Tiên Mãn Cung Đường

Chương 62: Nghiệm chứng



Đùng đùng đoàng! Phảng phất như có một đạo sấm sét nhìn không thấy đánh lên thiên linh cái, cháy khét từ đầu đến chân, Tô Dự mở to hai mắt, ngốc ngốc bảo trì tư thế cùng Hoàng đế bệ hạ môi chạm môi, sau một lúc lâu mới hồi thần về.

Mới vừa nãy, hắn rành mạch nghe được thanh âm Hoàng thượng, tựa như thời điểm ký kết huyết khế vậy, cái loại đối thoại từ chỗ sâu trong biển ý thức truyền đến này, tuyệt đối không phải ảo giác.

Vì nghiệm chứng suy đoán này, Tô Dự trong lòng nhẹ gọi, "Hoàng thượng, Hoàng thượng?"

"Ồn chết!" Thanh âm buốt giá kia lại xâm nhập biển ý thức. Hoàng đế bệ hạ nhíu nhíu mày, hơi hơi mở mắt ra, lại thiếp đi, mà trong lúc này, đôi môi hai người không hề tách nhau ra.

Tô Dự chậm rãi ngồi ngay ngắn, cả người bị vây trong trạng thái ngốc lăng. Không nghĩ tới huyết khế này còn có công dụng như vậy, thời điểm hôn môi thế nhưng có thể biết suy nghĩ đối phương, nhưng vậy thôi cũng có gì, cái khiến hắn để ý là câu Hoàng thượng mới vừa nói kia.

Không cho gọi trẫm là Tương Trấp Nhi......

Gọi trẫm là Tương Trấp Nhi......

Trẫm...... là Tương Trấp Nhi......

Những chi tiết thường ngày bị Tô Dự xem nhẹ kia, giờ bất ngờ giống như nước lũ, bỗng nhiên nhảy vào trong đầu.

Hoàng thượng lúc trước vô duyên vô cớ xuất hiện ở Tô gia, ngủ say sưa ở trên giường hắn; Hoàng thượng mỗi ngày nửa đêm đều sẽ tỉnh lại, còn muốn cùng hắn chơi đùa; Tại cánh đồng cỏ đuôi mèo, Hoàng thượng lăn lộn chụp cỏ không biết mệt......

Trừ tự thân Hoàng thượng, những sự việc không thích hợp nhất nhất thoáng hiện qua trước mắt.

Vì một con mèo mà Chiêu vương điện hạ không tiếc hết thảy khơi dậy sóng gió giúp hắn; Viên tiên sinh nghe lệnh Hoàng thượng mà lại ngay từ đầu đã giúp hắn xử lý Tiên Mãn Đường......

Trong Bắc Cực Cung nơi nơi đều treo dải tua rua, đại đa số trừ trang trí ra thì không có bất cứ tác dụng nào; Kiện trường bào màu trắng tính chất mềm mại xúc cảm cực tốt kia của Hoàng thượng, hắn chưa bao giờ gặp qua trong tủ quần áo Bắc Cực Cung......

Điểm quan trọng nhất là, hắn tiến cung lâu như vậy, Hoàng thượng và con mèo Tương Trấp Nhi chưa từng đồng thời xuất hiện qua!

"Ngô......" Hoàng thượng vô ý thức ở trên người Tô Dự cọ cọ má, tựa hồ cảm thấy nghiện, lại nghiêng đầu cọ một chút, sau đó liền duy trì tư thế dúi cổ tiếp tục hô hô ngủ say.

Tô Dự lẳng lặng nhìn động tác của Hoàng thượng, trong lòng ẩn ẩn có một suy đoán lớn mật, suy đoán này, khiến hắn cả người đều không yên.

—0—

Viên tiên sinh ra khỏi cung liền gặp đại bá Tô Dự.

Tô Hiếu Chương bởi vì lo lắng sự tình nhi tử, nên đi theo dọc đường cùng Viên tiên sinh, bị thị vệ ngăn lại ngoài cửa cung, liền ngồi xổm ở góc hẻo lánh chờ. Lúc trước bởi vì chuyện gia sản và đại tuyển, Tô Hiếu Chương cùng đứa cháu này trên cơ bản đã xé rách mặt rồi, vạn vạn lần không dự đoán được Tô Dự sẽ được lựa chọn tiến cung.

Tô Dự ở trong cung được sủng ái, người trong kinh cũng không rõ ràng chuyện Tô gia, chỉ cần còn chưa phân ra ở riêng, đối với một nhà bọn họ cũng sẽ được xem trọng vài phần. Tô Hiếu Chương dần dần thể ngộ ra chỗ tốt trong đó, ở bên ngoài liền thổi phồng mình đối với đứa cháu này có bao nhiêu ân trọng như núi, nhi tử Tô Danh thì thổi phồng mình và Hiền phi từ nhỏ quan hệ thân cận như thế nào, ngược lại là thật lừa dối đến không ít hồ bằng cẩu hữu.

Tô Danh nguyên bản tính tình hỗn hỗn, bị đám hồ bằng cẩu hữu nịnh bợ, liền không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, thời gian này đã liên tục gây ra không ít tai họa, nếu không phải có quan hệ với Tô Dự, sớm đã bị bỏ tù mấy lần rồi. Nhưng chuyện lần này không phải nhỏ, rất nhiều người chứng kiến Tô Danh hại chết người nọ, Kinh Đô Phủ doãn dù muốn nhắm một mắt mở một mắt cũng khó, Tô Hiếu Chương lúc này mới hoảng hốt lên, cầu đến Viên tiên sinh trước mặt.

"Tiên sinh, nương nương nói như thế nào?" Đại bá cười tủm tỉm tiến lên hỏi.

Viên tiên sinh nhìn Tô Hiếu Chương đầy mặt tươi cười, run run cánh tay, thầm nghĩ người này da mặt thật là dày, "Nương nương trả lời mình thân là nội thần, quản không được việc này, ngươi vẫn là ngẫm lại biện pháp khác đi."

"Đường huynh đã sắp nhanh bị hỏi chém, hắn còn chẳng quan tâm như vậy sao!" Tô Hiếu Chương nhất thời nổi trận lôi đình, mặc dù trước kia có thù cũ, nhưng bọn hắn tốt xấu gì cũng là người một nhà, đại nạn trước mặt không phải nên giúp đỡ cho nhau sao?

"Tô lão gia, ăn nói cẩn thận!" Viên tiên sinh chỉ chỉ bọn thị vệ quanh mình, nhắc nhở nói.

Tô Hiếu Chương nhìn nhìn bốn phía, các thị vệ trước cửa cung cầm đao kích trong tay, vẻ mặt nghiêm trang.

"Chúng ta nói chuyện trước cửa cung thế này, chắc chắn sẽ không thiếu một chữ truyền đến tai Hoàng thượng." Viên tiên sinh vuốt vuốt râu, vừa lòng nhìn Tô Hiếu Chương thay đổi sắc mặt.

Đại bá nghe vậy, không khỏi rụt rụt cổ, ngừng câu chuyện, Viên tiên sinh vừa lòng chia ra mỗi người đi một ngả.

"Hắn thật sự nói như vậy sao?" Trở lại Tô gia, đại bá mẫu lập tức vội vàng hỏi thăm tin tức trượng phu, nghe Tô Dự không định quản, lập tức hét rầm lên, "Con sói vong ơn này, là ngóng trông đường huynh hắn gặp xui xẻo có phải không?"

"Ngươi nhỏ giọng chút!" Tô Hiếu Chương lập tức quát bảo ngưng lại.

"Dựa vào cái gì bảo ta nhỏ giọng! Con của ta a, đứa con số khổ của ta a!" Đại bá mẫu liếc qua sân viện mẫu thân Triệu thị của Tô Dự, gào khóc lên, trong đôi mắt hình tam giác không có nửa giọt nước mắt, tràn đầy đều là thần sắc tính toán.

Mà mặc kệ Tô gia ầm ĩ như thế nào, Tô Dự lẫn Viên tiên sinh đều không định tiếp tục nhúng tay, hắn hiện tại có chuyện càng trọng yếu hơn phải làm.

Vì nghiệm chứng suy đoán của mình, Tô Dự bắt đầu cẩn thận quan sát ngôn hành cử chỉ của Hoàng thượng, càng xem càng cảm thấy khả nghi.

Hai người nằm trên đệm mềm ở Bắc Cực Cung chơi đùa, Tô Dự kéo dải tua rua buông xuống đến trước mặt, hụp nhoáng lên một cái, lại hụp nhoáng lên một cái, cánh tay thon dài trắng nõn của Hoàng đế bệ hạ liền thò qua, một phen nắm chặt dải tua rua lộn xộn. Rồi sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Dự hừ lạnh một tiếng, "Hụp đến mức trẫm quáng mắt rồi."

Thời điểm Hoàng thượng ngủ, thì ngủ không hề phòng bị đến tứ chi mềm nhũn, Tô Dự chống tay không ngủ, ghé vào trên gối đầu, nhẹ nhàng thổi gió bên má Hoàng thượng.

Đây là trò chơi hắn và Tương Trấp Nhi khi ngủ thường chơi, thừa dịp quả cầu lông ngủ đi thổi râu nó, nó liền sẽ huy động móng vuốt nhỏ xua đuổi hắn, hoặc là trực tiếp che mặt mình, rồi sau đó lại để hai chân trước ngực hắn duỗi người. Chỉ là mèo quá nhỏ, hơn nữa bộ lông quá mức trơn mượt, bình thường sẽ tự đem bản thân đẩy ra, đụng không tới Tô Dự, liền sẽ mơ mơ màng màng cọ lại đây.

Hơi gió lạnh quấy rầy giấc ngủ ngon của Hoàng đế bệ hạ, ngáp một cái, rụt lui thân thể xuống phía dưới, rồi sau đó chậm rãi vươn hai tay, để trước ngực Tô Dự...... Đẩy Tô Dự ra ngoài!

Tô Dự trơ mắt nhìn Hoàng đế bệ hạ đem hắn đẩy đến bên trong giường, sau đó lại cọ sang làm thân thể hắn bị chèn ở giữa người và vách tường, khóc không ra nước mắt. Hắn sao lại quên mất, người và mèo khí lực chênh lệch rất lớn a!

Vài ngày sau đó, thời điểm đi An Quốc Tháp làm cá, Tô Dự gặp lại mèo nhỏ lông vàng, rồi nói cho nó một bí mật.

"Tương Trấp Nhi, ta làm cho ngươi một loại tôm phiến ăn đặc biệt ngon, ngay cả Hoàng thượng cũng chưa được nếm qua nha." Tô Dự một bên nướng cá, vừa gãi ngứa èo nhỏ nằm ngửa trên đùi.

Mèo nhỏ lông vàng hơi hơi nheo mắt lại, nô tài ngốc, lại làm cái gì sau lưng trẫm đây?

"Ở tầng thứ ba Đa Bảo Các màu đen trong chính điện Bắc Cực Cung, trong bình Thanh Từ bên trái," Tô Dự cúi người, cũng không quản mèo nhỏ có thể nghe hiểu hay không, thần thần bí bí kề bên lỗ tai đầy lông nói, "Quay về tự ngươi đi ăn đi."

Tối, thời điểm Tô Dự trở lại Bắc Cực Cung, Hoàng thượng đã trở về, đang không có việc gì nằm trên đệm mềm chụp dải tua rua, trong miệng lén la lén lút ăn cái gì đó.

"Đang ăn gì đấy?" Tô Dự lại gần nhìn y.

"Hừ." An Hoằng Triệt hừ một tiếng, không định để ý đến hắn. Nô tài ngốc này, rõ ràng có đồ ăn ngon như vậy, thế mà không hiến cho trẫm trước tiên, lại lưu lại ột con mèo ngốc!

Tô Dự gãi gãi đầu, do dự một lát, chậm rãi lại gần, nhanh chóng liếm một cái trên môi Hoàng đế bệ hạ. Vị tôm tươi ngọt và tỏi nhuyễn, bột ớt thản nhiên xen lẫn cùng nhau, chính là tôm phiến chứa bên trong Thanh Từ!

"Ngươi, ngươi làm cái gì đó!" Hoàng đế bệ hạ bị động tác thình lình xảy ra của Tô Dự làm hoảng sợ, cọ một chút rồi ngồi dậy.

Tô Dự trừng mắt nhìn, nói không ra lời. Tuy rằng sớm có đoán trước, thế nhưng thời điểm sự thật đặt ở trước mắt, hắn vẫn có cảm giác...... cả người không yên!

Bạn đang �

Không chiếm được câu trả lời của Tô Dự, An Hoằng Triệt hừ một tiếng, nô tài ngốc thích trẫm như vậy, cho hắn liếm một chút cũng... cũng không có gì, cùng lắm thì, hồng lỗ tai đứng dậy, "Trẫm muốn tắm rửa."

Tô Dự ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng quay lưng lại với hắn, thực tự nhiên kêu: "Tương Trấp Nhi."

"Ân?" Hoàng đế bệ hạ phản xạ có điều kiện quay đầu, sau đó, đứng hình.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Tiểu Ngư: Ta gọi ngươi ba tiếng ngươi dám đáp không?

Miêu công: Có gì không dám?

Tiểu Ngư: Hoàng thượng

Miêu công: Meo =ω=

Tiểu Ngư: Hoằng Triệt

Miêu công: Meo ω

Tiểu Ngư: Tương Trấp Nhi

Miêu công: Meo...... Mèo?[⊙ω⊙] ! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện