Tiên Nghịch
Chương 1475: Chu Tước Tinh
Tinh không vô cùng yên tĩnh như một vùng biển đen kịt, không có chút sóng gió đang say ngủ. Những điểm tinh quang giống như đôi mắt chớp chớp, làm trái tim người xa quê thêm nhung nhớ.
Nhất là những người đã không còn người thân, đôi mắt xa xa kia lại càng trở nên mơ hồ, hóa thành sự bi thương và tưởng niệm, đọng lại thật sâu trong lòng không tiêu tan, trở thành một tiếng than thầm.
Tu sĩ cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cũng có cảm giác nhớ nhung và không đành lòng.
- Bọn họ bắt nạt ta. Ngươi trừng phạt nhẹ quá. Ta muốn biến Hứa Lập Quốc kia thành con heo con, không đúng, biến thành lá cây, sau đó để ta giẫm đạp. Ta muốn giẫm chết hắn! Còn cả tên Lưu Kim Bưu kia. Hắn không ngờ cũng có gan gạt ta. Hừ hừ, lừa gạt bổn vương kết quả sẽ rất bi thảm. Cho hắn làm nô lệ ngàn năm đã là rất nhẹ rồi. Ngươi cũng biến hắn thành lá cây để ta dày xéo. Ta muốn giẫm chết hắn.
Người điên đi phía sau Vương Lâm, bắt đầu nói lảm nhảm.
Thấy ánh mắt Vương Lâm nhìn về tinh không xa xa, không hề để ý tới bản thân, người điên liền mặc kệ, sau khi gào thét một chặp với Vương Lâm xong liền không ngừng luẩn quẩn bên người Vương Lâm, vừa gầm rú vừa nhìn hắn, giống như là nếu Vương Lâm không để ý tới hắn thì hắn quyết không bỏ qua.
Vương Lâm yên lặng đi về phía trước, khoảng cách tới Chu Tước Tinh càng ngày càng gần. Hắn dù nhắm mắt cũng có thể tìm được Chu Tước Tinh. Chuyện này có lẽ có liên quan tới thần thông nhưng trên Chu Tước Tinh cũng có hồn bi của hắn.
Tiếng nói của người điên càng thêm kịch liệt, dọc đường đi hầu như không có nửa điểm dừng lại. Hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi, không ngừng gầm rống.
- Biến thành lá cây, ta muốn giẫm, giẫm, giẫm!
- Đủ rồi.
Người điên sau khi lặp lại mấy ngàn lần thì đã thành công cắt đứt suy nghĩ của Vương Lâm. Tay phải hắn giơ lên, đưa tay về phía trước, túm lấy người điên đang lượn vòng vòng quanh hắn, giữ hắn lại phía trước thân thể.
- Yên tĩnh một chút.
Vương Lâm nhìn người điên, chậm rãi mở miệng.
Người điên bị Vương Lâm nắm lại, trừng mắt nhìn Vương Lâm, hét lớn:
- Biến thành lá cây!
Vương Lâm nhướng mày.
- Ta mặc kệ, ta muốn bọn họ biến thành lá cây, biến thành lá cây, biến thành lá cây!
Người điên không ngừng rít gào, giống như là một đứa trẻ con lớn tiếng gào khóc trước mặt cha mẹ đòi đồ chơi.
- Kỳ thật ngươi đã sớm nhìn ra ý nghĩ và âm mưu của bọn họ.
Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi nói.
- Oái. Bổn vương. Bổn vương không nhìn ra.
Người điên sửng sốt, con mắt đảo vòng quanh, vội vàng lắc đầu. Động tác lắc đầu này giống như là trẻ con phàm nhân đang chơi trống bỏi.
Vương Lâm nhìn người điên đầy thâm ý, buông thân thể hắn ra, đi về phía trước.
- Máu mà ngươi hứa cho Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu thật ra căn bản chỉ là thứ vất đi. Tất cả đám máu đó dung hợp luyện hóa cũng chẳng bằng nửa giọt máu chính thức của ngươi! Bọn họ lừa gạt ngươi, ngươi cũng lừa gạt bọn họ. Loại trò chơi này chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng trước mặt ta sao? Vương Lâm ta làm việc là muốn xử phạt công bình đối với bọn họ mà thôi. Thế là đủ rồi, ngươi đừng có mà nói năng linh tinh nữa.
Vương Lâm xoay lưng người điên, lời nói từ từ phát ra.
Người điên trừng mắt nhìn Vương Lâm, sắc mặt đỏ bừng, hắc hắc cười ngây ngô hồi lâu, sau đó mới lầm bầm nói:
- Bổn vương là người thông minh như vậy, há có thể bị bọn họ lừa.nhưng Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu cũng thực sự có bản lãnh, thật sự đáng để bổn vương thưởng. Hừ, bọn họ rất xấu, cũng may là bổn vương biết máu mình rất quý giá, năm đó người kia.
Người điên đang nói thầm, thấy Vương Lâm đã đi xã, vội vàng chạy đuổi theo. Tiếng nói của hắn từ từ nhỏ lại, sau khi tới bên cạnh Vương Lâm cả nửa ngày liền nghi hoặc nhìn Vương Lâm. Hắn dần dần cảm nhận được trên người Vương Lâm cảm giác y hệt như lúc mới ra khỏi cơ thể U Minh Thú.
Cả đường đi trầm mặc, Vương Lâm không mở miệng nói nửa câu. Cho tới khi phía trước hắn xuất hiện một tinh cầu nồng đậm linh khí, đang ở trong một trạng thái vô cùng hưng thịnh.
Tu chân tinh này không lớn, ở trong tinh không cũng chỉ được coi là một tiểu tinh mà thôi. Nhưng trong nháy mắt khi nhìn tới tu chân tinh này, thân thể Vương Lâm khẽ run lên. Hắn ngừng bước.
Yên lặng nhìn tu chân tinh này, nhìn quê hương đã in dấu trong tâm thần hắn, trước mắt Vương Lâm chậm rãi hiện lên rất nhiều khuôn mặt. Đám người thân thuộc này dần dần hợp thành cuộc đời của hắn khi còn ở Chu Tước Tinh.
Vẻ buồn bã trên mặt Vương Lâm càng đậm hơn.
Cảnh còn người mất. Đây vốn là câu nói để hình dung năm tháng trôi qua. Vương Lâm cảm thấy dường như ngay cả những vật không thể thay đổi lúc này cũng đã đổi thay. Cũng không hẳn là tại những thứ này biến đổi, mà bởi vì nó đã không còn thuộc về mình.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn Chu Tước Tinh. Bên ngoài tu chân tinh này còn có một trận pháp mênh mông, tràn ngập tám phương, lúc nào cũng vận chuyển, hóa thành một vùng gợn sóng rung động, truyền khắp tinh không.
Vương Lâm nhớ rõ rằng lúc hắn ra đi thì chưa có trận pháp này.
Theo hắn thấy thì trận pháp này được bố trí chưa lâu, mới chỉ vài thập niên thôi. Một lúc lâu sau, Vương Lâm than nhẹ, thong thả bước từng bước về phía trước. Người điên đi phía sau Vương Lâm, tò mò nhìn Chu Tước Tinh.
Hai người đang bước đi thì ở xa xa trong tinh không liền có một đạo cầu vồng gào thét bay về phía Chu Tước Tinh. Bên trong đạo cầu vồng này có bốn tu sĩ, ba nam một nữ, một già ba trẻ. Bọn họ mang theo thần sắc cung kính, giống như là đi về thánh địa, nhoáng qua bên cạnh Vương Lâm và người điên, bay thẳng tới bên ngoài trận pháp của Chu Tước Tinh.
- Nơi này chính là Chu Tước Tinh rồi. Đây chính là cố hương của Phong Tôn!
Trong nháy mắt khi bốn tu sĩ trong đạo cầu vồng ngừng lại, một lão già thần sắc ngưng trọng cất lời nói.
- Sau khi tiến vào Chu Tước Tinh, các người nhớ chớ có sinh sự. Nơi này là thánh địa của Côn Hư tinh vực, thậm chí của giới nội chúng ta, có rất nhiều lão quái đại thần thông, vì Phong Tôn mà bảo vệ tu chân tinh này!
Lão già kia dặn dò xong, ba tu sĩ còn lại vội vàng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Chu Tước Tinh càng sùng kính hơn.
Vương Lâm chậm rãi đi tới bên ngoài trận pháp của Chu Tước Tinh, cách bốn người kia mấy trăm trượng, nhìn trận pháp này, thần sắc càng trở nên buồn bã.
Người điên bên cạnh hắn cả đường đi yên lặng, không khỏi nhớ Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu, trong lòng âm thầm nói.
- Thật ra hai người này đối xử với bổn vương cũng không tệ lắm.
Đang thì thào thì ánh mắt hắn đảo quanh, lập tức thấy bốn người ngoài trăm trượng, hai mắt lập tức sáng bừng lên.
- Ha ha, ba tiểu nương tử, nói cho bổn vương biết tên của các người, bổn vương sẽ có thưởng!
Đôi mắt người điên bừng sáng, lập tức giơ tay phải lên vẫy vẫy bốn tu sĩ kia.
Lời nói của hắn đột ngột vang lên khiến cho bốn tu sĩ này nghe xong không khỏi sửng sốt, cũng theo tiềm thức quay đầu nhìn lại phía sau, tưởng rằng còn có tu sĩ nào từ xa đã đi tới.
- Ngươi quay đầu lại làm gì? Bổn vương không phải nói với ngươi, nói chính là ba tiểu nương tử bên cạnh ngươi đó. Mấy tiểu nương tử, các ngươi tên là gì thế.
Vẻ mặt người điên hưng phấn, lớn tiếng hô.
Lời này vừa thốt ra, ngoài lão già kia thì hai thanh niên liền biến sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người điên, ánh mắt lộ hàn quang, đang muốn nói chuyện thì lão già liền nhướng mày, giơ tay ngăn cản đệ tử của mình. Hắn không nhìn về phía người điên nọ mà ánh mắt rơi vào Vương Lâm với ánh mắt vẫn luôn lộ vẻ đang nhớ lại đứng cạnh người điên.
- Vị đạo hữu này, hẳn là cùng cố hương của Phong Tôn, cố hương của Phong Tôn là thánh địa, mong rằng hãy quản lý người đi cùng một chút, đừng để mất thể thống.
Lão già nói xong liền không nhìn tới Vương Lâm nữa mà vung tay áo lên, mang theo ba đệ tử bước vào trong trận pháp bên ngoài Chu Tước Tinh.
Ba đệ tử đều quay lại hung tợn trừng mắt nhìn người điên, nhất là hai thanh niên lại càng lộ vẻ vừa tức giận vừa xấu hổ.
Người điên bĩu một, lộ vẻ oan khuất, lẩm bẩm:
- Không nói tên thì thôi, làm gì mà phải trừng mắt nhìn bổn vương. Bổn vương cũng chỉ muốn biết tên thôi chứ làm gì.
Thần sắc Vương Lâm bình thản, vỗ vai người điên, mang theo hắn cũng đi vào trận pháp. Hắn không trực tiếp bước vào Chu Tước Tinh mà lựa chọn đi qua trận pháp tiến vào.
Nếu đã về nhà thì hắn muốn đi từ cửa chính vào, làm gì có chuyện tránh né chứ.
Lão già mang theo ba đệ tử đi trước, trong nháy mắt khi tiến vào trận pháp, lập tức liền có ánh sáng lóe lên. Trong chốc lát từ bên trong trận pháp có hai người đi ra. Hai người này là hai lão già, ánh mắt như điện, bình tĩnh nhìn về phía mấy người tiến vào trận pháp.
Lão phu là Đạo Đức Tử của Minh Hồng Tinh - Triệu Hà, tới đây chầu thánh, mong rằng thánh sử mở trận pháp cho ta tiến vào.
Thần sắc lão già kia ngưng trọng, hai tay ôm quyền hướng về phía hai thân ảnh hư ảo kia vái một cái.
- Chu Tước Tinh đối với tất cả tu sĩ giới nội đều mở cửa, quy củ ngươi cũng biết rồi chứ?
Một người trong hai thân ảnh hư ảo trầm giọng mở miệng.
- Biết rồi, không thể mang đi bất cứ vật gì của Chu Tước Tinh, không thể phá hủy bất cứ vật gì của Chu Tước Tinh. Ở trên Chu Tước Tinh, chỉ có thể thăm thú.
Lão già kia gật đầu nói.
Nghe vậy, hai thân ảnh hư ảo kia liền đồng thời bắt quyết, hướng về phía ngoài vung tay. Lập tức từng luồng sáng từ trong trận pháp tỏa ra. Một cái thang như làm từ mây biến ảo ra phía trước bốn người, đi sâu vào trong trận pháp, tiếp xúc với Chu Tước Tinh ở phía xa xa.
Lão già này ôm quyền, mang theo ba đệ tử thần sắc sùng kính cuồng nhiệt bước lên thang, chậm rãi đi sâu vào trong.
Vương Lâm mang theo người điên, bình tĩnh đi sau lên cầu thang, tiến vào Chu Tước Tinh.
Hai hư ảnh kia cũng không ngăn cản, lạnh lùng nhìn Vương Lâm và người điên kia vài lần, cho tới khi mọi người đều biến mất trong trận pháp. Một hư ảnh lão già trong đó nhướng mày nói.
- Ta sao vẫn cảm thấy người kia quen quen, giống như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
- Hả, ngươi cũng có cảm giác này sao? Ta cũng thấy vậy nhưng lại không nghĩ ra rốt cục đã gặp bạch y tu sĩ ở địa phương nào.
Hai người trầm ngâm trong chốc lát, lắc đầu, thân ảnh dần dần tiêu tán. Trận pháp bên ngoài Chu Tước Tinh từ từ bình tĩnh trở lại, ánh sáng yếu ớt tỏa ra.
Đi theo cầu thang, một lát sau Chu Tước Tinh liền hiện ra rõ ràng trước mắt Vương Lâm. Bậc cuối của cầu thang không ngờ lại chính là một ngọn núi cao nhất trên Chu Tước Tinh, trông giống như là đỡ cả chiếc thang.
Nhất là những người đã không còn người thân, đôi mắt xa xa kia lại càng trở nên mơ hồ, hóa thành sự bi thương và tưởng niệm, đọng lại thật sâu trong lòng không tiêu tan, trở thành một tiếng than thầm.
Tu sĩ cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cũng có cảm giác nhớ nhung và không đành lòng.
- Bọn họ bắt nạt ta. Ngươi trừng phạt nhẹ quá. Ta muốn biến Hứa Lập Quốc kia thành con heo con, không đúng, biến thành lá cây, sau đó để ta giẫm đạp. Ta muốn giẫm chết hắn! Còn cả tên Lưu Kim Bưu kia. Hắn không ngờ cũng có gan gạt ta. Hừ hừ, lừa gạt bổn vương kết quả sẽ rất bi thảm. Cho hắn làm nô lệ ngàn năm đã là rất nhẹ rồi. Ngươi cũng biến hắn thành lá cây để ta dày xéo. Ta muốn giẫm chết hắn.
Người điên đi phía sau Vương Lâm, bắt đầu nói lảm nhảm.
Thấy ánh mắt Vương Lâm nhìn về tinh không xa xa, không hề để ý tới bản thân, người điên liền mặc kệ, sau khi gào thét một chặp với Vương Lâm xong liền không ngừng luẩn quẩn bên người Vương Lâm, vừa gầm rú vừa nhìn hắn, giống như là nếu Vương Lâm không để ý tới hắn thì hắn quyết không bỏ qua.
Vương Lâm yên lặng đi về phía trước, khoảng cách tới Chu Tước Tinh càng ngày càng gần. Hắn dù nhắm mắt cũng có thể tìm được Chu Tước Tinh. Chuyện này có lẽ có liên quan tới thần thông nhưng trên Chu Tước Tinh cũng có hồn bi của hắn.
Tiếng nói của người điên càng thêm kịch liệt, dọc đường đi hầu như không có nửa điểm dừng lại. Hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi, không ngừng gầm rống.
- Biến thành lá cây, ta muốn giẫm, giẫm, giẫm!
- Đủ rồi.
Người điên sau khi lặp lại mấy ngàn lần thì đã thành công cắt đứt suy nghĩ của Vương Lâm. Tay phải hắn giơ lên, đưa tay về phía trước, túm lấy người điên đang lượn vòng vòng quanh hắn, giữ hắn lại phía trước thân thể.
- Yên tĩnh một chút.
Vương Lâm nhìn người điên, chậm rãi mở miệng.
Người điên bị Vương Lâm nắm lại, trừng mắt nhìn Vương Lâm, hét lớn:
- Biến thành lá cây!
Vương Lâm nhướng mày.
- Ta mặc kệ, ta muốn bọn họ biến thành lá cây, biến thành lá cây, biến thành lá cây!
Người điên không ngừng rít gào, giống như là một đứa trẻ con lớn tiếng gào khóc trước mặt cha mẹ đòi đồ chơi.
- Kỳ thật ngươi đã sớm nhìn ra ý nghĩ và âm mưu của bọn họ.
Vương Lâm bình tĩnh, chậm rãi nói.
- Oái. Bổn vương. Bổn vương không nhìn ra.
Người điên sửng sốt, con mắt đảo vòng quanh, vội vàng lắc đầu. Động tác lắc đầu này giống như là trẻ con phàm nhân đang chơi trống bỏi.
Vương Lâm nhìn người điên đầy thâm ý, buông thân thể hắn ra, đi về phía trước.
- Máu mà ngươi hứa cho Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu thật ra căn bản chỉ là thứ vất đi. Tất cả đám máu đó dung hợp luyện hóa cũng chẳng bằng nửa giọt máu chính thức của ngươi! Bọn họ lừa gạt ngươi, ngươi cũng lừa gạt bọn họ. Loại trò chơi này chẳng lẽ ngươi còn muốn dùng trước mặt ta sao? Vương Lâm ta làm việc là muốn xử phạt công bình đối với bọn họ mà thôi. Thế là đủ rồi, ngươi đừng có mà nói năng linh tinh nữa.
Vương Lâm xoay lưng người điên, lời nói từ từ phát ra.
Người điên trừng mắt nhìn Vương Lâm, sắc mặt đỏ bừng, hắc hắc cười ngây ngô hồi lâu, sau đó mới lầm bầm nói:
- Bổn vương là người thông minh như vậy, há có thể bị bọn họ lừa.nhưng Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu cũng thực sự có bản lãnh, thật sự đáng để bổn vương thưởng. Hừ, bọn họ rất xấu, cũng may là bổn vương biết máu mình rất quý giá, năm đó người kia.
Người điên đang nói thầm, thấy Vương Lâm đã đi xã, vội vàng chạy đuổi theo. Tiếng nói của hắn từ từ nhỏ lại, sau khi tới bên cạnh Vương Lâm cả nửa ngày liền nghi hoặc nhìn Vương Lâm. Hắn dần dần cảm nhận được trên người Vương Lâm cảm giác y hệt như lúc mới ra khỏi cơ thể U Minh Thú.
Cả đường đi trầm mặc, Vương Lâm không mở miệng nói nửa câu. Cho tới khi phía trước hắn xuất hiện một tinh cầu nồng đậm linh khí, đang ở trong một trạng thái vô cùng hưng thịnh.
Tu chân tinh này không lớn, ở trong tinh không cũng chỉ được coi là một tiểu tinh mà thôi. Nhưng trong nháy mắt khi nhìn tới tu chân tinh này, thân thể Vương Lâm khẽ run lên. Hắn ngừng bước.
Yên lặng nhìn tu chân tinh này, nhìn quê hương đã in dấu trong tâm thần hắn, trước mắt Vương Lâm chậm rãi hiện lên rất nhiều khuôn mặt. Đám người thân thuộc này dần dần hợp thành cuộc đời của hắn khi còn ở Chu Tước Tinh.
Vẻ buồn bã trên mặt Vương Lâm càng đậm hơn.
Cảnh còn người mất. Đây vốn là câu nói để hình dung năm tháng trôi qua. Vương Lâm cảm thấy dường như ngay cả những vật không thể thay đổi lúc này cũng đã đổi thay. Cũng không hẳn là tại những thứ này biến đổi, mà bởi vì nó đã không còn thuộc về mình.
Vương Lâm kinh ngạc nhìn Chu Tước Tinh. Bên ngoài tu chân tinh này còn có một trận pháp mênh mông, tràn ngập tám phương, lúc nào cũng vận chuyển, hóa thành một vùng gợn sóng rung động, truyền khắp tinh không.
Vương Lâm nhớ rõ rằng lúc hắn ra đi thì chưa có trận pháp này.
Theo hắn thấy thì trận pháp này được bố trí chưa lâu, mới chỉ vài thập niên thôi. Một lúc lâu sau, Vương Lâm than nhẹ, thong thả bước từng bước về phía trước. Người điên đi phía sau Vương Lâm, tò mò nhìn Chu Tước Tinh.
Hai người đang bước đi thì ở xa xa trong tinh không liền có một đạo cầu vồng gào thét bay về phía Chu Tước Tinh. Bên trong đạo cầu vồng này có bốn tu sĩ, ba nam một nữ, một già ba trẻ. Bọn họ mang theo thần sắc cung kính, giống như là đi về thánh địa, nhoáng qua bên cạnh Vương Lâm và người điên, bay thẳng tới bên ngoài trận pháp của Chu Tước Tinh.
- Nơi này chính là Chu Tước Tinh rồi. Đây chính là cố hương của Phong Tôn!
Trong nháy mắt khi bốn tu sĩ trong đạo cầu vồng ngừng lại, một lão già thần sắc ngưng trọng cất lời nói.
- Sau khi tiến vào Chu Tước Tinh, các người nhớ chớ có sinh sự. Nơi này là thánh địa của Côn Hư tinh vực, thậm chí của giới nội chúng ta, có rất nhiều lão quái đại thần thông, vì Phong Tôn mà bảo vệ tu chân tinh này!
Lão già kia dặn dò xong, ba tu sĩ còn lại vội vàng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Chu Tước Tinh càng sùng kính hơn.
Vương Lâm chậm rãi đi tới bên ngoài trận pháp của Chu Tước Tinh, cách bốn người kia mấy trăm trượng, nhìn trận pháp này, thần sắc càng trở nên buồn bã.
Người điên bên cạnh hắn cả đường đi yên lặng, không khỏi nhớ Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu, trong lòng âm thầm nói.
- Thật ra hai người này đối xử với bổn vương cũng không tệ lắm.
Đang thì thào thì ánh mắt hắn đảo quanh, lập tức thấy bốn người ngoài trăm trượng, hai mắt lập tức sáng bừng lên.
- Ha ha, ba tiểu nương tử, nói cho bổn vương biết tên của các người, bổn vương sẽ có thưởng!
Đôi mắt người điên bừng sáng, lập tức giơ tay phải lên vẫy vẫy bốn tu sĩ kia.
Lời nói của hắn đột ngột vang lên khiến cho bốn tu sĩ này nghe xong không khỏi sửng sốt, cũng theo tiềm thức quay đầu nhìn lại phía sau, tưởng rằng còn có tu sĩ nào từ xa đã đi tới.
- Ngươi quay đầu lại làm gì? Bổn vương không phải nói với ngươi, nói chính là ba tiểu nương tử bên cạnh ngươi đó. Mấy tiểu nương tử, các ngươi tên là gì thế.
Vẻ mặt người điên hưng phấn, lớn tiếng hô.
Lời này vừa thốt ra, ngoài lão già kia thì hai thanh niên liền biến sắc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người điên, ánh mắt lộ hàn quang, đang muốn nói chuyện thì lão già liền nhướng mày, giơ tay ngăn cản đệ tử của mình. Hắn không nhìn về phía người điên nọ mà ánh mắt rơi vào Vương Lâm với ánh mắt vẫn luôn lộ vẻ đang nhớ lại đứng cạnh người điên.
- Vị đạo hữu này, hẳn là cùng cố hương của Phong Tôn, cố hương của Phong Tôn là thánh địa, mong rằng hãy quản lý người đi cùng một chút, đừng để mất thể thống.
Lão già nói xong liền không nhìn tới Vương Lâm nữa mà vung tay áo lên, mang theo ba đệ tử bước vào trong trận pháp bên ngoài Chu Tước Tinh.
Ba đệ tử đều quay lại hung tợn trừng mắt nhìn người điên, nhất là hai thanh niên lại càng lộ vẻ vừa tức giận vừa xấu hổ.
Người điên bĩu một, lộ vẻ oan khuất, lẩm bẩm:
- Không nói tên thì thôi, làm gì mà phải trừng mắt nhìn bổn vương. Bổn vương cũng chỉ muốn biết tên thôi chứ làm gì.
Thần sắc Vương Lâm bình thản, vỗ vai người điên, mang theo hắn cũng đi vào trận pháp. Hắn không trực tiếp bước vào Chu Tước Tinh mà lựa chọn đi qua trận pháp tiến vào.
Nếu đã về nhà thì hắn muốn đi từ cửa chính vào, làm gì có chuyện tránh né chứ.
Lão già mang theo ba đệ tử đi trước, trong nháy mắt khi tiến vào trận pháp, lập tức liền có ánh sáng lóe lên. Trong chốc lát từ bên trong trận pháp có hai người đi ra. Hai người này là hai lão già, ánh mắt như điện, bình tĩnh nhìn về phía mấy người tiến vào trận pháp.
Lão phu là Đạo Đức Tử của Minh Hồng Tinh - Triệu Hà, tới đây chầu thánh, mong rằng thánh sử mở trận pháp cho ta tiến vào.
Thần sắc lão già kia ngưng trọng, hai tay ôm quyền hướng về phía hai thân ảnh hư ảo kia vái một cái.
- Chu Tước Tinh đối với tất cả tu sĩ giới nội đều mở cửa, quy củ ngươi cũng biết rồi chứ?
Một người trong hai thân ảnh hư ảo trầm giọng mở miệng.
- Biết rồi, không thể mang đi bất cứ vật gì của Chu Tước Tinh, không thể phá hủy bất cứ vật gì của Chu Tước Tinh. Ở trên Chu Tước Tinh, chỉ có thể thăm thú.
Lão già kia gật đầu nói.
Nghe vậy, hai thân ảnh hư ảo kia liền đồng thời bắt quyết, hướng về phía ngoài vung tay. Lập tức từng luồng sáng từ trong trận pháp tỏa ra. Một cái thang như làm từ mây biến ảo ra phía trước bốn người, đi sâu vào trong trận pháp, tiếp xúc với Chu Tước Tinh ở phía xa xa.
Lão già này ôm quyền, mang theo ba đệ tử thần sắc sùng kính cuồng nhiệt bước lên thang, chậm rãi đi sâu vào trong.
Vương Lâm mang theo người điên, bình tĩnh đi sau lên cầu thang, tiến vào Chu Tước Tinh.
Hai hư ảnh kia cũng không ngăn cản, lạnh lùng nhìn Vương Lâm và người điên kia vài lần, cho tới khi mọi người đều biến mất trong trận pháp. Một hư ảnh lão già trong đó nhướng mày nói.
- Ta sao vẫn cảm thấy người kia quen quen, giống như đã gặp ở đâu rồi thì phải.
- Hả, ngươi cũng có cảm giác này sao? Ta cũng thấy vậy nhưng lại không nghĩ ra rốt cục đã gặp bạch y tu sĩ ở địa phương nào.
Hai người trầm ngâm trong chốc lát, lắc đầu, thân ảnh dần dần tiêu tán. Trận pháp bên ngoài Chu Tước Tinh từ từ bình tĩnh trở lại, ánh sáng yếu ớt tỏa ra.
Đi theo cầu thang, một lát sau Chu Tước Tinh liền hiện ra rõ ràng trước mắt Vương Lâm. Bậc cuối của cầu thang không ngờ lại chính là một ngọn núi cao nhất trên Chu Tước Tinh, trông giống như là đỡ cả chiếc thang.
Bình luận truyện