Tiên Ngạo
Chương 711: Cắt lưỡi cầu đạo
Băng Lan Chân Quân kiên định nói:
- Sư phụ, xin lỗi, việc ngày hôm nay, ta đã có sở ngộ, thân tỉnh lại, từ sau khi ta nắm quyên cũng không tạo ra phi xa hoàn mỹ nữa.
- Ngày hôm nay ta đã tìm được nguyên nhân, đã tìm được con đường thuộc vê chính mình, từ ngày hôm nay trở đi ta không muốn quản lý sự vụ của môn phái, ta muốn chuyên tâm chế tạo phi xa, đó mới chính là đạo lộ của ta.
Trong quá trình nói, hai mắt của Băng Lan Chân Quân lấp lánh hữu thần, đây là biểu hiện của một người đã tìm được phương hướng đi tới của mình, tìm được đạo của mình. Không nghĩ đến hắn ở dưới một kích của Dư Tắc Thành không ngờ ngộ ra đạo lộ thuộc về mình.
Trạng thái như vậy có lẽ sau trăm năm, hắn sẽ thực sự tìm được pháp tắc Thiên Đạo thuộc về hắn, trở thành một gã Phản Hư Chân Nhất.
Băng Tuyết Lão Tổ kinh ngạc nhìn Băng Lan Chân Quân, sau đó gật đầu, đột nhiên truyền âm nói:
- Quan Hoa hộ pháp trưởng lão Băng Lan Chân Quân dung túng đệ tử, đảo loạn hội trường, ban nghiêm phạt, thu lại tất cả quyền quản lý sự vụ môn phái của hắn.
- Môn hạ đệ tử Tam Băng Chân Nhân vũ nhục sư trưởng, khiển trách hắn trấn thủ Thiên Vũ Đảo.
Thanh âm này truyền khắp Băng Tuyết Thần Cung, nhất thời vô số người kinh ngạc không ngớt, có người vui vẻ, có người vui mừng, có người thầm kích động nhăm nhe dòm ngó quyền lực môn phái.
Băng Tuyết Lão Tổ nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, nói:
- Được rồi, sự tình coi như đã qua, ngươi hãy nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau chúng ta đồng thời xuất động phong ấn Vô Địch Quy Long.
Nói xong, trong nháy mắt Băng Tuyết Lão Tổ biến mất. Chuyện này coi như kết thúc như vậy, Tam Băng Chân Quân trong miệng không còn cái răng nào muốn buồn bã rời đi. Đi tới Thiên Vũ Đảo gì đó, chẳng qua đây đối với hắn cũng là một chuyện tốt, sư phụ mất đi quyền lực, mình những năm qua làm mưa làm gió đã đắc tội không ít quyền quý trong môn, nếu như ở đây tương lai sẽ có cuộc sống khổ sở. Hiện tại trấn thủ Thiên Vũ Đảo, nơi đó mình còn có thể sống tốt, chí ít sẽ không chết một cách bất minh bất bạch.
Hắn buồn bã rời đi, đi được mấy bước đột nhiên chạy trở lại, đi tới trước người Dư Tắc Thành, phịch một tiếng quỳ xuống, nói:
- Đệ tử ai ồi; xin iền ối ứ tội....
Kỳ thực ý tứ là:
- Đệ tử sai rồi- xin tiền bối thứ tội, đệ tử đã bị nghiêm phạt, sau này nhất định hết sức sửa sai, không lấy việc công làm việc tư nữa.
Nói xong dập đầu thật sâu, sắc mặt trang nghiêm. Tam Băng Chân Nhân này cũng không phải loại người đơn giản, biết mình vô vọng báo thù, giữ lại cừu hận tương lai phẫn hận không ngớt, chẳng bằng lui về phía sau một bước, biển rộng trời cao. Hiện tại chịu nhận thua, tránh cho tương lai lưu lại mầm tai vạ.
Dư Tắc Thành nhìn hắn mỉm cười, thần niệm khẽ động, lập tức Hóa Sinh Thuật xâm nhập vào trong cơ thể Tam Băng Chân Nhân. Không nghĩ tới hắn thật sự không có cừu hận quá lớn, hiện tại hắn đang tự hỏi sắp tới làm sao tránh né sự trả thù của cừu nhân hắn đã khi dễ trước đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Dư Tắc Thành cười, nói:
- Tốt, biết sai thì sửa, chính là người tốt.
Nói xong vươn tay vỗ một cái lên vai hắn, nhất thời một cỗ lực Thiên Đạo thẩm thấu vào trong cơ thể hắn, huyết mạch kia lập tức được sửa lại, tất cả khôi phục bình thường.
Trong miệng của Tam Băng Chân Nhân răng lại một lần dài ra, chẳng qua đau đớn là vô cùng khó chịu, hắn đau lại lần nữa kêu to "A a a", đây xem như là một trừng phạt nho nhỏ đi.
Kỳ thực lần này cũng không đặc biệt đau đớn như vậy, thế nhưng hắn cố ý kêu thật to, như vậy cừu nhân cừu hận hắn sẽ nhìn được vui vẻ, sẽ không lập tức áp dụng thủ đoạn đối với hắn, như vậy hắn sẽ có cơ hội chạy trốn đến Thiên Vũ Đảo trấn thủ nơi đó.
Trong lòng Dư Tắc Thành thầm nghĩ, xem ra Băng Tuyết Lão Tổ này cũng không phải người toàn vẹn, đối với đồ từ đồ tôn có chút bao che khuyết điểm, biết rõ Băng Lan không phải nhân tuyển tốt làm chưởng môn nhưng vẫn để hắn làm chưởng môn. Ba đại Phản Hư kia đều là sư đệ của hắn, đều có đệ tử Nguyên Anh, thế nhưng Băng Tuyết Lão Tổ hoàn toàn không nhìn tới bọn họ, xem ra không có nơi nào là Niết Bàn cả, nơi nào cũng có xung đột quyền lợi như vậy.
Nếu không phải Quy Long này thức tỉnh, cần phải liên hợp tất cả lực lượng có thể liên hợp, có lẽ mình sẽ không kết thúc việc này thuận lợi như vậy, chí ít phải giống như mình trừng phạt Tam Băng Chân Nhân, trừng phạt mình một chút.
Được rồi, chuyện đã kết thúc, vẫn là rất hoàn mỹ, mình thí nghiệm uy lực của bản mệnh pháp bảo, lực lượng một kích của bản mệnh pháp bảo này, ba đại Phản Hư, bốn đại Linh Bảo toàn lực xuất thủ mới có thể ngăn cản một kích của mình, thực sự là hùng mạnh. Đúng rồi, gọi là cái gì nhỉ. Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích, sau này mình dùng cái tên này gọi bản mệnh pháp bảo.
Mặt khác Băng Lan, Tam Băng đắc tội mình cũng đều đã bị trừng phạt, xem như chuyện này đã xong.
Nghĩ tới đây, hắn túm lấy Trương Vân Động bên cạnh, nhất thời hai người chợt lóe, Chỉ Xích Thiên Nhai, trong nháy mắt hai người độn đên ngoài ngàn dặm, sau đó lại độn một lần lại là ngàn dặm, cứ như vậy liên tục mấy lần, Dư Tắc Thành đưa hắn ra ngoài Bắc Cực băng tuyết chi địa.
Dư Tắc Thành đến đây nói với hắn:
- Thanh Vân, khảo hạch lần đầu tiên tới, cởi hết y phục ra.
Trương Vân Động không chút do dự cởi hết y phục trên người ra, nơi này mặc dù không phải là băng nguyên của Bắc Cực băng thiên tuyệt địa kia những cũng là nơi lạnh giá.
Dư Tắc Thành thấy Trương Vân Động cởi y phục xong, vươn tay ở trong thế giới Bàn Cổ trong nháy mắt hình thành một cái áo gai, sau đó đưa cho Trương Vân Động, nói:
- Đây là khảo nghiệm đối với ngươi, ngươi hiện tại xuất phát từ đây, từ nơi Mạc Bắc này đến Sở Tây địa vực, đến Thiên Nam địa vực, đến Hiên Viên Kiếm Phái bên bờ sông Cơ Thủy, ngươi cầm lấy túi vật này của ta, có thể gia nhập ngoại môn Hiên Viên Kiếm phái, ở nơi đó tu hành đợi ta trở về.
- Thế nhưng trên đường cũng không phải hành tẩu đơn giản, ngươi phải đi chân trần áo gai, một đường khổ tu, ăn xin mà sống, không thể nói, một lòng cầu đạo, không được gian dối. Sư huynh của ngươi năm đó đã đi hai mươi chín năm, ta cho ngươi mười chín năm, nếu như trong mười chín năm ngươi đến được Hiên Viên Kiếm Phái ta sẽ thu ngươi làm đệ tử chính thức.
Sau đó Dư Tắc Thành vung tay lên, nhất thời một đoàn huyết khí nhảy vào trong đầu của Trương Vân Động. Dư Tắc Thành nói:
- Ngươi may mắn hơn so với sư huynh của ngươi, đây là Huyết Cương Thần Quyết, dọc trên đường đi ngươi tu luyện cho tốt, nhớ kỹ trảm yêu trừ ma, cứu giúp kẻ yếu, gặp phải ác nhân phải diệt trừ tận gốc không thể nương tay, ngươi đi đi.
Ở trong huyết khí của Dư Tắc Thành truyền qua, ngoại trừ công pháp của Huyết Cương Thần Quyết, còn ẩn chứa một tia thần niệm của Hóa Sinh Thuật. Dư Tắc Thành có thể thông qua thần niệm này quan sát tất cả những việc làm của Trương Vân Động trên đường.
Trương Vân Động đột nhiên vung đao cắt lấy đầu lưỡi của mình, cắt lưỡi cầu đạo, tuyệt đối không nói, nhất thời máu tươi văng khắp nơi. Sau đó hắn quỳ xuống hướng về phía Dư Tắc Thành dập đầu lạy ba cái, miệng chảy đầy máu, sau khi đứng lên quay đầu rời đi, bước nhanh đi không hề quay đầu lại.
Dư Tắc Thành sửng sốt, người này dường như còn hung tàn hơn cả mình nữa, tốt, tên đệ tử này không tồi.
Nhìn đầu lưỡi trên mặt đất, Dư Tắc Thành thu nó lại, cất giữ đi, lần đầu tiên nghiêm chỉnh với đệ tử thứ tư này của mình. Dư Tắc Thành đối với Trương Vân Động trước đây cũng không có dục vọng thu đồ, ngày hôm nay hắn bắt đầu nghiêm chỉnh với tên đệ tử này của mình.
Bên kia Dư Tắc Thành biến mất, Tần Hồng Vũ quỳ trên mặt đất không ai liếc hắn một cái, hắn may mắn mình tránh thoát một kiếp, Tam Băng Chân Nhân và Dư Tắc Thành đều đã quên mình, không ai tiến hành trừng phạt.
Tần Hồng Vũ oán hận nghĩ rằng, các ngươi hãy chờ đó, Dư Tắc Thành, Băng Lan Chân Quân, Tam Băng Chân Nhân, Trương Vân Động, tương lai ta có ngày học nghệ thành công, ta muốn dẫm nát các ngươi dưới chân, cho các ngươi nhấm nháp sự vũ nhục của ta nhận hôm nay.
Lúc này chuyện đã kết thúc, phần lớn đệ tử tản đi, hắn không chú ý tới đệ tử ngoại môn Băng Tuyết Thần Cung bị hắn vượt lên trước đã tụ tập lại, bọn họ đã khổ cực chuẩn bị bảy tám năm, không ngờ bị người gian dối cướp đi, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm.
Một người đột nhiên cầm lấy bao tải chụp lên đầu hắn, sau đó cả đám người bắt đầu đấm đá, lập tức đánh hắn gào khóc tru lên.
Tu sĩ Băng Tuyết Thần Cung trực nhật phía xa nhìn thoáng qua, giống như không nhìn thấy, đều do người này gây chuyện, đánh chết cũng đáng đời.
Sau bữa tiệc hành hung này, Tần Hồng Vũ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thiếu chút nữa đã đánh mắt tính mạng, sau đó được đưa đến Tiên Y Các chữa trị.
Trong quá trình chữa trị, một chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xuất hiện. Linh Căn của Tần Hồng Vũ đã biến mất, vốn hắn là Thủy Mộc song Linh Căn, hiện tại không ngờ Linh Căn gì cũng không có, đã thành một phàm nhân, nhất thời Tần Hồng Vũ hoàn toàn choáng váng.
Không có Linh Căn, còn tu tiên cái gì, Tần Hồng Vũ này liền bị trục xuất khỏi Băng Tuyết Thần Cung.
Linh Căn này bị Dư Tắc Thành sử dụng huyết mạch lực che đi, kỳ thực Dư Tắc Thành còn chưa có khả năng đạt tới trình độ tiêu trừ Linh Căn, chỉ là che đi mà thôi, nếu có Kim Đan Chân Nhân có thể thông mạch chữa thương cho hắn. Linh Căn kia sẽ xuất hiện.
- Sư phụ, xin lỗi, việc ngày hôm nay, ta đã có sở ngộ, thân tỉnh lại, từ sau khi ta nắm quyên cũng không tạo ra phi xa hoàn mỹ nữa.
- Ngày hôm nay ta đã tìm được nguyên nhân, đã tìm được con đường thuộc vê chính mình, từ ngày hôm nay trở đi ta không muốn quản lý sự vụ của môn phái, ta muốn chuyên tâm chế tạo phi xa, đó mới chính là đạo lộ của ta.
Trong quá trình nói, hai mắt của Băng Lan Chân Quân lấp lánh hữu thần, đây là biểu hiện của một người đã tìm được phương hướng đi tới của mình, tìm được đạo của mình. Không nghĩ đến hắn ở dưới một kích của Dư Tắc Thành không ngờ ngộ ra đạo lộ thuộc về mình.
Trạng thái như vậy có lẽ sau trăm năm, hắn sẽ thực sự tìm được pháp tắc Thiên Đạo thuộc về hắn, trở thành một gã Phản Hư Chân Nhất.
Băng Tuyết Lão Tổ kinh ngạc nhìn Băng Lan Chân Quân, sau đó gật đầu, đột nhiên truyền âm nói:
- Quan Hoa hộ pháp trưởng lão Băng Lan Chân Quân dung túng đệ tử, đảo loạn hội trường, ban nghiêm phạt, thu lại tất cả quyền quản lý sự vụ môn phái của hắn.
- Môn hạ đệ tử Tam Băng Chân Nhân vũ nhục sư trưởng, khiển trách hắn trấn thủ Thiên Vũ Đảo.
Thanh âm này truyền khắp Băng Tuyết Thần Cung, nhất thời vô số người kinh ngạc không ngớt, có người vui vẻ, có người vui mừng, có người thầm kích động nhăm nhe dòm ngó quyền lực môn phái.
Băng Tuyết Lão Tổ nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, nói:
- Được rồi, sự tình coi như đã qua, ngươi hãy nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau chúng ta đồng thời xuất động phong ấn Vô Địch Quy Long.
Nói xong, trong nháy mắt Băng Tuyết Lão Tổ biến mất. Chuyện này coi như kết thúc như vậy, Tam Băng Chân Quân trong miệng không còn cái răng nào muốn buồn bã rời đi. Đi tới Thiên Vũ Đảo gì đó, chẳng qua đây đối với hắn cũng là một chuyện tốt, sư phụ mất đi quyền lực, mình những năm qua làm mưa làm gió đã đắc tội không ít quyền quý trong môn, nếu như ở đây tương lai sẽ có cuộc sống khổ sở. Hiện tại trấn thủ Thiên Vũ Đảo, nơi đó mình còn có thể sống tốt, chí ít sẽ không chết một cách bất minh bất bạch.
Hắn buồn bã rời đi, đi được mấy bước đột nhiên chạy trở lại, đi tới trước người Dư Tắc Thành, phịch một tiếng quỳ xuống, nói:
- Đệ tử ai ồi; xin iền ối ứ tội....
Kỳ thực ý tứ là:
- Đệ tử sai rồi- xin tiền bối thứ tội, đệ tử đã bị nghiêm phạt, sau này nhất định hết sức sửa sai, không lấy việc công làm việc tư nữa.
Nói xong dập đầu thật sâu, sắc mặt trang nghiêm. Tam Băng Chân Nhân này cũng không phải loại người đơn giản, biết mình vô vọng báo thù, giữ lại cừu hận tương lai phẫn hận không ngớt, chẳng bằng lui về phía sau một bước, biển rộng trời cao. Hiện tại chịu nhận thua, tránh cho tương lai lưu lại mầm tai vạ.
Dư Tắc Thành nhìn hắn mỉm cười, thần niệm khẽ động, lập tức Hóa Sinh Thuật xâm nhập vào trong cơ thể Tam Băng Chân Nhân. Không nghĩ tới hắn thật sự không có cừu hận quá lớn, hiện tại hắn đang tự hỏi sắp tới làm sao tránh né sự trả thù của cừu nhân hắn đã khi dễ trước đây. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Dư Tắc Thành cười, nói:
- Tốt, biết sai thì sửa, chính là người tốt.
Nói xong vươn tay vỗ một cái lên vai hắn, nhất thời một cỗ lực Thiên Đạo thẩm thấu vào trong cơ thể hắn, huyết mạch kia lập tức được sửa lại, tất cả khôi phục bình thường.
Trong miệng của Tam Băng Chân Nhân răng lại một lần dài ra, chẳng qua đau đớn là vô cùng khó chịu, hắn đau lại lần nữa kêu to "A a a", đây xem như là một trừng phạt nho nhỏ đi.
Kỳ thực lần này cũng không đặc biệt đau đớn như vậy, thế nhưng hắn cố ý kêu thật to, như vậy cừu nhân cừu hận hắn sẽ nhìn được vui vẻ, sẽ không lập tức áp dụng thủ đoạn đối với hắn, như vậy hắn sẽ có cơ hội chạy trốn đến Thiên Vũ Đảo trấn thủ nơi đó.
Trong lòng Dư Tắc Thành thầm nghĩ, xem ra Băng Tuyết Lão Tổ này cũng không phải người toàn vẹn, đối với đồ từ đồ tôn có chút bao che khuyết điểm, biết rõ Băng Lan không phải nhân tuyển tốt làm chưởng môn nhưng vẫn để hắn làm chưởng môn. Ba đại Phản Hư kia đều là sư đệ của hắn, đều có đệ tử Nguyên Anh, thế nhưng Băng Tuyết Lão Tổ hoàn toàn không nhìn tới bọn họ, xem ra không có nơi nào là Niết Bàn cả, nơi nào cũng có xung đột quyền lợi như vậy.
Nếu không phải Quy Long này thức tỉnh, cần phải liên hợp tất cả lực lượng có thể liên hợp, có lẽ mình sẽ không kết thúc việc này thuận lợi như vậy, chí ít phải giống như mình trừng phạt Tam Băng Chân Nhân, trừng phạt mình một chút.
Được rồi, chuyện đã kết thúc, vẫn là rất hoàn mỹ, mình thí nghiệm uy lực của bản mệnh pháp bảo, lực lượng một kích của bản mệnh pháp bảo này, ba đại Phản Hư, bốn đại Linh Bảo toàn lực xuất thủ mới có thể ngăn cản một kích của mình, thực sự là hùng mạnh. Đúng rồi, gọi là cái gì nhỉ. Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích, sau này mình dùng cái tên này gọi bản mệnh pháp bảo.
Mặt khác Băng Lan, Tam Băng đắc tội mình cũng đều đã bị trừng phạt, xem như chuyện này đã xong.
Nghĩ tới đây, hắn túm lấy Trương Vân Động bên cạnh, nhất thời hai người chợt lóe, Chỉ Xích Thiên Nhai, trong nháy mắt hai người độn đên ngoài ngàn dặm, sau đó lại độn một lần lại là ngàn dặm, cứ như vậy liên tục mấy lần, Dư Tắc Thành đưa hắn ra ngoài Bắc Cực băng tuyết chi địa.
Dư Tắc Thành đến đây nói với hắn:
- Thanh Vân, khảo hạch lần đầu tiên tới, cởi hết y phục ra.
Trương Vân Động không chút do dự cởi hết y phục trên người ra, nơi này mặc dù không phải là băng nguyên của Bắc Cực băng thiên tuyệt địa kia những cũng là nơi lạnh giá.
Dư Tắc Thành thấy Trương Vân Động cởi y phục xong, vươn tay ở trong thế giới Bàn Cổ trong nháy mắt hình thành một cái áo gai, sau đó đưa cho Trương Vân Động, nói:
- Đây là khảo nghiệm đối với ngươi, ngươi hiện tại xuất phát từ đây, từ nơi Mạc Bắc này đến Sở Tây địa vực, đến Thiên Nam địa vực, đến Hiên Viên Kiếm Phái bên bờ sông Cơ Thủy, ngươi cầm lấy túi vật này của ta, có thể gia nhập ngoại môn Hiên Viên Kiếm phái, ở nơi đó tu hành đợi ta trở về.
- Thế nhưng trên đường cũng không phải hành tẩu đơn giản, ngươi phải đi chân trần áo gai, một đường khổ tu, ăn xin mà sống, không thể nói, một lòng cầu đạo, không được gian dối. Sư huynh của ngươi năm đó đã đi hai mươi chín năm, ta cho ngươi mười chín năm, nếu như trong mười chín năm ngươi đến được Hiên Viên Kiếm Phái ta sẽ thu ngươi làm đệ tử chính thức.
Sau đó Dư Tắc Thành vung tay lên, nhất thời một đoàn huyết khí nhảy vào trong đầu của Trương Vân Động. Dư Tắc Thành nói:
- Ngươi may mắn hơn so với sư huynh của ngươi, đây là Huyết Cương Thần Quyết, dọc trên đường đi ngươi tu luyện cho tốt, nhớ kỹ trảm yêu trừ ma, cứu giúp kẻ yếu, gặp phải ác nhân phải diệt trừ tận gốc không thể nương tay, ngươi đi đi.
Ở trong huyết khí của Dư Tắc Thành truyền qua, ngoại trừ công pháp của Huyết Cương Thần Quyết, còn ẩn chứa một tia thần niệm của Hóa Sinh Thuật. Dư Tắc Thành có thể thông qua thần niệm này quan sát tất cả những việc làm của Trương Vân Động trên đường.
Trương Vân Động đột nhiên vung đao cắt lấy đầu lưỡi của mình, cắt lưỡi cầu đạo, tuyệt đối không nói, nhất thời máu tươi văng khắp nơi. Sau đó hắn quỳ xuống hướng về phía Dư Tắc Thành dập đầu lạy ba cái, miệng chảy đầy máu, sau khi đứng lên quay đầu rời đi, bước nhanh đi không hề quay đầu lại.
Dư Tắc Thành sửng sốt, người này dường như còn hung tàn hơn cả mình nữa, tốt, tên đệ tử này không tồi.
Nhìn đầu lưỡi trên mặt đất, Dư Tắc Thành thu nó lại, cất giữ đi, lần đầu tiên nghiêm chỉnh với đệ tử thứ tư này của mình. Dư Tắc Thành đối với Trương Vân Động trước đây cũng không có dục vọng thu đồ, ngày hôm nay hắn bắt đầu nghiêm chỉnh với tên đệ tử này của mình.
Bên kia Dư Tắc Thành biến mất, Tần Hồng Vũ quỳ trên mặt đất không ai liếc hắn một cái, hắn may mắn mình tránh thoát một kiếp, Tam Băng Chân Nhân và Dư Tắc Thành đều đã quên mình, không ai tiến hành trừng phạt.
Tần Hồng Vũ oán hận nghĩ rằng, các ngươi hãy chờ đó, Dư Tắc Thành, Băng Lan Chân Quân, Tam Băng Chân Nhân, Trương Vân Động, tương lai ta có ngày học nghệ thành công, ta muốn dẫm nát các ngươi dưới chân, cho các ngươi nhấm nháp sự vũ nhục của ta nhận hôm nay.
Lúc này chuyện đã kết thúc, phần lớn đệ tử tản đi, hắn không chú ý tới đệ tử ngoại môn Băng Tuyết Thần Cung bị hắn vượt lên trước đã tụ tập lại, bọn họ đã khổ cực chuẩn bị bảy tám năm, không ngờ bị người gian dối cướp đi, trong lòng phẫn nộ tới cực điểm.
Một người đột nhiên cầm lấy bao tải chụp lên đầu hắn, sau đó cả đám người bắt đầu đấm đá, lập tức đánh hắn gào khóc tru lên.
Tu sĩ Băng Tuyết Thần Cung trực nhật phía xa nhìn thoáng qua, giống như không nhìn thấy, đều do người này gây chuyện, đánh chết cũng đáng đời.
Sau bữa tiệc hành hung này, Tần Hồng Vũ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, thiếu chút nữa đã đánh mắt tính mạng, sau đó được đưa đến Tiên Y Các chữa trị.
Trong quá trình chữa trị, một chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xuất hiện. Linh Căn của Tần Hồng Vũ đã biến mất, vốn hắn là Thủy Mộc song Linh Căn, hiện tại không ngờ Linh Căn gì cũng không có, đã thành một phàm nhân, nhất thời Tần Hồng Vũ hoàn toàn choáng váng.
Không có Linh Căn, còn tu tiên cái gì, Tần Hồng Vũ này liền bị trục xuất khỏi Băng Tuyết Thần Cung.
Linh Căn này bị Dư Tắc Thành sử dụng huyết mạch lực che đi, kỳ thực Dư Tắc Thành còn chưa có khả năng đạt tới trình độ tiêu trừ Linh Căn, chỉ là che đi mà thôi, nếu có Kim Đan Chân Nhân có thể thông mạch chữa thương cho hắn. Linh Căn kia sẽ xuất hiện.
Bình luận truyện