Tiên Nghịch

Chương 1527: Xuất thủ đại đạo



Vương Lâm không biết về Vạn Không Cốt Môn, nhưng sự quỷ dị của cánh cửa này cũng khiến cho hai mắt hắn sững lại. Nhìn cánh cửa khổng lồ đang chậm rãi thực chất hóa, xuất hiện ở trước mắt, trong mắt Vương Lâm có ánh sáng chết chóc lóe lên. Bất chấp cánh cửa này có quỷ dị đến mức nào, nhưng trong mắt Vương Lâm, cánh cửa này cũng không có gì khác, chỉ là một Không Môn bước thứ ba mà thôi. Thân thể hắn tiến về phía trước, giơ tay phải lên, lập tức vô số tuyết hoa trôi nổi trong tinh không nhất tề chấn động, nhanh chóng chuyển hướng, lao thẳng tới tay phải của Vương Lâm. Trong nháy mắt, tay phải Vương Lâm tản mát ra hồng quang vô tận, tay phải của hắn đã hoàn toàn trở thành một huyết chưởng. Hồng quang chói mắt kia còn có một sát khí lạnh như băng tràn ngập bên trong tinh không này. Dưới sát khí này, những tu sĩ đang kinh hãi ở bốn phía nơi đây toàn bộ đều tâm thần run rẩy, không ngờ không thể bỏ chạy một bước nào.
 
- Sát lục bổn nguyên… Vương Lâm thì thào, thân thể hướng về phía trước nhoáng lên một cái, lao thẳng tới cánh cửa giống như đầu lâu kia. Trong nháy mắt, Vương Lâm đã tới gần, giơ tay phải lên, huyết chưởng kia tản mát ra hào quang vạn trượng, theo cánh tay phải của hắn trực tiếp giáng xuống cánh cửa này.
 
Ầm một tiếng, dưới một chưởng này, một dấu tay khổng lồ đỏ như máu xuất hiện ở trên Vạn Không Cốt Môn này. Bên trong chưởng ấn đỏ như máu này có ẩn chứa sự giết chóc cả đời của Vương Lâm, còn ẩn chứa cả sự giết chóc của Thanh Thủy, sự giết chóc này đã trở thành một loại bổn nguyên. Ngay khi giáng xuống Vạn Không Cốt Môn này, dường như có vô số oan hồn nhất tề hiện ra, trong tiếng gào thét kêu rên như muốn lao ra khỏi chưởng ấn đỏ như máu này, nhưng không cách nào thoát ra được, mà chuyển hướng lao thẳng tới Không Môn kia.
 
Tiếng ầm ầm trong nháy mắt vang lên ngợp trời. Vạn Không Cốt Môn này quả thật là bất phàm, dưới huyết chưởng sát lục này, trong sự gào thét của vô số oan hồn cũng chỉ chấn động một cái, chỉ xuất hiện một vài vết nứt, chứ không hề sụp đổ! Chẳng những nó không sụp đổ, mà còn có một luồng phản lực ầm ầm bộc phát ra, lao thẳng tới Vương Lâm.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, lộ ra hàn quang. Cánh cửa này càng khó mở, thì hắn lại càng hứng thú, lúc này trong tiếng cười dài thân thể hắn lui về phía sau mấy bước, giơ tay phải chỉ lên bầu trời, ánh mắt lộ ra vẻ kiên định.
 
-Lôi!
 
Trong tiếng ầm ầm, lôi đình tràn ngập thiên địa, lao thẳng tới Không Môn.
 
-Hỏa!
 
Ngọn lửa hừng hực bùng cháy, hóa thành một cơn lốc, thiêu đốt Vạn Không Cốt Môn.
 
- Nhân Quả Ấn!
 
Tay phải của Vương Lâm nắm lại.
 
- Sinh Tử Ấn!
 
Hắn giơ tay trái lên, cùng với tay phải hợp lại rồi phân ra.
 
- Chân Giả Đạo!
 
Vương Lâm lại nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, một khí thế ngợp trời tràn ngập toàn thân. Đây là khí thế của bậc đại nho đương thời, cùng với khí thế của Không Linh Sơ Kỳ dung hợp lại với nhau vờn quanh. Vương Lâm lại tiến về phía trước, tay phải nắm lại, hướng về phía Không Môn thứ sáu kia đánh một quyền.
 
- Sáu đạo bổn nguyên, mở Không Môn!
 
Vương Lâm hét lớn một tiếng, toàn thân như một đạo cầu vồng lao thẳng tới Không Môn, càng ngày càng gần. Gần như trong nháy mắt, tay phải của hắn ầm một tiếng đánh lên Vạn Không Cốt Môn. Một quyền này ẩn chứa tất cả kỳ vọng suốt hai ngàn năm tu đạo của Vương Lâm. Một quyền này là một đòn tấn công toàn lực kết hợp sáu đạo bổn nguyên đại thành của hắn. Một quyền này là quyết tâm muốn trở nên hùng mạnh hơn để làm cho Lý Mộ Uyển sống lại. Một quyền này còn là một đòn phá cửa, khiến cho Vương Lâm hắn trở thành bước thứ ba toàn năng !
 
Tiếng ầm ầm trong nháy mắt vang lên kinh thiên, chấn động bốn phía, quét ngang tinh không. Vạn Không Cốt Môn khổng lồ kia đột nhiên run lên, những vết nứt nhanh chóng lan ra, gần như trong nháy mắt trực tiếp sụp đổ!
 
Đây là Không Môn thứ sáu!
 
Liên tục phá vỡ sáu Không Môn, trong thiên địa này không còn có bất cứ một sức mạnh gì có thể ngăn cản Vương Lâm trờ thành bước thứ ba toàn năng !
 
Ngay khi cánh cửa này tan vỡ, một vòng xoáy tinh không vô cùng to lớn bất ngờ xuất hiện. Từ trong vòng xoáy kia có một sức mạnh Không Môn giống như nước biển cuồn cuộn trong thời gian ngắn điên cuồng xông ra, trực tiếp dũng mãnh nhập vào trong cơ thể Vương Lâm. Dưới sức mạnh Không Môn này, toàn thân Vương Lâm truyền ra tiếng ầm ầm, sáu đạo bổn nguyên trong cơ thể hắn nhanh chóng dung hợp, khí thế trên người hắn đột nhiên từ Không Linh Sơ Kỳ bắt đầu bạo tăng, trực tiếp trờ thành Không Linh Trung Kỳ!
 
Trong sự dung nhập của sức mạnh Không Môn kia, thân thể của Vương Lâm không ngừng được ngưng luyện. Theo sự dung hợp, trong đầu hắn ầm một tiếng, thân thể của hắn đã thực sự đột phá được cực hạn nào đó, từ đỉnh của bước thứ hai đã hoàn toàn bước thêm một bước!
 
Một bước này chính là một bước của toàn năng, bước một bước này, không chỉ khí thế trên người của Vương Lâm tăng lên, mà tu vi của hắn cũng đã chính thức đột phá bước thứ hai, trở thành bước thứ ba toàn năng !
 
Từ nay về sau, Vương Lâm hắn chính là bậc toàn năng!
 
Tiếng ầm ầm trong cơ thể, tiếng nổ vô tận trong đầu, còn có cảm giác khiến cho hắn cực kỳ thoải mái từ khắp toàn thân truyền tới dường như giúp cho Vương Lâm thay da đổi thịt, khiến cho thân thể hắn biến đổi từ trong ra ngoài.
 
Bước tu đạo đầu tiên, từ Luyện Khí tới Vấn Đỉnh là làm cho thân thể tu sĩ thoát khỏi xác phàm, cho đến Khuy Niết là hoàn thành lần thay da đổi thịt đầu tiên, có thể hấp thụ thiên địa nguyên lực!
 
Bước thứ ba này là lần thay da đổi thịt thứ hai trong cuộc đời của tu sĩ, đem thân thể khuếch trương lên vô hạn, khiến cho thân thể cùng với thiên địa không còn bất cứ một ngăn cách gì. Bước này còn là một sự nghịch thiên đến cực điểm, đã dung hóa tư chất của tu sĩ, từ nay về sau, đối với bước thứ ba toàn năng, không có sự hạn chế về tư chất, thứ còn lại, chính là ngộ tính! Theo sáu đạo bổn nguyên không ngừng dung hợp, ngay khi lôi bổn nguyên và hỏa bổn nguyên dung hợp với nhau, tu vi của Vương Lâm từ Không Niết Sơ Kỳ đã tăng lên Không Niết Trung Kỳ!
 
Sau khi lại dung hợp thêm nhân quả bổn nguyên, tu vi của hắn lại bạo tăng, đạt tới Không Niết Hậu Kỳ!
 
Theo sau sinh tử bổn nguyên, chân giả bổn nguyên cũng hoàn toàn được dung hợp, tu vi của Vương Lâm đã đột phá Không Niết Đại Viên Mãn, trở thành bậc toàn năng Không Linh Sơ Kỳ trong Không Tứ Cảnh của bước thứ ba!
 
Tu vi của Vương Lâm tăng lên càng ngày càng mạnh, hóa thành một uy áp tràn ngập bốn phía. Ngay khi tất cả mọi người chăm chú nhìn, Hư Thần Thiên Tôn không còn ẩn giấu sát khí trong hai mắt nữa, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, thân thể điên cuồng phóng về phía trước.
 
Vừa rồi ở trước Không Môn, hắn không thể ra tay, nhưng lúc này Không Môn đã sụp đổ, hắn phải giết chết Vương Lâm. Hắn có cảm giác nếu hôm nay không giết được đối phương, thì cả đời này hắn sẽ không còn có thể giết chết người này được nữa. Nhất là Vạn Không Cốt Môn kia xuất hiện lại càng làm cho Hư Thần Thiên Tôn da đầu tê dại. Lúc này hắn đã nghĩ thông suốt hết thảy, cho dù phân thân này có tan vỡ, hắn cũng bất chấp, mối thù của hắn với Vương Lâm là mối thù sinh tử, hôm nay Vương Lâm không chết, thì sau này Hư Thần Thiên Tôn hắn nhất định sẽ tử vong!
 
- Hiện giờ hắn đang dung hợp bổn nguyên, chính là thời cơ tốt nhất để giết hắn! Một khi hắn hoàn toàn dung hợp, với tu vi của hắn chỉ sợ cho dù là Không Huyền Sơ Kỳ thì ta cũng không phải là đối thủ của hắn! Quyết không thể để cho hắn sống sót.
 
Cũng có suy nghĩ đó trong đầu còn có nam tử áo xanh kia. Hắn vốn đang sợ hãi lui về phía sau, nhưng lúc này nhìn thấy hành động của Hư Thần Thiên Tôn, cũng cắn răng, hai mắt đỏ bừng, toàn thân tràn ngập hàn băng vô tận, lao thẳng tới Vương Lâm. Còn có Chu Cẩn kia, cảnh tượng này đã dọa cho hắn sợ vỡ tâm thần, nhưng dù sao hắn cũng là bước thứ ba toàn năng, là lão tổ của Phụng Thiên Lang Tộc, thần sắc hắn lộ ra vẻ liều mạng, trong tiếng gầm điên cuồng phóng tới. Ở phía sau hắn, một con huyết lang dài mấy vạn trượng rít gào đi theo.
 
Hành động của ba người khiến cho đám người Nam Vân Tử lập tức thân thể nhoáng lên, không để ý đến thương thế định lao tới ngăn cản. Nhưng ngay lúc bọn họ đang định lao đi, một thanh âm nhẹ nhàng giống như là gió xuân vang lên bên tai bọn họ!
 
- Không sao!
 
Thanh âm này mặc dù nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh không thể nghi ngờ, ngăn cản bước chân của đám người Nam Vân Tử. Trước mắt bọn họ, ở xung quanh Vương Lâm đang hấp thụ sức mạnh Không Môn từ trong vòng xoáy hiện ra sau khi Không Môn sụp đổ, ba người đám Hư Thần Thiên Tôn từ ba hướng đang lao thẳng tới Vương Lâm.
 
Vương Lâm đã dung hợp được năm đạo bổn nguyên, đang sử dụng sức mạnh Không Môn để dung hợp đạo bổn nguyên thứ sáu. Ngay khi ba người đám Hư Thần Thiên Tôn lao tới, Vương Lâm giơ tay phải lên, điểm một chỉ về phía ba người.
 
Một chỉ này là do hắn thân là Không Linh tu sĩ, thân là bước thứ ba toàn năng, trong lúc hấp thụ sức mạnh Không Môn, dung hợp bổn nguyên mà xuất ra. Đột nhiên, tinh không biến đổi, một chỉ này dường như khiến cho tinh không ngừng vận chuyển, khiến cho cả thời gian cũng phải ngừng lại.
 
Trong một chỉ này, Vương Lâm còn đem những đạo niệm bỏ đi trong ba đạo quả mà trong lúc mộng đạo hắn không tiêu hóa được theo một chỉ này xuất ra.
 
Một chỉ này xuất ra, thân thể Chu Cẩn kia đột nhiên run lên, không thể bước tới thêm được chút nào nữa. Nam tử áo xanh kia cũng phát hiện toàn thân như thể bị vô số đạo niệm kiềm chế, không thể chuyển động được. Duy chỉ có Hư Thần Thiên Tôn kia là thân thể còn có thể tiến về phía trước, nhưng tốc độ cũng bỗng nhiên giảm xuống. Đúng lúc này, Vương Lâm cử động. Hắn chém giết cả đời, thứ mà hắn không sợ nhất chính là giết chóc. Lúc này trong khi bước tới, hắn trực tiếp đi tới trước nam tử áo xanh kia, nhắm hai mắt lại rồi mở ra, trong mắt nam tử áo xanh kia lập tức có một thoáng mê man. Ngay khi tâm thần hắn mê man, thân thể hắn khựng lại, Vương Lâm giơ tay phải lên, năm ngón tay tạo thành chưởng ấn lên người của nam tử kia, đồng thời năm ngón tay quặp vào, hoàn toàn nắm lại.
 
- Nhân Quả Án!
 
Nam tử áo xanh kia toàn thân chấn động, phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo. Tu vi của hắn tuy là Không Huyền Sơ Kỳ, nhưng nhiều năm liên tục chiến đấu, hơn nữa thương thế năm đó vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục, trên thực tế sức mạnh có thể phát huy ra chỉ đạt tới đỉnh của Không Linh, lúc này bị Định Thân Thuật trói lại, không ngờ không có một chút sức mạnh phản công nào.
 
Trong Nhân Quả Ấn, ngay khi tay phải Vương Lâm giơ lên, trong tay hắn có nắm một đám sương mù hư ảo. Đám sương mù này không ai biết được đó là thứ gì, nhưng đám sương mù này vừa ra khỏi thân thể của nam tử áo xanh, thân thể người này lập tức run lên kịch liệt, hai mắt trợn lên, thần sắc vặn vẹo, thống khổ không thể chịu nổi. Thứ được rút ra này chính là một sức mạnh nhân duyên, một sức mạnh đạo niệm. Thứ được rút ra này, không ngờ chính là bổn nguyên của nam tử áo xanh kia! Đám sương mù kia ở trong tay Vương Lâm nhanh chóng biến đổi, trong thời gian ngắn không ngừng mấy lần hóa thành hàn băng, muốn thoát ra khòi tay Vương Lâm, nhưng cuối cùng vẫn bị Vương Lâm bình tĩnh nắm được.
 
Nhân Quả Ấn, bá đạo vô cùng! Bổn nguyên cũng là một phần của nhân quả, con người là nhân, tu luyện là duyên, cuối cùng ngưng tụ thành bổn nguyên bước thứ ba, đó chính là quả! Vương Lâm lúc này mái tóc trắng trên đầu tung bay, thần sắc ung dung, giống hệt như Phong Tôn năm đó!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện