Tiên Nghịch
Chương 1007: Sư đồ chi chiến
Vương Lâm khoanh chân ngồi dưới đất. Thương thế trong cơ thể hắn quá nặng, từng cơn đau từ ngực không ngừng truyền tới khiến cho sắc mặt hắn càng tái nhợt. Nhưng lúc này nơi đây liên tục đánh nhau khiến cho hắn không thể chữa thương, chỉ có thể nuốt một nắm đan dược thật lớn để nén chịu.
Ở xa xa, Thiên Vận Tử cũng khoanh chân đột nhiên mở hai mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm, tay phải nâng lên chỉ bầu trời. Lập tức hỗn độn đen trắng ở ngoài trăm dặm truyền lên những tiếng rít gào giận dữ. Hỗn độn kia quay cuồng, từ trong đi ra một người không đầu!
Người không đầu này thân hình cường tráng, tay phải cầm một thanh trường thương màu đỏ, thân thể thoạt nhìn tràn ngập một cỗ khí hung sát. Trong nháy mắt hắn xuất hiện từ trong cơ thể toát ra màn sương đen nồng đậm nhanh chóng vờn quanh, hóa thành một bộ áo giáp đen.
Người không đầu này không tiếng động xông về phía trước thẳng đến Vương Lâm. Khoảng cách hai bên không xa, chỉ trong khoảnh khắc người không đầu này đã tới gần, một luồng gió đen đập vào mặt. Trường thương của hắn đâm tới Vương Lâm.
Giờ phút này Vương Lâm đã là nỏ mạnh hết đà nhưng cho dù như thế muốn giết hắn cũng tuyệt đối không đơn giản. Trong lúc nguy cấp, hai mắt Vương Lâm âm lãnh, mắt phải hắn lóe thanh quang. Lập tức thanh quang thuẫn biến ảo ra, che chắn phía trước.
"Ầm!" Mũi thương màu đỏ va chạm với thanh quang thuẫn. Trên thanh quang thuẫn vốn là có khe nứt, lúc này tuy không vỡ ra nhưng lại bị đẩy về phía sau mấy tấc.
Mà người không đầu kia bị đẩy lui ra sau ba bước, áo giáp toàn thân lóe hắc quang lại vọt tới.
Nhân cơ hội người này lui ra sau, Vương Lâm há mồm phun ra một vật.
Vật này là Thập Bát Địa Ngục Phong Tiên Ấn!
Không chút do dự, tay phải Vương Lâm hư không chộp một cái. Lập tức phía trên lòng bàn tay xuất hiện một mảnh tinh quang. Hắn hung hăng vung lên ném về phía trước. Đám tinh quang này giống như những ngôi sao dày đặc tràn ngập phía trước Vương Lâm. Đúng lúc này, Vương Lâm quát to:
- Rải đậu thành binh!
Vương Lâm vừa nói xong, những tinh quang này lập tức phát ra ánh sáng chói mắt. Từ trong Thập Bát Địa Ngục Phong Tiên Ấn bỗng vang lên từng tiếng thê lương. Một đám hồn bị nhốt không được luân hồi giãy dụa lao ra dung nhập đám tinh quang kia, phảng phất như là thực chất tản mát ra từng trận âm khí lượn lờ.
Càng thêm đáng sợ là hồn phách Hư Không Tử từ tầng thứ mười tám trong Thập Bát Địa Ngục Phong Tiên Ấn bước ra. Hai mắt hắn tỏa ra hồng quang điên cuồng, phát ra tiếng rít gào như thú hoang, sau khi lao ra xông thẳng đến người không đầu kia.
Mỗi lần thi triển phép "Rải đậu thành binh" này Vương Lâm đều bội phục mấy vị thiên tài. Có thể tự sáng chế ra loại thần thông vây khốn hồn người mình giết để dùng, khiến cho người ta không được luân hồi càng không thể tiêu tan trong thiên địa.
Loại thần thông này dĩ nhiên là đi ngược lại Thiên Đạo, mơ hồ có ý thay trời hành đạo. Lúc này sát hồn Hư Không Tử lao ra, lập tức sát khí long trời lở đất. Người không đầu kia so sánh với hắn có vẻ nhỏ bé không đáng kể. Hư Không Tử này mang theo oán hận mà chết lại trong Thiên Nhân nhất suy chết đi. Bản thân hắn là tu sĩ thần thông Toái Niết đại viên mãn, uy lực mạnh mẽ cực kỳ kinh người. Lúc này đây lao ra lập tức chém giết cùng người không đầu kia, cũng có vô số sát hồn trợ trận, gần như trong khoảnh khắc liền nghịch chuyển Càn Khôn.
Nhưng cái giá Vương Lâm phải trả cũng rất nặng. Tiên thuật của Tiên Đế Bạch Phàm, nhất là thuật "Rải đậu thành binh" này tiêu hao tiên lực không có nhiều trong cơ thể Vương Lâm. Nếu không phải có nguyên thần của Huyền Bảo Thượng nhân bổ sung, đến hôm nay chỉ sợ tiên lực trong cơ thể Vương Lâm đã sớm dùng hết.
Cho dù là có nguyên thần của Huyền Bảo Thượng nhân, Vương Lâm không ngừng dùng tiên lực cũng là có chút thiếu thốn. Nếu vẫn không tìm được nguyên thần Tiên nhân, sợ là không bao lâu thần thông của Bạch Phàm hắn rốt cuộc không thi triển được. Cũng chỉ có Hô Phong có thể thi triển nhưng uy lực so với dùng Tiên lực thi triển kém rất nhiều.
Thiên Vận Tử ở xa xa nhướn mày. Hắn không nghĩ tới cho dù tới lúc này Vương Lâm không ngờ còn có hậu chiêu. Ánh mắt hắn lộ ra lạnh như băng, tay phải bấm pháp quyết một lần nữa chỉ lên bầu trời.
Lúc này bốn phía hỗn độn đen trắng lập tức quay cuồng dữ dội, bỗng nhiên một đầu cự mãng thật lớn từ trong như tia chớp thò ra. Đầu cự mãng này có sừng, vảy tối đen trên mặt có một số ấn ký khiến cho nó tràn ngập dữ tợn và khí thế hung ác.
Một đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Vương Lâm, gào thét lên trực tiếp lao thẳng đến Vương Lâm.
Cũng không phải chỉ có một đầu cự mãng này xuất hiện, ở chỗ hỗn độn kia lại có một vật lao ra. Đây là một con kỳ lân màu đen bị hư thối một nửa, từng hồi khí tức hư thối tràn ngập. Nhưng hai mắt nó lóe ra hắc quang, sau khi xuất hiện rít gào nhằm phía Vương Lâm.
Sau khi kỳ lân xuất hiện, không ngờ từ trong hỗn độn lại xuất hiện năm người không đầu. Phảng phất trong hỗn độn này tồn tại vô số sinh linh.
Sau khi năm người không đầu này đi ra sau kỳ lân, lập tức vờn quanh Hư Không Tử không ngừng công kích.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, có ý muốn gọi phân hồn Thiên Vận Tử trong Thập Bát Địa Ngục đi ra. Nhưng lập tức nội tâm hắn khẽ động, nhìn chằm chằm Thiên Vận Tử ở xa xa, khóe miệng lộ ra cười lạnh.
Thiên Vận Tử này sử dụng thần thông huyễn hóa ra từng sinh linh dần dần đột kích, mục đích sợ là để cho Vương Lâm thả ra hai phân hồn của mình. Vương Lâm mặc kệ đoán đúng hay không, tóm lại thả phân hồn Thiên Vận Tử trước mặt bản thể khiến cho hắn có cảm giác không ổn.
Mắt thấy hắc mãng kia như thiểm điện tới gần, từng đợt máu tanh tràn ngập. Vương Lâm dứt khoát nhắm hai mắt, áo giáp trên thân thể trong phút chốc tản mát ra từng luồng ánh sáng đỏ đậm, Chu Tước màu trắng bỗng nhiên chuyển động từ trên áo giáp lao thẳng đến hắc mãng. Từng tiếng mãng kêu và thanh âm Chu Tước bất chợt vang lên.
Hai mắt Thiên Vận Tử chợt lóe lên, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười. Hắn chờ chính là trừ hai hồn phân thân ra, đúng là Chu Tước này. Trong khoảnh khắc Chu Tước xuất hiện, Thiên Vận Tử bỗng đứng dậy, bước về phía trước một bước.
Một bước này không ngờ Thiên Vận Tử tới gần phía trước Vương Lâm, không để ý tới Vương Lâm mà nâng tay phải lên vặn một cái về hướng Chu Tước màu trắng!
- Thiên Vận tứ linh của lão phu chỉ thiếu Chu Tước linh. Hôm nay nếu có thể thu thập đủ cũng là một chuyện vui!
Chu Tước màu trắng kêu vang, ngọn lửa ngập trời nhưng bàn tay to của Thiên Vận Tử trực tiếp xuyên thấu ngọn lửa chộp thẳng tới Chu Tước. Mãng xà đang đánh với Chu Tước, thân hình nhoáng một cái tránh khỏi Chu Tước nhằm hướng Vương Lâm.
Nó mở ra cái mồm kinh khủng muốn cắn nuốt Vương Lâm.
Trong lúc nguy cấp này, sắc mặt Vương Lâm mặc dù tái nhợt nhưng hai mắt không chút sợ hãi. Trên mi tâm hắn lập tức xuất hiện lốc xoáy, trong giây lát nguyên thần uể oải từ lốc xoáy mi tâm ló ra. Nguyên thần Thái Cổ Lôi Long vừa xuất hiện lập tức rít gào một tiếng!
- Triệu chủy!
Một tiếng rít này, nguyên thần Vương Lâm càng thêm uể oải. Nhưng lập tức theo tiếng rít của nguyên thần, mãng xà cắn nuốt tới gần lập tức kêu lên thảm thiết. Trong cơ thể màu đen của nó lập tức tràn ngập vô số điện quang hình cung. Ánh mắt mãng xà này lộ vẻ sợ hãi, bỏ qua cắn nuốt lùi về phía sau.
Đúng lúc này, hỗn độn ở ngoài trăm dặm cách Vương Lâm không ngờ nháy mắt quay cuồng. Từ ngoài truyền đến liên tiếp tiếng sấm "ầm ầm".
Cảnh tượng này cho dù là Thiên Vận Tử cũng ngẩn người ra. Theo tiếng sấm "ầm ầm" vang lên, gần như khoảnh khắc chỉ thấy từng đạo Thiên Lôi phá vỡ hết thảy chướng ngại ầm ầm xuyên thấu qua hỗn độn thẳng đến mãng xà kia.
Cũng không phải là một đạo mà là vô số mảnh lôi đình xuyên thấu đến. Trong chớp mắt toàn thân mãng xà màu đen bị lôi quang vờn quanh, thậm chí ngay cả Thiên Vận Tử đều bị vây ở bên trong. Trong tiếng sấm "ầm ầm" kia, mãng xà kêu lên thảm thiết, toàn thân sụp đổ. Hai mắt Thiên Vận Tử lộ sát khí, hắn không nghĩ tới Vương Lâm đến lúc này vẫn còn thần thông như vậy.
Tay phải Thiên Vận Tử không ngừng, bắt lấy Chu Tước màu trắng đồng thời thân hình hắn nhoáng lên một cái, tay trái nâng lên hung hăng vỗ hướng Vương Lâm.
- Ai cũng không thể nào cứu được ngươi!
Sáu lão già Chu Tước Thánh tông ở xa xa cơ hồ đều rống giận, muốn về cứu viện. Nhưng Cổ Ma Tháp Già mạnh mẽ, sáu người bọn họ vây công đều có chút lực không đủ. Cho dù là thêm người lửa khổng lồ cũng gần như liên tục bại lui. Lại có ba người không ngờ đã phun ra mấy ngụm máu tươi, vẻ mặt ảm đạm hiển nhiên là bị thương nặng.
Khoảng cách không xa nhưng muốn cứu lại quá khó khăn! Một chưởng này là một kích phải giết của Thiên Vận Tử. Khoảnh khắc một chưởng hạ xuống, mắt phải Vương Lâm lóe ra. Thanh quang thuẫn lại biến ảo nhưng vừa ngăn cản liền lập tức "ầm" sụp đổ. Cái khe ở giữa vỡ ra chia làm hai nửa bay về trong mắt phải Vương Lâm.
Mượn lực cản của Thanh quang thuẫn, tay phải Vương Lâm hư không chộp một cái. Lúc này hắn không thể đi cân nhắc thương thế, trong cơn đau nhức vạch ra một cái khe ở phía trước. Trong tay cầm Diệt Thần Mâu hung hăng đâm về phía trước va chạm với bàn tay Thiên Vận Tử.
"Ầm" Diệt Thần Mâu chấn động, hóa thành nhiều điểm tinh quang tiêu tan. Cũng không phải là Diệt Thần Mâu quá yếu mà là nó vốn do Vương Lâm biến ảo ra. Hơn nữa lúc này thương thế thân thể hắn quá nặng, như vậy không phát huy ra toàn bộ uy lực, dưới một vỗ của Thiên Vận Tử lập tức tiêu tan.
Ở xa xa, Thiên Vận Tử cũng khoanh chân đột nhiên mở hai mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm, tay phải nâng lên chỉ bầu trời. Lập tức hỗn độn đen trắng ở ngoài trăm dặm truyền lên những tiếng rít gào giận dữ. Hỗn độn kia quay cuồng, từ trong đi ra một người không đầu!
Người không đầu này thân hình cường tráng, tay phải cầm một thanh trường thương màu đỏ, thân thể thoạt nhìn tràn ngập một cỗ khí hung sát. Trong nháy mắt hắn xuất hiện từ trong cơ thể toát ra màn sương đen nồng đậm nhanh chóng vờn quanh, hóa thành một bộ áo giáp đen.
Người không đầu này không tiếng động xông về phía trước thẳng đến Vương Lâm. Khoảng cách hai bên không xa, chỉ trong khoảnh khắc người không đầu này đã tới gần, một luồng gió đen đập vào mặt. Trường thương của hắn đâm tới Vương Lâm.
Giờ phút này Vương Lâm đã là nỏ mạnh hết đà nhưng cho dù như thế muốn giết hắn cũng tuyệt đối không đơn giản. Trong lúc nguy cấp, hai mắt Vương Lâm âm lãnh, mắt phải hắn lóe thanh quang. Lập tức thanh quang thuẫn biến ảo ra, che chắn phía trước.
"Ầm!" Mũi thương màu đỏ va chạm với thanh quang thuẫn. Trên thanh quang thuẫn vốn là có khe nứt, lúc này tuy không vỡ ra nhưng lại bị đẩy về phía sau mấy tấc.
Mà người không đầu kia bị đẩy lui ra sau ba bước, áo giáp toàn thân lóe hắc quang lại vọt tới.
Nhân cơ hội người này lui ra sau, Vương Lâm há mồm phun ra một vật.
Vật này là Thập Bát Địa Ngục Phong Tiên Ấn!
Không chút do dự, tay phải Vương Lâm hư không chộp một cái. Lập tức phía trên lòng bàn tay xuất hiện một mảnh tinh quang. Hắn hung hăng vung lên ném về phía trước. Đám tinh quang này giống như những ngôi sao dày đặc tràn ngập phía trước Vương Lâm. Đúng lúc này, Vương Lâm quát to:
- Rải đậu thành binh!
Vương Lâm vừa nói xong, những tinh quang này lập tức phát ra ánh sáng chói mắt. Từ trong Thập Bát Địa Ngục Phong Tiên Ấn bỗng vang lên từng tiếng thê lương. Một đám hồn bị nhốt không được luân hồi giãy dụa lao ra dung nhập đám tinh quang kia, phảng phất như là thực chất tản mát ra từng trận âm khí lượn lờ.
Càng thêm đáng sợ là hồn phách Hư Không Tử từ tầng thứ mười tám trong Thập Bát Địa Ngục Phong Tiên Ấn bước ra. Hai mắt hắn tỏa ra hồng quang điên cuồng, phát ra tiếng rít gào như thú hoang, sau khi lao ra xông thẳng đến người không đầu kia.
Mỗi lần thi triển phép "Rải đậu thành binh" này Vương Lâm đều bội phục mấy vị thiên tài. Có thể tự sáng chế ra loại thần thông vây khốn hồn người mình giết để dùng, khiến cho người ta không được luân hồi càng không thể tiêu tan trong thiên địa.
Loại thần thông này dĩ nhiên là đi ngược lại Thiên Đạo, mơ hồ có ý thay trời hành đạo. Lúc này sát hồn Hư Không Tử lao ra, lập tức sát khí long trời lở đất. Người không đầu kia so sánh với hắn có vẻ nhỏ bé không đáng kể. Hư Không Tử này mang theo oán hận mà chết lại trong Thiên Nhân nhất suy chết đi. Bản thân hắn là tu sĩ thần thông Toái Niết đại viên mãn, uy lực mạnh mẽ cực kỳ kinh người. Lúc này đây lao ra lập tức chém giết cùng người không đầu kia, cũng có vô số sát hồn trợ trận, gần như trong khoảnh khắc liền nghịch chuyển Càn Khôn.
Nhưng cái giá Vương Lâm phải trả cũng rất nặng. Tiên thuật của Tiên Đế Bạch Phàm, nhất là thuật "Rải đậu thành binh" này tiêu hao tiên lực không có nhiều trong cơ thể Vương Lâm. Nếu không phải có nguyên thần của Huyền Bảo Thượng nhân bổ sung, đến hôm nay chỉ sợ tiên lực trong cơ thể Vương Lâm đã sớm dùng hết.
Cho dù là có nguyên thần của Huyền Bảo Thượng nhân, Vương Lâm không ngừng dùng tiên lực cũng là có chút thiếu thốn. Nếu vẫn không tìm được nguyên thần Tiên nhân, sợ là không bao lâu thần thông của Bạch Phàm hắn rốt cuộc không thi triển được. Cũng chỉ có Hô Phong có thể thi triển nhưng uy lực so với dùng Tiên lực thi triển kém rất nhiều.
Thiên Vận Tử ở xa xa nhướn mày. Hắn không nghĩ tới cho dù tới lúc này Vương Lâm không ngờ còn có hậu chiêu. Ánh mắt hắn lộ ra lạnh như băng, tay phải bấm pháp quyết một lần nữa chỉ lên bầu trời.
Lúc này bốn phía hỗn độn đen trắng lập tức quay cuồng dữ dội, bỗng nhiên một đầu cự mãng thật lớn từ trong như tia chớp thò ra. Đầu cự mãng này có sừng, vảy tối đen trên mặt có một số ấn ký khiến cho nó tràn ngập dữ tợn và khí thế hung ác.
Một đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Vương Lâm, gào thét lên trực tiếp lao thẳng đến Vương Lâm.
Cũng không phải chỉ có một đầu cự mãng này xuất hiện, ở chỗ hỗn độn kia lại có một vật lao ra. Đây là một con kỳ lân màu đen bị hư thối một nửa, từng hồi khí tức hư thối tràn ngập. Nhưng hai mắt nó lóe ra hắc quang, sau khi xuất hiện rít gào nhằm phía Vương Lâm.
Sau khi kỳ lân xuất hiện, không ngờ từ trong hỗn độn lại xuất hiện năm người không đầu. Phảng phất trong hỗn độn này tồn tại vô số sinh linh.
Sau khi năm người không đầu này đi ra sau kỳ lân, lập tức vờn quanh Hư Không Tử không ngừng công kích.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, có ý muốn gọi phân hồn Thiên Vận Tử trong Thập Bát Địa Ngục đi ra. Nhưng lập tức nội tâm hắn khẽ động, nhìn chằm chằm Thiên Vận Tử ở xa xa, khóe miệng lộ ra cười lạnh.
Thiên Vận Tử này sử dụng thần thông huyễn hóa ra từng sinh linh dần dần đột kích, mục đích sợ là để cho Vương Lâm thả ra hai phân hồn của mình. Vương Lâm mặc kệ đoán đúng hay không, tóm lại thả phân hồn Thiên Vận Tử trước mặt bản thể khiến cho hắn có cảm giác không ổn.
Mắt thấy hắc mãng kia như thiểm điện tới gần, từng đợt máu tanh tràn ngập. Vương Lâm dứt khoát nhắm hai mắt, áo giáp trên thân thể trong phút chốc tản mát ra từng luồng ánh sáng đỏ đậm, Chu Tước màu trắng bỗng nhiên chuyển động từ trên áo giáp lao thẳng đến hắc mãng. Từng tiếng mãng kêu và thanh âm Chu Tước bất chợt vang lên.
Hai mắt Thiên Vận Tử chợt lóe lên, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười. Hắn chờ chính là trừ hai hồn phân thân ra, đúng là Chu Tước này. Trong khoảnh khắc Chu Tước xuất hiện, Thiên Vận Tử bỗng đứng dậy, bước về phía trước một bước.
Một bước này không ngờ Thiên Vận Tử tới gần phía trước Vương Lâm, không để ý tới Vương Lâm mà nâng tay phải lên vặn một cái về hướng Chu Tước màu trắng!
- Thiên Vận tứ linh của lão phu chỉ thiếu Chu Tước linh. Hôm nay nếu có thể thu thập đủ cũng là một chuyện vui!
Chu Tước màu trắng kêu vang, ngọn lửa ngập trời nhưng bàn tay to của Thiên Vận Tử trực tiếp xuyên thấu ngọn lửa chộp thẳng tới Chu Tước. Mãng xà đang đánh với Chu Tước, thân hình nhoáng một cái tránh khỏi Chu Tước nhằm hướng Vương Lâm.
Nó mở ra cái mồm kinh khủng muốn cắn nuốt Vương Lâm.
Trong lúc nguy cấp này, sắc mặt Vương Lâm mặc dù tái nhợt nhưng hai mắt không chút sợ hãi. Trên mi tâm hắn lập tức xuất hiện lốc xoáy, trong giây lát nguyên thần uể oải từ lốc xoáy mi tâm ló ra. Nguyên thần Thái Cổ Lôi Long vừa xuất hiện lập tức rít gào một tiếng!
- Triệu chủy!
Một tiếng rít này, nguyên thần Vương Lâm càng thêm uể oải. Nhưng lập tức theo tiếng rít của nguyên thần, mãng xà cắn nuốt tới gần lập tức kêu lên thảm thiết. Trong cơ thể màu đen của nó lập tức tràn ngập vô số điện quang hình cung. Ánh mắt mãng xà này lộ vẻ sợ hãi, bỏ qua cắn nuốt lùi về phía sau.
Đúng lúc này, hỗn độn ở ngoài trăm dặm cách Vương Lâm không ngờ nháy mắt quay cuồng. Từ ngoài truyền đến liên tiếp tiếng sấm "ầm ầm".
Cảnh tượng này cho dù là Thiên Vận Tử cũng ngẩn người ra. Theo tiếng sấm "ầm ầm" vang lên, gần như khoảnh khắc chỉ thấy từng đạo Thiên Lôi phá vỡ hết thảy chướng ngại ầm ầm xuyên thấu qua hỗn độn thẳng đến mãng xà kia.
Cũng không phải là một đạo mà là vô số mảnh lôi đình xuyên thấu đến. Trong chớp mắt toàn thân mãng xà màu đen bị lôi quang vờn quanh, thậm chí ngay cả Thiên Vận Tử đều bị vây ở bên trong. Trong tiếng sấm "ầm ầm" kia, mãng xà kêu lên thảm thiết, toàn thân sụp đổ. Hai mắt Thiên Vận Tử lộ sát khí, hắn không nghĩ tới Vương Lâm đến lúc này vẫn còn thần thông như vậy.
Tay phải Thiên Vận Tử không ngừng, bắt lấy Chu Tước màu trắng đồng thời thân hình hắn nhoáng lên một cái, tay trái nâng lên hung hăng vỗ hướng Vương Lâm.
- Ai cũng không thể nào cứu được ngươi!
Sáu lão già Chu Tước Thánh tông ở xa xa cơ hồ đều rống giận, muốn về cứu viện. Nhưng Cổ Ma Tháp Già mạnh mẽ, sáu người bọn họ vây công đều có chút lực không đủ. Cho dù là thêm người lửa khổng lồ cũng gần như liên tục bại lui. Lại có ba người không ngờ đã phun ra mấy ngụm máu tươi, vẻ mặt ảm đạm hiển nhiên là bị thương nặng.
Khoảng cách không xa nhưng muốn cứu lại quá khó khăn! Một chưởng này là một kích phải giết của Thiên Vận Tử. Khoảnh khắc một chưởng hạ xuống, mắt phải Vương Lâm lóe ra. Thanh quang thuẫn lại biến ảo nhưng vừa ngăn cản liền lập tức "ầm" sụp đổ. Cái khe ở giữa vỡ ra chia làm hai nửa bay về trong mắt phải Vương Lâm.
Mượn lực cản của Thanh quang thuẫn, tay phải Vương Lâm hư không chộp một cái. Lúc này hắn không thể đi cân nhắc thương thế, trong cơn đau nhức vạch ra một cái khe ở phía trước. Trong tay cầm Diệt Thần Mâu hung hăng đâm về phía trước va chạm với bàn tay Thiên Vận Tử.
"Ầm" Diệt Thần Mâu chấn động, hóa thành nhiều điểm tinh quang tiêu tan. Cũng không phải là Diệt Thần Mâu quá yếu mà là nó vốn do Vương Lâm biến ảo ra. Hơn nữa lúc này thương thế thân thể hắn quá nặng, như vậy không phát huy ra toàn bộ uy lực, dưới một vỗ của Thiên Vận Tử lập tức tiêu tan.
Bình luận truyện