Tiên Ngạo
Chương 733: Đoản Địch Ma Nữ
Dư Tắc Thành tiến vào đại điện, còn chưa kịp lên tiếng nói, đã có ba, bốn tu sĩ nhìn thấy hắn, tỏ ra mừng rỡ vội vàng chạy tới, cung kính ôm quyền thi lễ:
- Bái kiến ân công, thật là hay quá, có ân công ở đây, chúng ta được cứu rồi.
Thấy mấy người này vô cùng cao hứng, Dư Tắc Thành tỏ ra sửng sốt, hắn không thể nào nhớ được những người này là ai. Một người bèn nói:
- Ân công, năm xưa ngài đã cứu chúng ta ở Đan môn, hiện tại Đoản Địch Ma Nữ lại tiếp tục làm hại nhân gian, cũng may ân công đã tới kịp thời, rốt cục chúng ta cũng được cứu.
Thì ra những người này nằm trong số mấy vạn người đã được Dư Tắc Thành cứu trên bình đài ở Đan môn ngày trước. Nhìn mấy người trước mặt, Dư Tắc Thành chợt thấy bồi hồi, chuyện năm xưa chợt hiện ra rõ ràng trước mắt, dường như vừa xảy ra hôm qua.
Nghe thấy đại danh Dư Tắc Thành, các tu sĩ trong đại điện hết sức vui mừng, rốt cục cũng được cứu. Nhưng dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành cảm ứng, phát hiện có vài tu sĩ nhìn nhau, miệng cười nhưng lòng không vui, có vẻ bọn họ không vui vì sự xuất hiện đột ngột của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành ghi nhớ những người này, sau đó lại hỏi:
- Hôm nay ta đi ngang qua Thanh châu, thấy trên đường không có người qua lại, trong thành vắng vẻ không người, ngàn dặm không sợi khói, người chết đầy đường.
- Thì ra ôn dịch đang hoành hành ở nơi này, cho nên ta muốn tới đây hỏi thăm quý phái một chút. Đối với trận dịch này, các vị đối phó ra sao?
Vừa nghe như vậy, tất cả tu sĩ nơi đây đỏ bừng mặt mũi, một lão nhân lên tiếng nói:
- Ôi, chúng ta lo thân mình còn không xong, đâu rảnh quan tâm tới phàm nhân. Trận dịch này lan tràn ra khắp các môn phái, đệ tử các phái vì vậy đã chết không ít...
Dư Tắc Thành sửng sốt hỏi lại:
- Vì sao có chuyện như vậy, người tu tiên cũng mắc ôn dịch nữa sao?
Lúc này có người nói:
- Chúng ta nghi ngờ rằng đây là độc hoạt thể mà năm xưa Đoản Địch Ma Nữ từng luyện chế. Trước khi ôn dịch bùng phát, có người nhìn thấy ả đi ngang qua nơi này, nhất định là ả đã hạ độc hoạt thể.
Người vừa lên tiếng nói chính là một trong những kẻ miệng cười mà lòng không cười vừa rồi, phản ứng đầu tiên của Dư Tắc Thành là không tin.
Đoản Địch Ma Nữ ôn Mạn... Dư Tắc Thành rất hiểu tính nàng, hiểu biết này không cần tiếp xúc trong thời gian dài, cũng không cần thề thốt. Đây là cảm ứng tâm linh, đánh chết Dư Tắc Thành cũng không tin ôn Mạn đã gây ra chuyện này.
Nếu không phải nàng, vậy là ai... Dư Tắc Thành liếc nhìn những người kia một cái, ánh mắt ra vẻ dò hỏi.
Tu sĩ vừa rồi gọi ân công hiểu ý, vội vàng nói:
- Bọn họ là San Đan môn ở Thanh châu, một trong ba ngàn tả đạo, ba ngàn năm trước tách ra từ Đan môn. Môn phái này sở trường luyện đan, bất quá đối với ôn dịch lần này, bọn họ cũng không có cách nào cứu chữa.
Dư Tắc Thành nhìn bọn họ gật gật đầu, không nói gì nữa, bắt đầu hỏi thăm chân tướng sự tình.
Thì ra ôn dịch này lan truyền một tháng trước đây, ngoại trừ phàm nhân ra, người tu tiên cũng bị lây nhiễm. Tất cả linh đan diệu dược gì cũng không chữa được, tất cả các môn phái ở Thanh châu đều có đệ tử mắc bệnh mà chết.
Tình huống này xưa nay chưa từng xảy ra, lúc này San Đan môn tuyên bố nhìn thấy Đoản Địch Ma Nữ đi ngang Thanh châu, lập tức mọi người nhớ tới độc hoạt thể năm xưa, bèn tập trung thù hận lên người Đoản Địch Ma Nữ. Bọn họ cả quyết cho rằng ôn dịch này là do nàng phóng thích, nhất định là do nàng gây ra.
Hôm nay các môn phái tụ tập nơi đây là vì San Đan môn phát hiện hành tung Đoản Địch Ma Nữ, kêu gọi mọi người tụ tập, tổ chức đội ngũ, đi bắt ma nữ.
Nhưng từ sau chuyện ở Đan môn, cho tới bây giờ Đoản Địch Ma Nữ vẫn chưa từng bị ai bắt giữ, ắt có chỗ vượt người thường. Nhớ lại thủ đoạn dùng độc của nàng, mọi người không rét mà run, cho nên tranh cãi không ngừng, rốt cục không ai chịu làm tiên phong.
Vừa khéo Dư Tắc Thành xuất hiện, mọi người lập tức nhìn hắn với ánh mắt sùng bái. Có hắn xuất hiện, vậy hết thảy sự tình trở nên dễ dàng. Nhiệm vụ đi tiên phong trừ ma lần này, không Dư Tắc Thành thì còn ai nữa.
Dư Tắc Thành bèn mỉm cười nói:
- Giải trừ ôn dịch, cứu vớt sinh linh là chuyện phải làm của người tu tiên chúng ta, chuyện này cứ việc giao cho ta.
Lập tức một tràng tiếng hoan hô vang dậy, Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Nhưng không thể không có người chỉ huy, nếu việc này giao cho ta, vậy phải do ta chỉ huy. Ta sẽ nắm đại quyền sinh sát trong tay, phàm là tu sĩ nào không nghe theo ta chỉ huy, chỉ vì bản thân mình mà không cứu vớt sinh linh, vậy chớ trách ta hạ thủ bất lưu tình. Các người có làm được chăng?
Mọi người cùng kêu to:
- Chúng ta làm được.
Dư Tắc Thành gật đầu, cười nói:
- Được rồi, việc này không nên chậm trễ, hiện Đoản Địch Ma Nữ đang ở nơi nào?
Lão nhân San Đan môn lại xuất hiện, lên tiếng nói:
- Đoản Địch Ma Nữ phóng xuất ôn dịch, còn giả làm chính nhân quân tử, đi khắp nơi cứu chữa cho dân chúng. Thật ra ta nghi ngờ rằng ả đang âm thầm thử độc, hiện ả đang ở trong thành Hoài Âm, cứu chữa dân chúng trong một nghĩa trang.
Dư Tắc Thành lập tức nói:
- Được, chúng ta lập tức xuất phát, mục tiêu thành Hoài Âm.
Dứt lời, Dư Tắc Thành dẫn dắt bốn, năm trăm tu sĩ, ngự kiếm, ngự khí phi hành bay về phía thành Hoài Âm.
Thành Hoài Âm là một tòa thành lớn, lớn hơn gấp mười lần tòa thành mà Dư Tắc Thành dừng chân đầu tiên, cho nên số phàm nhân nhiễm bệnh cũng nhiều hơn mấy chục lần.
Mọi người hóa thành hàng trăm đạo hào quang, bay về phía thành Hoài Âm, từ xa nhìn lại giống như một đám mưa sao băng, vô cùng chói mắt.
Trong thành lập tức có người cất tiếng hoan hô, là Tiên Nhân tới cứu.
Ở nghĩa trang trong thành có một thiếu nữ áo trắng đang chạy đôn chạy đáo cứu người. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy vô số kiếm quang bay tới, bất giác cau mày, nhưng vẫn kiên quyết tiếp tục cứu chữa người bệnh.
Có một bé gái mắc bệnh yếu ớt nằm trên giường bệnh, nhìn thấy vô số kiếm quang bay tới bèn nói:
- Tỷ tỷ, đám người xấu kia lại tới nữa, nhiều lắm, tỷ chạy mau đi!
Thiếu nữ áo trắng kiên quyết lắc đầu:
- Ta sẽ không đi, ta không tin trên thế gian này không có công đạo. Ta sắp sửa nghiên cứu ra giải dược, muội hãy cố gắng chịu đựng, sắp sửa được cứu rồi.
Kiếm quang tụ tập về phía này, gần như che kín không trung, thiếu nữ không thèm nhìn tới, tiếp tục pha chế giải dược.
Dư Tắc Thành đáp xuống nghĩa trang, chậm rãi tiến vào, đứng bên cạnh nhìn ôn Mạn đang pha chế giải dược, một lúc sau lên tiếng hỏi:
- Sao rồi, có kết quả gì không?
Giọng hắn chậm rãi ôn Hòa, nghe thấy thanh âm Dư Tắc Thành, ôn Mạn giật nảy mình. Thanh âm quen thuộc bao nhiêu năm qua chợt vang lên bên tai, tim nàng đập thình thịch, buông dược liệu xuống đáp:
- Chưa được, vẫn chưa pha chế ra giải dược.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Là do muội hạ độc hay sao?
Ôn Mạn lắc đầu:
- Không phải!
Dư Tắc Thành lại nói:
- Vậy còn thiếu thứ gì mới có thể pha chế ra giải dược?
Dư Tắc Thành hỏi bằng giọng hết sức ôn tồn nhẹ nhàng, mỗi câu trả lời của ôn Mạn, hắn đều tin tưởng vô điều kiện, ôn Mạn thời gian qua bị mọi người mắng là ma nữ, lúc này chợt cảm thấy kích động trong lòng, muốn bật khóc to lên cho khuây khỏa.
Dư Tắc Thành ôn Hòa hỏi, ôn Mạn đáp:
- Ôn dịch này quả thật là có người căn cứ vào độc hoạt thể tạo ra, nhưng y không khống chế được kỹ thuật phóng độc, cuối cùng tiết lộ ra ngoài, mới hình thành ôn dịch.
Dư Tắc Thành nói:
- Thì ra là biến tướng của độc hoạt thể thật sao?
Ôn Mạn đáp:
- Phải nói là có cùng nguồn gốc. Có người bắt đầu nghiên cứu loại độc này giống như muội, nhưng bọn chúng không kiềm chế được, để cho độc tiết ra ngoài, lại thêm không có thuật giải độc, cuối cùng gây ra đại họa như vậy.
- Muội đang nghiên cứu giải dược, cũng sắp sửa thành công. Chỉ cần người ngửi được giải dược này, thân thể sẽ sinh ra huyết mạch kháng thể, chẳng những hóa giải được độc, hơn nữa về sau dù có mắc phải biến tướng của độc hoạt thể này cũng an toàn vô sự.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Trị bệnh phải trị tận gốc, cũng nên làm cho độc hoạt thể này hoàn toàn không còn tác dụng. Thế nhưng bây giờ muội vẫn chưa luyện chế được, còn thiếu gì nữa?
Ôn Mạn nói:
- Đáng tiếc còn thiếu hình dáng số liệu cụ thể của loại độc hoạt thể biến tướng này. Hiện tại muội chỉ biết được một phần, cho nên không thể chế ra giải dược hoàn mỹ.
Dư Tắc Thành nói:
- Cần hình dáng số liệu về loại độc này ư, vậy môn phái phát tán loại độc này có hay không?
Ôn Mạn gật đầu:
- Nhất định bọn chúng có, muội nghi ngờ độc này là do một môn phái phát tán ra, nhưng muội không có chứng cứ.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Phải chăng là San Đan môn?
Ôn Mạn gật gật đầu:
- Chính là bọn chúng, nhưng muội không có chứng cứ, không thể chúng minh là bọn chúng không cẩn thận để cho phát tán ôn dịch...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Ta cũng đã nghĩ là do bọn chúng. Đi, ta lấy chúng cứ cho muội, muội đi theo ta. Này Ôn Mạn, ta nói cho muội biết một đạo lý, hiện tại ta nói San Đan môn là đầu sỏ gây ra, vậy chính là bọn chúng, dù không phải cũng phải.
Ôn Mạn cắn môi hỏi:
- Dựa vào cái gì?
Dư Tắc Thành nói:
- Bằng vào linh cảm và thân phận của ta, còn có tu vi của ta, cần gì phải có chứng cứ, ta cho rằng bọn chúng, vậy chính là bọn chúng, có sai cũng thành đúng, đây chính là Tu Tiên Giới.
Dứt lời, Dư Tắc Thành bèn quay đầu đi về phía đám tu sĩ đang đứng nhìn ở xa xa, ôn Mạn cắn môi, ngoan ngoãn theo sau Dư Tắc Thành.
Tên tu sĩ vẫn tố giác ôn Mạn từ nãy giờ đứng bật dậy, chỉ ôn Mạn nói:
- Chính là ả, chính là ả, ả chính là Đoản Địch Ma Nữ. Hết thảy là do ả gây ra, ôn dịch là do ả phóng xuất.
Lập tức mọi người nhao nhao kích động, ai nấy tranh nhau lên tiếng, nhìn ôn Mạn với vẻ đầy oán hận.
Dư Tắc Thành bước tới thi triển uy áp cảnh giới, dưới uy áp của hắn, tất cả tu sĩ đều bị đè ép, muốn động đậy cũng không thể được.
Dư Tắc Thành nhìn về phía bọn họ, dưới ánh mắt của hắn, ai nấy không tự chủ được, bất giác cúi đầu.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Ta nói phải nghe theo ta, nếu ai không nghe hiệu lệnh, vậy chớ trách ta vô tình.
Sau đó lại nói:
- Mời chưởng môn, quản sự các phái ra đây bàn chuyện. Chưởng môn San Đan môn có ở đây không?
Tên tu sĩ kia lại đứng dậy.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua, sau đó mới hỏi:
- Ngươi là chưởng môn San Đan môn ư?
Tên tu sĩ kia lắc đầu:
- Ta là Hộ pháp trưởng lão Thanh Đan Chân Nhân.
Dư Tắc Thành lại hỏi: Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
- Ngươi có chứng cứ gì là do nàng gây ra không?
Thanh Đan Chân Nhân
- Ả chính là Đoản Địch Ma Nữ, còn cần phải có chứng cứ nữa sao, bao nhiêu đó là quá đủ rồi.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Có người nghi ngờ San Đan môn các ngươi là kẻ tạo ra ôn dịch lần này.
Thanh Đan Chân Nhân nói:
- Nói nhăng nói càn, ngậm máu phun người, ai làm bại hoại thanh danh chúng ta như vậy? Có Đoản Địch Ma Nữ trước mắt lại không bắt, thật là oan uổng cho chúng ta.
Dư Tắc Thành nói:
- Ta nghi ngờ là do các ngươi làm.
Thanh Đan Chân Nhân kêu lên:
- Ngươi có chứng cứ gì sao?
Dư Tắc Thành nói:
- Sự nghi ngờ của chúng ta chính là chứng cứ, ta cho rằng do San Đan môn làm, vậy chính là các ngươi làm. Bởi vì ta là Nguyên Anh Chân Quân, lời của ta đối với ngươi chính là chân lý. Nếu muốn chống lại chân lý của ta, vậy hãy rút kiếm ra, có khi bạo lực chính là đạo lý đơn giản nhất.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua những người khác:
- Đi, chúng ta tới San Đan môn tra xét một chuyến, hết thảy sẽ nước cạn lòi đá.
Thanh Đan Chân Nhân vội vàng kêu to:
- Nếu ngươi không tra ra được gì thì sao?
Dư Tắc Thành nói:
- Vậy vẫn tra tiếp tục, đến khi tra ra mới thôi.
Kiếm quang Dư Tắc Thành chợt lóe, một tên tu sĩ hét thảm một tiếng, bị kiếm quang chém thành sương máu, vốn tên tu sĩ này đang muốn dùng kiếm ảnh truyền tin. Tên này vừa chết, đệ tử San Đan môn lập tức bỏ chạy tứ tán, bọn chúng bỏ trốn như vậy, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra có vấn đề.
Muốn trốn sao, không dễ chút nào, Dư Tắc Thành thoáng động kiếm quang, tất cả đệ tử San Đan môn chạy trốn đều bị chém rơi xuống đất. Nhưng không ai chết, sau đó có đệ tử các môn phái khác bắt bọn chúng trở về.
Lúc này có đệ tử San Đan môn lên tiếng van xin:
- Xin đừng, đừng giết chúng ta, tất cả là do Thanh Đan Chân Nhân chỉ thị chúng ta làm...
Lập tức mọi người trở nên vô cùng kích động, ai nấy ngự kiếm bay lên, bay thẳng tới San Đan môn. Sau khi tới đó không cần tra xét, hết thảy sự tình bại lộ ngay tức khắc. Đúng là San Đan môn này nghiên cứu độc hoạt thể, kỹ thuật chưa đúng mức, làm phát tán biến tướng độc hoạt thể, khiến cho ôn dịch hoành hành khắp miền Bắc Thanh châu.
Thì ra chưởng môn San Đan môn bị Thanh Đan Chân Nhân làm hại, vừa lúc ôn Mạn đi ngang qua, cho nên tội lỗi đã có người gánh chịu. Thanh Đan Chân Nhân lập tức trút hết tội lỗi sang cho ôn Mạn.
Chân tướng đã hoàn toàn lộ rõ, Thanh Đan Chân Nhân bị các tu sĩ môn phái khác xử tử, hình thần câu diệt. Những đệ tử San Đan môn khác có kẻ bị hủy tu vi, có kẻ bị tu sĩ có thân nhân chết đi giết chết, San Đan môn lập tức lâm vào bờ vực tiêu vong.
Ôn Mạn bắt đầu mượn nơi nghiên cứu của San Đan môn chế tạo giải dược. Sau hai ngày một đêm, rốt cục nàng cũng chế ra giải dược, sau đó phân phối cho tu sĩ các lộ phân phát ra ngoài. Sau khi giải dược được phân phát, bất kể là tu sĩ hay phàm nhân dưới tác dụng của giải dược này nhất nhất đều khỏi độc. Trận ôn dịch lan tràn khắp Thanh châu đã bị dập tắt, hơn nữa tất cả độc hoạt thể đều bị giải dược này phá giải, sinh linh trong thiên hạ vượt qua một kiếp.
Chuyện này như vậy là chấm dứt, trong quá trình chế tạo giải dược, ôn Mạn hết lòng khen ngợi San Đan môn. Chẳng trách bọn chúng dám nghiên cứu độc hoạt thể, xét về phương diện luyện đan chế dược, San Đan môn này cũng có bản lãnh, chẳng kém gì Đan môn và Độc tông.
Thì ra San Đan môn này có một San Đan sở, trong đó có mười ba tu sĩ. Những tu sĩ này chỉ thích nghiên cứu đan dược, thích luyện chế thần đan, bọn họ thuộc loại tu sĩ chỉ hỏi tới thuật luyện chế tiên đan, không quản tới chuyện đời. Chính là nhờ có bọn họ tồn tại, San Đan môn này mới có thể luyện chế ra các loại đan dược, chẳng kém gì Đan môn ở Liễu châu.
Thấy mình có thủ hạ luyện đan chế thuốc giỏi như vậy, lập tức lãnh đạo San Đan môn động tâm, muốn xưng hùng một cõi. Độc hoạt thể kia chính là vũ khí tốt nhất, cho nên bọn chúng bắt đầu nghiên cứu loại độc này.
Mười ba tu sĩ này bắt đầu vâng mệnh nghiên cứu, rốt cục không nghiên cứu ra, làm cho ôn dịch phát tán, thiên hạ lầm than.
Dư Tắc Thành lặng lẽ lưu ý, trong quá trình thanh lý San Đan môn, hắn bảo vệ tất cả những tu sĩ trung thành với môn phái, một lòng luyện đan, bất kể sự đời. Những nhân tài như vậy mới là tinh hoa của San Đan môn.
Những đệ tử như vậy có khoảng mười ba người, bọn họ hết sức buồn rầu về tương lai của mình. Lần này thanh danh San Đan môn hoàn toàn tan tác, gần như bị tất cả mọi người ở Liễu châu đòi đánh, bọn họ quá buồn phiền, không thể luyện đan chế thuốc.
Lúc này Dư Tắc Thành xuất hiện trước mặt bọn họ, hứa với bọn họ rằng chỉ cần về với Hiên Viên kiếm phái, sẽ cấp cho bọn họ những phương thuốc luyện dược tốt nhất, vô số thiên tài địa bảo để bọn họ có thể luyện chế linh dược Kim Đan tốt nhất.
Lần trước đại chiến Đồ Cưu, Đan Hà tông phản bội Hiên Viên kiếm phái, cuối cùng Đan Hà sơn bị hủy, đệ tử Đan Hà tông chết vô số, hoàn toàn tiêu vong. Đan Hà tông bị diệt, không còn môn phái nào luyện chế linh dược cho Hiên Viên kiếm phái, khiến cho các loại linh dược của Hiên Viên kiếm phái trở nên hiếm hoi thưa thớt.
Lúc này mang về mười ba tu sĩ, cho bọn họ phụ thuộc Hiên Viên kiếm phái. Có bọn họ luyện chế đan dược cho Hiên Viên kiếm phái, Hiên Viên kiếm phái vốn có sẵn các loại phương thuốc, các loại thiên tài địa bảo, phối hợp cùng bọn họ, từ nay về sau Hiên Viên kiếm phái không thiếu đan dược.
Đây là tính toán vẹn cả đôi đường, vốn phương thuốc luyện đan của Hiên Viên kiếm phái nhiều như núi, thiên tài địa bảo chất đống không dùng tới, có khi mục nát hư hỏng.
Bất kể là chưởng môn Thạch Cơ hay Hiên Viên Tam lão thủy chung vẫn không để ý tới điểm này. Bởi vì đệ tử Hiên Viên kiếm phái chỉ lo tu kiếm, không ai luyện đan. Bọn họ cho rằng không cần phải tự mình luyện đan, người khác luyện ra, mình đi mua hay đoạt lấy là được.
Đây là chuyện mà Dư Tắc Thành làm cho Hiên Viên kiếm phái tiếp sau chuyện thu lấy nhà xưởng chế tạo phi xa. Hiện tại Dư Tắc Thành đã khác với trước kia, bắt đầu có tầm nhìn xa hơn, biết tính toán cho đại cục, tìm kiếm các loại tài nguyên, nâng cao nền tảng cho Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành dùng bí pháp thôi miên mười ba tu sĩ này, thu vào thế giới Bàn cổ của mình. Sau đó sẽ thả bọn họ ra ở Gò Hiên Viên hay Đan hà sơn, để cho bọn họ mở một nơi luyện dược. Sau đó sẽ lựa chọn những đệ tử tinh anh từ ngoại môn hay trong các phân chi gia tộc làm trợ thủ, đồ đệ cho bọn họ.
Phát triển như vậy trong thời gian trăm năm, nhất định có thể hình thành một môn phái phân chi chuyên luyện đan cho Hiên Viên kiếm phái. Từ đó về sau Hiên Viên kiếm phái sẽ không thiếu bất cứ thần dược đan dược gì.
Chuyện này coi như đã xong, mọi người giải tán, Dư Tắc Thành cũng muốn rời khỏi, ôn Mạn cũng muốn lên đường. Dư Tắc Thành bèn hỏi:
- Man nhi, muội định đi đâu vậy?
Ôn Mạn nghe cách xưng hô như vậy, thân thể khẽ run lên:
- Muội cũng không biết, muội không có nhà, mấy năm nay muội phiêu bạt khắp nơi, trốn tránh những danh môn đại phái muốn bắt muội.
Lúc này nàng nhìn thấy trước mặt Dư Tắc Thành có một thủy kính, trong thủy kính có hình ảnh một người mặc áo vải, đi chân trần, đang vất vả đi trên Đại Tuyết Sơn, không hề dừng lại.
Ôn Mạn bèn hỏi:
- Y là ai vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Là đệ tử mới thu của ta, Trương Vân Động. Người này hết sức kiên cường, có thể cắt lưỡi cầu đạo, là đệ tử thứ tư của ta.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Muội đã không có nhà, vậy hãy đi cùng ta, tới Hiên Viên kiếm phái chúng ta, chúng ta cũng không cần độc hoạt thể gì của muội. Tới Hiên Viên kiếm phái chúng ta, không ai có thể ức hiếp muội, không ai dám gọi muội là Đoản Địch Ma Nữ.
Vừa nghe như vậy, ôn Mạn chợt run lên:
- Muội lấy thân phận thế nào gia nhập Hiên Viên kiếm phái của huynh?
Ánh mắt nàng nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm, nóng cháy vô cùng. Dư Tắc Thành biết nàng đang mong chờ chuyện gì, nhưng hắn nhớ tới Lưu Thi Vận, bèn lặng im không nói.
Ánh mắt Ôn Mạn dần dần dại ra, nàng biết Dư Tắc Thành tránh né yêu cầu của mình, nghiến răng một cái, đột ngột quỳ sụp xuống:
- Dư Chân Quân, muội muốn bái huynh làm sư!
Nếu không được làm tình nhân, làm sư đồ vậy.
- Bái kiến ân công, thật là hay quá, có ân công ở đây, chúng ta được cứu rồi.
Thấy mấy người này vô cùng cao hứng, Dư Tắc Thành tỏ ra sửng sốt, hắn không thể nào nhớ được những người này là ai. Một người bèn nói:
- Ân công, năm xưa ngài đã cứu chúng ta ở Đan môn, hiện tại Đoản Địch Ma Nữ lại tiếp tục làm hại nhân gian, cũng may ân công đã tới kịp thời, rốt cục chúng ta cũng được cứu.
Thì ra những người này nằm trong số mấy vạn người đã được Dư Tắc Thành cứu trên bình đài ở Đan môn ngày trước. Nhìn mấy người trước mặt, Dư Tắc Thành chợt thấy bồi hồi, chuyện năm xưa chợt hiện ra rõ ràng trước mắt, dường như vừa xảy ra hôm qua.
Nghe thấy đại danh Dư Tắc Thành, các tu sĩ trong đại điện hết sức vui mừng, rốt cục cũng được cứu. Nhưng dưới Thấu Không Đại Thần Niệm thuật của Dư Tắc Thành cảm ứng, phát hiện có vài tu sĩ nhìn nhau, miệng cười nhưng lòng không vui, có vẻ bọn họ không vui vì sự xuất hiện đột ngột của Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành ghi nhớ những người này, sau đó lại hỏi:
- Hôm nay ta đi ngang qua Thanh châu, thấy trên đường không có người qua lại, trong thành vắng vẻ không người, ngàn dặm không sợi khói, người chết đầy đường.
- Thì ra ôn dịch đang hoành hành ở nơi này, cho nên ta muốn tới đây hỏi thăm quý phái một chút. Đối với trận dịch này, các vị đối phó ra sao?
Vừa nghe như vậy, tất cả tu sĩ nơi đây đỏ bừng mặt mũi, một lão nhân lên tiếng nói:
- Ôi, chúng ta lo thân mình còn không xong, đâu rảnh quan tâm tới phàm nhân. Trận dịch này lan tràn ra khắp các môn phái, đệ tử các phái vì vậy đã chết không ít...
Dư Tắc Thành sửng sốt hỏi lại:
- Vì sao có chuyện như vậy, người tu tiên cũng mắc ôn dịch nữa sao?
Lúc này có người nói:
- Chúng ta nghi ngờ rằng đây là độc hoạt thể mà năm xưa Đoản Địch Ma Nữ từng luyện chế. Trước khi ôn dịch bùng phát, có người nhìn thấy ả đi ngang qua nơi này, nhất định là ả đã hạ độc hoạt thể.
Người vừa lên tiếng nói chính là một trong những kẻ miệng cười mà lòng không cười vừa rồi, phản ứng đầu tiên của Dư Tắc Thành là không tin.
Đoản Địch Ma Nữ ôn Mạn... Dư Tắc Thành rất hiểu tính nàng, hiểu biết này không cần tiếp xúc trong thời gian dài, cũng không cần thề thốt. Đây là cảm ứng tâm linh, đánh chết Dư Tắc Thành cũng không tin ôn Mạn đã gây ra chuyện này.
Nếu không phải nàng, vậy là ai... Dư Tắc Thành liếc nhìn những người kia một cái, ánh mắt ra vẻ dò hỏi.
Tu sĩ vừa rồi gọi ân công hiểu ý, vội vàng nói:
- Bọn họ là San Đan môn ở Thanh châu, một trong ba ngàn tả đạo, ba ngàn năm trước tách ra từ Đan môn. Môn phái này sở trường luyện đan, bất quá đối với ôn dịch lần này, bọn họ cũng không có cách nào cứu chữa.
Dư Tắc Thành nhìn bọn họ gật gật đầu, không nói gì nữa, bắt đầu hỏi thăm chân tướng sự tình.
Thì ra ôn dịch này lan truyền một tháng trước đây, ngoại trừ phàm nhân ra, người tu tiên cũng bị lây nhiễm. Tất cả linh đan diệu dược gì cũng không chữa được, tất cả các môn phái ở Thanh châu đều có đệ tử mắc bệnh mà chết.
Tình huống này xưa nay chưa từng xảy ra, lúc này San Đan môn tuyên bố nhìn thấy Đoản Địch Ma Nữ đi ngang Thanh châu, lập tức mọi người nhớ tới độc hoạt thể năm xưa, bèn tập trung thù hận lên người Đoản Địch Ma Nữ. Bọn họ cả quyết cho rằng ôn dịch này là do nàng phóng thích, nhất định là do nàng gây ra.
Hôm nay các môn phái tụ tập nơi đây là vì San Đan môn phát hiện hành tung Đoản Địch Ma Nữ, kêu gọi mọi người tụ tập, tổ chức đội ngũ, đi bắt ma nữ.
Nhưng từ sau chuyện ở Đan môn, cho tới bây giờ Đoản Địch Ma Nữ vẫn chưa từng bị ai bắt giữ, ắt có chỗ vượt người thường. Nhớ lại thủ đoạn dùng độc của nàng, mọi người không rét mà run, cho nên tranh cãi không ngừng, rốt cục không ai chịu làm tiên phong.
Vừa khéo Dư Tắc Thành xuất hiện, mọi người lập tức nhìn hắn với ánh mắt sùng bái. Có hắn xuất hiện, vậy hết thảy sự tình trở nên dễ dàng. Nhiệm vụ đi tiên phong trừ ma lần này, không Dư Tắc Thành thì còn ai nữa.
Dư Tắc Thành bèn mỉm cười nói:
- Giải trừ ôn dịch, cứu vớt sinh linh là chuyện phải làm của người tu tiên chúng ta, chuyện này cứ việc giao cho ta.
Lập tức một tràng tiếng hoan hô vang dậy, Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Nhưng không thể không có người chỉ huy, nếu việc này giao cho ta, vậy phải do ta chỉ huy. Ta sẽ nắm đại quyền sinh sát trong tay, phàm là tu sĩ nào không nghe theo ta chỉ huy, chỉ vì bản thân mình mà không cứu vớt sinh linh, vậy chớ trách ta hạ thủ bất lưu tình. Các người có làm được chăng?
Mọi người cùng kêu to:
- Chúng ta làm được.
Dư Tắc Thành gật đầu, cười nói:
- Được rồi, việc này không nên chậm trễ, hiện Đoản Địch Ma Nữ đang ở nơi nào?
Lão nhân San Đan môn lại xuất hiện, lên tiếng nói:
- Đoản Địch Ma Nữ phóng xuất ôn dịch, còn giả làm chính nhân quân tử, đi khắp nơi cứu chữa cho dân chúng. Thật ra ta nghi ngờ rằng ả đang âm thầm thử độc, hiện ả đang ở trong thành Hoài Âm, cứu chữa dân chúng trong một nghĩa trang.
Dư Tắc Thành lập tức nói:
- Được, chúng ta lập tức xuất phát, mục tiêu thành Hoài Âm.
Dứt lời, Dư Tắc Thành dẫn dắt bốn, năm trăm tu sĩ, ngự kiếm, ngự khí phi hành bay về phía thành Hoài Âm.
Thành Hoài Âm là một tòa thành lớn, lớn hơn gấp mười lần tòa thành mà Dư Tắc Thành dừng chân đầu tiên, cho nên số phàm nhân nhiễm bệnh cũng nhiều hơn mấy chục lần.
Mọi người hóa thành hàng trăm đạo hào quang, bay về phía thành Hoài Âm, từ xa nhìn lại giống như một đám mưa sao băng, vô cùng chói mắt.
Trong thành lập tức có người cất tiếng hoan hô, là Tiên Nhân tới cứu.
Ở nghĩa trang trong thành có một thiếu nữ áo trắng đang chạy đôn chạy đáo cứu người. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thấy vô số kiếm quang bay tới, bất giác cau mày, nhưng vẫn kiên quyết tiếp tục cứu chữa người bệnh.
Có một bé gái mắc bệnh yếu ớt nằm trên giường bệnh, nhìn thấy vô số kiếm quang bay tới bèn nói:
- Tỷ tỷ, đám người xấu kia lại tới nữa, nhiều lắm, tỷ chạy mau đi!
Thiếu nữ áo trắng kiên quyết lắc đầu:
- Ta sẽ không đi, ta không tin trên thế gian này không có công đạo. Ta sắp sửa nghiên cứu ra giải dược, muội hãy cố gắng chịu đựng, sắp sửa được cứu rồi.
Kiếm quang tụ tập về phía này, gần như che kín không trung, thiếu nữ không thèm nhìn tới, tiếp tục pha chế giải dược.
Dư Tắc Thành đáp xuống nghĩa trang, chậm rãi tiến vào, đứng bên cạnh nhìn ôn Mạn đang pha chế giải dược, một lúc sau lên tiếng hỏi:
- Sao rồi, có kết quả gì không?
Giọng hắn chậm rãi ôn Hòa, nghe thấy thanh âm Dư Tắc Thành, ôn Mạn giật nảy mình. Thanh âm quen thuộc bao nhiêu năm qua chợt vang lên bên tai, tim nàng đập thình thịch, buông dược liệu xuống đáp:
- Chưa được, vẫn chưa pha chế ra giải dược.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Là do muội hạ độc hay sao?
Ôn Mạn lắc đầu:
- Không phải!
Dư Tắc Thành lại nói:
- Vậy còn thiếu thứ gì mới có thể pha chế ra giải dược?
Dư Tắc Thành hỏi bằng giọng hết sức ôn tồn nhẹ nhàng, mỗi câu trả lời của ôn Mạn, hắn đều tin tưởng vô điều kiện, ôn Mạn thời gian qua bị mọi người mắng là ma nữ, lúc này chợt cảm thấy kích động trong lòng, muốn bật khóc to lên cho khuây khỏa.
Dư Tắc Thành ôn Hòa hỏi, ôn Mạn đáp:
- Ôn dịch này quả thật là có người căn cứ vào độc hoạt thể tạo ra, nhưng y không khống chế được kỹ thuật phóng độc, cuối cùng tiết lộ ra ngoài, mới hình thành ôn dịch.
Dư Tắc Thành nói:
- Thì ra là biến tướng của độc hoạt thể thật sao?
Ôn Mạn đáp:
- Phải nói là có cùng nguồn gốc. Có người bắt đầu nghiên cứu loại độc này giống như muội, nhưng bọn chúng không kiềm chế được, để cho độc tiết ra ngoài, lại thêm không có thuật giải độc, cuối cùng gây ra đại họa như vậy.
- Muội đang nghiên cứu giải dược, cũng sắp sửa thành công. Chỉ cần người ngửi được giải dược này, thân thể sẽ sinh ra huyết mạch kháng thể, chẳng những hóa giải được độc, hơn nữa về sau dù có mắc phải biến tướng của độc hoạt thể này cũng an toàn vô sự.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Trị bệnh phải trị tận gốc, cũng nên làm cho độc hoạt thể này hoàn toàn không còn tác dụng. Thế nhưng bây giờ muội vẫn chưa luyện chế được, còn thiếu gì nữa?
Ôn Mạn nói:
- Đáng tiếc còn thiếu hình dáng số liệu cụ thể của loại độc hoạt thể biến tướng này. Hiện tại muội chỉ biết được một phần, cho nên không thể chế ra giải dược hoàn mỹ.
Dư Tắc Thành nói:
- Cần hình dáng số liệu về loại độc này ư, vậy môn phái phát tán loại độc này có hay không?
Ôn Mạn gật đầu:
- Nhất định bọn chúng có, muội nghi ngờ độc này là do một môn phái phát tán ra, nhưng muội không có chứng cứ.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Phải chăng là San Đan môn?
Ôn Mạn gật gật đầu:
- Chính là bọn chúng, nhưng muội không có chứng cứ, không thể chúng minh là bọn chúng không cẩn thận để cho phát tán ôn dịch...
Dư Tắc Thành cười nói:
- Ta cũng đã nghĩ là do bọn chúng. Đi, ta lấy chúng cứ cho muội, muội đi theo ta. Này Ôn Mạn, ta nói cho muội biết một đạo lý, hiện tại ta nói San Đan môn là đầu sỏ gây ra, vậy chính là bọn chúng, dù không phải cũng phải.
Ôn Mạn cắn môi hỏi:
- Dựa vào cái gì?
Dư Tắc Thành nói:
- Bằng vào linh cảm và thân phận của ta, còn có tu vi của ta, cần gì phải có chứng cứ, ta cho rằng bọn chúng, vậy chính là bọn chúng, có sai cũng thành đúng, đây chính là Tu Tiên Giới.
Dứt lời, Dư Tắc Thành bèn quay đầu đi về phía đám tu sĩ đang đứng nhìn ở xa xa, ôn Mạn cắn môi, ngoan ngoãn theo sau Dư Tắc Thành.
Tên tu sĩ vẫn tố giác ôn Mạn từ nãy giờ đứng bật dậy, chỉ ôn Mạn nói:
- Chính là ả, chính là ả, ả chính là Đoản Địch Ma Nữ. Hết thảy là do ả gây ra, ôn dịch là do ả phóng xuất.
Lập tức mọi người nhao nhao kích động, ai nấy tranh nhau lên tiếng, nhìn ôn Mạn với vẻ đầy oán hận.
Dư Tắc Thành bước tới thi triển uy áp cảnh giới, dưới uy áp của hắn, tất cả tu sĩ đều bị đè ép, muốn động đậy cũng không thể được.
Dư Tắc Thành nhìn về phía bọn họ, dưới ánh mắt của hắn, ai nấy không tự chủ được, bất giác cúi đầu.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Ta nói phải nghe theo ta, nếu ai không nghe hiệu lệnh, vậy chớ trách ta vô tình.
Sau đó lại nói:
- Mời chưởng môn, quản sự các phái ra đây bàn chuyện. Chưởng môn San Đan môn có ở đây không?
Tên tu sĩ kia lại đứng dậy.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua, sau đó mới hỏi:
- Ngươi là chưởng môn San Đan môn ư?
Tên tu sĩ kia lắc đầu:
- Ta là Hộ pháp trưởng lão Thanh Đan Chân Nhân.
Dư Tắc Thành lại hỏi: Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
- Ngươi có chứng cứ gì là do nàng gây ra không?
Thanh Đan Chân Nhân
- Ả chính là Đoản Địch Ma Nữ, còn cần phải có chứng cứ nữa sao, bao nhiêu đó là quá đủ rồi.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Có người nghi ngờ San Đan môn các ngươi là kẻ tạo ra ôn dịch lần này.
Thanh Đan Chân Nhân nói:
- Nói nhăng nói càn, ngậm máu phun người, ai làm bại hoại thanh danh chúng ta như vậy? Có Đoản Địch Ma Nữ trước mắt lại không bắt, thật là oan uổng cho chúng ta.
Dư Tắc Thành nói:
- Ta nghi ngờ là do các ngươi làm.
Thanh Đan Chân Nhân kêu lên:
- Ngươi có chứng cứ gì sao?
Dư Tắc Thành nói:
- Sự nghi ngờ của chúng ta chính là chứng cứ, ta cho rằng do San Đan môn làm, vậy chính là các ngươi làm. Bởi vì ta là Nguyên Anh Chân Quân, lời của ta đối với ngươi chính là chân lý. Nếu muốn chống lại chân lý của ta, vậy hãy rút kiếm ra, có khi bạo lực chính là đạo lý đơn giản nhất.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua những người khác:
- Đi, chúng ta tới San Đan môn tra xét một chuyến, hết thảy sẽ nước cạn lòi đá.
Thanh Đan Chân Nhân vội vàng kêu to:
- Nếu ngươi không tra ra được gì thì sao?
Dư Tắc Thành nói:
- Vậy vẫn tra tiếp tục, đến khi tra ra mới thôi.
Kiếm quang Dư Tắc Thành chợt lóe, một tên tu sĩ hét thảm một tiếng, bị kiếm quang chém thành sương máu, vốn tên tu sĩ này đang muốn dùng kiếm ảnh truyền tin. Tên này vừa chết, đệ tử San Đan môn lập tức bỏ chạy tứ tán, bọn chúng bỏ trốn như vậy, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra có vấn đề.
Muốn trốn sao, không dễ chút nào, Dư Tắc Thành thoáng động kiếm quang, tất cả đệ tử San Đan môn chạy trốn đều bị chém rơi xuống đất. Nhưng không ai chết, sau đó có đệ tử các môn phái khác bắt bọn chúng trở về.
Lúc này có đệ tử San Đan môn lên tiếng van xin:
- Xin đừng, đừng giết chúng ta, tất cả là do Thanh Đan Chân Nhân chỉ thị chúng ta làm...
Lập tức mọi người trở nên vô cùng kích động, ai nấy ngự kiếm bay lên, bay thẳng tới San Đan môn. Sau khi tới đó không cần tra xét, hết thảy sự tình bại lộ ngay tức khắc. Đúng là San Đan môn này nghiên cứu độc hoạt thể, kỹ thuật chưa đúng mức, làm phát tán biến tướng độc hoạt thể, khiến cho ôn dịch hoành hành khắp miền Bắc Thanh châu.
Thì ra chưởng môn San Đan môn bị Thanh Đan Chân Nhân làm hại, vừa lúc ôn Mạn đi ngang qua, cho nên tội lỗi đã có người gánh chịu. Thanh Đan Chân Nhân lập tức trút hết tội lỗi sang cho ôn Mạn.
Chân tướng đã hoàn toàn lộ rõ, Thanh Đan Chân Nhân bị các tu sĩ môn phái khác xử tử, hình thần câu diệt. Những đệ tử San Đan môn khác có kẻ bị hủy tu vi, có kẻ bị tu sĩ có thân nhân chết đi giết chết, San Đan môn lập tức lâm vào bờ vực tiêu vong.
Ôn Mạn bắt đầu mượn nơi nghiên cứu của San Đan môn chế tạo giải dược. Sau hai ngày một đêm, rốt cục nàng cũng chế ra giải dược, sau đó phân phối cho tu sĩ các lộ phân phát ra ngoài. Sau khi giải dược được phân phát, bất kể là tu sĩ hay phàm nhân dưới tác dụng của giải dược này nhất nhất đều khỏi độc. Trận ôn dịch lan tràn khắp Thanh châu đã bị dập tắt, hơn nữa tất cả độc hoạt thể đều bị giải dược này phá giải, sinh linh trong thiên hạ vượt qua một kiếp.
Chuyện này như vậy là chấm dứt, trong quá trình chế tạo giải dược, ôn Mạn hết lòng khen ngợi San Đan môn. Chẳng trách bọn chúng dám nghiên cứu độc hoạt thể, xét về phương diện luyện đan chế dược, San Đan môn này cũng có bản lãnh, chẳng kém gì Đan môn và Độc tông.
Thì ra San Đan môn này có một San Đan sở, trong đó có mười ba tu sĩ. Những tu sĩ này chỉ thích nghiên cứu đan dược, thích luyện chế thần đan, bọn họ thuộc loại tu sĩ chỉ hỏi tới thuật luyện chế tiên đan, không quản tới chuyện đời. Chính là nhờ có bọn họ tồn tại, San Đan môn này mới có thể luyện chế ra các loại đan dược, chẳng kém gì Đan môn ở Liễu châu.
Thấy mình có thủ hạ luyện đan chế thuốc giỏi như vậy, lập tức lãnh đạo San Đan môn động tâm, muốn xưng hùng một cõi. Độc hoạt thể kia chính là vũ khí tốt nhất, cho nên bọn chúng bắt đầu nghiên cứu loại độc này.
Mười ba tu sĩ này bắt đầu vâng mệnh nghiên cứu, rốt cục không nghiên cứu ra, làm cho ôn dịch phát tán, thiên hạ lầm than.
Dư Tắc Thành lặng lẽ lưu ý, trong quá trình thanh lý San Đan môn, hắn bảo vệ tất cả những tu sĩ trung thành với môn phái, một lòng luyện đan, bất kể sự đời. Những nhân tài như vậy mới là tinh hoa của San Đan môn.
Những đệ tử như vậy có khoảng mười ba người, bọn họ hết sức buồn rầu về tương lai của mình. Lần này thanh danh San Đan môn hoàn toàn tan tác, gần như bị tất cả mọi người ở Liễu châu đòi đánh, bọn họ quá buồn phiền, không thể luyện đan chế thuốc.
Lúc này Dư Tắc Thành xuất hiện trước mặt bọn họ, hứa với bọn họ rằng chỉ cần về với Hiên Viên kiếm phái, sẽ cấp cho bọn họ những phương thuốc luyện dược tốt nhất, vô số thiên tài địa bảo để bọn họ có thể luyện chế linh dược Kim Đan tốt nhất.
Lần trước đại chiến Đồ Cưu, Đan Hà tông phản bội Hiên Viên kiếm phái, cuối cùng Đan Hà sơn bị hủy, đệ tử Đan Hà tông chết vô số, hoàn toàn tiêu vong. Đan Hà tông bị diệt, không còn môn phái nào luyện chế linh dược cho Hiên Viên kiếm phái, khiến cho các loại linh dược của Hiên Viên kiếm phái trở nên hiếm hoi thưa thớt.
Lúc này mang về mười ba tu sĩ, cho bọn họ phụ thuộc Hiên Viên kiếm phái. Có bọn họ luyện chế đan dược cho Hiên Viên kiếm phái, Hiên Viên kiếm phái vốn có sẵn các loại phương thuốc, các loại thiên tài địa bảo, phối hợp cùng bọn họ, từ nay về sau Hiên Viên kiếm phái không thiếu đan dược.
Đây là tính toán vẹn cả đôi đường, vốn phương thuốc luyện đan của Hiên Viên kiếm phái nhiều như núi, thiên tài địa bảo chất đống không dùng tới, có khi mục nát hư hỏng.
Bất kể là chưởng môn Thạch Cơ hay Hiên Viên Tam lão thủy chung vẫn không để ý tới điểm này. Bởi vì đệ tử Hiên Viên kiếm phái chỉ lo tu kiếm, không ai luyện đan. Bọn họ cho rằng không cần phải tự mình luyện đan, người khác luyện ra, mình đi mua hay đoạt lấy là được.
Đây là chuyện mà Dư Tắc Thành làm cho Hiên Viên kiếm phái tiếp sau chuyện thu lấy nhà xưởng chế tạo phi xa. Hiện tại Dư Tắc Thành đã khác với trước kia, bắt đầu có tầm nhìn xa hơn, biết tính toán cho đại cục, tìm kiếm các loại tài nguyên, nâng cao nền tảng cho Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành dùng bí pháp thôi miên mười ba tu sĩ này, thu vào thế giới Bàn cổ của mình. Sau đó sẽ thả bọn họ ra ở Gò Hiên Viên hay Đan hà sơn, để cho bọn họ mở một nơi luyện dược. Sau đó sẽ lựa chọn những đệ tử tinh anh từ ngoại môn hay trong các phân chi gia tộc làm trợ thủ, đồ đệ cho bọn họ.
Phát triển như vậy trong thời gian trăm năm, nhất định có thể hình thành một môn phái phân chi chuyên luyện đan cho Hiên Viên kiếm phái. Từ đó về sau Hiên Viên kiếm phái sẽ không thiếu bất cứ thần dược đan dược gì.
Chuyện này coi như đã xong, mọi người giải tán, Dư Tắc Thành cũng muốn rời khỏi, ôn Mạn cũng muốn lên đường. Dư Tắc Thành bèn hỏi:
- Man nhi, muội định đi đâu vậy?
Ôn Mạn nghe cách xưng hô như vậy, thân thể khẽ run lên:
- Muội cũng không biết, muội không có nhà, mấy năm nay muội phiêu bạt khắp nơi, trốn tránh những danh môn đại phái muốn bắt muội.
Lúc này nàng nhìn thấy trước mặt Dư Tắc Thành có một thủy kính, trong thủy kính có hình ảnh một người mặc áo vải, đi chân trần, đang vất vả đi trên Đại Tuyết Sơn, không hề dừng lại.
Ôn Mạn bèn hỏi:
- Y là ai vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Là đệ tử mới thu của ta, Trương Vân Động. Người này hết sức kiên cường, có thể cắt lưỡi cầu đạo, là đệ tử thứ tư của ta.
Dư Tắc Thành nói tiếp:
- Muội đã không có nhà, vậy hãy đi cùng ta, tới Hiên Viên kiếm phái chúng ta, chúng ta cũng không cần độc hoạt thể gì của muội. Tới Hiên Viên kiếm phái chúng ta, không ai có thể ức hiếp muội, không ai dám gọi muội là Đoản Địch Ma Nữ.
Vừa nghe như vậy, ôn Mạn chợt run lên:
- Muội lấy thân phận thế nào gia nhập Hiên Viên kiếm phái của huynh?
Ánh mắt nàng nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm, nóng cháy vô cùng. Dư Tắc Thành biết nàng đang mong chờ chuyện gì, nhưng hắn nhớ tới Lưu Thi Vận, bèn lặng im không nói.
Ánh mắt Ôn Mạn dần dần dại ra, nàng biết Dư Tắc Thành tránh né yêu cầu của mình, nghiến răng một cái, đột ngột quỳ sụp xuống:
- Dư Chân Quân, muội muốn bái huynh làm sư!
Nếu không được làm tình nhân, làm sư đồ vậy.
Bình luận truyện