Tiên Nghịch
Chương 1550: Giao dịch
Vương Lâm cũng không muốn cùng với tứ đại chiến tướng này chiến đấu sinh tử. Hắn tới nơi này, sau khi cảm nhận được khí tức của tứ đại chiến tướng này, không phải là để giết người, mà là muốn làm một vụ giao dịch. Nhưng đối phương vẫn gây hấn, không chịu ra gặp hắn, vì thế vừa rồi hắn mới ra tay.
Lúc này Chu Tước kia xuất hiện, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải hắn chậm rãi hạ xuống, cung tên hóa thành một đám kim quang tiêu tan trong tay hắn. Mặc dù cung tên này đã tiêu tan, nhưng nếu Vương Lâm muốn, có thể trong nháy mắt lại biến hóa ra, không sợ tứ đại chiến tướng này lại một lần nữa đánh lén.
Hướng về phía Chu Tước rốt cuộc cũng đã xuất hiện kia, Vương Lâm bình tĩnh nhìn lại. Chu Tước này cũng là một lão già, bộ dạng cực kỳ giống với Chu Tước đời thứ nhất ở vùng đất Điên Lạc.
-Không cần phải chào hỏi nhiều lời, vãn bối Vương Lâm, tham kiến Chu Tước đời thứ nhất.
Vương Lâm chậm rãi mở miệng, thần sắc ung dung.
Lão già Chu Tước mặc hồng bào kia ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, nhìn Vương Lâm, trầm mặc đứng ở nơi đó.
-Vương mỗ có chuyện khó hiểu, tiền bối và người ở vùng đất Điên Lạc kia có liên quan gì?
Vương Lâm bình tĩnh nói.
-Ở vùng đất Điên Lạc là bổn tôn của lão phu. Trong trận đại chiến năm đó, trong tứ đại chiến tướng chỉ có lão phu là lưu lại bổn tôn ở bên ngoài, hôm nay ngươi đang nhìn chính là phân thân của lão phu. Nhưng chuyện này đã quá lâu rồi, đã không còn sự khác nhau giữa bổn tôn và phân thân, ngươi có thể xem cả hai đều là ta, hoặc cũng có thể coi chúng ta là hai người khác nhau. Sự thao túng của bổn tôn đối với ta gần như đã không còn. Chỉ có thể liên hệ với suy nghĩ của hắn, biết được tất cả mọi chuyện mà hắn gặp phải, nhưng không có cách nào thay đổi ý niệm và suy nghĩ trong đầu hắn. Hắn rất mệt mỏi, hắn muốn trở về quê hương, còn lão phu lại muốn đi tìm Tiên Tôn Lão già Chu Tước lắc đầu thở dài.
-Cây cung của Lý Quảng tại sao lại ở trong tay ngươi!
Lão già Bạch Hổ kia ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ rất sâu, đột nhiên mở miệng.
-Đây là chuyện riêng của Vương mỗ, ngươi không cần biết.
Vương Lâm lạnh lùng quét mắt nhìn Bạch Hổ một cái, rồi ánh mắt lại nhìn lên người Chu Tước.
Bạch Hổ chiến tướng kia nghệt mặt ra, nhưng không nói tiếp câu nào nữa.
-Chuyện ở vùng đất Điên Lạc vãn bối không so đo, hôm nay tới đây là muốn cùng với Chu Tước tiền bối làm một vụ giao dịch.
Vương Lâm nói không nhanh cũng không chậm, chậm rãi nói ra từng chữ.
-Viễn Cổ Tiên Vực, hoặc cũng có thể nói đây là chỗ trung tâm động phủ của Thất Thải Tiên Tôn. Nơi này còn lại rất nhiều đệ tử của Thất Đạo Tông trọng thương năm đó. Bọn họ là tiên nhân, là tu sĩ của Viễn cổ Tiên Vực. Những người này nếu Vương mỗ bất chấp hết thảy, Chu Tước tiền bối có cho rằng tại hạ có mấy phần nắm chắc có thể giết chết toàn bộ bọn họ trong khi họ đang trị thương, khiến cho Viễn cổ Tiên Vực này trở thành tử vực hay không?
Lời nói của Vương Lâm bình tĩnh, không hề có ẩn chứa hàn ý và sát khí. Hắn có thể nói ra những lời này cũng khiến cho tứ đại chiến tướng kia đều nhướn mày.
Nếu đổi lại là lúc trước khi Vương Lâm lấy ra cây cung của Lý Quảng, thì tứ đại chiến tướng này đối với những lời này chắc chắn sẽ không tin. Nhưng sau khi nhìn thấy cây cung của Lý Quảng trong tay Vương Lâm, cũng có một áp lực vô hình bao phủ trong tâm thần của bốn người bọn họ.
-Cây cung của Lý Quảng là một pháp bảo cực mạnh thanh danh hiển hách của đại lục Tiên Cương. Cây cung này cũng không dễ dàng thi triển, mặc dù không biết ngươi lấy được giọt máu tiên nhân bất diệt thể kia ở chỗ nào, lấy giọt máu này để giương cây cung, nhưng mỗi một tiễn bắn ra, ngươi không phải là tiên nhân, không thể bổ sung sức mạnh huyết mạch, trong tình huống đó ngươi chỉ có thể bắn được vài tiễn!
Người đang nói không phải là Chu Tước, mà là Thanh Long chiến tướng. Hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra tinh quang.
-Hủy diệt nơi này chỉ cần ba tiễn! Mặc dù ở sau lưng các ngươi còn rất nhiều pho tượng của Cổ Tam Tộc, mặc dù ở chỗ sâu nhất vẫn còn một tòa miếu kỳ dị, nhưng nếu ta đoán không sai, tòa miếu kia chính là thông đạo để rời khởi động phủ này. Nơi đó hẳn là đã bị khóa kín hoàn toàn, không người nào có thể mở ra, còn có rất nhiều sinh linh kỳ dị tồn tại, đó chính là chỗ mạnh nhất của Viễn cổ Tiên Vực.
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
-Ta có thể làm được, các ngươi biết rõ là như vậy.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua tứ đại chiến tướng này, rồi nhìn về phía xa xa.
Ngay khi hắn tiến vào Tiên Vực này, thần thức chẳng những nhận ra sự tồn tại của tứ đại chiến tướng này, mà còn mơ hồ cảm nhận được ở chỗ sâu nhất của Viễn cổ Tiên Vực này dường như còn tồn tại một tòa miếu kỳ dị. Khí tức từ bên tòa miếu đó truyền ra cực mạnh!
-Là giao dịch gì!
Huyền Vũ chiến tướng mặc hắc bào nãy giờ vẫn không mở miệng sau khi trầm mặc hồi lâu, liền nói ra một câu.
-Ta bất chấp tất cả mọi thứ bên trong động phủ này, cũng bất chấp các ngươi có những mưu mô gì, ta chỉ biết ta sống chết vì giới nội. Lúc này tu sĩ của Thái cổ Tinh Thần ở giới ngoại đang xâm lược trong phạm vi lớn, sức mạnh của giới nội không thể chống cự lại, ngay cả ta có cây cung của Lý Quảng, cũng không thể lấy sức mạnh của một người để giết toàn bộ tu sĩ của giới ngoại. Các ngươi là tiên nhân của Viễn cổ Tiên Vực, ta muốn các ngươi ra khỏi nơi này, sát nhập vào giới nội, giải quyết triệt để tất cả những sự phân tranh!
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, chậm rãi mở miệng.
-Giới ngoại cũng có Viễn cổ Tiên Vực, ở nơi đó cũng có một phần môn nhân của Thất Đạo Tông. Bọn họ nghe lệnh của Tiên Phi, năm đó thương thế của họ cũng không nặng, sở dĩ những năm nay bọn họ không xuất hiện nhiều là bởi vì mặc dù Viễn cổ Tiên Vực đã chia làm hai phần, nhưng có mối liên hệ rất sâu đậm. Nếu chúng ta mở cánh cửa của Viễn cổ Tiên Vực đi ra, bọn họ cũng sẽ đi ra, trận đại chiến giữa giới nội và giới ngoại các ngươi sẽ càng kịch liệt hơn. Thậm chí còn có khả năng sẽ hủy diệt cả động phủ này!
Chu Tước trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng mở miệng.
-Viễn Cổ Tiên Vực ở giới ngoại, bọn họ không thể ra được!
Vương Lâm vung tay áo, lạnh lùng nói.
Lời này vừa được nói ra, ánh mắt của tứ đại chiến tướng đều sững lại, nhất tề nhìn về phía Vương Lâm.
-Lúc trước trong giới nội ở hạ giới có người kêu gọi chúng ta chống lại sự xâm lược của giới ngoại. Chúng ta đã đưa cho hắn một loại pháp bảo của tiên nhân dung nhập vào trong một đại trận của hạ giới, vì thế trận này có thể chống cự được một trăm năm, cho chúng ta có được thời gian trị thương cuối cùng. Nhưng vật này tác dụng có hạn, nếu người của đại lục Tiên Cương không ra tay, chỉ dựa vào sức mạnh của tu sĩ hạ giới sẽ rất khó có thể mở ra. Ta không biết là hắn có làm được hay không, lúc này cũng đã trải qua hơn chín mươi năm, vẫn còn ba năm nữa. Ba năm này chính là thời gian quan trọng nhất để chúng ta trị thương, sau ba năm, thương thế của chúng ta sẽ hồi phục hoàn toàn!
Thanh Long chiến tướng lập tức mở miệng.
Dựa theo suy nghĩ của bốn người bọn hắn, cho dù Vương Lâm lần này không đề xuất giao dịch, thì ba năm sau bọn họ cũng tự đi ra, cùng với đồng môn Viễn cổ Tiên Vực ở giới ngoại năm đó đánh một trận, tìm kiếm Tiên Tôn.
Nhưng trong mắt bọn họ những tu sĩ hạ giới cũng chỉ là những con kiến, ngay cả khi bọn họ đi ra, cũng sẽ không để ý tới cuộc chiến giữa giới nội và giới ngoại, về phần chết hay bị thương bao nhiêu sinh linh, bọn họ cũng không quan tâm.
chỉ cần tìm được Tiên Tôn, chỉ cần tu vi của Tiên Tôn hồi phục, cho dù là hủy diệt chúng sinh, mở ra Thiên Đạo lại một lần nữa sinh sôi nảy nở, qua mấy vạn năm hết thảy đều sẽ lại như trước. Nhưng lúc này, Vương Lâm tìm tới nơi đây, dùng thủ đoạn cưỡng ép, lấy việc hủy diệt Viễn Cổ Tiên Vực để gây áp lực lên bọn họ trong khi đang trị thương, đề xuất giao dịch, cũng khiến cho bốn người này không thể không thận trọng lo lắng.
-Vương mỗ cho các ngươi tranh thủ trong thời gian ba năm. Trong ba năm sẽ không có một người nào tới quấy rầy các ngươi trị thương!
Thanh âm của Vương Lâm bình tĩnh, từng chữ truyền ra khỏi miệng.
Tứ đại chiến tướng trầm mặc. Vương Lâm đồng ý sẽ đi hủy diệt Viễn cổ Tiên Vực ở giới ngoại, đồng ý sẽ bảo vệ bọn họ trong thời gian ba năm, nhưng hắn càng như vậy, thì chứng tỏ mưu đồ của hắn càng lớn. Bốn người này trong chốc lát không thể hiểu rõ được suy nghĩ của Vương Lâm.
-Trong vụ giao dịch này ngươi được gì!
Chu Tước nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói.
-Ta muốn người của giới ngoại chết không còn một ai!
Ta muốn tu sĩ giới nội từ lúc các ngươi đi ra, không còn một người nào tử vong nữa! Ta muốn chờ tới sau khi các ngươi tìm được Thất Thải Tiên Tôn, hứa phải để cho ta mang đi tất cả những sinh linh của giới nội, trả tự do cho bọn họ, không để cho bọn họ phải sống trong động phủ này nữa, để cho họ có thể nhìn thấy được bầu trời thực sự! Yêu cầu cuối cùng, đó là sau khi tất cả những chuyện này kết thúc, ta muốn tới đại lục Tiên Cương! Trên đại lục Tiên Cương, các ngươi phải cho ta tất cả những tài nguyên mà ta cần!
Vương Lâm vừa nói, vừa giơ tay phải vỗ lên mi tâm. Lập tức thần thức của hắn phân ra một tia, ngưng tụ ở trong tay hóa thành một làn khói như một cành liễu.
-Nếu đồng ý, thì hãy đưa ra đạo thệ do thần thức của các ngươi hóa thành, nếu đổi ý, thì sẽ đạo mất người tan! Nếu không đồng ý, thì Vương mỗ sẽ dùng cây cung của Lý Quảng hủy diệt Viễn Cổ Tiên Vực này!
Lời nói của Vương Lâm cực kỳ cương quyết, không cho tứ đại chiến tướng này có thể chần chừ một chút nào.
Bốn người trầm mặc, nhìn nhau vài lần, trở nên do dự. Những yêu cầu mà Vương Lâm vừa nói bọn họ không thể quyết định ngay lập tức, nhất là yêu cầu thứ ba và thứ tư lại càng khiến cho bọn họ khó xử.
-Ta cho các ngươi thời gian một ngày!
Vương Lâm xoay người bước về phía sau, khoanh chân ngồi xuống ở trên mặt đất bị phá nát cách đó ngàn trượng, nhắm hai mắt lại.
Hắn không để ý tới kết luận cuối cùng của bốn người kia. Trên thực tế, Vương Lâm vẫn còn một mục đích, mục đích này mới chính là âm mưu thật sự của hắn. Hắn để cho những môn nhân của Thất Đạo Tông này đi ra, cho những người này thời gian tranh thủ ba năm, ngoài việc giải quyết trận chiến giữa giới nội và giới ngoại, còn để cho bọn họ đi tìm Viễn cổ Tiên Tôn!
Đối với Tiên Tôn thần bí này Vương Lâm có rất nhiều suy đoán, nhưng không có chứng cứ xác thực. Hắn không thể xác định Thất Thải Đạo Nhân xuất hiện trong Thất Thải Giới kia có quan hệ với Tiên Tôn này như thế nào.
Còn có thân phận của chiến lão quỷ kia, vấn đề này vẫn còn là một sự bí ẩn. Bí ẩn này cũng dẫn thẳng đến Viễn cổ Tiên Tôn kia!
-Từ tất cả những manh mối mà ta nhìn thấy, trận đại chiến giữa giới nội và giới ngoại này còn ẩn chứa rất nhiều âm mưu. Từ việc đám người Chưởng Tôn và Tiên Phi sống ở giới ngoại, từ việc đám người Phong Tôn năm đó sống ở giới nội, Thất Thải Đạo Nhân kia hiển nhiên là người đứng đầu giới ngoại, còn về chiến lão quỷ hắn vốn là người của giới nội, Bọn họ vô số năm qua đã nhiều lần chiến tranh, dường như muốn cùng nhau chứng tỏ điều gì đó, cùng nhau tìm kiếm cái gì đó, nhưng muốn tìm thứ đó cần phải có một số thủ đoạn phi thường, vì vậy mới có những trận đại chiến liên tục này.
-Nếu ta đoán chính xác, thì chuyện này nhất định là như vậy. Nhưng rốt cuộc là bọn họ muốn tìm cái gì Thiên Đạo sao?
Vương Lâm trầm ngâm.
-Hết thảy chuyện này, có lẽ sau khi tứ đại chiến tướng cùng với môn nhân của Thất Đạo Tông ra khỏi nơi này sẽ được hoàn toàn xé mớ. Hết thảy chuyện này vốn đã rất rối loạn. Như vậy hãy để cho nó rối loạn thêm một chút, trong sự rối loạn này, có lẽ ta sẽ có thể đạt được mục đích kia!
Lúc này Chu Tước kia xuất hiện, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải hắn chậm rãi hạ xuống, cung tên hóa thành một đám kim quang tiêu tan trong tay hắn. Mặc dù cung tên này đã tiêu tan, nhưng nếu Vương Lâm muốn, có thể trong nháy mắt lại biến hóa ra, không sợ tứ đại chiến tướng này lại một lần nữa đánh lén.
Hướng về phía Chu Tước rốt cuộc cũng đã xuất hiện kia, Vương Lâm bình tĩnh nhìn lại. Chu Tước này cũng là một lão già, bộ dạng cực kỳ giống với Chu Tước đời thứ nhất ở vùng đất Điên Lạc.
-Không cần phải chào hỏi nhiều lời, vãn bối Vương Lâm, tham kiến Chu Tước đời thứ nhất.
Vương Lâm chậm rãi mở miệng, thần sắc ung dung.
Lão già Chu Tước mặc hồng bào kia ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, nhìn Vương Lâm, trầm mặc đứng ở nơi đó.
-Vương mỗ có chuyện khó hiểu, tiền bối và người ở vùng đất Điên Lạc kia có liên quan gì?
Vương Lâm bình tĩnh nói.
-Ở vùng đất Điên Lạc là bổn tôn của lão phu. Trong trận đại chiến năm đó, trong tứ đại chiến tướng chỉ có lão phu là lưu lại bổn tôn ở bên ngoài, hôm nay ngươi đang nhìn chính là phân thân của lão phu. Nhưng chuyện này đã quá lâu rồi, đã không còn sự khác nhau giữa bổn tôn và phân thân, ngươi có thể xem cả hai đều là ta, hoặc cũng có thể coi chúng ta là hai người khác nhau. Sự thao túng của bổn tôn đối với ta gần như đã không còn. Chỉ có thể liên hệ với suy nghĩ của hắn, biết được tất cả mọi chuyện mà hắn gặp phải, nhưng không có cách nào thay đổi ý niệm và suy nghĩ trong đầu hắn. Hắn rất mệt mỏi, hắn muốn trở về quê hương, còn lão phu lại muốn đi tìm Tiên Tôn Lão già Chu Tước lắc đầu thở dài.
-Cây cung của Lý Quảng tại sao lại ở trong tay ngươi!
Lão già Bạch Hổ kia ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ rất sâu, đột nhiên mở miệng.
-Đây là chuyện riêng của Vương mỗ, ngươi không cần biết.
Vương Lâm lạnh lùng quét mắt nhìn Bạch Hổ một cái, rồi ánh mắt lại nhìn lên người Chu Tước.
Bạch Hổ chiến tướng kia nghệt mặt ra, nhưng không nói tiếp câu nào nữa.
-Chuyện ở vùng đất Điên Lạc vãn bối không so đo, hôm nay tới đây là muốn cùng với Chu Tước tiền bối làm một vụ giao dịch.
Vương Lâm nói không nhanh cũng không chậm, chậm rãi nói ra từng chữ.
-Viễn Cổ Tiên Vực, hoặc cũng có thể nói đây là chỗ trung tâm động phủ của Thất Thải Tiên Tôn. Nơi này còn lại rất nhiều đệ tử của Thất Đạo Tông trọng thương năm đó. Bọn họ là tiên nhân, là tu sĩ của Viễn cổ Tiên Vực. Những người này nếu Vương mỗ bất chấp hết thảy, Chu Tước tiền bối có cho rằng tại hạ có mấy phần nắm chắc có thể giết chết toàn bộ bọn họ trong khi họ đang trị thương, khiến cho Viễn cổ Tiên Vực này trở thành tử vực hay không?
Lời nói của Vương Lâm bình tĩnh, không hề có ẩn chứa hàn ý và sát khí. Hắn có thể nói ra những lời này cũng khiến cho tứ đại chiến tướng kia đều nhướn mày.
Nếu đổi lại là lúc trước khi Vương Lâm lấy ra cây cung của Lý Quảng, thì tứ đại chiến tướng này đối với những lời này chắc chắn sẽ không tin. Nhưng sau khi nhìn thấy cây cung của Lý Quảng trong tay Vương Lâm, cũng có một áp lực vô hình bao phủ trong tâm thần của bốn người bọn họ.
-Cây cung của Lý Quảng là một pháp bảo cực mạnh thanh danh hiển hách của đại lục Tiên Cương. Cây cung này cũng không dễ dàng thi triển, mặc dù không biết ngươi lấy được giọt máu tiên nhân bất diệt thể kia ở chỗ nào, lấy giọt máu này để giương cây cung, nhưng mỗi một tiễn bắn ra, ngươi không phải là tiên nhân, không thể bổ sung sức mạnh huyết mạch, trong tình huống đó ngươi chỉ có thể bắn được vài tiễn!
Người đang nói không phải là Chu Tước, mà là Thanh Long chiến tướng. Hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra tinh quang.
-Hủy diệt nơi này chỉ cần ba tiễn! Mặc dù ở sau lưng các ngươi còn rất nhiều pho tượng của Cổ Tam Tộc, mặc dù ở chỗ sâu nhất vẫn còn một tòa miếu kỳ dị, nhưng nếu ta đoán không sai, tòa miếu kia chính là thông đạo để rời khởi động phủ này. Nơi đó hẳn là đã bị khóa kín hoàn toàn, không người nào có thể mở ra, còn có rất nhiều sinh linh kỳ dị tồn tại, đó chính là chỗ mạnh nhất của Viễn cổ Tiên Vực.
Vương Lâm chậm rãi mở miệng.
-Ta có thể làm được, các ngươi biết rõ là như vậy.
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua tứ đại chiến tướng này, rồi nhìn về phía xa xa.
Ngay khi hắn tiến vào Tiên Vực này, thần thức chẳng những nhận ra sự tồn tại của tứ đại chiến tướng này, mà còn mơ hồ cảm nhận được ở chỗ sâu nhất của Viễn cổ Tiên Vực này dường như còn tồn tại một tòa miếu kỳ dị. Khí tức từ bên tòa miếu đó truyền ra cực mạnh!
-Là giao dịch gì!
Huyền Vũ chiến tướng mặc hắc bào nãy giờ vẫn không mở miệng sau khi trầm mặc hồi lâu, liền nói ra một câu.
-Ta bất chấp tất cả mọi thứ bên trong động phủ này, cũng bất chấp các ngươi có những mưu mô gì, ta chỉ biết ta sống chết vì giới nội. Lúc này tu sĩ của Thái cổ Tinh Thần ở giới ngoại đang xâm lược trong phạm vi lớn, sức mạnh của giới nội không thể chống cự lại, ngay cả ta có cây cung của Lý Quảng, cũng không thể lấy sức mạnh của một người để giết toàn bộ tu sĩ của giới ngoại. Các ngươi là tiên nhân của Viễn cổ Tiên Vực, ta muốn các ngươi ra khỏi nơi này, sát nhập vào giới nội, giải quyết triệt để tất cả những sự phân tranh!
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, chậm rãi mở miệng.
-Giới ngoại cũng có Viễn cổ Tiên Vực, ở nơi đó cũng có một phần môn nhân của Thất Đạo Tông. Bọn họ nghe lệnh của Tiên Phi, năm đó thương thế của họ cũng không nặng, sở dĩ những năm nay bọn họ không xuất hiện nhiều là bởi vì mặc dù Viễn cổ Tiên Vực đã chia làm hai phần, nhưng có mối liên hệ rất sâu đậm. Nếu chúng ta mở cánh cửa của Viễn cổ Tiên Vực đi ra, bọn họ cũng sẽ đi ra, trận đại chiến giữa giới nội và giới ngoại các ngươi sẽ càng kịch liệt hơn. Thậm chí còn có khả năng sẽ hủy diệt cả động phủ này!
Chu Tước trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng mở miệng.
-Viễn Cổ Tiên Vực ở giới ngoại, bọn họ không thể ra được!
Vương Lâm vung tay áo, lạnh lùng nói.
Lời này vừa được nói ra, ánh mắt của tứ đại chiến tướng đều sững lại, nhất tề nhìn về phía Vương Lâm.
-Lúc trước trong giới nội ở hạ giới có người kêu gọi chúng ta chống lại sự xâm lược của giới ngoại. Chúng ta đã đưa cho hắn một loại pháp bảo của tiên nhân dung nhập vào trong một đại trận của hạ giới, vì thế trận này có thể chống cự được một trăm năm, cho chúng ta có được thời gian trị thương cuối cùng. Nhưng vật này tác dụng có hạn, nếu người của đại lục Tiên Cương không ra tay, chỉ dựa vào sức mạnh của tu sĩ hạ giới sẽ rất khó có thể mở ra. Ta không biết là hắn có làm được hay không, lúc này cũng đã trải qua hơn chín mươi năm, vẫn còn ba năm nữa. Ba năm này chính là thời gian quan trọng nhất để chúng ta trị thương, sau ba năm, thương thế của chúng ta sẽ hồi phục hoàn toàn!
Thanh Long chiến tướng lập tức mở miệng.
Dựa theo suy nghĩ của bốn người bọn hắn, cho dù Vương Lâm lần này không đề xuất giao dịch, thì ba năm sau bọn họ cũng tự đi ra, cùng với đồng môn Viễn cổ Tiên Vực ở giới ngoại năm đó đánh một trận, tìm kiếm Tiên Tôn.
Nhưng trong mắt bọn họ những tu sĩ hạ giới cũng chỉ là những con kiến, ngay cả khi bọn họ đi ra, cũng sẽ không để ý tới cuộc chiến giữa giới nội và giới ngoại, về phần chết hay bị thương bao nhiêu sinh linh, bọn họ cũng không quan tâm.
chỉ cần tìm được Tiên Tôn, chỉ cần tu vi của Tiên Tôn hồi phục, cho dù là hủy diệt chúng sinh, mở ra Thiên Đạo lại một lần nữa sinh sôi nảy nở, qua mấy vạn năm hết thảy đều sẽ lại như trước. Nhưng lúc này, Vương Lâm tìm tới nơi đây, dùng thủ đoạn cưỡng ép, lấy việc hủy diệt Viễn Cổ Tiên Vực để gây áp lực lên bọn họ trong khi đang trị thương, đề xuất giao dịch, cũng khiến cho bốn người này không thể không thận trọng lo lắng.
-Vương mỗ cho các ngươi tranh thủ trong thời gian ba năm. Trong ba năm sẽ không có một người nào tới quấy rầy các ngươi trị thương!
Thanh âm của Vương Lâm bình tĩnh, từng chữ truyền ra khỏi miệng.
Tứ đại chiến tướng trầm mặc. Vương Lâm đồng ý sẽ đi hủy diệt Viễn cổ Tiên Vực ở giới ngoại, đồng ý sẽ bảo vệ bọn họ trong thời gian ba năm, nhưng hắn càng như vậy, thì chứng tỏ mưu đồ của hắn càng lớn. Bốn người này trong chốc lát không thể hiểu rõ được suy nghĩ của Vương Lâm.
-Trong vụ giao dịch này ngươi được gì!
Chu Tước nhìn Vương Lâm, trầm giọng nói.
-Ta muốn người của giới ngoại chết không còn một ai!
Ta muốn tu sĩ giới nội từ lúc các ngươi đi ra, không còn một người nào tử vong nữa! Ta muốn chờ tới sau khi các ngươi tìm được Thất Thải Tiên Tôn, hứa phải để cho ta mang đi tất cả những sinh linh của giới nội, trả tự do cho bọn họ, không để cho bọn họ phải sống trong động phủ này nữa, để cho họ có thể nhìn thấy được bầu trời thực sự! Yêu cầu cuối cùng, đó là sau khi tất cả những chuyện này kết thúc, ta muốn tới đại lục Tiên Cương! Trên đại lục Tiên Cương, các ngươi phải cho ta tất cả những tài nguyên mà ta cần!
Vương Lâm vừa nói, vừa giơ tay phải vỗ lên mi tâm. Lập tức thần thức của hắn phân ra một tia, ngưng tụ ở trong tay hóa thành một làn khói như một cành liễu.
-Nếu đồng ý, thì hãy đưa ra đạo thệ do thần thức của các ngươi hóa thành, nếu đổi ý, thì sẽ đạo mất người tan! Nếu không đồng ý, thì Vương mỗ sẽ dùng cây cung của Lý Quảng hủy diệt Viễn Cổ Tiên Vực này!
Lời nói của Vương Lâm cực kỳ cương quyết, không cho tứ đại chiến tướng này có thể chần chừ một chút nào.
Bốn người trầm mặc, nhìn nhau vài lần, trở nên do dự. Những yêu cầu mà Vương Lâm vừa nói bọn họ không thể quyết định ngay lập tức, nhất là yêu cầu thứ ba và thứ tư lại càng khiến cho bọn họ khó xử.
-Ta cho các ngươi thời gian một ngày!
Vương Lâm xoay người bước về phía sau, khoanh chân ngồi xuống ở trên mặt đất bị phá nát cách đó ngàn trượng, nhắm hai mắt lại.
Hắn không để ý tới kết luận cuối cùng của bốn người kia. Trên thực tế, Vương Lâm vẫn còn một mục đích, mục đích này mới chính là âm mưu thật sự của hắn. Hắn để cho những môn nhân của Thất Đạo Tông này đi ra, cho những người này thời gian tranh thủ ba năm, ngoài việc giải quyết trận chiến giữa giới nội và giới ngoại, còn để cho bọn họ đi tìm Viễn cổ Tiên Tôn!
Đối với Tiên Tôn thần bí này Vương Lâm có rất nhiều suy đoán, nhưng không có chứng cứ xác thực. Hắn không thể xác định Thất Thải Đạo Nhân xuất hiện trong Thất Thải Giới kia có quan hệ với Tiên Tôn này như thế nào.
Còn có thân phận của chiến lão quỷ kia, vấn đề này vẫn còn là một sự bí ẩn. Bí ẩn này cũng dẫn thẳng đến Viễn cổ Tiên Tôn kia!
-Từ tất cả những manh mối mà ta nhìn thấy, trận đại chiến giữa giới nội và giới ngoại này còn ẩn chứa rất nhiều âm mưu. Từ việc đám người Chưởng Tôn và Tiên Phi sống ở giới ngoại, từ việc đám người Phong Tôn năm đó sống ở giới nội, Thất Thải Đạo Nhân kia hiển nhiên là người đứng đầu giới ngoại, còn về chiến lão quỷ hắn vốn là người của giới nội, Bọn họ vô số năm qua đã nhiều lần chiến tranh, dường như muốn cùng nhau chứng tỏ điều gì đó, cùng nhau tìm kiếm cái gì đó, nhưng muốn tìm thứ đó cần phải có một số thủ đoạn phi thường, vì vậy mới có những trận đại chiến liên tục này.
-Nếu ta đoán chính xác, thì chuyện này nhất định là như vậy. Nhưng rốt cuộc là bọn họ muốn tìm cái gì Thiên Đạo sao?
Vương Lâm trầm ngâm.
-Hết thảy chuyện này, có lẽ sau khi tứ đại chiến tướng cùng với môn nhân của Thất Đạo Tông ra khỏi nơi này sẽ được hoàn toàn xé mớ. Hết thảy chuyện này vốn đã rất rối loạn. Như vậy hãy để cho nó rối loạn thêm một chút, trong sự rối loạn này, có lẽ ta sẽ có thể đạt được mục đích kia!
Bình luận truyện