Tiên Ngạo
Chương 348: Tranh Đoạt Hỗn Loạn
Trong mảnh vỡ của thi thể Nguyên Anh Chân Quân, một Nguyên Anh thoát ra, liếc nhìn thoáng qua vòng tay trữ vật trên đống xác, thứ này đã không còn thuộc về y, sau đó nháy mất quay người lại bay đi.
Ngay tức khắc vô số cấm chế trận pháp dâng lên tầng tầng, hệ thống phòng ngự của Vô Lượng tông bắt đầu vận chuyển. Thiên địa nguyên khí bị khống chế dẫn đạo, lúc này bọn Dư Tắc Thành mới có cảm giác tự do hoạt động, nhưng chỉ là một lần hô hấp mà thôi.
Cánh tay cụt của tên Nguyên Anh Chân Quân còn đeo vòng tay trữ vật nằm lăn lóc trên mặt đất, mười mấy tên Nguyên Anh Chân Quân xông về phía đó. Trong khoảnh khắc này trận pháp khởi động, thiên địa nguyên khí bị ngưng trệ, lập tức khiến cho đám Nguyên Anh Chân Quân kia chậm lại, có người ngừng trên không, có kẻ bị chững lại dưới đất. Ngay sau đó, ai nấy phóng xuất chân nguyên lực, định chấn vỡ cấm chế đại trận này. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Lập tức cấm chế đại trận bị chấn vỡ nát, lúc này bọn Dư Tắc Thành mới có thể khôi phục thân thể, còn chưa kịp động, lập tức từng tầng uy áp hỗn loạn phá không ép tới. Mọi người lại đứng sững như con rối gỗ, lần thứ hai bị chấn nhiếp không thể nào cử động.
Một ít phàm nhân và những đệ tử thấp hơn cảnh giới Dẫn khí bị chảy máu mũi miệng, táng mạng đương trường.
Sau khi mười mấy Nguyên Anh Chân Quân kia phá vỡ đại trận, đang định điên cuồng tranh đoạt, đột nhiên đồng loạt ngừng bước, rút lui về phía sau. Bởi vì phương xa xuất hiện vô số phi kiếm pháp bảo tấn công về phía nơi này. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy năm mươi mấy Nguyên Anh Chân Quân vừa phát hiện ra tình huống vừa rồi đang xông tới.
Lập tức trong phạm vi không gian nhỏ hẹp này rải rác có gần bảy mươi Nguyên Anh Chân Quân, ai nấy khí thế hùng hồn, hấp thu thiên địa nguyên khí. Đám Nguyên Anh Chân Quân này phóng xuất khí thế, dần dần xung đột với nhau, khiến cho trong phạm vi trăm dặm nơi này lập tức hình thành một cơn lốc xoáy cuồng phong.
Mặt đất rung động ầm ầm, cây cối, nhà cửa, người đi đường trong phạm vi mười mấy dặm nháy mất hóa thành bụi phấn.
May là nơi này chỉ có một trấn nhỏ, có khoảng hai ngàn cư dân. Cuồng phong vừa quét qua, lập tức phòng ngã nhà nghiêng, dân cư chết cả.
Dù là Kim Đan Chân Nhân cùng không thể tới gần trong vòng năm mươi dặm. May là bọn Dư Tắc Thành ở cách xa nơi đó khoảng hơn một trăm sáu mươi dặm cho nên không chịu ảnh hưởng trực tiếp của dao động này.
Đại trận vừa bị chấn vỡ khi nãy lại khởi động một lần nữa, lần này là khởi động toàn diện, dẫn đạo toàn bộ chân nguyên trong vòng ngàn dặm ra phía ngoài, khiến cho người ta không thể khống chế nguyên khí được nữa. Đám Nguyên Anh Chân Quân cùng chỉ còn lại thực lực của Kim Đan Chân Nhân, không còn lực lượng dời non lấp bể, hủy thiên diệt địa nữa.
Trong khoảnh khắc trận pháp này vừa dâng lên, bất chợt một bóng người hóa thành một luồng huyết quang lao tới nhanh như thiểm điện, chộp lấy cánh tay cụt kia. Sau đó tránh thoát tất cả công kích, vọt nhanh ra ngoài.
Người này đã hóa thành huyết quang, bất kể công kích dạng nào cùng chỉ có thể gây chút thương tổn làm giảm chút huyết quang của y, nhưng không thể làm giảm tốc độ của y.
Y điên cuồng phóng về một phía, phía đó có bảy Nguyên Anh Chân Quân, những người này vừa định ngăn cản, y ném đại một vật gì đó về phía bọn họ, kêu lớn:
- Đại ca chạy mau, thứ này cho huynh!
Một trong bảy Nguyên Anh Chân Quân chộp được một vòng tay trữ vật, giống hệt như vòng tay trữ vật chứa con rối vải kia. Những kẻ còn lại có người sững sờ, có người biến sắc, có người quay đầu bỏ chạy.
Bóng huyết quang kia thừa lúc bọn họ còn đang sững sờ, xông ra khỏi vòng vây, bay nhanh về phía xa xa. Lúc này những người khác lập tức chạy trốn tứ tán, chỉ có một mình y không trốn, nói:
- Tiểu tử này dám gạt cả ta. Đây là giả, mọi người đừng mắc mưu y, ta là Đại Lực Thiên Kình Chân Quân của Đại Lực Kim Cương tông...
Đám Chân Quân chạy trốn không phải vì đã đoạt được bảo bối mà chạy trốn, mà vì nghĩ tới hậu quả nên mới chạy. Tên Đại Lực Thiên Kình Chân Quân này tu luyện Đại Lực quyết, lực mạnh vô cùng, tự nhiên phản ứng của đầu óc hơi chậm chạp, vốn y vọng tưởng thuyết phục hơn sáu mươi Nguyên Anh Chân Quân khác đang chen chúc ùa tới, vì bản thân mình không hề lấy được vòng tay trữ vật kia.
Nhưng những Nguyên Anh Chân Quân đang xông tới bất kể vòng tay trong tay y là thật hay giả, chết người nào hay người ấy, lập tức mỗi người giáng cho một đòn. Hơn sáu mươi đòn công kích như vậy từ chính diện ập tới, đột ngột tên Đại Lực Thiên Kình Chân Quân này phải hứng chịu hơn sáu mươi đòn có muốn giải thích hay chạy trốn cùng đã không còn kịp nữa. Thương thay một thân bản lãnh không có cơ hội thi triển, chỉ kịp hự lên một tiếng đau đớn, thân thể tan nát ngay tại chỗ. Nguyên Anh chợt lóe, bỏ chạy ra xa, y chính là Nguyên Anh Chân Quân thứ hai chết trong ngày hôm nay.
Đám Nguyên Anh Chân Quân kia bắt đầu điên cuồng truy đuổi đạo huyết quang. Trong vòng ngàn dặm, dưới tác dụng diệu kỳ của độn thuật, tất cả mọi người đều có cơ hội. Ra ngoài ngàn dặm rồi, vậy phải trông vào tốc độ phi hành nhanh hay chậm.
Nháy mắt mọi người đã không còn tại trường, đã vọt đi xa hàng trăm dặm. Rốt cục bọn Dư Tắc Thành mới có thể cử động trở lại, lúc này đại trận kia lại chậm rãi khởi động, bao trùm ngàn dặm. Bất quá đã chậm, nhìn lại xung quanh, một mảng phong cảnh xinh đẹp đã hoàn toàn biến mất, nháy mất thiên địa đại biến, chỉ để lại từng đống đổ nát hoang tàn.
Tiếng kêu khóc dần dần vang lên, chỉ giao thủ trong nháy mắt người hầu và đệ tử ngoại môn Vô Lượng tông vì vậy mà chết đi có hơn bốn ngàn người. Tiểu trấn kia có hơn hai ngàn người cùng hoàn toàn biến mất, không còn lại gì cả, hết thảy đã biến thành cát bụi trần ai.
Dù là trọng địa của ngoại môn cùng vô cùng hỗn loạn, có người gào khóc, có người bị thương ngã xuống đất rên rỉ không ngớt. Có người ngơ ngác nhìn quanh, hoang mang khôn tả.
Đám Nguyên Anh Chân Quân đã đuổi đi xa, các Kim Đan Chân Nhân đều ở trên động phủ treo lơ lửng. Nơi này chỉ có một ít Kim Đan Chân Nhân và đệ tử Trúc Cơ, nhưng bọn họ gặp phải đại biến này, ai nấy đều bàng hoàng ngơ ngác hoàn toàn không có năng lực phản ứng kịp thời, không có ai tổ chức cứu viện.
Lưu Thi Vận nhìn thấy tình cảnh đáng sợ như vậy, lập tức sắc mặt tái nhợt:
- Ca ca, đây là hậu quả do chúng ta làm hại hay sao?
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Phải nói rằng đây là do chúng ta cứu. Muội cho rằng những người này tới đây để tham gia đại lễ hay sao, nếu không nhờ chúng ta dẫn dụ bọn họ chạy đi, đến khi đại lễ diễn ra những người này đánh nhau ở đây, muội thử nghĩ xem còn ai sống sót?
Lưu Thi Vận vội vàng lắc lắc đầu:
- Không, không cần làm như vậy, ca ca, làm sao có thể ngăn chuyện này lại?
Dư Tắc Thành lắc đầu đáp:
- Chúng ta không ngăn cản được, trừ phi hai vị Phản Hư Chân Nhất kia trở về, đám Nguyên Anh Chân Quân này mới trở nên ngoan ngoãn. Ngoài chuyện này ra, không còn cách nào khác cả.
Lưu Thi Vận nói:
- Bọn họ tranh đoạt thứ gì vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Chính là Hoàn Chân Đạo, một trong Thập Đại Tiên Điển. Không biết vì sao có lời đồn rằng muội có được Thập Đại Tiên Điển, cho nên mới bu tới đây như bầy mồi, lần đại lễ này mới nghênh đón nhiều Nguyên Anh Chân Quân như vậy.
- Đúng rồi, muội có Thập Đại Tiên Điển hay không? Có lẽ là không, nhưng không biết vì sao đám Nguyên Anh Chân Quân này lại nhắm vào muội. Sau này hẳn sẽ không còn việc gì nữa, bọn họ cùng sẽ không quấn lấy muội như trước.
Dư Tắc Thành cùng không chú ý, lúc hắn hỏi Lưu Thi Vận có Thập Đại Tiên Điển hay không, sắc mặt Lưu Thi Vận tỏ ra hết sức kỳ quái, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Đối với chuyện đám Nguyên Anh Chân Quân này cướp đi con rối vải kia. Dư Tắc Thành tuyệt đối không hề lo lắng. Hắn đã âm thầm cho vào con rối vải một tia Cực Nguyên Hà Quang, quang này sẽ dần dần khuếch tán cuối cùng sẽ ăn mòn tất cả vòng tay trữ vật kia. Cướp tới cướp lui, tới tay kẻ nào đó đúng lúc nó bị ăn mòn hết, lúc ấy có giải thích thế nào, những người khác cùng sẽ không tin, có nhảy xuống Hoàng Hà cùng không rửa sạch được mối oan này.
Hiện tại lời đồn đã phát triển tới tình cảnh này, Lưu Thi Vận đã hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi. Bởi vì nếu lại có lời đồn nổi lên lần nữa, có nói Lưu Thi Vận thế nào cùng không có tác dụng gì. Bởi vì đã mất đi căn cứ, đám Nguyên Anh Chân Quân sẽ tuyệt đối không tin. Bởi vì nếu từ lời đồn này hóa ra lại phủ định chính mình, trận liều mạng tranh đoạt vừa rồi sẽ biến thành trò cười, cho nên bọn họ không thèm nghe những lời đồn như vậy.
Tên Kim Đan Chân Nhân thứ hai phát hiện chuyện này từ vào phán đoán của tên Kim Đan Chân Nhân đầu tiên. Tên Nguyên Anh Chân Quân đầu tiên tin vào hai tên Kim Đan Chân Nhân kia, mười mấy tên Nguyên Anh Chân Quân sau đó tin vào tên Nguyên Anh Chân Quân đầu tiên phát hiện, rốt cục hình thành kết quả này.
Dư Tắc Thành vô cùng cao hứng trong lòng, từ hôm nay trở đi, ta cùng là nhân sĩ chuyên nghiệp. Tuy rằng hành động lần này suýt chút nữa chôn luôn tất cả mọi người, nhưng đường dài gập ghềnh, tương lai tươi sáng, từ nay về sau chuyện này chấm dứt không còn dính tới mình và Lưu Thi Vận nữa.
Lưu Thi Vận nhìn những người chết trước mặt, không khỏi đau xót trong lòng. Dư Tắc Thành đưa tay ra nắm lấy tay nàng:
- Không cần lo lắng, nếu như đại lễ Vô Lượng kia xảy ra chuyện không may, ta sẽ đưa muội về Hiên Viên kiếm phái, chúng ta sẽ không có chuyện gì.
Ngay tức khắc vô số cấm chế trận pháp dâng lên tầng tầng, hệ thống phòng ngự của Vô Lượng tông bắt đầu vận chuyển. Thiên địa nguyên khí bị khống chế dẫn đạo, lúc này bọn Dư Tắc Thành mới có cảm giác tự do hoạt động, nhưng chỉ là một lần hô hấp mà thôi.
Cánh tay cụt của tên Nguyên Anh Chân Quân còn đeo vòng tay trữ vật nằm lăn lóc trên mặt đất, mười mấy tên Nguyên Anh Chân Quân xông về phía đó. Trong khoảnh khắc này trận pháp khởi động, thiên địa nguyên khí bị ngưng trệ, lập tức khiến cho đám Nguyên Anh Chân Quân kia chậm lại, có người ngừng trên không, có kẻ bị chững lại dưới đất. Ngay sau đó, ai nấy phóng xuất chân nguyên lực, định chấn vỡ cấm chế đại trận này. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Lập tức cấm chế đại trận bị chấn vỡ nát, lúc này bọn Dư Tắc Thành mới có thể khôi phục thân thể, còn chưa kịp động, lập tức từng tầng uy áp hỗn loạn phá không ép tới. Mọi người lại đứng sững như con rối gỗ, lần thứ hai bị chấn nhiếp không thể nào cử động.
Một ít phàm nhân và những đệ tử thấp hơn cảnh giới Dẫn khí bị chảy máu mũi miệng, táng mạng đương trường.
Sau khi mười mấy Nguyên Anh Chân Quân kia phá vỡ đại trận, đang định điên cuồng tranh đoạt, đột nhiên đồng loạt ngừng bước, rút lui về phía sau. Bởi vì phương xa xuất hiện vô số phi kiếm pháp bảo tấn công về phía nơi này. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy năm mươi mấy Nguyên Anh Chân Quân vừa phát hiện ra tình huống vừa rồi đang xông tới.
Lập tức trong phạm vi không gian nhỏ hẹp này rải rác có gần bảy mươi Nguyên Anh Chân Quân, ai nấy khí thế hùng hồn, hấp thu thiên địa nguyên khí. Đám Nguyên Anh Chân Quân này phóng xuất khí thế, dần dần xung đột với nhau, khiến cho trong phạm vi trăm dặm nơi này lập tức hình thành một cơn lốc xoáy cuồng phong.
Mặt đất rung động ầm ầm, cây cối, nhà cửa, người đi đường trong phạm vi mười mấy dặm nháy mất hóa thành bụi phấn.
May là nơi này chỉ có một trấn nhỏ, có khoảng hai ngàn cư dân. Cuồng phong vừa quét qua, lập tức phòng ngã nhà nghiêng, dân cư chết cả.
Dù là Kim Đan Chân Nhân cùng không thể tới gần trong vòng năm mươi dặm. May là bọn Dư Tắc Thành ở cách xa nơi đó khoảng hơn một trăm sáu mươi dặm cho nên không chịu ảnh hưởng trực tiếp của dao động này.
Đại trận vừa bị chấn vỡ khi nãy lại khởi động một lần nữa, lần này là khởi động toàn diện, dẫn đạo toàn bộ chân nguyên trong vòng ngàn dặm ra phía ngoài, khiến cho người ta không thể khống chế nguyên khí được nữa. Đám Nguyên Anh Chân Quân cùng chỉ còn lại thực lực của Kim Đan Chân Nhân, không còn lực lượng dời non lấp bể, hủy thiên diệt địa nữa.
Trong khoảnh khắc trận pháp này vừa dâng lên, bất chợt một bóng người hóa thành một luồng huyết quang lao tới nhanh như thiểm điện, chộp lấy cánh tay cụt kia. Sau đó tránh thoát tất cả công kích, vọt nhanh ra ngoài.
Người này đã hóa thành huyết quang, bất kể công kích dạng nào cùng chỉ có thể gây chút thương tổn làm giảm chút huyết quang của y, nhưng không thể làm giảm tốc độ của y.
Y điên cuồng phóng về một phía, phía đó có bảy Nguyên Anh Chân Quân, những người này vừa định ngăn cản, y ném đại một vật gì đó về phía bọn họ, kêu lớn:
- Đại ca chạy mau, thứ này cho huynh!
Một trong bảy Nguyên Anh Chân Quân chộp được một vòng tay trữ vật, giống hệt như vòng tay trữ vật chứa con rối vải kia. Những kẻ còn lại có người sững sờ, có người biến sắc, có người quay đầu bỏ chạy.
Bóng huyết quang kia thừa lúc bọn họ còn đang sững sờ, xông ra khỏi vòng vây, bay nhanh về phía xa xa. Lúc này những người khác lập tức chạy trốn tứ tán, chỉ có một mình y không trốn, nói:
- Tiểu tử này dám gạt cả ta. Đây là giả, mọi người đừng mắc mưu y, ta là Đại Lực Thiên Kình Chân Quân của Đại Lực Kim Cương tông...
Đám Chân Quân chạy trốn không phải vì đã đoạt được bảo bối mà chạy trốn, mà vì nghĩ tới hậu quả nên mới chạy. Tên Đại Lực Thiên Kình Chân Quân này tu luyện Đại Lực quyết, lực mạnh vô cùng, tự nhiên phản ứng của đầu óc hơi chậm chạp, vốn y vọng tưởng thuyết phục hơn sáu mươi Nguyên Anh Chân Quân khác đang chen chúc ùa tới, vì bản thân mình không hề lấy được vòng tay trữ vật kia.
Nhưng những Nguyên Anh Chân Quân đang xông tới bất kể vòng tay trong tay y là thật hay giả, chết người nào hay người ấy, lập tức mỗi người giáng cho một đòn. Hơn sáu mươi đòn công kích như vậy từ chính diện ập tới, đột ngột tên Đại Lực Thiên Kình Chân Quân này phải hứng chịu hơn sáu mươi đòn có muốn giải thích hay chạy trốn cùng đã không còn kịp nữa. Thương thay một thân bản lãnh không có cơ hội thi triển, chỉ kịp hự lên một tiếng đau đớn, thân thể tan nát ngay tại chỗ. Nguyên Anh chợt lóe, bỏ chạy ra xa, y chính là Nguyên Anh Chân Quân thứ hai chết trong ngày hôm nay.
Đám Nguyên Anh Chân Quân kia bắt đầu điên cuồng truy đuổi đạo huyết quang. Trong vòng ngàn dặm, dưới tác dụng diệu kỳ của độn thuật, tất cả mọi người đều có cơ hội. Ra ngoài ngàn dặm rồi, vậy phải trông vào tốc độ phi hành nhanh hay chậm.
Nháy mắt mọi người đã không còn tại trường, đã vọt đi xa hàng trăm dặm. Rốt cục bọn Dư Tắc Thành mới có thể cử động trở lại, lúc này đại trận kia lại chậm rãi khởi động, bao trùm ngàn dặm. Bất quá đã chậm, nhìn lại xung quanh, một mảng phong cảnh xinh đẹp đã hoàn toàn biến mất, nháy mất thiên địa đại biến, chỉ để lại từng đống đổ nát hoang tàn.
Tiếng kêu khóc dần dần vang lên, chỉ giao thủ trong nháy mắt người hầu và đệ tử ngoại môn Vô Lượng tông vì vậy mà chết đi có hơn bốn ngàn người. Tiểu trấn kia có hơn hai ngàn người cùng hoàn toàn biến mất, không còn lại gì cả, hết thảy đã biến thành cát bụi trần ai.
Dù là trọng địa của ngoại môn cùng vô cùng hỗn loạn, có người gào khóc, có người bị thương ngã xuống đất rên rỉ không ngớt. Có người ngơ ngác nhìn quanh, hoang mang khôn tả.
Đám Nguyên Anh Chân Quân đã đuổi đi xa, các Kim Đan Chân Nhân đều ở trên động phủ treo lơ lửng. Nơi này chỉ có một ít Kim Đan Chân Nhân và đệ tử Trúc Cơ, nhưng bọn họ gặp phải đại biến này, ai nấy đều bàng hoàng ngơ ngác hoàn toàn không có năng lực phản ứng kịp thời, không có ai tổ chức cứu viện.
Lưu Thi Vận nhìn thấy tình cảnh đáng sợ như vậy, lập tức sắc mặt tái nhợt:
- Ca ca, đây là hậu quả do chúng ta làm hại hay sao?
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Phải nói rằng đây là do chúng ta cứu. Muội cho rằng những người này tới đây để tham gia đại lễ hay sao, nếu không nhờ chúng ta dẫn dụ bọn họ chạy đi, đến khi đại lễ diễn ra những người này đánh nhau ở đây, muội thử nghĩ xem còn ai sống sót?
Lưu Thi Vận vội vàng lắc lắc đầu:
- Không, không cần làm như vậy, ca ca, làm sao có thể ngăn chuyện này lại?
Dư Tắc Thành lắc đầu đáp:
- Chúng ta không ngăn cản được, trừ phi hai vị Phản Hư Chân Nhất kia trở về, đám Nguyên Anh Chân Quân này mới trở nên ngoan ngoãn. Ngoài chuyện này ra, không còn cách nào khác cả.
Lưu Thi Vận nói:
- Bọn họ tranh đoạt thứ gì vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Chính là Hoàn Chân Đạo, một trong Thập Đại Tiên Điển. Không biết vì sao có lời đồn rằng muội có được Thập Đại Tiên Điển, cho nên mới bu tới đây như bầy mồi, lần đại lễ này mới nghênh đón nhiều Nguyên Anh Chân Quân như vậy.
- Đúng rồi, muội có Thập Đại Tiên Điển hay không? Có lẽ là không, nhưng không biết vì sao đám Nguyên Anh Chân Quân này lại nhắm vào muội. Sau này hẳn sẽ không còn việc gì nữa, bọn họ cùng sẽ không quấn lấy muội như trước.
Dư Tắc Thành cùng không chú ý, lúc hắn hỏi Lưu Thi Vận có Thập Đại Tiên Điển hay không, sắc mặt Lưu Thi Vận tỏ ra hết sức kỳ quái, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Đối với chuyện đám Nguyên Anh Chân Quân này cướp đi con rối vải kia. Dư Tắc Thành tuyệt đối không hề lo lắng. Hắn đã âm thầm cho vào con rối vải một tia Cực Nguyên Hà Quang, quang này sẽ dần dần khuếch tán cuối cùng sẽ ăn mòn tất cả vòng tay trữ vật kia. Cướp tới cướp lui, tới tay kẻ nào đó đúng lúc nó bị ăn mòn hết, lúc ấy có giải thích thế nào, những người khác cùng sẽ không tin, có nhảy xuống Hoàng Hà cùng không rửa sạch được mối oan này.
Hiện tại lời đồn đã phát triển tới tình cảnh này, Lưu Thi Vận đã hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi. Bởi vì nếu lại có lời đồn nổi lên lần nữa, có nói Lưu Thi Vận thế nào cùng không có tác dụng gì. Bởi vì đã mất đi căn cứ, đám Nguyên Anh Chân Quân sẽ tuyệt đối không tin. Bởi vì nếu từ lời đồn này hóa ra lại phủ định chính mình, trận liều mạng tranh đoạt vừa rồi sẽ biến thành trò cười, cho nên bọn họ không thèm nghe những lời đồn như vậy.
Tên Kim Đan Chân Nhân thứ hai phát hiện chuyện này từ vào phán đoán của tên Kim Đan Chân Nhân đầu tiên. Tên Nguyên Anh Chân Quân đầu tiên tin vào hai tên Kim Đan Chân Nhân kia, mười mấy tên Nguyên Anh Chân Quân sau đó tin vào tên Nguyên Anh Chân Quân đầu tiên phát hiện, rốt cục hình thành kết quả này.
Dư Tắc Thành vô cùng cao hứng trong lòng, từ hôm nay trở đi, ta cùng là nhân sĩ chuyên nghiệp. Tuy rằng hành động lần này suýt chút nữa chôn luôn tất cả mọi người, nhưng đường dài gập ghềnh, tương lai tươi sáng, từ nay về sau chuyện này chấm dứt không còn dính tới mình và Lưu Thi Vận nữa.
Lưu Thi Vận nhìn những người chết trước mặt, không khỏi đau xót trong lòng. Dư Tắc Thành đưa tay ra nắm lấy tay nàng:
- Không cần lo lắng, nếu như đại lễ Vô Lượng kia xảy ra chuyện không may, ta sẽ đưa muội về Hiên Viên kiếm phái, chúng ta sẽ không có chuyện gì.
Bình luận truyện