Tiên Nghịch
Chương 671: Trốn trốn trốn!
Lúc này trong tiếng rên rỉ lại lộ ra một tia kiên quyết, Cấm Phiên tan vỡ. Cấm chế trong đó hóa thành vô số hắc quang dung hợp với nhau hình thành một đạo sao băng màu đen. Hơn nữa trên đó còn có một tầng hỏa diễm mỏng manh giống như thiêu đốt, trong tiếng ầm ầm lao thẳng về phía những xúc tu quấn quanh xương cốt của Vọng Nguyệt.
Cấm Phiên tự hủy đổi lấy lực lượng vô tận, trong khoảnh khắc hóa thành một cấm chế khổng lồ, trong cấm chế này có linh tính!
Linh tính này, bởi vì Vương Lâm mà sinh, lúc này cũng vì Vương Lâm mà diệt!
Cấm chế thật lớn bởi vì mang theo linh tính, trong khoảnh khắc đã bộc phát ra lực lượng vô tận rơi trên những xúc tu kia, khiến cho những xúc tu này trong khoảnh khắc có chút chậm lại.
Vọng Nguyệt quá mạnh, cho dù là lực lượng của Cấm Phiên tự hủy đổi lấy cũng không thể chặt đứt, chỉ có thể có chút ngăn cản, lại chỉ có thể ngăn cản một lát!
Vương Lâm thầm tham nhưng lại không chút do dự kéo mạnh một cái, xương sống của Vọng Nguyệt bị quấn quanh đột nhiên bay lên được Vương Lâm khiêng bay thẳng về phía sương mù dày đặc trên không.
Về phần đoạn xương của Vọng Nguyệt của Tiên Vệ cũng bị xúc tu cuốn lấy. Nhưng dưới tác dụng của Cấm Phiên lập tức theo sát phía sau Vương Lâm. Một người một con rối đột nhiên lao ra, mắt thấy sắp tiến vào trong sương mù, chỉ cần xuyên qua tầng sương mù này chính là tinh không vô tận!
Nhưng đúng lúc này đại địa run rẩy đã đạt tới đỉnh điểm, trên mặt đất đột nhiên nứt ra một cái khe thật lớn. Cái khe này giống như một cái miệng khổng lồ nhanh chóng mở ra, một tiếng rít gào chấn kinh thiên địa từ trong cái miệng khổng lồ này truyền ra.
Vương Lâm thân thể run lên, ở dưới tiếng rống này tiên lực nháy mắt tán loạn. Sắc mặt hắn tán loạn, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay cả cơ thể con rối Tiên Vệ cũng chấn động, kim quang có chút tán loạn.
Vương Lâm cắn chặt răng, hắn không thèm quan tâm đến những cái khe nứt đang gào thét trên mặt đất. Hắn lại phóng ra một lần nữa, bay thẳng vào trong sương mù.
Nhưng khe nứt khổng lồ trên mặt đất lập tức bay thẳng lên trời, thời khắc này giống như toàn bộ mặt đất đang được kéo lên không trung. Theo sự di chuyển của mặt đất, trong Vân Hà Tinh đột nhiên vang lên những tiếng nổ ầm ầm dữ dội.
Những tảng đất đá lớn liên tục vỡ vụn, rất nhiều lục địa tan vỡ rồi tiêu tán giữa bầu trời. Tình cảnh này rất giống với trước đó bản tôn hấp thu linh lực của một tinh cầu rồi làm cho nó tan vỡ.
Nhưng lực lượng tan vỡ của tinh cầu kia là từ bên trong tỏa ra, sức mạnh này rất khổng lồ, những tu sĩ tầm thường nếu ở quá gần thì căn bản không có cơ hội sống.
Nhưng Vân Hà Tinh lúc này lại có chút khác biệt, tuy nó cũng tan vỡ nhưng không sinh ra lực lượng có tính chất hủy diệt. Khi Vọng Nguyệt thức tỉnh thì cơ thể khổng lồ của nó khẽ động, làm cho rất nhiều lục địa dính trên người nó sau rất nhiều năm tháng trở thành bụi phấn, tất cả mọi thứ trên cơ thể nó đều run rẩy.
Mặt đất liên tục phóng thẳng lên không chẳng qua chỉ là ảo giác xuất hiện trong mắt mà thôi. Trên thực tế thì mặt đất chính là thân thể Vọng Nguyệt, cái phóng lên không chẳng qua chỉ do Vọng Nguyệt xoay người ngẩng đầu lên mà thôi.
Trong nháy mắt khe nứt khổng lồ đã phóng đến bên người, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Vương Lâm cúi đầu, trong mắt hắn hàn quang lấp lánh. Lúc này uy lực của Thăng Tiên Quả vẫn còn tồn tại mà chưa tiêu tán, nếu không hắn tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi chỗ này.
Chỉ cần ngăn cản Vọng Nguyệt trong khoảnh khắc, Vương Lâm sẽ có thể lao ra khỏi sương mù và tiến vào bầu trời.
Vương Lâm cắn răng định vỗ vào túi trữ vật, nhưng đúng lúc này ánh mắt hắn lại trở nên ngưng trọng. Trong lúc khe nứt khổng lồ đang liên tục tiếp cận, Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được một con sóng đang ở sâu bên trong khe nứt, con sóng này hắn cực kỳ quen thuộc, nó chính là Thất Tinh Kiếm Trận.
Vương Lâm rụt tay phải lại không vỗ vào túi trữ vật nữa, hắn bấm pháp quyết chỉ về phía trước, miệng quát:
- Kiếm trận, trở về!
Thần thông trong giọng nói của Vương Lâm giống như ngôn xuất pháp tùy (1), thần thông hóa thành rất nhiều sấm sét rồi liên tục phóng thẳng vào Thất Tinh Kiếm Trận ở sâu bên trong khe nứt.
(1): xin xem lại những chương trước, khi VL đánh Yêu Cổ.
Kiếm trận gào thét rồi xoay chuyển với tốc độ cực nhanh, những luồng kiếm khí vô tận tản ra lập tức điên cuồng công kích ở bên trong.
Nhưng công kích này đối với Vọng Nguyệt thì quá yếu, căn bản không thể ngăn cản được nó được nửa khắc.
Khi thấy khe nứt càng ngày càng gần, mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, hắn quát to:
- Tử Thử kiếm, bạo!
Một tiếng nổ lập tức vang vọng trong khe nứt, đúng lúc này tiếng gầm rống lại truyền ra, khí thể phóng lên không của khe nứt lại càng nhanh hơn. Khe nứt đã chỉ còn cách Vương Lâm trăm trượng, tốc độ của hắn cũng cực nhanh, lúc này Vương Lâm và Tiên Vệ đã phóng vào bên trong làn sương mù dày đặc.
Khi khe nứt đến gần thì sương mù lại nhanh chóng tiêu tán, trong nháy mắt đã tan biến không còn một mảnh.
Sau rất nhiều năm đây là lần đầu tiên sương mù trên Vân Hà Tinh tiêu tán.
- Hợi Trư, Vị Dương, Thân Hầu, Sửu Ngưu, Dần Hổ, Mão Thỏ, tất cả bạo!
Trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia điên cuồng.
- Ầm ầm ầm ầm… ….
Những tiếng nổ mãnh liệt liên tục vang vọng rồi tàn phá bừa bãi bên trong cơ thể Vọng Nguyệt. Thất Tinh Kiếm Trận không chỉ có kiếm thể tự bạo mà trong khoảnh khắc này ngay cả những tà hồn ở bên trên cũng hóa thành những lực lượng vô tận, tất cả đều vỡ nát chuyển hóa thành một luồng khí tức hủy diệt khổng lồ, luồng khí tức này cùng kiếm thể phát động một kích ác liệt nhất nhằm vào Vọng Nguyệt.
Vọng Nguyệt quá mạnh, căn bản khi Thất Tinh Kiếm Trận tự bạo thì không có bất kỳ ảnh hưởng nào, chỉ khi lực trùng kích phóng lên thì Vọng Nguyệt mới hơi chậm lại một chút.
Mà Vương Lâm muốn chính là cái này!
Vương Lâm và con rối Tiên Vệ nhanh chóng phóng thẳng ra bầu trời bên ngoài.
Khe nứt khổng lồ chỉ hơi chậm lại một chút rồi lập tức khôi phục lại như thường. Lúc này uy lực của Thăng Tiên Quả làm cho Vọng Nguyệt không thể phát hiện ra chỗ nào trên người mình truyền đến sự đau đớn và cảm giác hưng phấn như vậy.
Lúc này Vọng Nguyệt vừa mới thức tỉnh đang rơi vào trạng thái mơ hồ. Nhưng nó lại cảm thấy vật được hai sinh linh vác trên người đang liều mạng bỏ chạy có chút quen thuộc.
Vọng Nguyệt đuổi bắt theo bản năng, nó muốn giữ vật gì đó rất quen thuộc lại.
Lúc này nhìn thấy đối phương tốc độ càng lúc càng nhanh, một âm thanh giống như đến từ rất nhiều năm tháng trước từ trong khe nứt truyền ra. Âm thanh này không có ý nghĩa gì cả, nhưng lại được phát ra cực kỳ quỷ dị.
Trong nháy mắt khi âm thanh này vang lên, Vương Lâm lập tức cảm thấy da đầu tê dại, âm thanh này là tiếng nói của Cổ Thần.
- Trong ký ức của Đồ Ti chưa từng đề cập đến chuyện Vọng Nguyệt sẽ phát ra tiếng nói của Cổ Thần, đây rốt cuộc là Vọng Nguyệt gì?
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nói của Cổ Thần được khe nứt phát ra đã vang vọng khắp đất trời. Vương Lâm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, giống như không phải Vọng Nguyệt đang truy đuổi phía sau mà là một người Cổ Thần thành niên.
Tiếng nói của Cổ Thần vang lên, giống như giữa trời đất ngày hôm nay truyền đến một tiếng gầm rống từ thời viễn cổ, trong tang thương lộ ra một luồng thần thông, làm cho Vương Lâm sinh ra sự khủng hoảng giữa sống và chết.
Khoảnh khắc này bầu trời khắp bốn phía xuất hiện rất nhiều khe nứt giống như muốn sụp đổ. Vương Lâm nhìn thấy tình cảnh này thì hồn phi phách tán.
Hắn biết thần thông này chính là kỹ thuật phá nát mà chỉ Bát Tinh Cổ Thần mới thi triển được. Thần thông này khi đến một mức độ nào đó có thể dùng ánh mắt làm cho tất cả mọi thứ bị nhìn thấy phải tan vỡ rồi hóa thành tro bụi.
Nguy cơ sinh tử chưa bao giờ đến gần như vậy, Vương Lâm mạnh mẽ xoay người, trong miệng hắn truyền ra một tiếng rống quỷ dị.
Âm thanh hắn phát ra cũng là tiếng nói của Cổ Thần được truyền thừa từ Đồ Ti.
Khe nứt lập tức ngừng lại, những vết nứt khổng lồ cũng khép miệng lại. Đúng lúc này trên mặt đất lại xuất hiện hai khe nứt khổng lồ, bên trong lộ ra hai luồng ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt này rơi lên người Vương Lâm, lộ ra sự lạnh lẽo và mê man.
Lúc này bầu trời khắp bốn phía đang chuẩn bị tan vỡ vì tiếng nói Cổ Thần của Vọng Nguyệt cũng lập tức ngừng lại. Vương Lâm không chút do dự xoay người bỏ chạy, tốc độ của con rối Tiên Vệ cũng chưa bao giờ ngừng lại.
Đúng lúc này một hình bóng gầy gò mang theo sự sợ hãi và hưng phấn đã dùng tốc độ cực nhanh đang từ trong khe nứt chuẩn bị phóng ra.
Hắn chính là Tham Lang.
Những biến đổi của Vọng Nguyệt làm cho chỗ bài tiết và hấp thu của nó chuyển động kịch liệt rồi tạo ra một vết nứt. Tham Lang phóng ra từ trong khe nứt này, tất nhiên hắn sẽ không quên Cự Đỉnh.
Sau khi Tham Lang phóng ra khỏi chỗ bài tiết và hấp thu, hắn cảm thấy Vọng Nguyệt quá đáng sợ. Hắn không chút do dự dùng lực lượng của Cự Đỉnh nhanh chóng bay thẳng lên trên. Đập vào mắt hắn là vết nứt khổng lồ ở phía trước, thậm chí hắn còn nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
Luồng hưng phấn trăm năm chưa từng có này bập bềnh giống như những cơn sóng trong cơ thể Tham Lang, thậm chí hắn còn mừng rơi nước mắt, loại cảm giác người không ra người quỷ không ra quỷ suốt ngày phải sống trong những luồng khí tức tanh tưởi cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Cấm Phiên tự hủy đổi lấy lực lượng vô tận, trong khoảnh khắc hóa thành một cấm chế khổng lồ, trong cấm chế này có linh tính!
Linh tính này, bởi vì Vương Lâm mà sinh, lúc này cũng vì Vương Lâm mà diệt!
Cấm chế thật lớn bởi vì mang theo linh tính, trong khoảnh khắc đã bộc phát ra lực lượng vô tận rơi trên những xúc tu kia, khiến cho những xúc tu này trong khoảnh khắc có chút chậm lại.
Vọng Nguyệt quá mạnh, cho dù là lực lượng của Cấm Phiên tự hủy đổi lấy cũng không thể chặt đứt, chỉ có thể có chút ngăn cản, lại chỉ có thể ngăn cản một lát!
Vương Lâm thầm tham nhưng lại không chút do dự kéo mạnh một cái, xương sống của Vọng Nguyệt bị quấn quanh đột nhiên bay lên được Vương Lâm khiêng bay thẳng về phía sương mù dày đặc trên không.
Về phần đoạn xương của Vọng Nguyệt của Tiên Vệ cũng bị xúc tu cuốn lấy. Nhưng dưới tác dụng của Cấm Phiên lập tức theo sát phía sau Vương Lâm. Một người một con rối đột nhiên lao ra, mắt thấy sắp tiến vào trong sương mù, chỉ cần xuyên qua tầng sương mù này chính là tinh không vô tận!
Nhưng đúng lúc này đại địa run rẩy đã đạt tới đỉnh điểm, trên mặt đất đột nhiên nứt ra một cái khe thật lớn. Cái khe này giống như một cái miệng khổng lồ nhanh chóng mở ra, một tiếng rít gào chấn kinh thiên địa từ trong cái miệng khổng lồ này truyền ra.
Vương Lâm thân thể run lên, ở dưới tiếng rống này tiên lực nháy mắt tán loạn. Sắc mặt hắn tán loạn, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay cả cơ thể con rối Tiên Vệ cũng chấn động, kim quang có chút tán loạn.
Vương Lâm cắn chặt răng, hắn không thèm quan tâm đến những cái khe nứt đang gào thét trên mặt đất. Hắn lại phóng ra một lần nữa, bay thẳng vào trong sương mù.
Nhưng khe nứt khổng lồ trên mặt đất lập tức bay thẳng lên trời, thời khắc này giống như toàn bộ mặt đất đang được kéo lên không trung. Theo sự di chuyển của mặt đất, trong Vân Hà Tinh đột nhiên vang lên những tiếng nổ ầm ầm dữ dội.
Những tảng đất đá lớn liên tục vỡ vụn, rất nhiều lục địa tan vỡ rồi tiêu tán giữa bầu trời. Tình cảnh này rất giống với trước đó bản tôn hấp thu linh lực của một tinh cầu rồi làm cho nó tan vỡ.
Nhưng lực lượng tan vỡ của tinh cầu kia là từ bên trong tỏa ra, sức mạnh này rất khổng lồ, những tu sĩ tầm thường nếu ở quá gần thì căn bản không có cơ hội sống.
Nhưng Vân Hà Tinh lúc này lại có chút khác biệt, tuy nó cũng tan vỡ nhưng không sinh ra lực lượng có tính chất hủy diệt. Khi Vọng Nguyệt thức tỉnh thì cơ thể khổng lồ của nó khẽ động, làm cho rất nhiều lục địa dính trên người nó sau rất nhiều năm tháng trở thành bụi phấn, tất cả mọi thứ trên cơ thể nó đều run rẩy.
Mặt đất liên tục phóng thẳng lên không chẳng qua chỉ là ảo giác xuất hiện trong mắt mà thôi. Trên thực tế thì mặt đất chính là thân thể Vọng Nguyệt, cái phóng lên không chẳng qua chỉ do Vọng Nguyệt xoay người ngẩng đầu lên mà thôi.
Trong nháy mắt khe nứt khổng lồ đã phóng đến bên người, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Vương Lâm cúi đầu, trong mắt hắn hàn quang lấp lánh. Lúc này uy lực của Thăng Tiên Quả vẫn còn tồn tại mà chưa tiêu tán, nếu không hắn tuyệt đối không thể chạy thoát khỏi chỗ này.
Chỉ cần ngăn cản Vọng Nguyệt trong khoảnh khắc, Vương Lâm sẽ có thể lao ra khỏi sương mù và tiến vào bầu trời.
Vương Lâm cắn răng định vỗ vào túi trữ vật, nhưng đúng lúc này ánh mắt hắn lại trở nên ngưng trọng. Trong lúc khe nứt khổng lồ đang liên tục tiếp cận, Vương Lâm rõ ràng cảm nhận được một con sóng đang ở sâu bên trong khe nứt, con sóng này hắn cực kỳ quen thuộc, nó chính là Thất Tinh Kiếm Trận.
Vương Lâm rụt tay phải lại không vỗ vào túi trữ vật nữa, hắn bấm pháp quyết chỉ về phía trước, miệng quát:
- Kiếm trận, trở về!
Thần thông trong giọng nói của Vương Lâm giống như ngôn xuất pháp tùy (1), thần thông hóa thành rất nhiều sấm sét rồi liên tục phóng thẳng vào Thất Tinh Kiếm Trận ở sâu bên trong khe nứt.
(1): xin xem lại những chương trước, khi VL đánh Yêu Cổ.
Kiếm trận gào thét rồi xoay chuyển với tốc độ cực nhanh, những luồng kiếm khí vô tận tản ra lập tức điên cuồng công kích ở bên trong.
Nhưng công kích này đối với Vọng Nguyệt thì quá yếu, căn bản không thể ngăn cản được nó được nửa khắc.
Khi thấy khe nứt càng ngày càng gần, mắt Vương Lâm chợt lóe lên hàn quang, hắn quát to:
- Tử Thử kiếm, bạo!
Một tiếng nổ lập tức vang vọng trong khe nứt, đúng lúc này tiếng gầm rống lại truyền ra, khí thể phóng lên không của khe nứt lại càng nhanh hơn. Khe nứt đã chỉ còn cách Vương Lâm trăm trượng, tốc độ của hắn cũng cực nhanh, lúc này Vương Lâm và Tiên Vệ đã phóng vào bên trong làn sương mù dày đặc.
Khi khe nứt đến gần thì sương mù lại nhanh chóng tiêu tán, trong nháy mắt đã tan biến không còn một mảnh.
Sau rất nhiều năm đây là lần đầu tiên sương mù trên Vân Hà Tinh tiêu tán.
- Hợi Trư, Vị Dương, Thân Hầu, Sửu Ngưu, Dần Hổ, Mão Thỏ, tất cả bạo!
Trong mắt Vương Lâm lộ ra một tia điên cuồng.
- Ầm ầm ầm ầm… ….
Những tiếng nổ mãnh liệt liên tục vang vọng rồi tàn phá bừa bãi bên trong cơ thể Vọng Nguyệt. Thất Tinh Kiếm Trận không chỉ có kiếm thể tự bạo mà trong khoảnh khắc này ngay cả những tà hồn ở bên trên cũng hóa thành những lực lượng vô tận, tất cả đều vỡ nát chuyển hóa thành một luồng khí tức hủy diệt khổng lồ, luồng khí tức này cùng kiếm thể phát động một kích ác liệt nhất nhằm vào Vọng Nguyệt.
Vọng Nguyệt quá mạnh, căn bản khi Thất Tinh Kiếm Trận tự bạo thì không có bất kỳ ảnh hưởng nào, chỉ khi lực trùng kích phóng lên thì Vọng Nguyệt mới hơi chậm lại một chút.
Mà Vương Lâm muốn chính là cái này!
Vương Lâm và con rối Tiên Vệ nhanh chóng phóng thẳng ra bầu trời bên ngoài.
Khe nứt khổng lồ chỉ hơi chậm lại một chút rồi lập tức khôi phục lại như thường. Lúc này uy lực của Thăng Tiên Quả làm cho Vọng Nguyệt không thể phát hiện ra chỗ nào trên người mình truyền đến sự đau đớn và cảm giác hưng phấn như vậy.
Lúc này Vọng Nguyệt vừa mới thức tỉnh đang rơi vào trạng thái mơ hồ. Nhưng nó lại cảm thấy vật được hai sinh linh vác trên người đang liều mạng bỏ chạy có chút quen thuộc.
Vọng Nguyệt đuổi bắt theo bản năng, nó muốn giữ vật gì đó rất quen thuộc lại.
Lúc này nhìn thấy đối phương tốc độ càng lúc càng nhanh, một âm thanh giống như đến từ rất nhiều năm tháng trước từ trong khe nứt truyền ra. Âm thanh này không có ý nghĩa gì cả, nhưng lại được phát ra cực kỳ quỷ dị.
Trong nháy mắt khi âm thanh này vang lên, Vương Lâm lập tức cảm thấy da đầu tê dại, âm thanh này là tiếng nói của Cổ Thần.
- Trong ký ức của Đồ Ti chưa từng đề cập đến chuyện Vọng Nguyệt sẽ phát ra tiếng nói của Cổ Thần, đây rốt cuộc là Vọng Nguyệt gì?
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nói của Cổ Thần được khe nứt phát ra đã vang vọng khắp đất trời. Vương Lâm đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, giống như không phải Vọng Nguyệt đang truy đuổi phía sau mà là một người Cổ Thần thành niên.
Tiếng nói của Cổ Thần vang lên, giống như giữa trời đất ngày hôm nay truyền đến một tiếng gầm rống từ thời viễn cổ, trong tang thương lộ ra một luồng thần thông, làm cho Vương Lâm sinh ra sự khủng hoảng giữa sống và chết.
Khoảnh khắc này bầu trời khắp bốn phía xuất hiện rất nhiều khe nứt giống như muốn sụp đổ. Vương Lâm nhìn thấy tình cảnh này thì hồn phi phách tán.
Hắn biết thần thông này chính là kỹ thuật phá nát mà chỉ Bát Tinh Cổ Thần mới thi triển được. Thần thông này khi đến một mức độ nào đó có thể dùng ánh mắt làm cho tất cả mọi thứ bị nhìn thấy phải tan vỡ rồi hóa thành tro bụi.
Nguy cơ sinh tử chưa bao giờ đến gần như vậy, Vương Lâm mạnh mẽ xoay người, trong miệng hắn truyền ra một tiếng rống quỷ dị.
Âm thanh hắn phát ra cũng là tiếng nói của Cổ Thần được truyền thừa từ Đồ Ti.
Khe nứt lập tức ngừng lại, những vết nứt khổng lồ cũng khép miệng lại. Đúng lúc này trên mặt đất lại xuất hiện hai khe nứt khổng lồ, bên trong lộ ra hai luồng ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt này rơi lên người Vương Lâm, lộ ra sự lạnh lẽo và mê man.
Lúc này bầu trời khắp bốn phía đang chuẩn bị tan vỡ vì tiếng nói Cổ Thần của Vọng Nguyệt cũng lập tức ngừng lại. Vương Lâm không chút do dự xoay người bỏ chạy, tốc độ của con rối Tiên Vệ cũng chưa bao giờ ngừng lại.
Đúng lúc này một hình bóng gầy gò mang theo sự sợ hãi và hưng phấn đã dùng tốc độ cực nhanh đang từ trong khe nứt chuẩn bị phóng ra.
Hắn chính là Tham Lang.
Những biến đổi của Vọng Nguyệt làm cho chỗ bài tiết và hấp thu của nó chuyển động kịch liệt rồi tạo ra một vết nứt. Tham Lang phóng ra từ trong khe nứt này, tất nhiên hắn sẽ không quên Cự Đỉnh.
Sau khi Tham Lang phóng ra khỏi chỗ bài tiết và hấp thu, hắn cảm thấy Vọng Nguyệt quá đáng sợ. Hắn không chút do dự dùng lực lượng của Cự Đỉnh nhanh chóng bay thẳng lên trên. Đập vào mắt hắn là vết nứt khổng lồ ở phía trước, thậm chí hắn còn nhìn thấy bầu trời bên ngoài.
Luồng hưng phấn trăm năm chưa từng có này bập bềnh giống như những cơn sóng trong cơ thể Tham Lang, thậm chí hắn còn mừng rơi nước mắt, loại cảm giác người không ra người quỷ không ra quỷ suốt ngày phải sống trong những luồng khí tức tanh tưởi cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Bình luận truyện