Tiên Nghịch

Chương 1863: Đại Thiên Tôn mời chào



Đông Châu. Đại Thánh Châu.
 
Trên một ngọn núi trong châu này, Vương Lâm yên lặng đứng đó. Hắn chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn mây trắng trên bầu trời xanh thẳm, gió thổi qua người hắn nhấc lên góc áo nhưng lại không thể khiến mái tóc bạc của hắn tung bay.
 
Hai mắt hắn sáng như sao trời, lộ vẻ thâm thúy, thân ảnh cao vời vợi giống như cây tùng xanh trong gió, tràn ngập cảm giác phiêu dật.
 
Ngọn núi này không cao, mọc đầy thanh mộc, trong tiếng lá cây ào ào, tiếng gió nức nở tạo thành một bản hợp xướng tuyệt vời.
 
Vương Lâm đứng trên đỉnh núi, thần sắc bình tĩnh, không bởi đã xông qua mười bảy tầng Thiên Tôn Niết, bởi nguyên nhân sau này sẽ được Đại Thiên Tôn mời chào mà kiêu ngạo. Hắn giống như lúc ở trong động phủ giới, lẵng lặng đứng nhìn bầu trời.
 
Cũng không biết đã qua bao lâu, sau lúc hoàng hôn, mặt trời đã lặn về tây, Vương Lâm đứng đó, ánh mắt ngưng tụ trên bầu trời. Đột nhiên lúc này phong vân biến sắc, tất cả bạch vân vừa bị bóng tối che phủ lại hiện lên. Trên bầu trời màu đen xuất hiện một vầng mặt trời!
 
Vầng mặt trời này đột nhiên xuất hiện, tỏa ra ánh sáng chói mắt, bất ngờ chiếu rọi cả màn đêm, khiến cho mặt đất lúc này giống như ban ngày. Từ vầng mặt trời này có sóng nhiệt vô tận khuếch tán ra, giống như ở rất gần Vương Lâm. Từ trong vầng mặt trời này chậm rãi có một thân ảnh bước ra.
 
Thân ảnh này mặc đạo bào, mái tóc đen nhánh, thoạt nhìn trông giống một thanh niên, tướng mạo khá anh tuấn, chính là Đạo Nhất Thiên Tôn! Đây là người thứ nhất xuất hiện trước mặt Vương Lâm!
 
Thân ảnh Đạo Nhất biến ảo ra, thiên địa vạn vật chợt yên tĩnh. Gió ngừng thối, cây bất động, tất cả đều ngừng lại, thậm chí cả y phục của Vương Lâm cũng trong nháy mắt này mà đọng lại.
 
Giống như lúc này cả thiên địa bị đóng băng vậy!
 
Thứ duy nhất có thể cử động là Đạo Nhất Đại Thiên Tôn. Hắn từ trong vầng mặt trời bước ra, đi tới phía trước Vương Lâm ngoài mười trượng, cả người lơ lửng tại không trung, cúi đầu nhìn về phía Vương Lâm.
 
Ngay lúc ánh mắt hắn ngưng tụ trên người Vương Lâm, đột nhiên bốn phía Vương Lâm bất ngờ xuất hiện những tiếng răng rắc. Âm thanh này xuất hiện cực kỳ đột ngột, làm cho hai mắt Đạo Nhất Đại Thiên Tôn lóe sáng.
 
Chỉ thấy hư vô bốn phía Vương Lâm giống như xuất hiện vô số cái khe li ti, như cả người hắc sau khi bị đóng băng, tầng băng bao phủ liền xuất hiện dấu hiệu sụp đổ.
 
Ngay sau lúc này, y phục của Vương Lâm vừa bị đông lại trong không gian không có gió này lại từ từ bay lên. Hắn cũng ngẩng đầu nhìn về phía Đạo Nhất Đại Thiên Tôn!
 
Cảnh tượng này khiến hai mắt Đạo Nhất Đại Thiên Tôn lập tức hiện lên ánh sáng. Hắn thật không thể ngờ nổi là Vương Lâm lại có thể trong uy áp khiến vạn vật thiên địa bất động của mình nhanh chóng khôi phục như vậy.
 
Phải biết rằng lúc này là chân thân của Đạo Nhất hắn tới chứ không phải là thân thể thần niệm, cũng không phải phân thân, đây là bổn tôn của hắn!
 
Không hổ là đệ nhất nhân trong Dược Thiên Tôn, người xông qua được tầng mười bảy Thiên Tôn Niết! Ngươi có thể khôi phục dưới uy áp của bổn tôn, đủ để xưng là đệ nhất cường giả dưới Đại Thiên Tôn!
 
Vương Lâm, đi theo bổn tôn, ta năm đó đã từng hứa hẹn với ngươi, nếu theo ta thì ta không chết, ngươi cũng sẽ không chết!
 
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn mỉm cười, giống như quên mất ở Thiên Tôn Niết hắn đã từng có ý định bỏ qua Vương Lâm.
 
Vương Lâm trầm mặc, hướng về phía Đạo Nhất Đại Thiên Tôn ôm quyền vái một cái.
 
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn hơi nhíu mày nhưng rất nhanh liền giãn ra, ngóng về phía Vương Lâm, hơi trầm ngâm, chậm rãi mở miệng, giọng nói không lớn nhưng lại vang vọng bốn phía. Nhưng mỗi một từ giống như hóa thành pháp tắc, khiến cho thiên địa lúc này giống như run rẩy trong lời nói của hắn.
 
- Đây là chí bảo do bổn tôn tự mình ngưng luyện!
 
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn mở miệng, tay phải giơ lên. Chỉ thấy bên ngoài ngón trỏ của hắn có một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này phát ra kim quang, từ từ bay ra khỏi ngón tay, bất ngờ mở rộng ra giữa không trung, hóa thành một quầng sáng chừng ba trượng.
 
Chiếc nhẫn này là bổn tông dùng tài liệu từ Thái Cổ thần cảnh, hao phí hơn mười vạn năm mới ngưng luyện thành. Hình dáng của nó là do bổn tôn dùng tín thuật bắt chước Pháp Bảo của Tiên Tổ năm xưa biến ảo ra, uy lực dù là ta muốn phá vỡ cũng rất vất vả!
 
Vương Lâm nhìn quầng sáng ba trượng kia, hai mắt lóe sáng. Chiếc nhẫn này cực kỳ bất phàm, ánh mắt Vương Lâm nhìn lại không thể nhìn thấu. Giống như nó tồn tại nhưng lại không thuộc về thiên địa này mà là vật hư ảo, bên trong truyền tới từng luồng uy áp. Khiến cho Vương Lâm có ảo giác như phải đối mặt với Đại Thiên Tôn vậy.
 
Nhận thấy ánh sáng trong mắt Vương Lâm, tay trái Đạo Nhất Đại Thiên Tôn vung lên, lập tức liền có một đoạn trúc xanh xuất hiện trên bàn tay hắn. Màu sắc của đoạn trúc này tuyệt đẹp. Sau khi xuất hiện lại tràn ngập mùi thơm ngát.
 
Đoạn trúc này là thiên địa chí bảo. Ngươi dung nhập vào trong cơ thể có thể khiến bổn nguyên tiến hóa, đồng thời bên trong còn ẩn chứa cả đạo của bổn tôn! Đạo của bổn tôn nếu ngươi có thể minh ngộ ra thì dù không có cơ duyên thành Đại Thiên Tôn cũng có thể khiến ngươi đạt tới gần Đại Thiên Tôn vô hạn!
 
Trong nháy mắt khi đoạn trúc này xuất hiện, hai mắt Vương Lâm bỗng nhiên trở nên ngưng trọng. Hắn gần như trong tích tắc khi ngửi thấy hương thơm của đoạn trúc, bổn nguyên trong cơ thể liền chấn động, giống như có tăng trưởng. Có thể thấy được vật này trợ giúp cho bổn nguyên mạnh hơn tất cả những vật khác.
 
Nếu có thể dung hợp vật này thì lợi ích Vương Lâm đạt được vô cùng lớn lao!
 
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn vẫn luôn chú ý tới sắc mặt Vương Lâm, trên mặt lộ nụ cười. Hắn hiểu rõ Vương Lâm, cảm thấy người này thích chính là những Pháp Bảo ngoại vật, những vật này đối với hắn có lực hấp dẫn cường đại, cho nên lần này tới đây đã quyết định dùng Pháp Bảo động lòng ngươi!
 
Huống hồ hai chí bảo này đối với hắn mà nói có thể có, có thể không. Nếu có thể dùng thứ này đối lấy sự phục tùng của Vương Lâm thì cực kỳ có lời. Nhưng hắn cũng biết Vương Lâm không phải tu sĩ tầm thường, không có khả năng chỉ có mình tới mời chào, do vậy nếu không đưa ra bảo vật chính thức sợ rằng rất khó so bì với các Đại Thiên Tôn sắp tới.
 
Ngoài hai loại bảo vật này ra, còn có một vật!
 
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn đang nói tới đây, trong lòng cũng đau xót. Vật này có thể nói là chí bảo chính thức, dù là hắn lúc này cũng còn chưa hiểu thấu hoàn toàn.
 
Tay áo hắn vung lên, bất ngờ có một dòng xoáy khổng lồ xuất hiện. Trong dòng xoáy này có một đầu lâu nhỏ bằng nắm tay chậm rãi bay ra. Đầu lâu này tràn ngập u quang, vừa xuất hiện liền có tử khí kinh thiên ầm ầm khuếch tán ra.
 
Tử khí này quét ngang thiên địa, bất ngờ khiến không gian bị Đạo Nhất ngưng đọng tan vỡ. Vạn vật trong thiên địa đồng thời khôi phục hành động, lại bị tử khí này lây nhiễm.
 
Cái đầu lâu này thoạt nhìn không giống như người trưởng thành mà ngược lại lại là một cái đầu lâu của trẻ con!
 
Vật này cũng không phải là từ Thái Cổ thần cảnh, rất lâu trước đây ta rời khỏi Tiên Cương đại lục, đi về thiên ngoại, tìm thấy ở trong mặt đất một đống đổ nát.
 
Sau khi ta lấy đi vật này, mặt đất trôi nổi đó cũng tan thành mây khói. trong vật này ẩn chứa một tia lực lượng mà ta không rõ. Nhưng ta mơ hồ cảm thấy nếu có thể hấp thu thì có lẽ có thể đột phá cực hạn Đại Thiên Tôn, trở thành tồn tại giống như Tiên Tổ. ta và nó có lẽ cũng chỉ có duyên có được, nhưng lại không có duyên minh ngộ. Đã ở trong tay ta rất lâu. Nếu ngươi theo ta thì ta sẽ tặng cho ngươi vật này!
 
Ánh mắt Đạo Nhất Đại Thiên Tôn lộ vẻ quyết đoán. Vì mời chào Vương Lâm hắn đúng là đã trả giá đắt.
 
Vương Lâm nhìn cái đầu lâu giống như của trẻ con này. Đầu lâu này hắn không nhìn thấu nhưng lại có cảm giác không nói lên lời. Giống như vật này khiến hắn cảm thấy quen thuộc, giống như bị quên trong linh hồn nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi là đã gặp ở đâu.
 
Thần sắc Vương Lâm lộ ra vẻ đắn đo, hồi lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng nói.
 
Đa tạ Đạo Nhất Đại Thiên Tôn, nhưng việc này ta còn muốn suy nghĩ.
 
Đạo Nhất Đại Thiên Tôn khẽ nhíu mày, nhìn Vương Lâm, chậm rãi gật đầu.
 
Cũng được. Lấy tu vi của ngươi thì ngoài bổn tôn mời chào ra nhất định còn có Đại Thiên Tôn khác. Suy nghĩ nhiều một chút cũng là bình thường.
 
Ngay lúc Đạo Nhất Đại Thiên Tôn đang nói thì đột nhiên thiên địa bị tử khí bao phủ này truyền ra một tiếng gầm nhẹ. Tiếng gầm này như sấm, ầm ầm kinh thiên. Chỉ thấy tử khí bốn phía này chợt quay cuồng lên.
 
Trên bầu trời, sóng gợn lan ra, một người xuất hiện!
 
Thân thể người này cao lớn, đầu trọc lóc, mặc một bộ y phục bằng vải thô, bước một bước về phía trước. Bước chân hắn hạ xuống liền khiến tiếng ầm vang lan ra, giống như tất cả lực lượng phía trước hắn đều không thể khiến hắn dừng lại vậy.
 
Bước tới bảy bước, thiên địa giống như sụp đô, vạn vật né tránh, tử khí kia cũng bị cuốn đi, không thể ngăn trở chút nào ngoài thân thể hắn. Đại hán trọc đầu này giống như một chiến tiên cực kỳ bá đạo, ầm ầm tiến về phía trước.
 
Sau bảy bước, hắn bất ngờ tới bên cạnh Vương Lâm, vị trí của hắn và Đạo Nhất Đại Thiên Tôn bất đồng, cũng đứng trên đỉnh núi giống như Vương Lâm.
 
- Ra mắt Võ Phong Đại Thiên Tôn. Ở Thiên Tôn Niết, Võ Phong Đại Thiên Tôn tương trợ Vương mỗ ghi tạc trong lòng.
 
Vương Lâm hai tay ôm quyền, hướng về phía đại hán đầu trọc vái một cái.
 
Võ Phong Đại Thiên Tôn cười ha hả, tiếng cười như sấm, chấn động cả thiên không.
 
- Không sao. Ta vốn không ưa Tiên Hoàng, nói thẳng mà thôi!
 
Người này bất đồng với Đạo Nhất Đại Thiên Tôn. Đạo Nhất mở miệng ngậm miệng là bổn tôn nhưng Võ Phong Đại Thiên Tôn lại khiến người ta cảm thấy rất hào sảng.
 
Mục đích ta tới nơi này ngươi nhất định đoán được. Trước tiên không nói tới điều kiện, ta có một bầu rượu ngon ở đây, ngày thường cũng không mời người ngoài, ngươi muốn uống không?
 
Võ Phong Đại Thiên Tôn phất tay phải lên, trong tay liền xuất hiện một hồ lô màu xanh, mỉm cười nhìn về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm mỉm cười, tay phải chụp vào hư không một cái. Hồ lô kia lập tức bay về phía hắn, bị hắn cầm trong tay. Đưa lên mép uống một ngụm lớn.
 
Được, dù là ngươi có theo ta hay không, Bắc Xuyên ở Bắc Châu ngươi lúc nào cũng có thể tới.
 
Võ Phong Đại Thiên Tôn nhìn Vương Lâm, cười nói. Hắn lúc này mới ngẩng đầu nhìn Đạo Nhất Đại Thiên Tôn một cái.
 
- Đạo Nhất, mời chào Dược Thiên Tôn nếu có nhiều hơn một Đại Thiên Tôn coi trọng thì tự có ước định, chỉ có một lần cơ hội nói ra điều kiện. Điều kiện của ngươi đã nói hết chưa?
 
Ánh mắt hắn đảo qua ba bảo vật, về phần chiếc nhẫn và đoạn trúc hắn trực tiếp không để ý, chỉ khi nhìn cái đầu lâu mới hơi có vẻ sững lại.
 
- Chỉ là những thứ này sao? Ngươi nếu chỉ đưa ra những thứ này thì ta an tâm rồi.
 
Võ Phong vừa nói vừa nhìn về phía Đạo Nhất.
 
Vương Lâm nghe thế nội tâm chấn động. Chuyện liên quan tới nhiều Đại Thiên Tôn mời chào vốn không nhiều lắm, lời nói này của Võ Phong chỉ ra có lẽ có dụng ý bên trong đối với Đạo Nhất.
 
Hắn muốn giúp ta sao.
 
Vương Lâm nhìn Võ Phong một cái.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện