Tiên Nghịch

Chương 1481: Nguyên nhân



Hắn nhìn lên bầu trời!
 
Bầu trời hoàn toàn yên tĩnh, không có một gợn mây, không có gió, giống như là một bức họa màu lam được dán lên bầu trời! Nhưng ở bên trái bầu trời lại có một lỗ thủng rất lớn!
 
lỗ thủng này rộng mấy ngàn trượng, nhìn mà phải giật mình, giống như là một cái hố đen bị mở ra, ở xung quanh mép còn có một vài mảnh vỡ rơi xuống!
 
Trong lỗ thủng rộng mấy ngàn trượng này hắn nhìn thấy một mũi tên dài mấy vạn trượng lộ ra một phần!
 
mũi tên này xuyên thấu bầu trời, nhưng không đâm xuống toàn bộ, mà bị mắc kẹt một nửa.
 
Dưới bầu trời này là một mặt đất rộng lớn, trên mặt đất này không có núi non, chỉ có một bình nguyên trống trải rộng mênh mông, dường như đã từng có một sức mạnh hủy diệt toàn bộ nơi này, chỉ để lại tử khí mơ hồ quanh quẩn, vĩnh viễn không tiêu tan trên mặt đất. Vương Lâm xuất hiện trên mặt đất, đối diện với mũi tên xuyên thấu bầu trời ở phía trên!
 
Vương Lâm đứng ngây ra ở đó, một luồng hàn khí từ xa phía trên bầu trời truyền lại, ầm ầm nhập vào mi tâm Vương Lâm, khiến cho thân mình Vương Lâm run rẩy kịch liệt.
 
Mắt trái của hắn trong nháy mắt đau đớn kịch liệt, truyền thừa của Đạo cổ, từng mảnh ký ức bị phá vỡ kia lại một lần nữa ầm ầm hiện lên. Dưới những ký ức cuộn lên như một cơn lốc này, mắt trái của Vương Lâm trực tiếp có máu tươi chảy ra, theo mặt chảy xuống quần áo.
 
-Lý Quảng kia đã bắn rơi mắt trái của ta, trong mắt trái kia có chứa ký ức nửa đời cùng với toàn bộ ký ức về cố hương của ta Thanh âm thì thào trong đầu Vương Lâm lúc này càng lúc càng lớn, cuối cùng hóa thành một tiếng gào thét.
 
-Trả mắt trái lại cho ta!
 
Thân mình Vương Lâm run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ vật vã và mê man. Những cảnh tượng trong ký ức kia hắn vĩnh viễn không thể xóa được, trong những cảnh tượng đó. Lý Quảng đưa tay trái kéo dây cung, trên đó có một mũi tên, trong tiếng vù vù ngợp trời, một mũi tên gào thét bay ra.
 
Một mũi tên này phá tan không trung, mang theo sức mạnh thần thông Đạo cổ vô biên, mang theo sức mạnh thân thể của hắn, mang theo mắt trái biến mất bên trong tinh hải mịt mờ.
 
Hồi lâu sau, Vương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, thân mình chấn động lui về phía sau vài bước, lập tức khoanh chân ngồi xuống đất, nhanh chóng thổ nạp. Thời gian dần dần trôi qua, không biết đã qua bao lâu, Vương Lâm thở ra một ngụm khí bẩn, lúc này mới mở hai mắt, ngẩng đầu nhìn mũi tên trời bầu trời một cách phức tạp.
 
-Nơi này không có mắt trái của Đạo cổ, chỉ có mỗi một mũi tên này.
 
Vương Lâm nhìn mũi tên kia, hắn không thể không thừa nhận phán đoán của mình lúc trước chỉ đúng có một nửa.
 
Trong thiên địa này, ngoài mắt trái của Đạo cổ kia có thể có khí tức của Đạo cổ tương đương với tiên lực trong cây cung, còn có một vật có thể có được lực bài xích này.
 
Đó chính là mũi tên kia!
 
Vương Lâm nhìn vết máu màu đen đã khô ở đầu mũi tên kia, khí tức Đạo cổ kia chính là từ trong vết máu này lan ra. Đây chính là máu từ mắt trái của Đạo cổ. Hắn còn thấy được đầu mũi tên này không phải có hình góc nhọn sắc bén, mà lại có hình tròn! Đây là một mũi tên không nhọn, hình tròn kia dường như là một ấn ký.
 
-Đã là bảo vật thì phải giấu ở một nơi mà không ai có thể tìm được nhất là loại bảo vật mà bản thân không thể điều khiển thì lại càng phải giấu cẩn thận. Một khi bị phát hiện, có lẽ vật này sẽ mang tới họa diệt tộc.
 
Phù Văn Tộc, giấu kỹ lắm Vương Lâm nhìn mũi tên trên không trung, hắn đã hiểu rõ.
 
Mơ hồ trong đầu hắn chậm rãi hiện lên những hình ảnh. Những hình ảnh này nối liền với ký ức của hắn tạo thành một ký ức hoàn chỉnh.
 
Trong hình ảnh này, bên trong vùng đất cổ mộ, Đạo cổ Diệp Mịch kia vung tay thi triển thần thông vô biên, hóa thành thân thể Đạo cổ khổng lồ. Trong khi đang chém giết vô số người ở phía trước, mũi tên của Lý Quảng gào thét lao tới, bắn rơi mắt trái của hắn mang theo mắt trái của hắn bay ra khỏi vùng đất cổ mộ, ở trong tinh không hóa thành tầng tầng gợn sóng, lao thẳng vào hư vô.
 
mũi tên này rất lớn, rất lớn, uy lực ẩn chứa trên đó thậm chí có thể bắn rơi mắt trái của Đạo Cổ, càng không nói đến tinh không này. Trong lúc xuyên thấu tinh không, trong tinh không không có bất cứ vật gì có thể ngăn cản.
 
Lúc đó hiển nhiên vẫn chưa có Phong Giới Đại Trận, mũi tên kia trong lúc gào thét liên tục xuyên qua mấy tu chân tinh khổng lồ. Trong khi những tu chân tinh kia sụp đổ, mũi tên này đã tiêu tan ở đằng xa.
 
Nhưng trong lúc nó đang bay đi, có lẽ là ở giới ngoại, mà cũng có thể là ở giới nội, mắt trái ở trên đó tách ra, rơi vào bên trong tinh hải, không biết đi về phương nào.
 
Khi nó bay vào giới nội, dư lực của nó không còn nhiều lắm, sau khi phá tan tinh không, tiến vào một nơi không biết là nơi nào, phá tan một thế giới đã được ai đó bố trí.
 
Thế giới đó chính là thiên địa mà Vương Lâm nhìn thấy lúc này.
 
Có lẽ nơi này đã từng có rất nhiều mãnh thú và súc vật, có lẽ còn có cả tu sĩ tồn tại, sức sống dồi dào. Nhưng vào ngày đó, khi mũi tên này bay tới, trực tiếp phá tan bầu trời, xé ra một lỗ hổng lớn ở trên bầu trời từ bên trong xuyên qua. Vì dư lực đã tiêu tan nên sau khi xuyên qua hơn một nửa, liền bị kẹt lại ở trong lỗ thủng trên bầu trời.
 
Ngay khi mũi tên này đâm vào trong thiên địa, sát khí còn sót lại trên đó phóng ra. Sức mạnh này bộc phát ra trong nháy mắt, cùng với vết máu của mắt trái ở trên đó dung hợp với nhau. Sự dung hợp giữa tiên và cổ này tạo nên một sức mạnh kinh thiên động địa.
 
Lực bài xích này vẫn chưa tiêu tan, mà ngay khi ngưng tụ lại ở trên đầu mũi tên này, bị ấn ký hình tròn ở trên đó hấp thụ hóa thành những vòng tròn theo mũi tên này tầng tầng hướng xuống mặt đất.
 
Lúc mới đầu, những hình tròn này to ngang với mũi tên kia, rộng mấy ngàn trượng hướng xuống mặt đất phía dưới khuếch tán ra. Nhưng càng ngày chúng lại càng nhỏ đi, cuối cùng khi rơi xuống mặt đất chỉ còn lại có ngàn trượng.
 
Những vòng tròn kia xuyên thấu mặt đất, ở bên dưới mặt đất tạo thành những vòng tròn càng ngày càng nhỏ, hình thành nên một thông đạo. Thông đạo này kéo dài vào sâu bên trong lòng đất, cuối cùng những vòng tròn kia chỉ còn to bằng nắm tay, giống như Vương Lâm nhìn ở trên cánh cửa đá.
 
Trong khi những vòng tròn này khuếch tán ra, chúng còn hình thành một cơn lốc quét ngang thiên địa này. Dưới cơn lốc này, những ngọn núi ầm ầm sụp đổ, nước sông trực tiếp bốc hơi, lòng sông nứt vỡ.
 
Ngay cả biển ở nơi này cũng bị cuộn lên không trung, toàn bộ tiêu tan. Đáy biển bằng phẳng kia giống như bị một bàn tay khổng lồ vuốt vào, trong cơn lốc kia lập tức bị san bằng.
 
Vô số mãnh thú ở nơi này trong sự kịch biến này toàn bộ tử vong, thân thể trực tiếp tiêu tan, thậm chí những tiếng kêu thảm thiết lúc sắp chết cũng không kịp phát ra.
 
Càng không nói đến thực vật, trong cơn lốc này đã trở thành tro bụi, bị cơn lốc cuốn đi.
 
Còn có những tu sĩ có lẽ đã từng tồn tại, hoặc một người, một tông phái, hay là rất nhiều người toàn bộ trong cơn lốc này lần lượt tiêu tan mà chết.
 
Cơn lốc cuốn động thiên địa nơi này, hủy diệt hết thảy, khiến cho nơi này trở thành một mặt đất bằng phẳng có tử khí quanh quẩn như Vương Lâm nhìn thấy.
 
Thiên địa này bị ẩn giấu ở trong thiên địa, có lẽ bởi vì tiên lực có trong mũi tên này có tính chất đặc biệt, nên không ai có thể tìm đến được nơi này. Cho đến khi Phong Giới Đại Trận xuất hiện, cho đến khi giới nội giới ngoại triển khai mấy lần huyết chiến Thời gian trôi qua cho đến một ngày, có một người trong giới ngoại đã mơ hồ tính ra phương vị của mũi tên này. Vì vậy đã có người của Phù Văn Tộc tiến vào. Có lẽ con gái của Chưởng Tôn kia quả thật là có âm mưu với Thanh Lâm, nhưng mục đích thật sự của nàng chính là tìm kiếm mũi tên này Phù Văn Tộc sau rất nhiều lần tìm kiếm, trong khi không ai phát hiện ra, đã tìm thấy được thiên địa chỗ của mũi tên này. Nhưng bọn họ cũng phát hiện được lực bài xích không thể tiêu tan kia, hoàn toàn không thể điều khiển được.
 
Bọn họ phong ấn nơi này lại, có lẽ trong đó cũng có sự trợ giúp của Phong Diệt Tộc. Cuối cùng, bọn họ để lại một cánh cửa đá, cánh cửa này chính là nơi Vương Lâm tiến vào. Vị trí của cánh cửa kia cực kỳ xảo diệu, nó còn mượn vòng tròn ở trên mũi tên kia, dung hợp với vòng tròn cuối cùng nhỏ bằng nắm tay, tạo thành một đạo phong ấn thứ nhất ở trên cánh cửa kia!
 
Bọn họ đang chờ đợi Chưởng Tôn của giới ngoại tự mình tới đây lấy mũi tên này Nhưng trong thời gian chờ đợi đằng đẵng, Phù Văn Tộc đã xuất hiện kịch biến. Con gái của Chưởng Tôn bị Thanh Lâm phong ấn ở vùng đất Yêu Linh, Phù Văn Tộc bị Tứ Đại Tiên Giới đồ sát, tan đàn xẻ nghé.
 
Một bộ phận tộc nhân trở thành nô bộc của tiên nhân, trở thành Tiên Di Tộc. Một bộ phận tộc nhân còn lại rời khỏi, đi tới Chu Tước Tinh này, sinh sống ở đó. Cánh cửa kia đã bị bọn họ chôn giấu ở nơi này, theo năm tháng, chuyện này dần dần bị lãng quên, thay vào đó chỉ còn lại một truyền thuyết, một truyền thuyết có liên quan tới tàn hồn của Tiên Tổ bị phong ấn bên trong tầng thứ mười chín của Phù Văn Tộc.
 
Có lẽ Chưởng Tôn cũng đã từng tới đây, hắn đã bất chấp hết thảy để tiến vào trong giới nội, ngoài mục đích là để giết Phong Tôn còn là để lấy đi mũi tên mà Phù Văn Tộc tìm được. Nhưng tiếng rống từ trong giới nội truyền ra đã cắt đứt ý nghĩ đó của Chưởng Tôn. Khiến cho hắn hoảng sợ đến cực điểm, bị trọng thương cuốn ra khỏi giới nội.
 
mũi tên này đã vĩnh viễn ở lại nơi này, bị Phù Văn Tộc phong ấn ở đây. dần dần ngay cả Vân Tước Tử cũng không biết được chân tướng. Cho đến khi Vương Lâm tới.
 
Vương Lâm thở dài, hắn không biết phán đoán của mình có chính xác hay không, tất cả chuyện này đều là hắn ghép nối những chuyện mà hắn biết lại với nhau, có lẽ sự thật đúng là như vậy Trong lúc trầm mặc, Vương Lâm đứng dậy bước tới một bước. Một bước này, hắn đã đi tới bên cạnh mũi tên xuyên qua bầu trời lộ ra hơn phân nửa kia. Đứng ở bên cạnh nó, thân hình Vương Lâm thoạt nhìn cực kỳ nhỏ bé, giống như một người đứng trước một ngọn núi.
 
Hắn hít sâu một hơi, thân mình nhảy lên, khoanh chân ngồi trên mũi tên khổng lồ này, giơ tay phải lên điểm lên vết máu đã khô ở trên mũi tên này, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Tinh điểm cổ Thần trên mi tâm hắn nhanh chóng chuyển động, bắt đầu hấp thụ.
 
Hắn muốn hấp thụ máu trong mắt trái của Đạo cổ!
 
Trong vết máu này ẩn chứa một luồng yêu khí cực đậm. Yêu khí này đối với Vương Lâm rất có tác dụng! Ngay khi bắt đầu hấp thụ, Vương Lâm vung tay trái lên. lập tức cái khe trữ vật xuất hiện, pho tượng Cổ Yêu kia đứng sừng sững ở bên cạnh hắn. bị tay trái của hắn ấn vào.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện