Tiên Nghịch
Chương 816: Thanh Thủy bênh vực
- Lỡ tay thôi mà, nếu ngươi muốn đánh, vậy thì đánh !
Hồng quang trong mắt phải Thanh Thủy lóe lên. Hắn từ sau khi hấp thụ được Yêu Kiếp, Cực Cảnh đã khôi phục, cách hành sự năm xưa cũng dần dần hiển lộ trở lại.
Giết người không cần có lý do, nếu nói thực sự có nguyên nhân, thì đó là để bênh vực ! Hắn đối với ân nghĩa của sư tôn không thể báo đáp. Sư tôn năm đó mặc dù là nói đùa, nhưng giờ phút này hắn vẫn còn thật sự rất để ý đến từng câu của sư tôn năm đó. Trong lòng hắn, Hứa Mộc chính là sư đệ của mình, có hắn ở đây, sẽ không để cho người ta khinh thường Hứa Mộc ! Huống chi sát khí trong mắt La Tố, Thanh Thủy đã nhìn thấy rõ ràng. Người như vậy, chắc chắn hắn phải giết ! Vương Lâm trầm ngâm, nhìn Thanh Thủy cung kính nói:
- Đa tạ… Sư huynh !
Lời này vừa nói ra, bốn phía đang im lặng lập tức nổi lên tiếng xôn xao:
- Sư huynh?? Hứa Mộc này là sư đệ của Thanh Thủy tiền bối?
- Việc này thật sự quá sức tưởng tượng, không ngờ Thanh Thủy và Hứa Mộc lại là đồng môn. Nghe đồn ở tiên giới năm đó sư phụ của Thanh Thủy là Tiên Đế Bạch Phàm… Hứa Mộc này… không ngờ hắn cũng là đệ tử của Bạch Phàm?
- Khó trách Hứa Mộc những năm gần đây lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra sư huynh của hắn là Thanh Thủy Tiên Quân. Hừ, nếu không có Thanh Thủy Tiên Quân, chỉ sợ Hứa Mộc này cũng chẳng là cái gì !
Hứa Đình sắc mặt âm trầm, liếm môi, nhìn chằm chằm Vương Lâm, tâm niệm trong lòng chuyển mạnh, nhưng cuối cùng cũng cực kỳ kiêng kị liếc mắt nhìn Thanh Thủy một cái, nội tâm đã có quyết định.
Về phần tu sĩ sáu ngón và đồng tử đầu to kia, hai người này đối với việc này đều ngẩn ra, cau mày, trong lòng đều có tâm tư.
Tây Tử Phượng há hốc miệng, đối với quan hệ của Vương Lâm với Thanh Thủy, ánh mắt nàng lộ ra vẻ không tin, trong lòng cao hứng đồng thời cũng không khỏi dâng lên một tiếng thở dài.
- Với thân phận của ta, đối với hắn, chỉ sợ cuộc đời này cũng không có kết quả… … - Tôn Chủ không ngờ lại là đệ tử của Tiên Đế Bạch Phàm ! Sư đệ của Thanh Thủy Tiên Quân ! !
Thân Công Hổ hít sâu, sự sùng kính trong mắt một lần nữa lại trở nên cuồng nhiệt, lúc này đây, so với năm đó còn nồng đậm hơn. Sự sùng kính của hắn đối với Vương Lâm không ngừng sâu sắc thêm, lúc này sự cuồng nhiệt dường như là vĩnh viễn ! Chiến Không Liệt ngơ ngác quan sát cảnh tượng trước mắt, trong lòng hạ quyết tâm ! Về phần Nam Cung Hàn, hắn cười khổ, trong lòng thầm nhủ:
- Hứa Mộc này cùng với Thanh Thủy Tiên Quân là đồng môn, xem ra sau này phải thân cận với hắn nhiều hơn một chút, như vậy đối với mình mới có lợi.
Chẳng những bọn họ mà ngay cả những lão quái ngồi phía trên bồ đoàn ánh mắt cũng chớp động, hiển nhiên đối với sự tình này cực kỳ khiếp sợ. Duy chỉ có Huyết Thần Tử trong lòng cười lạnh.
Từng tiếng bàn luận truyền vào trong tai Viêm Lôi Tử. Hắn nhìn Thanh Thủy, trầm ngâm một lát, cười ha hả, nói:
- Nếu là Tiên Quân lỡ tay ngộ sát, vậy thì việc này bỏ qua. Chỉ có điều hy vọng Tiên Quân niệm tình tu sĩ chúng ta tu luyện cũng không dễ dàng mà đừng lỡ tay nữa.
Thanh Thủy nhắm hai mắt lại, ngồi im không nói.
Viêm Lôi Tử trong lòng thầm than. Thanh Thủy này là do hắn mở ra phong ấn mời đến, tu vi của đối phương tuy vẫn chưa khôi phục, nhưng theo hắn cẩn thận quan sát, dường như lúc này trên người Thanh Thủy có ẩn chứa một sức mạnh. Sức mạnh này không phải là Cực Cảnh, nhưng cũng khiến cho hắn cảm thấy kiêng kỵ, thật sự không muốn vì một vài chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng đến quan hệ.
Hơn nữa quan trọng nhất là ngay cả vị tiền bối đã thu được Nguyệt Thú trong mắt hắn cực kỳ tôn kính kia cũng đã từng nói không nên dễ dàng trêu chọc Thanh Thủy này. Ngay cả Bạch Phàm năm đó nếu không phải là đem ân nghĩa của sư đồ ra để vỗ về thì cũng không thể cưỡng chế khuất phục được.
- La Tố này quá mức kiêu căng ! Chết thì cũng chết rồi, chỉ đáng tiếc một thân thần thức thuật của người này.
Viêm Lôi Tử ánh mắt nhìn Vương Lâm, trong lòng thầm nhủ:
- Hứa Mộc này trên người nhất định là có một pháp bảo rất mạnh bảo vệ nguyên thần, nói không chừng là do Thanh Thủy tặng cho.
- Hứa Mộc, đủ tư cách !
Thanh âm của Viêm Lôi Tử bình tĩnh.
La Tố bỏ mạng, cửa thứ nhất hôm nay lại được Viêm Lôi Tử gọi một người khác đến để nắm giữ, phụ trách khảo nghiệm những người còn lại. Người đến phụ trách lần này bị việc của La Tố làm cho chấn động, cuối cùng ba trăm hai mươi lăm người có một trăm chín mươi sáu người được ở lại, còn lại toàn bộ ở trong Truyền Tống Trận, bị trục xuất ra ngoài.
- Cửa thứ hai, Địa Chi Quan !
Viêm Lôi Tử nâng tay phải lên, bấm quyết hướng về quảng trường Lôi Trì nhấn một cái.
Lập tức một đạo chỉ ấn hư ảo từ trong tay hắn ngưng hóa ra, trong tiếng ầm ầm hạ xuống bên trong quảng trường. Ngay khi chỉ ấn hạ xuống, toàn bộ quảng trường nghìn trượng lập tức sôi sục, trong tiếng sấm điên cuồng vang vọng, vô số lôi quang màu xanh lóe ra chạy qua chạy lại, dường như hóa thành một Lôi Trì thật sự.
Những lôi quang này như thể ngân xà không ngừng lóe lên, trong tiếng sấm tràn ngập chi chít ngưng tụ lại với nhau, sau đó bỗng nhiên tản ra mọi nơi, ở chính giữa trung tâm của quảng trường nghìn trượng này xuất hiện một chỗ trống hình vuông dài ba trượng.
- Kiên trì được mười lăm nhịp thở sẽ được thông qua, còn lại, hủy bỏ tư cách !
Bên trong Lôi Trì nghìn trượng, trong lôi quang truyền ra những tiếng rít gào. Một Lôi Linh hư ảo được hình thành từ vô số lôi quang ngưng hình tại khoảng đất trống ba trượng kia, trong lúc đó tản mát ra một khí tức kinh người.
Ánh mắt của tu sĩ bốn phía đều nhìn về Vương Lâm. Cửa thứ nhất vừa rồi, Vương Lâm đã vượt qua một cách rất kiên quyết, lúc này gần như tuyệt đại bộ phận tu sĩ đều muốn nhìn xem, ở cửa thứ hai này, Hứa Mộc có thể kiên trì được bao lâu ! Thậm chí ngay cả một vài lão quái thành danh cũng rất chú ý.
- Uy lực trong Lôi Trì tuyệt đối người thường không thể chịu đựng được, Hứa Mộc này nhiều nhất cũng chỉ chịu được hai mươi nhịp thở. Cho dù Lôi Tiên Điện sứ giả tu luyện lôi thuật thần thông, dưới uy lực của Lôi Linh, người có thể vượt qua được hai mươi nhịp thở cũng không nhiều !
- Theo ta được biết, Lôi Trì của Lôi Tiên Điện này là một trong những khâu sát hạch danh hiệu sứ giả. Sứ giả của Lôi Tiên Điện được chia làm bốn cấp bậc, hai mươi nhịp thở là tứ đẳng, tám mươi nhịp thở là nhất đẳng, nếu qua được một trăm nhịp thở sẽ đạt được danh hiệu sứ giả nội điện của Lôi Tiên Điện ! Chỉ là không biết Hứa Mộc này sẽ kiên trì được bao lâu, hãy chờ xem !
- Khảo nghiệm trong Lôi Trì này chính là dựa vào tu vi thật sự. Hứa Mộc này có lẽ sẽ không còn xuất hiện kỳ tích ! Theo ta so sánh thì Hứa Đình đến từ Đông Lâm Tinh dường như nhỉnh hơn !
Tu sĩ bốn phía thì thầm bàn luận.
Vương Lâm nhìn quảng trường Lôi Trì, nhất là hắn nhìn chăm chú vài lần Lôi Linh đang chạy qua chạy lại trong đó, trong mắt lộ vẻ cổ quái. Nếu là Nhân Chi Quan thì còn có một chút khó khăn, nhưng Địa Chi Quan này… … Vẻ cổ quái trong mắt Vương Lâm càng đậm.
Tây Tử Phượng mím môi, nhìn Vương Lâm đứng trong đám người, lại nhìn quảng trường Lôi Trì, trong lòng dâng lên sự lo lắng. Nàng sờ sờ túi trữ vật, suy nghĩ rất lâu, cắn răng, không để tâm đến hai má đang ửng hồng, không kiềm chế được tung người nhảy lên, thân hình uyển chuyển tuyệt đẹp, trong sự kinh ngạc của tu sĩ bốn phía, bay về phía đám người tham dự trận tranh đoạt danh hiệu.
Tướng mạo của nàng vốn xinh đẹp tuyệt trần, giờ phút này hai má lại ửng hồng, bay thẳng đến Vương Lâm. Khi đến gần, nàng cúi đầu, từ trong túi trữ vật lấy ra một ngọc giản màu xanh, hạ giọng nói:
- Cái này… cho ngươi… … Nói xong nàng đặt ngọc giản vào tay Vương Lâm, đỏ mặt, nhanh chóng bay trở về.
Trong khi quay về, nàng có thể nghe thấy được tiếng tim mình đập thình thịch rất mạnh. Đến khi về tới chỗ ngồi, nàng lập tức cúi đầu, trong đầu trống rỗng.
Lão tổ của Tây gia nhìn cảnh tượng này, trong lòng thở dài, ánh mắt lại trở lại như cũ.
- Vào Lôi Trì !
Thanh âm Viêm Lôi Tử trong nháy mắt vang vọng thiên địa, hóa thành tiếng sấm ầm ầm, dẫn động lôi quang trong Lôi Trì biến hóa kịch liệt. Chỉ thấy khoảng trống rộng ba trượng ở chính giữa quảng trường Lôi Trì này trong phút chốc tràn ngập lôi quang, gần như ngay trong khoảnh khắc này, trong vòng nghìn trượng liền hóa thành một Lôi Trì thật sự ! Từng đạo lôi điện tạo thành sóng lóe lên chạy qua chạy lại, Lôi Trì rộng nghìn trượng tản mát ra thanh thế kinh người, khiến cho tuyệt đại bộ phận tu sĩ khi nhìn vào da đầu đều run lên.
Nhất Lôi Linh hình con rắn chạy qua chạy lại kia, ngay khi thân mình ngưng tụ lại trong Lôi Trì, liền phát ra từng trận tiếng rít gào.
Hứa Đình hừ lạnh một tiếng, đi tới Lôi Trì đầu tiên. Khi hai chân hắn bước vào trong Lôi Trì, chỉ thấy vô số những đạo lôi quang hình vòng cung từ hai chân hắn phút chốc lan tràn ra toàn thân. Gần như ngay lập tức, cả người hắn bị ngập vào bên trong lôi điện.
Thân thể Hứa Đình run lên, hít sâu một hơi, hướng vào phía trong đi tới năm bước, khoanh chân ngồi xuống.
Theo sau hắn, Thân Công Hổ bước tới một bước. Tu vi của hắn cùng với lôi điện có liên quan, trước kia đều thường xuyên tu luyện ở những nơi tràn ngập lôi điện, cho dù là Lôi Trì, cũng không phải là lần đầu tiên hắn bước vào. Giờ phút này hắn cực kỳ ung dung, sau khi tiến vào Lôi Trì, khoanh chân ngồi xuống.
Hồng quang trong mắt phải Thanh Thủy lóe lên. Hắn từ sau khi hấp thụ được Yêu Kiếp, Cực Cảnh đã khôi phục, cách hành sự năm xưa cũng dần dần hiển lộ trở lại.
Giết người không cần có lý do, nếu nói thực sự có nguyên nhân, thì đó là để bênh vực ! Hắn đối với ân nghĩa của sư tôn không thể báo đáp. Sư tôn năm đó mặc dù là nói đùa, nhưng giờ phút này hắn vẫn còn thật sự rất để ý đến từng câu của sư tôn năm đó. Trong lòng hắn, Hứa Mộc chính là sư đệ của mình, có hắn ở đây, sẽ không để cho người ta khinh thường Hứa Mộc ! Huống chi sát khí trong mắt La Tố, Thanh Thủy đã nhìn thấy rõ ràng. Người như vậy, chắc chắn hắn phải giết ! Vương Lâm trầm ngâm, nhìn Thanh Thủy cung kính nói:
- Đa tạ… Sư huynh !
Lời này vừa nói ra, bốn phía đang im lặng lập tức nổi lên tiếng xôn xao:
- Sư huynh?? Hứa Mộc này là sư đệ của Thanh Thủy tiền bối?
- Việc này thật sự quá sức tưởng tượng, không ngờ Thanh Thủy và Hứa Mộc lại là đồng môn. Nghe đồn ở tiên giới năm đó sư phụ của Thanh Thủy là Tiên Đế Bạch Phàm… Hứa Mộc này… không ngờ hắn cũng là đệ tử của Bạch Phàm?
- Khó trách Hứa Mộc những năm gần đây lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra sư huynh của hắn là Thanh Thủy Tiên Quân. Hừ, nếu không có Thanh Thủy Tiên Quân, chỉ sợ Hứa Mộc này cũng chẳng là cái gì !
Hứa Đình sắc mặt âm trầm, liếm môi, nhìn chằm chằm Vương Lâm, tâm niệm trong lòng chuyển mạnh, nhưng cuối cùng cũng cực kỳ kiêng kị liếc mắt nhìn Thanh Thủy một cái, nội tâm đã có quyết định.
Về phần tu sĩ sáu ngón và đồng tử đầu to kia, hai người này đối với việc này đều ngẩn ra, cau mày, trong lòng đều có tâm tư.
Tây Tử Phượng há hốc miệng, đối với quan hệ của Vương Lâm với Thanh Thủy, ánh mắt nàng lộ ra vẻ không tin, trong lòng cao hứng đồng thời cũng không khỏi dâng lên một tiếng thở dài.
- Với thân phận của ta, đối với hắn, chỉ sợ cuộc đời này cũng không có kết quả… … - Tôn Chủ không ngờ lại là đệ tử của Tiên Đế Bạch Phàm ! Sư đệ của Thanh Thủy Tiên Quân ! !
Thân Công Hổ hít sâu, sự sùng kính trong mắt một lần nữa lại trở nên cuồng nhiệt, lúc này đây, so với năm đó còn nồng đậm hơn. Sự sùng kính của hắn đối với Vương Lâm không ngừng sâu sắc thêm, lúc này sự cuồng nhiệt dường như là vĩnh viễn ! Chiến Không Liệt ngơ ngác quan sát cảnh tượng trước mắt, trong lòng hạ quyết tâm ! Về phần Nam Cung Hàn, hắn cười khổ, trong lòng thầm nhủ:
- Hứa Mộc này cùng với Thanh Thủy Tiên Quân là đồng môn, xem ra sau này phải thân cận với hắn nhiều hơn một chút, như vậy đối với mình mới có lợi.
Chẳng những bọn họ mà ngay cả những lão quái ngồi phía trên bồ đoàn ánh mắt cũng chớp động, hiển nhiên đối với sự tình này cực kỳ khiếp sợ. Duy chỉ có Huyết Thần Tử trong lòng cười lạnh.
Từng tiếng bàn luận truyền vào trong tai Viêm Lôi Tử. Hắn nhìn Thanh Thủy, trầm ngâm một lát, cười ha hả, nói:
- Nếu là Tiên Quân lỡ tay ngộ sát, vậy thì việc này bỏ qua. Chỉ có điều hy vọng Tiên Quân niệm tình tu sĩ chúng ta tu luyện cũng không dễ dàng mà đừng lỡ tay nữa.
Thanh Thủy nhắm hai mắt lại, ngồi im không nói.
Viêm Lôi Tử trong lòng thầm than. Thanh Thủy này là do hắn mở ra phong ấn mời đến, tu vi của đối phương tuy vẫn chưa khôi phục, nhưng theo hắn cẩn thận quan sát, dường như lúc này trên người Thanh Thủy có ẩn chứa một sức mạnh. Sức mạnh này không phải là Cực Cảnh, nhưng cũng khiến cho hắn cảm thấy kiêng kỵ, thật sự không muốn vì một vài chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng đến quan hệ.
Hơn nữa quan trọng nhất là ngay cả vị tiền bối đã thu được Nguyệt Thú trong mắt hắn cực kỳ tôn kính kia cũng đã từng nói không nên dễ dàng trêu chọc Thanh Thủy này. Ngay cả Bạch Phàm năm đó nếu không phải là đem ân nghĩa của sư đồ ra để vỗ về thì cũng không thể cưỡng chế khuất phục được.
- La Tố này quá mức kiêu căng ! Chết thì cũng chết rồi, chỉ đáng tiếc một thân thần thức thuật của người này.
Viêm Lôi Tử ánh mắt nhìn Vương Lâm, trong lòng thầm nhủ:
- Hứa Mộc này trên người nhất định là có một pháp bảo rất mạnh bảo vệ nguyên thần, nói không chừng là do Thanh Thủy tặng cho.
- Hứa Mộc, đủ tư cách !
Thanh âm của Viêm Lôi Tử bình tĩnh.
La Tố bỏ mạng, cửa thứ nhất hôm nay lại được Viêm Lôi Tử gọi một người khác đến để nắm giữ, phụ trách khảo nghiệm những người còn lại. Người đến phụ trách lần này bị việc của La Tố làm cho chấn động, cuối cùng ba trăm hai mươi lăm người có một trăm chín mươi sáu người được ở lại, còn lại toàn bộ ở trong Truyền Tống Trận, bị trục xuất ra ngoài.
- Cửa thứ hai, Địa Chi Quan !
Viêm Lôi Tử nâng tay phải lên, bấm quyết hướng về quảng trường Lôi Trì nhấn một cái.
Lập tức một đạo chỉ ấn hư ảo từ trong tay hắn ngưng hóa ra, trong tiếng ầm ầm hạ xuống bên trong quảng trường. Ngay khi chỉ ấn hạ xuống, toàn bộ quảng trường nghìn trượng lập tức sôi sục, trong tiếng sấm điên cuồng vang vọng, vô số lôi quang màu xanh lóe ra chạy qua chạy lại, dường như hóa thành một Lôi Trì thật sự.
Những lôi quang này như thể ngân xà không ngừng lóe lên, trong tiếng sấm tràn ngập chi chít ngưng tụ lại với nhau, sau đó bỗng nhiên tản ra mọi nơi, ở chính giữa trung tâm của quảng trường nghìn trượng này xuất hiện một chỗ trống hình vuông dài ba trượng.
- Kiên trì được mười lăm nhịp thở sẽ được thông qua, còn lại, hủy bỏ tư cách !
Bên trong Lôi Trì nghìn trượng, trong lôi quang truyền ra những tiếng rít gào. Một Lôi Linh hư ảo được hình thành từ vô số lôi quang ngưng hình tại khoảng đất trống ba trượng kia, trong lúc đó tản mát ra một khí tức kinh người.
Ánh mắt của tu sĩ bốn phía đều nhìn về Vương Lâm. Cửa thứ nhất vừa rồi, Vương Lâm đã vượt qua một cách rất kiên quyết, lúc này gần như tuyệt đại bộ phận tu sĩ đều muốn nhìn xem, ở cửa thứ hai này, Hứa Mộc có thể kiên trì được bao lâu ! Thậm chí ngay cả một vài lão quái thành danh cũng rất chú ý.
- Uy lực trong Lôi Trì tuyệt đối người thường không thể chịu đựng được, Hứa Mộc này nhiều nhất cũng chỉ chịu được hai mươi nhịp thở. Cho dù Lôi Tiên Điện sứ giả tu luyện lôi thuật thần thông, dưới uy lực của Lôi Linh, người có thể vượt qua được hai mươi nhịp thở cũng không nhiều !
- Theo ta được biết, Lôi Trì của Lôi Tiên Điện này là một trong những khâu sát hạch danh hiệu sứ giả. Sứ giả của Lôi Tiên Điện được chia làm bốn cấp bậc, hai mươi nhịp thở là tứ đẳng, tám mươi nhịp thở là nhất đẳng, nếu qua được một trăm nhịp thở sẽ đạt được danh hiệu sứ giả nội điện của Lôi Tiên Điện ! Chỉ là không biết Hứa Mộc này sẽ kiên trì được bao lâu, hãy chờ xem !
- Khảo nghiệm trong Lôi Trì này chính là dựa vào tu vi thật sự. Hứa Mộc này có lẽ sẽ không còn xuất hiện kỳ tích ! Theo ta so sánh thì Hứa Đình đến từ Đông Lâm Tinh dường như nhỉnh hơn !
Tu sĩ bốn phía thì thầm bàn luận.
Vương Lâm nhìn quảng trường Lôi Trì, nhất là hắn nhìn chăm chú vài lần Lôi Linh đang chạy qua chạy lại trong đó, trong mắt lộ vẻ cổ quái. Nếu là Nhân Chi Quan thì còn có một chút khó khăn, nhưng Địa Chi Quan này… … Vẻ cổ quái trong mắt Vương Lâm càng đậm.
Tây Tử Phượng mím môi, nhìn Vương Lâm đứng trong đám người, lại nhìn quảng trường Lôi Trì, trong lòng dâng lên sự lo lắng. Nàng sờ sờ túi trữ vật, suy nghĩ rất lâu, cắn răng, không để tâm đến hai má đang ửng hồng, không kiềm chế được tung người nhảy lên, thân hình uyển chuyển tuyệt đẹp, trong sự kinh ngạc của tu sĩ bốn phía, bay về phía đám người tham dự trận tranh đoạt danh hiệu.
Tướng mạo của nàng vốn xinh đẹp tuyệt trần, giờ phút này hai má lại ửng hồng, bay thẳng đến Vương Lâm. Khi đến gần, nàng cúi đầu, từ trong túi trữ vật lấy ra một ngọc giản màu xanh, hạ giọng nói:
- Cái này… cho ngươi… … Nói xong nàng đặt ngọc giản vào tay Vương Lâm, đỏ mặt, nhanh chóng bay trở về.
Trong khi quay về, nàng có thể nghe thấy được tiếng tim mình đập thình thịch rất mạnh. Đến khi về tới chỗ ngồi, nàng lập tức cúi đầu, trong đầu trống rỗng.
Lão tổ của Tây gia nhìn cảnh tượng này, trong lòng thở dài, ánh mắt lại trở lại như cũ.
- Vào Lôi Trì !
Thanh âm Viêm Lôi Tử trong nháy mắt vang vọng thiên địa, hóa thành tiếng sấm ầm ầm, dẫn động lôi quang trong Lôi Trì biến hóa kịch liệt. Chỉ thấy khoảng trống rộng ba trượng ở chính giữa quảng trường Lôi Trì này trong phút chốc tràn ngập lôi quang, gần như ngay trong khoảnh khắc này, trong vòng nghìn trượng liền hóa thành một Lôi Trì thật sự ! Từng đạo lôi điện tạo thành sóng lóe lên chạy qua chạy lại, Lôi Trì rộng nghìn trượng tản mát ra thanh thế kinh người, khiến cho tuyệt đại bộ phận tu sĩ khi nhìn vào da đầu đều run lên.
Nhất Lôi Linh hình con rắn chạy qua chạy lại kia, ngay khi thân mình ngưng tụ lại trong Lôi Trì, liền phát ra từng trận tiếng rít gào.
Hứa Đình hừ lạnh một tiếng, đi tới Lôi Trì đầu tiên. Khi hai chân hắn bước vào trong Lôi Trì, chỉ thấy vô số những đạo lôi quang hình vòng cung từ hai chân hắn phút chốc lan tràn ra toàn thân. Gần như ngay lập tức, cả người hắn bị ngập vào bên trong lôi điện.
Thân thể Hứa Đình run lên, hít sâu một hơi, hướng vào phía trong đi tới năm bước, khoanh chân ngồi xuống.
Theo sau hắn, Thân Công Hổ bước tới một bước. Tu vi của hắn cùng với lôi điện có liên quan, trước kia đều thường xuyên tu luyện ở những nơi tràn ngập lôi điện, cho dù là Lôi Trì, cũng không phải là lần đầu tiên hắn bước vào. Giờ phút này hắn cực kỳ ung dung, sau khi tiến vào Lôi Trì, khoanh chân ngồi xuống.
Bình luận truyện