mặt trước khắc một con kỳ lân tinh xảo, mắt hổ râu rồng, chân đạp tường vân. Chỉ riêng khối thanh ngọc mỏng manh này đã đủ để mua một thùng mực khoanh rồi. Mặt sau ngoại trừ một hàng chữ ký thật nhỏ đến khó có thể nhận thấy, cũng chỉ có một chữ “Chiêu” thật to.

Kỳ Lân là vật tượng trưng cho hoàng tử, chủ nhân ngọc phiến này là ai, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, chính là em ruột của đương kim Thánh Thượng, Chiêu vương An Hoằng Ấp!

Trên đường dọn quán trở về, Tô Dự không yên lòng đánh xe lừa. Chiêu vương này rõ ràng là cố ý, nhưng một vương gia địa vị tôn quý vì sao lại nhiều lần tìm tới kẻ bán xiên nướng như hắn, thật là làm cho người ta khó hiểu.

Mèo nhỏ nguyên bản ngồi trong lòng Tô Dự đã theo cánh tay hắn bò đến đầu vai, vững vàng ngồi lên trên, phảng phất như nó đang đánh xe lừa vậy. Con mèo này dứt khoát không giống mèo chút nào, tuyệt không sợ chó hay sợ người lạ, mỗi ngày cùng hắn chạy đông chạy tây, Tô Dự bất tri bất giác phát hiện mình nhặt được bảo vật, làm ấm giường, lăn lộn, cùng chơi, còn quản lý tiền, hiện tại đừng nói cho hắn ba lượng, cho dù cho hắn ba trăm lượng bạc cũng không bán.

Tô Dự bị lông mèo cọ vào lỗ tai, nhất thời cảm giác ngứa ngáy, thuận thế trên thân mèo nhỏ cọ cọ, nghiêng mắt một cái phát hiện hoa cải trong ruộng thế nhưng đang nở rộ, màu vàng xanh lan tràn đến tận chân trời, mà mèo nhỏ trên vai, đang trông về một mảnh biển mây phía xa nơi cuối ruộng cải dầu kia.

“Mùa xuân đến rồi a.” Tô Dự dừng xe lừa lại, cùng tiểu miêu sánh vai ngồi trên càng xe, lẳng lặng nhìn ánh tịch dương trải trên cánh đồng hoa.

“Meo meo.” Mèo nhỏ khó được lúc lên tiếng, hai mắt không đổi nhìn cảnh đẹp trước mắt, tư thế kia tựa hồ lập tức có thể xuất khẩu thành thơ.

Một cỗ cảm giác quái dị dần dần nổi lên trong lòng Tô Dự, Chiêu vương khẳng định sẽ không cảm thấy hứng thú với tên bán xiên nướng như hắn, hết thảy chỉ có thể là vì con mèo đặc biệt này. Trong nháy mắt, một ý niệm vớ vẩn đột nhiên chợt lóe trong đầu, hắn làm một nhân sĩ xuyên việt, ông trời có thể sẽ chia chút ưu ái cho hắn, không phải là......

“Tương Trấp Nhi, ngươi không phải là yêu tinh gì đó chứ?” Tô Dự kỳ quái quay đầu, nhìn vào cặp mắt to màu hổ phách kia.

“......” Mèo nhỏ không trả lời vấn đề Tô Dự hỏi, chỉ là khi nghe thấy ba chữ “Tương Trấp Nhi”, hợp với tình hình cho hắn một móng vuốt.

Nô tài ngu ngốc, đã nói bao nhiêu lần, không cho gọi tên này!

Bị miêu đại gia vô tình ban tặng một kích, Tô Dự tạm thời đem Chiêu vương ném tới sau đầu, về nhà đem bụng mình và bụng mèo cùng lấp đầy, liền nằm lên giường bắt đầu nghiên cứu đồ gia truyền nhà hắn.

Trên chợ ngày càng nhiều quầy hàng mực nướng, khiến hắn sinh ra cảm giác nguy cơ, làm mực nướng chung quy không phải kế lâu dài, nếu muốn kiếm nhiều tiền, vẫn nên nấu mỹ thực hải sản truyền thống. Chỉ là ở thế giới cổ đại này, gia vị chênh lệch khá xa với hiện đại, là một người mới đến, Tô Dự đối với nguyên liệu nấu ăn của thế giới này cũng không hiểu biết nhiều, muốn làm ra món ăn được hoan nghênh, không có tay nghề là không được.

Theo lời thuật lại của mẫu thân Triệu thị, tổ tiên Tô gia từng là một đại danh trù tại biển Đông, xuất sắc nhất là chế biến vật bắt lên từ biển. Chỉ tiếc người tiền triều đối với hải sản không có sự cuồng nhiệt như ngày nay, Tô gia tuy rằng giàu có, nhưng vẫn không thể trở thành nhà đại phú. Bản “Thực đơn Tô ký” này là món ăn bí tịch do lịch đại Tô gia ghi lại, rất nhiều công thức nấu ăn đã thất truyền, bởi vì bản thực đơn này chỉ ghi lại mỗi nguyên liệu dùng ón ăn, lại không có quá trình thực hiện, tỷ như này món ăn thứ nhất --“Triền ti bạch ngọc bối”. [sò trắng bạch ngọc cuốn tơ]

Trên thực đơn viết như vầy, “Sò điệp, phấn đậu xanh, tỏi, gừng, tương”, tính toán đâu ra đấy tám chữ. Sau đó vẽ một đĩa thức ăn thành phẩm, chính là phác thảo trắng đen, vẽ một con sò mở miệng, bề mặt phủ một đống vật liệu, phía dưới đề tên “Triền ti bạch ngọc bối”.

Tô Dự nhìn xem mà không hiểu ra sao, sò điệp thêm đậu xanh, đây là làm cái gì nha?

An Hoằng Triệt đang nhàm chán chơi với móng vuốt của mình, nhìn thấy người nọ bộ dáng mặt co mày cáu, đột nhiên cảm giác thực chướng mắt. Cúi đầu nhìn nhìn quyển sách cổ ố vàng kia, “Triền ti bạch ngọc bối”, đây cũng không phải món ăn hiếm lạ gì, ngự trù trong cung cũng có thể làm được.

“Phấn đậu xanh, phấn đậu xanh, chẳng lẽ có thể xóa đi mùi tanh?” Tô Dự gãi đầu, đem mặt chôn vào trong chăn, suy nghĩ nát óc vẫn không sáng ra được tí nào.

Tiểu miêu bị động tác vò đầu của hắn hấp dẫn, nhào qua ôm lấy đầu hắn nhanh chóng gãi gãi, đem mái tóc vốn đã loạn trảo thành một đống bùi nhùi.

“Uy!” Tô Dự nhanh chóng kéo lấy cái chân trước quấy rối kia, ai ngờ quỷ nghịch ngợm này hứng thú chơi đùa nổi lên, sửa lại dùng chân sau nhanh chóng gãi tiếp, “Hỗn tiểu tử, tóc đều trảo thành tơ miến......”

Tô Dự cười đè lại quả cầu lông đang lộn xộn, đột nhiên sửng sốt một chút, đợi đã, miến!

Người hiện đại thường ăn miến thủy tinh long khẩu, màu sáng tinh tế, vào miệng mềm tan, mà miến ăn ngon nhất, chính là dùng đậu xanh làm ra, cái gọi là phấn đậu xanh, ý không phải chỉ đậu xanh mài thành bột, mà là đậu xanh chế thành miến.

Bảo sao nhìn quen mắt như vậy, triền ti bạch ngọc bối nói trắng ra không phải là sò điệp chưng miến sao?

Tô Dự nâng sách lên tay, nhanh chóng lật ra phía sau, nguyên liệu nêu tường tận, cách thức chế biến chỉ có đôi câu vài lời, nhưng kiến thức trong đầu có thể liên tưởng tới vài món ăn đời trước, cách làm không khác quá xa, chỉ là tên nguyên liệu bị gọi thành đủ thứ thiên kì bách quái. Nhớ đến đây, khóe môi Tô Dự nhịn không được hơi hơi cong lên, quyển sách này với hắn mà nói, chính là sổ tay phiên dịch nguyên liệu nấu ăn của thế giới này, tuy rằng không phải bí tịch bảo tàng gì, nhưng lại là thứ hiện nay hắn cần nhất.

“Tương Trấp Nhi, yêu ngươi chết mất!” Tô Dự một phen nhấc lên mèo nhỏ còn đang kiên trì không ngừng gãi hắn, hung hăng hôn một cái lên mặt mèo đầy lông xù kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện