Tiên Nghịch

Chương 911: phá chỉ



Theo ngón tay hạ xuống, mặt đất nổ vang tạo thành hình lõm sụp xuống. Trung tâm chính là chỗ Vương Lâm đang đứng, thung lũng này, những tiếng ầm ầm quanh quẩn bên cạnh. Vương Lâm đứng trong thung lũng, bỗng nhiên xuất hiện một khe thật lớn, cái khe này không ngừng kéo dài ra, phân sơn cốc này thành tứ phân ngũ liệt.
 
Càng nhiều khe rãnh đồng thời xuất hiện, chỉ trong chốc lát sơn cốc ầm ầm sụp đổ, vô số đất đá vỡ vụn ra, lập tức bị uy áp vô biên tràn ngập, lại bạo khai, trở thành mảnh vỡ.
 
Như vậy, bốn phía chung quanh Vương Lâm trở thành một cánh đồng hoang tàn bằng phẳng. Thung lũng sụp đổ tạo thành sương bụi thật dày, căn bản không thể bay lên không trung, mà bị ngón tay khổng lồ kia không ngừng hạ xuống, lấy Vương Lâm làm trung tâm, cuốn về bốn phía chung quanh, giống như mãng xà đang chạy trốn vậy.
 
Bên trong Quỷ Nhãn thành lúc này có bảy tu sĩ bay ra, trong bảy người này có Trần Đạo Tam Tử ở bên trong. Trong mắt bọn họ lộ vẻ khiếp sợ, nhìn ngón tay thật lớn từ trên trời giáng xuống, tâm thần rung động.
 
Nhất là ánh sáng bảy màu trên ngón tay, hoàn toàn chiếu sáng toàn bộ đêm tối.
 
Bảy người không chút nghĩ ngợi, lập tức đi tới bảy vị trí khác nhau của Quỷ Nhãn thành, nhất tề thấp xuống. Lúc này ở vị trí trung tâm thành có một đạo quang trụ dựng lên trên không, sau đó tản mác ra bao phủ toàn bộ Quỷ Nhãn thành. Trong tiếng ầm ầm hạ xuống, không ngờ nó có thể phiêu thăng.
 
Giống như một vòng tròn thật lớn, trong tiếng ầm ầm, phóng lên không trung sau đó bỗng nhiên bay về phương nam, chỉ là dưới uy áp của ngón tay khổng lồ, tốc độ dĩ nhiên bị hạn chế đi nhiều, khi rời đi cũng có tiếng động ầm ầm thật lớn xuất hiện quanh quẩn, tạo thành những vết nứt.
 
Trong giãy dụa, Quỷ Nhãn thành lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi, đối với chuyện vô duyên vô cớ chịu tai bay vạ gió này, vài lão quái trong Quỷ Nhãn thành trong lòng buồn bực nhưng cũng không dám nói gì.
 
Ai cũng nhìn ra được, ngón tay khổng lồ đó ứng với tôn giả chân chính trong Thiên Vận Tinh, Thiên Vận Tử.
 
"Thiên Vận Tử muốn giết chết Vương Lâm?" Nhất Trần Tử ba người nhìn nhau, ai cũng không nói gì, chỉ có điều ánh mắt cùng tim đập nhanh, đợi khi Quỷ Nhãn thành rời đi. Nhất Trần Tử trầm mặc một chút, cắn răng xoay người đạp bước lên không trung, thẳng tới nơi ngón tay khổng lồ kia không ngừng hạ xuống mà đi.
 
Ánh sáng bảy màu tràn ngập, ngón tay này mặc dù còn khoảnh cách rất xa, nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, dù sao nó quá lớn!
 
Nhất Trần Tử cũng không phải đi trợ giúp Vương Lâm, mà cảm thấy Tịnh Niết tu sĩ và Toái Niết tu sĩ chiến đấu, nếu bởi vì khiếp đảm mà bỏ qua, cả đời sẽ hối hận!
 
Có ý tưởng đồng dạng, còn có một người, người này là một thanh niên áo đen, tuy nói trẻ tuổi nhưng trên người hắn có một cỗ tang thương. Hắn một bước thẳng tới phía trước mà đi.
 
Về phần những người khác thì không có đảm lượng này.
 
Nhất Trần Tử đi trước nhận thấy thanh niên áo đen thoáng ngẩn ra, thầm nhủ: "Thành chủ Quỷ Nhãn thành này cũng thật có can đảm!" Vương Lâm duỗi hai tay, đứng nguyên ở trung tâm của thung lũng, cách đó không xa, thân thể bông tuyết của Bạch Nguy vẫn thủy chung ngồi khoanh chân, người khác mặc dù tử vong, nhưng dưới uy áp của Thiên Vận Tử, cũng không có nửa điểm thương tổn.
 
Vương Lâm trước người, hoán vũ chi tinh trôi nổi, tản mác ra từng trận quang mang dịu dàng, lại có một cỗ thủy khí xoáy tròn bên trên tinh thể này.
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngón tay kia càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần. Hắn thậm chí có thể nhìn thấy hoa văn trên ngón tay, theo ngón tay ầm ầm hạ xuống, thẳng tới Vương Lâm giống như muốn nghiền nát một con kiến vậy. Khoảnh khắc này Vương Lâm ánh mắt lộ ra hàn quang kinh người, nhỏ giọng quát:
 
-Hoán Vũ!
 
Khi Vương Lâm nói ra hai chữ Hoán Vũ, sau lưng hắn xuất hiện một ảnh hư ảo, ảnh này không thấy rõ tướng mạo, nhưng khí tức lạnh lùng không khó nhận ra, hư ảnh này chính là hư ảnh của Thanh Thủy lưu ở bên trong hoán vũ chi tinh!
 
Hư ảnh Thanh Thủy nâng tay phải lên, bắt ấn ký, xuyên qua hoán vũ chi tinh của Vương Lâm, lập tức tinh thần chấn động, xoay tròn cấp tốc. Hóa thành một đạo tinh quang, thẳng tới đầu ngón tay khổng lồ mà đi.
 
Trong nháy mắt khi tới gần ngón tay, hoán vũ chi tinh bộc phát tinh quang khó có thể tưởng tượng. Nếu là phàm nhân trực tiếp nhìn thấy, hai mắt sẽ lập tức thối rữa mà chết. Cho dù là tu sĩ hai mắt cũng sẽ đau đớn, tu vi không đủ, thân thể trực tiếp tiêu tan đi.
 
Cho dù Vương Lâm có thân thể Cổ Thần, trong khoảnh khắc gần như thề này nhìn thấy cường quang, hai mắt vẫn có một chút đau đớn, cũng may chỉ trong giây lát đã biến mất.
 
Tuy nhiên, Nhất Trần Từ đang ở xa xa xem cuộc chiến lại không may mắn như vậy, hắn chỉ cảm thấy hai mắt đau xót, ngay lập tức có cảm giác như bị vô số ngân châm xuyên thấu. Hoảng sợ vội vàng vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, hồi lâu mới phục hồi lại được.
 
Về phần thành chủ Quỷ Nhãn thành, thanh niên áo đen này tu vi không bằng Nhất Trần Tử, chẳng qua chỉ là Dương Thực mà thôi. Lúc này hừ thảm một tiếng bay nhanh về sau, nhắm chặt hai mắt. Nước mắt không thể dừng lại, nhưng hắn không có kinh hoàng, mà là vỗ túi trữ vật xuất ra một bình đan dược thật lớn, nuốt vào rồi nhắm mắt ngồi xuống.
 
Nhưng thần thức tản ra, cẩn thận quan sát trận chiến này.
 
Hoán vũ chi tinh tuôn ra cường quang, lập tức độ lớn của tinh thể này bị thu nhỏ lại trong nháy mắt, tiêu tan đi ba thành. Cùng lúc đó, ba thành tinh thể biến mất này hóa thành một giọt mưa, rơi vào bên trong hoán vũ chi tinh.
 
Trong nháy mắt rơi xuống, giọt mưa bỗng nhiên chấn động không ngừng phân vỡ, gần như ngay tức khắc, thiên địa phía trước Vương Lâm liền tràn ngập mưa gió vô tận không ngừng.
 
Hư ảnh Thanh Thủy vung tay áo, lập tức vô số giọt mưa này phát ra những tiếng gào thét, nhất tề hướng tới ngón tay khổng lồ kia mà tấn công. Sức mạnh của thiên địa chung quanh không ngừng điên cuồng ngưng tụ mà tới, dung nhập vào trong mỗi giọt mưa.
 
ầm một tiếng vang trời lở đất bỗng nhiên vang vọng khắp Thiên Vận Tinh. Chỉ thấy vô tận giọt mưa ngưng tụ thành dòng mưa, theo ngón tay đang hạ xuống ầm ầm va chạm.
 
ầm ầm ầm!
 
Tiếng nổ không ngừng quanh quẩn, khiến cho thiên địa chấn động. Ngón tay khổng lồ kia bỗng nhiên chấn động, trước thần thông của Thanh Thủy không ngờ hơi ngừng lại một chút!
 
Nhưng ngay lập tức, liền tràn ngập ánh sáng bảy màu, trong khi mưa gió không ngừng tấn công ngón tay, mỗi lần tấn công, đều có tảng mưa lớn tan vỡ, chỉ có điều ngón tay khổng lồ kia sau khi dừng lại một chút. Tốc độ được đẩy lên nhanh hơn, chỉ ấn xuống, tốc độ lúc này quá nhanh, phảng phất như hết thảy chướng ngại trên đường đi của nó đều bị phá tan một cách vô tình.
 
Những giọt mưa vô tận ầm ầm lên từng tiếng toàn bộ bị tan rã. Ngón tay bỗng nhiên điểm lên trên Hoán Vũ Chi Tinh.
 
Trong nháy mắt, Vương Lâm bấm niệm thần chú, chỉ về phía trước, trong miệng hét lớn:
 
-Hoán Vũ!
 
Hoán vũ chi tinh, ầm ầm một tiếng vỡ vụn ra, trong khoảnh khắc hư ảnh Thanh Thủy phía sau Vương Lâm một bước đi ra, tốc độ cực nhanh, gần như một đạo tàn ảnh lưu quanh. Khi Hoán Vũ Chi Tinh kia vỡ vụn đồng thời bóng dáng của Thanh Thủy cũng dung nhập vào bên trong, toàn bộ hư ảnh hóa thành vô số giọt mưa. Tràn ngập phạm vi cả ngàn dặm, nhất tề ngưng tụ hướng về ngón tay khổng lồ kia!
 
Lúc này, những giọt mưa cũng không tấn công, mà là ngưng tụ lại, hình thành một giọt lớn! Một giọt mưa này bên trong có hồng quang lộ ra, rực rỡ vô cùng, trực tiếp va chạm với một chỉ thần thông của Thiên Vận Tử.
 
Trong nháy mắt va chạm vào nhau, bên trong giọt mưa phát ra một khí tức lăng lệ, không ngờ hình thành một lốc xoáy, giống như một cái dùi xoay tròn với tốc độ cực nhanh trực tiếp đụng tới sóng gợn bảy màu bên ngoài ngón tay khổng lồ kia!
 
ầm một tiếng, sóng gợn bảy màu chấn động lập tức sụp đổ, nhưng hóa thành bảy đầu cực long nhiều màu sắc khác nhau rít gào vờn quanh đầu ngón tay khổng lồ. Từng trận rống giận điên cuồng truyền ra.
 
Phá được sóng gợn bảy màu, từng giọt mưa như máu tươi, trực tiếp đụng tới một chỉ của Thiên Vận Tử.
 
Ầm ầm ầm!
 
Ngón tay khổng lồ này không có nửa điểm tạm dừng, trực tiếp từ trên trời giáng xuống, hướng về Vương Lâm như muốn giết chết một con kiến vậy.
 
Chỉ có điều, trung tâm ngón tay khổng lồ này cũng có một chút điểm đỏ rất nhỏ. Giọt mưa máu kia không ngờ xuyên thấu vào trong chỉ này, nhảy vào bên trong, không ngừng phá hư, bỗng nhiên sụp đổ, hóa thành một lực lượng ngập trời, nhấc đầu ngón tay lên trên!
 
Chỉ ấn xuống, Vương Lâm sắc mặt âm trầm, hắn có một cỗ cảm giác phảng phất như thiên tháp, nhưng hai mắt, lại có hàn quang lóe ra.
 
"Thiên Vận Tử này căn bản không hỏi ta làm gì với một tia cực dương kia, phương diện này có huyền cơ!" Vương Lâm thầm than, nhưng chiến ý không giảm bớt chút nào. Hai mắt chợt lóe, vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay hiện ra một mảnh tái phiến.
 
Mảnh toái phiến này, đúng là do Vương Lâm vì La Thiên lập công lớn, được Viêm Lôi Tử tặng cho, từng nói là có tác dụng bảo mệnh!
 
Khoảnh khắc ngón tay khổng lồ hạ xuống, từng trận cuồng phong trên trời giáng xuống, dường như muốn tắt đi ngọn lửa sức sống của Vương Lâm. Mặt đất nơi Vương Lâm đứng lập tức truyền tới từng tiếng động tan vỡ, nguyên bản trong phạm vi vô số dặm này không ngờ trở thành một vùng lõm xuống, lúc này càng lúc càng lõm sâu hơn!
 
Trong tiếng ầm vang, Vương Lâm cả người lâm vào sâu trong mặt đất, ánh mắt hắn lộ ra bất khuất. Trong rống giận, tay phải bấm niệm thần chú chỉ ra phía trước, lập tức tiên giới toái phiến bỗng nhiên bay lên không, trong phút chốc phóng đại vô hạn, không ngờ trở thành một lục địa.
 
Lục địa này, mắt thấy không giới hạn, kéo dài, phảng phất như tạo thành một tấm chắn khổng lồ dày đặc, ngăn cách Vương Lâm với đầu ngón tay khổng lồ!
 
Đầu ngón tay khi điểm tới tiên giới toái phiến, lập tức ầm ầm một tiếng truyền khắp toàn bộ Thiên Vận Tinh. Khiến cho toàn bộ mặt đất dao động như cuồng long quay cuồng.
 
Dưới một chỉ này, đại lục do tiên giới toái phiến biến thành, lập tức vỡ ra một khe rãnh thật lớn, chỉ có điều, tiên giới toái phiến này cũng không có sụp đổ!
 
Đầu ngón tay kia nâng lên, chính là lần hạ xuống, hoán vũ chi tinh bên trong hình thành lực lượng ngập trời, bùng nổ trong phạm vi lớn, từng đạo hồng quanh từ đầu ngón tay điên cuồng bắn ra xa xa. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này cực kỳ rung động!
 
Đầu ngón tay rộng trăm trượng, nghìn trượng, lúc này bị hồng quang xuyên thấu, theo đó vỡ ra, giống như vỡ nát, khiến cho nguyên lực vô cùng vô tận trên đầu ngón tay bị tiêu tan đi rất nhiều.
 
Khi nâng lên không trung, hồng quang này tăng thêm vô số lần, dưới từng trận hồng quang, đầu ngón tay khổng lồ bỗng nhiên run lên, dường như muốn sụp đổ tan rã!
 
Ngay trong nháy mắt, Vương Lâm thân thể dung nhập vào trong đại lục tiên giới, từ dưới đất xông lên, ánh mắt lộ ra hàn quang. Tay phải hắn nắm chặt, hướng về phía đầu ngón tay khổng lồ kia oanh kích một quyền.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện