Tiên Nghịch
Chương 823: Lôi diệt
- Đáng tiếc rằng không thể mở được túi trữ vật ra ở đây. Nếu không xuất ra pháp bảo thu lấy nguyên thần của người này thì chẳng cần phải thả kiến Thiên Minh ra làm gì.
Đối diện với nguy cơ, Thân Công Hổ liền xoay người quay về phía con kiến mà phun ra một quả lôi cầu. Lôi cầu vừa xuất hiện liền vang lên những tiếng sấm ầm ầm, lao thẳng về phái con kiến.
Tuy nhiên, tu vi của hai bên chênh lệch quá lớn. Chỉ thấy lôi cầu vừa mới đến gần con kiến liền bị hai gọng kìm của nó kẹp nát, phát ra một tiếng nổ.
Âm thanh tiếng nổ vang vọng khắp nơi. Con kiến khổng lồ chẳng thèm để ý tiếp tục lao tới. Hai gọng kìm của nó mở ra, kẹp lấy Thân Công Hổ.
Thân Công Hổ cất tiếng cười thảm. Từ khi hắn xuất hiện ở nơi đây tới khi đối mặt với sinh tử vẫn chưa đầy nửa nén nhang. Thậm chí, hắn còn chưa có được một chiến công đã phải rời khỏi nơi này.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt của Thân Công Hổ xuất hiện một sự vui mừng lẫn sợ hãi. Hắn cảm giác được một làn hơi quen thuộc. Bất chợt, một vầng ánh sáng màu vàng tỏa ra đầy trời, đồng thời một âm thanh lạnh lẽo vang lên:
- Phong!
Âm thanh đó vừa dứt, những ký hiệu màu vàng trong trời đất liền ngưng tụ, bao phủ Thân Công Hổ. Chỉ nghe một tiếng động vang lên, hai cái gọng kìm kẹp lại trúng vào đám ký hiệu màu vàng.
Ký hiệu màu vàng chợt léo lên rồi dung hợp lại, hóa thành một cơn lốc khiến cho thân thể của con kiến Thiên Minh chấn động mà lui lại.
Nụ cười trên khuôn mặt của đồng tử đầu to chợt cứng lại, nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt trở nên âm trầm. Hắn chẳng hề nghĩ ngợi, nhanh chóng lui lại phía sau.
Từ đám cây sau lưng Thân Công Hổ, Vương Lâm xuất hiện. Phong Tiên ấn tung bay trước người, tỏa ra ánh sáng vàng dìu dịu.
- Tôn chủ! - Nét mặt Thân Công Hổ tỏ rõ một sự cuồng nhiệt, cung kính nói.
Vương Lâm gật đầu, đưa mắt liếc đồng tử đầu to một cái, lạnh lùng nói:
- Muốn chạy! - Bước tới một bước, Vương Lâm vượt qua khoảng cách mười trượng. Phong Tiên ấn rít lên rồi bay ra.
Tu vi của đồng tử đầu to và Vương Lâm giống nhau, đều là Khuy Niết sơ kỳ. Khi hắn ở ba cửa Thiên, Địa, Nhân đã thấy sự biểu hiện của Vương Lâm như thế nào nên rất e ngại, không hề có ý nghĩ trêu chọc.
- Hứa Mộc đạo hữu. Tại hạ rời khỏi đây là được cần gì phải đuổi tận giết tuyệt. Tu vi của hai chúng ta tương đương, nếu đánh một trận thì cho dù ngươi thắng được cũng phải bị thương, tạo cơ hội cho Hứa Đình. - Nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt của đồng tử đầu to đã biến mất, vội quát lên.
Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo, vừa bước tới, tay phải vừa đưa lên. Trong nháy mắt Trảm La quyết xuất hiện, chém về phía trước. Sắc mặt đồng tử đầu to đại biến, lui lại phía sau. Đồng thời, con kiến Thiên Minh xuất hiện, rít lên một tiếng chắn ở phía trước. Trong khoảng khắc khi Trảm La quyết tới trước mặt liền biến mất.
Phong Tiên ấn lóe lên, từ trong nó bay ra một cái ký hiệu màu vàng lao thẳng vào con kiến đang biến mất. Một vầng ánh sáng vàng chợt lóe lên, cái ký hiệu liền trở nên có linh tính.
Sắc mặt đồng tử đầu to trắng bệch, vội vã lui lại phía sau. Hai tay hắn bắt quyết, quát lên một tiếng:
- Tiên thuật Bao La! - Vừa dứt lời, một là sóng gợn tản ra xung quanh người hắn khiến cho trời đất lập tức thay đổi. Một con mãnh thú khác xuất hiện, rống lên một tiếng hung dữ, lao về phía Vương Lâm.
- Mượn ngươi để thử một chút đạo điều khiển thiên lôi của Hứa mỗ. - Âm thanh của Vương Lâm lạnh lùng, giống như một cơn gió đông thổi qua, đập vào tai đồng tử. Thân hình hắn run rẩy khi nhớ tới ở mấy cửa trước, đối phương thôn phệ nguyên thần lôi hệ. Đồng tử đầu to lo lắng, sau khi thi triển thần thông liền nhanh chóng lui lại.
Trong hai mắt Vương Lâm vào lúc này chợt có sự biến hóa. Ý chí của thiên lôi xuất hiện trong mắt hắn khiến cho người ta phải sợ hãi.
- Tất cả những gì thuộc về Lôi hệ đều nằm trong sự khống chế của ta. - Vương Lâm không nhìn về phía đồng tử đầu to mà ngửa cổ nhìn lên trời. Trên mi tâm của hắn, nguyên thần Thái Cổ Lôi Long lao ra, gầm lên một tiếng.
"Graooooo..."
Thái Cổ Lôi Long nắm quyền điều khiển lôi hệ rống lên một tiếng giạn dữ , vang vọng trong trời đất. Tiếng rống đó giống như khai thiên tich địa , tạo ra một cơn chấn động khiến cho toàn bộ tu sĩ đang điên cuồng chém giết trong chiến trường cũng phải run rẩy theo.
Trong nháy mắt , toàn chiến trường như có một trận động đất. Trời đất đảo ngược , nhật nguyệt bị lu mờ.
Hứa Đình đang dung nhập trong làn khói đen đuổi giết một vị tu sĩ. Hắn vừa mới nhe răng cười , đang chuẩn bị cắn nuốt liền nghe thấy được văng vẳng âm thanh của thiên lôi. Cảm nhận được sự chấn động trong chiến trường , làn khói đen bên ngoài thân thể hắn liền phát ra một tiếng động rồi tan biến , để lộ thân thể ra ngoài. Nét mặt hắn hoảng sợ , nhìn chằm chằm về phía xa.
Còn vị tu sĩ đang bỏ chạy phía trước còn bị ảnh hưởng nặng hơn mà phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt hắn tái nhợt , giống như bị trời sập xuống đè trúng.
Trong đám cây cối , tu sĩ sáu ngón đang ẩn thân chờ đợi tu sĩ qua lại , có ý định ôm cây đợi thỏ. Nhưng đúng vào lúc này , trong tích tắc , tiếng sét chấn động trời đất khiến cho khuôn mặt hắn không còn một giọt máu. Giống như linh hồn của hắn bị một thứ lực lượng gì đó nhảy vào , bức bản thân từ trong chỗ ẩn thân ra ngoài. Hắn hoảng sợ nhìn về phía xa.
- Đây. Đây là tiếng gầm của Hứa Mộc ở cửa Địa.
Chiến Không Liệt đang chạy trong đám cây cối cũng nghe thấy tiếng rít mà run rẩy , khoanh chân ngồi xuống , thổ nạp để chống cự. Một lát sau , một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn. Nét mặt mừng như điên mà chạy thẳng tới nơi phát ra tiếng rống.
Vào lúc này , bất cứ tu sĩ nào có mặt trên chiến trường đều cảm nhận được sự đáng sợ của tiếng sét. Giống như bất cứ thứ gì bị tiếng sét đó đánh trúng đều tan biến. Nhất là trên bầu trời vào lúc này chợt thay đổi. Từng cột sét to mấy trượng , chẳng khác gì những con rồng đang nhanh chóng ngưng tụ.
Mặt đất rung chuyển ầm ầm giống như chuẩn bị tới thời khắc tận thế.
Chẳng những trong chiến trường như vậy mà ở thế giới bên ngoài , trong Lôi Tiên điện , từ tám cây cột gỗ trong bầu trời phía trên tảng đá rộng ngàn trượng cũng đang chấn động. Từ tia chớp chợt xuất hiện , lóe lên trong không trung. Trên bầu trời giống như có một tấm lưới sét ngưng tụ. Giống như tất cả sấm chớp trên thế giới đều bị gọi về đây , chuẩn bị triều kiến.
Viêm Lôi Tử đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm tám cây cột gỗ, sắc mặt âm trầm. Hai tay hắn bắt quyết, nhanh chóng đánh ra vô số thủ ấn mới giúp cho tám cây cột từ từ ổn định.
Vào lúc này, đám tu sĩ đứng quanh quan sát đều thầm phán đoán tình hình.
Sau tiếng rống, nguyên thần Thái Cổ Lôi Long trên mi tâm của Vương Lâm lại chui vào trong người. Bên ngoài thân thể hắn hàng hàng hàng vạn tia chớp ngưng tụ khiến cho trong phạm vi ngàn dặm trở thành một cái địa ngục sấm chớp.
Trong tiếng nổ uỳnh uỳnh, cây đại thụ nát vụn, hóa thành vô số quả cầu lửa. Vào lúc này, hai mắt Vương Lâm chỉ có hàng ngàn hàng vạn tia chớp. Ngay cả trên thân thể hắn cũng vậy, mang tới cho người ta cảm giác của một người đứng đầu lôi hệ.
Tay phải giơ lên, Vương Lâm chỉ về phía đồng tử đầu to đang cuống cuồng bỏ chạy.
- Lôi! Diệt.
Một tiếng sét đinh tai nhức óc vang lên. Sau cái chỉ của Vương Lâm, tất cả những tia chớp xung quanh lao thẳng về phía đầu đồng tử. Cảnh tượng đó nếu đứng ở giữa không trung mà nhìn thì có thể thấy những cột sét trong phạm vi ngàn dặm trong nháy mắt rút lại về phía đồng tử đầu to.
Tốc độ co lại của những tia chớp quá nhanh nên chỉ trong tích tắc đã ngưng tụ. Ánh mắt của đồng tử đầu to chỉ còn có một sự tuyệt vọng. Bản thân có cảm giác như đối diện với toàn bộ lôi điện trong thế gian. Trong nháy mắt khi cảm giác tuyệt vọng xuất hiện, những tia chớp trong phạm vi ngàn dặm đã dung nhập lại một chỗ.
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên khiến cho cả chiến trường chấn động. Toàn bộ thân thể của đồng tử đầu to như một ngọn đuốc, cháy sạch không còn lấy một chút xương.
Toàn bộ tu sĩ trong chiến trường vào lúc này đều ngẩng đầu nhìn về phía ngọn lửa do lôi điện tạo ra trên bầu trời, trong lòng chỉ có một sự sợ hãi.
- Đây đúng là thần thông của ma đạo. Thật là đáng sợ.
- Gặp người này chắc chắn sẽ phải chết.
- Với thực lực của ta không thể đối kháng với người đó. Thứ thần thông này chưa bao giờ mình được nghe thấy.
Hứa Đình ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, bàn tay nắm chặt lại. Tuy nhiên, hắn không nhận ra rằng nắm tay của mình cũng đang run rẩy.
Trong Lôi Tiên điện, trên tảng đá rộng ngàn trượng, đồng tử đầu to chợt mở hai mắt rồi phun ra một ngụm máu tươi, trở nên yếu ớt. Sắc mặt hắn dữ tợn đứng phắt dậy, nhìn quanh. Ánh mắt hơi ngẩn ra một chút rồi xuất hiện một sự kinh hãi.
- Không có.
- Ngồi xuống. - Viêm Lôi Tử quát khẽ.
Đồng tử đầu to run người, vội vàng ngồi xuống, trống ngực đập thình thịch. Vốn hắn định ra ngoài tìm kiếm thân thể Vương Lâm để trả thù. Nhưng vừa mới đứng dậy nhìn quanh liền nhận ra những người ở đây chỉ có một trăm lẻ tám người, thiếu mất bốn người.
- Chẳng lẽ cửa Nhất Đường Thiên có bốn người đi vào không phải phân thần mà là bản thể. - Đồng tử đầu to cảm thấy tê dại đầu, thầm nghĩ may mắn đó không phải là bản thể của mình. Nghĩ tới đây, toàn thân hắn ướt đầm mồ hôi, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Đối diện với nguy cơ, Thân Công Hổ liền xoay người quay về phía con kiến mà phun ra một quả lôi cầu. Lôi cầu vừa xuất hiện liền vang lên những tiếng sấm ầm ầm, lao thẳng về phái con kiến.
Tuy nhiên, tu vi của hai bên chênh lệch quá lớn. Chỉ thấy lôi cầu vừa mới đến gần con kiến liền bị hai gọng kìm của nó kẹp nát, phát ra một tiếng nổ.
Âm thanh tiếng nổ vang vọng khắp nơi. Con kiến khổng lồ chẳng thèm để ý tiếp tục lao tới. Hai gọng kìm của nó mở ra, kẹp lấy Thân Công Hổ.
Thân Công Hổ cất tiếng cười thảm. Từ khi hắn xuất hiện ở nơi đây tới khi đối mặt với sinh tử vẫn chưa đầy nửa nén nhang. Thậm chí, hắn còn chưa có được một chiến công đã phải rời khỏi nơi này.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt của Thân Công Hổ xuất hiện một sự vui mừng lẫn sợ hãi. Hắn cảm giác được một làn hơi quen thuộc. Bất chợt, một vầng ánh sáng màu vàng tỏa ra đầy trời, đồng thời một âm thanh lạnh lẽo vang lên:
- Phong!
Âm thanh đó vừa dứt, những ký hiệu màu vàng trong trời đất liền ngưng tụ, bao phủ Thân Công Hổ. Chỉ nghe một tiếng động vang lên, hai cái gọng kìm kẹp lại trúng vào đám ký hiệu màu vàng.
Ký hiệu màu vàng chợt léo lên rồi dung hợp lại, hóa thành một cơn lốc khiến cho thân thể của con kiến Thiên Minh chấn động mà lui lại.
Nụ cười trên khuôn mặt của đồng tử đầu to chợt cứng lại, nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt trở nên âm trầm. Hắn chẳng hề nghĩ ngợi, nhanh chóng lui lại phía sau.
Từ đám cây sau lưng Thân Công Hổ, Vương Lâm xuất hiện. Phong Tiên ấn tung bay trước người, tỏa ra ánh sáng vàng dìu dịu.
- Tôn chủ! - Nét mặt Thân Công Hổ tỏ rõ một sự cuồng nhiệt, cung kính nói.
Vương Lâm gật đầu, đưa mắt liếc đồng tử đầu to một cái, lạnh lùng nói:
- Muốn chạy! - Bước tới một bước, Vương Lâm vượt qua khoảng cách mười trượng. Phong Tiên ấn rít lên rồi bay ra.
Tu vi của đồng tử đầu to và Vương Lâm giống nhau, đều là Khuy Niết sơ kỳ. Khi hắn ở ba cửa Thiên, Địa, Nhân đã thấy sự biểu hiện của Vương Lâm như thế nào nên rất e ngại, không hề có ý nghĩ trêu chọc.
- Hứa Mộc đạo hữu. Tại hạ rời khỏi đây là được cần gì phải đuổi tận giết tuyệt. Tu vi của hai chúng ta tương đương, nếu đánh một trận thì cho dù ngươi thắng được cũng phải bị thương, tạo cơ hội cho Hứa Đình. - Nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt của đồng tử đầu to đã biến mất, vội quát lên.
Ánh mắt Vương Lâm lạnh lẽo, vừa bước tới, tay phải vừa đưa lên. Trong nháy mắt Trảm La quyết xuất hiện, chém về phía trước. Sắc mặt đồng tử đầu to đại biến, lui lại phía sau. Đồng thời, con kiến Thiên Minh xuất hiện, rít lên một tiếng chắn ở phía trước. Trong khoảng khắc khi Trảm La quyết tới trước mặt liền biến mất.
Phong Tiên ấn lóe lên, từ trong nó bay ra một cái ký hiệu màu vàng lao thẳng vào con kiến đang biến mất. Một vầng ánh sáng vàng chợt lóe lên, cái ký hiệu liền trở nên có linh tính.
Sắc mặt đồng tử đầu to trắng bệch, vội vã lui lại phía sau. Hai tay hắn bắt quyết, quát lên một tiếng:
- Tiên thuật Bao La! - Vừa dứt lời, một là sóng gợn tản ra xung quanh người hắn khiến cho trời đất lập tức thay đổi. Một con mãnh thú khác xuất hiện, rống lên một tiếng hung dữ, lao về phía Vương Lâm.
- Mượn ngươi để thử một chút đạo điều khiển thiên lôi của Hứa mỗ. - Âm thanh của Vương Lâm lạnh lùng, giống như một cơn gió đông thổi qua, đập vào tai đồng tử. Thân hình hắn run rẩy khi nhớ tới ở mấy cửa trước, đối phương thôn phệ nguyên thần lôi hệ. Đồng tử đầu to lo lắng, sau khi thi triển thần thông liền nhanh chóng lui lại.
Trong hai mắt Vương Lâm vào lúc này chợt có sự biến hóa. Ý chí của thiên lôi xuất hiện trong mắt hắn khiến cho người ta phải sợ hãi.
- Tất cả những gì thuộc về Lôi hệ đều nằm trong sự khống chế của ta. - Vương Lâm không nhìn về phía đồng tử đầu to mà ngửa cổ nhìn lên trời. Trên mi tâm của hắn, nguyên thần Thái Cổ Lôi Long lao ra, gầm lên một tiếng.
"Graooooo..."
Thái Cổ Lôi Long nắm quyền điều khiển lôi hệ rống lên một tiếng giạn dữ , vang vọng trong trời đất. Tiếng rống đó giống như khai thiên tich địa , tạo ra một cơn chấn động khiến cho toàn bộ tu sĩ đang điên cuồng chém giết trong chiến trường cũng phải run rẩy theo.
Trong nháy mắt , toàn chiến trường như có một trận động đất. Trời đất đảo ngược , nhật nguyệt bị lu mờ.
Hứa Đình đang dung nhập trong làn khói đen đuổi giết một vị tu sĩ. Hắn vừa mới nhe răng cười , đang chuẩn bị cắn nuốt liền nghe thấy được văng vẳng âm thanh của thiên lôi. Cảm nhận được sự chấn động trong chiến trường , làn khói đen bên ngoài thân thể hắn liền phát ra một tiếng động rồi tan biến , để lộ thân thể ra ngoài. Nét mặt hắn hoảng sợ , nhìn chằm chằm về phía xa.
Còn vị tu sĩ đang bỏ chạy phía trước còn bị ảnh hưởng nặng hơn mà phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt hắn tái nhợt , giống như bị trời sập xuống đè trúng.
Trong đám cây cối , tu sĩ sáu ngón đang ẩn thân chờ đợi tu sĩ qua lại , có ý định ôm cây đợi thỏ. Nhưng đúng vào lúc này , trong tích tắc , tiếng sét chấn động trời đất khiến cho khuôn mặt hắn không còn một giọt máu. Giống như linh hồn của hắn bị một thứ lực lượng gì đó nhảy vào , bức bản thân từ trong chỗ ẩn thân ra ngoài. Hắn hoảng sợ nhìn về phía xa.
- Đây. Đây là tiếng gầm của Hứa Mộc ở cửa Địa.
Chiến Không Liệt đang chạy trong đám cây cối cũng nghe thấy tiếng rít mà run rẩy , khoanh chân ngồi xuống , thổ nạp để chống cự. Một lát sau , một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn. Nét mặt mừng như điên mà chạy thẳng tới nơi phát ra tiếng rống.
Vào lúc này , bất cứ tu sĩ nào có mặt trên chiến trường đều cảm nhận được sự đáng sợ của tiếng sét. Giống như bất cứ thứ gì bị tiếng sét đó đánh trúng đều tan biến. Nhất là trên bầu trời vào lúc này chợt thay đổi. Từng cột sét to mấy trượng , chẳng khác gì những con rồng đang nhanh chóng ngưng tụ.
Mặt đất rung chuyển ầm ầm giống như chuẩn bị tới thời khắc tận thế.
Chẳng những trong chiến trường như vậy mà ở thế giới bên ngoài , trong Lôi Tiên điện , từ tám cây cột gỗ trong bầu trời phía trên tảng đá rộng ngàn trượng cũng đang chấn động. Từ tia chớp chợt xuất hiện , lóe lên trong không trung. Trên bầu trời giống như có một tấm lưới sét ngưng tụ. Giống như tất cả sấm chớp trên thế giới đều bị gọi về đây , chuẩn bị triều kiến.
Viêm Lôi Tử đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm tám cây cột gỗ, sắc mặt âm trầm. Hai tay hắn bắt quyết, nhanh chóng đánh ra vô số thủ ấn mới giúp cho tám cây cột từ từ ổn định.
Vào lúc này, đám tu sĩ đứng quanh quan sát đều thầm phán đoán tình hình.
Sau tiếng rống, nguyên thần Thái Cổ Lôi Long trên mi tâm của Vương Lâm lại chui vào trong người. Bên ngoài thân thể hắn hàng hàng hàng vạn tia chớp ngưng tụ khiến cho trong phạm vi ngàn dặm trở thành một cái địa ngục sấm chớp.
Trong tiếng nổ uỳnh uỳnh, cây đại thụ nát vụn, hóa thành vô số quả cầu lửa. Vào lúc này, hai mắt Vương Lâm chỉ có hàng ngàn hàng vạn tia chớp. Ngay cả trên thân thể hắn cũng vậy, mang tới cho người ta cảm giác của một người đứng đầu lôi hệ.
Tay phải giơ lên, Vương Lâm chỉ về phía đồng tử đầu to đang cuống cuồng bỏ chạy.
- Lôi! Diệt.
Một tiếng sét đinh tai nhức óc vang lên. Sau cái chỉ của Vương Lâm, tất cả những tia chớp xung quanh lao thẳng về phía đầu đồng tử. Cảnh tượng đó nếu đứng ở giữa không trung mà nhìn thì có thể thấy những cột sét trong phạm vi ngàn dặm trong nháy mắt rút lại về phía đồng tử đầu to.
Tốc độ co lại của những tia chớp quá nhanh nên chỉ trong tích tắc đã ngưng tụ. Ánh mắt của đồng tử đầu to chỉ còn có một sự tuyệt vọng. Bản thân có cảm giác như đối diện với toàn bộ lôi điện trong thế gian. Trong nháy mắt khi cảm giác tuyệt vọng xuất hiện, những tia chớp trong phạm vi ngàn dặm đã dung nhập lại một chỗ.
Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên khiến cho cả chiến trường chấn động. Toàn bộ thân thể của đồng tử đầu to như một ngọn đuốc, cháy sạch không còn lấy một chút xương.
Toàn bộ tu sĩ trong chiến trường vào lúc này đều ngẩng đầu nhìn về phía ngọn lửa do lôi điện tạo ra trên bầu trời, trong lòng chỉ có một sự sợ hãi.
- Đây đúng là thần thông của ma đạo. Thật là đáng sợ.
- Gặp người này chắc chắn sẽ phải chết.
- Với thực lực của ta không thể đối kháng với người đó. Thứ thần thông này chưa bao giờ mình được nghe thấy.
Hứa Đình ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, bàn tay nắm chặt lại. Tuy nhiên, hắn không nhận ra rằng nắm tay của mình cũng đang run rẩy.
Trong Lôi Tiên điện, trên tảng đá rộng ngàn trượng, đồng tử đầu to chợt mở hai mắt rồi phun ra một ngụm máu tươi, trở nên yếu ớt. Sắc mặt hắn dữ tợn đứng phắt dậy, nhìn quanh. Ánh mắt hơi ngẩn ra một chút rồi xuất hiện một sự kinh hãi.
- Không có.
- Ngồi xuống. - Viêm Lôi Tử quát khẽ.
Đồng tử đầu to run người, vội vàng ngồi xuống, trống ngực đập thình thịch. Vốn hắn định ra ngoài tìm kiếm thân thể Vương Lâm để trả thù. Nhưng vừa mới đứng dậy nhìn quanh liền nhận ra những người ở đây chỉ có một trăm lẻ tám người, thiếu mất bốn người.
- Chẳng lẽ cửa Nhất Đường Thiên có bốn người đi vào không phải phân thần mà là bản thể. - Đồng tử đầu to cảm thấy tê dại đầu, thầm nghĩ may mắn đó không phải là bản thể của mình. Nghĩ tới đây, toàn thân hắn ướt đầm mồ hôi, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Bình luận truyện