Tiên Nghịch
Chương 655: Kinh biến
Nhiễm gia, Triệu gia cũng giống như vậy, thế lực của bọn họ không bằng Tôn gia, dù sao cũng có rất nhiều cao thủ trong gia tộc, đã đi xa từ vô số năm trước rồi.
Bên trong Kỳ Thủy thành, trong Vương gia đại viện, Vương Lâm buông bầu rượu trong tay, thoáng ngẩng đầu nhìn. Trong mắt hắn không có chút thần thái nào giống như một lão nhân chân chính, chỉ có đục ngầu.
Ánh mắt nhìn xuống, hắn cúi đầu, uống một ngụm rượu.
Trên không trung, một cự thú phát ra lôi quang toàn thân, bốn vó đạp tinh không, giữa mũi hai đạo điện quang xuyên qua, thoạt nhìn vô cùng thần võ. Ở trên lưng cự thú, một người đàn ông trung niên ngồi khoanh chân, hắn đứng là Lôi Tiên Điện Lôi Đạo Tử!
Ánh mắt hắn như điện, lạnh lùng nhìn lướt qua mặt đất, thần thức không chút cố kỵ, quét ngang hết thảy, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ Nhiễm Vân tinh. Kỳ Thủy thành cũng nằm trong số đó.
Chỉ có điều không biết vì sao, thần thức hắn tảo qua cũng không dừng lại trên người Vương Lâm chút nào.
Trong khi thần thức hắn quét ngang, toàn bộ tu sĩ nhiễm Vân tinh, tinh thần kịch chấn, ngoài trừ những tu sĩ này ra, hết thảy những yêu vật trên Nhiễm Vân tinh này, thân mình cũng run rẩy, dường như đối mặt với uy lực của thiên địa vậy.
Ngay cả phàm nhân, cũng như vậy, mặc dù bọn họ căn bản không biết được nguyên nhân, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, trong đầu ầm ầm chấn động, ngay sau đó liền hôn mê đi, bất tỉnh nhân sự.
Trong nháy mắt toàn bộ Nhiễm Vân tinh liền một mảnh yên tĩnh… Trong giây lát, Lôi Đạo Tử thu hồi thần thức, nhíu mày, hắn tìm một vòng, cũng không phát hiện ra người nào phù hợp với yêu cầu.
Hắn thu hồi thần thức, bông tuyết lại rơi xuống, gió lạnh lại bắt đầu.
"Chuyện xảy ra lâu lắm rồi, có lẽ cũng rời đi, người này tính là mạng lớn đi!" Lôi Đạo Tử trầm ngâm một lát, xoay người định rời khỏi, nhưng vào lúc này, ánh mắt hắn bỗng nhiên ngưng đọng. Thần thức như một tia chớp, tập trung vào một thôn nhỏ trong núi ở Nhiễm Vân tinh.
Thanh Nghi, lúc thần thức đảo qua lần đầu tiên, sắc mặt lập tức tái nhợt, thân mình không tự chủ được mà run rẩy lên, linh lực suýt nữa thì sụp đổ, điều chỉnh hồi lâu cũng không điều hòa lại được.
Vương Bình giật mình, ngẩng đầu nhìn Thanh Nghi hạ giọng nói:
-Thanh Nghi, nàng có chuyện gì vậy?
Thanh Nghi muốn mở miệng, lập tức sắc mặt đại biến, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Một cỗ thần thức khổng lồ, mãnh liệt thổi tan bông tuyết và gió lạnh, trực tiếp phủ xuống.
Thần thức này quá mạnh mẽ, làm cho toàn bộ mặt đất dừng như ầm ầm rung lên, từng tảng tuyết thật dày trên đất, phút chốc bị chấn tan.
Ngoài phòng, gió lạnh cùng bông tuyết mới vừa khôi phục lại, trong phút chốc lại sụp đổ. Chỉ thấy trong sơn thôn nơi ở của Vương Bình, giống như bị ngăn cách với ngoại giới vậy, bông tuyết vẫn bay xuống như thường, gió lạnh vẫn gào thét, nhưng bên ngoài phòng hắn, nửa điểm cũng không có.
Dường như tất cả phong tuyết, trong nháy mắt toàn bộ bị đánh tan.
Thanh Nghi hình thành nguyên thần không lâu, lập tức xuất ra linh lực tranh đấu, khiến cho thân thể của nàng, mặc dù dưới cỗ thần thức khổng lồ đang phủ xuống vẫn tiến lên được một bước, đứng chắn trước mặt Vương Bình.
Dung nhan của nàng già nua, nhưng trong mắt lộ ra vẻ bất khuất kiên cường.
-Thú vị! không ngờ không bị hôn mê!
Thanh âm lạnh như băng, quanh quẩn trong phòng.
Trong khoảng khắc thanh âm xuất hiện, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đi vào, hắn giẫm chân tại chỗ liền tiến vào phòng nhanh như chớp. Thanh Nghi sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Nàng có thể cảm thấy, trên người đối phương có một khí tức không thể tưởng tượng được, khí tức này rất mạnh, giống như uy lực của thiên địa, căn bản không thể kháng cự.
Ở trước mặt đối phương, Thanh Nghi cảm thấy mình như một con kiến, dường như chỉ một ý niệm trong đầu đối phương liền có thể làm cho mình chết đi vô số lần, trọn đời không siêu sinh, chết không chỗ chôn.
Càng làm cho nàng cảm thấy đồng tử trong mắt như co rụt lại là trên người người này, còn ẩn chứa một đạo lôi quang, trận trận tia chớp chạy ra ngoài thân thể, thoạt nhìn giống như lôi tiên vậy.
Hắn nhìn như tùy ý đạp cửa vào phòng, cũng khiến cho toàn bộ gian phòng phát ra những tiếng ca ca, từng đạo lôi quang chạy dọc theo vách phòng, rồi toàn bộ phòng giờ phút này, dường như bị điện quang bao vây vậy!
Nếu là ngoại giới tới nhìn xem, có thể nhìn thấy rõ ràng, gian phòng của Vương Bình lúc này dĩ nhiên bị lôi điện vây quanh. Ở trên không, đầu lôi thú kia lười nhác nằm sấp trên hư không, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, dường như thế gian này, không có chuyện gì có thể khiến cho nó chú ý dù chỉ nửa điểm vậy.
Bởi vì, nó là lôi thú! Ngày xưa là thánh thú trên lôi chi tiên giới!
Tuy nói huyết thống của nó cũng không phải thuần khiết, chênh lệch rất lớn so với lão tổ tông năm đó của nó, nhưng, nó kiêu ngạo, đã nhập vào tận xương tủy rồi.
Vương Bình buông bức tượng điêu khắc trong tay, đứng lên, đi tới trước mặt Thanh Nghi, nhìn người đàn ông trung niên đang bước vào phòng, bình tĩnh nói:
-Ngươi là ai!
Lúc này, Vương Bình căn bản không giống như một phàm nhân chút nào, ánh mắt hắn bình tĩnh, cũng không chút ra vẻ, mà chân chính bình tĩnh. Hắn đứng trước mặt Thanh Nghi, giống như một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất.
Hết thảy cái này, phải cảm tạ phụ thân Vương Lâm của hắn, mười chín năm bình thản, tám năm hành trình núi sông thiên địa, hơn ba mươi năm thế gian chí tôn, khiến cho hắn mang trong mình trái tim của thiên địa, trời hắn không sợ hãi, huống chi tu sĩ trước mắt này!
Thanh Nghi kinh ngạc nhìn bóng dáng của Vương Bình phía trước, trong giờ phút này, bóng dáng này vĩnh hằng ghi tạc trong lòng nàng. Trong mắt Thanh Nghi dâng lên nhu tình nồng đậm, liền dứt khoát tán đi tu vi, bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên bước vào phòng.
Người đàn ông trung niên kia thâm ý sâu sắc nhìn vào mắt Vương Bình, trong mắt lộ ra quang mang kỳ dị, liếc mắt một cái dường như có thể nhìn thấu Vương Bình.
Vừa rồi hắn dùng thần thức quét ngang qua đây, bởi vì dùng thần thức quét ngang qua, là phàm nhân sẽ bị hôn mê bất tỉnh nhân sự, việc này hết thảy bởi vì tu vi của hắn quá mạnh mẽ, nhất là còn ẩn chức lôi uy, như thế, thần thức đảo qua liền giống như thiên địa đảo qua vậy.
Nhưng, chỉ có phàm nhân trước mặt này, cũng không những không có hôn mê, hơn nữa xem như bộ dạng còn không có nửa điểm cảm nhận thấy thần thức của mình. Như thế, lập tức hấp dẫn chú ý của hắn, thần thức liền tập trung tới nơi này.
Hắn chậm rãi nói:
-Thú vị! khó trách ngươi không hôn mê, hóa ra là như thế này… Trong nháy mắt khi người đàn ông trung niên vừa bước vào phòng, trong Kỳ Thủy Thành cách xa đây vạn dặm, Vương Lâm nguyên vốn bình tĩnh ngồi trên ghế cầm bầu rượu uống xong một ngụm, cũng mạnh mẽ ngẩng đầu, tay phải hất phía trên bầu rượu. Bầu rượu lập tức vỡ vụn, thậm chí cả rượu bên trong cũng trực tiếp tan thành hư không, không dư thừa một chút nào.
Vương Lâm ngẩng đầu lên, trong mắt tuôn ra hàn quang mà mấy chục năm rồi không có thấy, so với lúc trước ở trong tửu lâu, còn đáng sợ hơn vô số lần. Dường như thiên địa dừng ở đây, cũng căn bản không thể đánh đồng!
Lôi Đạo Tử ánh mắt dừng ở trên người Vương Bình, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú, chậm rãi nói:
-Hóa ra, ngươi không phải là người… Hắn vừa nói chuyện, thân mình Vương Bình liền chấn động, đúng lúc này, bóng dáng phía sau liền động đậy, từ dưới chân lập tức biến ảo ra. Tiên vệ khôi lỗi cơ hồ vừa hiện thân, liền đánh ra một quyền.
Một quyền này, đánh ra một mảnh âm bạo, oanh long không gian, không ngờ có thể thay thế được tiếng sấm, thẳng tới Lôi Đạo Tử.
Ánh mắt Lôi Đạo Tử ngưng đọng, hắn vừa nhìn ra trong bóng của Vương Bình, có ẩn chứa một khôi lỗi, cho nên cũng không kinh ngạc, mà hai tay bấm tay niệm thần chú, từng đạo lôi quang lóe lên không trung, hứng tới một quyền của tiên vệ khôi lỗi, chụp qua.
Một quyền của tiên vệ khôi lỗi trực tiếp đánh vào trong lôi quang, giống như một cái dùi sắc bén, nhanh chóng xuyên thấu qua, không thèm quan tâm tới lôi quang. Một quyền, dừng ở trên tay Lôi Đạo Tử.
Lực lượng hủy diệt, điên cuồng từ nắm tay tiên vệ vô tình dũng mãnh tràn vào Lôi Đạo Tử, dường như lúc này gió lốc nổi lên, phát ra những tiếng động ầm ầm.
Một thanh âm quanh quẩn khắp nơi, Lôi Đạo Tử thân mình nhoáng lên một chút, lùi về phía sau một bước, hai tay run lên, lôi quang tiêu tán. Trong mắt hắn lộ ra quang mang kỳ dị, nhìn chằm chằm vào khôi lỗi, cười lớn nói:
-Cực phẩm khôi lỗi!
Tiên vệ khôi lỗi lùi về phía sau hai bước, ánh mặt lộ ra vẻ lạnh như băng, toàn bộ lôi quang chạy trên người, giống như là ngân xà loạn vũ vậy.
Lôi Đạo Tử cười to, thân mình bước tới trước môt bước, một bước này, vừa mới nhấc chân lên, điện quang chạy khắp chung quanh gian phòng, trong phút chốc điên cuồng lóe lên, không ngờ ngưng tụ lại trên chân Lôi Đạo Tử, theo hắn hung hăng đạp một cái trên mặt đất.
Toàn bộ thiên địa, dường như trong khoảnh khắc này đều chấn động ầm ầm!
Căn phòng trong nháy mắt tiên tan, không lưu lại một chút dấu vết nào. Điện quang hình thành một vòng tròn sáng, lan tràn ra bốn phía chung quanh, Vương Bình là người đứng mũi chịu sào.
Ánh mắt tiên vệ khôi lỗi ngày càng lạnh băng hơn, giậm chân tại chỗ, một quyền phát ra, nhưng lôi quang này sóng gợn tản ra quá lớn, với lực của hắn, hiển nhiên không thể bận tâm toàn bộ được.
Mắt thấy lôi quang sẽ lan tràn tới thân thể Vương Bình phía sau, Thanh Nghi ở phía sau thần sắc không thay đổi, lôi kéo tay Vương Bình, ánh mặt đầy nhu tình nhìn Vương Bình.
Về phần Vương Bình, thần sắc cũng không nửa điểm bối rối, dường như thái sơn có sụp đổ trước mắt, cũng sẽ không động dung vậy, bởi vì hắn biết, phụ thân mình, nhất định sẽ tới.
Trong mắt hắn, phụ thân là tồn tại mạnh nhất dưới vòm trời này, không người nào có thể chống cự!
Bên trong Kỳ Thủy thành, trong Vương gia đại viện, Vương Lâm buông bầu rượu trong tay, thoáng ngẩng đầu nhìn. Trong mắt hắn không có chút thần thái nào giống như một lão nhân chân chính, chỉ có đục ngầu.
Ánh mắt nhìn xuống, hắn cúi đầu, uống một ngụm rượu.
Trên không trung, một cự thú phát ra lôi quang toàn thân, bốn vó đạp tinh không, giữa mũi hai đạo điện quang xuyên qua, thoạt nhìn vô cùng thần võ. Ở trên lưng cự thú, một người đàn ông trung niên ngồi khoanh chân, hắn đứng là Lôi Tiên Điện Lôi Đạo Tử!
Ánh mắt hắn như điện, lạnh lùng nhìn lướt qua mặt đất, thần thức không chút cố kỵ, quét ngang hết thảy, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ Nhiễm Vân tinh. Kỳ Thủy thành cũng nằm trong số đó.
Chỉ có điều không biết vì sao, thần thức hắn tảo qua cũng không dừng lại trên người Vương Lâm chút nào.
Trong khi thần thức hắn quét ngang, toàn bộ tu sĩ nhiễm Vân tinh, tinh thần kịch chấn, ngoài trừ những tu sĩ này ra, hết thảy những yêu vật trên Nhiễm Vân tinh này, thân mình cũng run rẩy, dường như đối mặt với uy lực của thiên địa vậy.
Ngay cả phàm nhân, cũng như vậy, mặc dù bọn họ căn bản không biết được nguyên nhân, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, trong đầu ầm ầm chấn động, ngay sau đó liền hôn mê đi, bất tỉnh nhân sự.
Trong nháy mắt toàn bộ Nhiễm Vân tinh liền một mảnh yên tĩnh… Trong giây lát, Lôi Đạo Tử thu hồi thần thức, nhíu mày, hắn tìm một vòng, cũng không phát hiện ra người nào phù hợp với yêu cầu.
Hắn thu hồi thần thức, bông tuyết lại rơi xuống, gió lạnh lại bắt đầu.
"Chuyện xảy ra lâu lắm rồi, có lẽ cũng rời đi, người này tính là mạng lớn đi!" Lôi Đạo Tử trầm ngâm một lát, xoay người định rời khỏi, nhưng vào lúc này, ánh mắt hắn bỗng nhiên ngưng đọng. Thần thức như một tia chớp, tập trung vào một thôn nhỏ trong núi ở Nhiễm Vân tinh.
Thanh Nghi, lúc thần thức đảo qua lần đầu tiên, sắc mặt lập tức tái nhợt, thân mình không tự chủ được mà run rẩy lên, linh lực suýt nữa thì sụp đổ, điều chỉnh hồi lâu cũng không điều hòa lại được.
Vương Bình giật mình, ngẩng đầu nhìn Thanh Nghi hạ giọng nói:
-Thanh Nghi, nàng có chuyện gì vậy?
Thanh Nghi muốn mở miệng, lập tức sắc mặt đại biến, miệng phun ra một ngụm máu tươi. Một cỗ thần thức khổng lồ, mãnh liệt thổi tan bông tuyết và gió lạnh, trực tiếp phủ xuống.
Thần thức này quá mạnh mẽ, làm cho toàn bộ mặt đất dừng như ầm ầm rung lên, từng tảng tuyết thật dày trên đất, phút chốc bị chấn tan.
Ngoài phòng, gió lạnh cùng bông tuyết mới vừa khôi phục lại, trong phút chốc lại sụp đổ. Chỉ thấy trong sơn thôn nơi ở của Vương Bình, giống như bị ngăn cách với ngoại giới vậy, bông tuyết vẫn bay xuống như thường, gió lạnh vẫn gào thét, nhưng bên ngoài phòng hắn, nửa điểm cũng không có.
Dường như tất cả phong tuyết, trong nháy mắt toàn bộ bị đánh tan.
Thanh Nghi hình thành nguyên thần không lâu, lập tức xuất ra linh lực tranh đấu, khiến cho thân thể của nàng, mặc dù dưới cỗ thần thức khổng lồ đang phủ xuống vẫn tiến lên được một bước, đứng chắn trước mặt Vương Bình.
Dung nhan của nàng già nua, nhưng trong mắt lộ ra vẻ bất khuất kiên cường.
-Thú vị! không ngờ không bị hôn mê!
Thanh âm lạnh như băng, quanh quẩn trong phòng.
Trong khoảng khắc thanh âm xuất hiện, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên đi vào, hắn giẫm chân tại chỗ liền tiến vào phòng nhanh như chớp. Thanh Nghi sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Nàng có thể cảm thấy, trên người đối phương có một khí tức không thể tưởng tượng được, khí tức này rất mạnh, giống như uy lực của thiên địa, căn bản không thể kháng cự.
Ở trước mặt đối phương, Thanh Nghi cảm thấy mình như một con kiến, dường như chỉ một ý niệm trong đầu đối phương liền có thể làm cho mình chết đi vô số lần, trọn đời không siêu sinh, chết không chỗ chôn.
Càng làm cho nàng cảm thấy đồng tử trong mắt như co rụt lại là trên người người này, còn ẩn chứa một đạo lôi quang, trận trận tia chớp chạy ra ngoài thân thể, thoạt nhìn giống như lôi tiên vậy.
Hắn nhìn như tùy ý đạp cửa vào phòng, cũng khiến cho toàn bộ gian phòng phát ra những tiếng ca ca, từng đạo lôi quang chạy dọc theo vách phòng, rồi toàn bộ phòng giờ phút này, dường như bị điện quang bao vây vậy!
Nếu là ngoại giới tới nhìn xem, có thể nhìn thấy rõ ràng, gian phòng của Vương Bình lúc này dĩ nhiên bị lôi điện vây quanh. Ở trên không, đầu lôi thú kia lười nhác nằm sấp trên hư không, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, dường như thế gian này, không có chuyện gì có thể khiến cho nó chú ý dù chỉ nửa điểm vậy.
Bởi vì, nó là lôi thú! Ngày xưa là thánh thú trên lôi chi tiên giới!
Tuy nói huyết thống của nó cũng không phải thuần khiết, chênh lệch rất lớn so với lão tổ tông năm đó của nó, nhưng, nó kiêu ngạo, đã nhập vào tận xương tủy rồi.
Vương Bình buông bức tượng điêu khắc trong tay, đứng lên, đi tới trước mặt Thanh Nghi, nhìn người đàn ông trung niên đang bước vào phòng, bình tĩnh nói:
-Ngươi là ai!
Lúc này, Vương Bình căn bản không giống như một phàm nhân chút nào, ánh mắt hắn bình tĩnh, cũng không chút ra vẻ, mà chân chính bình tĩnh. Hắn đứng trước mặt Thanh Nghi, giống như một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất.
Hết thảy cái này, phải cảm tạ phụ thân Vương Lâm của hắn, mười chín năm bình thản, tám năm hành trình núi sông thiên địa, hơn ba mươi năm thế gian chí tôn, khiến cho hắn mang trong mình trái tim của thiên địa, trời hắn không sợ hãi, huống chi tu sĩ trước mắt này!
Thanh Nghi kinh ngạc nhìn bóng dáng của Vương Bình phía trước, trong giờ phút này, bóng dáng này vĩnh hằng ghi tạc trong lòng nàng. Trong mắt Thanh Nghi dâng lên nhu tình nồng đậm, liền dứt khoát tán đi tu vi, bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên bước vào phòng.
Người đàn ông trung niên kia thâm ý sâu sắc nhìn vào mắt Vương Bình, trong mắt lộ ra quang mang kỳ dị, liếc mắt một cái dường như có thể nhìn thấu Vương Bình.
Vừa rồi hắn dùng thần thức quét ngang qua đây, bởi vì dùng thần thức quét ngang qua, là phàm nhân sẽ bị hôn mê bất tỉnh nhân sự, việc này hết thảy bởi vì tu vi của hắn quá mạnh mẽ, nhất là còn ẩn chức lôi uy, như thế, thần thức đảo qua liền giống như thiên địa đảo qua vậy.
Nhưng, chỉ có phàm nhân trước mặt này, cũng không những không có hôn mê, hơn nữa xem như bộ dạng còn không có nửa điểm cảm nhận thấy thần thức của mình. Như thế, lập tức hấp dẫn chú ý của hắn, thần thức liền tập trung tới nơi này.
Hắn chậm rãi nói:
-Thú vị! khó trách ngươi không hôn mê, hóa ra là như thế này… Trong nháy mắt khi người đàn ông trung niên vừa bước vào phòng, trong Kỳ Thủy Thành cách xa đây vạn dặm, Vương Lâm nguyên vốn bình tĩnh ngồi trên ghế cầm bầu rượu uống xong một ngụm, cũng mạnh mẽ ngẩng đầu, tay phải hất phía trên bầu rượu. Bầu rượu lập tức vỡ vụn, thậm chí cả rượu bên trong cũng trực tiếp tan thành hư không, không dư thừa một chút nào.
Vương Lâm ngẩng đầu lên, trong mắt tuôn ra hàn quang mà mấy chục năm rồi không có thấy, so với lúc trước ở trong tửu lâu, còn đáng sợ hơn vô số lần. Dường như thiên địa dừng ở đây, cũng căn bản không thể đánh đồng!
Lôi Đạo Tử ánh mắt dừng ở trên người Vương Bình, trong mắt lộ ra vẻ hứng thú, chậm rãi nói:
-Hóa ra, ngươi không phải là người… Hắn vừa nói chuyện, thân mình Vương Bình liền chấn động, đúng lúc này, bóng dáng phía sau liền động đậy, từ dưới chân lập tức biến ảo ra. Tiên vệ khôi lỗi cơ hồ vừa hiện thân, liền đánh ra một quyền.
Một quyền này, đánh ra một mảnh âm bạo, oanh long không gian, không ngờ có thể thay thế được tiếng sấm, thẳng tới Lôi Đạo Tử.
Ánh mắt Lôi Đạo Tử ngưng đọng, hắn vừa nhìn ra trong bóng của Vương Bình, có ẩn chứa một khôi lỗi, cho nên cũng không kinh ngạc, mà hai tay bấm tay niệm thần chú, từng đạo lôi quang lóe lên không trung, hứng tới một quyền của tiên vệ khôi lỗi, chụp qua.
Một quyền của tiên vệ khôi lỗi trực tiếp đánh vào trong lôi quang, giống như một cái dùi sắc bén, nhanh chóng xuyên thấu qua, không thèm quan tâm tới lôi quang. Một quyền, dừng ở trên tay Lôi Đạo Tử.
Lực lượng hủy diệt, điên cuồng từ nắm tay tiên vệ vô tình dũng mãnh tràn vào Lôi Đạo Tử, dường như lúc này gió lốc nổi lên, phát ra những tiếng động ầm ầm.
Một thanh âm quanh quẩn khắp nơi, Lôi Đạo Tử thân mình nhoáng lên một chút, lùi về phía sau một bước, hai tay run lên, lôi quang tiêu tán. Trong mắt hắn lộ ra quang mang kỳ dị, nhìn chằm chằm vào khôi lỗi, cười lớn nói:
-Cực phẩm khôi lỗi!
Tiên vệ khôi lỗi lùi về phía sau hai bước, ánh mặt lộ ra vẻ lạnh như băng, toàn bộ lôi quang chạy trên người, giống như là ngân xà loạn vũ vậy.
Lôi Đạo Tử cười to, thân mình bước tới trước môt bước, một bước này, vừa mới nhấc chân lên, điện quang chạy khắp chung quanh gian phòng, trong phút chốc điên cuồng lóe lên, không ngờ ngưng tụ lại trên chân Lôi Đạo Tử, theo hắn hung hăng đạp một cái trên mặt đất.
Toàn bộ thiên địa, dường như trong khoảnh khắc này đều chấn động ầm ầm!
Căn phòng trong nháy mắt tiên tan, không lưu lại một chút dấu vết nào. Điện quang hình thành một vòng tròn sáng, lan tràn ra bốn phía chung quanh, Vương Bình là người đứng mũi chịu sào.
Ánh mắt tiên vệ khôi lỗi ngày càng lạnh băng hơn, giậm chân tại chỗ, một quyền phát ra, nhưng lôi quang này sóng gợn tản ra quá lớn, với lực của hắn, hiển nhiên không thể bận tâm toàn bộ được.
Mắt thấy lôi quang sẽ lan tràn tới thân thể Vương Bình phía sau, Thanh Nghi ở phía sau thần sắc không thay đổi, lôi kéo tay Vương Bình, ánh mặt đầy nhu tình nhìn Vương Bình.
Về phần Vương Bình, thần sắc cũng không nửa điểm bối rối, dường như thái sơn có sụp đổ trước mắt, cũng sẽ không động dung vậy, bởi vì hắn biết, phụ thân mình, nhất định sẽ tới.
Trong mắt hắn, phụ thân là tồn tại mạnh nhất dưới vòm trời này, không người nào có thể chống cự!
Bình luận truyện