Tiên Ngạo

Chương 787: Biển lưu ly quang



Trong khoảnh khắc này, lúc phân thân của Khô Trúc lão nhân chuẩn bị phát lực, Dư Tắc Thành thình lình động. Bởi vì trong lòng hắn bất ngờ có tiếng kêu lên, không thể để cho y phát lực, không thể để cho y xuất chiêu, không thể để y phát động công kích.

Nháy mắt chiến ý Dư Tắc Thành nổi lên dào dạt, thi triển một chiêu Thốn Bộ Thiên Lý, bay tới sát phân thân đối phương chém ra một kiếm.

Kiếm quang màu bạch kim chợt lóe, nháy mắt Dư Tắc Thành hóa thân kiếm cưu, sáu loại lực Thiên Đạo bạo phát tụ tập lại, lực lượng vô cùng đáng sợ chém về phía đối phương.

Lực Tinh Thần, đạo Thần Dương, lực Sát Ma, đạo Phân Phân Hợp Hợp, lực Huyết Mạch, lực Lôi Kiếp tụ tập lại hóa thành kiếm cưu. Lực lượng Hồng Hoang vô cùng đáng sợ xuất hiện trên thế giới này, uy lực một kiếm này không ai ngăn nổi, ngăn cản là chết.

Phân thân kia thấy vậy không thể không lui, miệng lẩm bẩm:

- Thiên địa bất nhân, vạn sinh...

Hai chữ tịch diệt chưa kịp đọc xong đã bị một kiếm của Dư Tắc Thành bức lui. Y không thể không cấp tốc thối lui lại, tránh thoát một kiếm này. Không quan trọng, chuẩn bị phát chiêu trở lại.

Nhưng y đã lui một bước, vĩnh viễn mất đi tiên cơ không thể nào lấy lại. Dư Tắc Thành thuận thế dùng kiếm cưu chém một cái, Kiếm Ngưng Lão tụ lực Sát Ma, xoay người chuyển một nhát Kiếm Tâm Tuệ kèm lực Huyết Mạch, chém, chém, chém...

Một cái búng tay là sáu mươi sát na, mỗi sát na là chín trăm lần sinh diệt.

Trong một sát na này, Dư Tắc Thành chém ra vô số kiếm, mỗi một kiếm đều đáng sợ vô cùng. Mỗi một kiếm đều có thể lấy đầu người, giết chết ngay tại chỗ.

Chỉ trong nháy mắt kiếm quang Dư Tắc Thành ùn ùn chém ra như nước thủy triều, không hề dừng lại. Kiếm quang tung hoành khắp không gian, cả bầu trời chỉ còn lại ánh sáng của kiếm quang này. Cực Nguyên Thần Quang, Vạn Sinh Tịch Diệt gì đó, bất kể ngươi nắm trong tay bí pháp vô thượng kinh thiên cũng phải chờ đó. Muốn sử dụng ư, chờ ta chém đầu ngươi xuống rồi hãy tính.

Chém. chém. chém... phân thân của Khô Trúc lão nhân lùi về phía sau không ngừng, chỉ có tránh kiếm mới có thể phản kích. Nhưng tránh được kiếm này, kiếm sau đã tới ngay tức khắc.

Tránh, tránh, tránh, chỉ có lui về phía sau không ngừng, y mới có thể tránh được đòn truy sát lấy mạng của Dư Tắc Thành.

Không được, nếu còn tiếp tục như vậy, mình tất bại chẳng sai, phải phản kích.

Phân thân đối phương bắt đầu phản kích, Cực Nguyên Thần Quang bạo cho ta, Vạn Sinh Tịch Diệt hiện cho ta, ta phải phản kích.

Nhưng dưới công kích không hề ngừng nghỉ, dưới từng đạo kiếm quang màu bạch kim chém tới liên miên bất tuyệt, hết thảy ý định phản kích của y đều tan thành mây khói. Trong phạm vi mười mấy dặm không trung, kiếm quang màu bạch kim đan xen dày đặc như đan lưới, vô số kiếm quang óng ánh tạo nên cầu vồng kiếm. Mỗi một cầu vồng kiếm như vậy đều ẩn chứa lực Kiếm Cưu vô cùng đáng sợ, chỉ cần bị chém trúng sẽ hoàn toàn diệt vong.

Phân thân gầm to, thình lình bạo phát, tức thì Cực Nguyên Thần Quang vô cùng vô tận bùng nổ. Xung quanh thân thể y trăm trượng lập tức hóa thành một biển lưu ly, trong đó Cực Nguyên Thần Quang tràn ngập. Chỉ có như vậy mới có thể chống đỡ được kiếm quang liên miên bất tuyệt của Dư Tắc Thành.

Hiện tại phân thân Khô Trúc lão nhân được bao phủ một tầng lưu ly trong suốt trong phạm vi trăm trượng. Hào quang này hủy diệt hết thảy, chỉ cần trúng phải một tia nhỏ cũng hoàn toàn tiêu vong, chính là một trong những pháp thuật âm độc nhất thiên hạ.

Nhưng hào quang này thần thánh vô cùng, bởi vì thứ gì âm độc nhất luôn có bề ngoài thần thánh nhất.

Phân thân của Khô Trúc lão nhân thở phào một hơi dài, chỉ cần cho ta một cơ hội rảnh tay là đủ. Lúc ấy ta sẽ phát ra một đòn hủy diệt, là có thể...

Nhưng hết thảy đều không thể, trong biển lưu ly này, một đạo kiếm quang bất chợt bay lên, xuyên qua độ dày trăm trượng của lưu ly, đâm thẳng về phía phân thân Khô Trúc lão nhân. Kiếm quang này linh động như thần, nhanh như điện chớp.

Kiếm quang bay tới chỗ nào, biển lưu ly lập tức vỡ tan ra thành ức vạn mảnh lưu ly, vỡ vụn như thủy tinh. Kiếm này Dư Tắc Thành dụng lực vô cùng ảo diệu, đâm xuyên qua biến lưu ly, hóa thành một vệt lưu quang đâm tới trước mắt phân thân đối phương.

Lập tức toàn bộ biển lưu ly phá nát. Từ trên cao nhìn xuống, biển lưu ly này dường như hơi co lại, trong khoảnh khắc này phát sinh bùng nổ.

Bùng nổ không phải chỉ một lần, mà nổ tiếp lần thứ hai, thứ ba... Trước sau phát sinh sáu lần bùng nổ như vậy.

Trong sáu lần bùng nổ này, biển lưu ly do Cực Nguyên Thần Quang hóa thành của phân thân hoàn toàn vỡ nát. Đối mặt với một kiếm này của Dư Tắc Thành, y chỉ có một đường duy nhất chính là lui, lui về phía sau không ngừng, bằng không chắc chắn y phải chết không sai.

Lui, lui, lui, cũng không biết lui bao xa, thình lình y cảm nhận được có một luồng lực lượng vô biên xuyên qua thân mình. Một tiếng gầm cuồng bạo vang lên, y sử dụng pháp tắc Thiên Đạo đánh ra một đòn mạnh mẽ, chấn nát kiếm quang vẫn truy sát y từ nãy tới giờ.

Sau khi đạo kiếm quang này vỡ nát, phân thân Khô Trúc lão nhân chờ đợi đạo kiếm quang tiếp theo công tới. Nhưng sau mười mấy lần hô hấp, y mới phát hiện ra không có đạo kiếm quang thứ hai.

Đã không còn kiếm quang truy kích, vậy mình đã có thể phản kích. Y vung phi kiếm định phản kích, lúc này mới phát hiện ra trong lúc không hay không biết, mình đã thối lui ra ngoài ngàn dặm. Như vậy cũng đã rời khỏi Thiên Phù đảo, nhờ vậy mới có thể vận dụng pháp tắc Thiên Đạo đánh tan đạo kiếm quang truy kích của Dư Tắc Thành.

Thì ra mình đã lui ra ngoài ngàn dặm, thì ra đối phương không truy kích nữa, hắn chỉ tung ra một đạo kiếm quang bức mình lui ra xa ngàn dặm.

Phân thân Khô Trúc lão nhân không khỏi biến sắc, gương mặt y thoạt trắng thoạt đỏ liên hồi. Rốt cục y ngậm ngùi thu lại Vạn Sinh Tịch Diệt kiếm, lên tiếng nói:

- Bại rồi, ta đã bại rồi...

Sau đó bay trở về Lôi Âm tự.

Dư Tắc Thành xuất ra một kiếm đánh tan biển lưu ly, bức lui phân thân Khô Trúc lão nhân. Hắn chỉ cần dùng một đạo kiếm quang truy sát gắt gao phía sau như hình với bóng, khiến cho khí thế phân thân kia giảm sút, tan gan vỡ mật, một kiếm mà thôi.

Dư Tắc Thành không đuổi theo đánh tan xác đối phương là vì có một chuyện quan trọng hơn đang chờ hắn giải quyết. Một kiếm này tuy rằng đánh nát được biển lưu ly kia, nhưng Cực Nguyên Thần Quang cũng đã xâm nhập vào cơ thể hắn.

Chuyện này đối với người khác chính là tử vong, nhưng đối với Dư Tắc Thành lại không thành vấn đề, đây mới là chiến lợi phẩm của hắn. Hắn lặng lẽ vận chuyển Cực Nguyên Hà Quang của mình, chậm rãi phân giải Cực Nguyên Thần Quang xâm nhập vào thân thể, nuốt lấy Cực Nguyên Thần Quang từng chút một. Như vậy Cực Nguyên Hà Quang của mình mới có thể biến thành Cực Nguyên Thần Quang chân chính.

Sau khi biển lưu ly vỡ nát, hóa thành vô số tia sáng tản mát khắp không trung. Những tia sáng này không bị ai khống chế, không thế ký sinh lên thân thể sinh linh nào. Thiên địa nguyên khí bắt đầu rối loạn, những tia sáng kia bắt đầu tiêu tan, lấp lóe ánh sáng như tỏ vẻ không cam lòng.

Dư Tắc Thành đứng lặng giữa không trung, nhìn biển lưu ly tiêu tan, dùng Cực Nguyên Hà Quang của mình phân giải hấp thu Cực Nguyên Thần Quang trong thân thể, sau đó hấp thu tới Cực Nguyên Thần Quang đang tan ra trong thiên địa.

Mỗi tia Cực Nguyên Thần Quang như vậy dài chừng một tấc, hết sức mỏng manh. Dư Tắc Thành hấp thu từng tia vào cơ thể, lập tức chúng bị Cực Nguyên Hà Quang dần dần phân giải dung hợp, trở thành một phần chân nguyên của Dư Tắc Thành.

Mỗi lần hấp thu với số lượng rất chính xác, nếu hấp thu quá nhiều, không kịp dung hợp, như vậy chúng sẽ ăn mòn cơ thể mình, lợi nhiều hơn hại.

Nếu hấp thu quá ít, Cực Nguyên Thần Quang mỏng manh không chịu được, cuối cùng bị Cực Nguyên Hà Quang của mình Hòa tan triệt để, như vậy sẽ không nhận được ích lợi gì. Truyện Tiên Hiệp - Truyện Bất Hủ

Theo Dư Tắc Thành hấp thu, dần dần Cực Nguyên Hà Quang trong thân thể hắn đạt tới điểm cân bằng, là điểm giới hạn tiếp cận chuyển hóa.

Dư Tắc Thành lập tức chấm dứt hấp thu, chậm rãi hạ xuống. Coi như đã làm hết sức mình, còn phải chờ xem Cực Nguyên Hà Quang của mình tiến hóa chuyển biến thế nào. Chuyện này phải trông vào vận may, chỉ có thể thầm hy vọng mình có thể thành công.

Lúc này phân thân Khô Trúc lão nhân lui ngoài ngàn dặm đã bay trở lại, đối mặt với Dư Tắc Thành không còn chút chiến ý nào. Dư Tắc Thành cùng y nhìn nhau cười, cả hai đồng thời hạ xuống.

Sau khi đáp xuống đất, phân thân kia cũng không nói gì, nhanh chóng hợp nhất cùng bản thể Khô Trúc lão nhân.

Khô Trúc lão nhân cười nói:

- Giỏi lắm. Dư Tắc Thành, ngươi đã vượt qua thử thách, coi như có thể qua cửa của ta.

Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài. Cửa này không chỉ có mình Khô Trúc lão nhân, còn qua được cả Lệ Không Chân Quân và Không Dung Chân Quân, rốt cục mình chỉ còn một cửa trước mặt mà thôi.

Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới trước mặt Tam Huyễn thiền sư:

- Xin thiền sư dời gót, nhường đường cho chúng ta đi qua.

Tam Huyễn thiền sư ngẩng đầu lên:

- Nằm mơ ư, không thể nào! Muốn ta hại sư phụ ư, ta quyết không nhường bước!

Dư Tắc Thành lại nói:

- Không có chuyện đó, Tĩnh Sơ nàng sẽ không hại phụ thân mình, nàng chỉ muốn...

Tam Huyễn thiền sư cắt ngang lời Dư Tắc Thành:

- Không, nhất định nàng sẽ làm, nàng sẽ cướp sư phụ đi, ta sẽ không cho các người qua!

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Xem ra chỉ còn cách đánh một trận, mời xuất thủ!

Tam Huyễn thiền sư lặng lẽ niệm kinh văn:

- Đời người trên nhân thế chẳng khác thân trong bụi gai, tâm bất động thì người bất động, bất động sẽ không bị gai làm bị thương. Còn như tâm động ắt người sẽ động, mà động thì tổn thương gân cốt, từ đó cảm nhận được tất cả đau khổ trên thế gian này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện