Tiên Nghịch
Chương 1416: Một trận chiến này
Tiếng nói của hắn vang vọng tới đỉnh điểm, bao phủ cả tám hướng, truyền vào trong Thần Tông, truyền tới tai gần vạn tu sĩ đang bố trí Cửu Diệt Lê Thiên Trận.
Gần một vạn tu sĩ này còn chưa hoàn thành bố trí trận pháp. Bọn họ vội vã nhận lệnh của Thần Tông, dùng tốc độ cực nhanh chạy tới đây bày trận nhưng Vương Lâm tới quá nhanh. Giờ phút này trận pháp mới chỉ bố trí được chưa đủ ba phần!
Câu " Cấu kết giới ngoại! Bán chủ cầu vinh!!" của Vương Lâm mang theo uy áp không thể nghi ngờ khiến cho ngàn vạn tu sĩ này trầm mặc.
Tiếng nói này đồng thời truyền khắp tinh không, lúc này bị tất cả các tu sĩ đại thần thông trong tứ đại tinh vực nghe rõ ràng!
-Theo sự ủy thác của chủ nhân phong giới, thay mặt giết kẻ nô bộc này!
Những người đến từ khắp nơi trong tứ đại tinh vực trong nháy mắt khi nghe thấy câu nói này đều biến sắc.
-Nói năng bậy bạ. Cửu Diệt Lê Thiên Trận, giết chết tên gian tế của chưởng tôn này cho ta!
Tiếng nói bén nhọn của Thủy Đạo Tử đột nhiên ầm ầm truyền ra từ trong Thần Tông, giống như một thanh kiếm sắc phá tan thiên địa, lao thẳng vào tâm thần Vương Lâm.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, hừ lạnh một tiếng. Tiếng hừ lạnh này vang vọng, lập tức đánh tan tiếng nói như vừa biến thành kiếm sắc của Thủy Đạo Tử. Đồng thời hắn điểm lên mi tâm một cái. Một đạo huyết quang lóe lên rồi biến mất, không ai phát hiện ra. Vương Lâm lại bước từng bước về phía trước, tiến về Thần Tông!
Hắn tiến về phía đỉnh cao của Vân Hải tinh vực, chiến đấu với Thủy Đạo Tử đã đạt tới bước thứ ba!
Phía sau hắn, hàn băng mấy vạn trượng tỏa ra ngập trời kia tràn ngập bốn phía. Vô số sương mù bị đóng băng, từ xa nhìn lại vô cùng kinh người! Sương mù bị đóng băng kia còn tỏa ra sát khí kinh thiên động địa!
Sát khí này từ trong sương mù lan ra, từ trong cơ thể Vương Lâm lan ra, dung hợp lại tạo thành một tia sát lục bổn nguyên! Chính vì tia sát lục bổn nguyên này xuất hiện khiến cho Vương Lâm lúc này trông như một sát tiên!
Một tia sát lục bổn nguyên này vừa xuất hiện liền khiến cho tất cả tu sĩ bước thứ ba trong tứ đại tinh vực chấn động! Nhất là Thủy Đạo Tử kia. Hắn giờ phút này khoanh chân ngồi trên một đỉnh núi trên tu chân tinh của Thần Tông. Trong nháy mắt khi cảm nhận được một tia sát lục bổn nguyên này, sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm như nước, trong mắt còn hiện lên vẻ không thể tin nổi.
-Lại có thêm một đạo bổn nguyên. Hắn năm đó vốn đã có không ít bổn nguyên, hôm nay không ngờ lại nhiều thêm một đạo! Nhưng đây lại là sát lục bổn nguyên, đây chính là bổn nguyên mà chủ nhân phong giới năm xưa cũng không thể nghiên cứu ra. Nhưng thế thì đã sao.
Thần sắc Thủy Đạo Tử dữ tợn, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Trong tay hắn đang nắm chặt một cái chuông màu vàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nở nụ cười lạnh.
Vương Lâm bước về phía trước nửa bước liền khiến cho chiến ý của gần vạn tu sĩ trong Cửu Diệt Lê Thiên Trận bị áp chế, thần sắc đồng loạt biến đổi, lui lại phía sau! Bọn họ không thể không lui. Một bước này của Vương Lâm giống như đạp lên tâm thần của bọn họ, giống như tiếng tim đập của bọn họ!
Do vậy mà từng bước hắn hạ xuống đều khiến cho thân thể của gần một vạn tu sĩ này ầm ầm chấn động, lồng ngực vang lên tiếng động trầm trầm, nguyên lực trong cơ thể không tự chủ được mà nhanh chóng vận chuyển. Dường như nếu không vận chuyển, không lùi lại phía sau thì dưới những bước chân của Vương Lâm, thân thể và nguyên thần của bọn họ sẽ bị dẫm nát!
Dường như Vương Lâm đứng trước mặt bọn họ lúc này đã không còn là một tu sĩ mà là một ma thần từ viễn cổ trở về!
Sát tiên ma thần!
Cảnh tượng này, những sự chuẩn bị này trong mắt Vương Lâm khiến hắn cảm thấy như chuyện mới xảy ra hôm qua. Dường như hôm nay hắn lại trở về trên tinh cầu hoang dã trong Vân Hải tinh vực, lấy hồn phách của Thiên Vận Tử tính hết thiên cơ, tiến hành một loạt chuẩn bị, dưới thiên uy của Thủy Đạo Tử, giãy dụa cầu sống!
Nhưng hôm nay mọi chuyện đã hoàn toàn nghịch chuyển. Giờ phút này Vương Lâm đã trở thành thiên uy, còn lúc này Thủy Đạo Tử lại trở thành người muốn giãy dụa cầu sống!
-Cừu oán của Vương Lâm ta và Thủy Đạo Tử không có quan hệ tới các ngươi, còn không lui ra!
Vương Lâm bước từng bước về phía trước. Mỗi bước đi của hắn đều khiến cho gần vạn tu sĩ lùi lại mấy bước. Lực lượng của một người, trong sương mù mấy vạn trượng đóng băng tất thảy, trong sự tàn phá của sát lục bổn nguyên lại có thể bức lui gần vạn người.
-Giết.
-Không thể để người này bước vào Thần Tông!
-Thần Tông có lệnh, thề chết ngăn cản! Tu sĩ Vân Hải tinh vực chúng ta đều không sợ chết!
Sắc mặt gần vạn tu sĩ này tái nhợt, không ngừng lùi lại phía sau, tới khi không còn chỗ nào để lùi nữa. Phía sau bọn họ chính là Thần Tông, là thánh địa cả đời tu đạo của bọn họ!
Mấy vạn năm qua, vị trí của Thần Tông đủ để hết thảy tu sĩ Vân Hải tinh vực sùng kính, thề chết bảo vệ!
Mục đích Thủy Đạo Tử chính là muốn cho bọn họ chết! Để cho bọn họ chết trong tay Vương Lâm, lấy cái chết của bọn họ gây nên phẫn nộ của tu sĩ Vân Hải tinh vực đối với Vương Lâm, phẫn nộ của tam đại tinh vực còn lại!
Hắn muốn lấy cái chết của bọn họ, trước khi giới ngoại xâm lấn, phối hợp với giới ngoại để lập đại công!
Trong sự bức bách của nỗi sợ hãi và cả niềm vinh quang, gần một vạn tu sĩ Vân Hải tinh vực thể hiện ra tôn nghiêm của tu sĩ giới nội. Bọn họ đè nén nỗi sợ hãi, lựa chọn cái chết vinh quang!
-Vì vinh quang của Vân Hải tinh vực!
-Vì vinh quang của Vân Hải tinh vực!
-Vì vinh quang của Vân Hải tinh vực!
Tiếng kêu như sóng triều tràn tới. Gần một vạn tu sĩ này phát ra tiếng kêu mang theo toàn bộ sinh mạng. Đây là lời thề bảo vệ Thần Tông của bọn họ, lời thề bảo vệ cho danh tiếng của Vân Hải tinh vực!
Tiếng kêu này có thể khiến cho tất cả những người nghe thấy chấn động tâm thần, sinh ra một loại run rẩy trong tận linh hồn!
Dưới tiếng kêu vinh quang này, gần một vạn tu sĩ dường như trở nên điên cuồng, không lui lại nữa mà đồng loạt lao lên, ầm ầm vận chuyển Cửu Diệt Lê Thiên Trận còn chưa hoàn thành kia, lấy huyết nhục điều khiển, lấy ý chí tuyệt đối không khuất phục để bảo vệ vinh quang của Thần Tông!
Thật đáng buồn nhưng cũng thật đáng kính!
Vương Lâm biến sắc. hắn nhìn những tu sĩ Vân Hải tinh vực đang ầm ầm xông lên này, có người năm xưa hắn đã từng gặp, nhưng cũng có rất nhiều người xa lạ!
Những tu sĩ này tu vi cao thấp không giống nhau Bọn họ không có cùng ý cảnh, tới từ những tông phái khác nhau. Nhưng bọn họ có huyết mạch của Vân Hải tinh vực, có niềm tin như nhau để cùng theo đuổi. Bọn họ là tu sĩ Vân Hải thấy chết không sờn!
Bọn họ không phải bảo vệ Thủy Đạo Tử mà là Thần Tông!
Bọn họ không biết sự âm độc của Thủy Đạo Tử. Bọn họ chỉ biết là Thần Tông, có mệnh lệnh, tuyệt đối không được để Vương Lâm bước vào nửa bước!
Vinh quang của Vân Hải!
Đó là vinh quang của tất cả tu sĩ Vân Hải tinh vực ở nơi này!
Dưới vinh quang này, cho dù là tu sĩ bước thứ ba, cho dù là Vương Lâm cũng không thể không lùi lại! Hắn có lẽ có thể phất tay một cái dùng hư hóa giết người. Nhưng giờ phút này làm sao hắn có thể ra tay nổi!
Dưới cảm giác vinh quang này, gần một vạn tu sĩ càng trở nên điên cuồng, nhanh chóng vọt tới. Vương Lâm lại lui lại phía sau. Hắn nhìn khuôn mặt đám người này, giống như là năm đó ở Thất Thải Giới lần đầu tiên hắn thấy được tiên nhân trong Phong Giới Đại Trận không để ý tới sinh tử mà bảo vệ đại trận, linh hồn bất khuất!
Trong giờ khắc này, tất cả thần thức của các tu sĩ có đại thần thông đến từ bốn đại tinh vực, còn có một vài hạng người vô cùng hiếm thấy toàn bộ đều chứng kiến được cảnh tượng này, nghe được âm thanh mang theo tính mạng đến từ Vân Hải tinh vực.
Âm thanh này khiến cho lòng người phấn chấn, khiến cho ba đại tinh vực còn lại trong giới nội cũng bộc phát ra ý niệm vinh quang như vậy!
Đây đâu phải là Thủy Đạo Tử mượn cơ hội phá hủy tâm trí của tu sĩ giới nội, nhiễu loạn việc chuẩn bị cho chiến tranh. Việc này không ngờ đã trở thành hành động kích thích tất cả tu sĩ giới nội bảo vệ giới nội, bảo vệ quê hương trong cuộc chiến vinh quang này!
Cảnh tượng này dù là Thủy Đạo Tử cũng phải trợn mắt há mồm. Hắn làm sao có thể ngờ được lại mọi chuyện lại biến hóa tới mức này! Hắn đã xem thường tu sĩ Vân Hải tinh vực, xem thường vinh quang của Vân Hải tinh vực rồi!
-Thủy Đạo Tử, ngươi thật là đáng chết!
Vương Lâm trong lúc lui lại phía sau, sát khí trong mắt tỏa ra ngập trời. Chân phải hắn sững lại, cả người liền tiến về phía trước, tay phải giơ lên điểm ra một chỉ. Một chỉ này hắn không tiếc hao tổn nguyên lực bản thân, không tiếc dùng tới cực hạn của bản thân, trong miệng truyền ra một tiếng gầm phẫn nộ!
Tiếng gầm này không phải hướng về gần vạn tu sĩ này mà hướng về kẻ đứng sau muốn họ bồi táng - Thủy Đạo Tử.
-Định thân thuật, định!
Trong tiếng ầm vang, thiên địa chấn động, tinh không run rẩy. Động tác của tất cả tu sĩ, tất cả sự vận chuyển của tinh không, tất cả sự đổi thay trong thiên địa, còn có tất cả chuyển động của trận pháp, toàn bộ trong tích tắc này đều bị ngừng lại!
Không chỉ thân thể bọn họ dừng lại mà còn có cả thần niệm. Đối mặt với vinh quang của Vân Hải tinh vực, Định thân thuật của Vương Lâm xảy ra biến hóa kỳ dị!
Loại biến hóa này là do nguyên nhân gần vạn tu sĩ này, là bởi vì Vương Lâm không muốn giết người, dùng một phương thức mà Vương Lâm không biết, nhưng mơ hồ hiểu ra, từ Định thân thuật trở thành Định thần thuật!
Chẳng qua thần này thậm chí có thể định thần của cả trời cao!
Thần này không phải là thần linh, không phải là thần thức mà là một ý chí, một ý nghĩ vinh quang. Ý nghĩ này ở trong thiên địa ngoài chữ thần ra thì cũng không còn cách nào để gọi nữa!
Trước đây Vương Lâm không có luồng thần này. Hoặc có thể nói là thần này không tồn tại trong lòng hắn nhiều lắm. Nhưng lúc này khi nhìn thấy gần vạn tu sĩ bộc phát ra lực lượng, hắn mơ hồ hiểu ra.
Một tiếng định thân, một tiếng định thần! Thiên địa cũng dừng lại, tất cả đều đình chỉ! chỉ có luồng ý chí vinh quang kia là còn tồn tại trong tinh không, vô biên vô tận!
Trong nháy mắt khi gần vạn tu sĩ bị định thần, Vương Lâm vung tay áo tiến về phía trước. Nơi hắn đi qua, toàn bộ tu sĩ liền dung nhập vào trong thiên địa, bị Vương Lâm mạnh mẽ dời đi nhưng không tổn thương nửa điểm tới bọn họ!
Bọn họ đáng được kính trọng!
Thiên địa ầm vang. Vương Lâm có thể dời gần vạn tu sĩ này nhưng không thể dời đi vinh quang đang tràn ngập trong thiên địa. Từng bước tiến lên, trong vinh quang này, thân ảnh Vương Lâm đi thẳng tới tu chân tinh của Thần Tông, nơi Thủy Đạo Tử đang khoanh chân ngồi!
-Thủy Đạo Tử, ngươi có dám cùng ta đường đường chính chính đánh một trận!
Tu chân tinh của Thần Tông, ầm ầm chấn động, mặt đất sụp đổ. Vô số khe nứt lập tức bị xé mở. Thân thể Vương Lâm đạp lên tầng cương phong của tu chân tinh này, xuất hiện trong bầu trời của tu chân tinh!
Hắn xuất hiện khiến cho sương giá mấy vạn trượng phía sau hắn vang lên những tiếng răng rắc. Bầu trời hôm nay dường như bị đóng băng khuếch tán về bốn phía, bao trùm cả mặt đất. Những nơi hắn đi qua, ngàn dặm băng sương hiện ra!
Dưới sự băng hàn này, ánh mắt Vương Lâm nhìn về năm ngọn núi phía xa xa, nơi Thủy Đạo Tử đang khoanh chân ngồi!
-Thằng nhãi Vương Lâm!
Tiếng nói sắc bén của Thủy Đạo Tử xuyên thấu thiên địa!
-Ngươi xem bọn hắn là ai!
Thần sắc Thủy Đạo Tử dữ tợn, chỉ một ngón tay lên bầu trời. Thiên địa ầm ầm, chợt thấy trong hư vô giữa Vương Lâm và Thủy Đạo Tử xuất hiện những khu vặn vẹo, sau đó hiện ra một đám hình ảnh hư ảo!
Trong hình ảnh này, đám người của Quy Nguyên Tông bị mấy tu sĩ mặc hắc y vây quanh, đang ở trong một vùng đất bằng phẳng, phía trên là một ngọn núi khổng lồ phát ra ánh sáng chói mắt, giống như lúc nào cũng có thể nện xuống, hoàn toàn hủy diệt đám người trên mặt đất!
-Bọn họ vì ngươi mà chết. Ta muốn xem đạo tâm của ngươi có xuất hiện sơ hở gì không!
Thủy Đạo Tử cười điên cuồng, đứng lên liền vung mạnh tay phải về phía trước.
-Ngươi xứng sao.
Thần sắc Vương Lâm bình thản, giống như đã dự đoán hết thảy mọi chuyện.
Thủy Đạo Tử sửng sốt, đột nhiên biến cố xảy ra.
Gần một vạn tu sĩ này còn chưa hoàn thành bố trí trận pháp. Bọn họ vội vã nhận lệnh của Thần Tông, dùng tốc độ cực nhanh chạy tới đây bày trận nhưng Vương Lâm tới quá nhanh. Giờ phút này trận pháp mới chỉ bố trí được chưa đủ ba phần!
Câu " Cấu kết giới ngoại! Bán chủ cầu vinh!!" của Vương Lâm mang theo uy áp không thể nghi ngờ khiến cho ngàn vạn tu sĩ này trầm mặc.
Tiếng nói này đồng thời truyền khắp tinh không, lúc này bị tất cả các tu sĩ đại thần thông trong tứ đại tinh vực nghe rõ ràng!
-Theo sự ủy thác của chủ nhân phong giới, thay mặt giết kẻ nô bộc này!
Những người đến từ khắp nơi trong tứ đại tinh vực trong nháy mắt khi nghe thấy câu nói này đều biến sắc.
-Nói năng bậy bạ. Cửu Diệt Lê Thiên Trận, giết chết tên gian tế của chưởng tôn này cho ta!
Tiếng nói bén nhọn của Thủy Đạo Tử đột nhiên ầm ầm truyền ra từ trong Thần Tông, giống như một thanh kiếm sắc phá tan thiên địa, lao thẳng vào tâm thần Vương Lâm.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, hừ lạnh một tiếng. Tiếng hừ lạnh này vang vọng, lập tức đánh tan tiếng nói như vừa biến thành kiếm sắc của Thủy Đạo Tử. Đồng thời hắn điểm lên mi tâm một cái. Một đạo huyết quang lóe lên rồi biến mất, không ai phát hiện ra. Vương Lâm lại bước từng bước về phía trước, tiến về Thần Tông!
Hắn tiến về phía đỉnh cao của Vân Hải tinh vực, chiến đấu với Thủy Đạo Tử đã đạt tới bước thứ ba!
Phía sau hắn, hàn băng mấy vạn trượng tỏa ra ngập trời kia tràn ngập bốn phía. Vô số sương mù bị đóng băng, từ xa nhìn lại vô cùng kinh người! Sương mù bị đóng băng kia còn tỏa ra sát khí kinh thiên động địa!
Sát khí này từ trong sương mù lan ra, từ trong cơ thể Vương Lâm lan ra, dung hợp lại tạo thành một tia sát lục bổn nguyên! Chính vì tia sát lục bổn nguyên này xuất hiện khiến cho Vương Lâm lúc này trông như một sát tiên!
Một tia sát lục bổn nguyên này vừa xuất hiện liền khiến cho tất cả tu sĩ bước thứ ba trong tứ đại tinh vực chấn động! Nhất là Thủy Đạo Tử kia. Hắn giờ phút này khoanh chân ngồi trên một đỉnh núi trên tu chân tinh của Thần Tông. Trong nháy mắt khi cảm nhận được một tia sát lục bổn nguyên này, sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm như nước, trong mắt còn hiện lên vẻ không thể tin nổi.
-Lại có thêm một đạo bổn nguyên. Hắn năm đó vốn đã có không ít bổn nguyên, hôm nay không ngờ lại nhiều thêm một đạo! Nhưng đây lại là sát lục bổn nguyên, đây chính là bổn nguyên mà chủ nhân phong giới năm xưa cũng không thể nghiên cứu ra. Nhưng thế thì đã sao.
Thần sắc Thủy Đạo Tử dữ tợn, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng. Trong tay hắn đang nắm chặt một cái chuông màu vàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nở nụ cười lạnh.
Vương Lâm bước về phía trước nửa bước liền khiến cho chiến ý của gần vạn tu sĩ trong Cửu Diệt Lê Thiên Trận bị áp chế, thần sắc đồng loạt biến đổi, lui lại phía sau! Bọn họ không thể không lui. Một bước này của Vương Lâm giống như đạp lên tâm thần của bọn họ, giống như tiếng tim đập của bọn họ!
Do vậy mà từng bước hắn hạ xuống đều khiến cho thân thể của gần một vạn tu sĩ này ầm ầm chấn động, lồng ngực vang lên tiếng động trầm trầm, nguyên lực trong cơ thể không tự chủ được mà nhanh chóng vận chuyển. Dường như nếu không vận chuyển, không lùi lại phía sau thì dưới những bước chân của Vương Lâm, thân thể và nguyên thần của bọn họ sẽ bị dẫm nát!
Dường như Vương Lâm đứng trước mặt bọn họ lúc này đã không còn là một tu sĩ mà là một ma thần từ viễn cổ trở về!
Sát tiên ma thần!
Cảnh tượng này, những sự chuẩn bị này trong mắt Vương Lâm khiến hắn cảm thấy như chuyện mới xảy ra hôm qua. Dường như hôm nay hắn lại trở về trên tinh cầu hoang dã trong Vân Hải tinh vực, lấy hồn phách của Thiên Vận Tử tính hết thiên cơ, tiến hành một loạt chuẩn bị, dưới thiên uy của Thủy Đạo Tử, giãy dụa cầu sống!
Nhưng hôm nay mọi chuyện đã hoàn toàn nghịch chuyển. Giờ phút này Vương Lâm đã trở thành thiên uy, còn lúc này Thủy Đạo Tử lại trở thành người muốn giãy dụa cầu sống!
-Cừu oán của Vương Lâm ta và Thủy Đạo Tử không có quan hệ tới các ngươi, còn không lui ra!
Vương Lâm bước từng bước về phía trước. Mỗi bước đi của hắn đều khiến cho gần vạn tu sĩ lùi lại mấy bước. Lực lượng của một người, trong sương mù mấy vạn trượng đóng băng tất thảy, trong sự tàn phá của sát lục bổn nguyên lại có thể bức lui gần vạn người.
-Giết.
-Không thể để người này bước vào Thần Tông!
-Thần Tông có lệnh, thề chết ngăn cản! Tu sĩ Vân Hải tinh vực chúng ta đều không sợ chết!
Sắc mặt gần vạn tu sĩ này tái nhợt, không ngừng lùi lại phía sau, tới khi không còn chỗ nào để lùi nữa. Phía sau bọn họ chính là Thần Tông, là thánh địa cả đời tu đạo của bọn họ!
Mấy vạn năm qua, vị trí của Thần Tông đủ để hết thảy tu sĩ Vân Hải tinh vực sùng kính, thề chết bảo vệ!
Mục đích Thủy Đạo Tử chính là muốn cho bọn họ chết! Để cho bọn họ chết trong tay Vương Lâm, lấy cái chết của bọn họ gây nên phẫn nộ của tu sĩ Vân Hải tinh vực đối với Vương Lâm, phẫn nộ của tam đại tinh vực còn lại!
Hắn muốn lấy cái chết của bọn họ, trước khi giới ngoại xâm lấn, phối hợp với giới ngoại để lập đại công!
Trong sự bức bách của nỗi sợ hãi và cả niềm vinh quang, gần một vạn tu sĩ Vân Hải tinh vực thể hiện ra tôn nghiêm của tu sĩ giới nội. Bọn họ đè nén nỗi sợ hãi, lựa chọn cái chết vinh quang!
-Vì vinh quang của Vân Hải tinh vực!
-Vì vinh quang của Vân Hải tinh vực!
-Vì vinh quang của Vân Hải tinh vực!
Tiếng kêu như sóng triều tràn tới. Gần một vạn tu sĩ này phát ra tiếng kêu mang theo toàn bộ sinh mạng. Đây là lời thề bảo vệ Thần Tông của bọn họ, lời thề bảo vệ cho danh tiếng của Vân Hải tinh vực!
Tiếng kêu này có thể khiến cho tất cả những người nghe thấy chấn động tâm thần, sinh ra một loại run rẩy trong tận linh hồn!
Dưới tiếng kêu vinh quang này, gần một vạn tu sĩ dường như trở nên điên cuồng, không lui lại nữa mà đồng loạt lao lên, ầm ầm vận chuyển Cửu Diệt Lê Thiên Trận còn chưa hoàn thành kia, lấy huyết nhục điều khiển, lấy ý chí tuyệt đối không khuất phục để bảo vệ vinh quang của Thần Tông!
Thật đáng buồn nhưng cũng thật đáng kính!
Vương Lâm biến sắc. hắn nhìn những tu sĩ Vân Hải tinh vực đang ầm ầm xông lên này, có người năm xưa hắn đã từng gặp, nhưng cũng có rất nhiều người xa lạ!
Những tu sĩ này tu vi cao thấp không giống nhau Bọn họ không có cùng ý cảnh, tới từ những tông phái khác nhau. Nhưng bọn họ có huyết mạch của Vân Hải tinh vực, có niềm tin như nhau để cùng theo đuổi. Bọn họ là tu sĩ Vân Hải thấy chết không sờn!
Bọn họ không phải bảo vệ Thủy Đạo Tử mà là Thần Tông!
Bọn họ không biết sự âm độc của Thủy Đạo Tử. Bọn họ chỉ biết là Thần Tông, có mệnh lệnh, tuyệt đối không được để Vương Lâm bước vào nửa bước!
Vinh quang của Vân Hải!
Đó là vinh quang của tất cả tu sĩ Vân Hải tinh vực ở nơi này!
Dưới vinh quang này, cho dù là tu sĩ bước thứ ba, cho dù là Vương Lâm cũng không thể không lùi lại! Hắn có lẽ có thể phất tay một cái dùng hư hóa giết người. Nhưng giờ phút này làm sao hắn có thể ra tay nổi!
Dưới cảm giác vinh quang này, gần một vạn tu sĩ càng trở nên điên cuồng, nhanh chóng vọt tới. Vương Lâm lại lui lại phía sau. Hắn nhìn khuôn mặt đám người này, giống như là năm đó ở Thất Thải Giới lần đầu tiên hắn thấy được tiên nhân trong Phong Giới Đại Trận không để ý tới sinh tử mà bảo vệ đại trận, linh hồn bất khuất!
Trong giờ khắc này, tất cả thần thức của các tu sĩ có đại thần thông đến từ bốn đại tinh vực, còn có một vài hạng người vô cùng hiếm thấy toàn bộ đều chứng kiến được cảnh tượng này, nghe được âm thanh mang theo tính mạng đến từ Vân Hải tinh vực.
Âm thanh này khiến cho lòng người phấn chấn, khiến cho ba đại tinh vực còn lại trong giới nội cũng bộc phát ra ý niệm vinh quang như vậy!
Đây đâu phải là Thủy Đạo Tử mượn cơ hội phá hủy tâm trí của tu sĩ giới nội, nhiễu loạn việc chuẩn bị cho chiến tranh. Việc này không ngờ đã trở thành hành động kích thích tất cả tu sĩ giới nội bảo vệ giới nội, bảo vệ quê hương trong cuộc chiến vinh quang này!
Cảnh tượng này dù là Thủy Đạo Tử cũng phải trợn mắt há mồm. Hắn làm sao có thể ngờ được lại mọi chuyện lại biến hóa tới mức này! Hắn đã xem thường tu sĩ Vân Hải tinh vực, xem thường vinh quang của Vân Hải tinh vực rồi!
-Thủy Đạo Tử, ngươi thật là đáng chết!
Vương Lâm trong lúc lui lại phía sau, sát khí trong mắt tỏa ra ngập trời. Chân phải hắn sững lại, cả người liền tiến về phía trước, tay phải giơ lên điểm ra một chỉ. Một chỉ này hắn không tiếc hao tổn nguyên lực bản thân, không tiếc dùng tới cực hạn của bản thân, trong miệng truyền ra một tiếng gầm phẫn nộ!
Tiếng gầm này không phải hướng về gần vạn tu sĩ này mà hướng về kẻ đứng sau muốn họ bồi táng - Thủy Đạo Tử.
-Định thân thuật, định!
Trong tiếng ầm vang, thiên địa chấn động, tinh không run rẩy. Động tác của tất cả tu sĩ, tất cả sự vận chuyển của tinh không, tất cả sự đổi thay trong thiên địa, còn có tất cả chuyển động của trận pháp, toàn bộ trong tích tắc này đều bị ngừng lại!
Không chỉ thân thể bọn họ dừng lại mà còn có cả thần niệm. Đối mặt với vinh quang của Vân Hải tinh vực, Định thân thuật của Vương Lâm xảy ra biến hóa kỳ dị!
Loại biến hóa này là do nguyên nhân gần vạn tu sĩ này, là bởi vì Vương Lâm không muốn giết người, dùng một phương thức mà Vương Lâm không biết, nhưng mơ hồ hiểu ra, từ Định thân thuật trở thành Định thần thuật!
Chẳng qua thần này thậm chí có thể định thần của cả trời cao!
Thần này không phải là thần linh, không phải là thần thức mà là một ý chí, một ý nghĩ vinh quang. Ý nghĩ này ở trong thiên địa ngoài chữ thần ra thì cũng không còn cách nào để gọi nữa!
Trước đây Vương Lâm không có luồng thần này. Hoặc có thể nói là thần này không tồn tại trong lòng hắn nhiều lắm. Nhưng lúc này khi nhìn thấy gần vạn tu sĩ bộc phát ra lực lượng, hắn mơ hồ hiểu ra.
Một tiếng định thân, một tiếng định thần! Thiên địa cũng dừng lại, tất cả đều đình chỉ! chỉ có luồng ý chí vinh quang kia là còn tồn tại trong tinh không, vô biên vô tận!
Trong nháy mắt khi gần vạn tu sĩ bị định thần, Vương Lâm vung tay áo tiến về phía trước. Nơi hắn đi qua, toàn bộ tu sĩ liền dung nhập vào trong thiên địa, bị Vương Lâm mạnh mẽ dời đi nhưng không tổn thương nửa điểm tới bọn họ!
Bọn họ đáng được kính trọng!
Thiên địa ầm vang. Vương Lâm có thể dời gần vạn tu sĩ này nhưng không thể dời đi vinh quang đang tràn ngập trong thiên địa. Từng bước tiến lên, trong vinh quang này, thân ảnh Vương Lâm đi thẳng tới tu chân tinh của Thần Tông, nơi Thủy Đạo Tử đang khoanh chân ngồi!
-Thủy Đạo Tử, ngươi có dám cùng ta đường đường chính chính đánh một trận!
Tu chân tinh của Thần Tông, ầm ầm chấn động, mặt đất sụp đổ. Vô số khe nứt lập tức bị xé mở. Thân thể Vương Lâm đạp lên tầng cương phong của tu chân tinh này, xuất hiện trong bầu trời của tu chân tinh!
Hắn xuất hiện khiến cho sương giá mấy vạn trượng phía sau hắn vang lên những tiếng răng rắc. Bầu trời hôm nay dường như bị đóng băng khuếch tán về bốn phía, bao trùm cả mặt đất. Những nơi hắn đi qua, ngàn dặm băng sương hiện ra!
Dưới sự băng hàn này, ánh mắt Vương Lâm nhìn về năm ngọn núi phía xa xa, nơi Thủy Đạo Tử đang khoanh chân ngồi!
-Thằng nhãi Vương Lâm!
Tiếng nói sắc bén của Thủy Đạo Tử xuyên thấu thiên địa!
-Ngươi xem bọn hắn là ai!
Thần sắc Thủy Đạo Tử dữ tợn, chỉ một ngón tay lên bầu trời. Thiên địa ầm ầm, chợt thấy trong hư vô giữa Vương Lâm và Thủy Đạo Tử xuất hiện những khu vặn vẹo, sau đó hiện ra một đám hình ảnh hư ảo!
Trong hình ảnh này, đám người của Quy Nguyên Tông bị mấy tu sĩ mặc hắc y vây quanh, đang ở trong một vùng đất bằng phẳng, phía trên là một ngọn núi khổng lồ phát ra ánh sáng chói mắt, giống như lúc nào cũng có thể nện xuống, hoàn toàn hủy diệt đám người trên mặt đất!
-Bọn họ vì ngươi mà chết. Ta muốn xem đạo tâm của ngươi có xuất hiện sơ hở gì không!
Thủy Đạo Tử cười điên cuồng, đứng lên liền vung mạnh tay phải về phía trước.
-Ngươi xứng sao.
Thần sắc Vương Lâm bình thản, giống như đã dự đoán hết thảy mọi chuyện.
Thủy Đạo Tử sửng sốt, đột nhiên biến cố xảy ra.
Bình luận truyện