Tiên Nghịch
Chương 1848: Dưới màn mưa
-. Ngươi tại sao lại biết ta có đạo lừa gạt! Ngươi. Ngươi rốt cục là ai!
Thân thể Lưu Kim Bưu run rẩy. Loại sợ hãi tới từ linh hồn này lúc này lại ặp tới, khiến cảnh tượng này không phải lần đầu hắn gặp mà dường như thật lâu trước đây hắn đã từng trải qua vậy.
Là chính ngươi nói cho ta biết.
Vương Lâm uống một ngụm rượu.
Chuyện này không có khả năng! Chủ nhân của ta là Cô Nhai Thiên Tôn, ta. ta. Ngươi nếu gây tổn thương cho ta thì ngươi nhất định hình thần câu diệt! Hơn nữa ta còn chưa gặp ngươi bao giờ, ta không thể nói chuyện đạo lừa gạt cho ngươi. Ngươi. Ngươi tới tìm ta làm gì.
Vẻ sợ hãi trong mắt Lưu Kim Bưu càng đậm, nói chuyện cũng trở nên lộn xộn.
Chẳng lẽ. chẳng lẽ người là đồng đạo?
Lưu Kim Bưu cũng không biết sao lại nghĩ vậy, ngơ ngác nhìn Vương Lâm.
Ngươi tên là Lưu Kim Bưu. Ta tên là Vương Lâm, còn nhớ được không?
Vương Lâm buông bầu rượu, nhìn Lưu Kim Bưu.
Vương Lâm. Vương Lâm. rất quen.
Ánh mắt Lưu Kim Bưu lộ vẻ mê man, mơ hồ xuất hiện vẻ giãy dụa, giống như đang đắm chìm trong trạng thái kỳ dị nào đó. Rất nhanh thân thể hắn liền run rẩy ngồi xuống, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ.
Xem ra hắn không thể tự mình phá vỡ phong ấn. Chu Dật không thể, hắn cũng không thể. Không biết những người khác có thể tự mình phá vỡ phong ấn, khôi phục trí nhớ không.
Vương Lâm thầm than, không đành lòng để Lưu Kim Bưu thống khổ như vậy, tay phải giơ lên điểm một chỉ vào mi tâm hắn.
Một chỉ này khiến đầu Lưu Kim Bưu ầm vang, giống như có sấm sét vô tận đồng thời đánh xuống.
Trước mặt hắn mơ hồ như ấy được kinh nghiệm mấy trăm năm nay tu đạo lừa gạt.
Kim Bưu đại tiên, bất hủ chỉ tiên! Những lời này không tồi, sau này các ngươi cứ hô như vậy đi. Lão tử họ Lưu, sau này lấy tên là Lưu Kim Bưu. Tên này thật bá đạo!
Một người thành tiên, gà chó thăng thiên! Ha ha, những lời này đều là ta sáng tạo ra. Với những lời này thì nhất định ở Đại Thánh Châu ta sẽ kiếm được một khoản lớn!
Ôi, nơi này không nên ở lâu, vẫn tới Đại Thánh Châu là tốt hơn.
Bổn tiên chuyển thế sống lại, tự nhiên là có tướng mạo của đồng tử. Phàm nhân các ngươi sao có thể hiểu rõ được!
Hả. Kẻ phàm nhân này rất thú vị, không ngờ lại quỳ lạy tiên nhân, không cầu thành tiên, chỉ muốn mượn tiên lực là vương gia? Chuyện này. Làm sao cho phải!
Ôi, nói không chừng kiếp trước ta là một tên lừa đảo, nếu không làm sao lừa người lại giỏi như vậy.
Hán tử này trông gian xảo, nhất định không phải là người tốt, tên là gì? Hả, ngươi cảm thấy ngươi nên tên là Hứa Lập Quốc? Tên này có gì không tốt? Thôi, tặng ngươi một cơ duyên, đi tới Trung Châu. Đúng, chính là Trung Châu. Bổn đại tiên sẽ cho ngươi một quẻ, ngươi cứ theo đó mà làm sẽ gặp được cơ duyên.
Bổn tiên lần đầu giáng phàm, tổ tiên nhà ngươi có đức, thôi, ta liền ở lại nơi này của các người, truyền pháp cho các người.
Hừ hừ, tiểu gia ta năm nay mới bảy tuổi nhưng lừa gạt khắp trong thôn rồi. Xem ra phải đi ra bên ngoài phát triển thôi.
À, tiểu đệ đệ này, kẹo hồ lô này không tồi, cho tiểu ca ca ăn một miếng có được không.
Trí nhớ cuối cùng của hắn là lúc hắn bốn tuổi, đi lừa kẹo hồ lô của trẻ con nhà bên.
Những chuyện cũ quanh quẩn trong đầu hắn, tạo thành vô số hồi âm, giống như khiến ký ức của người này thành một dòng xoáy, cắn nuốt hết thảy thần thức. Trong tiếng ầm vang kịch liệt này, hắn lại thấy được một cuộc đời khác của mình.
Hắn thấy được cuộc đời kia của mình gian khổ tu tiên, vì khiến bản thân cường đại mà hắn chậm rãi nắm bắt đạo lừa gạt, dựa vào Pháp Bảo mà hầu như không gặp chút bất lợi gì, nhưng cuối cùng ở trước mặt một tu sĩ tên là Vương Lâm.
Từ đó về sau, qua vô số năm hắn vẫn theo người đó cho tới khi chuyển thế.
Hắn nhớ tới hảo hữu Hứa Lập Quốc, dù Hứa Lập Quốc này năm đó làm một số chuyện khiến hắn không thoải mái nhưng hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cuối cùng lại trở thành hảo hữu.
Trí nhớ về hai thế giới dần dần áp lên nhau, cho tới khi trước mặt Lưu Kim Bưu không còn mơ hồ nữa. Hắn lẳng lặng nhìn Vương Lâm đang uống rượu trước mặt, nửa ngày sau nước mắt rơi xuống.
Tất cả mọi chuyện giống như không phải sự thật, không giống như một giấc mộng. Nhắm hai mắt lại là động phủ giới, mở mắt ra thì tất cả những thứ trong mộng đều hư ảo nhưng khó quên, khiến cho hắn lúc này tỉnh lại mơ hồ cảm thấy mê man.
Chẳng qua sự mê man này sau khi thấy Vương Lâm liền tiêu tán.
Chủ. Chủ nhân.
Ánh mắt Lưu Kim Bưu lộ vẻ kích động. Cả đời này của hắn mặc dù lừa gạt có nhiều hơn nữa thì cũng chưa bao giờ cảm thấy kích động từ nội tâm như bây giờ.
Vì chúng ta có thể gặp mặt trên Tiên Cương đại lục này, uống một hớp rượu đi.
Lưu Kim Bưu run rẩy cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm lớn. Rượu cay đắng tiến vào trong bụng, hóa thành một luồng nhiệt khí dào dạt, truyền khắp toàn thân Lưu Kim Bưu khiến tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên.
Ta vốn tưởng rằng khi ở động phủ giới, đạo lừa gạt của ta đã đạt tới bước thứ hai viên mãn. Có thể trong nháy mắt lừa gạt bản thân, khiến cho mình tin tưởng tất cả.
Lưu Kim Bưu nhìn bầu rượu trong tay, thì thào nói.
Nhưng lần chuyển thế như mộng này lại khiến ta rõ ràng, hóa ra đây mới chân chính là bước thứ hai của đạo lừa gạt. Ta nếu có thể sớm hiểu ra điều này thì trước lúc chuyển thế đã lừa gạt bản thân là người tốt chín kiếp, sợ là sau khi chuyển thế lại tiếp tục như vậy.
Lưu Kim Bưu lắc đầu nhìn Vương Lâm, hai mắt dần ẩn đi vẻ kích động, từ từ đứng lên, hướng về phía Vương Lâm vái một vái thật sâu.
Sao lại vái ta?
Vương Lâm mỉm cười nhìn Lưu Kim Bưu hỏi.
Chủ nhân có ơn tái tạo ta, cho nên ta vái!
Chủ nhân giúp ta chuyển thế, khiến ta hiểu rõ đạo lừa gạt chính thức, cho nên phải vái!
Ta không phải chủ nhân của ngươi. Trước khi chuyển thế các người tự do, sau khi chuyển thế vẫn vậy mà thôi.
Vương Lâm lắc đầu.
Đây. Trên Tiên Cương đại lục này rất nhiều nguy hiểm, hay là đi theo chủ nhân thì tốt hơn.
Lưu Kim Bưu mở to mắt, vội vàng mở miệng cười khổ.
Vương Lâm cười ha hả, dứng đậy nhìn Lưu Kim Bưu, nụ cười càng vui vẻ.
Thôi, ngươi đi theo ta, có sự tồn tại của ta thì ngươi có thể an tâm!
Vương Lâm vung tay áo lên. Một cơn gió lành cuốn hắn và Lưu Kim Bưu bay thẳng lên bầu trời.
Ta muốn đi Đông Lâm Tông, ngươi đi với ta nhé. Lúc này trí nhớ ngươi đã khôi phục, tu vi kiếp trước cũng rất dễ tu luyện thôi.
Chủ nhân, ta nhớ là trong đời này hình gặp qua Hứa Lập Quốc.
Lưu Kim Bưu do dự một chút rồi thấp giọng nói Hả?
Thân ảnh Vương Lâm trên bầu trời bỗng sững lại, xoay người nhìn về phía Lưu Kim Bưu.
Gặp hắn ở nơi nào?
Ây. Khi đó ta còn chưa khôi phục trí nhớ kiếp trước, ở Thiên Thủy Châu trong Đông Châu đã từng gặp kẻ trông mặt mày gian xảo, tướng mạo hung ác, tự xưng tên là Hứa Lập Quốc. Cũng bởi lúc ấy ta ở khu vực đó có chút danh tiếng. ha ha, danh tiếng cũng không lớn, không lớn lắm.
Hắn mời ta lên núi, hầu hạ cẩn thận, muốn ta chỉ điểm cho hắn tiên duyên. Ta chỉ lung tung cho hắn một chút, khiến hắn đi tới Trung Châu.
Lưu Kim Bưu vừa nói vừa hơi xấu hổ.
Đây là chuyện đã mấy trăm năm rồi.
Lưu Kim Bưu lại nói thêm một câu.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, trong đầu hiện lên dáng vẻ xun xoe của ma đầu Hứa Lập Quốc, từ từ mỉm cười.
Với tính cách của Hứa Lập Quốc thì hắn sẽ không phải chịu thiệt. Nếu hắn giờ còn sống thì nhất định là có tiên duyên. Ta cũng định tới Trung Châu, xem có khả năng gặp được hắn hay không.
Nếu có thể gặp mặt thì không biết hắn sau khi nhìn thấy ta, vẻ mặt sẽ thế nào.
Vẻ tươi cười trên mặt Vương Lâm càng đậm.
Lưu Kim Bưu đứng bên cạnh cười hắc hắc, thầm nghĩ mình chuyển thế xong là người đầu tiên đi theo chủ nhân, Hứa Lập Quốc lần này phải theo sau rồi. Nếu có thể gặp mặt thì mình phải thừa dịp trí nhớ của hắn còn chưa khôi phục, phải báo đáp thật tốt chuyện trong động phủ giới năm xưa.
Hắn vẫn luôn tự hào là người đầu tiên đi theo chủ nhân, thường xuyên lấy đó để đưa bản thân lên, ức hiếp ta!
Lưu Kim Bưu nghĩ tới đây, không khỏi chờ mong hơn.
Lưu Kim Bưu và Tư Đồ Nam không quen thuộc lắm. Cho nên trong trí nhớ hắn mơ hồ nhớ tới một người muốn làm vương gia bị hắn lừa gạt nhưng giờ phút này cũng quên luôn.
Mang theo Lưu Kim Bưu. Vương Lâm hóa thành một hư ảnh, muốn đi tới Đông Lâm Tông.
Đông Lâm Tông là đệ nhất tông trong Đại Thánh Châu, một trong cửu tông thập tam môn, luôn luôn thần bí khó lường, ngoại nhân rất ít biết được chi tiết trong tông môn này.
Đối với Đông Lâm Tông, Vương Lâm đã từng đi qua trong huyễn cảnh ở động phủ giới. Giờ phút này hắn lao vọt đi, sau khi tới gần Đông Lâm Tông, khi thấy đại địa trước mắt, còn cả sơn môn của Đông Lâm Tông, cảm thấy mơ hồ quen thuộc.
Nơi của Đông Lâm Tông rất tầm thường, ở vùng sơn cốc bằng phẳng trong một dãy núi trùng điệp, rất nhiều nơi do thiên nhiên tạo thành. Hộ sơn đại trận của Đông Lâm Tông không ngăn cản được bước chân của Vương Lâm.
Mang theo Lưu Kim Bưu. Vương Lâm bước vào trong Đông Lâm Tông. Hắn không lập tức đi tới Đông Lâm Trì mà đi tới địa phương mà Thất Thải Tiên Tôn sống trong huyễn cảnh ở động phủ giới.
Ở trong một ngọn núi nhỏ, bên tai Vương Lâm truyền tới những tiếng nước chảy ào ào, thấy con sông nhỏ kia, trong nước sông còn có không ít con cá đang bơi lội, cũng có một đồng tử đang lấy nước.
Theo thềm đá trên núi, Vương Lâm đi lên phía trên, Lưu Kim Bưu đi theo phía sau. Hai người đi tới, cũng có tu sĩ đi qua bên cạnh nhưng lại không phát hiện ra hai người lúc nào, giống như bọn họ ở một không gian khác vậy.
Cho tới khi Vương Lâm bước lên trên đỉnh thềm đá thì bầu trời từ từ có mây đen. Mưa rơi như trút, hạt mưa lớn như hạt đậu, tầm tả rơi xuống trong ánh mắt của Vương Lâm. Lúc này hắn nhìn về phía tấm đá xanh trên đại điện nọ.
Nước mưa rơi xuống khiến cho tấm đá rung động, cũng khiến nước bắn tung tóe. Hơi nước tràn ngập, giống như muốn bay lên trời, nhưng lại tiêu tán giữa không trung.
Cảnh tượng này rất giống như trong huyễn cảnh năm xưa. Khiến cho Vương Lâm có một cảm giác không nói lên lời, giống như cả người trong cơn mưa này liền thăng hoa.
Dưới màn mưa, Vương Lâm đứng đó, nhắm hai mắt lại, đứng yên lặng ở đó.
Thân thể Lưu Kim Bưu run rẩy. Loại sợ hãi tới từ linh hồn này lúc này lại ặp tới, khiến cảnh tượng này không phải lần đầu hắn gặp mà dường như thật lâu trước đây hắn đã từng trải qua vậy.
Là chính ngươi nói cho ta biết.
Vương Lâm uống một ngụm rượu.
Chuyện này không có khả năng! Chủ nhân của ta là Cô Nhai Thiên Tôn, ta. ta. Ngươi nếu gây tổn thương cho ta thì ngươi nhất định hình thần câu diệt! Hơn nữa ta còn chưa gặp ngươi bao giờ, ta không thể nói chuyện đạo lừa gạt cho ngươi. Ngươi. Ngươi tới tìm ta làm gì.
Vẻ sợ hãi trong mắt Lưu Kim Bưu càng đậm, nói chuyện cũng trở nên lộn xộn.
Chẳng lẽ. chẳng lẽ người là đồng đạo?
Lưu Kim Bưu cũng không biết sao lại nghĩ vậy, ngơ ngác nhìn Vương Lâm.
Ngươi tên là Lưu Kim Bưu. Ta tên là Vương Lâm, còn nhớ được không?
Vương Lâm buông bầu rượu, nhìn Lưu Kim Bưu.
Vương Lâm. Vương Lâm. rất quen.
Ánh mắt Lưu Kim Bưu lộ vẻ mê man, mơ hồ xuất hiện vẻ giãy dụa, giống như đang đắm chìm trong trạng thái kỳ dị nào đó. Rất nhanh thân thể hắn liền run rẩy ngồi xuống, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ.
Xem ra hắn không thể tự mình phá vỡ phong ấn. Chu Dật không thể, hắn cũng không thể. Không biết những người khác có thể tự mình phá vỡ phong ấn, khôi phục trí nhớ không.
Vương Lâm thầm than, không đành lòng để Lưu Kim Bưu thống khổ như vậy, tay phải giơ lên điểm một chỉ vào mi tâm hắn.
Một chỉ này khiến đầu Lưu Kim Bưu ầm vang, giống như có sấm sét vô tận đồng thời đánh xuống.
Trước mặt hắn mơ hồ như ấy được kinh nghiệm mấy trăm năm nay tu đạo lừa gạt.
Kim Bưu đại tiên, bất hủ chỉ tiên! Những lời này không tồi, sau này các ngươi cứ hô như vậy đi. Lão tử họ Lưu, sau này lấy tên là Lưu Kim Bưu. Tên này thật bá đạo!
Một người thành tiên, gà chó thăng thiên! Ha ha, những lời này đều là ta sáng tạo ra. Với những lời này thì nhất định ở Đại Thánh Châu ta sẽ kiếm được một khoản lớn!
Ôi, nơi này không nên ở lâu, vẫn tới Đại Thánh Châu là tốt hơn.
Bổn tiên chuyển thế sống lại, tự nhiên là có tướng mạo của đồng tử. Phàm nhân các ngươi sao có thể hiểu rõ được!
Hả. Kẻ phàm nhân này rất thú vị, không ngờ lại quỳ lạy tiên nhân, không cầu thành tiên, chỉ muốn mượn tiên lực là vương gia? Chuyện này. Làm sao cho phải!
Ôi, nói không chừng kiếp trước ta là một tên lừa đảo, nếu không làm sao lừa người lại giỏi như vậy.
Hán tử này trông gian xảo, nhất định không phải là người tốt, tên là gì? Hả, ngươi cảm thấy ngươi nên tên là Hứa Lập Quốc? Tên này có gì không tốt? Thôi, tặng ngươi một cơ duyên, đi tới Trung Châu. Đúng, chính là Trung Châu. Bổn đại tiên sẽ cho ngươi một quẻ, ngươi cứ theo đó mà làm sẽ gặp được cơ duyên.
Bổn tiên lần đầu giáng phàm, tổ tiên nhà ngươi có đức, thôi, ta liền ở lại nơi này của các người, truyền pháp cho các người.
Hừ hừ, tiểu gia ta năm nay mới bảy tuổi nhưng lừa gạt khắp trong thôn rồi. Xem ra phải đi ra bên ngoài phát triển thôi.
À, tiểu đệ đệ này, kẹo hồ lô này không tồi, cho tiểu ca ca ăn một miếng có được không.
Trí nhớ cuối cùng của hắn là lúc hắn bốn tuổi, đi lừa kẹo hồ lô của trẻ con nhà bên.
Những chuyện cũ quanh quẩn trong đầu hắn, tạo thành vô số hồi âm, giống như khiến ký ức của người này thành một dòng xoáy, cắn nuốt hết thảy thần thức. Trong tiếng ầm vang kịch liệt này, hắn lại thấy được một cuộc đời khác của mình.
Hắn thấy được cuộc đời kia của mình gian khổ tu tiên, vì khiến bản thân cường đại mà hắn chậm rãi nắm bắt đạo lừa gạt, dựa vào Pháp Bảo mà hầu như không gặp chút bất lợi gì, nhưng cuối cùng ở trước mặt một tu sĩ tên là Vương Lâm.
Từ đó về sau, qua vô số năm hắn vẫn theo người đó cho tới khi chuyển thế.
Hắn nhớ tới hảo hữu Hứa Lập Quốc, dù Hứa Lập Quốc này năm đó làm một số chuyện khiến hắn không thoải mái nhưng hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cuối cùng lại trở thành hảo hữu.
Trí nhớ về hai thế giới dần dần áp lên nhau, cho tới khi trước mặt Lưu Kim Bưu không còn mơ hồ nữa. Hắn lẳng lặng nhìn Vương Lâm đang uống rượu trước mặt, nửa ngày sau nước mắt rơi xuống.
Tất cả mọi chuyện giống như không phải sự thật, không giống như một giấc mộng. Nhắm hai mắt lại là động phủ giới, mở mắt ra thì tất cả những thứ trong mộng đều hư ảo nhưng khó quên, khiến cho hắn lúc này tỉnh lại mơ hồ cảm thấy mê man.
Chẳng qua sự mê man này sau khi thấy Vương Lâm liền tiêu tán.
Chủ. Chủ nhân.
Ánh mắt Lưu Kim Bưu lộ vẻ kích động. Cả đời này của hắn mặc dù lừa gạt có nhiều hơn nữa thì cũng chưa bao giờ cảm thấy kích động từ nội tâm như bây giờ.
Vì chúng ta có thể gặp mặt trên Tiên Cương đại lục này, uống một hớp rượu đi.
Lưu Kim Bưu run rẩy cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm lớn. Rượu cay đắng tiến vào trong bụng, hóa thành một luồng nhiệt khí dào dạt, truyền khắp toàn thân Lưu Kim Bưu khiến tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên.
Ta vốn tưởng rằng khi ở động phủ giới, đạo lừa gạt của ta đã đạt tới bước thứ hai viên mãn. Có thể trong nháy mắt lừa gạt bản thân, khiến cho mình tin tưởng tất cả.
Lưu Kim Bưu nhìn bầu rượu trong tay, thì thào nói.
Nhưng lần chuyển thế như mộng này lại khiến ta rõ ràng, hóa ra đây mới chân chính là bước thứ hai của đạo lừa gạt. Ta nếu có thể sớm hiểu ra điều này thì trước lúc chuyển thế đã lừa gạt bản thân là người tốt chín kiếp, sợ là sau khi chuyển thế lại tiếp tục như vậy.
Lưu Kim Bưu lắc đầu nhìn Vương Lâm, hai mắt dần ẩn đi vẻ kích động, từ từ đứng lên, hướng về phía Vương Lâm vái một vái thật sâu.
Sao lại vái ta?
Vương Lâm mỉm cười nhìn Lưu Kim Bưu hỏi.
Chủ nhân có ơn tái tạo ta, cho nên ta vái!
Chủ nhân giúp ta chuyển thế, khiến ta hiểu rõ đạo lừa gạt chính thức, cho nên phải vái!
Ta không phải chủ nhân của ngươi. Trước khi chuyển thế các người tự do, sau khi chuyển thế vẫn vậy mà thôi.
Vương Lâm lắc đầu.
Đây. Trên Tiên Cương đại lục này rất nhiều nguy hiểm, hay là đi theo chủ nhân thì tốt hơn.
Lưu Kim Bưu mở to mắt, vội vàng mở miệng cười khổ.
Vương Lâm cười ha hả, dứng đậy nhìn Lưu Kim Bưu, nụ cười càng vui vẻ.
Thôi, ngươi đi theo ta, có sự tồn tại của ta thì ngươi có thể an tâm!
Vương Lâm vung tay áo lên. Một cơn gió lành cuốn hắn và Lưu Kim Bưu bay thẳng lên bầu trời.
Ta muốn đi Đông Lâm Tông, ngươi đi với ta nhé. Lúc này trí nhớ ngươi đã khôi phục, tu vi kiếp trước cũng rất dễ tu luyện thôi.
Chủ nhân, ta nhớ là trong đời này hình gặp qua Hứa Lập Quốc.
Lưu Kim Bưu do dự một chút rồi thấp giọng nói Hả?
Thân ảnh Vương Lâm trên bầu trời bỗng sững lại, xoay người nhìn về phía Lưu Kim Bưu.
Gặp hắn ở nơi nào?
Ây. Khi đó ta còn chưa khôi phục trí nhớ kiếp trước, ở Thiên Thủy Châu trong Đông Châu đã từng gặp kẻ trông mặt mày gian xảo, tướng mạo hung ác, tự xưng tên là Hứa Lập Quốc. Cũng bởi lúc ấy ta ở khu vực đó có chút danh tiếng. ha ha, danh tiếng cũng không lớn, không lớn lắm.
Hắn mời ta lên núi, hầu hạ cẩn thận, muốn ta chỉ điểm cho hắn tiên duyên. Ta chỉ lung tung cho hắn một chút, khiến hắn đi tới Trung Châu.
Lưu Kim Bưu vừa nói vừa hơi xấu hổ.
Đây là chuyện đã mấy trăm năm rồi.
Lưu Kim Bưu lại nói thêm một câu.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, trong đầu hiện lên dáng vẻ xun xoe của ma đầu Hứa Lập Quốc, từ từ mỉm cười.
Với tính cách của Hứa Lập Quốc thì hắn sẽ không phải chịu thiệt. Nếu hắn giờ còn sống thì nhất định là có tiên duyên. Ta cũng định tới Trung Châu, xem có khả năng gặp được hắn hay không.
Nếu có thể gặp mặt thì không biết hắn sau khi nhìn thấy ta, vẻ mặt sẽ thế nào.
Vẻ tươi cười trên mặt Vương Lâm càng đậm.
Lưu Kim Bưu đứng bên cạnh cười hắc hắc, thầm nghĩ mình chuyển thế xong là người đầu tiên đi theo chủ nhân, Hứa Lập Quốc lần này phải theo sau rồi. Nếu có thể gặp mặt thì mình phải thừa dịp trí nhớ của hắn còn chưa khôi phục, phải báo đáp thật tốt chuyện trong động phủ giới năm xưa.
Hắn vẫn luôn tự hào là người đầu tiên đi theo chủ nhân, thường xuyên lấy đó để đưa bản thân lên, ức hiếp ta!
Lưu Kim Bưu nghĩ tới đây, không khỏi chờ mong hơn.
Lưu Kim Bưu và Tư Đồ Nam không quen thuộc lắm. Cho nên trong trí nhớ hắn mơ hồ nhớ tới một người muốn làm vương gia bị hắn lừa gạt nhưng giờ phút này cũng quên luôn.
Mang theo Lưu Kim Bưu. Vương Lâm hóa thành một hư ảnh, muốn đi tới Đông Lâm Tông.
Đông Lâm Tông là đệ nhất tông trong Đại Thánh Châu, một trong cửu tông thập tam môn, luôn luôn thần bí khó lường, ngoại nhân rất ít biết được chi tiết trong tông môn này.
Đối với Đông Lâm Tông, Vương Lâm đã từng đi qua trong huyễn cảnh ở động phủ giới. Giờ phút này hắn lao vọt đi, sau khi tới gần Đông Lâm Tông, khi thấy đại địa trước mắt, còn cả sơn môn của Đông Lâm Tông, cảm thấy mơ hồ quen thuộc.
Nơi của Đông Lâm Tông rất tầm thường, ở vùng sơn cốc bằng phẳng trong một dãy núi trùng điệp, rất nhiều nơi do thiên nhiên tạo thành. Hộ sơn đại trận của Đông Lâm Tông không ngăn cản được bước chân của Vương Lâm.
Mang theo Lưu Kim Bưu. Vương Lâm bước vào trong Đông Lâm Tông. Hắn không lập tức đi tới Đông Lâm Trì mà đi tới địa phương mà Thất Thải Tiên Tôn sống trong huyễn cảnh ở động phủ giới.
Ở trong một ngọn núi nhỏ, bên tai Vương Lâm truyền tới những tiếng nước chảy ào ào, thấy con sông nhỏ kia, trong nước sông còn có không ít con cá đang bơi lội, cũng có một đồng tử đang lấy nước.
Theo thềm đá trên núi, Vương Lâm đi lên phía trên, Lưu Kim Bưu đi theo phía sau. Hai người đi tới, cũng có tu sĩ đi qua bên cạnh nhưng lại không phát hiện ra hai người lúc nào, giống như bọn họ ở một không gian khác vậy.
Cho tới khi Vương Lâm bước lên trên đỉnh thềm đá thì bầu trời từ từ có mây đen. Mưa rơi như trút, hạt mưa lớn như hạt đậu, tầm tả rơi xuống trong ánh mắt của Vương Lâm. Lúc này hắn nhìn về phía tấm đá xanh trên đại điện nọ.
Nước mưa rơi xuống khiến cho tấm đá rung động, cũng khiến nước bắn tung tóe. Hơi nước tràn ngập, giống như muốn bay lên trời, nhưng lại tiêu tán giữa không trung.
Cảnh tượng này rất giống như trong huyễn cảnh năm xưa. Khiến cho Vương Lâm có một cảm giác không nói lên lời, giống như cả người trong cơn mưa này liền thăng hoa.
Dưới màn mưa, Vương Lâm đứng đó, nhắm hai mắt lại, đứng yên lặng ở đó.
Bình luận truyện