Tiên Ngạo

Chương 831: Kiếm ý như thiên



Nhìn quang minh trước mật, chợt Dư Tắc Thành bừng tinh ngộ. Thì ra là như vậy, chẳng trách nào người đời sau không biết tác dụng chân chính của Tiên Tần Luyện Khí thuật là gì, thật ra tác dụng của nó nằm ở luồng quang minh này.

Quang minh này có tác dụng giúp cho Dư Tắc Thành lãnh ngộ một trong ba loại Kiếm Đạo của hắn một lần nữa. từ đó tiến giai.

Đây là tác dụng của Tiên Tần Luyện Khí thuật, sức người có hạn. dù là Tiên Nhân cũng có lúc gặp phải bình cảnh. Tiên Tần Luyện Khí thuật này có tác dụng là đột phá bình cảnh.

Đột phá này cũng không đơn giản muốn đột phá là được, tối thiểu cũng phải có được Kiếm Đạo giống như Dư Tắc Thành mới có được tư cách này. Cho nên bao nhiêu năm qua có rất nhiều người vẫn tô ra nghi ngờ Tiên Tần Luyện Khí thuật này, bời vì tu sĩ mới tu tiên, hầu như không có được lực lượng Kiếm Đạo đáng sợ kia, cho nên Tiên Tần Luyện Khí thuật không có chút tác dụng nào với họ.

Mà cường già có được Kiếm Đạo rồi sẽ không thèm tu luyện Tiên Tần Luyện Khí thuật đơn giản này làm gì, tự nhiên không thê phát hiện được bí mật này, cho nên trước nay Tiên Tần Luyện Khí thuật vẫn bị coi thường.

Sau khi Dư Tắc Thành tu luyện Tiên Tần Luyện Khí thuật, mãi tới gần đây hắn mới có được Kiếm Đạo. Hơn nữa cho tới nay, Tiên Tần Luyện Khí thuật vẫn là một trong sáu đạo nguyên lực, không cần khắc khổ tu luyện cũng có thể nâng cao cảnh giới. Cho nên hiện tại Tiên Tần Luyện Khí thuật mới có được tư cách sử dụng, mới phát huy tác dụng của nó.

Cảm ngộ được tác dụng của Tiên Tần Luyện Khí thuật, Dư Tắc Thành suýt chút nữa kêu

thét lên. Thăng cấp Kiếm Đạo bất quá chỉ là năng lực đơn giản nhất của Tiên Tần Luyện Khí thuật, bời vì Kiếm Đạo hiện tại Dư Tắc Thành có được chính là Kiếm Đạo yếu nhất đối với Tiên Tần Luyện Khí thuật.

Trong tương lai, khi Kiếm Đạo của Dư Tắc Thành nâng cao, Tiên Tần Luyện Khí thuật có thể xây dựng lại Kiếm Đạo, thậm chí có thể thăng tiến nó trở thành lực Thần Uy, cao hơn cả pháp tấc Thiên Đạo.

Lực Thần Uy... Đại Thần Uy Sĩ. cường già trong truyền thuyết, có thể thay đổi pháp tấc Thiên Đạo.

Cảm nhận được thần thức này, toàn thân Dư Tắc Thành như bừng bừng cháy, không còn nhớ tới Vương Thư Nguyên gì nữa. Đạt tới lực Thần Uy sẽ trở thành Thần Uy Sĩ, trong truyền thuyết, bọn họ là cường già trên thế giới này, đây là lý tường của mình.

Dư Tắc Thành kích động vô cùng, nhưng trước mất chỉ có một lựa chọn. Luồng quang minh này chỉ có một mà Kiếm Đạo minh có tới ba, chỉ có thể chọn một trong ba mà tiến hóa.

Cần phải chọn nữa sao, tự nhiên chính là Kiếm Cưu Kiếm Đạo. Đây là nền tàng cơ sỡ của mình, nỗ lực từ trước tới nay của mình, cho nên Dư Tắc Thành chọn nó.

Chỉ trong thoáng chốc, quang minh tiêu tan, trước mất Dư Tắc Thành chợt tối sầm, chìm vào trong trạng thái mơ màng.

Dần dần Dư Tắc Thành có cảm giác trở lại, hắn thấy mình đang bay lượn trên cao, rất cao. Nhìn xuống phía dưới thiên địa bao la bát ngát, vạn vật Hồng Hoang, đây là thời kỳ viễn cổ Hồng Hoang.

Xa xa xuất hiện con mồi của mình, đây là một yêu ma rất lớn, thân hình cao ngàn trượng, khống chế hắc phong. Đây là thức ăn mà mình thích nhất, yêu hồn, mùi vị của nó rất ngon.

Dư Tắc Thành xông tới, nháy mất vạn đạo hào quang Hủ Hồn phát ra. Thì ra mình là Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu, Thần Cưu hùng mạnh nhất.

Dư Tắc Thành bay lượn, vồ chụp, trường thành, giết chết cường địch, sinh sàn hậu duệ, cả thế giới này là của mình. Mãi đến khi dần dần già đi, cái chết cận kề, không còn có thể bay lượn trên cao được nữa, hắn lao vào vách núi thật mạnh, tan xương nát thịt, triệt đê chết đi.

Nháy mất Dư Tắc Thành biến hóa thành một người tu tiên, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Một kiếm nơi tay thiên hạ vô địch thủ, có thể hủy thiên diệt địa, chém thần giết tiên.

Hắn đang không ngừng nghiên cứu. sáng tạo kiếm thuật. Lúc này hắn chính là Kiếm Lão Nhân, thật ra hắn không già. nhưng lại thích aiả làm lão nhân trước mật người khác, khiến cho người ta kinh ngạc mà thôi.

Hắn không ngừng nghiên cứu kiếm pháp như vậy cho đến một ngày, kiếm tính bộc phát, hắn quyết định nghiên cứu ra một loại kiếm thuật tiên cầm từ loài tiên cầm mạnh nhất Hồng Hoang.

Kim Sí Đại Bằng Điểu, Phi Thiên Thanh Loan. Niết Bàn Hỏa Phượng, Phong Toàn Phệ Hồn Ưng, Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu, Tam Trào Kim ô, Tất Phương, Túc Sương, Trọng Minh... tất cả linh điểu tiên cầm lọt vào tầm mất hắn. Hắn muốn căn cứ vào chúng mà sáng chế ra một loại kiếm thuật tiên cầm hùng mạnh nhất.

Kiếm Lão Nhân có một món pháp bảo có thể xem trời xem đất, quan sát lịch sử thời viễn cổ. Hắn bất đầu dùng nó quan sát quá khứ sinh sống của đám tiên cầm này, xem chúng phi

hành, vô chụp, chiên đâu... cảm ngộ kiêm thuật từ trong đó.

Nhưng bấy nhiêu chưa đủ, mới chỉ là quan sát, chưa đù để sáng tạo một môn kiếm thuật có thể truyền thừa ngàn đời, uy chấn thiên hạ. cần phải có tiên cầm thật trong tay để làm mẫu nghiên cứu.

Kiếm Lão Nhân bất đầu đi tìm kiếm sủng vật, chỉ cần tìm được một con tiên cầm trong số đó là có thể thông qua nó, sáng tạo ra một môn kiếm thuật độc đáo.

Cứ như vậy cơ duyên chợt đến. Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu bảo vệ lăng mộ Hiên Viên Hoàng đế trở thành sủng vật đầu tiên của Kiếm Lão Nhân, nhờ đó Kiếm Lão Nhân sáng chế ra Cưu Kiếm thuật. Sau đó lão cảm thấy không còn hứng thú với các loại tiên cầm khác, cho nên bất đầu nghiên cứu sang kiếm pháp khác. Cưu Kiếm thuật đã được sinh ra như vậy, sau đó sinh ra Hiên Viên kiếm phái, mới có Dư Tắc Thành hôm nay.

Vô số ký ức dần dần hiện lên. lịch sử Cưu Kiếm thuật dần dần xuất hiện trong đầu Dư Tắc Thành. Dần dần hắn sinh ra cảm ngộ, có thêm hiểu biết mới về Cưu Kiếm thuật. Kiếm Cưu Kiếm Đạo nhờ vậy tiến hóa.

Trong mơ hồ, vô số cảnh tượng trài qua trước mất Dư Tắc Thành. Cưu Thần Tử bạc đầu chỉ sau một đêm. quên đi quá khứ, học được Cưu Kiếm thuật. Vương Âm Dương phụ thể kiếm cưu. chấn hưng Hiên Viên kiếm phái... hết thày trôi qua trước mất Dư Tắc Thành.

- Kiếm không còn nhưng lòng này còn.

Dư Tắc Thành buột miệng thốt lên bảy chữ này, câu ca trong Hiên Viên chiến ca từng cứu mạng hắn nhiều lần, lần đầu tiên hắn mới lãnh ngộ hàm nghĩa chân chính của nó.

Kiếm không quan trọng, Kiếm Đạo cũng không quan trọng, quan trọng là tâm mình, chỉ cần mình có lòng, liều mạng nỗ lực, nhất định sẽ đạt được thành công.

Kiếm không còn nhưng lòng này còn... Dư Tắc Thành lại cao giọng hát.

Lần này tiếng hát của hắn như tiếng long ngâm.

Cao vút như tiếng sấm.

Tiếng hát như hàng ngàn hàng vạn chuông trống rền vang, thanh âm cuồn cuộn quanh quẩn giữa đất trời, dường như có vô số hồi âm lặp lại, trong khí thế bình hòa còn có uy thế hùng hậu không cho phép chống lại.

Niềm tin trong lòng lại dâng cao, Dư Tắc Thành mờ bừng mất, Kiếm Cưu Kiếm Đạo đã tiến thêm một bước, lãnh ngộ Vô Thượng Kiếm Đạo.

Ba ngày đã trôi qua.

Trấn Hồn chung trên Hiên Viên kiếm phong vang lên thanh âm du dương, tổng cộng một trăm lè tám tiếng. Chiếc chuông khổng lồ này vang khắp Gò Hiên Viên rộng mười hai vạn dặm. Tất cả đệ tử Hiên Viên từ Trúc Cơ kỳ trở lên ở Ngũ Lĩnh Thập Nhị Phong đều ngự kiếm bay lên, tới đinh Hiên Viên kiếm phong.

Giờ cử hành đại hội môn phái đã tới, hôm nay Dư Tắc Thành mặc Hiên Viên chiến y, dẫn theo sáu tên đệ tử của mình, cùng bay về phía Hiên Viên kiếm phong.

Dọc trên đường đi, Dư Tắc Thành chậm rãi kể lại lịch sử Hiên Viên kiếm phái cho mọi người, kể lại sự tích bàn cờ khổng lồ trên đinh kiếm phong, truyền thuyết về Trung Hung Tổ

Sư Vương Âm Dương. Năm xưa Tam sư huynh cũng từng kể cho mình như vậy, hiện tại mình lại kể cho đám đệ tử của mình.

Các đệ tử nghe hết sức say mê, tô ra vô cùng kích động giống như mình thuở trước. Thật ra không mấy ai biết được, tác dụng chân chính của bàn cờ là do Trung Hung Tố Sư lưu lại để che giấu khí tức của Hiên Viên Thần Kiếm.

Đinh Hiên Viên kiếm phong từ trước tới nay lúc nào cũng đầy mây mù, chính là pháp trận phòng ngự chung cực của Hiên Viên kiếm phái. Hôm nay rốt cục mây mù phòng ngự tiêu tan. lộ ra hình dạng chân chính của đinh kiếm phong.

Đinh kiếm phong là một bàn cờ bằng đá trắng vuông vức ba thước, trên đó có mười chín đường ngang, mười chín đường dọc, vô số quân cờ đen trắng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

Mọi người đáp xuống đó, bạch quang chợt lóe, tất cả tiến vào một thế giới kỳ dị khác. Trước mật mọi người là một giác đấu trường, Nam Thiên Chân Quân đứng đầu đang đốt hương tế tổ, đốt lên ba cây thần hương cao ba trượng. Loại hương này được cô đọng từ nhiều loại dược liệu quý hiếm, nghe nói mùi thơm có thê xông lên tận Tiên Giới, thu hút sự chú ý của các vị tổ sư.

Dâng tam sinh ngũ cốc xong, Nam Thiên Chân Quân bất đầu đọc văn cúng tế, sau đó dẫn dắt các đệ tử Hiên Viên quỳ lạy tổ tiên. Nghi thức đơn giản mà mau chóng, sau đó tới bước cuối cùng, mọi người dùng hết pháp lực chân nguyên của mình phóng xuất lên không. Lập tức hàng ngàn đạo kiếm khí bay lên, hình thành kiếm khí ngút trời.

Dư Tắc Thành cũng phóng xuất chân nguyên như những người khác, đến khi chân nguyên cạn kiệt mới thôi không phóng thích, sau đó mạnh ai nấy ngự kiếm đáp xuống khán đài trên giác đấu trường.

Tỷ đấu bất đầu, trước tiên là tỷ thí tân thủ, sau đó mới tới tỷ thí giữa các đệ tử Trúc Cơ, tỷ thí Kim Đan Chân Nhân, tỷ thí Nguyên Anh Chân Quân.

Trương Vân Động tham gia lần đầu tiên hạ trường, đại chiến cùng sư huynh đệ đồng môn, Dư Tắc Thành lặng lẽ theo dõi y. Trương Vân Động múa may phi kiếm, thi triển Kiếm Phi Dực rồi Kiếm Ngưng Lão, rốt cục đánh bại đối phương giảnh thắng lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện