Tiên Nghịch
Chương 1832: Thiên Tôn Niết
Trong Sơn Hải Châu của Nam Châu còn một vùng lục hải. Vùng biến này được gọi là Sơn Hải, mặt biển mênh mông, có rất nhiều chim biển bay lượn trên bầu trời. Sóng biển rì rào, gió biển tươi mát thổi về hướng bờ biển.
Cả Sơn Hải Châu này Sơn Hải chiếm tới gần bảy phần, còn lại ba phần là đại lục bị biến bao quanh.
Giờ phút này ở phía bắc của bờ biển, trong một vùng núi non, Vương Lâm đang đứng trên một ngọn núi nhìn về phía ngoài khơi, thần sắc bình tĩnh.
Nơi này chính là vị trí gần nhất với Sơn Hải Thụ dưới đáy biển. Nhưng Vương Lâm không lựa chọn đi tới Sơn Hải một lần nữa mà thân thể nhoáng lên, biến mất khỏi đỉnh núi này, lúc xuất hiện đã ở trong lòng núi, trong một động phủ mà hắn mở ra.
Động phủ này Vương Lâm đã ở ba năm. Bốn phía được hắn bố trí rất nhiều cấm chế. Nơi này đối với hắn mà nói đã có thể phòng ngự nhất định.
Trong động phủ này như ẩn như hiện một vùng khí màu lam. Thứ sương mù này tràn ngập bốn phía, có thể mơ hồ nhìn thấy Hải Long thân thể đã nhỏ lại rất nhiều.
Khoanh chân ngồi trong động phủ, Vương Lâm chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay mở ra không ngừng biến hóa ấn quyết. Những ấn quyết này cực kỳ đặc thù, là sau nhiều lần thử nghiệm Vương Lâm mới biết.
Trước khi đi lấy Sơn Hải Thụ ta phải thử xem Thiên Tôn Niết rốt cục có gì huyền diệu!
Vương Lâm khoanh chân dựa vào phương pháp mà hắn biết để tiến vào Thiên Tôn Niết trong năm mươi năm qua. Thần thức từ từ lan ra khỏi thân thể, ngưng tụ trên thiên linh, không ngừng nén ép lại, hóa thành một vùng ánh sáng chói mắt.
Ánh sáng này là ánh sáng của thần thức. Một lát sau, thần thức của Vương Lâm trên thiên linh đột nhiên vọt tới, bay thẳng lên bầu trời, dùng tốc độ không thể nào hình dung được tiến tới.
Xuyên qua động phủ này, xuyên qua dãy núi này, từ trong núi vọt lên bầu trời. Cảnh tượng này người ngoài không thể nào cảm thụ được. Bởi vì Vương Lâm khi ngưng tụ ánh sáng thần thức đã đánh ra những ấn quyết đặc thù, chính là có tác dụng ẩn dấu mọi giao động của thần thức, bảo vệ tu sĩ Thiên Tôn tiến vào Thiên Tôn Niết không bị người khác phát hiện.
Nghe nói ấn quyết này là do Tiên Tổ truyền xuống!
Thần thức của Vương Lâm không ngừng bay lên, cả đường phá tan hư vô mà đi. Thẳng tới tầng rời vô tận, giống như một thanh kiếm sắc bén vô cùng, vô thanh vô tức đâm thủng bầu trời Tiên Cương!
Trong nháy mắt khi thần thức của hắn đạt tới điểm cao nhất, trong đầu Vương Lâm vang lên tiếng nổ như sấm sát. Trong sự cảm thụ của thần thức hắn, lúc này cả bầu trời trong nháy mắt hóa thành một dòng xoáy khổng lồ, hoàn toàn hấp thu thần thức của hắn.
Trước mặt nhoáng lên, một lát sau khi thấy rõ tất cả, Vương Lâm nhìn về bốn phía, ánh mắt lộ vẻ chấn kinh.
Địa phương hắn đang đứng là một đại lục ước chừng ngàn dặm lơ lửng trên bầu trời, bên ngoài có vô số cuồng phong gào thét, cũng có những sợi tơ đen lóe lên, bên trong mỗi một sợi tơ này ẩn chứa lực lượng khiến người ta kinh khủng, giống như chỉ cần tiếp xúc là hình thần câu diệt.
Ớ trung tâm của đại lục này có một cung điện khổng lồ, tràn ngập khí tức cổ xưa. Màu sắc đen kịt, tỏa ra một vẻ uy nghiêm khiến người ta nhìn thấy không khỏi dâng lên ý kính sợ.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm xuất hiện, những luồng thần niệm từ bốn phía trong cung điện khổng lồ kia lập tức gào thét đảo qua thân thể hắn.
Những thần niệm này đều ẩn chứa uy áp của tu sĩ Thiên Tôn, có tới gần hai trăm đạo.
Vương Lâm?
Bạch Phát Thiên Tôn!
Là hắn!
Trong thần thức này có một số là Thiên Tôn trong năm mươi năm nay Vương Lâm giao chiến, giờ phút này khi nhìn thấy Vương Lâm liền lập tức nhận ra hắn.
Thần sắc Vương Lâm như thường, ánh mắt sau khi đảo qua bốn phía, thấy rõ địa phương mình đứng rõ ràng là một loại Truyền Tống Trận cổ xưa. Trận pháp này cực kỳ phức tạp. Vương Lâm nhìn thấy mà có ảo giác như thần thức bị trận pháp này hấp thu cắn nuốt.
Hồi lâu Vương Lâm thu hồi ánh mắt, đi ra khỏi Truyền Tống Trận này, cẩn thận quan sát thân thể mình một chút. Thân thể hắn có đầy đủ huyết nhục, nếu không phải hắn biết mình dùng thần thức tới đây thì hắn căn bản rất khó nhìn thấy sự bất đồng.
Thiên Nhân suy kiếp là do Tiên Tổ năm xưa sáng tạo ra, quả nhiên huyền diệu!
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, hướng về phía cung điện vừa truyền ra thần thức xa xa đi tới.
Càng đến gần nơi này, Vương Lâm càng cảm thấy rung động. Cung điện màu đen này từ xa nhìn lại đã cực kỳ khổng lồ, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy kinh người. Nhưng tới khi đến gần thì hắn lại thấy trên bầu trời cung điện này còn có một cung điện khổng lồ khác!
Tổng cộng có mười chín tầng cung điện lơ lửng giữa không trung, nổi tiếp với nhau giống như một con trường long. Cung điện cao nhất đã đâm thẳng vào trong tầng trời, chỉ có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ.
Trong năm mươi năm nay ta đã nghe được nhiều chuyện, nghe đồn trong Thiên Nhân suy kiếp trên thực tế là do Pháp Bảo cực mạnh của Tiên Tổ năm đó biến thành. Nó tồn tại trong hư vô, bảo vệ cho Tiên Tộc.
Vương Lâm nhìn những tòa cung điện nổi tiếp nhau trên không, trong số đó có rất nhiều cung điện bởi khoảng cách quá xa mà chỉ nhìn thấy hư ảnh nhưng trên đó vẫn tỏa ra những luồng uy áp khiến Vương Lâm cảm nhận được rất rõ ràng.
Càng đến gần, Vương Lâm nhìn thấy ở trung tâm của đại lục cổ xưa này có hơn hai trăm tu sĩ đang ngồi đả tọa. Đám tu sĩ này bao quanh bốn phía cung điện, cách rất xa nhau, giống như không muốn ngồi cùng một chỗ vậy.
Sau khi Vương Lâm tới đây, không ít người trong số đó đều đảo mắt nhìn qua. Một vài người quen biết hắn sau khi nhìn lại còn mỉm cười ôm quyền.
Vương Lâm cũng ôm quyền đáp lễ. Đứng bên ngoài cung điện, nhìn tòa cung điện như một con quái vật khổng lồ này, bản thân cảm thấy thật nhỏ bé.
Thiên Nhân suy kiếp này cực kỳ kỳ dị, dù là tu sĩ Tiên Tộc ở bất cứ khu vực nào cũng có thể dựa vào thần thức mà tới được nơi này, cho nên đây là nơi mà tu sĩ Thiên Tôn thích tới nhất, dù là hai người ở trời nam đất bắc nhưng vẫn có thể gặp nhau tại đây.
Mà bởi vì tính chất đặc biệt của nơi này nên Thiên Nhân suy kiếp trở thành chỗ tốt nhất để Thiên Tôn làm quen với nhau. Trong đầu Vương Lâm hiện ra rất nhiều tin tức mà trong năm mươi năm này hắn tìm hiểu được.
Ngay lúc Vương Lâm còn trầm ngâm thì đột nhiên trên bầu trời, từ tòa cung điện thứ bảy bộc phát ra kim quang chói mắt. Kim quang nọ trong thời gian ngắn bao phủ bốn phía, khiến cả tất cả tu sĩ Thiên Tôn trên đại lục đều ngẩng đầu ngưng thần nhìn lại.
Vương Lâm cũng như vậy. Chỉ thấy từ trong cung điện đang phát ra kim quang có một thân ảnh mặc hắc y. Người nọ là một nam tử trung niên mái tóc dài tung bay theo gió, từ thân thể tỏa ra một luồng uy áp cường đại. Hắn nhoáng một cái bất ngờ từ cung điện thứ bảy bay thẳng lên cung điện thứ tám!
Trúc Lâm Thiên Tôn, hắn xông qua tầng bảy rồi!
Có thể xông qua tầng bảy, tối thiều phải dung nhập được sáu mươi ba đạo thần thông. Ta nhớ rõ Trúc Lâm Thiên Tôn này năm đó còn chưa có năng lực này!
Một ngàn năm, hắn đi theo Cửu Đế Đại Thiên Tôn, hiển nhiên cũng có không ít thu hoạch.
Tầng thứ tám cũng không có gì, quan trọng nhất là tầng thứ chín. Nếu ai có thể xông qua tầng thứ chín thì sợ rằng lập tức khiến toàn bộ Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc phải coi trọng.
Tầng thứ chín. quá khó khăn! Người có thể xông qua tầng thứ chín đã vô cùng gần với Dược Thiên Tôn, chỉ cần tiến thêm một bước là trở thành Dược Thiên Tôn thứ bốn mươi chín của Tiên Tộc ta!
Dù là Minh Đạo Tôn cực mạnh trong Dược Thiên Tôn cũng đã dừng lại ở tầng mười sáu, không thể xông qua.
Nghe đồn nếu có người thông qua tầng thứ mười chín thì sẽ có được chiến lực khiến Đại Thiên Tôn cũng không dám dễ dàng ra tay!
Trong kim quang tràn ngập, hơn hai trăm Thiên Tôn bốn phía truyền thần niệm trao đối.
Trong lúc trao đối này, chỉ thấy từ tòa cung điện thứ tám truyền ra một tiếng ầm vang. Trúc Lâm Thiên Tôn mặc hắc y đột nhiên bị đánh bật ra khỏi đó, hóa thành một đạo cầu vồng nhanh chóng rơi xuống mặt đất tầng thứ bảy, cuối cùng đứng trên mặt đất nơi này.
Trong nháy mắt khi hạ xuống, thần niệm của Thiên Tôn bốn phía đều biến mất, ánh mắt ngưng tụ lại.
Thần sắc Trúc Lâm Thiên Tôn âm trầm, không nhìn bốn phía chút nào, thân thể lao về phía trước, nhoáng qua bên cạnh Vương Lâm, tìm một khu vực phía xa khoanh chân nhắm mắt ngồi xuống.
Thời gian kế tiếp Vương Lâm nhìn thấy trên các tòa cung điện trên bầu trời liên tục có kim quang lóe lên, cũng không rất nhiều người thất bại rơi xuống, nhiều nhất giống như Trúc Lâm Thiên Tôn. Đều dừng lại ở tầng tám, ít nhất cũng dừng lại ở tầng hai tầng ba.
Vương Lâm không nóng lòng muốn xông lên mà khoanh chân ngồi xuống không ngừng quan sát. Tu sĩ Thiên Tôn bốn phía trong ba ngày liên tục lên thử. Đại bộ phân không rời đi mà đều ở lại nơi này.
Trong vòng ba ngày, Trúc Lâm Thiên Tôn lại lên tòa cung điện thứ tám khiêu chiến một lần nữa nhưng vẫn thất bại.
Vào ngày thứ tư, hai mắt Vương Lâm lóe sáng, đứng dậy đi về phía tòa cung điện đầu tiên. Hành động của hắn không khiến nhiều người chú ý lắm. Dù sao thì tầng cung điện thứ nhất đối với tu sĩ nơi này mà nói thật quá đơn giản.
Chỉ với những người đã từng giao chiến với Vương Lâm là trong khi hắn tiến vào tòa cung điện thứ nhất, ánh mắt mới đảo qua phía hắn một chút.
Bạch Phát Thiên Tôn này nếu xông lên tòa cung điện thứ nhất này thì hiển nhiên là lần đầu tới đây. Không biết là hắn có thể xông qua mấy tầng.
Người này rất cổ quái, tu vi không cao nhưng chiến lực lại cực kỳ kinh người. Ta không phải là đối thủ của hắn, không biết hắn có thể lên được mấy tầng.
Vương Lâm. vài chục năm nay thanh danh hiển hách, nghe đồn Đạo Nhất Thiên Tôn đã từng mời chào hắn nhưng lại bị cự tuyệt.
Mười mấy ánh mắt này theo Vương Lâm biến mất ngoài cung điện.
Trong nháy mắt khi bước vào tầng cung điện đầu tiên, Vương Lâm lập tức cảm thấy càn khôn trước mặt biển hóa. Hắn tận mắt nhìn thấy trong cung điện này lại là một tầng tinh không!
Tinh không này lớn tới vô hạn, tồn tại rất nhiều những dải thiên hà, tỏa ra ánh sáng như ngọc. Mà Vương Lâm hắn lại đang đứng trong tinh không.
Một loạt tiếng gào thét kỳ dị bỗng nhiên từ tinh không trước mặt truyền tới. Vương Lâm ngẩng đầu, đột nhiên hai mắt tòa hàn quang!
Cả Sơn Hải Châu này Sơn Hải chiếm tới gần bảy phần, còn lại ba phần là đại lục bị biến bao quanh.
Giờ phút này ở phía bắc của bờ biển, trong một vùng núi non, Vương Lâm đang đứng trên một ngọn núi nhìn về phía ngoài khơi, thần sắc bình tĩnh.
Nơi này chính là vị trí gần nhất với Sơn Hải Thụ dưới đáy biển. Nhưng Vương Lâm không lựa chọn đi tới Sơn Hải một lần nữa mà thân thể nhoáng lên, biến mất khỏi đỉnh núi này, lúc xuất hiện đã ở trong lòng núi, trong một động phủ mà hắn mở ra.
Động phủ này Vương Lâm đã ở ba năm. Bốn phía được hắn bố trí rất nhiều cấm chế. Nơi này đối với hắn mà nói đã có thể phòng ngự nhất định.
Trong động phủ này như ẩn như hiện một vùng khí màu lam. Thứ sương mù này tràn ngập bốn phía, có thể mơ hồ nhìn thấy Hải Long thân thể đã nhỏ lại rất nhiều.
Khoanh chân ngồi trong động phủ, Vương Lâm chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay mở ra không ngừng biến hóa ấn quyết. Những ấn quyết này cực kỳ đặc thù, là sau nhiều lần thử nghiệm Vương Lâm mới biết.
Trước khi đi lấy Sơn Hải Thụ ta phải thử xem Thiên Tôn Niết rốt cục có gì huyền diệu!
Vương Lâm khoanh chân dựa vào phương pháp mà hắn biết để tiến vào Thiên Tôn Niết trong năm mươi năm qua. Thần thức từ từ lan ra khỏi thân thể, ngưng tụ trên thiên linh, không ngừng nén ép lại, hóa thành một vùng ánh sáng chói mắt.
Ánh sáng này là ánh sáng của thần thức. Một lát sau, thần thức của Vương Lâm trên thiên linh đột nhiên vọt tới, bay thẳng lên bầu trời, dùng tốc độ không thể nào hình dung được tiến tới.
Xuyên qua động phủ này, xuyên qua dãy núi này, từ trong núi vọt lên bầu trời. Cảnh tượng này người ngoài không thể nào cảm thụ được. Bởi vì Vương Lâm khi ngưng tụ ánh sáng thần thức đã đánh ra những ấn quyết đặc thù, chính là có tác dụng ẩn dấu mọi giao động của thần thức, bảo vệ tu sĩ Thiên Tôn tiến vào Thiên Tôn Niết không bị người khác phát hiện.
Nghe nói ấn quyết này là do Tiên Tổ truyền xuống!
Thần thức của Vương Lâm không ngừng bay lên, cả đường phá tan hư vô mà đi. Thẳng tới tầng rời vô tận, giống như một thanh kiếm sắc bén vô cùng, vô thanh vô tức đâm thủng bầu trời Tiên Cương!
Trong nháy mắt khi thần thức của hắn đạt tới điểm cao nhất, trong đầu Vương Lâm vang lên tiếng nổ như sấm sát. Trong sự cảm thụ của thần thức hắn, lúc này cả bầu trời trong nháy mắt hóa thành một dòng xoáy khổng lồ, hoàn toàn hấp thu thần thức của hắn.
Trước mặt nhoáng lên, một lát sau khi thấy rõ tất cả, Vương Lâm nhìn về bốn phía, ánh mắt lộ vẻ chấn kinh.
Địa phương hắn đang đứng là một đại lục ước chừng ngàn dặm lơ lửng trên bầu trời, bên ngoài có vô số cuồng phong gào thét, cũng có những sợi tơ đen lóe lên, bên trong mỗi một sợi tơ này ẩn chứa lực lượng khiến người ta kinh khủng, giống như chỉ cần tiếp xúc là hình thần câu diệt.
Ớ trung tâm của đại lục này có một cung điện khổng lồ, tràn ngập khí tức cổ xưa. Màu sắc đen kịt, tỏa ra một vẻ uy nghiêm khiến người ta nhìn thấy không khỏi dâng lên ý kính sợ.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm xuất hiện, những luồng thần niệm từ bốn phía trong cung điện khổng lồ kia lập tức gào thét đảo qua thân thể hắn.
Những thần niệm này đều ẩn chứa uy áp của tu sĩ Thiên Tôn, có tới gần hai trăm đạo.
Vương Lâm?
Bạch Phát Thiên Tôn!
Là hắn!
Trong thần thức này có một số là Thiên Tôn trong năm mươi năm nay Vương Lâm giao chiến, giờ phút này khi nhìn thấy Vương Lâm liền lập tức nhận ra hắn.
Thần sắc Vương Lâm như thường, ánh mắt sau khi đảo qua bốn phía, thấy rõ địa phương mình đứng rõ ràng là một loại Truyền Tống Trận cổ xưa. Trận pháp này cực kỳ phức tạp. Vương Lâm nhìn thấy mà có ảo giác như thần thức bị trận pháp này hấp thu cắn nuốt.
Hồi lâu Vương Lâm thu hồi ánh mắt, đi ra khỏi Truyền Tống Trận này, cẩn thận quan sát thân thể mình một chút. Thân thể hắn có đầy đủ huyết nhục, nếu không phải hắn biết mình dùng thần thức tới đây thì hắn căn bản rất khó nhìn thấy sự bất đồng.
Thiên Nhân suy kiếp là do Tiên Tổ năm xưa sáng tạo ra, quả nhiên huyền diệu!
Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, hướng về phía cung điện vừa truyền ra thần thức xa xa đi tới.
Càng đến gần nơi này, Vương Lâm càng cảm thấy rung động. Cung điện màu đen này từ xa nhìn lại đã cực kỳ khổng lồ, nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy kinh người. Nhưng tới khi đến gần thì hắn lại thấy trên bầu trời cung điện này còn có một cung điện khổng lồ khác!
Tổng cộng có mười chín tầng cung điện lơ lửng giữa không trung, nổi tiếp với nhau giống như một con trường long. Cung điện cao nhất đã đâm thẳng vào trong tầng trời, chỉ có thể nhìn ra hình dáng mơ hồ.
Trong năm mươi năm nay ta đã nghe được nhiều chuyện, nghe đồn trong Thiên Nhân suy kiếp trên thực tế là do Pháp Bảo cực mạnh của Tiên Tổ năm đó biến thành. Nó tồn tại trong hư vô, bảo vệ cho Tiên Tộc.
Vương Lâm nhìn những tòa cung điện nổi tiếp nhau trên không, trong số đó có rất nhiều cung điện bởi khoảng cách quá xa mà chỉ nhìn thấy hư ảnh nhưng trên đó vẫn tỏa ra những luồng uy áp khiến Vương Lâm cảm nhận được rất rõ ràng.
Càng đến gần, Vương Lâm nhìn thấy ở trung tâm của đại lục cổ xưa này có hơn hai trăm tu sĩ đang ngồi đả tọa. Đám tu sĩ này bao quanh bốn phía cung điện, cách rất xa nhau, giống như không muốn ngồi cùng một chỗ vậy.
Sau khi Vương Lâm tới đây, không ít người trong số đó đều đảo mắt nhìn qua. Một vài người quen biết hắn sau khi nhìn lại còn mỉm cười ôm quyền.
Vương Lâm cũng ôm quyền đáp lễ. Đứng bên ngoài cung điện, nhìn tòa cung điện như một con quái vật khổng lồ này, bản thân cảm thấy thật nhỏ bé.
Thiên Nhân suy kiếp này cực kỳ kỳ dị, dù là tu sĩ Tiên Tộc ở bất cứ khu vực nào cũng có thể dựa vào thần thức mà tới được nơi này, cho nên đây là nơi mà tu sĩ Thiên Tôn thích tới nhất, dù là hai người ở trời nam đất bắc nhưng vẫn có thể gặp nhau tại đây.
Mà bởi vì tính chất đặc biệt của nơi này nên Thiên Nhân suy kiếp trở thành chỗ tốt nhất để Thiên Tôn làm quen với nhau. Trong đầu Vương Lâm hiện ra rất nhiều tin tức mà trong năm mươi năm này hắn tìm hiểu được.
Ngay lúc Vương Lâm còn trầm ngâm thì đột nhiên trên bầu trời, từ tòa cung điện thứ bảy bộc phát ra kim quang chói mắt. Kim quang nọ trong thời gian ngắn bao phủ bốn phía, khiến cả tất cả tu sĩ Thiên Tôn trên đại lục đều ngẩng đầu ngưng thần nhìn lại.
Vương Lâm cũng như vậy. Chỉ thấy từ trong cung điện đang phát ra kim quang có một thân ảnh mặc hắc y. Người nọ là một nam tử trung niên mái tóc dài tung bay theo gió, từ thân thể tỏa ra một luồng uy áp cường đại. Hắn nhoáng một cái bất ngờ từ cung điện thứ bảy bay thẳng lên cung điện thứ tám!
Trúc Lâm Thiên Tôn, hắn xông qua tầng bảy rồi!
Có thể xông qua tầng bảy, tối thiều phải dung nhập được sáu mươi ba đạo thần thông. Ta nhớ rõ Trúc Lâm Thiên Tôn này năm đó còn chưa có năng lực này!
Một ngàn năm, hắn đi theo Cửu Đế Đại Thiên Tôn, hiển nhiên cũng có không ít thu hoạch.
Tầng thứ tám cũng không có gì, quan trọng nhất là tầng thứ chín. Nếu ai có thể xông qua tầng thứ chín thì sợ rằng lập tức khiến toàn bộ Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc phải coi trọng.
Tầng thứ chín. quá khó khăn! Người có thể xông qua tầng thứ chín đã vô cùng gần với Dược Thiên Tôn, chỉ cần tiến thêm một bước là trở thành Dược Thiên Tôn thứ bốn mươi chín của Tiên Tộc ta!
Dù là Minh Đạo Tôn cực mạnh trong Dược Thiên Tôn cũng đã dừng lại ở tầng mười sáu, không thể xông qua.
Nghe đồn nếu có người thông qua tầng thứ mười chín thì sẽ có được chiến lực khiến Đại Thiên Tôn cũng không dám dễ dàng ra tay!
Trong kim quang tràn ngập, hơn hai trăm Thiên Tôn bốn phía truyền thần niệm trao đối.
Trong lúc trao đối này, chỉ thấy từ tòa cung điện thứ tám truyền ra một tiếng ầm vang. Trúc Lâm Thiên Tôn mặc hắc y đột nhiên bị đánh bật ra khỏi đó, hóa thành một đạo cầu vồng nhanh chóng rơi xuống mặt đất tầng thứ bảy, cuối cùng đứng trên mặt đất nơi này.
Trong nháy mắt khi hạ xuống, thần niệm của Thiên Tôn bốn phía đều biến mất, ánh mắt ngưng tụ lại.
Thần sắc Trúc Lâm Thiên Tôn âm trầm, không nhìn bốn phía chút nào, thân thể lao về phía trước, nhoáng qua bên cạnh Vương Lâm, tìm một khu vực phía xa khoanh chân nhắm mắt ngồi xuống.
Thời gian kế tiếp Vương Lâm nhìn thấy trên các tòa cung điện trên bầu trời liên tục có kim quang lóe lên, cũng không rất nhiều người thất bại rơi xuống, nhiều nhất giống như Trúc Lâm Thiên Tôn. Đều dừng lại ở tầng tám, ít nhất cũng dừng lại ở tầng hai tầng ba.
Vương Lâm không nóng lòng muốn xông lên mà khoanh chân ngồi xuống không ngừng quan sát. Tu sĩ Thiên Tôn bốn phía trong ba ngày liên tục lên thử. Đại bộ phân không rời đi mà đều ở lại nơi này.
Trong vòng ba ngày, Trúc Lâm Thiên Tôn lại lên tòa cung điện thứ tám khiêu chiến một lần nữa nhưng vẫn thất bại.
Vào ngày thứ tư, hai mắt Vương Lâm lóe sáng, đứng dậy đi về phía tòa cung điện đầu tiên. Hành động của hắn không khiến nhiều người chú ý lắm. Dù sao thì tầng cung điện thứ nhất đối với tu sĩ nơi này mà nói thật quá đơn giản.
Chỉ với những người đã từng giao chiến với Vương Lâm là trong khi hắn tiến vào tòa cung điện thứ nhất, ánh mắt mới đảo qua phía hắn một chút.
Bạch Phát Thiên Tôn này nếu xông lên tòa cung điện thứ nhất này thì hiển nhiên là lần đầu tới đây. Không biết là hắn có thể xông qua mấy tầng.
Người này rất cổ quái, tu vi không cao nhưng chiến lực lại cực kỳ kinh người. Ta không phải là đối thủ của hắn, không biết hắn có thể lên được mấy tầng.
Vương Lâm. vài chục năm nay thanh danh hiển hách, nghe đồn Đạo Nhất Thiên Tôn đã từng mời chào hắn nhưng lại bị cự tuyệt.
Mười mấy ánh mắt này theo Vương Lâm biến mất ngoài cung điện.
Trong nháy mắt khi bước vào tầng cung điện đầu tiên, Vương Lâm lập tức cảm thấy càn khôn trước mặt biển hóa. Hắn tận mắt nhìn thấy trong cung điện này lại là một tầng tinh không!
Tinh không này lớn tới vô hạn, tồn tại rất nhiều những dải thiên hà, tỏa ra ánh sáng như ngọc. Mà Vương Lâm hắn lại đang đứng trong tinh không.
Một loạt tiếng gào thét kỳ dị bỗng nhiên từ tinh không trước mặt truyền tới. Vương Lâm ngẩng đầu, đột nhiên hai mắt tòa hàn quang!
Bình luận truyện