Tiên Nghịch

Chương 844: Lôi Cát



Trên đường đi phàm là nơi thần thức của Vương Lâm quét qua, tu sĩ Thi Âm Tông đều nổ tung mà chết. Số lượng tu sĩ của Thi Âm Tông không ít, cả đám kinh hoảng đang muốn bỏ chạy nhưng dưới sự phong toả của thần thức Vương Lâm những người này căn bản có trốn cũng không thoát.
 
Được một lúc, đột nhiên ở giữa mật đạo phía trước, một đạo kiếm quang loé lên nhanh chóng hướng thẳng Vương Lâm mà đến. Trong kiếm quang này ẩn chứa khí tức mạnh mẽ, người tới tu vi hiển nhiên đã đạt tới cảnh giới Vấn Đỉnh. Kiếm quang lao tới khiến cho trong thông đạo vang lên những tiếng rít.
 
Vương Lâm lạnh lùng, tay phải tuỳ ý chỉ về phía trước. Lực lượng trong cơ thể liền lưu chuyển, lập tức khoảng không phía trước xuất hiện gợn sóng. Nó vừa mới khuyêch tán lập tức màn kiếm quang đang bay tới kia liền tan vỡ.
 
Một tiếng "- Hừ" vừa mới vang lên, liền bị những gợn sóng lan ra từ đầu ngón tay Vương Lâm cuốn trôi. Nhưng tiếng va chạm vang lên liên tiếp. Kẻ đánh lén kia chẳng những không lùi mà ngược lại còn lao ra với tốc độ nhanh hơn, tay hắn bấm quyết, niệm thần chú thẳng hướng Vương Lâm mà đến.
 
Vương Lâm đã sớm thấy được dung mạo của kẻ đánh lén. Người đó gầy đét như một cái thây khô, trên người vẽ rất nhiều ký hiệu. Từ thân thể hắn lại tỏa ra một mùi vị tanh tưởi, hai mắt hôn ám giống như đã mất đi thần trí.
 
Nhìn người này Vương Lâm thoáng cảm thấy được một chút nguy hiểm. Trầm mặc một lát, thây khô kia đã tới gần sát bên người Vương Lâm. Vương Lâm thầm than một tiếng, chân phải đá về phía trước một cước. Lập tức liền có tiếng nổ vang lên. Một cước vừa trúng thây khô, thân mình người này lập tức chấn động, hai chân nhanh chóng bắt đầu nát vụn. Quá trình đó lan ra nhanh chóng, trong nháy mắt thây khô tiêu tan hóa thành tro bụi.
 
Trong nháy mắt tiêu tan, hai mắt hắn có một khoảnh khắc thanh tỉnh nhìn Vương Lâm hốt hoảng, chỉ có điều tiếp theo đó đã hoàn toàn biến mất.
 
- Không ngờ, đang an nhàn lại trở thành thi khôi cho người ta sai khiến. - Vương Lâm thở dài đi tiếp về phía trước. Tốc độ của hắn không nhanh, phía trước có nhiều vị trí có người đánh lén chỉ có điều cũng tan biến. Những người đánh lén đó cũng đều là thi khôi.
 
Theo thông đạo, Vương Lâm đi tới tổng bộ Thi Âm Tông. Một cái hang động đá vôi ngầm thật lớn xuất hiện trước mặt. Mới đến đây hai mắt Vương Lâm nhìn xa xa phía trước, ánh mắt của hắn phảng phất có thể nhìn xuyên qua hang động đá vôi kéo dài vô hạn này. Ở phía xa, giờ phút này, trên tám cái truyền tống trận thật lớn có vô số các tu sĩ Thi Âm Tông. Trận pháp vừa động bống dáng bọn họ đang ở đó chậm rãi biến mất.
 
- Không xong ! - Vương Lâm mở miệng nói. Thần thức đảo qua, trên tám truyền tống trận có tám trận pháp vừa xuất hiện liền lập tức tan biến. Trong phút chốc liền có ba cái truyền tống trận nổ tung, đám đệ tử Thi Âm Tông đang chuẩn bị chạy trốn liền bị cuốn vào trong khe nứt không gian, biến mất không thấy nữa.
 
Cùng lúc đó năm cái truyền tống trận kia cũng lần lượt nổ tung. Cuối cùng không có một tên đệ tử Thi Âm Tông nào có thể chạy thoát.
 
Bước vào cánh cửa tu đạo thứ hai, tu sĩ Khuy Niết nếu muốn diệt một môn phái không cần phải đổ máu tanh. Thường thường chỉ cần thần niệm tỏa ra liền có thể làm cho một môn phái biến mất.
 
Điểm này cho dù là Âm Hư hay Dương Thực cũng đều không làm được. Dù sao Âm Hư và Dương Thật chẳng qua là cảnh giới quá độ. Mà tu sĩ Khuy Niết mới thực sự thuộc vào bước thứ hai.
 
Bắc Huyền.
 
Toàn bộ bên trong tổng bộ của Thi Âm Tông hoàn toàn im lặng. Trong màn tĩnh lặng này, chỉ có tiếng bước chân chạm đất kêu sột soạt từ từ truyền đến, khiến cho nơi đây bị bao phủ trong một sự âm trầm nồng đậm.
 
Hai chân Vương Lâm bước trên mặt đất đi về phía trước, xuyên qua từng hang động đá vôi. Thần sắc hắn như thường, không có một chút thay đổi, theo lộ trình trong trí nhớ dần dần đi tới chỗ sâu trong Thi Âm Tông này.
 
Hắn nhìn vách tường bị phong kín ở phía trước, phía trên mặt không nhìn ra manh mối gì. Vương Lâm nhớ rõ, năm đó ở nơi này có một cửa động, bên trong đó là chỗ mình đã từng ngồi xuống tu luyện bí quyết Hoàng Tuyền.
 
Bước chân không hề dừng lại, Vương Lâm đi về phía vách tường kia.
 
Khi thân mình hắn tới gần, vách tường phía trước lập tức nhanh chóng xuất hiện một cái khe. Ngay khi Vương Lâm đi đến, cái khe mở rộng ra, vách tường sụp đổ, giống như bị một sức mạnh quỷ dị đang không ngừng đẩy mạnh. Tiếng động ầm ầm vang lên, dường như không có gì ngăn cản Vương Lâm tiến về phía trước, khi hắn tiến lên, những vách đá phía trước tầng tầng lớp lớp sụp đổ, tự động mở ra một thông đạo.
 
Cảnh tượng quỷ dị này nếu có tu sĩ nhìn thấy chắc chắn tâm thần kịch chấn, cho dù là Âm Dương Hư Thực tu sĩ muốn làm được điều này, tuy có thể, những cũng có một chút khó khăn.
 
Chỉ có Khuy Niết tu sĩ đại thần thông chân chính đạt tới bước thứ hai, đã chạm tới ranh giới của quy tắc, mới có thể làm được chuyện này một cách ung dung như vậy.
 
Tiếp tục đi tới, Vương Lâm đã đến chỗ năm đó đã ngồi, xem xung quanh bốn phía, thần sắc hắn có một chút thất vọng.
 
Trầm ngâm một lát, Vương Lâm đi về phía trước. Bên trong vô số lỗ nhỏ trên vách tường phía trước tản mát ra từng trận hàn khí, nhưng hàn khí này so với năm đó đã yếu đi không ít.
 
Trong lúc đi về phía trước, từng vách tường sụp đổ.
 
Vương Lâm không dừng lại một chút nào, thủy chung vẫn tiến tới, không lâu sau đi tới chỗ sâu nhất của Thi Âm Tông. Nơi này là một hang động đá vôi ngầm khổng lồ.
 
Một quan tài to vài trăm trượng yên lặng trôi lơ lửng giữa không trung trong hang động.
 
- Cứu ta !
 
Thanh âm mỏng manh ngay khi Vương Lâm bước vào nơi này bỗng nhiên vang lên.
 
Thanh âm này Vương Lâm rất quen.
 
Chỉ có điều ngay khi thanh âm này vang lên liền đột nhiên ngừng lại. Một lúc sau thanh âm kia lại vang lên, nhưng này còn mang theo một vẻ khiếp sợ.
 
- Ngươi… ngươi là tu sĩ năm đó ! !
 
Trong thanh âm kia lộ ra một sự hoảng sợ không thể tin nổi.
 
Vương Lâm thần sắc như thường, đến gần quan tài khổng lồ kia, liếc mắt nhìn. Quan tài này thoạt nhìn rất bình thường, nhưng thực tế lại có vô số cấm chế tràn ngập.
 
Cấm chế này không đơn giản, trùng trùng điệp điệp, tản mát ra uy áp hùng mạnh.
 
Với tu vi của Vương Lâm năm đó chỉ cần tới gần nơi này liền tâm thần chấn động, cũng không rõ vấn đề ở nơi này. Nhưng tu vi của Vương Lâm lúc này đủ để khiến hắn nhìn ra toàn bộ trận pháp cấm chế phát ra từ trên quan tài này.
 
- Không thể nào. Sau mấy trăm năm, làm thế nào mà ngươi lại có được tu vi bậc này, đây… đây… Bên trong thanh âm kia truyền ra sự khiếp sợ vô cùng, hiển nhiên là hắn nhận ra được Vương Lâm, chính vì nhận ra được cho nên mới khiếp sợ như vậy ! Hắn nhớ rất rõ tu sĩ trước mắt đã từng tới nơi đây hai lần. Lần đầu tiên chẳng qua là một Trúc Cơ tu sĩ, hắn cũng không để ý, với tu vi Trúc Cơ Kỳ, hoàn toàn không có khả năng trợ giúp hắn.
 
Mất trăm năm sau, tu sĩ này lần thứ hai đi đến.
 
Khi đó hắn đã tiếp cận đến tu vi Anh Biến, sau khi đi vào nơi này đã lấy máu của mình, sự cầu cứu của hắn tu sĩ này hoàn toàn không để ý tới.
 
Thậm chí hắn còn cố gắng hết sức kéo dài thời gian, hắn còn nói muốn tự nguyện trở thành vật cưỡi của tiểu tu sĩ kia để dụ dỗ. Nhưng cuối cùng, bởi tiểu tu sĩ kia quá mức cẩn thận, nên hắn đã không thể thoát ra.
 
Việc này hắn vẫn còn tức giận trong lòng, nhưng cũng không có cách nào. Nhưng lúc này tu sĩ kia lần thứ ba lại đến, cũng khiến cho tâm thần hắn chấn động kịch liệt.
 
Hắn không nhìn thấu được tu vi của đối phương ! Chưa nói tới người này, ngay cả hai tu sĩ hình như là thuộc hạ đi theo sau hắn, hắn cũng nhìn không thấu. Hắn chỉ cảm thấy được trên người ba người này có một luồng khí tức làm cho tâm thần hắn chấn động.
 
Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, cẩn thận nhìn thoáng qua quan tài này, nâng tay phải lên, tùy ý điểm về phía trước.
 
Đầu ngón tay điểm lên quan tài, một tiếng nổ ầm ầm bỗng nhiên vang lên, hàng loạt vết nứt từ chỗ đầu ngón tay của Vương Lâm chỉ vào lập tức điên cuồng tràn ra, gần như trong khoảnh khắc liền tràn ngập toàn bộ quan tài.
 
Cảnh tượng này đối Vương Lâm mà nói, rất là nhẹ nhàng.
 
Nhưng ở bên trong thần thức của lão tổ Cự Ma Tộc kia cũng là hoảng sợ không ngừng.
 
Ngay khi Vương Lâm nâng đầu ngón tay lên, quan tài to lớn trăm trượng này lập tức vỡ tan, hướng về bốn phía tan rã, một màn sương trắng lớn từ bên trong tràn ra, tràn ngập bốn phía.
 
Bên trong màn sương trắng, một thi thể đàn ông vô cùng khổng lồ lơ lửng giữa không trung, làn da của thi thể này có một màu xanh như sắt, không hề có một chút rạn nứt như Cổ Thần, làn da hắn giống như là một mặt kính bóng loáng.
 
Trên thi thể này dải đầy một loại cây màu xanh tím, cái cây này không ngừng nhúc nhích.
 
Theo sự nhúc nhích của những cái cây này, thân thể người khổng lồ này rõ ràng héo rút đi, nhưng ngay sau đó lại khôi phục trở lại như thường. Cứ tuần hoàn như vậy, lặp đi lặp lại, màn sương âm hàn màu trắng nhanh chóng từ trên cái cây tràn ra.
 
Trên mi tâm của người khổng lồ kia còn có một dấu ấn hình chiếc búa lờ mờ, thi thoảng lại lóe ra.
 
- Cứu ta, tiền bối hãy cứu ta. Lôi Cát ta cam nguyện trở thành vật cưỡi của tiền bối, xin tiền bối hãy cứu giúp.
 
Thần niệm của người khổng lồ này lập tức yếu ớt truyền ra, không còn một chút quỷ kế nào, hoàn toàn thành thật. Vương Lâm nhìn thoáng qua cái cây màu xanh tím quấn quanh người Lôi Cát, hắn biết gốc rễ cái cây đã sinh trưởng bên trong thân thể này, theo thời gian, chỉ sợ sau mấy trăm năm nữa, người này sẽ bị hút đi toàn bộ sức sống, trở thành một thi hài.
 
- Cự Ma Tộc ngươi có bao nhiêu tộc nhân bị Thi Âm Tông bắt ?
 
Vương Lâm bình tĩnh nói.
 
- Tiền bối, trên Chu Tước Tinh này chỉ có một mình ta, nhưng trong Liên Minh Tinh Vực thì ta không biết được.
 
Thế hệ nào của Cự Ma Tộc cũng có rất nhiều tộc nhân bị Thi Âm Tông bắt đi.
 
Thi Âm Tông bọn chúng rất thích thân thể của Cự Ma Tộc ta.
 
Nhưng thân thể của Cự Ma Tộc nếu đoạt xá một cách bình thường thì Thiên Phú Thần Thông sẽ tiêu tan. Mục đích của Thi Âm Tông bọn họ chính là tiến hành đoạt xá trong trạng thái bảo lưu được Thiên Phú Thần Thông.
 
Bụi cây màu xanh tím trên người ta chính là một loại cây kỳ dị mà Thi Âm Tông tìm được, có thể làm hao tổn sức sống của ta, nhưng cũng không ảnh hưởng đến Thiên Phú Thần Thông.
 
Như thế bọn họ sẽ có thể tiến hành đoạt xá một cách trọn vẹn.
 
Nếu không phải tu vi của Vương Lâm đã đạt tới như hiện tại, Lôi Cát quả quyết sẽ không nói sự thật ra như vậy.
 
Nhưng lúc này hắn cũng không chút do dự nói ra.
 
Trong tu chân giới, thực lực quyết định hết thảy ! Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, nhìn thoáng qua Lôi Cát, tay phải tùy ý chụp một cái, lập tức Lôi Cát thân mình kịch chấn.
 
Bụi cây màu xanh tím trên thân thể hắn lập tức nhúc nhích dữ dội.
 
Gần như trong nháy mắt, chỉ thấy những cành cây này lần lượt bị rút ra, trong lúc nhúc nhích nhanh chóng co rút lại, một luồng uy áp hùng mạnh bỗng nhiên tràn ra bốn phía.
 
Vương Lâm nhíu mày nhìn đám cành cây màu xanh tím kia.
 
Chỉ thấy đám cành cây này co rút lại hết sức, phát ra từng trận những tiếng rít, sau khi chúng bị rút ra chỉ khoảng nửa khắc, một cái cây to lớn hơn mười trượng cực kỳ dữ tợn xuất hiện giữa không trung.
 
Cái cây này đã nở hoa, nhưng lúc này những đóa hoa nở ra hết sức, bên trong bất ngờ xuất hiện hàng loạt gai nhọn cùng với một lượng lớn chất nhầy chảy xuống.
 
Từng cành cây nhưng thể những xúc tu kéo dài ra, trong đó có hai bộ phận nối liền với Lôi Cát, một bộ phận khác đang đung đưa, ở trên đỉnh đầu nứt ra một lỗ hổng, trong lúc mở ra cũng có gai nhọn ở bên trong.
 
Tiếng rít gào chói tai vang vọng, hóa thành một cơn gió lốc điên cuồng hướng về Vương Lâm tấn công.
 
Thần sắc Vương Lâm lạnh như băng. Bên trong loại cây kỳ dị này cũng có thần thức tồn tại, vật này quyết không phải là một loại cây đơn giản.
 
- Tiền bối, bên trong cái cây màu xanh tím này có thần thức của một phó điện chủ của Thi Âm Tông. Thân thể của ta chính là chuẩn bị cho phó điện chủ đó, nếu tiền bối không tới chỉ sợ qua mấy trăm năm nữa, khi sức sống của ta bị hấp thụ toàn bộ, hắn sẽ không còn có gì trở ngại mà có thể chiếm cứ lấy thân thể của ta.
 
Thần niệm của Lôi Cát càng thêm suy yếu, nhưng vẫn cố giãy giụa nói.
 
Vương Lâm nghe thấy lời này, liền nghĩ, Thi Âm Tông chủ yếu là buôn bán thân thể xác thịt, trong đó, thân thể tốt nhất hiển nhiên là của Cổ Thần ! Nhưng lúc này, thân thể của Cổ Thần thật sự quá ít, vì thế, mục tiêu tiếp theo của Thi Âm Tông chính là thân thể của Cự Ma Tộc. Có được thân thể này, phối hợp với thần thông của tu sĩ, sức chiến đấu như vậy, tu sĩ bình thường quyết không có thể chống cự.
 
Có thể tưởng tượng được nếu như một Khuy Niết tu sĩ có được một thân thể có sức mạnh như vậy, thần thông không thể làm tổn hại, lại còn có Thiên Phú Thần Thông, cho dù là ta giao chiến với hắn cũng tuyệt không có mười phần nắm chắc, trừ phi hợp thể với bổn tôn !
 
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm, bí ẩn của Thi Âm Tông quả thật rất nhiều.
 
Hắn không biết việc lấy thân thể của Cự Ma Tộc để đoạt xá có phải là một việc trọng điểm trong Thi Âm Tông hay không, nhưng cho dù thế nào, thông qua việc này, bức màn che mặt thần bí của Thi Âm Tông rốt cuộc cũng đã bị Vương Lâm vén lên một chút.
 
Khi đại quân tu sĩ của La Thiên Tinh Vực tới gần, Vương Lâm tin rằng cuối cùng toàn bộ bí mật của Thi Âm Tông đều sẽ được làm sáng tỏ.
 
Trong tiếng rít gào chói tai, cái cây yêu dị liền tấn công tới, từng cái xúc tu điên cuồng hướng về Vương Lâm quấn lấy, định xé nát Vương Lâm.
 
Vương Lâm cười lạnh, há mồm khẽ phun, lập tức Phong Tiên Ấn biến ảo hiện ra, trong nháy bắt phóng đại, bên trong lóe ra kim quang.
 
Hơn mười vạn ký hiệu màu vàng lóe lên, hướng về cái cây phong ấn kia đánh tới.
 
Phong Tiên Ấn ầm ầm đè xuống, làm nổi lên một cơn lốc, hướng thẳng đến cái cây kia.
 
Vương Lâm lại nâng tay phải lên, hai mắt ẩn chứa lôi ý.
 
Lập tức từng đạo lôi quang từ trong hư vô xuất hiện hướng về tay phải Vương Lâm ngưng tụ. Nắm trong tay lôi lực của thiên địa, hết thảy lôi đình đều do mình sử dụng, lôi quang lóe ra, trên tay phải của Vương Lâm xuất hiện một lôi cầu màu tím.
 
Hắn đưa tay về phía trước, lập tức lôi cầu này bay ra, hướng thẳng đến cái cây kia.
 
Lúc này, vô số dấu ấn hoàng kim tràn ngập cái cây khổng lồ kia, theo Phong Tiên Ấn trong nháy mắt hạ xuống. Chỉ nghe thấy nổ ầm một tiếng, tiếng nổ này kinh thiên động địa, bốn phía hang động đá vôi này chấn động, lập tức xuất hiện những vết nứt lớn, vô số khối đá rơi xuống, từng trận bụi đất dâng lên.
 
Ngay khi Phong Tiên Ấn hạ xuống, lôi cầu lại trực tiếp tới gần, một tiếng nổ ầm ầm nữa lại vang lên, từng tiếng rít gào phẫn nộ từ trong cái cây kia truyền ra.
 
Toàn thân cái cây này có nhiều chỗ tổn hại, trong lúc lôi quang qua lại có vô số dịch nhầy văng khắp nơi, Lôi Cát ở phía dưới lập tức bị dứt bỏ khỏi cái cây này, ầm một tiếng rơi trên mặt đất.
 
- Là ai, đã làm ta thức tỉnh khi đang ngủ say. Ngươi phải trả giá bằng mạng sống !
 
Một thanh âm âm trầm bỗng nhiên từ trong cái cây này chậm rãi truyền ra.
 
Ngay khi thanh âm này vang lên, một luồng khí tức Khuy Niết lập tức tràn ngập bên trong hang động đá vôi, hình thành một cơn lốc xoáy quét ngang ra, đánh văng những dấu ấn phong ấn trên thân cái cây kia.
 
Chỉ thấy trên cái cây đã bị hư hại kia xuất hiện một bóng dáng hư ảo. Đây là thân ảnh một người mặc hắc bào, cả thân thể bị bao bọc trong một màn sương đen tràn ngập.
 
Thần sắc Vương Lâm thủy chung vẫn bình tĩnh, hắn liếc mắt nhìn thân ảnh mặc hắc bào kia một cái, lạnh giọng nói:
 
- Chỉ là một nguyên thần Khuy Niết, ta muốn xem ngươi làm thế nào để bắt Vương mỗ ta trả giá bằng sinh mạng !
 
Vương Lâm nâng tay phải bấm quyết, chỉ ra một cái, lập tức Thú Cốt trên mu bàn tay phải biến ảo hiện ra. Thú Cốt này xuất hiện, hai mắt lập tức lóe lên u quang. Trong phút chốc, bốn phía nồng đậm sát khí, từng mảng ánh sáng màu xám từ những xúc tu của cái cây kia xuất hiện.
 
Thân ảnh mặc hắc bào kia ngẩng đầu nhìn Vương Lâm, cũng không nhìn đến cái cây kia, thân mình bay lên, cái cây dưới chân lập tức sụp đổ, ầm một tiếng tan rã.
 
Từng đạo khí màu xanh tím khi cái cây kia tan rã nhanh chóng bay ra, rất nhanh dung nhập vào trong cơ thể của thân ảnh mặc hắc bào kia. Gần như trong nháy mắt, thân mình người này bất ngờ thực chất hóa.
 
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, tiến lên một bước, song chỉ tay phải tạo thành kiếm chỉ về phía trước, lập tức liền có vô số đạo lôi đình từ trong hư không biến ảo ra, hình thành một cơn lốc lôi đình. Theo một chỉ của Vương Lâm điểm tới, cơn lốc lôi đình này trong tiếng sấm ầm ầm hướng thẳng đến gần người mặc hắc bào.
 
Người mặc hắc bào kia ánh mắt âm trầm, lập tức lui về phía sau, hai tay bấm quyết, lập tức tạo nên một bức màn đen hình tròn xuất hiện bên ngoài thân thể. Lúc này, cơn lốc lôi đình tới gần, va chạm vào bức màn đen này, tạo nên tiếng nổ kinh thiên vang lên.
 
Toàn bộ hang động đá vôi vào giờ khắc này sụp đổ trong phạm vi lớn. Sau trận lôi đình, người mặc hắc bào kêu lên một tiếng đau đớn, nhanh chóng lui về phía sau.
 
- Đạo hữu từ phương nào tới, chuyện gì cũng nên từ từ, lão phu là Lưu Thanh Vân, phó điện chủ của Oán Điện trong Thi Âm Tông !
 
Người mặc hắc bào kia lúc này trong lòng cực kỳ khiếp sợ. Hắn vừa mới thức tỉnh, thần trí còn đang mơ hồ, nhưng sau khi tỉnh lại cũng lập tức phát hiện người khiến cho mình thức tỉnh không ngờ là một Khuy Niết tu sĩ !
 
Nếu hắn còn thân thể thì cũng không đến nỗi sợ, nhưng lúc này lại không có thân thể. Hơn nữa đối phương lại không chỉ có một Khuy Niết tu sĩ, ở phía sau, đồng tử đầu to kia cũng là một Khuy Niết tu sĩ, còn có khôi lỗi đại hán kia, tuy không phải là Khuy Niết, nhưng cũng đã đạt tới đỉnh của Dương Thực.
 
Ba người này khiến hắn càng nhìn tâm thần càng kịch chấn. Đừng nói giờ phút này không có cơ thể, cho dù vẫn còn thân thể, đối mặt với ba người nay, hắn chỉ có một mình, cũng sẽ lập tức bỏ chạy.
 
Trừ phi đoạt xá thành công cơ thể của Cự Ma Tộc kia, lấy Thiên Phú Thần Thông đẩy một người đi, lấy sức mạnh của thân thể Cự Ma Tộc chống lại một người, lấy thần thông của bản thân đối phó với người còn lại, nhưng hết thảy cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Người mặc hắc bào trong lòng cười khổ, vội vàng nói:
 
- Đạo hữu, việc này sợ là có hiểu lầm, tại hạ vừa mới thức tỉnh, lời lẽ có chút đắc tội, mong đạo hữu chớ để ý. Nếu đạo hữu thích thân thể Cự Ma Tộc này, tại hạ sẽ đưa cho đạo hữu, rồi chúng ta kết làm bằng hữu, có được không ?
 
Trong lúc nói chuyện, hắn không ngừng lùi về phía sau.
 
Vương Lâm không nói một lời, thân ảnh như điện, trực tiếp truy kích, dưới chân có những gợn sóng lờ mờ nổi lên. Nhìn chằm chằm người mặc hắc bào kia, hai mắt Vương Lâm lóe lên tinh quang.
 
- Khuy Niết nguyên thần, hơn nữa lại còn là Tịnh Niết nguyên thần do suy yếu biến thành, có nguyên thần này, ta chắc chắn sẽ có thể đưa thân thể của Tháp Sơn đạt tới Khuy Niết.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện