Tiên Nghịch

Chương 684: Nghi ngờ bên tai



Khi hắn thức tỉnh, phát hiện ra mình rõ ràng đã tiếp cận được vòng bên trong Lôi Trì, tuy khoảng cách tới vị trí trung tâm vẫn còn rất xa, nhưng ở ngoài rìa của Lôi Trì, cũng không phải là dùng vài bước có thể hình dung được.
 
Lôi đình bốn phía so với ngoài rìa phải nồng đậm hơn gấp vô số lần. Trong mỗi trận lôi đình đều ẩn chứa một lượng thiên địa nguyên lực khổng lồ. Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thổ nạp.
 
Một đạo lôi đình này nhập thể, lập tức khiến cho thân mình Vương Lâm chấn động, giống như bị một luồng khí tức hùng mạnh tấn công. Trên dưới toàn thân đều tê liệt, ngay cả nguyên thần dưới đạo lôi đình này cũng giống như là ở trong nước, cử động chậm chạp.
 
Thân Công Hổ thu hồi ánh mắt, giờ phút này sự sùng kính của hắn đối với Vương Lâm hiển nhiên đã đạt tới đỉnh điểm. Cảnh tượng vừa rồi hắn đã hiểu ra một chút, trong giờ khắc kích động này, khi tâm tư đang vô cùng hưng phấn, hắn muốn thể nghiệm cảm ngộ. Nhưng vào lúc này, hắn nhướn mày, ánh mắt lộ hàn quang sắc bén dữ dội, nhìn về lớp đá vụn đằng xa.
 
Ít lâu sau, một đạo tử quang gào thét lao đến. Trong đạo tử quang này có một thanh kiếm gỗ, trên thân kiếm có một người đang đứng!
 
- Nơi đây thật là náo nhiệt!
 
Thanh âm trào phúng chầm chậm truyền đến.
 
Đây là một thanh kiếm gỗ, toàn bộ màu tím, tản ra hàn khí sắc bén, bên trên cũng phát ra tử quang, dường như là kiếm quang, giống như là ánh tím hiện lên trên cầu vồng.
 
Tử ảnh trùng điệp bên ngoài Lôi Trì, phía trên kiếm này có một nam tử đang đứng. Người này thoạt nhìn bề ngoài ước chừng ba mươi tuổi, mặt mày trắng trẻo nhẵn nhụi, có chút anh tuấn, chỉ có một điều đôi mắt phượng lộ ra dáng vẻ âm nhu không phù hợp.
 
Toàn thân hắn mặc đại bào màu tử kim, dáng vẻ phóng khoáng như được một cơn gió vô hình lay động. Lúc này hai mắt hắn quét qua Thân Công Hổ, rồi nhìn lên người Vương Lâm đang khoanh chân trong vòng trong của Lôi Trì.
 
Cái nhìn này cũng khiến cho đồng tử hai mắt hắn không thể không co rụt lại, toàn thân lông tóc dựng ngược.
 
Ngay khi người này xuất hiện, sắc mặt Thân Công Hổ lập tức trở nên âm trầm. Lôi Thú bên người hắn cũng đứng lên, khẽ gầm gừ, trong mắt hiện lên một vẻ hung hăng không thiện cảm.
 
Về phần Lôi Thú sừng bạc, cũng thu hồi ánh mắt đang nhìn Vương Lâm, đảo mắt liếc nhìn nam tử âm nhu kia, trong mắt lộ vẻ khinh thường, lại nằm sấp ở một bên, tiếp tục chơi đùa với lôi điện bên người.
 
Từng đạo lôi điện kia dưới sự khống chế của nó cực kỳ khôn khéo, chạy ở trên người giống như từng ngón tay nhỏ bé gãi ngứa cho nó.
 
Cách đó không xa, phía trên tảng đá vụn, con rối Tiên Vệ vẫn đang khoanh chân, cũng không liếc nhìn nơi này chút nào. Nhiệm vụ của hắn là bảo vệ chủ nhân, nếu có người tới uy hiếp chủ nhân, hắn sẽ lập tức ra tay, cho dù phải chết, cũng phải hoàn thành dấu ấn thủ hộ bên trong linh hồn. Nhưng nếu vẫn chưa có uy hiếp, cho dù là đối phương ở trước mặt hắn giết người chục vạn, thân thể hắn cũng sẽ không chút động đậy.
 
- Chiến Không Liệt!
 
Thân Công Hổ trầm giọng nói.
 
Nam tử âm nhu cẩn thận thu hồi ánh mắt đang nhìn Vương Lâm, sợ làm cho đối phương hiểu lầm. Theo hắn quan sát, người này tu vi tuy chỉ là Vấn Đỉnh Sơ Kỳ, nhưng không ngờ có thể đi vào trong vòng trong của Lôi Trì này. Chuyện này thật sự rất quỷ dị, nếu không phải đối phương có pháp bảo hung mạnh không thể tưởng tượng, thì chính là đã ẩn giấu tu vi thực sự.
 
Hơn nữa hắn cũng thấy được Lôi Thu sừng bạc kia và con rối ngồi trên tảng đá cách đó không xa, sự ngờ vực trong lòng càng đậm.
 
- Nhất định là có pháp bảo gì đó, không thể là ẩn giấu tu vi! Chỉ có điều nơi này nơi này vì sao lại có hai Lôi Thú, hay là người này chính là sứ giả của Lôi Tiên Điện!
 
Trong lòng hắn thầm nhủ, dù sao bị bao vây bên trong Lôi Trì vẫn là một chuyện cực kỳ đáng sợ, với tu vi Dương Thực viên mãn của hắn cũng không có khả năng bước vào vòng trong.
 
- Hóa ra là Thân Công Hổ của gia tộc Thân Công. Chiến mỗ lúc trước còn chưa nhận ra ngươi, tu vi của ngươi cũng đã bị giảm sút rất nhiều!
 
Nam tử âm nhu giữ vững tâm thần, nhìn về phía Thân Công Hổ.
 
Thân Công Hổ trong lòng hừ lạnh, nhưng ngoài mặt cũng vẫn như thường, chỉ có điều sắc mặt hơi có chút âm trầm, bình thản nói:
 
- Nơi đây không có chỗ cho ngươi, còn chưa rời đi!
 
Hắn tuy rằng bị thương, tu vi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng có Vương Lâm ở đây, cho dù là điện chủ Lôi Tiên Điện lúc này đích thân đến, hắn cũng dám nói như vậy.
 
Chiến Không Liệt mãnh mẽ nhướn mày, theo bản năng liếc mắt nhìn về Vương Lâm ở sâu trong Lôi Trì một cái, chậm rãi nói:
 
- Khẩu khí lớn lắm, chẳng lẽ nơi đây là của gia tộc Thân Công ngươi, mang theo tiểu bối trong tộc tới đây tu luyện, không cho phép người ngoài tới!
 
Thân Công Hổ nghe vậy cười lạnh, cũng không giải thích, lạnh giọng nói:
 
- Trong vòng ba nhịp thở, nếu không lui ra, ngươi cũng sẽ không phải đi nữa!
 
Hắn vốn có chút chán ngấy với những người có tư chất cực cao của Chiến gia, nếu không phải thực lực hai người không hơn kém nhiều, thì hắn đã sớm ra tay.
 
Lúc này nếu Chiến Không Liệt không biết tốt xấu quấy nhiễu tiền bối tu luyện, tự mình ra tay, cho dù giờ phút này tu vi vẫn chưa khôi phục, nhưng chỉ cần tiền bối lại như làm với mình lúc trước, liếc nhìn Chiến Không Liệt này một cái, nhất định sẽ khiến cho người này sụp đổ! Hơn nữa, người này không phải là sứ giả của Lôi Tiên Điện, nếu giết tuy cũng sẽ có chút phiền phức, nhưng có tiền bối ở đây, tất cả đều không quan trọng.
 
Ánh mắt Chiến Không Liệt ngưng lại, thân mình lập tức lui ra phía sau. Hắn đối nhân xử thế cẩn thận, lúc lui ra phía sau ánh mắt nhìn lên người Vương Lâm ở sâu trong Lôi Trì, trong đáy lòng sự ngờ vực càng đậm.
 
- Thân Công Hổ này dựa vào cái gì mà có thể nói ra những lời chắc chắn như vậy. Thương thế trong cơ thể hắn người sáng suốt vừa nhìn đều có thể biết, chẳng lẽ là cố làm ra vẻ? Nếu không như vậy, nhất định là có cái gì để dựa dẫm, chẳng lẽ… lại là tiểu bối này!
 
Tâm niệm Chiến Không Liệt chuyển nhanh chóng.
 
- Ba nhịp thở hết rồi!
 
Thân Công Hổ nhe răng cười, thân mình đứng lên, lôi quang lập tức chạy trên cơ thể phát ra tiếng động loẹt xoẹt. Hắn bước một bước, liền bước ra, Lôi Thú bên cạnh lại rít gào, theo sát phía sau. Nhưng khi nó đi ra, theo bản năng lại quay lại nhìn thoáng qua Vương Lâm ở sâu trong vòng trong, vẻ kính sợ trong mắt hiện lên rõ ràng.
 
Ánh mắt Lôi Thú, Chiến Không Liệt nhìn thấy cũng khiến hắn tâm thần chấn động, trong lòng thầm nhủ. Thân Công Hổ tâm cơ âm trầm, sẽ làm ra vẻ, nhưng Lôi Thú, với hiểu biết của Chiến Không Liệt thì hoàn toàn khác biệt.
 
Ánh mắt Lôi Thú này để lộ ra manh mối, không thể suy nghĩ sâu xa, một khi suy nghĩ sâu xa, thật sự sẽ nhận được câu trả lời là sự kịch chấn trong tâm thần của Chiến Không Liệt! Với tính cách cẩn thận của hắn, lập tức không chút do dự lui ra phía sau, quát:
 
- Thân Công Hổ, Chiến mỗ quang minh lỗi lạc. Ngươi và ta giao chiến nơi đây, khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng tới việc tu đạo của tiểu bối Thân Công gia ngươi, nếu người muốn đánh, chúng ta hãy đi ra ngoài, ở bên ngoài lớp đá vụn giao chiến!
 
Giọng điệu của hắn đặc biệt nhấn mạnh ở hai chữ tiểu bối.
 
Thân Công Hổ trong mắt lóe lên hàn quang, bước một bước ra khỏi Lôi Trì, miệng cười lạnh nói:
 
- Làm gì mà phiền toái như vậy, ở trong này được rồi!
 
Thân Công Hổ càng như vậy, Chiến Không Liệt càng thấy nghi hoặc trong lòng. Hắn mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, thà rằng lui lại phía sau, cũng không muốn mạo hiểm ra tay. Hiển nhiên là Thân Công Hổ này đã có tính toán, đó là muốn để chính mình ra tay.
 
Nghĩ đến ánh mắt của Lôi Thú trước mắt, một ý nghĩ hoang đường hiện lên ở trong đầu Chiến Không Liệt. Hắn ánh mắt lóe lên, hai tay bấm quyết, lập tức một đạo lôi quang màu tím biến ảo ở trong tay. Thanh kiếm gỗ màu tím dưới chân lại tràn ngập kiếm khí, gào thét dung hợp với lôi quang màu tím ở giữa hai tay, hình thành một uy phong khổng lồ.
 
Bên trong uy phong này lại có ẩn chứa thiên địa nguyên khí, hắn vừa thi triển, chính là nguyên lực thần thông, hiển nhiên Chiến Không Liệt đối với trận chiến này cực kỳ thận trọng.
 
Mắt thấy Chiến Không Liệt xuất chiêu, Thân Công Hổ trong lúc bước tới, tay phải nâng lên chỉ vào không trung, như thể dẫn động Thiên Lôi. Lôi Thú bên người giờ phút này trong lúc rít gào cũng rít gào toàn bộ thân thể cũng ngưng tụ vô số sấm sét, được lôi quang dẫn dắt đan xen với nhau, thoạt nhìn cực kỳ kinh người.
 
Nhưng trong nháy mắt, Vương Lâm chầm chậm mở hai mắt, bình thản nói:
 
- Thân Công Hổ, trận chiến này, ta sẽ không ra tay giúp ngươi, hãy coi như đây là một khảo nghiệm của ta đối với ngươi. Nếu ngươi thất bại, đạo hồn trả lại ngươi!
 
Thần sắc Vương Lâm như thường, nhưng trong lòng cũng ngầm than khổ. Bất kể là Thân Công Hổ hay Chiến Không Liệt cũng không phải là người mà hắn có thể đối kháng. Một khi Thân Công Hổ thất bại, thì tình cảnh của chính mình cũng sẽ gặp chuyện không hay.
 
Hắn vốn muốn tìm một chỗ im lặng để tu luyện, nhưng lại không thể tìm thấy, lúc này lại chui ra cái tên Chiến Không Liệt phiền toái, tâm niệm Vương Lâm khẽ chuyển, liền nói ra như vậy.
 
Thân Công Hổ thân mình chấn động, chiến ý trong khoảnh khắc này lập tức dâng lên cực hạn, hắn ngoắc mắt nhìn thẳng nhìn chằm chằm vào Chiến Không Liệt, trong miệng cung kính trả lời Vương Lâm.
 
- Tôn chủ yên tâm, Thân Công Hổ sẽ không thua đâu!
 
Thân Công Hổ hít sâu, vỗ túi trữ vật, lập tức xuất ra một lọ đan dược.
 
Chiến Không Liệt giờ phút này sắc mặt cũng đại biến. Ngay khi Vương Lâm nói ra lời này, hắn rất nhạy bén thấy được vẻ sùng kính sâu đậm ẩn núp trong mắt Thân Công Hổ. Loại thần thái này khiến hắn gần như cho rằng mình đã hoa mắt.
 
Còn có Lôi Thú kia, trong khi người ở vòng trong nói chuyện, không ngờ thân mình run lên, dường như cực kỳ sợ hãi.
 
Nhất là lời nói của đối phương lại lộ ra manh mối. Dựa vào lời nói này lại càng làm cho Chiến Không Liệt tâm thần kịch chấn.
 
Nếu như những việc này khiến hắn vẫn còn hoài nghi, thì câu trả lời tiếp theo của Thân Công Hổ cũng khiến Chiến Không Liệt chấn động dữ dội, thậm chí lông tóc toàn thân dựng ngược.
 
- Tôn chủ!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện